Mối Tình Vượt Thời Không Của Ta Và Nàng
Chương 54: Ám Sát 4
Hải Thanh Cấm Thiên Nga
28/07/2021
“…Trương Tam nằm xuống không được bao lâu, sắc trời liền tối sầm, đen xịt một mảng.”
Ngu Yên ngồi ở trong đại sảnh, giọng nói bình thản,
“Hắn nằm trên giường, nghe phía ngoài có tiếng gió thổi qua cửa sổ, âm thanh rất thê lương, như xa như gần, giống như tiếng sói tru, lại giống như có ai đó đang kêu thảm thiết.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài hành lang đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân chậm rãi, như trong truyền thuyết vậy. Lạch cạch, lạch cạch... Không lâu sau đó, dừng lại trước cửa phòng hắn.”
Đèn trong đại sảnh khẽ nhấp nháy trong gió đêm. Các nô tỳ và người hầu ngồi xung quanh Ngu Yên, lắng nghe nàng kể chuyện, nín thở và im lặng.
“Trương Tam còn chưa ngủ, nghe thấy động tĩnh này thì lặng lẽ đứng dậy, muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì.” Ngu Yên nói, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, “Cửa đó không có khóa, hắn tiến tới sau cánh cửa rồi đột nhiên mở cửa ra!”
Vẻ mặt mọi người đều căng thẳng.
“Nhưng lại thấy hành lang vắng tanh, chẳng có gì cả.”
Nhiều người thở dài ra một hơi.
“Vương phi làm ta sợ chết khiếp…” Có người nói, chưa kịp nói xong thì những người bên cạnh đã nhanh chóng bịt miệng hắn lại.
Ngu Yên tiếp tục nói: “Lúc này, Trương Tam mới nhớ tới lời của bà đồng mà mình gặp phải trên đường lúc sáng. Giờ tý chính là thời điểm âm dương giao nhau, nếu dùng gương soi vào thì có thể thấy yêu ma. Gương có tác dụng xua đuổi ma quỷ, bất kì tà vật bị chiếu vào thì đều sẽ tự động rút lui.
Trương Tam vội vàng đi tìm gương, thắp đèn rồi chờ trong phòng. Chiếc gương này quả nhiên rất hữu ích, Trương Tam đợi một lúc lâu, âm thanh ngoài hành lang không còn nữa. Hắn cho rằng không có chuyện gì thì quay lại giường nằm ngủ tiếp, gió ngoài cửa sổ vẫn thổi, Trương Tam như nghe thấy tiếng người phụ nữ khóc.
Giọng nói có vẻ rất quen thuộc, chưa được bao lâu thì đột nhiên hắn nhớ ra. Năm đó người tình kia và hắn đã hẹn ước cùng nhau tự tử, nàng ta rất thích hát bên tai hắn, chính là giọng nói này.”
Đại sảnh tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
“Trương Tam tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện, không biết mình đã cầm gương vào trong ngực từ khi nào. Đúng lúc này, hắn nghe được bên ngoài có người báo, giờ tý đến rồi.” Vẻ mặt của Ngu Yên tối sầm lại, giọng nói trầm xuống. “Hắn cầm tấm gương lên rồi nhìn ra phía sau!”
Hơi thở của mọi người gần như ngừng lại.
“Nhưng lại chẳng thấy gì cả.”
Trái tim của mọi người chợt buông xuống, họ thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao mà lại không có?” Vệ Lang vội vàng hỏi, “Bà đồng rõ ràng đã nói là có quỷ đi theo, hắn cũng đã nhìn thấy quỷ vài lần rồi.”
Ngu Yên nói: “Trương Tam cũng nghĩ như vậy. Hắn không bỏ cuộc, lại cầm gương, soi trái, soi phải…”
Hô hấp của mọi người lại ổn định.
“Khắp nơi vẫn không thấy đâu.” Giọng Ngu Yên nhỏ dần. “Hắn rất khó hiểu, cứ tưởng là bà đồng lừa hắn, bỗng nhiên hắn phát hiện trong gương có thứ gì đó, một sợi rồi lại một sợi.”
Vẻ mặt của nàng phối hợp với giọng nói, tuy êm dịu nhưng lại càng thêm u ám: “Trương Tam nhìn chăm chú, chỉ thấy đó là sợi tóc, cũng không phải của hắn, mà là từ trên đỉnh đầu xõa xuống, lắc lư, lắc lư. Phía trên đen ngòm, Trương Tam đưa gương lên soi…”
“A!!!!!” Một tiếng hét vang lên đột ngột.
Mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa thì sợ hãi mà nhảy dựng lên.
Nhưng thấy Bích Diên sợ đến tái mặt, bịt tai trốn vào trong ngực của A Đào, gần như khóc nức nở: “Vương phi đừng kể nữa…”
“Bích Diên!” Vệ Lang vỗ ngực, bất lực nói, “Ngươi đã sợ lại còn muốn nghe, ta chưa bị Vương phi dọa chết, ngược lại bị ngươi làm cho sợ chết khiếp.”
Mọi người cũng oán trách một trận, tiếp tục ngồi xuống nghe Ngu Yên kể tiếp.
Khi câu truyện kết thúc thì màn đêm cũng đã tối đen.
Mọi người chưa hết thèm thuồng, còn muốn Ngu Yên kể tiếp một câu chuyện nữa, nhưng Ngu Yên nói rằng nàng không thể phá lệ, ngày mai lại kể tiếp. Mọi người lần lượt giải tán, còn Ngu Yên cùng với Bích Diên trở về viện.
