Chương 5
bolideblack
22/01/2016
Ra chơi tiết 2…
Anh đang cắm cúi giải bài toán thầy vừa cho tiết trước, đang tập trung tinh thần cao độ nên không hề nghe thấy bất cứ âm thanh chói tai nào đang phát ra xung quanh. Trong khi đó:
-anh Tuấn, em yêu anh..
-amh Tuấn, em hâm mộ anh
-anh Tuấn…
-anh Tuấn..quen với em đi…
Tuấn mỉm cười với đám con gái bu quanh người cậu, mặt thách thức hướng về phía Minh,. Minh đang ngồi với lũ con trai nhìn Tuấn, chỉ nhún vai rồi đánh ánh mắt về Anh đang cắm cúi làm toán.
-xin lỗi các bạn tôi cần đi qua..- Tuấn mở nụ cười với các cô gái xung quanh, một nụ cười đầy ma mị. các cô gái lập tức nhường đường cho Tuấn. Cậu bước thẳng về phía Anh, cất giọng nhẹ nhàng:
-mình làm quen được không, Hoàng Anh?
Nghe thấy tên mình, Anh ngẩng lên nhìn Tuấn, vẫn cái nhìn không cảm xúc. Xong lại tiếp tục làm toán không để ý đến Tuấn nữa.
Khuôn mặt Tuấn giờ đang méo xệch. Nụ cười đầy ma mị vừa rồi đã biến thành một hình dạng khó định nghĩa, cậu nhíu mày giơ tay tóm lấy tay Anh, lôi dậy, một tay đặt vào cằm Anh,đẩy mặt cô lên, hướng vào mặt cậu:
-sao lại bơ tớ?
Lời vừa dứt, Anh đưa tay lên nắm cổ tay Tuấn, vặn ngược ra đằng sau, khuôn mặt cô khẽ chau lại. cô thật sự đang bực tức, có kẻ dám đụng vào mặt cô lại dám tóm tay cô nưa, hắn chán sống rồi:
-ái ui….-Tuấn khẽ rên rỉ.
Anh đẩy người Tuấn, ép đi ra đến cửa. vừa tới cửa cô giơ chân đạp thẳng vào lưng hắn khiến hắn ngã nhào ra đất. xong đâu đấy lại đi vào bàn, không chú ý đến xung quanh.
Tuấn vừa bực vừa thẹn,cậu đi lại chỗ Anh, giằng sách khiến Anh nhíu mày rồi ngẩng lên, Tuấn hất hàm nói:
-cô đã phạm sai lầm rồi đấy.
-về điều gì? –giọng Anh lơ đãng, tay đưa lên chống cằm.
-cô có biết trong ngôi trường này tôi có bao nhiêu fan không?
-không..-Anh không nhìn Tuấn, tay mân mê cái đuôi tóc
-không ư? Nói cho cô biết, hầu hết học sinh nữ trong trường này đều hâm mộ tôi đấy.
-nghĩa là vẫn có người không hâm mộ phải không? Tôi nằm trong đó đó.- Anh thản nhiên.
Mặt Tuấn hiện giờ không có gì để tả, lông mày chau lại, môi mím chặt, mặt bừng bừng tức giận, chỉ thẳng vào Anh, quát:
- dù có, nhưng rất ít, họ không thể so sánh với những người hâm mộ của tôi được.
-vì điều gì? –mắt không rời đuôi tóc, Anh hờ hững đáp lại.
-cái gì???????
-họ hâm mộ cậu vì cái gì?
-đương nhiên vì tôi…tôi..-Đang định nói Tuấn bỗng nhận ra có rất nhiều người đang quan sát cuộc nói chuyện của cậu, cậu còn nhìn thấy Minh nháy mắt với mình, còn tặng nụ hôn gió nữa. chả lẽ đúng như Minh nói, cậu hớ rồi sao?????????
- vì khuôn mặt tôi đẹp, tính cách tôi tốt, gia cảnh tôi giàu có nên nhiều em cắm đầu xin chết phải không ?- Anh nhìn Tuấn, giọng nói ánh lên vẻ châm trọc.- đối với những điều vừa rồi, tôi thấy khuôn mặt cậu nhăn nhó như *** khỉ, tính chẳng ra gì, còn nhà giàu thì..ừm cứ cho là nhà cậu có tiền, nhưng theo tôi biết, một công tử như cậu chắc tiền đều từ bố mẹ phải không? Sao im lặng thế? Trả lời đi chứ?
Mặt Tuấn hiện giờ xám ngoét, môi run run, cậu gằn giọng:
-trong 3 ngày, gia đình cô sẽ tan cửa nát nhà.
Anh quay sang nhìn chung quanh mọi người rồi nói:
-sao mọi người lại đi hâm mộ cái tên này, vì cái mặt hắn ư? Hay vì hầu bao hắn dày?- lại quay sang Tuấn- cậu muốn phá hoại ra đình tôi hả? cứ tự nhiên, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi có hàng trăm nhân chứng đang nghe cuộc nói chuyện của chúng ta. Cậu làm nhà tôi tan cửa nát nhà, tôi làm nhà cậu khuynh bại gia sản, đưa cậu đến trước tòa và cậu không thể nào thoát tội dù gia đình cậu có bán tập đoàn nhà cậu cũng không cứu nổi. cứ thử xem.- Anh nhìn Tuấn bằng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị, chắc chắn về điều mình nói.
