Chương 4
Phùng quán
12/03/2018
Editor: Seka
.
.
.
Đối với Cừu Vĩ mà nói, công việc của người giúp việc thực ra cũng rất là mệt, nhưng về khoảng thời gian, thì lại cực kỳ tự do và linh hoạt. Bởi vì cậu chỉ cần đúng giờ làm một bữa cơm cho Hàn Thần Tị một cái vào buổi trưa, một cái vào buổi tối, trong một tuần dành ra hai ngày để quét dọn, giặt quần áo một lần là được. Cũng không giống những chỗ làm trước, nhất định phải đúng giờ, còn phải chịu đựng vẻ mặt của ông chủ hay khách hàng. Nói thật, có một ông chủ như Hàn Thần Tị, đích thật là một việc rất vui mừng, cũng là chuyện rất hạnh phúc. Hắn rất hiền hòa, không giống mấy kẻ có tiền thích trưng sắc mặt. Có đôi khi, hắn còn có thể chủ động trò chuyện với cậu vài câu, tuy rằng —— Lời hắn nói cũng rất kỳ quái.
Cừu Vĩ nhớ có một lần, lúc cậu chuẩn bị bưng đồ ăn ra, thiếu chút nữa đã đụng phải Hàn Thần Tị không biết đã đứng sau lưng cậu khi nào, không nghĩ tới hắn lại nói ra một câu rất bất ngờ rằng:
“Cái tạp dề này rất thích hợp với cậu.”
Cái quái gì vậy? Tại sao Hàn Thần Tị không phải nói chiếc áo thun rất thích hợp với cậu, hay là chiếc quần jean rất phù hợp với cậu, lại cứ muốn nói là tạp dề?.
Tức thì, cậu lập tức cúi đầu xuống nhìn chiếc tạp dề mình đang mặc trên người.
Nhớ Hàn Thần Tị từng nói người giúp việc lúc trước là một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi, mà cái thứ mang trên người cậu, ngoại trừ một đống hoa nho nhỏ, còn có một cái nơ thật to ngay trước ngực.
Vì sao nó lại —— Thích hợp với cậu?.
Cừu Vĩ không nói gì, chỉ có thể cười khổ, sau đó, cậu lại nghe thấy tiếng huýt sáo không biết là lần thứ mấy vang lên ở phía sau lưng.
Không sai, là tiếng, huýt, gió! Sau khi trải qua bốn ngày quan sát kỹ càng, cậu phát hiện đây không phải do mình nghe lầm, cũng không phải tiếng trong TV, mà là xác thực đích thực, vô cùng chân thật chính xác xuất phát từ miệng của vị tổng tài ở phía sau.
Vì sao Hàn Thần Tị lại —— Thích huýt sáo ở nhà?.
Cậu cũng chỉ có thể không nói gì.
Trả tiền chính là ông chủ, hắn thích ở ngay tại nhà ca hát thậm chí là cởi sạch đồ mà khiêu vũ, cậu cũng đều sẽ xem như không có nhìn thấy.
~ oOo
~Hàn Thần Tị —— Đói bụng.
Không phải bởi vì không có đồ ăn hay là muốn giảm cân gì có, mà là bị vây vào trạng thái đói khát trong một thời gian dài, bất luận đồ ăn gì cũng đều không thể khiến hắn no bụng.
Giống như thứ duy nhất có thể, nhất định là bóng dáng mang tạp dề, đang đứng trong nhà bếp ra sức xào rau kia.
Hiện nay, chỉ có Cừu Vĩ mới có thể cho hắn ăn no, thỏa mãn hắn.
Liên tiếp bốn ngày cứ nhìn Cừu Vĩ như vậy, lần đầu tiên Hàn Thần Tị cảm thấy được tầm quan trọng của việc kiểm soát trò vui này, nếu không phải trong đầu hắn có tồn tại một chút xíu thứ này, e rằng Cừu Vĩ đã sớm bị hắn ăn đến không còn hài cốt rồi.
Nhưng mà, Cừu Vĩ thực sự rất đơn thuần, vô luận chính mình huýt sáo trêu chọc hay dùng ngôn từ chọc ghẹo cậu thế nào, Cừu Vĩ vẫn chỉ cười, hoàn toàn thờ ơ!.
Chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình không có chút tác dụng nào trên người cậu sao? Không, điều này tuyệt đối là không có khả năng!.
Bất quá, nói thật, cái tạp dề của thím Vương thực sự rất phù hợp với Cừu Vĩ —— Phải nói là bất kỳ cái tạp dề nào cũng phù hợp. Mỗi lần nhìn như vậy, Hàn Thần Tị liền không có cách nào kiềm chế cảnh tượng Cừu Vĩ không có mặc thứ gì trên người, chỉ có mỗi cái tạp dề che đậy.
Hắn vẫn luôn cho rằng, cái loại ảo tưởng này hoàn toàn không có hiệu lực đối với hắn. Dù sao có biết bao người phụ nữ tự động yêu thương nhung nhớ hơn nữa lúc ở trên giường còn rất cố gắng thi triển kỹ năng khiêu khích hắn, vì vậy hắn cần gì cái loại công cụ trợ giúp ‘Tình dục’ này cơ chứ?.
Nhưng mà có câu nói —— Những thứ không thể chiếm được bao giờ cũng là tốt nhất, có lẽ bởi vì hắn xem được nhưng lại không ăn được, sinh lý trống rỗng lại phải tiếp thu quá nhiều sự kích thích về mặt thị giác, khiến cho giá trị của Cừu Vĩ trong tiềm thức hắn cũng tăng gấp mấy lần, từ món ăn nhẹ vào buổi sáng trở thành một bữa tiệc Mãn Hán.
