Chương 40: Sắp Phun Máu Mũi Rồi!
Vô Hữu
01/09/2021
Nhìn thấy tấm thẻ lóe lên, trong cửa hàng yên tĩnh đến cực điểm.
Tất cả đều biết rõ, muốn trở thành hội viên kim cương của Quảng trường Thời Đại, thì mức tiêu phí tối thiểu phải hơn 10 triệu trở lên!
Có người nói toàn bộ Trung Hải cũng chỉ có vài tấm thẻ Kim Cương, không ngờ tới hôm nay chính mình được chiêm ngưỡng nó!
"Đem quần áo gói lại giúp tôi." Lâm Dật nói nhân viên ngân hàng: "Quần áo đẹp mắt như vậy, đương nhiên là người đẹp mặc sẽ càng đẹp, có một số người giá trị nhan sắc quá thấp, trên người lại toát ra khí chất xen lẫn thành thị và nông thôn. Nếu như mặc bộ quần áo này, chẳng khác nào phung phí của trời."
Kỷ Khuynh Nhan có chút ngượng ngùng, nhiều người như vậy, thật xấu hổ.
Nữ nhân viên cửa hàng nhìn về phía người đàn ông trung niên, "Tiên sinh, thật sự không tiện, vị tiên sinh này nắm giữ thẻ hội viên kim cương, cho nên bộ dạ phục này, không thể bán cho ngài được rồi."
"Được, chúng tôi không mua."
Hai người xấu hổ muốn chết, vốn tưởng rằng cầm thẻ hội viên Hoàng Kim, liền có thể ở nơi này hoành hành bá đạo, không nghĩ tới lại đụng phải người mạnh mẽ như này.
Mặt mũi như bị đánh, ba ba ba!
Rất nhanh, nữ nhân viên cửa hàng liền đem dạ phục của Kỷ Khuynh Nhan ra.
Bởi vì có thẻ hội viên Kim Cương, cuối cùng còn được chiết khấu bảy mươi phần trăm.
Đặt biệt có lời.
"Lâm Dật, hôm nay may mà có anh ở đây." Kỷ Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Việc nhỏ, vốn là anh không muốn lấy ra, nhưng đối phương có chút tinh tướng."
Kỷ Khuynh Nhan mỉm cười nhìn Lâm Dật, nhỏ giọng nói: "Xét thấy anh dũng cảm đứng ra giúp em, tối nay em liền thực hiện lời hứa, cho anh mở mang tầm mắt."
"Vậy anh liền không khách khí."
Mua xong lễ phục, hai người lại đến một cửa hàng âu phục, Kỷ Khuynh Nhan rủ:
"Đi vào xem âu phục, hôm nay em trả tiền."
"Nào là mua cho anh quần áo, rồi còn muốn cho anh mở mang tầm mắt, em làm vậy anh hơi ngại đó."
"Cắt, trước đi xem quần áo." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Đừng quên, trên người anh còn có nhiệm vụ đấy, ngày mai nhất định phải biểu diễn cho tốt vào."
"Yên tâm, anh nhớ rồi."
Sau đó, hai người tới một cửa hàng thời trang nam nhỏ tên là APY, Kỷ Khuynh Nhan không chỉ chọn một bộ vest cho Lâm Dật, mà còn cả giày da, áo sơ mi và cà vạt, cô đều chọn một bộ.
Khi Lâm Dật từ trong phòng thử quần áo bước ra, hai mắt Kỷ Khuynh Nhan sáng lên, lòng sinh kinh diễm!
Gia hỏa này đến cùng là ăn cái gì để lớn lên thế.
Mặc âu phục vào một cái là như biến thành người khác vậy.
Nữ nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh, nhìn đến hoa cả mắt, cả người đều như sắp nhào tới trên người Lâm Dật rồi.
"Đây chính xác là móc treo quần áo rồi!"
"Cũng có thể xuất đạo rồi!"
"Lớn lên đẹp trai như vậy, còn có thiên lý không hả trời!"
Lâm Dật nhìn một chút chính mình ở trong gương, trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên anh mặc âu phục, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dật nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đang ngồi xổm ở bên chân của mình, đang giúp mình sửa sang lại ống quần.
Hình ảnh như vậy mang đến cho Lâm Dật một loại cảm giác kỳ lạ.
"Cảm thấy như thế nào?"
Sửa sang lại ống quần xong, Kỷ Khuynh Nhan dò hỏi: "Em cảm thấy cũng không tệ lắm."
