Chương 5: Đậu xanh nước dừa
Mật Đỏng Đảnh
17/08/2023
"Quà Tết á, hay còn là lì xì đó đại ca!"
"Đã tới Tết đâu, cậu đòi làm cái gì?"
"Nhưng Tết này em về quê mà, với cả đến tận mùng tám em mới về cơ!"
"Kệ cậu, ai quan tâm."
Nói xong, cậu ta đóng rầm cửa để Thuỳ bỡ ngỡ đứng ngoài cửa.
Trờii... Trời đất ơi!
Tới giờ đại ca vẫn giận nó ạ, giận gì dai thế! Nó còn không biết câu giận gì thì sao mà xin lỗi cậu được. Tức chết đi được, không chịu mở miệng nói thì ai mà biết cơ chứ.
Được rồi nhá, đại ca thích thì nó chiều luôn, nó cũng chẳng thèm quan tâm đại ca nữa. Để xem ai lì hơn ai!
_____
"Nhớ ở dưới đấy không được quậy ông bà nghe chưa!"
"Vâng, vâng. Con biết rồi mà." Hai đứa nhỏ đồng thanh lên tiếng.
"Chú cố gắng trông hai đứa nó giùm chị nhé, không quản chặt là hai đứa nó quậy như gì đấy!"
Cậu nó cười cười, nhận lời rồi dắt hai đứa nhỏ vào trong xe khách.
Cậu nó là người phụ trách chuyến đi và chuyến về, bố mẹ nó không đi được, nếu để hai đứa nhỏ đi một mình thì rất không ổn. Có cậu nó dẫn đi dẫn về nên bố mẹ nó mới đồng ý chuyện cho hai đứa nhỏ về quê.
"Cậu ơi, tí nữa cậu mua kem cho con ăn nha cậu!" Thằng Minh lại bắt đầu câu chuyện của nó.
"Ừ. Tí xuống cậu mua cho cả hai chị em, nhưng ở đấy ít loại kem lắm, chỉ có kem dừa với kem sữa thôi. Có ăn được không?"
"Được ạ, con thích ăn kem dừa lắm, ở nhà mẹ không cho con ăn!"
"Rồi rồi, Bọt thích ăn kem nào nhỉ?"
"Kem sữa đi ạ."
"Được, tí xuống cậu mua cả chục cây cho mấy đứa ăn tĩ tã."
"Cậu là số một luôn!" Thằng Minh hét lên trong vui sướng
.......
....
...
"Rầm"
Thuỳ đang lim dim bỗng bị tiếng động to trên xe làm cho bừng tỉnh.
"Này nha, cháu đã nhịn chú nãy giờ rồi đấy, đây là nơi công cộng, cháu cũng đã nhắc chú trước rồi, cháu mà kiện là chú bốc lịch mấy năm đấy." Một chị gái đứng lùi ra phía sau nói to.
Người đối thoại với cô gái xinh đẹp đó là một ông chú trung niên, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ.
"Ôi chao, ôi chao. Mọi người nhìn xem kìa, áo váy mặc hở hang như thế kia, nhìn cũng biết là loại người không ra gì, còn giả bộ thanh cao cái gì!"
"Như này mà hở hang cái gì chứ, chú ăn nói cho đàng hoàng nha, váy cháu qua đầu gối rồi, áo cũng là áo thun bình thường, mắt chú có bị vấn đề gì không? Với cả cháu không phải cái loại người như chú nói đâu nhé, chú mới là cái loại đấy thì đúng hơn!" Chị gái xinh đẹp sắp tức gần chết rồi, đã sàm sỡ người ta còn la làng như thế. Nể ông lớn tuổi hơn nên chị mới như thế, chứ ông bằng hay kém hơn thử coi, chị vả cho rớt hàm rồi.
Người trên xe vẫn im lặng, chẳng ai chịu đứng ra nói giúp cô gái, người đàn ông cứ được thế là tiến tới định bắt nạt cô gái xinh đẹp thêm lần nữa.
Lúc này, cậu nó thì thầm vào tai nó:
"Bọt gọn người vào một tí cho cậu đi nhé, được không?"
Nó theo bản năng thu người vào, nhường đường cho cậu đi ra ngoài.
