Chương 18
Nguyễn Vân An
14/12/2022
Qua nay tôi đã quá mệt mỏi rồi nên chẳng muốn đôi co hay để ý đến lời cái Lan nói. Nhưng tôi càng im lặng, nó càng được đà quá quắt, nó không ngại đứng trước lớp nói thật to:
– Này. Để tao nói cho chúng mày biết bạn An Như trong lòng chúng mày gia cảnh thế nào nhé. Chắc chúng mày không tưởng tượng được đâu.
Không rõ Lan biết được những gì về tôi, nhưng dù ít dù nhiều tôi cũng không muốn bị nó bới móc ra vì hoàn cảnh của tôi có liên quan đến nhà họ Trịnh, tôi không thể để ảnh hưởng đến Thiện.
Tôi bực mình nói:
– Mày im đi. Không biết gì thì ngậm miệng lại.
– Mày nghĩ tao không biết gì á? Mày nhầm rồi Như à. Thời gian trước tao im lặng không phải vì sợ mày đâu mà tao đéo muốn chấp với cái loại người như mày đấy.
Cái Thương cũng khùng lên theo tôi:
– Vậy sao mày không câm mẹ mày luôn đi, mày ẳng lên làm gì? Dựa cơ hội nó bị hại thì sủa à? Hay mày chính là kẻ thuê người vu oan, hãm hại Như?
– Này con chó kia, mày ăn bậy thì được chứ đừng có nói bậy. Tao không việc gì phải hèn hạ như thế. Thích thì tao đánh công khai, việc đấy gì phải ném đá giấu tay.
– Ai biết được cái loại mày.
Ngày hôm qua, khi bắt gặp ánh mắt hả hê, đắc ý của Lan, tôi cũng từng nghi ngờ liệu chuyện này có liên quan đến nó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái Lan trước nay chưa từng lén lút làm sau lưng người khác, như nó đã nói, thích thì làm công khai chứ không việc phải giấu giếm, nên tôi có chút tin là không liên quan đến nó. Cơ mà cũng không thể không đề phòng mà loại bỏ hoàn toàn nghi ngờ.
Lan không ngần ngại mà lập tức vạch trần gia cảnh tôi:
– Này Thương, con bạn thân của mày đấy hả. Chúng mày chỉ biết sơ sơ một ít thông tin về nó thôi, hôm nay tao có lòng tốt kể cho chúng mày biết nhiều hơn nhé. Nó mồ côi bố mẹ từ sớm, được dì đón lên thành phố nuôi lớn là thật, có cuộc sống sung túc cũng là thật nhưng chúng mày biết vì đâu mà con nhà quê như nó một bước bay lên cành cao không?
– Mày im đi.
Cái Lan không quan tâm lời tôi, nó cười nhạt, tiếp tục dùng giọng điệu mỉa mai nói:
– Chúng mày chắc biết Tập đoàn T – group cả nhỉ, nó chính là được sống trong biệt thự nhà họ Trịnh đấy?
Tất cả mọi người đều tỏ ra trầm trồ, nhìn tôi rồi lại nhìn cái Lan đầy bất ngờ, chờ đợi nó nói tiếp:
– Dì nó là vợ ông Trịnh Vinh Quang nhưng là vợ hai chứ không phải vợ cả đâu nhé. Nó không có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Trịnh đâu, chẳng qua chỉ là được ở nhờ, được hưởng ké cuộc sống giàu sang thôi. Mà chúng mày có biết, dì nó trước đây chỉ là người làm trong nhà họ Trịnh, để có được cuộc sống tốt là dựa vào thói lẳng lơ, quyến rũ ông chủ, sinh ra một đứa con gái riêng cho ông ấy. Cũng chính dì nó là người gián tiếp gây ra cái chết của vợ cả đấy. Chúng mày nói xem, một người dì như bà ta, nuôi dưỡng một đứa cháu gái liệu có đứng đắn không hay tính cách cũng y chang vậy?
Chuyện bất hạnh năm đó nhà họ Trịnh che giấu rất kĩ, gần như không mấy ai biết rõ chuyện này, nếu không giới báo chí sớm đã đưa tin rầm rộ. Thế mà cái Lan bằng cách nào lại biết cặn kẽ vậy?
Dì Phương trong mắt người khác có lẽ luôn bị coi là tiểu tam nhưng tôi tin sự việc năm đó dì không cố ý phá hoại hạnh phúc gia đình Thiện, những năm qua dì sống cũng đâu vui vẻ gì, vẫn luôn dằn vặt về cái chết của bác gái đấy thôi.
Không muốn nghe những lời xúc phạm đến dì Phương và bới móc đời tư nhà họ Trịnh, tôi bực mình nói lớn:
– Mày đừng có ăn nói linh tinh.
