Chương 6: Dò hỏi.
chirikamo
01/10/2017
Hồi tưởng kết thúc, quay lại thực tại...
Reng...reng...reng. Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, kết thúc tiết học tưởng chừng như cả nửa thế kỉ ( có 45' chứ có dài mấy đâu). Minh Kha sau khi thu dọn sách vở định chạy xuống căn-tin thì Tuấn Kiệt từ đằng sau gọi với lại:
_ Bạn Minh Kha ơi!
Không chỉ Minh Kha mà các nữ sinh trong lớp cũng rất bất ngờ vì câu nói của Tuấn Kiệt. Lớp trưởng của họ trước nay luôn rất ít khi nói chuyện với con gái sao giờ lại chủ động nói chuyện với một cô bạn học sinh mới thế này. Và ngay lập tức, Minh Kha trở thành trung tâm của những ánh mắt hình viên đạn. Cô không để tâm, quay lại hỏi:
_ Bạn gọi mình có việc gì?
_ À, không có gì, chỉ là mình có vài chuyện muốn hỏi bạn, bây giờ chúng ta xuống căn-tin nói có được không?- Tuấn Kiệt cười, nụ cười như lúc nhỏ.
Nữ sinh trong lớp sốc toàn tập, ôi trời ơi, sao cậu ấy lại cười với cô ta chứ, trước giờ cậu ấy có cười với cô gái nào như thế đâu? Còn Minh Kha, cô đơ vài giây, vì cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc, giống như nụ cười của cậu bé đó. Thật may cô đã lấy lại bình tĩnh và nói:
_ Vậy cũng được, bây giờ...chúng ta xuống thôi. Mình chưa quen trường cho lắm, bạn chỉ đường cho mình nha.- Trong đầu Kha đang có rất nhiều ý nghĩ. Kha nhớ tên cậu là Tuấn Kiệt, không lẽ là cậu, nhưng trên đời này có rất nhiều người tên giống nhau, sao có thể vì một cái tên mà khẳng định được. Cô nhất định sẽ hỏi cho rõ xem cậu ấy có thật sự là Tuấn Kiệt cô quen biết hay không.
Vậy là hai con người cùng bước xuống căn-tin qua mặt các ánh mắt tóe lửa. Lũ con gái hiện giờ đang điên tiết lên, anh chàng hotboy của họ không ngờ giờ lại chịu đi chung với một cô gái, bọn con trai thì đau lòng khôn xiết, trời hotgirl mới đến mà sao lại rời bỏ họ nhanh thế chứ( có phải của mí người đâu mà rời bỏ)
Lúc đi xuống căn-tin, Minh Kha và Tuấn Kiệt cũng tình cờ gặp Bảo Uyên với Anh Đức đang đi cùng nhau, xa xa kia là hai con người bốc hỏa trên đầu, khỏi nói chắc ai cũng biết, là Thanh Tâm và Mạc Lâm, họ vừa đi vừa xỉa xói nhau, gây sự chú ý cho tất cả các thành viên trong căn-tin.
_ Ủa, Đức, đây là chị nào vậy?- Bỏ mặc thằng anh trai đang cãi cọ đàng kia, Tuấn Kiệt chú tâm vào tình hình trước mắt. Cậu hỏi khi thấy cô gái bên cạnh Anh Đức.
_ Đây là chị của mình, tên là Bảo Uyên.- Minh Kha trả lời thay Anh Đức.- Chị, anh này là ai?
_ Anh ấy là Anh Đức, bạn cùng lớp với chị.- Bảo Uyên nói.
_ Chào em. Kiệt này, ai đây?- Anh Đức chào, rồi hỏi Tuấn Kiệt.
_ Cô ấy là Minh Kha. Mà Kha này, chị Uyên là chị của cậu à?- Tuấn Kiệt quay sang Minh Kha.
_ Ukm, chị ấy là chị của mình.- Minh Kha đáp.- Cậu và anh Đức cũng quen nhau à?
_ Anh Đức và mình là bạn, chúng mình chỉ chênh nhau có một tuổi nên xưng bạn bè cho tiện.- Kiệt trả lời.