Cậu nó tiến tới chỗ người đàn ông trung niên, chắn trước mặt chị gái xinh đẹp:
"Chú à, cháu thấy chú lớn tuổi rồi, gây chuyện với người nhỏ hơn cũng không hay cho lắm. Chẳng ấy, chú để dành phước đức lại cho con cháu sau này. À chắc tính chú như này, chẳng ai thèm lấy chú nhỉ, sao mà có con cháu cơ chứ!"
Câu này dường như chọc trúng tim đen của ông ta, ông ta bắt đầu lớn tiếng, đụng tay đụng chân:
"Mày là thằng quái nào, tao nói cho mày biết, đừng tỏ vẻ lo chuyện bao đồng ở đây. Chuyện gia đình tao, mày đừng có chen mõm vào."
Cô gái xinh đẹp đứng đằng sau nghe thấy liền liên tiếng:
"Thế chuyện cháu mặc đồ như nào liên quan đếch gì tới chú. Chú đừng nghĩ việc sàm sỡ người ta mà không bị phạm tội gì nhé! Xin lỗi chú luôn, chú không những phải đền tiền mà còn phải xin lỗi cháu nữa nhé, chú đã không hối lỗi thì thôi, còn bày ra cái vẻ mặt đấy, ra đường cẩn thận người ta đánh cho đấy ạ!"
Thuỳ ngồi dưới đấy gật đầu đồng tình. Người gì mà vừa đẹp vừa giỏi. Ông chú sàm sỡ kia vô trại cải tạo mẹ đi, dám bắt nạt con gái nhà lành à. Nếu ông ta còn dám hung hăng thêm nữa, e rằng ông ta sẽ được vài đòn từ cậu nó.
Có vẻ mọi người trên xe rất bất đồng tình với cái hành động và lời nói của ông trung niên kia, bắt đầu có vài người nói đỡ cô gái, có người đứng ra làm nhân chứng cho việc ông ta sàm sỡ cô gái xinh đẹp.
Thấy mình không nói lại được nhiều người trên xe, hắn ta làm bộ không chấp, nhường nhịn cho qua. Đúng là ngứa mắt, nếu không phải chị gái đấy nhân hậu bỏ qua thì ông ta đã bị người trên xe đánh cho vài cái rồi.
"Ngẩn ngơ cái gì đó, ngưỡng mộ cậu rồi hả?" Cậu nó đi tới, ngồi vào chỗ.
"Ngầu lắm cậu ạ!" Nó cười tươi nói với cậu.
"Sau này con cũng phải như thế, thấy người gặp nạn không thể không cứu, hiểu chưa?"
Con bé gật gật đầu, nó biết chứ, giờ nó còn nhỏ, nó mà nói lí thì chẳng ai thèm nghe, nó muốn thật nhanh để làm một anh hùng.
Ba tiếng sau...
Nó và mọi người trên xe đi xuống, nó ôm theo một cái túi xách đựng đồ, lõn tõn theo cậu xuống xe.
Chị gái xinh đẹp bị bắt nạt vừa nãy đi tới chỗ mấy cậu cháu, chị gái ngại ngùng hỏi cậu nó:
"Anh gì ơi? Nãy cảm ơn anh nhiều nhé, anh có ở gần đây không? Để khi nào rảnh tôi mời anh một bữa cơm coi như tấm lòng của tôi nhé?"
"Ui chào, không có gì to tát đâu, cô không cần như vậy đâu, tôi khó xử lắm!"
Cô gái nhẹ nhàng nhét vào tay cậu nó một tờ giấy:
"Đây là số điện thoại của tôi, nếu có gì, anh cứ liên lạc, tôi luôn hoan nghênh."
Nói xong, chị gái xinh đẹp xấu hổ chạy đi mất.
Cậu nó cũng đơ theo, cầm tờ giấy mà ngẩn ngơ.
"Cậu à, cậu thích chị gái đấy hả?" Thuỳ lên tiếng giúp cậu nó hoàn hồn lại.
"Hảa... Con vừa nói cái gì cơ?"
Nhìn mặt cậu là nó biết luôn rồi, khỏi hỏi lại làm gì cho mất công.
"Thôi ạ."
