Chương 21: Đi Pháp
Đinh Oanh Tulip
19/09/2023
Tại tập đoàn Hạ thị
An Nhã đi đến đại sảnh của tập đoàn Hạ thị thì bị lễ tân ngăn không cho vào.
-"Xin chào cô, tôi muốn gặp Hạ Kỳ"
-"Cô là ai sao giám gọi tên chủ tịch tập đoàn tôi như vậy ?"
-"À tôi là bạn của anh ấy"
-"Cô có hẹn trước không"
-"Tôi... tôi không có hẹn trước"
-"Xin lỗi cô không thể gặp"
-"Tôi xin phép"
Nhưng một lúc lâu sau thì An Nhã lại thấy Hạ Kỳ đi từ ngoài vào. An Nhã định đi đến bên cạnh Hạ Kỳ nhưng mà An Nhã lại thấy một cô gái tới tìm anh. Đó hình như là một minh tinh mới nổi. Nhưng điều làm An Nhã như rơi vào tuyệt vọng khi thấy Hạ Kỳ cùng cô gái ấy đi vào thang máy. An Nhã còn thấy cô gái đó ngã vào lòng của Hạ Kỳ. Thấy An Nhã ngơ ngác thì lễ tân nói
-"Tiểu thư cũng thấy hai người họ thật đẹp đôi đúng không."
-"À... ừm..."
-"Vị tiểu thư đấy chính là đối tượng mà mẹ chủ tịch tìm đấy "
An Nhã tự nói trong lòng [ An Nhã mày ngốc sao, dù gì anh ấy cũng đâu là gì của mày... không được khóc... dũng cảm lên ] Nhưng mà những giọt nước mắt vẫn cứ từ từ rơi xuống. An Nhã viết một tờ nhắn ghi đôi lời lên. An Nhã ghi xong thì cô đưa cả hộp bánh cũng như tờ giấy cho lễ tân rồi ra về.
Một lúc sau thì An Nhã Y Nguyệt gọi xem tình hình.
-"An Nhã cậu đưa bánh cho Hạ Kỳ chưa vậy ?"
-"À tớ mới đưa... hức... hức..."
An Nhã bây giờ chỉ muốn khóc thật lớn. Nhưng sợ Y Nguyệt lo lắng nên cố kìm tiếng khóc lại. An Nhã cũng không biết được rằng Y Nguyệt là người rất tinh ý nên đã nhận ra điểm khác thường.
-"An Nhã có chuyện gì xảy ra sao... nói với tớ đừng khóc... ?"
-"Không có gì đâu mà...."
-"Cậu nói thật cho mình nghe."
-"Hu... hu... Y Nguyệt...hức.. Hạ Kỳ ... anh ấy... "
-"Sao ?"
-"Anh... ấy đã có bạn gái rồi... mình hết cơ hội rồi... có lẽ mình nên từ bỏ.. "
-"An Nhã bây giờ cậu bình tĩnh"
Sau khi nghe những lời an ủi từ Y Nguyệt thì An Nhã cũng đỡ hơn rất nhiều. An Nhã không trở về nhà Lâm Du nữa mà trở về nhà của mình. Y Nguyệt rất là lo lắng cho An Nhã nên đã gọi cho Hạ Kỳ xem đã xảy ra chuyện gì.
Trong văn phòng của Hạ Kỳ bây giờ anh đang giải quyết chuyện của tập đoàn. Còn cô gái bên cạnh anh lúc nãy khi theo Hạ Kỳ đã bị anh đuổi đi. Cô ta chính là đối tượng xem mắt mà bố mẹ của Hạ Kỳ giới thiệu nhưng mà Hạ Kỳ lại không thích. Trong lòng Hạ Kỳ bây giờ có một cảm giác rất bất an. Nhưng mà Hạ Kỳ cũng không biết xảy ra chuyện gì. Đang suy nghĩ thì Y Nguyệt gọi:
-"Hạ Kỳ, chị có chuyện muốn hỏi em ?"
