Chương 6: Tương tư khổ biết bao
Dị Thanh Trần
25/06/2014
Quán ăn này không có toilet, Quýt Nhỏ đi nhờ WC ở phố, lúc đi qua đèn xanh đèn đỏ, em có chút lơ đãng. Lúc tôi phát hiện ra tình huống khẩn cấp đã muộn, em ngã trên đất, lái xe máy rối rít giải thích đứng bên cạnh.
“Quýt Nhỏ, có bị thương không?”. Tuy rằng thoạt nhìn em chỉ bị dọa sợ, tôi vội vàng phủi vết bẩn trên quần bò của em, vén ống quần nhìn rõ tình trạng.
Em lắc đầu, nhưng mà, tôi thấy khóe mắt em rơm rớm.
“Đau lắm sao?”. Lòng tôi thắt lại.
Đầu gối em bị rách, thấy máu rướm ra.
“Không có gì”. Khi Quýt Nhỏ ngẩng mặt lên, trên mặt là nụ cười ấm áp quen thuộc: “Anh, mau quay lại ăn cơm đi, Tiểu Phỉ chờ anh lâu rồi”.
Quả thật Tiểu Phỉ và đồng nghiệp đều liên tiếp thăm hỏi.
Lúc này, sao tôi còn biết ai đang đợi tôi!
“Không được, anh phải đưa em đến bệnh viện sát trùng!”. Vừa thấy màu đỏ tươi tôi liền phát lạnh. Đàn ông nhà họ Hứa đều như vậy, sợ máu, đặc biệt sợ hai người phụ nữ gấu mèo trong nhà chảy máu.
Cũng nhiều lần Quýt Nhỏ chảy máu trước mắt tôi, chỉ e tôi cũng mắc bệnh sợ máu giống như ba.
“Không cần đến bệnh viện, em thật sự không sao!”. Quýt Nhỏ kiên trì.
Có lẽ lúc nhỏ rất hay ra ra vào vào bệnh viện, Quýt Nhỏ rất sợ mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Tôi kiểm tra vết thương của em một chút, xác định chỉ bị trầy, không có gì trở ngại.
Lúc này, Tiểu Phỉ đã đi đến, cầm trong tay băng cá nhân và nước suối.
“Được rồi, không đi bệnh viện, chúng ta về nhà”. Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp Quýt Nhỏ khử trùng vết thương.
“Ôi, tổng biên tập, anh thật tốt với em gái!”. Tiểu Phỉ hâm mộ nói.
Tiểu Phỉ cũng là cô nhi bị người vứt bỏ từ nhỏ giống tôi, tất nhiên hâm mộ tình cảm anh em như này.
Tôi nhìn Quýt Nhỏ chăm chú, không biết là vì đau hay vì nguyên nhân khác, khi tôi khử trùng vết thương giúp em, vừa ngay lúc Tiểu Phỉ nhắc đến hai chữ em gái, tôi mẫn cảm phát hiện lông mi em run rẩy.
Xe của tôi ở phố bên cạnh, chỗ này là đoạn đường đi bộ, tôi tuyệt đối không cho Quýt Nhỏ vừa cầm máu vết thương đi bộ.
Không khỏi phân trần, tôi cõng Quýt Nhỏ trên lưng, một tay lấy ví da trong túi ra, dịu giọng nói: “Tiểu Phỉ, em lấy mấy ngàn đồng ra mời mọi người ăn cơm giúp anh”.
Lúc ấy, tôi làm như thế không có ý gì, một tay tôi dìu Quýt Nhỏ, không có dư tay lấy ví tiền, cho nên mới nhờ người ngoài giúp. Nhưng mà, trong mắt Quýt Nhỏ, ý nghĩa khác nhau, em siết cổ tôi chặt hơn.
Chúng tôi đi một đoạn, em mới rụt rè mở miệng nói chuyện.
“Anh, dường như anh sống ở đây rất tốt”.
“Cũng có thể, em thì sao?”. Tôi bất an hỏi.