Thật ra, muốn tìm mỹ thiếu niên đẹp hơn cậu đâu đâu cũng có, nhưng hắn lại chung tình với một mình cậu. Thông minh như Hàn Thần Tị cũng tìm không được lý do giải thích, nhưng hắn tin cái loại dụng vọng mãnh liệt mà không hợp đạo lý này, sau khi hắn lừa được Cừu Vĩ lên giường một lần, có lẽ là có thể tiêu diệt, và có nhiều khả năng sự lắng đọng đó sẽ không tiếp tục tăng cao nữa.
Tóm lại, đối với Hàn Thần Tị hiện nay mà nói, Cừu Vĩ thực sự rất ngon miệng, rất khiến người khác không thể kiềm chế.
Hắn muốn ăn cậu, hơn nữa còn là —— Ngay lập tức!.
~ oOo
~Mặc dù đã là tháng mười một, nhưng buổi tối vẫn oi bức.
Hôm nay Cừu Vĩ không có bất kỳ tiết học nào, buổi tối cũng không cần phải học bổ túc, cho nên cậu liền về nhà trước để tắm rửa hết mồ hôi trên người, lúc này mới sạch sẽ thoải mái mà bước vào cửa chính nhà Hàn Thần Tị.
Máy điều hòa trong phòng đã sớm được điều chỉnh đến nhiệt độ vừa phải, Cừu Vĩ cất cẩn thận chìa khóa mà Hàn Thần Tị đã đưa cho cậu, rồi mới đem bỏ ba lô xuống, thì nhìn thấy một thứ gì đó đang cuộn tròn thành một đống trên sô pha.
Cậu tập trung nhìn kỹ vào, hóa ra cái đống kia là Hàn Thần Tị, hình như là xem tạp chí thì thấy mệt, cho nên mới nằm ngủ ngay trên sô pha.
Tới nơi này đã vài lần, cậu lúc nào cũng đều có thể nhìn thấy Hàn Thần Tị ở nhà.
Nói ra cũng kỳ lạ, Hàn Thần Tị không phải phó tổng tài của một công ty lớn sao? Sao lại không tới công ty làm việc, mỗi ngày đều ở nhà uống rượu, đọc sách, ăn cơm thì cũng có một đống tiền bỏ vào túi chứ? Chao ôi, thực là may mắn mà, rõ là thế giới không công bằng!.
Nhưng mà, cậu cũng không thấy cô gái tên Phí Tương kia xuất hiện nữa, cũng không thấy Hàn Thần Tị ra ngoài để hẹn hò, thật kỳ lạ, bọn họ không phải người yêu sao?.
Quên đi, tuy rằng chức vụ của cậu có chữ quản, nhưng không có nghĩa ngay cả chuyện tình cảm cậu cũng phải làm gà mẹ.
Cừu Vĩ dự định sẽ nấu xong bữa cơm trước rồi mới đánh thức Hàn Thần Tị dậy, cho nên liền mang đôi dép đi trong nhà rồi nhẹ nhàng đi vào bếp.
Hôm nay cậu đến chợ mua ớt xanh, ớt đỏ cùng một chú giá, dự định làm món ớt xanh xào giá vừa ăn ngon lại vừa dinh dưỡng. Các món khác là cá rô nấu với cải xoong, măng tươi xào với thịt, sườn xào chua ngọt, bông cải xanh sốt dầu hào —— Uhm, còn về canh, sẽ là món canh nghêu với gừng đơn giản lại dễ tiêu!.
May mắn tối hôm nay có khá nhiều thời gian, cậu có thể chậm rãi làm cho những món ăn này có thêm một chú hương vị màu sắc, để cho ông chủ Hàn nếm thử tay nghề của mình, để cho cậu nấu những bữa sáng đơn giản sẽ không cảm thấy không tôn trọng nghề nghiệp, cầm tiền sẽ không cảm thấy bất an.
Lúc bốn món đồ ăn đã bưng lên bàn, còn nồi canh trên bếp cũng bắt đầu tỏa ra hương vị thơm ngon, lúc này, Cừu Vĩ mới bưng món ớt xanh xào giá ra.
Uhm, thật ngon! Cậu hài lòng môi cong lên nghĩ thầm, nhưng mà vừa đi tới cửa thì có một bóng đen đột nhiên xuất hiện làm cậu bị dọa một phen, suýt nữa đĩa đồ ăn trên tay cũng bị rớt xuống. Cậu vội vã cầm chắc lấy, lúc này mới bình tĩnh lại mà ngẩng đầu nhìn bóng đen kia.
Người gây ra họa chỉ híp đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ liếc nhìn Cừu Vĩ.
“Ớt xanh sao?” Hàn Thần Tị nhíu mày, trong lời nói rõ ràng có thể nghe thấy sự bất mãn.
“Là ớt xanh xào giá.” Cừu Vĩ ngửa đầu nhìn vẻ mặt buồn ngủ, bất tri bất giác đã dỡ xuống sự phòng bị của Hàn Thần Tị, mỉm cười mà đính chính lại tên món ăn.
Hàn Thần Tị mới vừa tỉnh ngủ, có chút lười biếng lại mang theo chút tính trẻ con ẩn dấu, trong mắt cậu như thế lại xem ra có chút dễ thương.
“Hừm?” Nghe vậy, Hàn Thần Tị lập tức bĩu môi chán ghét. Vừa rồi hắn đang ngủ trong phòng khách, mũi lại ngửi thấy cái mùi khó ngửi rất quen thuộc kia, tỉnh lại tìm Cừu Vĩ để kiểm tra, quả nhiên đúng là ớt xanh không sai chút nào. “Tôi không ăn.”.
