Chương 9
chirikamo
01/10/2017
_ Ý tốt cái khỉ khô gì? Cô nhìn lại cô xem, có hơn tôi cái gì không?- Lâm chỉ vào người Tâm.
_ Tôi thì làm sao?- Tâm chu mỏ nói.
_ Người thì có 3m bẻ đôi, xấu kinh thiên động địa, lúc đi đường thì mắt cứ như là cắm ở dưới đất, đấy cô nhìn cô xem hơn tôi được chỗ nào.- Lâm thách thức.
_ Ai nói anh tôi 3m bẻ đôi, tôi cao 1m67 đấy nhá. Anh ăn bớt của tôi 17 cm chớ ít gì đâu. Tôi xấu kinh thiên động địa thì anh xấu đến mức quỷ gặp phải sợ, ma gặp phải khóc. Còn mắt tôi cắm ở đâu thì có liên quan gì đến anh?- Tâm gân cổ gân đầu lên cãi.
_ Cô.....- Anh Lâm sa mạc lời, không biết nên cãi thế nào nữa đây.
_ Sao hả? Thấy tôi nói đúng quá chứ gì?- Tâm được dịp vênh mặt.
_ Thôi thôi, hai người dừng lại dùm cái coi, hai người còn nói nữa là em vào viện tai, mũi, họng đấy.- Đức chắp tay thành khẩn hai anh chị tắt cái loa phát thanh trên mồm.
_ Được rồi, mau đến căn-tin đi, em mang mấy cái bánh đến cho mọi người thử nè.- Uyên nói rồi kéo tay Tâm đi, mấy người còn lại cũng đi theo lun ( có đồ ăn mà lại, ngu gì không đi).
Tại căn-tin. 6 người vẫn vậy, làm tâm điểm vì ngồi cái bàn chính giữa (không biết mấy anh chị muốn có sự chú ý hay là bị ngu mà đi ngồi cái bàn này)
_ Hôm nay đến trường hình như không giống hôm đầu chị nhỉ?- Uyên vừa mang đồ ăn trong cặp ra vừa hỏi Tâm.
_ Ừ. Hôm đầu mình đi học đâu phải chen chúc để vào trường.- Tâm nói, liếc xéo ba tên kia.
_ Thì hôm đó mình đi muộn, rồi lên luôn phòng hiệu trưởng đâm ra đâu có thời gian mà để ý tới mấy việc đấy.- Kha nói.
_ Lần sau mình không nên đi sớm làm chi cho mệt.- Tâm rút ra triết lí sâu sắc từ câu nói của Kha.
_ Đi muộn bị sao đỏ ghi tên thì đừng có trách.- Lâm nhắc nhở..
_ Stop, đừng cãi cọ nữa. Này, mọi người ăn thử đi. Mình tự làm đó.- Uyên bày đồ ăn lên bàn, nói.
_ Ôi chao , vừa nhìn thôi đã thấy ngon rùi. . Để xem nè, bánh táo, bánh flan, bánh crep, bánh cupcake, mochi,...Woa, mùi thơm quá. Chị Uyên ơi, sao chị giỏi thế.? Tuấn Kiệt nhìn bánh mà nuốt nước bọt ừng ực.
_ Em ấy còn nấu được cả mấy món mặn nữa nhưng vì không tiện mang mấy thứ đó lên đây.- Tâm nói.
_ Ôi, thật sao ạ?- Đức niềm nở hỏi.
_ Có chắc là tự làm không đó?- Lâm nghi hoặc nhìn mấy chiếc bánh.
_ Cứ thử rồi biết. Bánh em ấy làm có hương vị rất riêng biệt à nha.- Tâm tự hào, với một cái bánh táo cho ngay vào miệng nhai nhồm nhoàm.
_ Con gái con nứa, ăn thế đấy?- Lâm nhìn Tâm ăn cạnh khóe..
_ Ệ......ôi....(Kệ tôi)- Tâm quay mặt sang bên khác.
Mọi người cũng lấy một chiếc bánh ăn thử.
Ôi, ngon quá! Cảm giác như là lên tiên vậy.
_ Mọi người thấy sao?- Uyên e dè hỏi.
_ NGON.- Cả năm người cùng đồng thanh.
_ Còn hơn cả mấy tiệm bánh ở đây nữa. Từ trước tới giờ tôi chưa ăn loại nào ngon như thế này cả.- Lâm khen lấy khen để( thế mà lúc trước còn nghi ngờ chị ấy đi mua bánh).