– Tao ăn nói linh tinh? Vậy mày có dám phủ nhận, cái chết của vợ ông Trịnh Vinh Quang không do dì mày gây ra không? Dì mày không ngủ với chồng người khác đến mức có thai, hại gia đình nhà người ta đang yên ấm rơi vào cảnh tan nát. Còn mày nữa Như, mày không máu mủ với nhà họ, sao còn dơ dáy bám bíu vào Trịnh Minh Thiện thế? Mày gần 21 tuổi rồi mà, đâu phải trẻ con không tự lập được mà phải ở lì trong nhà người ta vậy? Hay mày có âm mưu, tính học theo dì mày, quyến rũ anh ta, muốn từ chim sẻ trở thành phượng hoàng?
– …
– Tao bố thí cho mày ít lòng tốt, khuyên mày này, bớt mơ mộng hão huyền đi. Đĩ thõa như mày, không người đàn ông thành đạt nào ngu ngốc yêu thương mày thật lòng, cưới mày làm vợ đâu. Cùng lắm chỉ chơi bời thôi, chán rồi sẽ đá, sẽ vứt bỏ mày không thương tiếc. Trèo cao thì ngã đau, đến lúc đó đừng hèn hạ như dì mày, gài bẫy người ta để có thai rồi bắt người ta chịu trách nhiệm nhé.
– Mày…
Tôi tức giận xông lên tát vào mặt cái Lan, chẳng bận tâm đến hậu qua ra sao cứ thế mà lao vào cấu xe nó. Cái Lan tất nhiên không vừa, chẳng đứng yên chịu trận mà cũng hùng hổ đánh trả lại tôi. Chúng tôi đánh nhau hăng lắm, tóc giả trên đầu tôi bị giật ra, trên người điểm thêm vài vết xước. Thương không cản tôi mà nhảy vào chiến cùng, con gái trong phân ra nhiều phe, đứa đứng về phía Lan, đứa đứng về phe tôi. Thế là cả hội xúm vào đấm nhau, những đứa khác thì đứng ngoài hò hét chúng tôi mau dừng lại.
Nói bằng lời không có tác dùng, đám con trai phải can thiệp ngăn cản, khó khăm lắm mới tách được chúng tôi ra. Đúng lúc đó thầy cô coi thi vào lớp, thấy một màn hỗn loạn thì tra hỏi sự tình, sau khi nghe xong, cô giáo quay ra mắng một mình tôi:
– Tô An Như. Em gây chuyện đủ chưa thế? Em có muốn tôi đình chỉ em thi luôn không?
Rõ ràng cái Lan là người gây sự trước, trong chuyện này nó mới là người có lỗi nhưng cô giáo lại chỉ trách mình tôi. Vẫn biết, chúng ta không có nghĩa vụ phải trả lời hay giải thích tất cả những lời bàn tán của người khác. Người muốn hiểu chắc chắn sẽ lắng nghe, người không muốn hiểu, có nói thế nói nữa cũng chỉ là gió thoảng qua tai. Nhưng tôi không can tâm nên nói lại:
– Nếu Lan không kiếm chuyện trước thì em đã không đánh bạn ấy.
– Em không làm gì khuất tất thì sao phải để ý lời bạn nói, nhưng đằng này em lại xông vào đánh bạn.
– Nhưng bạn ấy đơm đặt dựng chuyện cho em. Nếu cô là em, bị người khác vu khống, thốt ra những lời lẽ thô tục, khó nghe thì cô có nổi giận không ạ?
Khi ấy tôi rất giận, rất ấm ức nên không kiềm chế được mà phát tiết cảm xúc của bản thân. Cô giáo chắc chắn là thiên vị, bênh vực cái Lan nên dựa cớ đó gắt gỏng với tôi:
– Tô An Như, em sai mà không biết nhận lỗi, còn dám hỗn láo với giáo viên. Em ra khỏi phòng ngay cho tôi, môn này em không cần thi nữa. Tôi cho em học lại.
Nghe vậy, một số bạn đã lên tiếng nói giúp thay tôi, nhưng cô giáo đã quyết nên một mực đuổi tôi ra khỏi phòng thi cho bằng được. Tôi mệt mỏi, áp lực chồng chất, cũng không có tâm trạng thi cử nên cũng chẳng buồn xuống nước xin xỏ một người đang có ác cảm với mình. Học lại thì học, tôi không sợ, thà học lại chứ quyết không hạ mình nhận sai, xin lỗi cái Lan.
Quay về biệt thự, cô Tư thấy tôi về sớm nên có hỏi nhưng tôi không có tâm trạng đâu mà kể cho cô ấy nghe. Cả người như cái xác vô hồn đi về phòng, nhốt mình trong đó.