Trông nó ngu ngơ, khùng khùng vậy thôi, chứ nó sành chuyện đời lắm. Nó nghe các cụ trong xóm nói rất nhiều lần rồi, con trai mà ế lâu năm, được con gái bắt chuyện là rất dễ rơi vào lưới tình lắm, nếu không rơi thì chắc chắn là thích con trai!
Thế thì có khi cậu nó thích chị gái xinh đẹp ấy từ lúc trên xe luôn rồi ấy chứ.
Thằng Minh đang ngái ngủ đứng cạnh Thuỳ, thằng này ngủ cả buổi trên xe, chẳng biết trời biết đất gì cả, đến cả chuyện ở trên xe như nào nó cũng không biết. Chỉ khi xuống xe, bị Thuỳ đạp cho một cái mới tỉnh ngủ.
"Cậu, cậu! Đi mua kem được chưa cậu?" Thằng Minh vừa ngáp ngủ vừa nói.
"Đi! Cậu dẫn hai đứa đi tới cửa hàng tạp hoá trước, tí về nhà sau."
...........
Nhà ông bà ngoại nó ở tít cuối đường làng. Một mình cậu nó đi bộ thì không sao, nhưng còn có hai đứa trẻ nhỏ và trời nắng gắt, để hai đứa nó đi bộ thì cũng không nỡ.
Có lẽ do vận may của ba người tốt nên một chiếc xe kéo từ xa đi tới chỗ bọn họ.
"Có cần đi hoá giang không, để mấy đứa nhỏ đi giữa trời nắng như này thì tội chết. Yên tâm, không lấy phí."
"Thế thì may quá, cảm ơn bác nhiều ạ, cho bọn con xuống cuối đường này là được ạ."
Lúc này, bác lái xe quay ra nhìn mặt ba người, ông kêu lên:
"Chao ôi, xem ai đây này, hai đứa nhỏ nhà ai đây, Thuỳ với Minh về quê ăn Tết đấy à?"
Đây là bác Thịnh, hàng xóm của nhà ông bà ngoại cô đây chứ đâu.
Thuỳ gật gật đầu, trả lời:
"Vâng, về vài ngày Tết thôi ạ, hết Tết lại quay về ạ."
"Phải rồi nhỉ, dẫu sao cũng đi học rồi phải không, nhanh thật đấy, ngày nào mấy đứa còn đang tuổi tập đi cơ. Thôi lên xe nhanh không nắng, để chiều bác kêu thằng Hùng nó sang chơi."
Nói xong, chiếc xe lăn bánh theo con đường mòn đi về.
_____________
Chẳng mấy chốc mà kì nghỉ Tết đã hết, nó và thằng Minh cùng cậu nó đi xe khách quay trở về.
Về đến nhà là nó phải dọn lại đồ đạc, chuẩn bị sách vở ngay để mai đi học.
Nó cầm hộp mứt trong túi ra, đứng băn khoăn, suy nghĩ một hồi, sau vẫn để lại hộp mứt trên bàn.
Sáng sớm hôm sau, nó dậy thật sớm, đánh răng, ăn cơm chuẩn bị đi học.
"Tự nhiên đi gì mà sớm thế, không được đi học lâu quá à?"
"Vânggg..." Nó vừa đeo dép vừa trả lời mẹ, cố tình kéo dài âm cuối cho mẹ đỡ hỏi thêm.
Nó mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy nhà Hoàng Anh còn chưa mở cửa nó mới thở phào, nếu gặp phải cô Dương hay Hoàng Anh thì sẽ khó xử lắm, dẫu sao lúc trước nó cũng đã hứa với bản thân không quan tâm đại ca nữa.
Sợ sau này không ai chơi với nó nữa rồi! Nghĩ tới thôi là thấy buồn thối ruột
....
Nó không mở miệng nói chuyện trước là Hoàng Anh cũng im re luôn, hai đứa chẳng ai nói với nhau câu gì hơn một tuần rồi. Kể từ lúc nó về, nó vẫn sang nhà cô Dương đưa đồ bình thường nhưng nó luôn tránh mặt cậu, cứ gặp là kiếm lí do để đi về ngay, sáng cũng không đợi cậu đi học, ra về cũng đi về trước.