“Em hả? Tốt lắm, cực kì tốt”. Em nhẹ cười trả lời.
Lòng thắt lại, cho dù không quay đầu lại, cũng phát hiện ra tiếng cười của em lạc đi.
“Em thật là gầy”. Xốc lại em trên lưng, tôi phát hiện em nhẹ hơn nhiều.
“Bây giờ gầy đang là mốt đó!”
Thật không? Chẳng lẽ không giống như tôi, không bị bệnh tương tư tra tấn nên gầy yếu như vậy?
Da mặt tôi vốn mỏng từ nhỏ, lúc này vẫn không dám nói trắng ra như cũ, chỉ biết không ngừng thăm dò em.
“Anh, Tiểu Phỉ là bạn gái anh hả?”. Quýt Nhỏ đột nhiên hỏi.
Em vĩnh viễn thẳng thắn với tôi, càng dũng cảm trong chuyện tình cảm hơn tôi.
Tâm tư tôi rung động, đang định phủ nhận, không nghĩ em lại giành nói trước:
“Ha ha, nhất định là vậy? Tất cả mọi người nói đúng! Anh, tuổi này cũng nên quen bạn hái, em nhỏ hơn anh rất nhiều, đều quen vài bạn trai rồi!”. Quýt Nhỏ vô tâm cười khanh khách trên lưng tôi.
Vài, vài bạn trai? Không phải chỉ có một tên lãng tử kia thôi sao? Cho nên, những bạn trai khác của em, là quen sau khi tôi đi Hong Kong? Nháy mắt trong đầu tôi trống rỗng.
Trong tình huống này, ngoại trừ trầm mặc, tôi không biết nên nói gì.
Quýt Nhỏ cũng giống vậy, sau khi im lặng, đột nhiên em lại hỏi: “Anh, ba năm nay, sao anh không về nhà?”
Tôi im lặng bước tiếp về phía trước.
Không phải tôi không về nhà, mà là tôi không thể trở về.
Năm đó, ba tức giận bảo tôi cút đi, vĩnh viễn đừng về nữa. Dưới tình huống này, sao tôi có thể mặt dày quay về?
Thấy tôi không hé răng, Quýt Nhỏ do dự, nhưng vẫn nói: “Năm ngoái ba cắt hộ khẩu của anh, anh…không còn là đứa bé mà mọi người nhận nuôi nữa”.
Bước chân của tôi càng nặng nề hơn.
Tôi biết, đương nhiên biết!
“Hứa Phi Phàm, mày không biết mày rất biến thái sao? Quýt Nhỏ là do tao và mày nhìn nó lớn lên, mày là anh, nhiệm vụ của mày là bảo vệ nó, chứ không phải là cướp cuộc đời nó lúc nó mới 18 tuổi đầu chưa hiểu biết gì!”. Ba ba tức giận, cao giọng chỉ trích tôi: “Phòng ngày phòng đêm, khó phòng cướp nhà!”
“Mày nghe đây, tao có thể cho mày tất cả, sự nghiệp của tao, giàu có cả đời tao, nhưng mà, tuyệt đối không bao gồm Quýt Nhỏ!”
Tôi khép mắt lại, trong lời nói của ba, đã rõ ràng trước mắt. Ba năm trước, tôi bị ba tức giận đuổi ra khỏi nhà, bây giờ chính thức hủy bỏ quan hệ nuôi dưỡng, cũng không có gì kì lạ.
Mà tình cảm của Quýt Nhỏ với tôi, có lẽ chỉ là một mầm non vừa gieo xuống đất mà thôi, tôi còn muốn nắm bắt như vậy, ở trong mắt ba trở thành đê tiện và bẩn thỉu cỡ nào.
Quýt Nhỏ ôm chặt tôi, có gì đó ươn ướt thấm vào cổ tôi: “Hứa Phi Phàm, thật sự anh không có gì nói với em sao?”
Thấy tôi im lặng như cũ, Quýt Nhỏ khóc trên lưng tôi.
“Chẳng lẽ…em đã đến muộn rồi sao?”
