Mối Tình Khó Quên Của Tổng Giám Đốc
Chương 43: Hối Hận Muộn Màng
Thiên Ý
21/10/2022
Đám cưới được diễn ra dưới sự có mặt và chúc phúc của rất nhiều người.
Tuy nhiên vì là đám cưới của Tôn Gia Quyến - nhân vật quyền lực có tiếng nên rất nhiều phóng viên, nhà báo đến chụp ảnh đưa tin. Ông Triệu khi
cầm tờ báo trên tay, biết được Nhã Yên kết hôn cùng Tôn Gia Quyến, bàn
tay cầm báo có chút run rẩy.
Bây giờ ông Triệu mới hiểu vì sao lần trước ông ta cho người đến Tập đoàn Tôn thị để ngỏ ý hợp tác nhưng anh lại từ chối, thậm chí còn rút hết cổ phần trong công ty ông ta.
Thì ra Tôn Gia Quyến là vì Nhã Yên, cho nên mới từ chối mọi đề nghị của ông ta.
Ông Triệu có nghĩ sao cũng không nghĩ đến, chàng trai năm xưa từng đến tìm Triệu Nhã Yên trông có vẻ tiều tuỵ, tàn tạ mà mình từng xua đuổi lại là đại thiếu gia của nhà họ Tôn, Tổng giám đốc Tập đoàn Tôn thị và chủ một công ty giải trí đứng nhất nhì nước. Bây giờ ông ta có nhận ra hay hối hận, thì cũng đã muộn.
Đứng trước ngôi nhà màu trắng nhỏ xinh với khoảng sân rộng lớn trồng một dàn hoa hồng đỏ rực, ông Triệu tháo chiếc kính râm xuống. Đứng hồi lâu cũng không có ý định vào.
“Ông đến đây làm gì?”
Ông Triệu giật mình khi nghe tiếng nói của Tiểu Bình, nhìn lại thì thấy cô con gái út của mình bây giờ đã trưởng thành xinh đẹp hơn rất nhiều. Đi cùng cô là một chàng thanh niên có gương mặt cực kì xán lạn cùng đẹp trai, nhìn sơ qua lại có nét rất giống Tôn Gia Quyến.
Tiểu Bình nhìn ông không mấy thiện cảm. Cô vẫn còn hận ông ta vì năm đó nhẫn tâm đuổi chị em cô đi.
“Tiểu Bình, ba...”
Khó xử khi không biết phải nói thế nào, bày tỏ lòng ân hận ra sao với Tiểu Bình khi mà ánh mắt cô nhìn ông đầy chán ghét.
“Tôi không có ba! Ông về đi! Đừng bao giờ đến kiếm chị em tôi. Ông nên nhớ năm đó ông đã đuổi chị em tôi như thế nào, mặc cho chị hai có cầu xin ông ra sao nhưng ông vẫn bỏ ngoài tai. Vì cái sĩ diện hảo đó mà ông nhẫn tâm đẩy chị em tôi đi, ông còn ác đến nỗi khoá hết thẻ nếu lúc đó tôi không rút kịp tiền thì không chừng chị em tôi chết từ lâu rồi cũng nên.”
Tiểu Bình nói một tràng dài toàn là những lời trách móc. Ông Triệu chỉ biết im lặng lắng nghe. Lời nói thốt ra được cũng chỉ là:
“Ba xin lỗi!”
“Hứ!” - Tiểu Bình cười khẩy - “Ông tưởng chỉ một câu xin lỗi là có thể khiến chị em tôi tha thứ? Ông có biết trong bảy năm qua, chị hai thế nào không? Chị ấy suýt tự tử, suýt sảy thai, hơn nữa hai năm trước còn bị tai nạn đến mù cả hai mắt. Cũng may ông trời còn thương chị ấy, bây giờ mắt chị ấy không những sáng mà chị ấy còn có một gia đình thật sự hạnh phúc. Chứ không phải như Triệu gia các người!”