Hắn ghét chết được cái thứ có bề ngoài vừa quái dị, vị thì vô cùng buồn nôn kia.
Nghe thấy Hàn Thần Tị phê bình thứ mình thích, Cừu Vĩ lập tức lên tiếng kháng nghị: “Ớt xanh rất dinh dưỡng! Hơn nữa tôi đã loại bỏ phần lớn hương vị của nó, cam đoan lúc anh ăn sẽ không có vị gì không ngon cả!”.
“Tôi không ăn.” Hàn Thần Tị giống như không có nghe thấy lời của Cừu Vĩ, chỉ chậm rãi lặp lại những lời này một cách cương quyết thêm lần nữa.
Xem ra Hàn phó tổng tài đối với những món ăn không thích, tồn tại một sự kiên trì khác hẳn người thường, cho dù bây giờ có cầm một khẩu súng chĩa vào đầu hắn, chỉ sợ hắn vẫn liều chết không nghe theo.
Cừu Vĩ bởi vì lời nói của Hàn Thần Tị mà cảm thấy nản lòng, những món ăn đặc biệt của mình, đảm bảo mùi vị thơm ngon, hương vị tuyệt vời mà! Nhưng sao người này lại không có chút cổ vũ gì cả!.
“Nhưng mà —— Tôi đã làm xong rồi.” Không ăn sẽ lãng phí.
Hàn Thần Tị im lặng một lúc, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tinh quang Cừu Vĩ cũng không thể nhận thấy.
Hắn miễn cưỡng đưa tay cầm lấy đĩa đồ ăn trên tay Cừu Vĩ, “Nếu không nỡ, cậu ăn hết nó đi.”.
Cừu Vĩ sửng sốt, theo bản năng muốn từ chối: “Nhưng mà mẹ tôi có lẽ đã nấu xong cơm rồi ——” Đang chờ cậu mà.
“Vậy đổ đi, dù thế nào đi nữa tôi cũng không ăn.” Hàn Thần Tị bĩu môi, hời hợt nói, nhưng lại lập tức nhận được sự kháng nghị của Cừu Vĩ.
“Không được, quá lãng phí!” Kẻ có tiền sao hiểu được nỗi vất vả kiếm tiền của những người dân thường như bọn họ chứ.
“Vậy cậu gọi điện về báo đi, nhanh một chút, tôi đói bụng rồi.” Hàn Thần Tị nói xong đi tới ghế bàn ăn ngồi xuống, cười nhẹ khi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Cừu Vĩ.
Hôm nay hắn không có ý định thả cho Cừu Vĩ đi, hôm nay nhất định, bản thân nhất định phải —— Chiếm được cậu!.
Nhìn thái độ cương quyết không cho mình từ chối của Hàn Thần Tị, giống như cố tình muốn cậu khó xử, Cừu Vĩ bất đắc dĩ thở dài, sau khi bưng tô canh nghêu từ trong bếp ra, lúc này mới mượn điện thoại của Hàn Thần Tị, thông báo cho mẹ mình một tiếng.
Cậu đính chính lại lời nói trước đây, Hàn Thần Tị ở một phương diện nào đó tuyệt không hiền lành chút nào, thậm chí có thể nói là vô cùng tùy hứng. Lúc Cừu Vĩ nói điện thoại xong trở lại bàn ăn, lại phát hiện Hàn Thần Tị vẫn chưa động đũa, vẫn ngồi yên tại bàn chờ cậu dùng cơm chung.
“Hàn tiên sinh, sao anh không ăn trước đi?” Để cho ông chủ chờ mình ăn cơm, thật xấu hổ mà.
Hàn Thần Tị nhún vai, nửa trêu chọc mà nhếch miệng nói: “Tôi không có chén làm sao ăn hả, Tiểu Cừu?”.
Cũng không biết từ lúc nào, Hàn Thần Tị giống như những người bạn của Cừu Vĩ, cũng gọi cậu bằng tên như vậy.
Lúc đầu Cừu Vĩ mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không tiện nói thêm cái gì, qua vài ngày cậu cũng thành thói quen. Dù sao có quan hệ tốt với ông chủ, chỉ biết rằng có lợi chứ không hề có hại.
Bất quá, lời nói vừa rồi của Hàn Thần Tị lại khiến cho điểm băn khoăn trong lòng Cừu Vĩ trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh, chỉ có thể cười trả lời: “Tôi lập tức đi lấy chén.”.
Hóa ra nguyên nhân không ăn cơm là bởi vì cậu chưa mang chén ra? Xì —— Tuy rằng đây là trách nhiệm công việc của mình, nhưng vẫn cảm thấy kẻ có tiền cũng quá lười biếng đúng không? Không những không chịu làm việc nhà, mà tứ chi cũng không thèm cử động nữa chứ.
Nhưng dù sao đối phương có quyền làm như vậy. Lúc Cừu Vĩ đi vào bếp, sau khi lấy ra hai cái chén, hai đôi đũa từ trong chạn bát, thật khó không nghĩ tới sự chua xót đó.
Nhưng mà, sau khi cậu phát hiện bản thân có ý nghĩ như vậy, lại vội vàng khẩn trương đem nó xua tan.
Cậu căn bản không có tư cách ghen tị người khác có còn mình thì không! Làm ra làm chơi ra chơi, chỉ cần làm tốt công việc của mình, sẽ không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm, trước giờ điều này luôn là điều mà cậu luôn nhắc nhở chính mình.