_ Vị ngọt của bánh vừa đủ, cho không quá nhiều đường, ăn bao nhiêu cũng chẳng thấy ngán. Hơn nữa, tạo hình của bánh cũng rất đặc biệt, cái thì hình hoa hồng, cái thì hình tròn, hình tam giác, cách trang trí bánh cũng rất đặc biệt, thật sáng tạo. – Đức bình phẩm.
_ Nếu ngon thì mọi người ăn nhiều vào nha.- Uyên cười, bảo.
Chỉ thấy năm cái đầu gật lia lịa rồi tiếp tục nhiệm vụ ăn ngấu nghiến. Mấy người trong căn-tin nhìn mà thèm mún xỉu lun. Nhưng mấy người kia thì vẫn cứ ăn ngon lành. Lát sau, Tâm ăn xong thì đến chỗ quầy căn-tin mua một lon coca. Nhỏ này hễ ăn xong một cái gì đó thì đều phải uống nước. Kiểu như phải uống cho thức ăn nó trôi xuống bụng đấy.
_ Sao chị mua mỗi một lon thế? Còn bọn em thì sao?- Kha nhìn thấy trên tay Tâm cầm độc mỗi chai nước thì bĩu môi, chẳng lẽ bắt 6 người phải uống chung một lon nước à.
_ Các em tự đi mua đi. Chị còn phải đọc truyện, đang đến đoạn cao trào.- Tâm thản nhiên trả lời.
_ Thôi mà chị, từ đây đến quầy cũng đâu có xa. Chị đi một lát cũng không sao mà. Nếu chị đi em đảm bảo về nhà, em sẽ nấu món chị thích.- Uyên nài nỉ, không phải cô không muốn đi mà là cô muốn chị hai mình lúc nào cũng dán mắt vô quyển truyện.( nếu vậy thì nhiệm vụ của chị còn dài mới hoàn thành).
_ Vậy chị đi luôn.- Tâm nói rồi cun cút chạy về phía quầy căn-tin.
Nãy giờ, anh chàng Lâm nghiến nhiều bánh quá nên giờ khát, thấy có lon coca để ở trên bàn cầm lên tu một hơi hết lun lon nước.Mọi người trố mắt ra nhìn, anh này chán sống hay sao mà tự nhiên đi uống nước của bà chằn kia
_ Mọi người sao nhìn anh chằm chằm thế?- Lâm ngây thơ hỏi.
_ Anh....đó...đó là nước của chị Tâm.- Kiệt ấp úng nói.
_ Thì sao?- Lâm lại ngây ngô hỏi tiếp.( sao anh ngốc thế).
Ngay sau khi hỏi xong câu đó, anh bị một cú đập thật mạnh vào đầu. Anh bực bội quay ra sau mắng:
_ Ui da!Tên điên nào đánh vào đầu bố mày thế?
_ Anh nói ai bị điên hả?- Cái giọng nói rất ư là quen thuộc, vâng đó chính là chị Tâm. Chị lại đập cho anh thêm một cái vào đầu nữa.
_ Sao cô đánh tôi?- Lâm tức giận.
_ Tại vì anh uống nước của tôi. Lon nước tôi khổ cực đi mua, lết xác từ đây đến cái quầy căn-tin chưa được một ngụm nào lại vô bụng cái tên chảnh chó như anh. Ai cho anh cái quyền đó hả?- Tâm làm một tràng giang đại hải, rồi lại nện thêm cho anh hai cái nữa vào đầu.
_ Có mội lon nước mà sao cô đánh tôi ghê thế? Tôi đi mua lại là được chứ gì.- Lâm rưng rưng nước mắt.( Giả tạo ý mà)
Tâm giận, không thèm trả lời. Lâm thì chẳng biết làm thế nào để cho đúng ý cái bà chằn này nữa.
_ Ai kêu anh chén đồ ăn nước uống của chị ấy. Đó là điều chị ấy ghét nhất.- Uyên nói.
Thấy trên bàn có mấy lon nước ( cái này là do nãy chị Tâm đi mua về), Lâm liền lấy một lon rồi đến đưa cho Tâm, giọng nhỏ nhẹ.
_ Cho tôi xin lỗi.
_ Hứ.- Tâm lại quay mặt sang hướng khác.
_ Cô không uống vậy thì tôi uống nha.- Lâm nói, toan cho chai nước vào mồm thì bị Tâm giật lấy.