Tiểu Bình nói xong liền hầm hầm đi vào nhà, Tôn Gia Long nhìn ông Triệu một cái rồi chạy theo sau Tiểu Bình.
Trước mặt ba mình, Tiểu Bình cố tỏ ra mạnh mẽ, khi quay lưng đi liền khóc rất thảm thiết. Tôn Gia Long ôm cô vào lòng, vỗ về:
“Ngoan! Đừng khóc!”
Nước mắt rơi tèm nhem trên mặt, Tiểu Bình dụi mặt vào ngực Tôn Gia Long, hai tay nắm chặt lại đặt trước ngực anh. Giọng nói nghẹn ngào đầy thống khổ:
“Tại sao ông ấy lại đến đây? Tại sao đã đuổi chị em tôi rồi còn đến đây làm gì?”
Tiểu Bình mạnh miệng là thế nhưng nhìn vẻ mặt già đi theo năm tháng, đầu đã điểm nhiều sợi bạc cô không kìm được muốn khóc.
Tôn Gia Long biết cô gái của anh vẻ bề ngoài cứng rắn vậy thôi chứ bên trong vô cùng mềm yếu, là một người sống rất tình cảm.
“Anh không biết nói sao dù gì đây cũng là chuyện của Triệu gia. Chắc bây giờ ông ấy cũng đã hối hận, tha thứ được thì nên tha thứ cho nhẹ lòng đi em.”
Tiểu Bình ngước lên nhìn Tôn Gia Long, có gì đó nghẹn lại trong cổ họng. Cô ôm lấy anh, khóc thêm một trận thật lớn.
Ông Triệu nhìn ngôi nhà lần cuối cùng, khi quay mặt đi từ trong khoé mắt lại rơi ra một giọt lệ.
***
Ông bà Tôn vì muốn tiện việc chăm con dâu và chờ đợi đứa cháu nội ra đời mà dọn hẳn về đây ở. Ông Triệu mua một căn biệt thự sát bên nhà Tôn Gia Quyến để tiện qua lại. Nhà Tôn Gia Quyến không mướn giúp việc nên những lúc anh đi làm Kiều Nguyệt đều gọi Nhã Yên sang nhà bà để bà trông nom.
Tôn Gia Quyến từ lúc Nhã Yên có thai mọi hành động anh đều rất cẩn thận. Tuy nhiên phải “cấm vận” mấy tháng trời khiến anh có chút không vui.
An An đang ngồi chống cằm trước thềm nhà buồn bã, ánh mắt còn đỏ hoe như vừa khóc. Tôn Gia Quyến đi làm về nhìn thấy cục bông gòn ngồi buồn hiu một mình, anh vội đi tới.
“An An! Sao con lại ngồi đây? Mẹ đâu rồi?”
An An ngước nhìn anh, nghe đến mẹ liền khóc oà lên. Tôn Gia Quyến hốt hoảng ngồi xuống ôm con bé dỗ dành:
“An An ngoan! Nói ba nghe, sao con lại khóc?”
An An dụi mắt, vừa khóc vừa nói:
“Có phải mẹ sinh em bé rồi, sẽ không còn ai thương An An nữa không? Hức! Hức!”
Tôn Gia Quyến nhíu mày:
“Sao con lại nói vậy?”
“Mấy bạn trong lớp nói mẹ bạn ấy sinh em bé liền không thương bạn ấy nữa, chỉ thương em thôi. An An sợ ba với mẹ cũng không thương An An.”
Tôn Gia Quyến cười khổ, bế An An lại xích đu ngồi. Anh dùng khăn lau mặt cho con bé, nước mắt nước mũi dính đầy trên mặt.
“Con khờ quá! Cho dù ba mẹ có em bé thì ba mẹ vẫn thương con mà. Tại vì em bé còn nhỏ, nên ba mẹ sẽ chăm em nhiều hơn một chút. An An là chị hai, An An phải biết thương em, nhường nhịn em có biết không?”