"Em đã nói dễ nhìn, vậy thì không sai được, liền lấy bộ này đi."
"Ừm."
Kỷ Khuynh Nhan lấy thẻ ngân hàng của mình ra nói với nhân viên: "Quẹt thẻ."
Lâm Dật thay xong quần áo, xách túi lớn túi nhỏ đi tới khu ẩm thực ở quảng trường Thời Đại, ăn chút gì rồi chuẩn bị về nhà.
Trong bãi đậu xe, một đám người đang vây quanh xe của Lâm Dật chụp ảnh.
"Chiếc xe này cũng quá “đẹp trai” đi, đoán chừng toàn bộ Trung Quốc cũng không có mấy chiếc."
"Đây là Trung Hải chắc cũng chỉ có Tần thiếu gia và Vương thiếu mới có thể có thực lực này."
"Haha, đừng chụp ảnh nữa, tôi biết chủ nhân của chiếc xe Pagani là ai." Một người đàn ông mặc quần đùi, trên cánh tay có hình xăm nói.
Lời này vừa nói ra, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ của một số thiếu nữ.
Anh ta có thể biết người lái Pagani này, chắc hẳn gia cảnh của bản thân cũng không kém.
"Anh chàng đẹp trai, có thể thêm WeChat tâm sự không?" Một nữ sinh tóc dài nói.
"Không thành vấn đề."
Cùng lúc đó, một vài cô gái mạnh dạn tiến tới yêu cầu thêm WeChat.
Tên xăm mình ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ đều thêm vào, trong lòng đã nở hoa không ngừng.
Thật đặc biệt kích động, thật tuyệt vời.
Chỉ cần nói vài câu như vậy đã có nhiều em gái xin thêm WeChat.
Một tháng sắp tới chắc phải ăn nhiều thực thực phẩm bổ thận tráng dương quá.
"Khụ khụ khặc, người anh em, hình như tôi không quen biết anh."
Nhìn về phía Lâm Dật, tên xăm mình nói: "Anh là ai? Tôi dựa vào cái gì phải biết anh?"
"Anh không phải nói là biết chủ xe Pagani này sao? Chiếc xe Pagani này chính là của tôi."
Tên xăm mình bàng hoàng, "Anh, anh là chủ xe à?"
Lâm Dật nhấn chìa khóa xe trong túi, đèn pha xenon của Pagani bật sáng, cánh cửa hình cánh chim Hải Âu mở ra, khiến nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Thật đúng là chủ xe!
Chát!
Nữ sinh tóc dài tát thẳng vào mặt tên xăm mình "Tên lừa đảo chết tiệt!"
Ba ba ba!
Lại là liên tiếp những tiếng bạt tai vang lên, những nữ sinh vừa thêm wechat tên xăm mình, mỗi người cho hắn một cái tát, đánh đến mặt thành biến dạng thành đầu heo.
"Đáng đời!"
Sau khi lên xe, Kỷ Khuynh Nhan nói ra một câu.
Lâm Dật chỉ biết cười cười, cùng là phụ nữ, Kỷ Khuynh Nhan cũng rất ghét những thứ cặn bã như vậy.
Lần này Kỷ Khuynh Nhan không đặt đơn, bởi vì không biết nên để địa chỉ tới chỗ nào.
Nếu như bây giờ mà về nhà mình, thì quần áo tắm mới mua vừa nãy không có đất dụng võ rồi.
Nếu như để địa chỉ ở tại Cửu Châu các, thì liền lộ ra vẻ là nàng rất muốn đến đó.
Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại di động, suy nghĩ một chút sau đó dứt khoát không đặt đơn, để anh ta muốn đưa mình đi tới đâu thì tùy.
Lâm Dật không nghĩ nhiều như thế, trực tiếp chở Kỷ Khuynh Nhan về Cửu Châu các.
Trong Cửu Châu Các, tất cả đèn màu trang trí đều được thắp sáng, giống như ban ngày.
Khi đến gần bể bơi, Lâm Dật thay quần bơi, chuẩn bị xuống bơi một lượt.
Nhưng kỹ năng bơi lội của Lâm Dật tương đối sơ sài, đều là được học lúc học đại học, trong tiết học thể dục, chỉ dừng lại ở giai đoạn là biết bơi.
Nhìn thấy Lâm Dật đang bơi, Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được liếc mắt nhìn nhiều hơn.
