Mối Tình Khó Quên Của Tổng Giám Đốc
Chương 38: Đêm Tình Valentine (1)
Thiên Ý
21/10/2022
Một tuần sau Nhã Yên đã hồi phục hoàn toàn, cô muốn trở lại với công
việc nhưng Tôn Gia Quyến nhất định không cho, bảo cô cần phải nghỉ ngơi
thêm một thời gian nữa.
“Nhưng ông chủ Dương...”
Nhã Yên tính phản ánh nhưng lại bị Tôn Gia Quyến gạt đi.
“Anh sẽ xử lí!”
Nhã Yên đành bất lực thở dài.
Hôm nay là ngày Lễ tình nhân, anh đâu thể để cô đi làm được.
“An An có muốn đi chơi với mẹ và chú hoàng tử không?”
Nhã Yên ôm An An. Tối nay cô và Tôn Gia Quyến sẽ ra ngoài, sợ con bé ở nhà buồn nên muốn hỏi ý kiến một chút.
“Hôm nay là ngày Lễ tình nhân hả mẹ?”
Nhã Yên ừ hử một tiếng.
“Vậy ngày này có phải là hai người thương nhau sẽ ở bên không mẹ?”
Nhã Yên nghĩ đến người nào đó liền đỏ mặt gật đầu.
“Vậy thì con sẽ không đi đâu!” - An An vui vẻ lắc đầu.
“Sao vậy?”
Nhã Yên tưởng con bé sẽ nói không muốn cản trở cô và Tôn Gia Quyến nhưng nào ngờ...
“Con bận đi chơi với anh Tiểu Hy rồi.”
Nhã Yên: “...”
Con gái cô từ lúc bập bẹ biết nói đã gọi tên Tiểu Hy, biết đi thì lẽo đẽo theo sau lưng cậu bé không rời nửa bước. Con bé cứ bám dính lấy cậu nhóc. Cô e rằng sau này lớn lên, An An sẽ phụ thuộc vào Lâm Trác Hy mất.
Tối
Tôn Gia Quyến đã đặt sẵn phòng riêng trong một nhà hàng sang trọng. Anh chuẩn bị sẵn nến và hoa, trang trí mọi thứ rất đẹp mắt chỉ để thực hiện một việc quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Cởi bỏ bộ vest nghiêm nghị thường ngày, nay Tôn Gia Quyến ăn mặc đơn giản quần jean và áo thun, kèm theo đôi giày thể thao. Nhìn anh lúc này trông chẳng khác gì chàng sinh viên năm đó cả. Vì anh muốn quay trở về lúc cả hai còn học đại học, muốn tìm lại kí ức thời sinh viên đẹp đẽ của hai người.
Nhã Yên diện một chiếc váy trắng trễ vai, xương quai xanh gợi cảm phơi bày trước mắt. Tuy Nhã Yên đã sinh con nhưng sắc vóc của cô vẫn đẹp, có thể nói là đầy đặn và đẹp hơn thời con gái. Đúng như câu “gái một con trông mòn con mắt.”
Trước khi các món ăn được mang lên, Tôn Gia Quyến đã làm một hành động mà Nhã Yên không ngờ tới.
Anh mang đến cho cô một bó hoa hồng gồm 17 bông. Cô nhận lấy, chưa kịp cảm ơn thì Tôn Gia Quyến đã quỳ một chân xuống, lấy trong túi ra một hộp vuông màu đen, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng loá.
Tôn Gia Quyến nhìn thật sâu vào đôi mắt xinh đẹp kia, chân thành lên tiếng:
“Yên Yên, anh biết mình có hơi đường đột nhưng bảy năm qua, anh chưa từng nghĩ mình sẽ lấy ai khác mà không phải em. Em là duy nhất đối với anh, cuộc đời của Tôn Gia Quyến này đã định sẵn chỉ có thể nằm trong tay em.” - Anh ngưng một chút, nhìn cô gái đang cảm động sắp khóc kia, nói ra câu trọng tâm nhất - “Làm vợ anh nhé!”
Nhã Yên che miệng để ngăn đi sự xúc động. Cô đặt bó hoa lên ghế, nhìn chiếc nhẫn kim cương đắt tiền rồi lại nhìn người đàn ông tuấn tú vẫn đang kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Nhã Yên rất muốn nhận lời anh, nhưng sâu trong tâm cô vẫn còn điều gì đó khiến bản thân chùn bước.
Tôn Gia Quyến hiểu được suy nghĩ, mối lo lắng của cô. Anh tiếp tục nói để trấn an tinh thần cô gái nhỏ:
“Anh biết em mặc cảm về bản thân, mặc cảm vì mình đã có một đời chồng và một đứa con còn anh thì vẫn vậy. Nhưng em biết không? Anh không quan tâm quá khứ của em, càng không quan tâm em đã có An An. An An là ngoại lệ mà em có được, còn em chính là ngoại lệ mà Tôn Gia Quyến này muốn có.”