Tôi không hiểu ý em lắm, chỉ nghe tiếng khóc run rẩy trên lưng, nước mắt ào ạt không ngừng: “Chỉ là, em rất nhớ anh, rất nhớ anh…”
“Quýt Nhỏ, có bị thương không?”. Tuy rằng thoạt nhìn em chỉ bị dọa sợ, tôi vội vàng phủi vết bẩn trên quần bò của em, vén ống quần nhìn rõ tình trạng.
Em lắc đầu, nhưng mà, tôi thấy khóe mắt em rơm rớm.
“Đau lắm sao?”. Lòng tôi thắt lại.
Đầu gối em bị rách, thấy máu rướm ra.
“Không có gì”. Khi Quýt Nhỏ ngẩng mặt lên, trên mặt là nụ cười ấm áp quen thuộc: “Anh, mau quay lại ăn cơm đi, Tiểu Phỉ chờ anh lâu rồi”.
Quả thật Tiểu Phỉ và đồng nghiệp đều liên tiếp thăm hỏi.
Lúc này, sao tôi còn biết ai đang đợi tôi!
“Không được, anh phải đưa em đến bệnh viện sát trùng!”. Vừa thấy màu đỏ tươi tôi liền phát lạnh. Đàn ông nhà họ Hứa đều như vậy, sợ máu, đặc biệt sợ hai người phụ nữ gấu mèo trong nhà chảy máu.
Cũng nhiều lần Quýt Nhỏ chảy máu trước mắt tôi, chỉ e tôi cũng mắc bệnh sợ máu giống như ba.
“Không cần đến bệnh viện, em thật sự không sao!”. Quýt Nhỏ kiên trì.
Có lẽ lúc nhỏ rất hay ra ra vào vào bệnh viện, Quýt Nhỏ rất sợ mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Tôi kiểm tra vết thương của em một chút, xác định chỉ bị trầy, không có gì trở ngại.
Lúc này, Tiểu Phỉ đã đi đến, cầm trong tay băng cá nhân và nước suối.
“Được rồi, không đi bệnh viện, chúng ta về nhà”. Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp Quýt Nhỏ khử trùng vết thương.
“Ôi, tổng biên tập, anh thật tốt với em gái!”. Tiểu Phỉ hâm mộ nói.
Tiểu Phỉ cũng là cô nhi bị người vứt bỏ từ nhỏ giống tôi, tất nhiên hâm mộ tình cảm anh em như này.
Tôi nhìn Quýt Nhỏ chăm chú, không biết là vì đau hay vì nguyên nhân khác, khi tôi khử trùng vết thương giúp em, vừa ngay lúc Tiểu Phỉ nhắc đến hai chữ em gái, tôi mẫn cảm phát hiện lông mi em run rẩy.
Xe của tôi ở phố bên cạnh, chỗ này là đoạn đường đi bộ, tôi tuyệt đối không cho Quýt Nhỏ vừa cầm máu vết thương đi bộ.
Không khỏi phân trần, tôi cõng Quýt Nhỏ trên lưng, một tay lấy ví da trong túi ra, dịu giọng nói: “Tiểu Phỉ, em lấy mấy ngàn đồng ra mời mọi người ăn cơm giúp anh”.
Lúc ấy, tôi làm như thế không có ý gì, một tay tôi dìu Quýt Nhỏ, không có dư tay lấy ví tiền, cho nên mới nhờ người ngoài giúp. Nhưng mà, trong mắt Quýt Nhỏ, ý nghĩa khác nhau, em siết cổ tôi chặt hơn.
Chúng tôi đi một đoạn, em mới rụt rè mở miệng nói chuyện.
“Anh, dường như anh sống ở đây rất tốt”.
“Cũng có thể, em thì sao?”. Tôi bất an hỏi.
“Em hả? Tốt lắm, cực kì tốt”. Em nhẹ cười trả lời.
Lòng thắt lại, cho dù không quay đầu lại, cũng phát hiện ra tiếng cười của em lạc đi.