-"Có chuyện gì sao? chị nói đi"
-"Ừm.... Hạ Kỳ em có bạn gái rồi sao ?"
-"Chuyện này.... sao chị lại hỏi vậy ?"
Hạ Kỳ không trả lời câu hỏi của Y Nguyệt. Khiến Y Nguyệt cảm thấy buồn cho An Nhã. Nhưng khi Y Nguyệt nói thì Hạ Kỳ vẫn chưa hiểu vấn đề
-"Chị đã từng nói với em rồi, đừng để khi mất đi rồi mới hối hận, đến lúc đó chẳng còn gì nữa đâu"
-"Ý chị là sao? Em không hiểu? Chị nói rõ hơn được không ?"
-"Em tự suy ngẫm đi... "
-"Chị... "
Y Nguyệt không nói nhiều nữa mà tắt máy luôn. Hạ Kỳ cứ nghĩ đến câu nói của Y Nguyệt mà không chuyên tâm làm việc.
Sau khi An Nhã đi từ tập đoàn Hạ thị đi ra thì cũng trở về nhà chính chứ không đến chỗ Lâm Du nữa. Ở bên này thì Y Nguyệt với Lâm Du cũng rất là lo lắng cho An Nhã. Y Nguyệt cũng rời nhà của Lâm Du. Đúng lúc đó thì gặp bố mẹ của Phó Thần đó là Phó Quan với Nguyễn Ánh. Y Nguyệt cũng chào hỏi rồi mới trở về nhà.
-"Cháu chào hai bác cháu là Kiều Y Nguyệt bạn của Lâm Du"
-"Chào cháu, bác là bố mẹ chồng của Lâm Du tên bác là Nguyễn Ánh còn đây là chồng bác Phó Quan"
Nguyễn Ánh tính tình cũng giống như Bạch Lan và Thế Hoa vậy. Nếu họ chơi với nhau thì có lẽ rất hợp. Y Nguyệt cùng với mọi người nói xong thì đã xin phép đi. Lâm Du cũng định đi với Y Nguyệt để tìm An Nhã nhưng mà Lâm Du lại phải ở nhà nói chuyện với Nguyễn Ánh. Lâm Du cũng ra tiễn Y Nguyệt về.
Khi An Nhã trở về nhà những giọt nước mắt cứ rơi xuống. Cũng may mắn hôm nay Lục Tề không ở nhà chỉ có Thế Hoa nên không xảy ra chuyện. Mà Thế Hoa cũng đang ở trong bếp nên cũng không biết chuyện gì.
An Nhã từ nhỏ là con cưng của Lục Tề nên không ai giám làm gì cả. Chỉ có duy nhất Đình Phong không ai dám ngăn cản khi anh mắng An Nhã. Kể cả Lục Tề và Thế Hoa có ngăn cũng không được. Vậy nên Đình Phong mới có danh xưng Diêm Vương ở trong nhà cũng như ở trên thương trường.
Nhưng mọi người đâu ai biết được bộ mặt thật của người được xem là Diêm Vương ấy khi đứng trước Y Nguyệt. Từ người lạnh lùng trở thành người hoà đồng, vui vẻ. Trên đường đi thì Y Nguyệt nghe thấy tiếng điện thoại reo lên. Cô nhìn có tên của Đình Phong nên nghe máy. Cô định nói nhưng mà Đình Phong lại nói trước
-"Bảo bối của anh "
-"Sao vậy anh yêu ?"
-"Anh phải đi Pháp một chuyến"
-"Anh phải đi bao lâu vậy?"
-"Tầm khoảng một vài tuần nên em ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, nhớ ngủ sớm không được thức khuya. Đợi anh về."
-"Vâng, vậy anh nhớ về sớm, em đợi anh"
-"Ừm."
Y Nguyệt định đi đến sân bay nhưng mà Đình Phong đã xuất phát sau khi anh gọi cho cô. Thế nên cô cũng không đến sân bay nữa mà đến chỗ của An Nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.