Ngu Yên ngồi ở trong đại sảnh, giọng nói bình thản,
“Hắn nằm trên giường, nghe phía ngoài có tiếng gió thổi qua cửa sổ, âm thanh rất thê lương, như xa như gần, giống như tiếng sói tru, lại giống như có ai đó đang kêu thảm thiết.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài hành lang đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân chậm rãi, như trong truyền thuyết vậy. Lạch cạch, lạch cạch... Không lâu sau đó, dừng lại trước cửa phòng hắn.”
Đèn trong đại sảnh khẽ nhấp nháy trong gió đêm. Các nô tỳ và người hầu ngồi xung quanh Ngu Yên, lắng nghe nàng kể chuyện, nín thở và im lặng.
“Trương Tam còn chưa ngủ, nghe thấy động tĩnh này thì lặng lẽ đứng dậy, muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì.” Ngu Yên nói, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, “Cửa đó không có khóa, hắn tiến tới sau cánh cửa rồi đột nhiên mở cửa ra!”
Vẻ mặt mọi người đều căng thẳng.
“Nhưng lại thấy hành lang vắng tanh, chẳng có gì cả.”
Nhiều người thở dài ra một hơi.
“Vương phi làm ta sợ chết khiếp…” Có người nói, chưa kịp nói xong thì những người bên cạnh đã nhanh chóng bịt miệng hắn lại.
Ngu Yên tiếp tục nói: “Lúc này, Trương Tam mới nhớ tới lời của bà đồng mà mình gặp phải trên đường lúc sáng. Giờ tý chính là thời điểm âm dương giao nhau, nếu dùng gương soi vào thì có thể thấy yêu ma. Gương có tác dụng xua đuổi ma quỷ, bất kì tà vật bị chiếu vào thì đều sẽ tự động rút lui.
Trương Tam vội vàng đi tìm gương, thắp đèn rồi chờ trong phòng. Chiếc gương này quả nhiên rất hữu ích, Trương Tam đợi một lúc lâu, âm thanh ngoài hành lang không còn nữa. Hắn cho rằng không có chuyện gì thì quay lại giường nằm ngủ tiếp, gió ngoài cửa sổ vẫn thổi, Trương Tam như nghe thấy tiếng người phụ nữ khóc.
Giọng nói có vẻ rất quen thuộc, chưa được bao lâu thì đột nhiên hắn nhớ ra. Năm đó người tình kia và hắn đã hẹn ước cùng nhau tự tử, nàng ta rất thích hát bên tai hắn, chính là giọng nói này.”
Đại sảnh tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
“Trương Tam tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện, không biết mình đã cầm gương vào trong ngực từ khi nào. Đúng lúc này, hắn nghe được bên ngoài có người báo, giờ tý đến rồi.” Vẻ mặt của Ngu Yên tối sầm lại, giọng nói trầm xuống. “Hắn cầm tấm gương lên rồi nhìn ra phía sau!”
Hơi thở của mọi người gần như ngừng lại.
“Nhưng lại chẳng thấy gì cả.”
Trái tim của mọi người chợt buông xuống, họ thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao mà lại không có?” Vệ Lang vội vàng hỏi, “Bà đồng rõ ràng đã nói là có quỷ đi theo, hắn cũng đã nhìn thấy quỷ vài lần rồi.”
Ngu Yên nói: “Trương Tam cũng nghĩ như vậy. Hắn không bỏ cuộc, lại cầm gương, soi trái, soi phải…”
Hô hấp của mọi người lại ổn định.
“Khắp nơi vẫn không thấy đâu.” Giọng Ngu Yên nhỏ dần. “Hắn rất khó hiểu, cứ tưởng là bà đồng lừa hắn, bỗng nhiên hắn phát hiện trong gương có thứ gì đó, một sợi rồi lại một sợi.”
Vẻ mặt của nàng phối hợp với giọng nói, tuy êm dịu nhưng lại càng thêm u ám: “Trương Tam nhìn chăm chú, chỉ thấy đó là sợi tóc, cũng không phải của hắn, mà là từ trên đỉnh đầu xõa xuống, lắc lư, lắc lư. Phía trên đen ngòm, Trương Tam đưa gương lên soi…”
“A!!!!!” Một tiếng hét vang lên đột ngột.
Mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa thì sợ hãi mà nhảy dựng lên.
Nhưng thấy Bích Diên sợ đến tái mặt, bịt tai trốn vào trong ngực của A Đào, gần như khóc nức nở: “Vương phi đừng kể nữa…”
“Bích Diên!” Vệ Lang vỗ ngực, bất lực nói, “Ngươi đã sợ lại còn muốn nghe, ta chưa bị Vương phi dọa chết, ngược lại bị ngươi làm cho sợ chết khiếp.”
Mọi người cũng oán trách một trận, tiếp tục ngồi xuống nghe Ngu Yên kể tiếp.
Khi câu truyện kết thúc thì màn đêm cũng đã tối đen.
Mọi người chưa hết thèm thuồng, còn muốn Ngu Yên kể tiếp một câu chuyện nữa, nhưng Ngu Yên nói rằng nàng không thể phá lệ, ngày mai lại kể tiếp. Mọi người lần lượt giải tán, còn Ngu Yên cùng với Bích Diên trở về viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.