Hai bà mẹ chúng nó dường như cũng phát hiện ra điều bất thường này, bà Tâm hỏi con bé:
"Mày với thằng Hoàng Anh lại sao nữa rồi, bữa trước thân thiết lắm cơ mà, đại ca các thứ với nhau cơ đấy, giờ sao lại không chơi với nhau nữa?"
"Có sao đâu!"
"Sao là sao thế nào, bạn bè với nhau thi thoảng cãi nhau là thường tình, đi sang chơi với Hoàng Anh ngay cho mẹ."
"Con mới không thèm chơi cùng, con không thích!" Nó khẳng định với mẹ như vậy rồi chạy vào phòng.
Tính tình con nít kì lạ thật đấy, con bé này mà tới tuổi dậy thì chắc còn khó dạy nữa. Mẹ nó lắc đầu ngán ngẩm.
Cứ ngỡ trên lớp sẽ không có ai chơi cùng nó, nhưng mà có người chơi với nó đấy. Nó cũng ngạc nhiên lắm cơ, điều còn ngạc nhiên hơn nữa, người chơi cùng nó lần này lại là thằng Đức!
Đức: "Chuyện lần trước, tớ xin lỗi, cậu có muốn ăn kẹo không?"
Thuỳ:?
Đức: "Đi thôi, tớ dẫn cậu đi mua kẹo."
Nói xong, nó kéo Thuỳ đi về phí căn-tin của trường.
Nó ngơ luôn, chẳng hiểu gì cả, cứ đơ đơ đi theo lực kéo của thằng Đức.
Đáng lẽ nó phải cảm động lắm chứ nhỉ, hồi trước Hoàng Anh chủ động chơi với nó, nó vui lắm cơ, thế mà nay thằng Đức chơi cùng nó chẳng thấy xúc động tí xíu nào cả. Chắc là do hồi trước thằng Đức bắt nạt nó chăng?
Mà kệ đi, có người chơi cùng là ngon rồi!
Căn-tin trường có ti tỉ các loại kẹo và loại bánh khác nhau, từ kẹo mút, kẹo dẻo tới bim bim ngô, bim bim bí đỏ ngon ơi là ngon, nhưng nó thích nhất là bim bim đậu xanh nước dừa, ăn nó cuốn cuốn làm sao ý.
Nó đang định nói với thằng Đức thì lúc này, nó chạm mặt Hoàng Anh.
Eo ui, cậu ta đi với một hội con trai, có bạn còn đưa đồ ăn tới tận miệng luôn cơ. Chẳng bù cho nó một phần, trông thấy mà ghét.
Thằng Đức thấy nó ngẩn người, liền lắc lắc tay nó hỏi:
"Sao đấy? Thuỳ muốn ăn cái gì?"
Nó thấy Đức nói vậy thì chẳng nhìn Hoàng Anh nữa, chuyển hướng sang phía thằng Đức, chỉ vào gói đậu xanh nước dừa.
"Ăn bim bim đấy đi!"
"Ô kê, đợi tớ một chút." Đức thả tay Thuỳ ra, chạy về phí cô bán căn-tin, móc vài tờ tiền lẻ trong túi quần đưa cho cô ấy.
Lấy được bim bim, thằng Đức chạy lại, đưa gói bim bim cho Thuỳ rồi lại cầm tay con bé, dắt về lớp.
Một màn thân mật này đã đập thằng vào mắt Hoàng Anh, mặt cậu ta đen như đít nồi, cậu nhăn mặt đi thẳng về lớp, chẳng còn tâm tình làm gì nữa.
Chiều hôm ấy, Thuỳ ngồi trong phòng chơi "gấu bông địa chiến siêu nhân" với thằng Minh.
"Hây... da.... Hãy xem tuyệt chiêu của ta đâyy!" Thằng Minh kêu lên.
Thuỳ cũng không chịu yếu thế, nó dùng gấu bông hất siêu nhân của thằng Minh ra xa, cười lớn nói:
"Đồ siêu nhân yếu ớt, ngươi hãy chết đi."
"Aaa..a...aaaa...."
....
Lúc này, có người mở cửa phòng nó ra, nó tưởng mẹ vô nên không để ý, ngồi chơi tiếp. Tự nhiên thấy người vào im lặng, nó lấy làm lạ, ngẩng đầu lên.
???
Trời đất ơi, xem ai đây này, sốc quá đi!!!