Tuấn khẽ nhếch mép cười, nói giọng giểu cợt:
-vậy cậu không biết rồi, tập đoàn nhà tôi lớn thứ hai thế giới, bán đi có khi còn mua được cả nước Mĩ chứ đừng nói đến một hội đồng tòa án nhỏ bé.
-vậy hả? nhà cậu cũng chỉ đứng thứ hai thế giới mà thôi, có đủ khả năng để làm tan cửa nát nhà tập đoàn lớn nhất thế giới không?- Anh hơi nhếch mép, nói tiếp- tôi nhớ không lầm thì cả tập đoàn nhà cậu chỉ bằng một phần mười tập đoàn Key lớn nhất thế giới, phải không?
Mặt Tuấn xám ngoét, lắp bắp:
-đừng nói cô là…
- đúng..-ngắt lời Tuấn, Anh thản nhiên nói.
Tuấn bừng bừng tức giận trong con mắt của tất cả mọi người, các cô gái chợt nhận ra, thần tượng của mình cũng chỉ là con người bình thường, chả có gì đặc biệt ngoài gương mặt và tính cách giả tạo, chả ai bảo ai tất cả đều cười nhạo cái bản mặt lúc đỏ bừng, lúc xám ngoét của Tuấn.
Đúng lúc đó, tiếng trống vang lên, Tuấn hằm hằm bỏ đi, Anh quay lại bản mặt lạnh ban đầu,sắp đồ cho tiết sau, không chú ý đến ánh mắt mọi người đang nhìn cô tròng trọc.
Lát sau, một cô bạn xinh xắn chạy lại chỗ Anh, vui vẻ nói:
-mình rất ấn tượng với cậu, kết bạn nhé!
Anh đánh mắt lên nhìn, ra là Thanh Tâm cô bạn lớp phó học tập-người đạt điểm cao nhất kì thi. Anh hờ hững đáp:
-cậu không thể chịu tôi được 3 ngày đâu.
-không sao, mình tin là có thể đến khi một trong hai chúng ta mất đi- Tâm cười tươi rói
Anh tiếp tục nhìn xuống cuốn vở làm bài, mặc cho cái miệng của Tâm đang nói những chuyện từ mặt đất lên tận trời xanh.
Anh đang cắm cúi giải bài toán thầy vừa cho tiết trước, đang tập trung tinh thần cao độ nên không hề nghe thấy bất cứ âm thanh chói tai nào đang phát ra xung quanh. Trong khi đó:
-anh Tuấn, em yêu anh..
-amh Tuấn, em hâm mộ anh
-anh Tuấn…
-anh Tuấn..quen với em đi…
Tuấn mỉm cười với đám con gái bu quanh người cậu, mặt thách thức hướng về phía Minh,. Minh đang ngồi với lũ con trai nhìn Tuấn, chỉ nhún vai rồi đánh ánh mắt về Anh đang cắm cúi làm toán.
-xin lỗi các bạn tôi cần đi qua..- Tuấn mở nụ cười với các cô gái xung quanh, một nụ cười đầy ma mị. các cô gái lập tức nhường đường cho Tuấn. Cậu bước thẳng về phía Anh, cất giọng nhẹ nhàng:
-mình làm quen được không, Hoàng Anh?
Nghe thấy tên mình, Anh ngẩng lên nhìn Tuấn, vẫn cái nhìn không cảm xúc. Xong lại tiếp tục làm toán không để ý đến Tuấn nữa.
Khuôn mặt Tuấn giờ đang méo xệch. Nụ cười đầy ma mị vừa rồi đã biến thành một hình dạng khó định nghĩa, cậu nhíu mày giơ tay tóm lấy tay Anh, lôi dậy, một tay đặt vào cằm Anh,đẩy mặt cô lên, hướng vào mặt cậu:
-sao lại bơ tớ?
Lời vừa dứt, Anh đưa tay lên nắm cổ tay Tuấn, vặn ngược ra đằng sau, khuôn mặt cô khẽ chau lại. cô thật sự đang bực tức, có kẻ dám đụng vào mặt cô lại dám tóm tay cô nưa, hắn chán sống rồi:
-ái ui….-Tuấn khẽ rên rỉ.
Anh đẩy người Tuấn, ép đi ra đến cửa. vừa tới cửa cô giơ chân đạp thẳng vào lưng hắn khiến hắn ngã nhào ra đất. xong đâu đấy lại đi vào bàn, không chú ý đến xung quanh.
Tuấn vừa bực vừa thẹn,cậu đi lại chỗ Anh, giằng sách khiến Anh nhíu mày rồi ngẩng lên, Tuấn hất hàm nói:
-cô đã phạm sai lầm rồi đấy.
