Chương 4: Gặp Được
Úc Vô Ưu
03/01/2023
Đổng Văn lái xe chở Tô Tình đi tới cô chỗ ăn cơm chỉ định dùng bữa. Đây là một nhà quán cơm kiểu Trung Quốc, làm món ăn rất ngon, xa xa lền truyền đến mùi thơm của thức ăn.
Hắn vững vàng dừng xe xong, Tô Tình đẩy cửa xe ra đi xuống, lúc vừa nói chuyện với hắn, cô lại thấy một chiếc quen thuộc ở xa.
Bảng số xe cô nhớ kỹ rất rõ ràng, đó là xe của Dư Sanh. Cô đang nghi hoặc nhíu mày, nơi này cách công ty hắn rất xa, sao lại chạy đến nơi đây tới dùng cơm?
Đổng Văn cầm lấy chìa khóa xe khóa kỹ xe, đi vòng qua trước mặt cô, "Chị vừa muốn nói cái gì?"
"Vừa..." Suy nghĩ của cô bị cắt đứt, suy nghĩ một hồi mới nói tiếp: "Quán này tôi và Tô Tịnh đều rất thích, lần sau có thể mang em ấy đi nhiều một chút."
Hắn cười gật đầu, săn sóc đi ở đằng trước giúp cô mở cửa.
Cô đi vào, theo bản năng tìm kiếm, lại không nghĩ rằng có người phát hiện trước cô.
"Chị, chị "
Tô Tình men theo thanh âm nhìn sang, đáy lòng lộp bộp một chút, chợt thắt lại, có lạnh ý ứa ra đi ra.
Ngồi ở bên cửa sổ chính là em gái của cô Tô Tịnh và Dư Sanh.
Tô Tịnh đón, nhảy nhót chạy chậm mà đến bên cạnh cô, nhiệt tình kéo bàn tay có chút cảm giác mát lạnh của cô."Chị tới rồi?"
Cô còn không có đáp lời, phía sau Đổng Văn chạy tới bên người Tô Tịnh, ôm cô ấy vào trong lòng ngực mình. Hắn có chút cật vị mà nói: "Em vậy mà gạt anh cùng nam nhân khác tới dùng cơm?"
Chỗ ngồi Dư Sanh vừa lúc đưa lưng về phía cửa, nghe được Tô Tịnh gọi chị, hắn không cần xoay người cũng biết là ai. Thế nhưng, chờ hắn hơi quay đầu, lại thấy bên cạnh cô có nam nhân. Đồng tử sâu thẳm lạnh lùng càng không dấu vết tối sầm vài phần, môi thật mỏng hơi mím lại.
Tô Tịnh một bên lôi kéo Tô Tình ngồi ở bên cạnh Dư Sanh, một bên lôi kéo Đổng Văn ngồi ở kế bên mình. Lúc này Đổng Văn mới thấy rõ nam nhân đối diện, hóa ra là Dư Sanh.
Hai người gật đầu ra hiệu, rốt cuộc cùng nhau bắt chuyện. Hai nhà được thành phố G cho là nhân vật có mặt mũi, nhưng Đổng gia ba đời gia thế lớn và sâu rộng, mà Dư gia bắt đầu từ thế hệ cha chú của Dư Sanh, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, kiên quyết khai thác, cuối ở thành phố G đứng vững gót chân. Bởi vì phát triển lối đi khác nhau, hai nhà cũng không co cùng xuất hiện quá nhiều.
Đổng Văn gọi người phục vụ tới, cẩn thận tỉ mỉ hỏi mỗi người thích ăn cái gì, thêm mấy món ăn khai vị nữa.
Bình thường Tô Tình cùng Dư Sanh ở chung, từ trước đến nay đều là không có cái gì có thể nói. Nhưng thật ra có đoạn thời gian Tô Tịnh không có nhìn thấy cô, lôi kéo cô trò chuyện việc nhà. So sánh với Dư Sanh lãnh đạm, ngược lại Đổng Văn cười nghe hai chị em nói được câu không mà nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phụ họa nói lên hai câu.
Tô Tịnh chủ động nói lên, cô hẹn Dư Sanh ở chỗ này ăn, không nghĩ tới gặp phải bọn họ. Tô Tình mới giải thích nói, Dư Sanh giao cho cô ấy dựu án lớn, để biểu thị lòng biết ơn thế là xin mời hắn ăn một bữa cơm.
Ở giữa, lúc cô và Dư Sanh đồng nhất cùng gắp một nón, cô không cẩn thận đυ.ng vào ngón tay của hắn, cô giống như là bị chạm, có chút hốt hoảng lui về quay lại gắp một món khác.
Rồi mới ngẩng đầu nhìn em gái và Đổng Văn có nhìn ra mánh khóe gì hay không.
Hoàn hảo, Đổng Văn đang ở đĩa rau cắp cho Tô Tịnh, trong mắt hai người tiêu điểm đều là đối phương.
Trước mắt có vài món cô thích, nhưng bữa cơm này, cô ăn tẻ nhạt vô vị. Hơn nữa thái dương cô thình thịch, sao cảm thấy có chút cháng váng đầu muốn nứt ra?
Miễn cưỡng bản thân ăn một chút nữa, cô tỏ ý mình ăn xong rồi, muốn đi nhà vệ sinh với lý do rửa mặt. Cô lặng lẽ nhìn mình trong gương, da trắng nõn đã gần như tái nhợt, mới hơn hai mươi tuổi, chính tuổi tốt đẹp nhất cua con gái.
Sao cô lại sống được với trái tim mệt mỏi như vậy?