Những video tôi bị đánh ghen nhanh chóng lan tràn khắp mạng xã hội, tôi phải chịu không ít gạch đá và dự luận sỉ vả. Người ta không hiểu chuyện nhưng thi nhau để lại những bình luận khiếm nhã. Dì Phương biết chuyện thì gọi ngay cho tôi. Tôi không muốn dì lo lắng nên nói qua loa là mình bị hại, sẽ sớm tìm ra người đứng sau, xử lý ổn thỏa mọi chuyện, sau đó thì vội vàng tắt máy.
Đọc những bình luận chửi mắng, nguyền rủa tôi trên mạng, tâm trạng tôi như bị rơi xuống vực sâu không đáy, ở nơi đó tối tắm, lạnh lẽo chỉ có mình tôi trơ trọi, không người che chở. Lúc này ra tôi chẳng nghĩ đến ai khác ngoài Thiện, tin tưởng anh thừa khả năng giúp tôi ngăn chặn video bị phát tát. Thế nhưng khi tôi gọi cho anh rất nhiều cuộc, đầu bên kia đều không bắt máy, nhắn tin cũng chẳng nhận được hồi đáp.
Chợt nhớ ra anh Phú, tôi liền liên lạc với anh ấy, phải đến cuộc gọi thứ hai anh ấy mới nghe máy.
– Như! Có chuyện gì mà gọi cho anh thế?
– Anh… Anh Thiện có ở công ty không ạ? Em muốn nói chuyện với anh ấy một lát. Anh bảo anh ấy nhận điện thoại của em được không?
– À…
Anh Phú ngập ngừng mấy giây rồi nói:
– Cậu ấy đang họp. Em có việc gì gấp sao? Có thể nói với anh, lát anh chuyển lời cho.
– Dạ… vậy khi nào anh Thiện họp xong, anh bảo anh ấy gọi lại cho em nhé.
– Anh cũng không chắc cậu ấy họp mất bao lâu đâu, chắc sẽ xong muộn đấy.
– V… vâng. Vậy em đợi anh ấy về nhà ạ. Em chào anh.
Khi tôi định tắt máy, anh Phú bỗng gọi tên tôi:
– Như.
– Dạ!
– Anh có thấy tin tức trên mạng. Em… có ổn không?
Tôi đương nhiên không ổn chút nào, vô duyên vô cớ họa rơi trúng đầu, có ai mà ung dung cho được. Giọng tôi buồn bã đáp:
– Em không biết mình có thể chịu đựng nổi không nữa? Em không có làm những chuyện như người ta nói.
– Anh biết.
Đến người ngoài như anh Phú còn tin tôi trong sạch, vậy mà Thiện lại không tin tôi. Tại sao vậy? Anh có biết hay không, lúc này tôi cần anh bên cạnh nhiều đến mức nào? Nhưng anh lại xa cách tôi, mặc tôi đối diện với bão tố.
– Anh có cách nào xóa hết các clip đó đi không? Em không muốn nó phát tát trên mạng.
– Ừ. Để anh thử, chắc sẽ giúp được em. Em gọi cho Thiện là vì chuyện này phải không?
– Vâng.
– Được rồi. Anh sẽ thu xếp xử lý.
– Cảm ơn anh.
– Vậy nhé. Anh đang bận.
– Vâng. Em chào anh.
– Ừ. Chào em.
Mấy tiếng sau, những clip kia cũng được xóa sạch, tâm trạng tôi vì vậy cũng được nhẹ nhõm đi vài phần. Khi đó đau lòng là vậy nhưng có những chuyện còn khiến tôi chết tâm hơn. Vào thời điểm tôi cần người bên cạnh nhất, tin tưởng, bao bọc mình thì người ấy đã không ở cạnh tôi. Thiện không những lạnh nhạt còn quay lưng không buồn nhìn mặt tôi.
Cứ tưởng mọi clip đã được xóa đi nhưng hôm nay biến mất, ngay mai lại xuất hiện, sự việc đó cứ lặp đi lặp lại không chấm dứt. Khi tôi nhờ đến Thiện, anh đã thờ ơ mà bảo rằng:
– Việc xấu cô làm, không liên quan đến tôi. Tốt nhất cô tự lo cho bản thân mình đi. Còn nữa, tránh xa tôi ra, việc công ty đủ khiến tôi đau đầu rồi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa. Mệt lắm.
Vẫn biết con người nhất định sẽ thay đổi, cũng chưa từng kỳ vọng vào việc Thiện sẽ mãi mãi giống như thuở ban đầu. Thế nhưng, khi cảm nhận được việc anh đối xử với tôi không còn như xưa nữa, tôi vẫn không nhịn được mà buồn bã rất lâu.
Thời gian đó, tôi gần như muốn phát điên lên, việc thi cử cũng vì thế mà bị ảnh hưởng. Người ở cạnh an ủi động viên tôi khi ấy ngoài giúp việc trong nhà thì chỉ có cái Thương và Hùng. Tôi chẳng còn mặt mũi đâu mà ra ngoài, đến trường cũng chẳng muốn đi nữa.