_ Nước tôi mua thì tôi phải uống.- Tâm tu ừng ực hết nửa lon nước, rồi lại vừa uống vừa đọc truyện, không thèm quan tâm gì nữa.
Lâm đến bó tay với con nhỏ này. Thôi mặc kệ, miễn sao cô ta đừng có giận rồi đánh anh là được rồi. Mọi người lại uống nước, nói chuyện vui vẻ. Một lát sau sắp đến giờ học thì họ mới về lớp.
Tại lớp 11A1( lớp của chị Uyên và anh Đức)
Vừa bước vào lớp Uyên đã nhận được rất nhiều ánh mắt thầm thương trộm nhớ từ các nam sinh trong lớp, song rồi cả một đám xúm xụm lại chỗ cô.
_ Bảo Uyên cậu giỏi thiệt đó, làm được nhiều loại bánh như vậy.- Nam sinh ngồi bàn 1.
_ Cậu là thiên thần trong lòng mình.- Nam sinh ngồi bàn 2 tiếp lời.
_ Sao...sao...các cậu...lại nói vậy?- Uyên xấu hổ.
_ Bọn tớ nhìn thấy cậu mang bánh đến trường rồi. Tuy chưa được ăn nhưng bọn tớ biết chắc là nó rất ngon, đến Anh Đức còn khen nữa là. Cậu đúng là vừa đẹp vừa giỏi.- Nam sinh ngồi bàn 3 khen hết lời.
_ Hì hì, cảm ơn....các cậu đã khen nha.- Uyên cười gượng gạo.
_ Hay là hôm nào đó Uyên làm cho cả lớp mình ăn nha. Để mọi người biết được tài năng của cậu.- Một cậu bạn đề xuất ý kiến.(hóa ra là mún ăn chùa)
_ Đúng đó. Đúng đó.- Cả lớp đồng thanh.
_ Không được.- Anh Đức ngồi kế phản bác.
_ Tại sao vậy?- Mọi người ngạc nhiên hỏi.
_ Các cậu nghĩ Uyên là ai hả? Cậu ấy có phải ba đầu sáu tay đâu mà làm bánh cho cái lớp 35 người ăn. Hơn nữa, nếu các cậu muốn ăn thì ra tiệm đấy có thiếu đâu.- Anh chàng giải thích cặn kẽ.
_ Nhưng bánh ở tiệm không ngon bằng bánh của Uyên làm.- Một anh chàng bĩu môi.
_ Sao cậu biết?- Đức hỏi ngược lại.
_ Thì anh Lâm lớp trên chẳng khen đấy à. Anh ấy là người khó ăn mà còn khen bánh của Uyên thì chắc chắn đúng rồi.- Anh chàng đó nói tiếp.
_ À...ừm....dù sao cũng không được.- Đức vẫn kiên quyết.
_ Chỉ là mấy cái bánh thôi mà, đâu cần phải cãi nhau chí chóe như vậy. Hôm nào tớ mang lên cho cả lớp là được chứ gì.- Uyên cười, bảo.
_ Yeah! Bảo Uyên cậu đúng là tuyệt.- Mọi người hò reo thích thú.
Chuông báo vào giờ. Mọi người ai về bàn nấy, Bảo Uyên với Anh Đức cũng thế nhưng hình như từ lúc cô nói đồng ý làm bánh cho cả lớp ăn thì Anh Đức có vẻ hơi khác. Một lát sau để phá vỡ bầu không khí im lặng đang bao trùm, Đức nói:
_ Lẽ ra cậu không nên chấp nhận lời đề nghị đó.
_ Tại sao chứ? Mình thấy việc làm bánh cho mọi người cũng bình thường mà.- Uyên hồn nhiên đáp lại.- Vả lại mình với vào lớp thiết nghĩ không nên quá hẹp hòi với mọi người.
_ Làm vậy có quá vất vả cho cậu không? Lớp mình ăn như trâu hùm hổ đói, mình chỉ sợ cậu không làm nổi thôi.- Đức bảo.( có thật vậy không ta)
_ Không sao đâu. Chỉ là vài cái bánh đâu có làm khó được mình.- Uyên cười hiền.
_ Vậy thì chỉ lần này thôi nha. Lần sau đừng có làm nữa. Nhiều quá thì được voi đòi tiên đấy.- Đức im lặng một chút rồi nói.- Cái lớp mình không phải bình thường đâu.
_ Ừm. chỉ lần này thôi.- Uyên đáp, giơ ngón trỏ lên.