Vọng tưởng theo đuổi những mục tiêu xa vời không thể thành hiện thực, còn không bằng nghiêm túc nhìn thẳng vào vị trí hiện thực của bản thân. Chỉ là, mỗi lần sau khi đến nơi này giúp việc, lại trở về căn nhà tồi tàn của bản thân và mẹ, môi trường và khoảng cách trực gian chênh lệch quá lớn, thật đúng là cần một ít thời gian để có thể thích ứng tốt.
Trong lòng Cừu Vĩ lại nghĩ lung tung. Đi tới trước bàn ăn, cậu vừa dọn chén đũa, vừa xoay người nói với Hàn Thần Tị: “Hàn tiên sinh, xong rồi —— Ăn thôi!”.
Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng lớn ở trước mặt, khiến cho Cừu Vĩ sợ đến mức vội vàng ngửa đầu ra sau. “Hàn tiên sinh?” Hắn sao lại đi không chút tiếng động đứng phía sau mình, lại còn dán sát lại gần như thế chứ?.
Hàn Thần Tị không có trả lời, chỉ tiếp tục nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Cừu Vĩ mỉm cười, tỏa ra sức nóng mê người.
Hai người gần như vậy, gần tới mức Cừu Vĩ rất khó không đem khuôn mặt tuấn tú đẹp trai lại tràn ngập mị lực quyến rũ nhìn một cách rõ ràng.
Đôi mắt đen như mực giống như viên đá thạch anh đen sáng lên, trong đôi mắt nhỏ dài còn lộ ra cái nhìn thâm thúy không giới hạn, đôi môi mỏng cong lại mang theo nụ cười, cái mũi rất đẹp, màu da bởi vì thường ở trong nhà nên so với mình thì có phần trắng hơn, nếu không phải cả người đều phát ra khí chất quyết đoán và sự điềm tĩnh chín chắn, khiến cho Hàn Thần Tị trông nam tính hơn rất nhiều, nếu không thì thành thật mà nói, tướng mạo khôi ngô tuấn tú của hắn vẫn rất thích hợp để trở thành —— Uhm, Tiểu Bạch ấy mà.
Cừu Vĩ gần như bởi vì ý nghĩ như vậy mà cười ra tiếng, nhưng mà cậu lại phát hiện cả người mình đã bị nhốt lại giữa hai tay của Hàn Thần Tị, trong khoang mũi đều là mùi hương nam tính nhàn nhạt của đối phương, cái loại tình huống và bầu không khí xấu hổ này, hơn nữa đối phương còn trưng ra nụ cười mê người gợi cảm, khiến cho cậu khó tránh không bị ảnh hưởng, khuôn mặt bởi vì vậy mà ửng đỏ.
Tại sao hắn lại cười chói mắt như vậy? Bản thân tuy không nhạy bén, cũng có thể cảm nhận được sự mê hoặc ẩn chứa bên trong à!.
Mắt thấy Hàn Thần Tị vừa mỉm cười, vừa không ngừng đè mình xuống, Cừu Vĩ vội vàng cố gắng khom người ra phía sau.
Ô ô ô, thắt lưng của cậu sắp gãy rồi!.
Nhưng mà Hàn Thần Tị giống như chỉ mải mê muội nhìn chằm chằm Cừu Vĩ, hai mắt chói lọi vẫn không ngừng chiếu sáng, còn bởi vì ánh nắng mà màu da giống như mật ong vậy.
Thực ra, nếu bỏ qua một bên không nói tới đôi mắt, khuôn mặt của Cừu Vĩ nhiều lắm chỉ có thể xem như cân đối chứ không đến nỗi khó nhìn, nhưng trên đó lại được khảm một đôi mắt sáng giống như sao vậy, khiến cho khí chất đặc biệt của cậu toàn bộ đều biểu lộ ra.
Rất tươi mát, rất sạch sẽ, rất thoải mái, còn có một mị lực thu hút vô cùng đặc biệt của cậu ——
“Hàn —— Tiên sinh?” Thấy Hàn Thần Tị lại còn muốn tiến lại gần hơn, Cừu Vĩ đành phải ngăn cản lại trước khi bản thân lại phải khom lưng lần nữa, vội vàng mở miệng nói muốn gây chú ý với Hàn Thần Tị đang vẫn tiến sát lại phía mình.
Đầu của cậu gần như muốn đụng phải bàn ăn! Cậu thật đúng là nên vui mừng bản thân cũng không có ngửa ra một cách khó coi rồi ngã xuống, cũng may các đĩa đồ ăn đều được đặt đầu bên kia.
Giọng nói của Cừu Vĩ quả nhiên gọi được thần trí đang dạo chơi của Hàn Thần Tị quay về, cũng không có tiếp tục đè cậu xuống nữa, nhưng mà, hắn cũng không có dự định đứng dậy.
Nhìn khuôn mặt đỏ tới mang tới ở phía dưới, Hàn Thần Tị từ từ nở nụ cười câu dẫn, sau đó một đôi tay lẻn đến phía sau Cừu Vĩ, đỡ lấy eo cậu.
“Cơ thể của cậu thật mềm dẻo.”.
“Hả ——”.
Cái này —— Đây là một lời khen ngợi khác sau vụ tạp dề sao?.
Lúc Cừu Vĩ đang muốn hỏi đối phương tại sao lại nói ra một câu không có liên quan gì cả, thì Hàn Thần Tị đã hơi dùng lực đỡ cậu dậy.
Hàn Thần Tị giống như người không có việc gì, còn lộ ra một nụ cười gợi cảm chết người. “Tiểu Cừu, tôi muốn uống rượu.”.