“Nhưng An An không phải con ruột của ba. An An chỉ là con nuôi thôi. Hu hu!”
Mặc dù An An còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, con bé biết bản thân không có ba ruột, Tôn Gia Quyến chỉ là ba dượng nên lắm lúc nghĩ đến những bạn khác đều có ba ruột, con bé thấy rất tủi thân.
Tôn Gia Quyến nhăn mặt không hài lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành:
“Nhưng ba thương con như con ruột mà. Hơn nữa chẳng phải con mang họ Tôn của ba sao? An An còn nói ba không phải ba ruột, ba sẽ buồn lắm biết không?”
Những lúc An An như vậy, Tôn Gia Quyến lúc nào cũng nhỏ nhẹ dạy bảo cho con bé hiểu. Tâm hồn trẻ con như tờ giấy trắng, rất dễ tổn thương. Nếu không khéo léo sẽ khiến cho tụi nhỏ mang theo mặc cảm mà lớn lên.
“Ba nói thật ạ?”
An An dùng tay quệt nước mắt, nghe anh nói thế liền vui vẻ trở lại.
“Ừm, ngoan! Đi vào nhà kiếm mẹ nào.”
“Dạ.”
“Ông xã, anh về rồi.”
Nhã Yên từ dưới bếp thấy anh vào nhà liền đi đến cầm lấy cặp, cởi áo khoác giúp anh.
Cô nhìn xuống cục cưng bên cạnh anh, thấy mắt An An hơi đỏ nên ngồi xuống sờ mặt con bé, lo lắng hỏi:
“An An, con sao thế?”
An An ôm cổ mẹ, lắc đầu:
“Dạ không có gì ạ!”
“Có gì cũng phải nói cho mẹ biết, không được giấu mẹ biết không?”
An An gật đầu “dạ” một tiếng, Nhã Yên lấy đồ cho con bé đi tắm. Lúc trở ra, Tôn Gia Quyến không biết từ đâu xuất hiện ôm eo Nhã Yên từ phía sau, hôn lên mặt cô, thì thầm bên tai:
“Bà xã, tối nay... cho anh nhé!”
Bây giờ ông Triệu mới hiểu vì sao lần trước ông ta cho người đến Tập đoàn Tôn thị để ngỏ ý hợp tác nhưng anh lại từ chối, thậm chí còn rút hết cổ phần trong công ty ông ta.
Thì ra Tôn Gia Quyến là vì Nhã Yên, cho nên mới từ chối mọi đề nghị của ông ta.
Ông Triệu có nghĩ sao cũng không nghĩ đến, chàng trai năm xưa từng đến tìm Triệu Nhã Yên trông có vẻ tiều tuỵ, tàn tạ mà mình từng xua đuổi lại là đại thiếu gia của nhà họ Tôn, Tổng giám đốc Tập đoàn Tôn thị và chủ một công ty giải trí đứng nhất nhì nước. Bây giờ ông ta có nhận ra hay hối hận, thì cũng đã muộn.
Đứng trước ngôi nhà màu trắng nhỏ xinh với khoảng sân rộng lớn trồng một dàn hoa hồng đỏ rực, ông Triệu tháo chiếc kính râm xuống. Đứng hồi lâu cũng không có ý định vào.
“Ông đến đây làm gì?”
Ông Triệu giật mình khi nghe tiếng nói của Tiểu Bình, nhìn lại thì thấy cô con gái út của mình bây giờ đã trưởng thành xinh đẹp hơn rất nhiều. Đi cùng cô là một chàng thanh niên có gương mặt cực kì xán lạn cùng đẹp trai, nhìn sơ qua lại có nét rất giống Tôn Gia Quyến.