Nếu thấy hay cho cái đề cử mà không hay thì cho cmt ném đá nha mk đây chịu tất Đăng bởi: admin
_ Tôi thì làm sao?- Tâm chu mỏ nói.
_ Người thì có 3m bẻ đôi, xấu kinh thiên động địa, lúc đi đường thì mắt cứ như là cắm ở dưới đất, đấy cô nhìn cô xem hơn tôi được chỗ nào.- Lâm thách thức.
_ Ai nói anh tôi 3m bẻ đôi, tôi cao 1m67 đấy nhá. Anh ăn bớt của tôi 17 cm chớ ít gì đâu. Tôi xấu kinh thiên động địa thì anh xấu đến mức quỷ gặp phải sợ, ma gặp phải khóc. Còn mắt tôi cắm ở đâu thì có liên quan gì đến anh?- Tâm gân cổ gân đầu lên cãi.
_ Cô.....- Anh Lâm sa mạc lời, không biết nên cãi thế nào nữa đây.
_ Sao hả? Thấy tôi nói đúng quá chứ gì?- Tâm được dịp vênh mặt.
_ Thôi thôi, hai người dừng lại dùm cái coi, hai người còn nói nữa là em vào viện tai, mũi, họng đấy.- Đức chắp tay thành khẩn hai anh chị tắt cái loa phát thanh trên mồm.
_ Được rồi, mau đến căn-tin đi, em mang mấy cái bánh đến cho mọi người thử nè.- Uyên nói rồi kéo tay Tâm đi, mấy người còn lại cũng đi theo lun ( có đồ ăn mà lại, ngu gì không đi).
Tại căn-tin. 6 người vẫn vậy, làm tâm điểm vì ngồi cái bàn chính giữa (không biết mấy anh chị muốn có sự chú ý hay là bị ngu mà đi ngồi cái bàn này)
_ Hôm nay đến trường hình như không giống hôm đầu chị nhỉ?- Uyên vừa mang đồ ăn trong cặp ra vừa hỏi Tâm.
_ Ừ. Hôm đầu mình đi học đâu phải chen chúc để vào trường.- Tâm nói, liếc xéo ba tên kia.
_ Thì hôm đó mình đi muộn, rồi lên luôn phòng hiệu trưởng đâm ra đâu có thời gian mà để ý tới mấy việc đấy.- Kha nói.
_ Lần sau mình không nên đi sớm làm chi cho mệt.- Tâm rút ra triết lí sâu sắc từ câu nói của Kha.
_ Đi muộn bị sao đỏ ghi tên thì đừng có trách.- Lâm nhắc nhở..
_ Stop, đừng cãi cọ nữa. Này, mọi người ăn thử đi. Mình tự làm đó.- Uyên bày đồ ăn lên bàn, nói.
_ Ôi chao , vừa nhìn thôi đã thấy ngon rùi. . Để xem nè, bánh táo, bánh flan, bánh crep, bánh cupcake, mochi,...Woa, mùi thơm quá. Chị Uyên ơi, sao chị giỏi thế.? Tuấn Kiệt nhìn bánh mà nuốt nước bọt ừng ực.
_ Em ấy còn nấu được cả mấy món mặn nữa nhưng vì không tiện mang mấy thứ đó lên đây.- Tâm nói.
_ Ôi, thật sao ạ?- Đức niềm nở hỏi.
_ Có chắc là tự làm không đó?- Lâm nghi hoặc nhìn mấy chiếc bánh.
_ Cứ thử rồi biết. Bánh em ấy làm có hương vị rất riêng biệt à nha.- Tâm tự hào, với một cái bánh táo cho ngay vào miệng nhai nhồm nhoàm.
_ Con gái con nứa, ăn thế đấy?- Lâm nhìn Tâm ăn cạnh khóe..
_ Ệ......ôi....(Kệ tôi)- Tâm quay mặt sang bên khác.
Mọi người cũng lấy một chiếc bánh ăn thử.
Ôi, ngon quá! Cảm giác như là lên tiên vậy.
_ Mọi người thấy sao?- Uyên e dè hỏi.
_ NGON.- Cả năm người cùng đồng thanh.
_ Còn hơn cả mấy tiệm bánh ở đây nữa. Từ trước tới giờ tôi chưa ăn loại nào ngon như thế này cả.- Lâm khen lấy khen để( thế mà lúc trước còn nghi ngờ chị ấy đi mua bánh).