Khi tôi một mình chống trọi với phong ba bão táp thì anh lại vui vẻ bên người con gái khác. Người mà anh từng khẳng định sẽ không bao giờ có tình cảm nhưng lại ở bên cạnh cô ấy đón sinh nhật.
Tôi nhớ như in ngày hôm đó, khi mình vừa mở điện thoại lên, Facebook liền thông báo chị Yến thêm một bài viết mới. Mấy ngày nay tôi không dám lên mạng vì sợ phải đóng những lời nói chửi bới mình, nhưng chẳng hiểu vì sao khi ấy tôi lại tò mò bấm vào dòng thông báo đó để rồi xem được thứ mình không muốn xem nhất.
Chị Yến đăng một tấm ảnh có kèm caption: “Happy birthday to me”. Trong hình là một bàn ăn với những món ăn đắt tiền, có hoa hồng và nến, còn có cả một góc cánh tay của người đàn ông. Vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay đó là tay Thiện, mà hôm nay anh cũng chưa trở về.
Lòng tôi bỗng dâng lên một dự cảm không vui, tâm trạng đã nặng trĩu càng trở nên tôi tệ hơn. Dưới bài viết ấy, có rất nhiều bạn bè của chị Yến vào chúng mừng, có người nói chị ấy giấu kĩ quá, mãi không chịu công khai danh tính người yêu. Có người hỏi:
“Bao giờ hai bạn cho chúng tôi ăn cưới đây? Hóng lắm rồi nhé!”
Chị Yến thả yêu thích dòng bình luận đó, rồi đáp:
“Chuyện đó thì cậu phải hỏi anh ấy. Mình không thể một mình tự quyết.”
Lướt đọc mấy dòng bình luận, tôi không cách nào chấp nhận được việc Thiện đang hẹn hò cùng chị ấy nên lập tức thoát khỏi Facebook.
Ba năm qua sống cùng nhau, trừ năm đầu ra thì hai năm còn lại mỗi lần đến sinh nhật tôi anh chỉ có một lời chúc ngắn gọn “sinh nhật vui vẻ” cùng chiếc bánh kem be bé và món quà nho nhỏ chứ từng dẫn tôi ra ngoài ăn trong một nhà hàng sang trọng có nến và hoa.
Tôi hiểu mình không có vị trí đặc biệt trong lòng Thiện, nên anh sẽ chẳng dành những lãng mạn đó với tôi. Nhưng với chị Yến thì sao, phải chăng anh đã rung động với chị ấy, thế nên mấy ngày nay mới lạnh nhạt với tôi, hoàn toàn ngó lơ, đá tôi sang một bên.
Anh đã từng nói thế nào, anh bảo chị Yến không phải gu của anh mà, anh sẽ không yêu chị ấy, người anh yêu phải nhỏ hơn anh ít nhất là 4 tuổi. Nhưng giờ thì sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Hay do tôi đã quá đa nghi, nhận nhầm người đàn ông trong ảnh là Thiện?
Tôi đã tự biên minh rằng mình nhận nhầm, người đó sẽ không phải là Thiện. Ngoặt nỗi, mọi hy vọng của tôi đều tan biến như bong bóng xà phòng. Tôi ngồi dưới phòng khách đợi anh rất lâu, mãi đến 11 giờ khuya anh mới trở về.
Thiện bước vào nhà thấy tôi ngồi trên ghế thì chỉ liếc đúng 2 giây rồi quay đi. Khi anh định lên phòng, tôi đã đứng dậy đi đến trước anh, ngửi ra trên người anh có mũi nước hoa của nữ giới, lồng ngực tôi bất giác nhói lên, tôi hỏi anh:
– Anh đi đâu về thế ạ?
Hàng lồng mày Thiện nhíu lại, thái độ không hài lòng nói:
– Tôi đi đâu là việc của tôi. Không đến lượt cô quản.
Tôi lấy hết can đảm hỏi anh một câu mà biết rõ mình chắc chắn sẽ rất đau lòng:
– Thiện! Em đã làm sai chuyện gì mà đột nhiên anh lại xa cách với em như vậy? Em làm gì không vừa ý anh thì anh nói cho em biết đi, em sẽ sửa đổi. Đừng lạnh nhạt với em có được không?
– Tô An Như, trước giờ cô làm gì tôi cũng thấy không vừa mắt hết đấy. Nhất là chuyện xảy ra mấy ngày qua, càng khiến tôi ghét cô hơn.
– Em là bị hại.
– Bị hại hay không tôi không quan tâm.
– Tại sao anh không tin em?
Thiện cười nhạt, nói lời vô tình:
– Cô bảo tôi tin cô sao đây An Như? Cô được bà Phương nuôi lớn, mà bà ấy là loại người gì cô biết rồi đấy. Theo tôi thấy, cô nhiễm tính bà ta không ít đâu, chẳng thế mà vì cứu dì cô, cô sẵn sàng lên giường với tôi cơ mà.