Cái tên gia hỏa vóc người cũng quá tốt rồi.
Cơ bụng, tuyến nhân ngư, sao cái gì tốt đều tập trung hết lên người hắn vậy.
"Muốn xem thì quang minh chính đại mà xem, cần gì lén lút nhìn như thế." Lâm Dật thấy vậy liền trêu chọc: "Anh thấy hôm nay mở mang tầm mắt không phải là anh, mà là em đấy."
"Ai thèm nhìn anh chứ." Kỷ Khuynh Nhan nghiêng đầu đi nói.
"Anh bơi trước đây, nhanh đi thay đồ đi."
Nói xong, Lâm Dật lao mình xuống hồ bơi làm cho nước bắn tung tóe khắp người Kỷ Khuynh Nhan.
"Lâm Dật, là anh cố ý làm vậy đúng không." Kỷ Khuynh Nhan tức giận giậm chân nói thẳng.
"Anh cố ý gì chứ?" Lâm Dật khó hiểu hỏi.
"Bắn nước tung tóe ướt cả người em, bộ đồ này làm sao mặc được nữa."
"Không phải đã mua đồ bơi rồi sao? Em thay đồ bơi là được, ngày mai quần áo sẽ khô, mặc như thường thôi."
Kỷ Khuynh Nhan không lên tiếng nữa, chính vì sự tình nhỏ như vậy, trời đất xui khiến cũng cho nàng một nấc thang.
Mặc dù đáp ứng Lâm Dật nàng sẽ thực hiện lời hứa, nhưng lúc này nàng cũng có chút ngượng ngùng khi chủ động đi thay áo tắm.
Hiện tại tốt rồi, quần áo đều ướt, không thay cũng không được rồi.
Kỷ Khuynh Nhan mang theo y phục của mình, trở về biệt thự số một.
Trong lúc này, Lâm Dật ở bên cạnh bể bơi, cầm điện thoại di động của mình, dặn dò người làm trong nhà, đưa hoa quả và đồ ăn vặt nhẹ khác qua, chuẩn bị một lúc nữa sẽ ăn.
Khi Kỷ Khuynh Nhan thay áo tắm và bước ra, ánh mắt của Lâm Dật không thể dời đi nơi khác nữa.
"Cái quái gì vậy, mình sắp phun máu mũi rồi!"
------
Dịch: MBMH Translate
Tất cả đều biết rõ, muốn trở thành hội viên kim cương của Quảng trường Thời Đại, thì mức tiêu phí tối thiểu phải hơn 10 triệu trở lên!
Có người nói toàn bộ Trung Hải cũng chỉ có vài tấm thẻ Kim Cương, không ngờ tới hôm nay chính mình được chiêm ngưỡng nó!
"Đem quần áo gói lại giúp tôi." Lâm Dật nói nhân viên ngân hàng: "Quần áo đẹp mắt như vậy, đương nhiên là người đẹp mặc sẽ càng đẹp, có một số người giá trị nhan sắc quá thấp, trên người lại toát ra khí chất xen lẫn thành thị và nông thôn. Nếu như mặc bộ quần áo này, chẳng khác nào phung phí của trời."
Kỷ Khuynh Nhan có chút ngượng ngùng, nhiều người như vậy, thật xấu hổ.
Nữ nhân viên cửa hàng nhìn về phía người đàn ông trung niên, "Tiên sinh, thật sự không tiện, vị tiên sinh này nắm giữ thẻ hội viên kim cương, cho nên bộ dạ phục này, không thể bán cho ngài được rồi."
"Được, chúng tôi không mua."
Hai người xấu hổ muốn chết, vốn tưởng rằng cầm thẻ hội viên Hoàng Kim, liền có thể ở nơi này hoành hành bá đạo, không nghĩ tới lại đụng phải người mạnh mẽ như này.
Mặt mũi như bị đánh, ba ba ba!
Rất nhanh, nữ nhân viên cửa hàng liền đem dạ phục của Kỷ Khuynh Nhan ra.
Bởi vì có thẻ hội viên Kim Cương, cuối cùng còn được chiết khấu bảy mươi phần trăm.
Đặt biệt có lời.
"Lâm Dật, hôm nay may mà có anh ở đây." Kỷ Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Việc nhỏ, vốn là anh không muốn lấy ra, nhưng đối phương có chút tinh tướng."