_ Vị ngọt của bánh vừa đủ, cho không quá nhiều đường, ăn bao nhiêu cũng chẳng thấy ngán. Hơn nữa, tạo hình của bánh cũng rất đặc biệt, cái thì hình hoa hồng, cái thì hình tròn, hình tam giác, cách trang trí bánh cũng rất đặc biệt, thật sáng tạo. – Đức bình phẩm.
_ Nếu ngon thì mọi người ăn nhiều vào nha.- Uyên cười, bảo.
Chỉ thấy năm cái đầu gật lia lịa rồi tiếp tục nhiệm vụ ăn ngấu nghiến. Mấy người trong căn-tin nhìn mà thèm mún xỉu lun. Nhưng mấy người kia thì vẫn cứ ăn ngon lành. Lát sau, Tâm ăn xong thì đến chỗ quầy căn-tin mua một lon coca. Nhỏ này hễ ăn xong một cái gì đó thì đều phải uống nước. Kiểu như phải uống cho thức ăn nó trôi xuống bụng đấy.
_ Sao chị mua mỗi một lon thế? Còn bọn em thì sao?- Kha nhìn thấy trên tay Tâm cầm độc mỗi chai nước thì bĩu môi, chẳng lẽ bắt 6 người phải uống chung một lon nước à.
_ Các em tự đi mua đi. Chị còn phải đọc truyện, đang đến đoạn cao trào.- Tâm thản nhiên trả lời.
_ Thôi mà chị, từ đây đến quầy cũng đâu có xa. Chị đi một lát cũng không sao mà. Nếu chị đi em đảm bảo về nhà, em sẽ nấu món chị thích.- Uyên nài nỉ, không phải cô không muốn đi mà là cô muốn chị hai mình lúc nào cũng dán mắt vô quyển truyện.( nếu vậy thì nhiệm vụ của chị còn dài mới hoàn thành).
_ Vậy chị đi luôn.- Tâm nói rồi cun cút chạy về phía quầy căn-tin.
Nãy giờ, anh chàng Lâm nghiến nhiều bánh quá nên giờ khát, thấy có lon coca để ở trên bàn cầm lên tu một hơi hết lun lon nước.Mọi người trố mắt ra nhìn, anh này chán sống hay sao mà tự nhiên đi uống nước của bà chằn kia
_ Mọi người sao nhìn anh chằm chằm thế?- Lâm ngây thơ hỏi.
_ Anh....đó...đó là nước của chị Tâm.- Kiệt ấp úng nói.
_ Thì sao?- Lâm lại ngây ngô hỏi tiếp.( sao anh ngốc thế).
Ngay sau khi hỏi xong câu đó, anh bị một cú đập thật mạnh vào đầu. Anh bực bội quay ra sau mắng:
_ Ui da!Tên điên nào đánh vào đầu bố mày thế?
_ Anh nói ai bị điên hả?- Cái giọng nói rất ư là quen thuộc, vâng đó chính là chị Tâm. Chị lại đập cho anh thêm một cái vào đầu nữa.
_ Sao cô đánh tôi?- Lâm tức giận.
_ Tại vì anh uống nước của tôi. Lon nước tôi khổ cực đi mua, lết xác từ đây đến cái quầy căn-tin chưa được một ngụm nào lại vô bụng cái tên chảnh chó như anh. Ai cho anh cái quyền đó hả?- Tâm làm một tràng giang đại hải, rồi lại nện thêm cho anh hai cái nữa vào đầu.
_ Có mội lon nước mà sao cô đánh tôi ghê thế? Tôi đi mua lại là được chứ gì.- Lâm rưng rưng nước mắt.( Giả tạo ý mà)
Tâm giận, không thèm trả lời. Lâm thì chẳng biết làm thế nào để cho đúng ý cái bà chằn này nữa.
_ Ai kêu anh chén đồ ăn nước uống của chị ấy. Đó là điều chị ấy ghét nhất.- Uyên nói.
Thấy trên bàn có mấy lon nước ( cái này là do nãy chị Tâm đi mua về), Lâm liền lấy một lon rồi đến đưa cho Tâm, giọng nhỏ nhẹ.
_ Cho tôi xin lỗi.
_ Hứ.- Tâm lại quay mặt sang hướng khác.
_ Cô không uống vậy thì tôi uống nha.- Lâm nói, toan cho chai nước vào mồm thì bị Tâm giật lấy.
_ Nước tôi mua thì tôi phải uống.- Tâm tu ừng ực hết nửa lon nước, rồi lại vừa uống vừa đọc truyện, không thèm quan tâm gì nữa.