– Này. Để tao nói cho chúng mày biết bạn An Như trong lòng chúng mày gia cảnh thế nào nhé. Chắc chúng mày không tưởng tượng được đâu.
Không rõ Lan biết được những gì về tôi, nhưng dù ít dù nhiều tôi cũng không muốn bị nó bới móc ra vì hoàn cảnh của tôi có liên quan đến nhà họ Trịnh, tôi không thể để ảnh hưởng đến Thiện.
Tôi bực mình nói:
– Mày im đi. Không biết gì thì ngậm miệng lại.
– Mày nghĩ tao không biết gì á? Mày nhầm rồi Như à. Thời gian trước tao im lặng không phải vì sợ mày đâu mà tao đéo muốn chấp với cái loại người như mày đấy.
Cái Thương cũng khùng lên theo tôi:
– Vậy sao mày không câm mẹ mày luôn đi, mày ẳng lên làm gì? Dựa cơ hội nó bị hại thì sủa à? Hay mày chính là kẻ thuê người vu oan, hãm hại Như?
– Này con chó kia, mày ăn bậy thì được chứ đừng có nói bậy. Tao không việc gì phải hèn hạ như thế. Thích thì tao đánh công khai, việc đấy gì phải ném đá giấu tay.
– Ai biết được cái loại mày.
Ngày hôm qua, khi bắt gặp ánh mắt hả hê, đắc ý của Lan, tôi cũng từng nghi ngờ liệu chuyện này có liên quan đến nó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái Lan trước nay chưa từng lén lút làm sau lưng người khác, như nó đã nói, thích thì làm công khai chứ không việc phải giấu giếm, nên tôi có chút tin là không liên quan đến nó. Cơ mà cũng không thể không đề phòng mà loại bỏ hoàn toàn nghi ngờ.
Lan không ngần ngại mà lập tức vạch trần gia cảnh tôi:
– Này Thương, con bạn thân của mày đấy hả. Chúng mày chỉ biết sơ sơ một ít thông tin về nó thôi, hôm nay tao có lòng tốt kể cho chúng mày biết nhiều hơn nhé. Nó mồ côi bố mẹ từ sớm, được dì đón lên thành phố nuôi lớn là thật, có cuộc sống sung túc cũng là thật nhưng chúng mày biết vì đâu mà con nhà quê như nó một bước bay lên cành cao không?
– Mày im đi.
Cái Lan không quan tâm lời tôi, nó cười nhạt, tiếp tục dùng giọng điệu mỉa mai nói:
– Chúng mày chắc biết Tập đoàn T – group cả nhỉ, nó chính là được sống trong biệt thự nhà họ Trịnh đấy?
Tất cả mọi người đều tỏ ra trầm trồ, nhìn tôi rồi lại nhìn cái Lan đầy bất ngờ, chờ đợi nó nói tiếp:
– Dì nó là vợ ông Trịnh Vinh Quang nhưng là vợ hai chứ không phải vợ cả đâu nhé. Nó không có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Trịnh đâu, chẳng qua chỉ là được ở nhờ, được hưởng ké cuộc sống giàu sang thôi. Mà chúng mày có biết, dì nó trước đây chỉ là người làm trong nhà họ Trịnh, để có được cuộc sống tốt là dựa vào thói lẳng lơ, quyến rũ ông chủ, sinh ra một đứa con gái riêng cho ông ấy. Cũng chính dì nó là người gián tiếp gây ra cái chết của vợ cả đấy. Chúng mày nói xem, một người dì như bà ta, nuôi dưỡng một đứa cháu gái liệu có đứng đắn không hay tính cách cũng y chang vậy?
Chuyện bất hạnh năm đó nhà họ Trịnh che giấu rất kĩ, gần như không mấy ai biết rõ chuyện này, nếu không giới báo chí sớm đã đưa tin rầm rộ. Thế mà cái Lan bằng cách nào lại biết cặn kẽ vậy?
Dì Phương trong mắt người khác có lẽ luôn bị coi là tiểu tam nhưng tôi tin sự việc năm đó dì không cố ý phá hoại hạnh phúc gia đình Thiện, những năm qua dì sống cũng đâu vui vẻ gì, vẫn luôn dằn vặt về cái chết của bác gái đấy thôi.
Không muốn nghe những lời xúc phạm đến dì Phương và bới móc đời tư nhà họ Trịnh, tôi bực mình nói lớn:
– Mày đừng có ăn nói linh tinh.