Hoàng Anh- Đại ca cũ của nó này.
"Đã tới Tết đâu, cậu đòi làm cái gì?"
"Nhưng Tết này em về quê mà, với cả đến tận mùng tám em mới về cơ!"
"Kệ cậu, ai quan tâm."
Nói xong, cậu ta đóng rầm cửa để Thuỳ bỡ ngỡ đứng ngoài cửa.
Trờii... Trời đất ơi!
Tới giờ đại ca vẫn giận nó ạ, giận gì dai thế! Nó còn không biết câu giận gì thì sao mà xin lỗi cậu được. Tức chết đi được, không chịu mở miệng nói thì ai mà biết cơ chứ.
Được rồi nhá, đại ca thích thì nó chiều luôn, nó cũng chẳng thèm quan tâm đại ca nữa. Để xem ai lì hơn ai!
_____
"Nhớ ở dưới đấy không được quậy ông bà nghe chưa!"
"Vâng, vâng. Con biết rồi mà." Hai đứa nhỏ đồng thanh lên tiếng.
"Chú cố gắng trông hai đứa nó giùm chị nhé, không quản chặt là hai đứa nó quậy như gì đấy!"
Cậu nó cười cười, nhận lời rồi dắt hai đứa nhỏ vào trong xe khách.
Cậu nó là người phụ trách chuyến đi và chuyến về, bố mẹ nó không đi được, nếu để hai đứa nhỏ đi một mình thì rất không ổn. Có cậu nó dẫn đi dẫn về nên bố mẹ nó mới đồng ý chuyện cho hai đứa nhỏ về quê.
"Cậu ơi, tí nữa cậu mua kem cho con ăn nha cậu!" Thằng Minh lại bắt đầu câu chuyện của nó.
"Ừ. Tí xuống cậu mua cho cả hai chị em, nhưng ở đấy ít loại kem lắm, chỉ có kem dừa với kem sữa thôi. Có ăn được không?"
"Được ạ, con thích ăn kem dừa lắm, ở nhà mẹ không cho con ăn!"
"Rồi rồi, Bọt thích ăn kem nào nhỉ?"
"Kem sữa đi ạ."
"Được, tí xuống cậu mua cả chục cây cho mấy đứa ăn tĩ tã."
"Cậu là số một luôn!" Thằng Minh hét lên trong vui sướng
.......
....
...
"Rầm"
Thuỳ đang lim dim bỗng bị tiếng động to trên xe làm cho bừng tỉnh.
"Này nha, cháu đã nhịn chú nãy giờ rồi đấy, đây là nơi công cộng, cháu cũng đã nhắc chú trước rồi, cháu mà kiện là chú bốc lịch mấy năm đấy." Một chị gái đứng lùi ra phía sau nói to.
Người đối thoại với cô gái xinh đẹp đó là một ông chú trung niên, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ.
"Ôi chao, ôi chao. Mọi người nhìn xem kìa, áo váy mặc hở hang như thế kia, nhìn cũng biết là loại người không ra gì, còn giả bộ thanh cao cái gì!"
"Như này mà hở hang cái gì chứ, chú ăn nói cho đàng hoàng nha, váy cháu qua đầu gối rồi, áo cũng là áo thun bình thường, mắt chú có bị vấn đề gì không? Với cả cháu không phải cái loại người như chú nói đâu nhé, chú mới là cái loại đấy thì đúng hơn!" Chị gái xinh đẹp sắp tức gần chết rồi, đã sàm sỡ người ta còn la làng như thế. Nể ông lớn tuổi hơn nên chị mới như thế, chứ ông bằng hay kém hơn thử coi, chị vả cho rớt hàm rồi.
Người trên xe vẫn im lặng, chẳng ai chịu đứng ra nói giúp cô gái, người đàn ông cứ được thế là tiến tới định bắt nạt cô gái xinh đẹp thêm lần nữa.
Lúc này, cậu nó thì thầm vào tai nó:
"Bọt gọn người vào một tí cho cậu đi nhé, được không?"
Nó theo bản năng thu người vào, nhường đường cho cậu đi ra ngoài.