Thanh Tâm nhìn thấy hai đứa em gái thân iu của mình thì lơ Mạc Lâm chạy đến ngay chỗ hai cô nàng:
_ Uyên, Kha, hai em cũng xuống đây sao?
_ Không xuống đây thì ngồi trên lớp nhịn đói à?- Mạc Lâm lúc này cũng đến, trả lời thay Kha với Uyên ( bộ khiến ông trả lời thay à, vô duyên)
_ Tôi hỏi em gái tôi chứ có hỏi anh đâu mà anh xí mõm vào?- Tâm liếc xéo Lâm.
_ Kệ tôi, tôi thích trả lời thay đấy, làm sao?- Lâm không chịu thua cãi lại.
_ Làm sao hả, tôi không cho anh trả lời đấy.- Tâm đưa ra tuyên bố.
_ Chị hai à, đừng cãi nữa, đang ở trường đó.- Bảo Uyên can ngăn.
_ Chị à, không thiếu lúc cãi nhau đâu, về cãi cũng được mà, nha- Minh Kha cũng vào nói đỡ vài câu.
_ Đây là chị của cậu sao?- Anh Đức và Tuấn Kiệt đồng thanh, mặt ngây ngô.
_ Hai thằng này, sự thật lù lù trước mắt mà còn hỏi, hôm nay chúng mày bị chập điện à?- Mạc Lâm trách thằng bạn với thằng em, bình thường chúng nó thông minh lém mà sao hôm nay ngu đột xuất thế nhỉ.
_ Thôi để mình giới thiệu cho dễ hiểu, đỡ phải thắc mắc nhiều nha. Gia đình mình có ba chị em, chị Tâm là lớn nhất, sau đó đến chị Uyên còn mình là em út.- Minh Kha giải thích.- Giờ các cậu cho mình biết cái anh vừa tới là ai đi?
_ À, anh ấy là anh trai của mình, tên là Mạc Lâm, mình là em trai của anh ấy, còn Anh Đức là bạn của hai anh em mình.- Tuấn Kiệt cũng nói cho Minh Kha và mọi người hiểu. Bây giờ cậu nghĩ mình chắc đã đoán đúng vì gia đình cô bé lúc nhỏ cũng có ba chị em.
_ Mọi người có định đi ăn không hả, tôi đói muốn chết rồi.- Tâm than vãn.
_ Đúng là heo, mới có tí mà đã kêu đói.- Mạc Lâm trêu.
_ Ở, tôi là heo, vậy chắc lát anh không ăn nhỉ?- Tâm nói.
_ Thôi, dừng dừng, chúng ta mau đi ăn thôi, kẻo vào lớp đó.- Uyên chỉ vào cái bàn gần đó rồi kêu mọi người ngồi xuống.
6 người ngồi xuống bàn rồi gọi đồ ăn. Lát sau, một chị tầm 23-24 tuổi mang đồ ăn ra. Hôm nay chị cảm thấy thật may mắn, hiếm khi mới gặp được ba chàng hotboy của khối, hai mắt sáng như bắt được vàng. Vậy là chị cứ nhìn chằm chằm vào ba chàng, mà đâu phải nguyên chị đâu, tất cả nữ sinh trong căn-tin trừ ba nàng ngồi cùng bàn thì mắt đang hiện hình trái tim ngắm ba chàng, đối với ba nàng thì nhìn với ánh mắt ăn tươi nuốt sống. Cũng may, Thanh Tâm đã thức tỉnh được bà chị đó, rồi nhờ bà đặt đồ ăn xuống giùm.
_ Chết thật, ăn mà cũng không được yên.- Kha than.
_ Tất cả là tại ba cái tên ngồi đây này, ngồi chung bàn với bọn họ được ăn yên thân mới là lạ.- Tâm nêu ra nguyên do làm mình không được hưởng trọn bữa ăn.
_ Cho dù không có bọn tôi thì mấy cô cũng không được ăn ngon lành đâu.- Mạc Lâm hất mặt về phía ngoài, lũ con trai đang nhìn ba nàng điêu đứng.