“Hả —— À!” Giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Cừu Vĩ vội vàng kéo chiếc tạp dề có chút lộn xộn trên người mình lại. “Anh chờ một chút, tôi sẽ lập tức đi lấy.” Có thể kịp thời thoát khỏi hoàn cảnh quỷ dị này đúng là không thể nào tốt hơn.
Trong chớp mắt Cừu Vĩ đã chạy vào bếp, nhưng mà một tiếng huýt sáo lại vang lên.
Haiz, mặc kệ nó đi! Đừng để ý tới hắn! Có lẽ tâm tình của Hàn Thần Tị đặc biệt tốt, nên mới muốn huýt sáo.
Nhìn bóng lưng cứng đờ rõ rệt của Cừu Vĩ, nụ cười ở khóe môi Hàn Thần Tị lại càng thêm thâm thúy mị hoặc.
Không chỉ khí chất đặc biệt, dáng người cũng tốt, lực ở eo cũng rất tuyệt hảo, hắn đã không thể chờ để đem chú cừu nhỏ ngon miệng này lừa lên giường nữa rồi!.
Cừu Vĩ uống rượu, còn hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng say. Bất quá những lời này có hai ý nghĩa.
Một là tửu lượng của Cừu Vĩ rất tốt. Hai là cậu uống rượu không nhiều, cho nên không biết giới hạn của mình là bao nhiêu. Mà loại người thứ hai là người dễ dàng bị người khác xúi giục nhất, bị rót rượu đến nát bét, ngay cả bản thân bị lừa bán cũng còn không biết.
Mà rượu có thể tận hứng, cũng có thể làm người khác ‘Làm bậy’. Nếu là trường hợp đầu tiên, nhiều người sau khi uống say sẽ cảm thấy vui vẻ, thoải mái gỡ bỏ những nỗi buồn trong lòng, chẳng phải là rất tốt sao? Nhưng nếu là trường hợp sau, thì chỉ cần mở mắt tỉnh dậy, có lẽ sẽ muốn khóc cũng khóc không được.
Thật đáng tiếc, Cừu Vĩ lại thuộc về dạng không biết giới hạn của mình ở mức nào, còn Hàn Thần Tị, thì dựa vào năm chữ ‘Làm bậy sau khi say’ dự định đưa cậu lừa lên giường.
Cho nên cho dù có người ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nhưng một khi đã say thì sẽ mất đi lý trí, Cừu Vĩ cũng không biết ở đâu, căn bản không có cách nào kéo sự cảnh giác trở lại một khi đã say.
Sau khi bị Hàn Thần Tị mang theo nụ cười gian xảo khuyên uống thêm một ly nữa, Cừu Vĩ cũng không cách nào chống đỡ được cái đầu đang quay mòng mòng của mình, bịch một tiếng, gục lên bàn cơm.
“Tiểu Cừu?” Hàn Thần Tị thấy thế, nụ cười vẫn đọng ở bên môi càng thêm mở rộng.
Giả vờ khẽ gọi một tiếng, sau khi thấy Cừu Vĩ say đến bất tỉnh nhân sự, hắn chợt đẩy cái ghế ra tao nhã đứng dậy, chậm rãi bế Cừu Vĩ đang ngủ say đi vào phòng ngủ.
Khom người nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ mang theo màu đỏ tươi vì say rượu của cậu, hắn lại hỏi lại một lần nữa: “Tiểu Cừu, cậu say rồi sao?”.
Trả lời hắn chính là một tiếng than nhẹ không có bất kỳ ý nghĩa gì. Xem ra, cậu đã say đến không còn bất kỳ năng lực phản kháng gì, chẳng biết trời trăng gì. Vậy thì mình —— Bắt đầu thôi.
~ oOo
~Lúc Cừu Vĩ tỉnh dậy, phát hiện cậu không những nhức đầu vì uống say, mà ngay cả trên dưới cả người cũng đều bị một cổ đau nhức quỷ dị quấn lấy, cậu vẫn có chút không rõ bản thân rốt cuộc là đang ở đâu.
Phòng của cậu chỉ có một cái bàn nhỏ, không lý nào lại rộng như vậy.
Tối hôm qua làm sao vậy nhỉ? Cậu chỉ nhớ bản thân cùng Hàn Thần Tị uống không biết bao nhiêu ly rượu, sau đó thì thế nào nữa? Sau đó tại sao cậu lại nằm ở trên giường chứ?.
Cậu tính đứng dậy, nhưng cảm giác đau đớn cùng tê dại từ phần eo dưới truyền đến, khiến cậu phải dùng thật nhiều sức mới có thể ngồi dậy.
“Đau quá ——” Cừu Vĩ bởi vì cơn đau khó hiểu này mà vùng xunh quanh lông mày liền nhăn lại, “Sao lại như vậy nhỉ?” Chẳng lẽ tối hôm qua mộng du rồi đụng vào vật gì sao?.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, cậu nghi hoặc hướng tầm mắt vào.
Xem ra, cậu vẫn còn ở nhà của Hàn Thần Tị, có lẽ là tối qua hắn thấy cậu uống say, cho nên có lòng tốt dìu cậu lên giường đi? Thật là một người tốt mà.
Không đúng, hôm nay không phải ngày nghỉ, bản thân còn phải đi học mà!.
Đột nhiên phát giác thời gian có thể không còn sớm nữa, Cừu Vĩ vội vàng đứng dậy, chân mới vừa bước xuống đất muốn đứng lên, cả người liền vô lực ngã về phía trước.
Rầm!.