Cậu nó tiến tới chỗ người đàn ông trung niên, chắn trước mặt chị gái xinh đẹp:
"Chú à, cháu thấy chú lớn tuổi rồi, gây chuyện với người nhỏ hơn cũng không hay cho lắm. Chẳng ấy, chú để dành phước đức lại cho con cháu sau này. À chắc tính chú như này, chẳng ai thèm lấy chú nhỉ, sao mà có con cháu cơ chứ!"
Câu này dường như chọc trúng tim đen của ông ta, ông ta bắt đầu lớn tiếng, đụng tay đụng chân:
"Mày là thằng quái nào, tao nói cho mày biết, đừng tỏ vẻ lo chuyện bao đồng ở đây. Chuyện gia đình tao, mày đừng có chen mõm vào."
Cô gái xinh đẹp đứng đằng sau nghe thấy liền liên tiếng:
"Thế chuyện cháu mặc đồ như nào liên quan đếch gì tới chú. Chú đừng nghĩ việc sàm sỡ người ta mà không bị phạm tội gì nhé! Xin lỗi chú luôn, chú không những phải đền tiền mà còn phải xin lỗi cháu nữa nhé, chú đã không hối lỗi thì thôi, còn bày ra cái vẻ mặt đấy, ra đường cẩn thận người ta đánh cho đấy ạ!"
Thuỳ ngồi dưới đấy gật đầu đồng tình. Người gì mà vừa đẹp vừa giỏi. Ông chú sàm sỡ kia vô trại cải tạo mẹ đi, dám bắt nạt con gái nhà lành à. Nếu ông ta còn dám hung hăng thêm nữa, e rằng ông ta sẽ được vài đòn từ cậu nó.
Có vẻ mọi người trên xe rất bất đồng tình với cái hành động và lời nói của ông trung niên kia, bắt đầu có vài người nói đỡ cô gái, có người đứng ra làm nhân chứng cho việc ông ta sàm sỡ cô gái xinh đẹp.
Thấy mình không nói lại được nhiều người trên xe, hắn ta làm bộ không chấp, nhường nhịn cho qua. Đúng là ngứa mắt, nếu không phải chị gái đấy nhân hậu bỏ qua thì ông ta đã bị người trên xe đánh cho vài cái rồi.
"Ngẩn ngơ cái gì đó, ngưỡng mộ cậu rồi hả?" Cậu nó đi tới, ngồi vào chỗ.
"Ngầu lắm cậu ạ!" Nó cười tươi nói với cậu.
"Sau này con cũng phải như thế, thấy người gặp nạn không thể không cứu, hiểu chưa?"
Con bé gật gật đầu, nó biết chứ, giờ nó còn nhỏ, nó mà nói lí thì chẳng ai thèm nghe, nó muốn thật nhanh để làm một anh hùng.
Ba tiếng sau...
Nó và mọi người trên xe đi xuống, nó ôm theo một cái túi xách đựng đồ, lõn tõn theo cậu xuống xe.
Chị gái xinh đẹp bị bắt nạt vừa nãy đi tới chỗ mấy cậu cháu, chị gái ngại ngùng hỏi cậu nó:
"Anh gì ơi? Nãy cảm ơn anh nhiều nhé, anh có ở gần đây không? Để khi nào rảnh tôi mời anh một bữa cơm coi như tấm lòng của tôi nhé?"
"Ui chào, không có gì to tát đâu, cô không cần như vậy đâu, tôi khó xử lắm!"
Cô gái nhẹ nhàng nhét vào tay cậu nó một tờ giấy:
"Đây là số điện thoại của tôi, nếu có gì, anh cứ liên lạc, tôi luôn hoan nghênh."
Nói xong, chị gái xinh đẹp xấu hổ chạy đi mất.
Cậu nó cũng đơ theo, cầm tờ giấy mà ngẩn ngơ.
"Cậu à, cậu thích chị gái đấy hả?" Thuỳ lên tiếng giúp cậu nó hoàn hồn lại.
"Hảa... Con vừa nói cái gì cơ?"
Nhìn mặt cậu là nó biết luôn rồi, khỏi hỏi lại làm gì cho mất công.
"Thôi ạ."
Trông nó ngu ngơ, khùng khùng vậy thôi, chứ nó sành chuyện đời lắm. Nó nghe các cụ trong xóm nói rất nhiều lần rồi, con trai mà ế lâu năm, được con gái bắt chuyện là rất dễ rơi vào lưới tình lắm, nếu không rơi thì chắc chắn là thích con trai!