Kỷ Khuynh Nhan mỉm cười nhìn Lâm Dật, nhỏ giọng nói: "Xét thấy anh dũng cảm đứng ra giúp em, tối nay em liền thực hiện lời hứa, cho anh mở mang tầm mắt."
"Vậy anh liền không khách khí."
Mua xong lễ phục, hai người lại đến một cửa hàng âu phục, Kỷ Khuynh Nhan rủ:
"Đi vào xem âu phục, hôm nay em trả tiền."
"Nào là mua cho anh quần áo, rồi còn muốn cho anh mở mang tầm mắt, em làm vậy anh hơi ngại đó."
"Cắt, trước đi xem quần áo." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Đừng quên, trên người anh còn có nhiệm vụ đấy, ngày mai nhất định phải biểu diễn cho tốt vào."
"Yên tâm, anh nhớ rồi."
Sau đó, hai người tới một cửa hàng thời trang nam nhỏ tên là APY, Kỷ Khuynh Nhan không chỉ chọn một bộ vest cho Lâm Dật, mà còn cả giày da, áo sơ mi và cà vạt, cô đều chọn một bộ.
Khi Lâm Dật từ trong phòng thử quần áo bước ra, hai mắt Kỷ Khuynh Nhan sáng lên, lòng sinh kinh diễm!
Gia hỏa này đến cùng là ăn cái gì để lớn lên thế.
Mặc âu phục vào một cái là như biến thành người khác vậy.
Nữ nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh, nhìn đến hoa cả mắt, cả người đều như sắp nhào tới trên người Lâm Dật rồi.
"Đây chính xác là móc treo quần áo rồi!"
"Cũng có thể xuất đạo rồi!"
"Lớn lên đẹp trai như vậy, còn có thiên lý không hả trời!"
Lâm Dật nhìn một chút chính mình ở trong gương, trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên anh mặc âu phục, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dật nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đang ngồi xổm ở bên chân của mình, đang giúp mình sửa sang lại ống quần.
Hình ảnh như vậy mang đến cho Lâm Dật một loại cảm giác kỳ lạ.
"Cảm thấy như thế nào?"
Sửa sang lại ống quần xong, Kỷ Khuynh Nhan dò hỏi: "Em cảm thấy cũng không tệ lắm."
"Em đã nói dễ nhìn, vậy thì không sai được, liền lấy bộ này đi."
"Ừm."
Kỷ Khuynh Nhan lấy thẻ ngân hàng của mình ra nói với nhân viên: "Quẹt thẻ."
Lâm Dật thay xong quần áo, xách túi lớn túi nhỏ đi tới khu ẩm thực ở quảng trường Thời Đại, ăn chút gì rồi chuẩn bị về nhà.
Trong bãi đậu xe, một đám người đang vây quanh xe của Lâm Dật chụp ảnh.
"Chiếc xe này cũng quá “đẹp trai” đi, đoán chừng toàn bộ Trung Quốc cũng không có mấy chiếc."
"Đây là Trung Hải chắc cũng chỉ có Tần thiếu gia và Vương thiếu mới có thể có thực lực này."
"Haha, đừng chụp ảnh nữa, tôi biết chủ nhân của chiếc xe Pagani là ai." Một người đàn ông mặc quần đùi, trên cánh tay có hình xăm nói.
Lời này vừa nói ra, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ của một số thiếu nữ.
Anh ta có thể biết người lái Pagani này, chắc hẳn gia cảnh của bản thân cũng không kém.
"Anh chàng đẹp trai, có thể thêm WeChat tâm sự không?" Một nữ sinh tóc dài nói.
"Không thành vấn đề."
Cùng lúc đó, một vài cô gái mạnh dạn tiến tới yêu cầu thêm WeChat.
Tên xăm mình ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ đều thêm vào, trong lòng đã nở hoa không ngừng.
Thật đặc biệt kích động, thật tuyệt vời.
Chỉ cần nói vài câu như vậy đã có nhiều em gái xin thêm WeChat.
Một tháng sắp tới chắc phải ăn nhiều thực thực phẩm bổ thận tráng dương quá.
"Khụ khụ khặc, người anh em, hình như tôi không quen biết anh."
Nhìn về phía Lâm Dật, tên xăm mình nói: "Anh là ai? Tôi dựa vào cái gì phải biết anh?"
"Anh không phải nói là biết chủ xe Pagani này sao? Chiếc xe Pagani này chính là của tôi."
Tên xăm mình bàng hoàng, "Anh, anh là chủ xe à?"