Tiếng va đập thật lớn vang vọng khắp phòng, khiến cho cậu suýt nữa cho rằng bản thân sẽ bởi vì cú ngã này mà bị hôn mê một trận.
Đau nhức —— Tại sao khắp người đều không có chút sức lực nào cả?.
Cậu chậm rãi từ trên đất ngồi dậy, nhưng ánh mắt lại đụng phải đống quần áo hỗn đỗn dưới người, quần áo nhìn rất quen, hình như đó là bộ cậu đã mặc tối qua.
Cừu Vĩ ngồi trên đống quần áo trong đầu ngẩn ngơ, bởi vì cậu nhìn thấy trong đống quần áo kia, còn có cái —— Uhm, quần lót của mình.
Cậu là uống say rồi nhảy thoát y trong phòng của Hàn Thần Tị sao? Xong xuôi, nếu đó là thật, cậu còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây làm việc chứ?.
Cậu che mặt rên rỉ một tiếng, nhưng thông qua khen hở nhìn thấy Hàn Thần Tị chỉ quấn quanh một cái khăn tắm đã đi ra khỏi phòng tắm, trên cơ ngực phập phồng còn mang theo chút nước, xem ra hắn không chỉ có khuôn mặt nhỏ tuấn tú, cũng không có nghĩa là cơ thể cũng gầy gò.
“Cậu tỉnh rồi sao?” Khuôn mặt tuấn tú bị chia thành nhiều phần ở trước mắt đang nhíu mày mỉm cười nhìn cậu, nụ cười kia càng gợi cảm hơn ngày hôm qua, mà ánh mắt hình như còn có chút —— Nghiền ngẫm.
“Hàn tiên sinh, tôi ——” Cừu Vĩ bỏ tay xuống, xấu hổ liếc trộm hắn. “Thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi uống say.” Nếu có làm gì thất lẽ, cũng đừng đuổi cậu nha!.
“Ừ, cậu quả thực rất say.” Ngay cả lúc bản thân tiến vào, cậu cũng chỉ than nhẹ vài tiếng, không có phản kháng dữ dội.
“Gây cho anh nhiều phiền phức.” Cừu Vĩ càng nói khuôn mặt càng cúi thấp, kết quả lúc cúi đầu xuống, rốt cuộc cũng nhìn thấy trên người mình ngoại trừ không mặc đồ ra, giữa hai chân còn có một vài —— Dấu hồng ngân.
Cậu sững sỡ, cũng không nghĩ tới việc lấy quần áo che đi cơ thể trần trụi của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào đùi mình, ngoài dấu hồng ngân ra, còn có một số dấu vết màu trắng.
Đây là cái gì?
Cậu đưa tay sờ thử, lại phát hiện nó đã khô rồi.
Cừu Vĩ không thể xác định đó là gì, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên, chống lại nụ cười của Hàn Thần Tị.
Hàn Thần Tị bởi vì Cừu Vĩ hoàn toàn im lặng không hỏi gì mà nụ cười trên môi càng sâu sắc, đó là nụ cười mang theo sự thỏa mãn cùng khoái trá, thậm chí còn trộn lẫn sự gian xảo.
Nụ cười này làm cho Cừu Vĩ lại cúi đầu, lần này là đem tầm mắt rơi vào nửa người trên của mình, bụng dưới và bên hông cũng có một vài dấu đỏ, ngay cả chỗ gần đầu vú cũng có!.
Đây là —— Dấu hôn ngân?.
Sau khi phát hiện những vết đỏ khắp người mình là thứ gì, Cừu Vĩ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt như bị đóng băng vì chấn động đó, cơ thể càng bởi vì phát hiện này mà run nhè nhẹ.
“Tôi, tôi với anh ——” Không thể nào?.
Hàn Thần Tị chỉ chậm rãi đi lại gần chỗ cậu, sau đó ngồi xổm người xuống, “Rất xin lỗi, tối qua tôi cũng say, đến khi tỉnh lại ——” Tuy rằng là nói xin lỗi, nhưng trên mặt chẳng hề có chút biểu cảm nào của sự áy náy cả.
Cơ thể của Cừu Vĩ còn tuyệt vời hơn cả dự đoán của hắn, mơn mởn mà lại vô cùng dẻo dai, khiến cho tối qua hắn không chỉ nếm được niềm khoái cảm tiêu hồn chưa từng có ở những người phụ nữ trước đây, thậm chí lúc hắn tiến vào cơ thể nóng rực kia thiếu chút nữa đã bị cám dỗ đến không thể kiềm chế được. Hơn nữa, Cừu Vĩ uống say không chỉ không có phản kháng, còn bởi vì khoái cảm đầy mê hoặc lại khiến cho hắn bị kích thích, phản ứng cực kỳ nhiệt tình mạnh dạn. Nói ngắn gọn, tối hôm qua rất sung sướng.
“Không, không thể nào?” Cừu Vĩ chỉ mở to đôi đồng tử đen sáng, vì bị chấn động quá lớn mà miệng mở lớn, qua một hồi lâu vẫn không có cách nào khép lại.
Những điều vốn tưởng chỉ có trong những vở hài kịch hóa ra lại là những chuyện thật, chính xác còn xảy ra trên người cậu sao?.
Hàn Thần Tị đưa tay chỉ vào ngực mình, “Tối hôm qua chúng ta ——” Cừu Vĩ rõ ràng nhìn thấy mấy chỗ hồng ngân, còn có mấy dấu cào trên người Hàn Thần Tị, “Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy ——”.
Cừu Vĩ vừa nhìn, trên mặt lập tức đỏ lên.