Thế thì có khi cậu nó thích chị gái xinh đẹp ấy từ lúc trên xe luôn rồi ấy chứ.
Thằng Minh đang ngái ngủ đứng cạnh Thuỳ, thằng này ngủ cả buổi trên xe, chẳng biết trời biết đất gì cả, đến cả chuyện ở trên xe như nào nó cũng không biết. Chỉ khi xuống xe, bị Thuỳ đạp cho một cái mới tỉnh ngủ.
"Cậu, cậu! Đi mua kem được chưa cậu?" Thằng Minh vừa ngáp ngủ vừa nói.
"Đi! Cậu dẫn hai đứa đi tới cửa hàng tạp hoá trước, tí về nhà sau."
...........
Nhà ông bà ngoại nó ở tít cuối đường làng. Một mình cậu nó đi bộ thì không sao, nhưng còn có hai đứa trẻ nhỏ và trời nắng gắt, để hai đứa nó đi bộ thì cũng không nỡ.
Có lẽ do vận may của ba người tốt nên một chiếc xe kéo từ xa đi tới chỗ bọn họ.
"Có cần đi hoá giang không, để mấy đứa nhỏ đi giữa trời nắng như này thì tội chết. Yên tâm, không lấy phí."
"Thế thì may quá, cảm ơn bác nhiều ạ, cho bọn con xuống cuối đường này là được ạ."
Lúc này, bác lái xe quay ra nhìn mặt ba người, ông kêu lên:
"Chao ôi, xem ai đây này, hai đứa nhỏ nhà ai đây, Thuỳ với Minh về quê ăn Tết đấy à?"
Đây là bác Thịnh, hàng xóm của nhà ông bà ngoại cô đây chứ đâu.
Thuỳ gật gật đầu, trả lời:
"Vâng, về vài ngày Tết thôi ạ, hết Tết lại quay về ạ."
"Phải rồi nhỉ, dẫu sao cũng đi học rồi phải không, nhanh thật đấy, ngày nào mấy đứa còn đang tuổi tập đi cơ. Thôi lên xe nhanh không nắng, để chiều bác kêu thằng Hùng nó sang chơi."
Nói xong, chiếc xe lăn bánh theo con đường mòn đi về.
_____________
Chẳng mấy chốc mà kì nghỉ Tết đã hết, nó và thằng Minh cùng cậu nó đi xe khách quay trở về.
Về đến nhà là nó phải dọn lại đồ đạc, chuẩn bị sách vở ngay để mai đi học.
Nó cầm hộp mứt trong túi ra, đứng băn khoăn, suy nghĩ một hồi, sau vẫn để lại hộp mứt trên bàn.
Sáng sớm hôm sau, nó dậy thật sớm, đánh răng, ăn cơm chuẩn bị đi học.
"Tự nhiên đi gì mà sớm thế, không được đi học lâu quá à?"
"Vânggg..." Nó vừa đeo dép vừa trả lời mẹ, cố tình kéo dài âm cuối cho mẹ đỡ hỏi thêm.
Nó mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy nhà Hoàng Anh còn chưa mở cửa nó mới thở phào, nếu gặp phải cô Dương hay Hoàng Anh thì sẽ khó xử lắm, dẫu sao lúc trước nó cũng đã hứa với bản thân không quan tâm đại ca nữa.
Sợ sau này không ai chơi với nó nữa rồi! Nghĩ tới thôi là thấy buồn thối ruột
....
Nó không mở miệng nói chuyện trước là Hoàng Anh cũng im re luôn, hai đứa chẳng ai nói với nhau câu gì hơn một tuần rồi. Kể từ lúc nó về, nó vẫn sang nhà cô Dương đưa đồ bình thường nhưng nó luôn tránh mặt cậu, cứ gặp là kiếm lí do để đi về ngay, sáng cũng không đợi cậu đi học, ra về cũng đi về trước.
Hai bà mẹ chúng nó dường như cũng phát hiện ra điều bất thường này, bà Tâm hỏi con bé:
"Mày với thằng Hoàng Anh lại sao nữa rồi, bữa trước thân thiết lắm cơ mà, đại ca các thứ với nhau cơ đấy, giờ sao lại không chơi với nhau nữa?"