_ Thôi, đừng để ý tới bọn họ, chúng ta ăn nhanh rồi về lớp.- Bảo Uyên nói.
_ Đồ ăn ở trường đúng là không thể so được với em làm, ăn chẳng ngon gì hết.- Tâm cắn một mẩu bánh mì rồi quay sang Uyên.
_ Bộ Uyên nấu đồ ăn ngon lắm hả?- Anh Đức hỏi.
_ Dĩ nhiên, chị ấy nấu có thể sánh ngang với nhà hàng năm sao đó.- Kha khi nhắc đến chiến tích của chị mình thì không khỏi tự hào.
_ Xí, tôi không tin.- Mạc Lâm nghi ngờ.
_ Tin hay không thì tùy.- Tâm nói.
_ Hay là mai chị thử mang đồ cho họ nếm thử đi.- Kha đề xuất ý kiến.
_ Ý kiến hay đó, Uyên à, đồng ý đi. Cho tên nào đó sáng mắt ra.- Tâm hồ hởi.
_ Nhưng...ngại lắm- Uyên lúng túng.
_ Đi mà Uyên, bọn mình chỉ muốn xem thử tài nang của cậu thôi mà.- Anh Đức năn nỉ.
Mọi người năn nỉ mãi, Uyên lại rất dễ mềm lòng nên miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Sau khi ăn xong, ai có lớp người đấy về. Cả Tuấn Kiệt và Minh Kha đều thấy tiếc, định nhân cơ hội này giải đáp rõ thắc mắc nhưng lại bỏ lỡ. Kể cũng lạ thật, trước nay Anh Đức với Mạc Lâm có thấy đi với cô gái nào đâu, tự dưng hôm nay lại dẫn người đi cùng, có gì đó mờ ám rồi đây. Mỗi người về lớp với một tâm trạng khác nhau...
Minh Kha bây giờ đang cảm thấy hối hận vì sự lựa chọn bàn học của mình. Cái cô bạn Kim Di này hóa ra lại là bà tám của lớp. Ban đầu, cô ấy nhìn chằm chằm Minh Kha không phải vì quen biết trước với Minh Kha mà vì cô muốn điều tra học sinh mới như thế nào. Bước vào bàn, cô ấy đã hỏi bé Kha rất nhiều thứ: nào là nhà ở đâu, trường cũ tên là gì, ngày tháng năm sinh, cung hoàng đạo rồi còn cả sở thích, sở đoản,.... làm cho Kha nhức hết cả đầu. Nhưng đã chọn rồi chẳng lẽ cô lại xin đổi bàn, không, không bao giờ.
Cuối cùng cũng kết thúc giờ học, Kha mang khuôn mặt bị tra khảo thậm tệ mà ra về. Đang đi thì cô đụng mặt Tuấn Kiệt.
_ Kha à, mình có chuyện muốn nói với cậu, nhưng...lúc nãy ở căn-tin mình...chưa nói được. Cậu có thể...đi về cùng mình không?- Tuấn Kiệt ấp úng mãi mới nói ra.
_ Ừm... mình cũng có chuyện muốn nói với cậu, vậy....chúng ta đi thôi.- Minh Kha nhận lời.
Thế là Minh Kha và Tuấn Kiệt cùng nhau đi về. Kiệt đi lấy xe còn Kha thì đến thông báo hai chị về trước.
_ Hôm nay bạn em chở về, hai chị về trước đi.- Kha cười tươi nói.
_ Là cái cậu Tuấn Kiệt đó hả?- Tâm đoán.
_ Sao chị biết?- Kha ngây ngô hỏi.
Vừa lúc đó, Tuấn Kiệt lấy xe rồi phóng đến chỗ Kha.
_ Hai chị yên tâm, em sẽ đưa cô ấy về tận nhà.- Kiệt nói rồi phóng xe đi mất tiêu, Kha còn chưa hỏi xong cơ mà.
_ Có gì đó bất bình thường rồi đây.- Tâm, Uyên đồng thanh, mặt gian hết sức.