Lâm Dật nhấn chìa khóa xe trong túi, đèn pha xenon của Pagani bật sáng, cánh cửa hình cánh chim Hải Âu mở ra, khiến nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Thật đúng là chủ xe!
Chát!
Nữ sinh tóc dài tát thẳng vào mặt tên xăm mình "Tên lừa đảo chết tiệt!"
Ba ba ba!
Lại là liên tiếp những tiếng bạt tai vang lên, những nữ sinh vừa thêm wechat tên xăm mình, mỗi người cho hắn một cái tát, đánh đến mặt thành biến dạng thành đầu heo.
"Đáng đời!"
Sau khi lên xe, Kỷ Khuynh Nhan nói ra một câu.
Lâm Dật chỉ biết cười cười, cùng là phụ nữ, Kỷ Khuynh Nhan cũng rất ghét những thứ cặn bã như vậy.
Lần này Kỷ Khuynh Nhan không đặt đơn, bởi vì không biết nên để địa chỉ tới chỗ nào.
Nếu như bây giờ mà về nhà mình, thì quần áo tắm mới mua vừa nãy không có đất dụng võ rồi.
Nếu như để địa chỉ ở tại Cửu Châu các, thì liền lộ ra vẻ là nàng rất muốn đến đó.
Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại di động, suy nghĩ một chút sau đó dứt khoát không đặt đơn, để anh ta muốn đưa mình đi tới đâu thì tùy.
Lâm Dật không nghĩ nhiều như thế, trực tiếp chở Kỷ Khuynh Nhan về Cửu Châu các.
Trong Cửu Châu Các, tất cả đèn màu trang trí đều được thắp sáng, giống như ban ngày.
Khi đến gần bể bơi, Lâm Dật thay quần bơi, chuẩn bị xuống bơi một lượt.
Nhưng kỹ năng bơi lội của Lâm Dật tương đối sơ sài, đều là được học lúc học đại học, trong tiết học thể dục, chỉ dừng lại ở giai đoạn là biết bơi.
Nhìn thấy Lâm Dật đang bơi, Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được liếc mắt nhìn nhiều hơn.
Cái tên gia hỏa vóc người cũng quá tốt rồi.
Cơ bụng, tuyến nhân ngư, sao cái gì tốt đều tập trung hết lên người hắn vậy.
"Muốn xem thì quang minh chính đại mà xem, cần gì lén lút nhìn như thế." Lâm Dật thấy vậy liền trêu chọc: "Anh thấy hôm nay mở mang tầm mắt không phải là anh, mà là em đấy."
"Ai thèm nhìn anh chứ." Kỷ Khuynh Nhan nghiêng đầu đi nói.
"Anh bơi trước đây, nhanh đi thay đồ đi."
Nói xong, Lâm Dật lao mình xuống hồ bơi làm cho nước bắn tung tóe khắp người Kỷ Khuynh Nhan.
"Lâm Dật, là anh cố ý làm vậy đúng không." Kỷ Khuynh Nhan tức giận giậm chân nói thẳng.
"Anh cố ý gì chứ?" Lâm Dật khó hiểu hỏi.
"Bắn nước tung tóe ướt cả người em, bộ đồ này làm sao mặc được nữa."
"Không phải đã mua đồ bơi rồi sao? Em thay đồ bơi là được, ngày mai quần áo sẽ khô, mặc như thường thôi."
Kỷ Khuynh Nhan không lên tiếng nữa, chính vì sự tình nhỏ như vậy, trời đất xui khiến cũng cho nàng một nấc thang.
Mặc dù đáp ứng Lâm Dật nàng sẽ thực hiện lời hứa, nhưng lúc này nàng cũng có chút ngượng ngùng khi chủ động đi thay áo tắm.
Hiện tại tốt rồi, quần áo đều ướt, không thay cũng không được rồi.
Kỷ Khuynh Nhan mang theo y phục của mình, trở về biệt thự số một.
Trong lúc này, Lâm Dật ở bên cạnh bể bơi, cầm điện thoại di động của mình, dặn dò người làm trong nhà, đưa hoa quả và đồ ăn vặt nhẹ khác qua, chuẩn bị một lúc nữa sẽ ăn.
Khi Kỷ Khuynh Nhan thay áo tắm và bước ra, ánh mắt của Lâm Dật không thể dời đi nơi khác nữa.
"Cái quái gì vậy, mình sắp phun máu mũi rồi!"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.