Tiểu Bình nhìn ông không mấy thiện cảm. Cô vẫn còn hận ông ta vì năm đó nhẫn tâm đuổi chị em cô đi.
“Tiểu Bình, ba...”
Khó xử khi không biết phải nói thế nào, bày tỏ lòng ân hận ra sao với Tiểu Bình khi mà ánh mắt cô nhìn ông đầy chán ghét.
“Tôi không có ba! Ông về đi! Đừng bao giờ đến kiếm chị em tôi. Ông nên nhớ năm đó ông đã đuổi chị em tôi như thế nào, mặc cho chị hai có cầu xin ông ra sao nhưng ông vẫn bỏ ngoài tai. Vì cái sĩ diện hảo đó mà ông nhẫn tâm đẩy chị em tôi đi, ông còn ác đến nỗi khoá hết thẻ nếu lúc đó tôi không rút kịp tiền thì không chừng chị em tôi chết từ lâu rồi cũng nên.”
Tiểu Bình nói một tràng dài toàn là những lời trách móc. Ông Triệu chỉ biết im lặng lắng nghe. Lời nói thốt ra được cũng chỉ là:
“Ba xin lỗi!”
“Hứ!” - Tiểu Bình cười khẩy - “Ông tưởng chỉ một câu xin lỗi là có thể khiến chị em tôi tha thứ? Ông có biết trong bảy năm qua, chị hai thế nào không? Chị ấy suýt tự tử, suýt sảy thai, hơn nữa hai năm trước còn bị tai nạn đến mù cả hai mắt. Cũng may ông trời còn thương chị ấy, bây giờ mắt chị ấy không những sáng mà chị ấy còn có một gia đình thật sự hạnh phúc. Chứ không phải như Triệu gia các người!”
Tiểu Bình nói xong liền hầm hầm đi vào nhà, Tôn Gia Long nhìn ông Triệu một cái rồi chạy theo sau Tiểu Bình.
Trước mặt ba mình, Tiểu Bình cố tỏ ra mạnh mẽ, khi quay lưng đi liền khóc rất thảm thiết. Tôn Gia Long ôm cô vào lòng, vỗ về:
“Ngoan! Đừng khóc!”
Nước mắt rơi tèm nhem trên mặt, Tiểu Bình dụi mặt vào ngực Tôn Gia Long, hai tay nắm chặt lại đặt trước ngực anh. Giọng nói nghẹn ngào đầy thống khổ:
“Tại sao ông ấy lại đến đây? Tại sao đã đuổi chị em tôi rồi còn đến đây làm gì?”
Tiểu Bình mạnh miệng là thế nhưng nhìn vẻ mặt già đi theo năm tháng, đầu đã điểm nhiều sợi bạc cô không kìm được muốn khóc.
Tôn Gia Long biết cô gái của anh vẻ bề ngoài cứng rắn vậy thôi chứ bên trong vô cùng mềm yếu, là một người sống rất tình cảm.
“Anh không biết nói sao dù gì đây cũng là chuyện của Triệu gia. Chắc bây giờ ông ấy cũng đã hối hận, tha thứ được thì nên tha thứ cho nhẹ lòng đi em.”
Tiểu Bình ngước lên nhìn Tôn Gia Long, có gì đó nghẹn lại trong cổ họng. Cô ôm lấy anh, khóc thêm một trận thật lớn.
Ông Triệu nhìn ngôi nhà lần cuối cùng, khi quay mặt đi từ trong khoé mắt lại rơi ra một giọt lệ.
***
Ông bà Tôn vì muốn tiện việc chăm con dâu và chờ đợi đứa cháu nội ra đời mà dọn hẳn về đây ở. Ông Triệu mua một căn biệt thự sát bên nhà Tôn Gia Quyến để tiện qua lại. Nhà Tôn Gia Quyến không mướn giúp việc nên những lúc anh đi làm Kiều Nguyệt đều gọi Nhã Yên sang nhà bà để bà trông nom.