Anh Đức và Mạc Lâm ra về thấy Uyên và Tâm đi bộ thì dừng lại. Đức mở lời:
_ Uyên, lên đây mình chở.
_ Thôi, nhà mình cũng gần đây, mình đi bộ được rồi.- Uyên từ chối.
_ Cứ để mình chở đi mà.- Đức nói rồi cầm luôn chiếc cặp của Uyên.- Mau trèo lên đi.
Uyên đành trèo lên xe. Chợt thấy còn thiếu thiếu gì đó, Anh đức quay sang Lâm:
_ Thằng kia, mau chở chị Tâm về.
_ Không cần.- Tâm thẳng thừng.
_ Không cần thì thôi, tôi cũng chẳng phải mất sức.- Lâm nói.
_ Cũng gần trưa rồi, mày định để chị ấy đi bộ về à?- Đức nói đểu.
_ Nhưng cô ta có cần đâu.- Lâm trách ai đó. Thực ra, anh cũng có ý định chở cô ta, ai ngờ cô ta lại từ chối.
_ Chị hai, để anh ấy chở đi, nhanh còn về nhà ăn cơm nữa, chị không lên em sẽ đi bộ cùng chị đó.- Uyên khuyên Tâm.
_ Thôi được rồi, đi thì đi.- Tâm không đành lòng để Uyên phải đi bộ cùng mình, phá vỡ chuyện tình tốt đẹp vì vậy cũng trèo lên xe của Mạc Lâm.
_ Ngồi cho chắc.- Lâm nói.
_ Khỏi cần nhắc.- Tâm bảo. Nhìn dáng vẻ của Tâm, Lâm không khỏi bật cười, nhưng cười trong lòng thôi.
Vậy là cảnh tượng mà học sinh trong trường nhìn thấy là ba chàng hotboy lại đích thân chở mấy cô nàng mới đến về nhà. Oh my god, thật không thể tin nổi, sao hôm nay lại lắm bất ngờ thế không biết?......
Mình đăng cả truyện này lên wattpad, bạn nào có nick trên đó thì vô ủng hộ mình nha Đăng bởi: admin
Reng...reng...reng. Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, kết thúc tiết học tưởng chừng như cả nửa thế kỉ ( có 45' chứ có dài mấy đâu). Minh Kha sau khi thu dọn sách vở định chạy xuống căn-tin thì Tuấn Kiệt từ đằng sau gọi với lại:
_ Bạn Minh Kha ơi!
Không chỉ Minh Kha mà các nữ sinh trong lớp cũng rất bất ngờ vì câu nói của Tuấn Kiệt. Lớp trưởng của họ trước nay luôn rất ít khi nói chuyện với con gái sao giờ lại chủ động nói chuyện với một cô bạn học sinh mới thế này. Và ngay lập tức, Minh Kha trở thành trung tâm của những ánh mắt hình viên đạn. Cô không để tâm, quay lại hỏi:
_ Bạn gọi mình có việc gì?
_ À, không có gì, chỉ là mình có vài chuyện muốn hỏi bạn, bây giờ chúng ta xuống căn-tin nói có được không?- Tuấn Kiệt cười, nụ cười như lúc nhỏ.
Nữ sinh trong lớp sốc toàn tập, ôi trời ơi, sao cậu ấy lại cười với cô ta chứ, trước giờ cậu ấy có cười với cô gái nào như thế đâu? Còn Minh Kha, cô đơ vài giây, vì cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc, giống như nụ cười của cậu bé đó. Thật may cô đã lấy lại bình tĩnh và nói:
_ Vậy cũng được, bây giờ...chúng ta xuống thôi. Mình chưa quen trường cho lắm, bạn chỉ đường cho mình nha.- Trong đầu Kha đang có rất nhiều ý nghĩ. Kha nhớ tên cậu là Tuấn Kiệt, không lẽ là cậu, nhưng trên đời này có rất nhiều người tên giống nhau, sao có thể vì một cái tên mà khẳng định được. Cô nhất định sẽ hỏi cho rõ xem cậu ấy có thật sự là Tuấn Kiệt cô quen biết hay không.