– Tao ăn nói linh tinh? Vậy mày có dám phủ nhận, cái chết của vợ ông Trịnh Vinh Quang không do dì mày gây ra không? Dì mày không ngủ với chồng người khác đến mức có thai, hại gia đình nhà người ta đang yên ấm rơi vào cảnh tan nát. Còn mày nữa Như, mày không máu mủ với nhà họ, sao còn dơ dáy bám bíu vào Trịnh Minh Thiện thế? Mày gần 21 tuổi rồi mà, đâu phải trẻ con không tự lập được mà phải ở lì trong nhà người ta vậy? Hay mày có âm mưu, tính học theo dì mày, quyến rũ anh ta, muốn từ chim sẻ trở thành phượng hoàng?
– …
– Tao bố thí cho mày ít lòng tốt, khuyên mày này, bớt mơ mộng hão huyền đi. Đĩ thõa như mày, không người đàn ông thành đạt nào ngu ngốc yêu thương mày thật lòng, cưới mày làm vợ đâu. Cùng lắm chỉ chơi bời thôi, chán rồi sẽ đá, sẽ vứt bỏ mày không thương tiếc. Trèo cao thì ngã đau, đến lúc đó đừng hèn hạ như dì mày, gài bẫy người ta để có thai rồi bắt người ta chịu trách nhiệm nhé.
– Mày…
Tôi tức giận xông lên tát vào mặt cái Lan, chẳng bận tâm đến hậu qua ra sao cứ thế mà lao vào cấu xe nó. Cái Lan tất nhiên không vừa, chẳng đứng yên chịu trận mà cũng hùng hổ đánh trả lại tôi. Chúng tôi đánh nhau hăng lắm, tóc giả trên đầu tôi bị giật ra, trên người điểm thêm vài vết xước. Thương không cản tôi mà nhảy vào chiến cùng, con gái trong phân ra nhiều phe, đứa đứng về phía Lan, đứa đứng về phe tôi. Thế là cả hội xúm vào đấm nhau, những đứa khác thì đứng ngoài hò hét chúng tôi mau dừng lại.
Nói bằng lời không có tác dùng, đám con trai phải can thiệp ngăn cản, khó khăm lắm mới tách được chúng tôi ra. Đúng lúc đó thầy cô coi thi vào lớp, thấy một màn hỗn loạn thì tra hỏi sự tình, sau khi nghe xong, cô giáo quay ra mắng một mình tôi:
– Tô An Như. Em gây chuyện đủ chưa thế? Em có muốn tôi đình chỉ em thi luôn không?
Rõ ràng cái Lan là người gây sự trước, trong chuyện này nó mới là người có lỗi nhưng cô giáo lại chỉ trách mình tôi. Vẫn biết, chúng ta không có nghĩa vụ phải trả lời hay giải thích tất cả những lời bàn tán của người khác. Người muốn hiểu chắc chắn sẽ lắng nghe, người không muốn hiểu, có nói thế nói nữa cũng chỉ là gió thoảng qua tai. Nhưng tôi không can tâm nên nói lại:
– Nếu Lan không kiếm chuyện trước thì em đã không đánh bạn ấy.
– Em không làm gì khuất tất thì sao phải để ý lời bạn nói, nhưng đằng này em lại xông vào đánh bạn.
– Nhưng bạn ấy đơm đặt dựng chuyện cho em. Nếu cô là em, bị người khác vu khống, thốt ra những lời lẽ thô tục, khó nghe thì cô có nổi giận không ạ?
Khi ấy tôi rất giận, rất ấm ức nên không kiềm chế được mà phát tiết cảm xúc của bản thân. Cô giáo chắc chắn là thiên vị, bênh vực cái Lan nên dựa cớ đó gắt gỏng với tôi:
– Tô An Như, em sai mà không biết nhận lỗi, còn dám hỗn láo với giáo viên. Em ra khỏi phòng ngay cho tôi, môn này em không cần thi nữa. Tôi cho em học lại.
Nghe vậy, một số bạn đã lên tiếng nói giúp thay tôi, nhưng cô giáo đã quyết nên một mực đuổi tôi ra khỏi phòng thi cho bằng được. Tôi mệt mỏi, áp lực chồng chất, cũng không có tâm trạng thi cử nên cũng chẳng buồn xuống nước xin xỏ một người đang có ác cảm với mình. Học lại thì học, tôi không sợ, thà học lại chứ quyết không hạ mình nhận sai, xin lỗi cái Lan.
Quay về biệt thự, cô Tư thấy tôi về sớm nên có hỏi nhưng tôi không có tâm trạng đâu mà kể cho cô ấy nghe. Cả người như cái xác vô hồn đi về phòng, nhốt mình trong đó.
Những video tôi bị đánh ghen nhanh chóng lan tràn khắp mạng xã hội, tôi phải chịu không ít gạch đá và dự luận sỉ vả. Người ta không hiểu chuyện nhưng thi nhau để lại những bình luận khiếm nhã. Dì Phương biết chuyện thì gọi ngay cho tôi. Tôi không muốn dì lo lắng nên nói qua loa là mình bị hại, sẽ sớm tìm ra người đứng sau, xử lý ổn thỏa mọi chuyện, sau đó thì vội vàng tắt máy.