Cô vỗ vỗ đầu đang, lau khuôn mặt sạch sẽ, mới từ toilet đi ra, liền đυng phải Dư Sanh đứng ở cửa.
Hắn vững vàng dừng xe xong, Tô Tình đẩy cửa xe ra đi xuống, lúc vừa nói chuyện với hắn, cô lại thấy một chiếc quen thuộc ở xa.
Bảng số xe cô nhớ kỹ rất rõ ràng, đó là xe của Dư Sanh. Cô đang nghi hoặc nhíu mày, nơi này cách công ty hắn rất xa, sao lại chạy đến nơi đây tới dùng cơm?
Đổng Văn cầm lấy chìa khóa xe khóa kỹ xe, đi vòng qua trước mặt cô, "Chị vừa muốn nói cái gì?"
"Vừa..." Suy nghĩ của cô bị cắt đứt, suy nghĩ một hồi mới nói tiếp: "Quán này tôi và Tô Tịnh đều rất thích, lần sau có thể mang em ấy đi nhiều một chút."
Hắn cười gật đầu, săn sóc đi ở đằng trước giúp cô mở cửa.
Cô đi vào, theo bản năng tìm kiếm, lại không nghĩ rằng có người phát hiện trước cô.
"Chị, chị "
Tô Tình men theo thanh âm nhìn sang, đáy lòng lộp bộp một chút, chợt thắt lại, có lạnh ý ứa ra đi ra.
Ngồi ở bên cửa sổ chính là em gái của cô Tô Tịnh và Dư Sanh.
Tô Tịnh đón, nhảy nhót chạy chậm mà đến bên cạnh cô, nhiệt tình kéo bàn tay có chút cảm giác mát lạnh của cô."Chị tới rồi?"
Cô còn không có đáp lời, phía sau Đổng Văn chạy tới bên người Tô Tịnh, ôm cô ấy vào trong lòng ngực mình. Hắn có chút cật vị mà nói: "Em vậy mà gạt anh cùng nam nhân khác tới dùng cơm?"
Chỗ ngồi Dư Sanh vừa lúc đưa lưng về phía cửa, nghe được Tô Tịnh gọi chị, hắn không cần xoay người cũng biết là ai. Thế nhưng, chờ hắn hơi quay đầu, lại thấy bên cạnh cô có nam nhân. Đồng tử sâu thẳm lạnh lùng càng không dấu vết tối sầm vài phần, môi thật mỏng hơi mím lại.
Tô Tịnh một bên lôi kéo Tô Tình ngồi ở bên cạnh Dư Sanh, một bên lôi kéo Đổng Văn ngồi ở kế bên mình. Lúc này Đổng Văn mới thấy rõ nam nhân đối diện, hóa ra là Dư Sanh.
Hai người gật đầu ra hiệu, rốt cuộc cùng nhau bắt chuyện. Hai nhà được thành phố G cho là nhân vật có mặt mũi, nhưng Đổng gia ba đời gia thế lớn và sâu rộng, mà Dư gia bắt đầu từ thế hệ cha chú của Dư Sanh, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, kiên quyết khai thác, cuối ở thành phố G đứng vững gót chân. Bởi vì phát triển lối đi khác nhau, hai nhà cũng không co cùng xuất hiện quá nhiều.
Đổng Văn gọi người phục vụ tới, cẩn thận tỉ mỉ hỏi mỗi người thích ăn cái gì, thêm mấy món ăn khai vị nữa.
Bình thường Tô Tình cùng Dư Sanh ở chung, từ trước đến nay đều là không có cái gì có thể nói. Nhưng thật ra có đoạn thời gian Tô Tịnh không có nhìn thấy cô, lôi kéo cô trò chuyện việc nhà. So sánh với Dư Sanh lãnh đạm, ngược lại Đổng Văn cười nghe hai chị em nói được câu không mà nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phụ họa nói lên hai câu.
Tô Tịnh chủ động nói lên, cô hẹn Dư Sanh ở chỗ này ăn, không nghĩ tới gặp phải bọn họ. Tô Tình mới giải thích nói, Dư Sanh giao cho cô ấy dựu án lớn, để biểu thị lòng biết ơn thế là xin mời hắn ăn một bữa cơm.
Ở giữa, lúc cô và Dư Sanh đồng nhất cùng gắp một nón, cô không cẩn thận đυ.ng vào ngón tay của hắn, cô giống như là bị chạm, có chút hốt hoảng lui về quay lại gắp một món khác.
Rồi mới ngẩng đầu nhìn em gái và Đổng Văn có nhìn ra mánh khóe gì hay không.
Hoàn hảo, Đổng Văn đang ở đĩa rau cắp cho Tô Tịnh, trong mắt hai người tiêu điểm đều là đối phương.
Trước mắt có vài món cô thích, nhưng bữa cơm này, cô ăn tẻ nhạt vô vị. Hơn nữa thái dương cô thình thịch, sao cảm thấy có chút cháng váng đầu muốn nứt ra?
Miễn cưỡng bản thân ăn một chút nữa, cô tỏ ý mình ăn xong rồi, muốn đi nhà vệ sinh với lý do rửa mặt. Cô lặng lẽ nhìn mình trong gương, da trắng nõn đã gần như tái nhợt, mới hơn hai mươi tuổi, chính tuổi tốt đẹp nhất cua con gái.
Sao cô lại sống được với trái tim mệt mỏi như vậy?
Cô vỗ vỗ đầu đang, lau khuôn mặt sạch sẽ, mới từ toilet đi ra, liền đυng phải Dư Sanh đứng ở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.