Vậy là hai con người cùng bước xuống căn-tin qua mặt các ánh mắt tóe lửa. Lũ con gái hiện giờ đang điên tiết lên, anh chàng hotboy của họ không ngờ giờ lại chịu đi chung với một cô gái, bọn con trai thì đau lòng khôn xiết, trời hotgirl mới đến mà sao lại rời bỏ họ nhanh thế chứ( có phải của mí người đâu mà rời bỏ)
Lúc đi xuống căn-tin, Minh Kha và Tuấn Kiệt cũng tình cờ gặp Bảo Uyên với Anh Đức đang đi cùng nhau, xa xa kia là hai con người bốc hỏa trên đầu, khỏi nói chắc ai cũng biết, là Thanh Tâm và Mạc Lâm, họ vừa đi vừa xỉa xói nhau, gây sự chú ý cho tất cả các thành viên trong căn-tin.
_ Ủa, Đức, đây là chị nào vậy?- Bỏ mặc thằng anh trai đang cãi cọ đàng kia, Tuấn Kiệt chú tâm vào tình hình trước mắt. Cậu hỏi khi thấy cô gái bên cạnh Anh Đức.
_ Đây là chị của mình, tên là Bảo Uyên.- Minh Kha trả lời thay Anh Đức.- Chị, anh này là ai?
_ Anh ấy là Anh Đức, bạn cùng lớp với chị.- Bảo Uyên nói.
_ Chào em. Kiệt này, ai đây?- Anh Đức chào, rồi hỏi Tuấn Kiệt.
_ Cô ấy là Minh Kha. Mà Kha này, chị Uyên là chị của cậu à?- Tuấn Kiệt quay sang Minh Kha.
_ Ukm, chị ấy là chị của mình.- Minh Kha đáp.- Cậu và anh Đức cũng quen nhau à?
_ Anh Đức và mình là bạn, chúng mình chỉ chênh nhau có một tuổi nên xưng bạn bè cho tiện.- Kiệt trả lời.
Thanh Tâm nhìn thấy hai đứa em gái thân iu của mình thì lơ Mạc Lâm chạy đến ngay chỗ hai cô nàng:
_ Uyên, Kha, hai em cũng xuống đây sao?
_ Không xuống đây thì ngồi trên lớp nhịn đói à?- Mạc Lâm lúc này cũng đến, trả lời thay Kha với Uyên ( bộ khiến ông trả lời thay à, vô duyên)
_ Tôi hỏi em gái tôi chứ có hỏi anh đâu mà anh xí mõm vào?- Tâm liếc xéo Lâm.
_ Kệ tôi, tôi thích trả lời thay đấy, làm sao?- Lâm không chịu thua cãi lại.
_ Làm sao hả, tôi không cho anh trả lời đấy.- Tâm đưa ra tuyên bố.
_ Chị hai à, đừng cãi nữa, đang ở trường đó.- Bảo Uyên can ngăn.
_ Chị à, không thiếu lúc cãi nhau đâu, về cãi cũng được mà, nha- Minh Kha cũng vào nói đỡ vài câu.
_ Đây là chị của cậu sao?- Anh Đức và Tuấn Kiệt đồng thanh, mặt ngây ngô.
_ Hai thằng này, sự thật lù lù trước mắt mà còn hỏi, hôm nay chúng mày bị chập điện à?- Mạc Lâm trách thằng bạn với thằng em, bình thường chúng nó thông minh lém mà sao hôm nay ngu đột xuất thế nhỉ.
_ Thôi để mình giới thiệu cho dễ hiểu, đỡ phải thắc mắc nhiều nha. Gia đình mình có ba chị em, chị Tâm là lớn nhất, sau đó đến chị Uyên còn mình là em út.- Minh Kha giải thích.- Giờ các cậu cho mình biết cái anh vừa tới là ai đi?
_ À, anh ấy là anh trai của mình, tên là Mạc Lâm, mình là em trai của anh ấy, còn Anh Đức là bạn của hai anh em mình.- Tuấn Kiệt cũng nói cho Minh Kha và mọi người hiểu. Bây giờ cậu nghĩ mình chắc đã đoán đúng vì gia đình cô bé lúc nhỏ cũng có ba chị em.