Cảm giác đau khó hiểu trên người, những dấu vết bên hông, còn có những dấu hôn ngân trên người, hóa ra đều là do cậu say rượu đến mơ hồ, rồi cùng đàn ông —— Lên giường!.
Còn lưu lại những dấu vết trong lúc tình cảm mãnh liệt trên người đối phương!.
Cậu mở to mắt lắc đầu, vẫn không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ cùng đàn ông lên giường, hơn nữa đối phương còn là ông chủ của mình! Cừu Vĩ giống như vẫn còn say, ngay cả tiếng nói cũng không thể phát ra.
“Tiểu Cừu?” Thấy vẻ mặt khiếp sợ chỉ mãnh mẽ lắc đầu của Cừu Vĩ, Hàn Thần Tị liền lên tiếng gọi cậu.
Một hồi lâu sau, Cừu Vĩ mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Tôi, chúng tôi ——” Cậu bắt đầu lượm đống quần áo hỗn loạn trên đất để mặc vào. “Hàn tiên sinh, xin lỗi, tôi không biết sẽ như thế này. Tôi không có ý định cám dỗ anh, chúng ta, chúng ta coi chuyện này như chưa từng xảy ra, có được hay không?” Trời à! Ai đến nói cho cậu biết, đây chỉ là một cơn ác mộng, chỉ là một câu chuyện cười không hề buồn cười chút nào được không?.
Sau khi nghe Cừu Vĩ nói những lời này rồi bám mép giường cố gắng đứng dậy, Hàn Thần Tị mím môi, giúp cậu đứng dậy.
“Tiểu Cừu, cậu có khỏe không?” Nhìn vẻ mặt hoảng loạn cùng bộ dạng bất lực của cậu, dù sao cũng cảm thấy —— Áy náy.
“Không, không có việc gì, cảm ơn anh.” Cừu Vĩ thử vài lần đều không thể thuận lợi mặc quần jean vào, buộc lòng nhịn đau ngồi xuống giường, từ đầu tới cuối cậu hoàn toàn không dám nhìn Hàn Thần Tị.
“Hình như cậu bị thương.” Tối hôm qua mặc dù ít nhiều gì cũng có làm động tác làm trơn, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên của Cừu Vĩ, bị sưng tấy đau buốc cũng là điều khó tránh.
“Có cần giúp cậu tìm bác sĩ không?” Hiếm có cơ hội hắn lại thương hoa tiếc ngọc như vậy.
“Tôi nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.” Cừu Vĩ vội vàng lắc đầu, chuyện này, càng ít người biết càng tốt. Sau khi mặc quần xong, cậu lại vội vàng ngẩng đầu nhìn Hàn Thần Tị, “Hàn tiên sinh, anh sẽ quên nó chứ?”.
Nhìn ánh mắt mang theo sự cầu xin mãnh liệt của Cừu Vĩ, đôi môi mỏng khêu gợi của Hàn Thần Tị lại cong lên, một lát sau mới gật đầu, “Được.”.
Tuy rằng hắn chỉ muốn chơi đùa, nhưng nhìn thấy Cừu Vĩ giống như chỉ muốn đem tất cả sự kiện này trở thành một cơn ác mộng, lại cảm thấy có chút khó chịu, giá trị con người hắn hẳn là không kém như vậy chứ? Thậm chí có thể nói là siêu phàm à!.
Cũng có không ít người phụ nữa chờ đợi được cùng hắn lên giường, muốn kiếm một chút lợi ích từ trên người hắn, nhưng Cừu Vĩ này lẽ nào chưa từng nghĩ tới điều dó sao? Càng không cần nói tới việc cậu sẽ nhào vào lòng mình, hình như rất sợ làm cho mình cảm thấy cậu là vì tiền.
Hắn hẳn là muốn đạt được kết quả như vậy đi. Hắn chiếm được Cừu Vĩ, nhưng không có bất kỳ rắc rối nào, sau khi hưởng qua mùi vị của Cừu Vĩ, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc từ lúc đó, nhưng nhìn cậu khiển trách bản thân nặng nề như vậy, lại cảm thấy mâu thuẫn trong lòng không đành lòng.
Chết tiệt! Vì sao Cừu Vĩ lại đơn thuần chính trực như thế chứ? Điều này làm cho đáy lòng hắn dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Thấy Hàn Thần Tị gật đầu đồng ý, tâm trạng căng thẳng của Cừu Vĩ cuối cùng cũng được buông lỏng một chút. Cậu khó khăn đứng dậy, đi ra phía cửa, “Cảm ơn, tôi, tôi phải đi.”.
Nhưng mà, đột nhiên cánh tay lại bị nắm chặt lại.
“Cậu ngay cả đứng còn không vững thế kia, tôi sẽ đưa cậu về.” Hàn Thần Tị nhíu mày đỡ lấy Cừu Vĩ đứng không vững, muốn cậu dựa vào mình.
Cừu Vĩ vốn định từ chối, bởi vì hiện giờ cậu thầm nghĩ phải cách thật xa Hàn Thần Tị, đem tâm tư của mình cho nó chìm xuống, quên đi tất cả mọi thứ, nhưng đánh giá thân thể mình đúng là không thể đi tới trạm xe buýt được, cũng đành phải đối mặt với hiện thực, xấu hổ mà gật đầu. “Cảm ơn, cảm ơn.”.
Đem cơ thể không chút sức lực dựa vào người Hàn Thần Tị, nhưng trong lòng vẫn nổi lên một cảm giác kỳ lạ. Cừu Vĩ cắn môi, cơ thể không cách nào khống chế được sự căng thẳng, lại vội vàng làm cho mình cách xa Hàn Thần Tị một chút.
Có thể quên không?.