Câu cuối cùng của Tôn Gia Quyến thành công chinh phục được sự mềm yếu của Nhã Yên. Cô gật đầu đưa bàn tay ra, nước mắt rơi vì hạnh phúc.
Tôn Gia Quyến đeo nhẫn vào ngón tình của cô, chiếc nhẫn vừa khít. Bởi đây là chiếc nhẫn anh đã đặt lúc còn quen cô, đợi khi cô ra trường anh sẽ dùng nó để cầu hôn. Ấy vậy mà mãi đến bây giờ, chiếc nhẫn ấy mới được phát huy công dụng của nó, tuy là có hơi muộn một chút.
“Cảm ơn anh, Gia Quyến.”
Sau khi dùng bữa xong, Tôn Gia Quyến không chở Nhã Yên về nhà cô mà chở thẳng cô về nhà mình để thực hiện “âm mưu đen tối.”
Nhã Yên bước vào nhà, cô quan sát xung quanh, dường như mọi thứ đều không có gì thay đổi. Khi Nhã Yên đặt chân vào phòng anh, cô ngạc nhiên khi thấy tấm ảnh của mình anh vẫn còn treo nơi đầu giường.
Nhã Yên xúc động, vành mắt bắt đầu ửng đỏ.
Tôn Gia Quyến ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn từ phía sau, hôn vào mặt cô.
“Anh vẫn treo bức ảnh đó từ lúc em đi, chưa bao giờ gỡ xuống.”
Nhã Yên bật khóc, cô cảm thấy bản thân rất có lỗi với anh.
Tôn Gia Quyến xoay người cô lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, bờ môi khẽ chạm vào mắt, trán chạm trán âu yếm nhìn người yêu.
Tôn Gia Quyến xoa nhẹ bờ môi hồng nhuận, ánh mắt thâm tình nhìn người con gái yêu kiều trong tay không kiềm chế được đáp xuống một nụ hôn.
Anh ôm cô xoay người, hai thân thể trực tiếp ngã xuống chiếc giường êm ái.
Hơi thở quấn lấy nhau, nụ hôn táo bạo của Tôn Gia Quyến như muốn hút cạn sinh lực của Nhã Yên. Nhận thấy người dưới thân thở gấp, anh dừng lại đôi chút, tay vén những sợi tóc dính bên mặt cô, trong đôi mắt Nhã Yên lúc này chỉ chứa đựng mỗi hình ảnh của Tôn Gia Quyến.
***
Giải nghĩa:
17 bông hồng: Làm vợ anh nhé!
“Nhưng ông chủ Dương...”
Nhã Yên tính phản ánh nhưng lại bị Tôn Gia Quyến gạt đi.
“Anh sẽ xử lí!”
Nhã Yên đành bất lực thở dài.
Hôm nay là ngày Lễ tình nhân, anh đâu thể để cô đi làm được.
“An An có muốn đi chơi với mẹ và chú hoàng tử không?”
Nhã Yên ôm An An. Tối nay cô và Tôn Gia Quyến sẽ ra ngoài, sợ con bé ở nhà buồn nên muốn hỏi ý kiến một chút.
“Hôm nay là ngày Lễ tình nhân hả mẹ?”
Nhã Yên ừ hử một tiếng.
“Vậy ngày này có phải là hai người thương nhau sẽ ở bên không mẹ?”
Nhã Yên nghĩ đến người nào đó liền đỏ mặt gật đầu.
“Vậy thì con sẽ không đi đâu!” - An An vui vẻ lắc đầu.
“Sao vậy?”
Nhã Yên tưởng con bé sẽ nói không muốn cản trở cô và Tôn Gia Quyến nhưng nào ngờ...
“Con bận đi chơi với anh Tiểu Hy rồi.”
Nhã Yên: “...”
Con gái cô từ lúc bập bẹ biết nói đã gọi tên Tiểu Hy, biết đi thì lẽo đẽo theo sau lưng cậu bé không rời nửa bước. Con bé cứ bám dính lấy cậu nhóc. Cô e rằng sau này lớn lên, An An sẽ phụ thuộc vào Lâm Trác Hy mất.
Tối
Tôn Gia Quyến đã đặt sẵn phòng riêng trong một nhà hàng sang trọng. Anh chuẩn bị sẵn nến và hoa, trang trí mọi thứ rất đẹp mắt chỉ để thực hiện một việc quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Cởi bỏ bộ vest nghiêm nghị thường ngày, nay Tôn Gia Quyến ăn mặc đơn giản quần jean và áo thun, kèm theo đôi giày thể thao. Nhìn anh lúc này trông chẳng khác gì chàng sinh viên năm đó cả. Vì anh muốn quay trở về lúc cả hai còn học đại học, muốn tìm lại kí ức thời sinh viên đẹp đẽ của hai người.