Tôn Gia Quyến từ lúc Nhã Yên có thai mọi hành động anh đều rất cẩn thận. Tuy nhiên phải “cấm vận” mấy tháng trời khiến anh có chút không vui.
An An đang ngồi chống cằm trước thềm nhà buồn bã, ánh mắt còn đỏ hoe như vừa khóc. Tôn Gia Quyến đi làm về nhìn thấy cục bông gòn ngồi buồn hiu một mình, anh vội đi tới.
“An An! Sao con lại ngồi đây? Mẹ đâu rồi?”
An An ngước nhìn anh, nghe đến mẹ liền khóc oà lên. Tôn Gia Quyến hốt hoảng ngồi xuống ôm con bé dỗ dành:
“An An ngoan! Nói ba nghe, sao con lại khóc?”
An An dụi mắt, vừa khóc vừa nói:
“Có phải mẹ sinh em bé rồi, sẽ không còn ai thương An An nữa không? Hức! Hức!”
Tôn Gia Quyến nhíu mày:
“Sao con lại nói vậy?”
“Mấy bạn trong lớp nói mẹ bạn ấy sinh em bé liền không thương bạn ấy nữa, chỉ thương em thôi. An An sợ ba với mẹ cũng không thương An An.”
Tôn Gia Quyến cười khổ, bế An An lại xích đu ngồi. Anh dùng khăn lau mặt cho con bé, nước mắt nước mũi dính đầy trên mặt.
“Con khờ quá! Cho dù ba mẹ có em bé thì ba mẹ vẫn thương con mà. Tại vì em bé còn nhỏ, nên ba mẹ sẽ chăm em nhiều hơn một chút. An An là chị hai, An An phải biết thương em, nhường nhịn em có biết không?”
“Nhưng An An không phải con ruột của ba. An An chỉ là con nuôi thôi. Hu hu!”
Mặc dù An An còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, con bé biết bản thân không có ba ruột, Tôn Gia Quyến chỉ là ba dượng nên lắm lúc nghĩ đến những bạn khác đều có ba ruột, con bé thấy rất tủi thân.
Tôn Gia Quyến nhăn mặt không hài lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành:
“Nhưng ba thương con như con ruột mà. Hơn nữa chẳng phải con mang họ Tôn của ba sao? An An còn nói ba không phải ba ruột, ba sẽ buồn lắm biết không?”
Những lúc An An như vậy, Tôn Gia Quyến lúc nào cũng nhỏ nhẹ dạy bảo cho con bé hiểu. Tâm hồn trẻ con như tờ giấy trắng, rất dễ tổn thương. Nếu không khéo léo sẽ khiến cho tụi nhỏ mang theo mặc cảm mà lớn lên.
“Ba nói thật ạ?”
An An dùng tay quệt nước mắt, nghe anh nói thế liền vui vẻ trở lại.
“Ừm, ngoan! Đi vào nhà kiếm mẹ nào.”
“Dạ.”
“Ông xã, anh về rồi.”
Nhã Yên từ dưới bếp thấy anh vào nhà liền đi đến cầm lấy cặp, cởi áo khoác giúp anh.
Cô nhìn xuống cục cưng bên cạnh anh, thấy mắt An An hơi đỏ nên ngồi xuống sờ mặt con bé, lo lắng hỏi:
“An An, con sao thế?”
An An ôm cổ mẹ, lắc đầu:
“Dạ không có gì ạ!”
“Có gì cũng phải nói cho mẹ biết, không được giấu mẹ biết không?”
An An gật đầu “dạ” một tiếng, Nhã Yên lấy đồ cho con bé đi tắm. Lúc trở ra, Tôn Gia Quyến không biết từ đâu xuất hiện ôm eo Nhã Yên từ phía sau, hôn lên mặt cô, thì thầm bên tai:
“Bà xã, tối nay... cho anh nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.