_ Mọi người có định đi ăn không hả, tôi đói muốn chết rồi.- Tâm than vãn.
_ Đúng là heo, mới có tí mà đã kêu đói.- Mạc Lâm trêu.
_ Ở, tôi là heo, vậy chắc lát anh không ăn nhỉ?- Tâm nói.
_ Thôi, dừng dừng, chúng ta mau đi ăn thôi, kẻo vào lớp đó.- Uyên chỉ vào cái bàn gần đó rồi kêu mọi người ngồi xuống.
6 người ngồi xuống bàn rồi gọi đồ ăn. Lát sau, một chị tầm 23-24 tuổi mang đồ ăn ra. Hôm nay chị cảm thấy thật may mắn, hiếm khi mới gặp được ba chàng hotboy của khối, hai mắt sáng như bắt được vàng. Vậy là chị cứ nhìn chằm chằm vào ba chàng, mà đâu phải nguyên chị đâu, tất cả nữ sinh trong căn-tin trừ ba nàng ngồi cùng bàn thì mắt đang hiện hình trái tim ngắm ba chàng, đối với ba nàng thì nhìn với ánh mắt ăn tươi nuốt sống. Cũng may, Thanh Tâm đã thức tỉnh được bà chị đó, rồi nhờ bà đặt đồ ăn xuống giùm.
_ Chết thật, ăn mà cũng không được yên.- Kha than.
_ Tất cả là tại ba cái tên ngồi đây này, ngồi chung bàn với bọn họ được ăn yên thân mới là lạ.- Tâm nêu ra nguyên do làm mình không được hưởng trọn bữa ăn.
_ Cho dù không có bọn tôi thì mấy cô cũng không được ăn ngon lành đâu.- Mạc Lâm hất mặt về phía ngoài, lũ con trai đang nhìn ba nàng điêu đứng.
_ Thôi, đừng để ý tới bọn họ, chúng ta ăn nhanh rồi về lớp.- Bảo Uyên nói.
_ Đồ ăn ở trường đúng là không thể so được với em làm, ăn chẳng ngon gì hết.- Tâm cắn một mẩu bánh mì rồi quay sang Uyên.
_ Bộ Uyên nấu đồ ăn ngon lắm hả?- Anh Đức hỏi.
_ Dĩ nhiên, chị ấy nấu có thể sánh ngang với nhà hàng năm sao đó.- Kha khi nhắc đến chiến tích của chị mình thì không khỏi tự hào.
_ Xí, tôi không tin.- Mạc Lâm nghi ngờ.
_ Tin hay không thì tùy.- Tâm nói.
_ Hay là mai chị thử mang đồ cho họ nếm thử đi.- Kha đề xuất ý kiến.
_ Ý kiến hay đó, Uyên à, đồng ý đi. Cho tên nào đó sáng mắt ra.- Tâm hồ hởi.
_ Nhưng...ngại lắm- Uyên lúng túng.
_ Đi mà Uyên, bọn mình chỉ muốn xem thử tài nang của cậu thôi mà.- Anh Đức năn nỉ.
Mọi người năn nỉ mãi, Uyên lại rất dễ mềm lòng nên miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Sau khi ăn xong, ai có lớp người đấy về. Cả Tuấn Kiệt và Minh Kha đều thấy tiếc, định nhân cơ hội này giải đáp rõ thắc mắc nhưng lại bỏ lỡ. Kể cũng lạ thật, trước nay Anh Đức với Mạc Lâm có thấy đi với cô gái nào đâu, tự dưng hôm nay lại dẫn người đi cùng, có gì đó mờ ám rồi đây. Mỗi người về lớp với một tâm trạng khác nhau...