Nhã Yên diện một chiếc váy trắng trễ vai, xương quai xanh gợi cảm phơi bày trước mắt. Tuy Nhã Yên đã sinh con nhưng sắc vóc của cô vẫn đẹp, có thể nói là đầy đặn và đẹp hơn thời con gái. Đúng như câu “gái một con trông mòn con mắt.”
Trước khi các món ăn được mang lên, Tôn Gia Quyến đã làm một hành động mà Nhã Yên không ngờ tới.
Anh mang đến cho cô một bó hoa hồng gồm 17 bông. Cô nhận lấy, chưa kịp cảm ơn thì Tôn Gia Quyến đã quỳ một chân xuống, lấy trong túi ra một hộp vuông màu đen, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng loá.
Tôn Gia Quyến nhìn thật sâu vào đôi mắt xinh đẹp kia, chân thành lên tiếng:
“Yên Yên, anh biết mình có hơi đường đột nhưng bảy năm qua, anh chưa từng nghĩ mình sẽ lấy ai khác mà không phải em. Em là duy nhất đối với anh, cuộc đời của Tôn Gia Quyến này đã định sẵn chỉ có thể nằm trong tay em.” - Anh ngưng một chút, nhìn cô gái đang cảm động sắp khóc kia, nói ra câu trọng tâm nhất - “Làm vợ anh nhé!”
Nhã Yên che miệng để ngăn đi sự xúc động. Cô đặt bó hoa lên ghế, nhìn chiếc nhẫn kim cương đắt tiền rồi lại nhìn người đàn ông tuấn tú vẫn đang kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Nhã Yên rất muốn nhận lời anh, nhưng sâu trong tâm cô vẫn còn điều gì đó khiến bản thân chùn bước.
Tôn Gia Quyến hiểu được suy nghĩ, mối lo lắng của cô. Anh tiếp tục nói để trấn an tinh thần cô gái nhỏ:
“Anh biết em mặc cảm về bản thân, mặc cảm vì mình đã có một đời chồng và một đứa con còn anh thì vẫn vậy. Nhưng em biết không? Anh không quan tâm quá khứ của em, càng không quan tâm em đã có An An. An An là ngoại lệ mà em có được, còn em chính là ngoại lệ mà Tôn Gia Quyến này muốn có.”
Câu cuối cùng của Tôn Gia Quyến thành công chinh phục được sự mềm yếu của Nhã Yên. Cô gật đầu đưa bàn tay ra, nước mắt rơi vì hạnh phúc.
Tôn Gia Quyến đeo nhẫn vào ngón tình của cô, chiếc nhẫn vừa khít. Bởi đây là chiếc nhẫn anh đã đặt lúc còn quen cô, đợi khi cô ra trường anh sẽ dùng nó để cầu hôn. Ấy vậy mà mãi đến bây giờ, chiếc nhẫn ấy mới được phát huy công dụng của nó, tuy là có hơi muộn một chút.
“Cảm ơn anh, Gia Quyến.”
Sau khi dùng bữa xong, Tôn Gia Quyến không chở Nhã Yên về nhà cô mà chở thẳng cô về nhà mình để thực hiện “âm mưu đen tối.”
Nhã Yên bước vào nhà, cô quan sát xung quanh, dường như mọi thứ đều không có gì thay đổi. Khi Nhã Yên đặt chân vào phòng anh, cô ngạc nhiên khi thấy tấm ảnh của mình anh vẫn còn treo nơi đầu giường.
Nhã Yên xúc động, vành mắt bắt đầu ửng đỏ.
Tôn Gia Quyến ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn từ phía sau, hôn vào mặt cô.
“Anh vẫn treo bức ảnh đó từ lúc em đi, chưa bao giờ gỡ xuống.”
Nhã Yên bật khóc, cô cảm thấy bản thân rất có lỗi với anh.
Tôn Gia Quyến xoay người cô lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, bờ môi khẽ chạm vào mắt, trán chạm trán âu yếm nhìn người yêu.
Tôn Gia Quyến xoa nhẹ bờ môi hồng nhuận, ánh mắt thâm tình nhìn người con gái yêu kiều trong tay không kiềm chế được đáp xuống một nụ hôn.
Anh ôm cô xoay người, hai thân thể trực tiếp ngã xuống chiếc giường êm ái.
Hơi thở quấn lấy nhau, nụ hôn táo bạo của Tôn Gia Quyến như muốn hút cạn sinh lực của Nhã Yên. Nhận thấy người dưới thân thở gấp, anh dừng lại đôi chút, tay vén những sợi tóc dính bên mặt cô, trong đôi mắt Nhã Yên lúc này chỉ chứa đựng mỗi hình ảnh của Tôn Gia Quyến.
***
Giải nghĩa:
17 bông hồng: Làm vợ anh nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.