"Có sao đâu!"
"Sao là sao thế nào, bạn bè với nhau thi thoảng cãi nhau là thường tình, đi sang chơi với Hoàng Anh ngay cho mẹ."
"Con mới không thèm chơi cùng, con không thích!" Nó khẳng định với mẹ như vậy rồi chạy vào phòng.
Tính tình con nít kì lạ thật đấy, con bé này mà tới tuổi dậy thì chắc còn khó dạy nữa. Mẹ nó lắc đầu ngán ngẩm.
Cứ ngỡ trên lớp sẽ không có ai chơi cùng nó, nhưng mà có người chơi với nó đấy. Nó cũng ngạc nhiên lắm cơ, điều còn ngạc nhiên hơn nữa, người chơi cùng nó lần này lại là thằng Đức!
Đức: "Chuyện lần trước, tớ xin lỗi, cậu có muốn ăn kẹo không?"
Thuỳ:?
Đức: "Đi thôi, tớ dẫn cậu đi mua kẹo."
Nói xong, nó kéo Thuỳ đi về phí căn-tin của trường.
Nó ngơ luôn, chẳng hiểu gì cả, cứ đơ đơ đi theo lực kéo của thằng Đức.
Đáng lẽ nó phải cảm động lắm chứ nhỉ, hồi trước Hoàng Anh chủ động chơi với nó, nó vui lắm cơ, thế mà nay thằng Đức chơi cùng nó chẳng thấy xúc động tí xíu nào cả. Chắc là do hồi trước thằng Đức bắt nạt nó chăng?
Mà kệ đi, có người chơi cùng là ngon rồi!
Căn-tin trường có ti tỉ các loại kẹo và loại bánh khác nhau, từ kẹo mút, kẹo dẻo tới bim bim ngô, bim bim bí đỏ ngon ơi là ngon, nhưng nó thích nhất là bim bim đậu xanh nước dừa, ăn nó cuốn cuốn làm sao ý.
Nó đang định nói với thằng Đức thì lúc này, nó chạm mặt Hoàng Anh.
Eo ui, cậu ta đi với một hội con trai, có bạn còn đưa đồ ăn tới tận miệng luôn cơ. Chẳng bù cho nó một phần, trông thấy mà ghét.
Thằng Đức thấy nó ngẩn người, liền lắc lắc tay nó hỏi:
"Sao đấy? Thuỳ muốn ăn cái gì?"
Nó thấy Đức nói vậy thì chẳng nhìn Hoàng Anh nữa, chuyển hướng sang phía thằng Đức, chỉ vào gói đậu xanh nước dừa.
"Ăn bim bim đấy đi!"
"Ô kê, đợi tớ một chút." Đức thả tay Thuỳ ra, chạy về phí cô bán căn-tin, móc vài tờ tiền lẻ trong túi quần đưa cho cô ấy.
Lấy được bim bim, thằng Đức chạy lại, đưa gói bim bim cho Thuỳ rồi lại cầm tay con bé, dắt về lớp.
Một màn thân mật này đã đập thằng vào mắt Hoàng Anh, mặt cậu ta đen như đít nồi, cậu nhăn mặt đi thẳng về lớp, chẳng còn tâm tình làm gì nữa.
Chiều hôm ấy, Thuỳ ngồi trong phòng chơi "gấu bông địa chiến siêu nhân" với thằng Minh.
"Hây... da.... Hãy xem tuyệt chiêu của ta đâyy!" Thằng Minh kêu lên.
Thuỳ cũng không chịu yếu thế, nó dùng gấu bông hất siêu nhân của thằng Minh ra xa, cười lớn nói:
"Đồ siêu nhân yếu ớt, ngươi hãy chết đi."
"Aaa..a...aaaa...."
....
Lúc này, có người mở cửa phòng nó ra, nó tưởng mẹ vô nên không để ý, ngồi chơi tiếp. Tự nhiên thấy người vào im lặng, nó lấy làm lạ, ngẩng đầu lên.
???
Trời đất ơi, xem ai đây này, sốc quá đi!!!
Hoàng Anh- Đại ca cũ của nó này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.