Lâm đến bó tay với con nhỏ này. Thôi mặc kệ, miễn sao cô ta đừng có giận rồi đánh anh là được rồi. Mọi người lại uống nước, nói chuyện vui vẻ. Một lát sau sắp đến giờ học thì họ mới về lớp.
Tại lớp 11A1( lớp của chị Uyên và anh Đức)
Vừa bước vào lớp Uyên đã nhận được rất nhiều ánh mắt thầm thương trộm nhớ từ các nam sinh trong lớp, song rồi cả một đám xúm xụm lại chỗ cô.
_ Bảo Uyên cậu giỏi thiệt đó, làm được nhiều loại bánh như vậy.- Nam sinh ngồi bàn 1.
_ Cậu là thiên thần trong lòng mình.- Nam sinh ngồi bàn 2 tiếp lời.
_ Sao...sao...các cậu...lại nói vậy?- Uyên xấu hổ.
_ Bọn tớ nhìn thấy cậu mang bánh đến trường rồi. Tuy chưa được ăn nhưng bọn tớ biết chắc là nó rất ngon, đến Anh Đức còn khen nữa là. Cậu đúng là vừa đẹp vừa giỏi.- Nam sinh ngồi bàn 3 khen hết lời.
_ Hì hì, cảm ơn....các cậu đã khen nha.- Uyên cười gượng gạo.
_ Hay là hôm nào đó Uyên làm cho cả lớp mình ăn nha. Để mọi người biết được tài năng của cậu.- Một cậu bạn đề xuất ý kiến.(hóa ra là mún ăn chùa)
_ Đúng đó. Đúng đó.- Cả lớp đồng thanh.
_ Không được.- Anh Đức ngồi kế phản bác.
_ Tại sao vậy?- Mọi người ngạc nhiên hỏi.
_ Các cậu nghĩ Uyên là ai hả? Cậu ấy có phải ba đầu sáu tay đâu mà làm bánh cho cái lớp 35 người ăn. Hơn nữa, nếu các cậu muốn ăn thì ra tiệm đấy có thiếu đâu.- Anh chàng giải thích cặn kẽ.
_ Nhưng bánh ở tiệm không ngon bằng bánh của Uyên làm.- Một anh chàng bĩu môi.
_ Sao cậu biết?- Đức hỏi ngược lại.
_ Thì anh Lâm lớp trên chẳng khen đấy à. Anh ấy là người khó ăn mà còn khen bánh của Uyên thì chắc chắn đúng rồi.- Anh chàng đó nói tiếp.
_ À...ừm....dù sao cũng không được.- Đức vẫn kiên quyết.
_ Chỉ là mấy cái bánh thôi mà, đâu cần phải cãi nhau chí chóe như vậy. Hôm nào tớ mang lên cho cả lớp là được chứ gì.- Uyên cười, bảo.
_ Yeah! Bảo Uyên cậu đúng là tuyệt.- Mọi người hò reo thích thú.
Chuông báo vào giờ. Mọi người ai về bàn nấy, Bảo Uyên với Anh Đức cũng thế nhưng hình như từ lúc cô nói đồng ý làm bánh cho cả lớp ăn thì Anh Đức có vẻ hơi khác. Một lát sau để phá vỡ bầu không khí im lặng đang bao trùm, Đức nói:
_ Lẽ ra cậu không nên chấp nhận lời đề nghị đó.
_ Tại sao chứ? Mình thấy việc làm bánh cho mọi người cũng bình thường mà.- Uyên hồn nhiên đáp lại.- Vả lại mình với vào lớp thiết nghĩ không nên quá hẹp hòi với mọi người.
_ Làm vậy có quá vất vả cho cậu không? Lớp mình ăn như trâu hùm hổ đói, mình chỉ sợ cậu không làm nổi thôi.- Đức bảo.( có thật vậy không ta)
_ Không sao đâu. Chỉ là vài cái bánh đâu có làm khó được mình.- Uyên cười hiền.
_ Vậy thì chỉ lần này thôi nha. Lần sau đừng có làm nữa. Nhiều quá thì được voi đòi tiên đấy.- Đức im lặng một chút rồi nói.- Cái lớp mình không phải bình thường đâu.
_ Ừm. chỉ lần này thôi.- Uyên đáp, giơ ngón trỏ lên.
Nếu thấy hay cho cái đề cử mà không hay thì cho cmt ném đá nha mk đây chịu tất Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.