“Em thật là gầy”. Xốc lại em trên lưng, tôi phát hiện em nhẹ hơn nhiều.
“Bây giờ gầy đang là mốt đó!”
Thật không? Chẳng lẽ không giống như tôi, không bị bệnh tương tư tra tấn nên gầy yếu như vậy?
Da mặt tôi vốn mỏng từ nhỏ, lúc này vẫn không dám nói trắng ra như cũ, chỉ biết không ngừng thăm dò em.
“Anh, Tiểu Phỉ là bạn gái anh hả?”. Quýt Nhỏ đột nhiên hỏi.
Em vĩnh viễn thẳng thắn với tôi, càng dũng cảm trong chuyện tình cảm hơn tôi.
Tâm tư tôi rung động, đang định phủ nhận, không nghĩ em lại giành nói trước:
“Ha ha, nhất định là vậy? Tất cả mọi người nói đúng! Anh, tuổi này cũng nên quen bạn hái, em nhỏ hơn anh rất nhiều, đều quen vài bạn trai rồi!”. Quýt Nhỏ vô tâm cười khanh khách trên lưng tôi.
Vài, vài bạn trai? Không phải chỉ có một tên lãng tử kia thôi sao? Cho nên, những bạn trai khác của em, là quen sau khi tôi đi Hong Kong? Nháy mắt trong đầu tôi trống rỗng.
Trong tình huống này, ngoại trừ trầm mặc, tôi không biết nên nói gì.
Quýt Nhỏ cũng giống vậy, sau khi im lặng, đột nhiên em lại hỏi: “Anh, ba năm nay, sao anh không về nhà?”
Tôi im lặng bước tiếp về phía trước.
Không phải tôi không về nhà, mà là tôi không thể trở về.
Năm đó, ba tức giận bảo tôi cút đi, vĩnh viễn đừng về nữa. Dưới tình huống này, sao tôi có thể mặt dày quay về?
Thấy tôi không hé răng, Quýt Nhỏ do dự, nhưng vẫn nói: “Năm ngoái ba cắt hộ khẩu của anh, anh…không còn là đứa bé mà mọi người nhận nuôi nữa”.
Bước chân của tôi càng nặng nề hơn.
Tôi biết, đương nhiên biết!
“Hứa Phi Phàm, mày không biết mày rất biến thái sao? Quýt Nhỏ là do tao và mày nhìn nó lớn lên, mày là anh, nhiệm vụ của mày là bảo vệ nó, chứ không phải là cướp cuộc đời nó lúc nó mới 18 tuổi đầu chưa hiểu biết gì!”. Ba ba tức giận, cao giọng chỉ trích tôi: “Phòng ngày phòng đêm, khó phòng cướp nhà!”
“Mày nghe đây, tao có thể cho mày tất cả, sự nghiệp của tao, giàu có cả đời tao, nhưng mà, tuyệt đối không bao gồm Quýt Nhỏ!”
Tôi khép mắt lại, trong lời nói của ba, đã rõ ràng trước mắt. Ba năm trước, tôi bị ba tức giận đuổi ra khỏi nhà, bây giờ chính thức hủy bỏ quan hệ nuôi dưỡng, cũng không có gì kì lạ.
Mà tình cảm của Quýt Nhỏ với tôi, có lẽ chỉ là một mầm non vừa gieo xuống đất mà thôi, tôi còn muốn nắm bắt như vậy, ở trong mắt ba trở thành đê tiện và bẩn thỉu cỡ nào.
Quýt Nhỏ ôm chặt tôi, có gì đó ươn ướt thấm vào cổ tôi: “Hứa Phi Phàm, thật sự anh không có gì nói với em sao?”
Thấy tôi im lặng như cũ, Quýt Nhỏ khóc trên lưng tôi.
“Chẳng lẽ…em đã đến muộn rồi sao?”
Tôi không hiểu ý em lắm, chỉ nghe tiếng khóc run rẩy trên lưng, nước mắt ào ạt không ngừng: “Chỉ là, em rất nhớ anh, rất nhớ anh…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.