Đọc những bình luận chửi mắng, nguyền rủa tôi trên mạng, tâm trạng tôi như bị rơi xuống vực sâu không đáy, ở nơi đó tối tắm, lạnh lẽo chỉ có mình tôi trơ trọi, không người che chở. Lúc này ra tôi chẳng nghĩ đến ai khác ngoài Thiện, tin tưởng anh thừa khả năng giúp tôi ngăn chặn video bị phát tát. Thế nhưng khi tôi gọi cho anh rất nhiều cuộc, đầu bên kia đều không bắt máy, nhắn tin cũng chẳng nhận được hồi đáp.
Chợt nhớ ra anh Phú, tôi liền liên lạc với anh ấy, phải đến cuộc gọi thứ hai anh ấy mới nghe máy.
– Như! Có chuyện gì mà gọi cho anh thế?
– Anh… Anh Thiện có ở công ty không ạ? Em muốn nói chuyện với anh ấy một lát. Anh bảo anh ấy nhận điện thoại của em được không?
– À…
Anh Phú ngập ngừng mấy giây rồi nói:
– Cậu ấy đang họp. Em có việc gì gấp sao? Có thể nói với anh, lát anh chuyển lời cho.
– Dạ… vậy khi nào anh Thiện họp xong, anh bảo anh ấy gọi lại cho em nhé.
– Anh cũng không chắc cậu ấy họp mất bao lâu đâu, chắc sẽ xong muộn đấy.
– V… vâng. Vậy em đợi anh ấy về nhà ạ. Em chào anh.
Khi tôi định tắt máy, anh Phú bỗng gọi tên tôi:
– Như.
– Dạ!
– Anh có thấy tin tức trên mạng. Em… có ổn không?
Tôi đương nhiên không ổn chút nào, vô duyên vô cớ họa rơi trúng đầu, có ai mà ung dung cho được. Giọng tôi buồn bã đáp:
– Em không biết mình có thể chịu đựng nổi không nữa? Em không có làm những chuyện như người ta nói.
– Anh biết.
Đến người ngoài như anh Phú còn tin tôi trong sạch, vậy mà Thiện lại không tin tôi. Tại sao vậy? Anh có biết hay không, lúc này tôi cần anh bên cạnh nhiều đến mức nào? Nhưng anh lại xa cách tôi, mặc tôi đối diện với bão tố.
– Anh có cách nào xóa hết các clip đó đi không? Em không muốn nó phát tát trên mạng.
– Ừ. Để anh thử, chắc sẽ giúp được em. Em gọi cho Thiện là vì chuyện này phải không?
– Vâng.
– Được rồi. Anh sẽ thu xếp xử lý.
– Cảm ơn anh.
– Vậy nhé. Anh đang bận.
– Vâng. Em chào anh.
– Ừ. Chào em.
Mấy tiếng sau, những clip kia cũng được xóa sạch, tâm trạng tôi vì vậy cũng được nhẹ nhõm đi vài phần. Khi đó đau lòng là vậy nhưng có những chuyện còn khiến tôi chết tâm hơn. Vào thời điểm tôi cần người bên cạnh nhất, tin tưởng, bao bọc mình thì người ấy đã không ở cạnh tôi. Thiện không những lạnh nhạt còn quay lưng không buồn nhìn mặt tôi.
Cứ tưởng mọi clip đã được xóa đi nhưng hôm nay biến mất, ngay mai lại xuất hiện, sự việc đó cứ lặp đi lặp lại không chấm dứt. Khi tôi nhờ đến Thiện, anh đã thờ ơ mà bảo rằng:
– Việc xấu cô làm, không liên quan đến tôi. Tốt nhất cô tự lo cho bản thân mình đi. Còn nữa, tránh xa tôi ra, việc công ty đủ khiến tôi đau đầu rồi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa. Mệt lắm.
Vẫn biết con người nhất định sẽ thay đổi, cũng chưa từng kỳ vọng vào việc Thiện sẽ mãi mãi giống như thuở ban đầu. Thế nhưng, khi cảm nhận được việc anh đối xử với tôi không còn như xưa nữa, tôi vẫn không nhịn được mà buồn bã rất lâu.
Thời gian đó, tôi gần như muốn phát điên lên, việc thi cử cũng vì thế mà bị ảnh hưởng. Người ở cạnh an ủi động viên tôi khi ấy ngoài giúp việc trong nhà thì chỉ có cái Thương và Hùng. Tôi chẳng còn mặt mũi đâu mà ra ngoài, đến trường cũng chẳng muốn đi nữa.