Minh Kha bây giờ đang cảm thấy hối hận vì sự lựa chọn bàn học của mình. Cái cô bạn Kim Di này hóa ra lại là bà tám của lớp. Ban đầu, cô ấy nhìn chằm chằm Minh Kha không phải vì quen biết trước với Minh Kha mà vì cô muốn điều tra học sinh mới như thế nào. Bước vào bàn, cô ấy đã hỏi bé Kha rất nhiều thứ: nào là nhà ở đâu, trường cũ tên là gì, ngày tháng năm sinh, cung hoàng đạo rồi còn cả sở thích, sở đoản,.... làm cho Kha nhức hết cả đầu. Nhưng đã chọn rồi chẳng lẽ cô lại xin đổi bàn, không, không bao giờ.
Cuối cùng cũng kết thúc giờ học, Kha mang khuôn mặt bị tra khảo thậm tệ mà ra về. Đang đi thì cô đụng mặt Tuấn Kiệt.
_ Kha à, mình có chuyện muốn nói với cậu, nhưng...lúc nãy ở căn-tin mình...chưa nói được. Cậu có thể...đi về cùng mình không?- Tuấn Kiệt ấp úng mãi mới nói ra.
_ Ừm... mình cũng có chuyện muốn nói với cậu, vậy....chúng ta đi thôi.- Minh Kha nhận lời.
Thế là Minh Kha và Tuấn Kiệt cùng nhau đi về. Kiệt đi lấy xe còn Kha thì đến thông báo hai chị về trước.
_ Hôm nay bạn em chở về, hai chị về trước đi.- Kha cười tươi nói.
_ Là cái cậu Tuấn Kiệt đó hả?- Tâm đoán.
_ Sao chị biết?- Kha ngây ngô hỏi.
Vừa lúc đó, Tuấn Kiệt lấy xe rồi phóng đến chỗ Kha.
_ Hai chị yên tâm, em sẽ đưa cô ấy về tận nhà.- Kiệt nói rồi phóng xe đi mất tiêu, Kha còn chưa hỏi xong cơ mà.
_ Có gì đó bất bình thường rồi đây.- Tâm, Uyên đồng thanh, mặt gian hết sức.
Anh Đức và Mạc Lâm ra về thấy Uyên và Tâm đi bộ thì dừng lại. Đức mở lời:
_ Uyên, lên đây mình chở.
_ Thôi, nhà mình cũng gần đây, mình đi bộ được rồi.- Uyên từ chối.
_ Cứ để mình chở đi mà.- Đức nói rồi cầm luôn chiếc cặp của Uyên.- Mau trèo lên đi.
Uyên đành trèo lên xe. Chợt thấy còn thiếu thiếu gì đó, Anh đức quay sang Lâm:
_ Thằng kia, mau chở chị Tâm về.
_ Không cần.- Tâm thẳng thừng.
_ Không cần thì thôi, tôi cũng chẳng phải mất sức.- Lâm nói.
_ Cũng gần trưa rồi, mày định để chị ấy đi bộ về à?- Đức nói đểu.
_ Nhưng cô ta có cần đâu.- Lâm trách ai đó. Thực ra, anh cũng có ý định chở cô ta, ai ngờ cô ta lại từ chối.
_ Chị hai, để anh ấy chở đi, nhanh còn về nhà ăn cơm nữa, chị không lên em sẽ đi bộ cùng chị đó.- Uyên khuyên Tâm.
_ Thôi được rồi, đi thì đi.- Tâm không đành lòng để Uyên phải đi bộ cùng mình, phá vỡ chuyện tình tốt đẹp vì vậy cũng trèo lên xe của Mạc Lâm.
_ Ngồi cho chắc.- Lâm nói.
_ Khỏi cần nhắc.- Tâm bảo. Nhìn dáng vẻ của Tâm, Lâm không khỏi bật cười, nhưng cười trong lòng thôi.
Vậy là cảnh tượng mà học sinh trong trường nhìn thấy là ba chàng hotboy lại đích thân chở mấy cô nàng mới đến về nhà. Oh my god, thật không thể tin nổi, sao hôm nay lại lắm bất ngờ thế không biết?......
Mình đăng cả truyện này lên wattpad, bạn nào có nick trên đó thì vô ủng hộ mình nha Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.