-về điều gì? –giọng Anh lơ đãng, tay đưa lên chống cằm.
-cô có biết trong ngôi trường này tôi có bao nhiêu fan không?
-không..-Anh không nhìn Tuấn, tay mân mê cái đuôi tóc
-không ư? Nói cho cô biết, hầu hết học sinh nữ trong trường này đều hâm mộ tôi đấy.
-nghĩa là vẫn có người không hâm mộ phải không? Tôi nằm trong đó đó.- Anh thản nhiên.
Mặt Tuấn hiện giờ không có gì để tả, lông mày chau lại, môi mím chặt, mặt bừng bừng tức giận, chỉ thẳng vào Anh, quát:
- dù có, nhưng rất ít, họ không thể so sánh với những người hâm mộ của tôi được.
-vì điều gì? –mắt không rời đuôi tóc, Anh hờ hững đáp lại.
-cái gì???????
-họ hâm mộ cậu vì cái gì?
-đương nhiên vì tôi…tôi..-Đang định nói Tuấn bỗng nhận ra có rất nhiều người đang quan sát cuộc nói chuyện của cậu, cậu còn nhìn thấy Minh nháy mắt với mình, còn tặng nụ hôn gió nữa. chả lẽ đúng như Minh nói, cậu hớ rồi sao?????????
- vì khuôn mặt tôi đẹp, tính cách tôi tốt, gia cảnh tôi giàu có nên nhiều em cắm đầu xin chết phải không ?- Anh nhìn Tuấn, giọng nói ánh lên vẻ châm trọc.- đối với những điều vừa rồi, tôi thấy khuôn mặt cậu nhăn nhó như *** khỉ, tính chẳng ra gì, còn nhà giàu thì..ừm cứ cho là nhà cậu có tiền, nhưng theo tôi biết, một công tử như cậu chắc tiền đều từ bố mẹ phải không? Sao im lặng thế? Trả lời đi chứ?
Mặt Tuấn hiện giờ xám ngoét, môi run run, cậu gằn giọng:
-trong 3 ngày, gia đình cô sẽ tan cửa nát nhà.
Anh quay sang nhìn chung quanh mọi người rồi nói:
-sao mọi người lại đi hâm mộ cái tên này, vì cái mặt hắn ư? Hay vì hầu bao hắn dày?- lại quay sang Tuấn- cậu muốn phá hoại ra đình tôi hả? cứ tự nhiên, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi có hàng trăm nhân chứng đang nghe cuộc nói chuyện của chúng ta. Cậu làm nhà tôi tan cửa nát nhà, tôi làm nhà cậu khuynh bại gia sản, đưa cậu đến trước tòa và cậu không thể nào thoát tội dù gia đình cậu có bán tập đoàn nhà cậu cũng không cứu nổi. cứ thử xem.- Anh nhìn Tuấn bằng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị, chắc chắn về điều mình nói.
Tuấn khẽ nhếch mép cười, nói giọng giểu cợt:
-vậy cậu không biết rồi, tập đoàn nhà tôi lớn thứ hai thế giới, bán đi có khi còn mua được cả nước Mĩ chứ đừng nói đến một hội đồng tòa án nhỏ bé.
-vậy hả? nhà cậu cũng chỉ đứng thứ hai thế giới mà thôi, có đủ khả năng để làm tan cửa nát nhà tập đoàn lớn nhất thế giới không?- Anh hơi nhếch mép, nói tiếp- tôi nhớ không lầm thì cả tập đoàn nhà cậu chỉ bằng một phần mười tập đoàn Key lớn nhất thế giới, phải không?
Mặt Tuấn xám ngoét, lắp bắp:
-đừng nói cô là…
- đúng..-ngắt lời Tuấn, Anh thản nhiên nói.
Tuấn bừng bừng tức giận trong con mắt của tất cả mọi người, các cô gái chợt nhận ra, thần tượng của mình cũng chỉ là con người bình thường, chả có gì đặc biệt ngoài gương mặt và tính cách giả tạo, chả ai bảo ai tất cả đều cười nhạo cái bản mặt lúc đỏ bừng, lúc xám ngoét của Tuấn.
Đúng lúc đó, tiếng trống vang lên, Tuấn hằm hằm bỏ đi, Anh quay lại bản mặt lạnh ban đầu,sắp đồ cho tiết sau, không chú ý đến ánh mắt mọi người đang nhìn cô tròng trọc.
Lát sau, một cô bạn xinh xắn chạy lại chỗ Anh, vui vẻ nói:
-mình rất ấn tượng với cậu, kết bạn nhé!
Anh đánh mắt lên nhìn, ra là Thanh Tâm cô bạn lớp phó học tập-người đạt điểm cao nhất kì thi. Anh hờ hững đáp:
-cậu không thể chịu tôi được 3 ngày đâu.
-không sao, mình tin là có thể đến khi một trong hai chúng ta mất đi- Tâm cười tươi rói
Anh tiếp tục nhìn xuống cuốn vở làm bài, mặc cho cái miệng của Tâm đang nói những chuyện từ mặt đất lên tận trời xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.