Khi tôi một mình chống trọi với phong ba bão táp thì anh lại vui vẻ bên người con gái khác. Người mà anh từng khẳng định sẽ không bao giờ có tình cảm nhưng lại ở bên cạnh cô ấy đón sinh nhật.
Tôi nhớ như in ngày hôm đó, khi mình vừa mở điện thoại lên, Facebook liền thông báo chị Yến thêm một bài viết mới. Mấy ngày nay tôi không dám lên mạng vì sợ phải đóng những lời nói chửi bới mình, nhưng chẳng hiểu vì sao khi ấy tôi lại tò mò bấm vào dòng thông báo đó để rồi xem được thứ mình không muốn xem nhất.
Chị Yến đăng một tấm ảnh có kèm caption: “Happy birthday to me”. Trong hình là một bàn ăn với những món ăn đắt tiền, có hoa hồng và nến, còn có cả một góc cánh tay của người đàn ông. Vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay đó là tay Thiện, mà hôm nay anh cũng chưa trở về.
Lòng tôi bỗng dâng lên một dự cảm không vui, tâm trạng đã nặng trĩu càng trở nên tôi tệ hơn. Dưới bài viết ấy, có rất nhiều bạn bè của chị Yến vào chúng mừng, có người nói chị ấy giấu kĩ quá, mãi không chịu công khai danh tính người yêu. Có người hỏi:
“Bao giờ hai bạn cho chúng tôi ăn cưới đây? Hóng lắm rồi nhé!”
Chị Yến thả yêu thích dòng bình luận đó, rồi đáp:
“Chuyện đó thì cậu phải hỏi anh ấy. Mình không thể một mình tự quyết.”
Lướt đọc mấy dòng bình luận, tôi không cách nào chấp nhận được việc Thiện đang hẹn hò cùng chị ấy nên lập tức thoát khỏi Facebook.
Ba năm qua sống cùng nhau, trừ năm đầu ra thì hai năm còn lại mỗi lần đến sinh nhật tôi anh chỉ có một lời chúc ngắn gọn “sinh nhật vui vẻ” cùng chiếc bánh kem be bé và món quà nho nhỏ chứ từng dẫn tôi ra ngoài ăn trong một nhà hàng sang trọng có nến và hoa.
Tôi hiểu mình không có vị trí đặc biệt trong lòng Thiện, nên anh sẽ chẳng dành những lãng mạn đó với tôi. Nhưng với chị Yến thì sao, phải chăng anh đã rung động với chị ấy, thế nên mấy ngày nay mới lạnh nhạt với tôi, hoàn toàn ngó lơ, đá tôi sang một bên.
Anh đã từng nói thế nào, anh bảo chị Yến không phải gu của anh mà, anh sẽ không yêu chị ấy, người anh yêu phải nhỏ hơn anh ít nhất là 4 tuổi. Nhưng giờ thì sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Hay do tôi đã quá đa nghi, nhận nhầm người đàn ông trong ảnh là Thiện?
Tôi đã tự biên minh rằng mình nhận nhầm, người đó sẽ không phải là Thiện. Ngoặt nỗi, mọi hy vọng của tôi đều tan biến như bong bóng xà phòng. Tôi ngồi dưới phòng khách đợi anh rất lâu, mãi đến 11 giờ khuya anh mới trở về.
Thiện bước vào nhà thấy tôi ngồi trên ghế thì chỉ liếc đúng 2 giây rồi quay đi. Khi anh định lên phòng, tôi đã đứng dậy đi đến trước anh, ngửi ra trên người anh có mũi nước hoa của nữ giới, lồng ngực tôi bất giác nhói lên, tôi hỏi anh:
– Anh đi đâu về thế ạ?
Hàng lồng mày Thiện nhíu lại, thái độ không hài lòng nói:
– Tôi đi đâu là việc của tôi. Không đến lượt cô quản.
Tôi lấy hết can đảm hỏi anh một câu mà biết rõ mình chắc chắn sẽ rất đau lòng:
– Thiện! Em đã làm sai chuyện gì mà đột nhiên anh lại xa cách với em như vậy? Em làm gì không vừa ý anh thì anh nói cho em biết đi, em sẽ sửa đổi. Đừng lạnh nhạt với em có được không?
– Tô An Như, trước giờ cô làm gì tôi cũng thấy không vừa mắt hết đấy. Nhất là chuyện xảy ra mấy ngày qua, càng khiến tôi ghét cô hơn.
– Em là bị hại.
– Bị hại hay không tôi không quan tâm.
– Tại sao anh không tin em?
Thiện cười nhạt, nói lời vô tình:
– Cô bảo tôi tin cô sao đây An Như? Cô được bà Phương nuôi lớn, mà bà ấy là loại người gì cô biết rồi đấy. Theo tôi thấy, cô nhiễm tính bà ta không ít đâu, chẳng thế mà vì cứu dì cô, cô sẵn sàng lên giường với tôi cơ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.