Xem ra —— Thật khó khăn à!. Đăng bởi: admin
.
.
.
Đối với Cừu Vĩ mà nói, công việc của người giúp việc thực ra cũng rất là mệt, nhưng về khoảng thời gian, thì lại cực kỳ tự do và linh hoạt. Bởi vì cậu chỉ cần đúng giờ làm một bữa cơm cho Hàn Thần Tị một cái vào buổi trưa, một cái vào buổi tối, trong một tuần dành ra hai ngày để quét dọn, giặt quần áo một lần là được. Cũng không giống những chỗ làm trước, nhất định phải đúng giờ, còn phải chịu đựng vẻ mặt của ông chủ hay khách hàng. Nói thật, có một ông chủ như Hàn Thần Tị, đích thật là một việc rất vui mừng, cũng là chuyện rất hạnh phúc. Hắn rất hiền hòa, không giống mấy kẻ có tiền thích trưng sắc mặt. Có đôi khi, hắn còn có thể chủ động trò chuyện với cậu vài câu, tuy rằng —— Lời hắn nói cũng rất kỳ quái.
Cừu Vĩ nhớ có một lần, lúc cậu chuẩn bị bưng đồ ăn ra, thiếu chút nữa đã đụng phải Hàn Thần Tị không biết đã đứng sau lưng cậu khi nào, không nghĩ tới hắn lại nói ra một câu rất bất ngờ rằng:
“Cái tạp dề này rất thích hợp với cậu.”
Cái quái gì vậy? Tại sao Hàn Thần Tị không phải nói chiếc áo thun rất thích hợp với cậu, hay là chiếc quần jean rất phù hợp với cậu, lại cứ muốn nói là tạp dề?.
Tức thì, cậu lập tức cúi đầu xuống nhìn chiếc tạp dề mình đang mặc trên người.
Nhớ Hàn Thần Tị từng nói người giúp việc lúc trước là một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi, mà cái thứ mang trên người cậu, ngoại trừ một đống hoa nho nhỏ, còn có một cái nơ thật to ngay trước ngực.
Vì sao nó lại —— Thích hợp với cậu?.
Cừu Vĩ không nói gì, chỉ có thể cười khổ, sau đó, cậu lại nghe thấy tiếng huýt sáo không biết là lần thứ mấy vang lên ở phía sau lưng.
Không sai, là tiếng, huýt, gió! Sau khi trải qua bốn ngày quan sát kỹ càng, cậu phát hiện đây không phải do mình nghe lầm, cũng không phải tiếng trong TV, mà là xác thực đích thực, vô cùng chân thật chính xác xuất phát từ miệng của vị tổng tài ở phía sau.
Vì sao Hàn Thần Tị lại —— Thích huýt sáo ở nhà?.
Cậu cũng chỉ có thể không nói gì.
Trả tiền chính là ông chủ, hắn thích ở ngay tại nhà ca hát thậm chí là cởi sạch đồ mà khiêu vũ, cậu cũng đều sẽ xem như không có nhìn thấy.
~ oOo
~Hàn Thần Tị —— Đói bụng.
Không phải bởi vì không có đồ ăn hay là muốn giảm cân gì có, mà là bị vây vào trạng thái đói khát trong một thời gian dài, bất luận đồ ăn gì cũng đều không thể khiến hắn no bụng.
Giống như thứ duy nhất có thể, nhất định là bóng dáng mang tạp dề, đang đứng trong nhà bếp ra sức xào rau kia.
Hiện nay, chỉ có Cừu Vĩ mới có thể cho hắn ăn no, thỏa mãn hắn.
Liên tiếp bốn ngày cứ nhìn Cừu Vĩ như vậy, lần đầu tiên Hàn Thần Tị cảm thấy được tầm quan trọng của việc kiểm soát trò vui này, nếu không phải trong đầu hắn có tồn tại một chút xíu thứ này, e rằng Cừu Vĩ đã sớm bị hắn ăn đến không còn hài cốt rồi.
Nhưng mà, Cừu Vĩ thực sự rất đơn thuần, vô luận chính mình huýt sáo trêu chọc hay dùng ngôn từ chọc ghẹo cậu thế nào, Cừu Vĩ vẫn chỉ cười, hoàn toàn thờ ơ!.
Chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình không có chút tác dụng nào trên người cậu sao? Không, điều này tuyệt đối là không có khả năng!.
Bất quá, nói thật, cái tạp dề của thím Vương thực sự rất phù hợp với Cừu Vĩ —— Phải nói là bất kỳ cái tạp dề nào cũng phù hợp. Mỗi lần nhìn như vậy, Hàn Thần Tị liền không có cách nào kiềm chế cảnh tượng Cừu Vĩ không có mặc thứ gì trên người, chỉ có mỗi cái tạp dề che đậy.
Hắn vẫn luôn cho rằng, cái loại ảo tưởng này hoàn toàn không có hiệu lực đối với hắn. Dù sao có biết bao người phụ nữ tự động yêu thương nhung nhớ hơn nữa lúc ở trên giường còn rất cố gắng thi triển kỹ năng khiêu khích hắn, vì vậy hắn cần gì cái loại công cụ trợ giúp ‘Tình dục’ này cơ chứ?.
Nhưng mà có câu nói —— Những thứ không thể chiếm được bao giờ cũng là tốt nhất, có lẽ bởi vì hắn xem được nhưng lại không ăn được, sinh lý trống rỗng lại phải tiếp thu quá nhiều sự kích thích về mặt thị giác, khiến cho giá trị của Cừu Vĩ trong tiềm thức hắn cũng tăng gấp mấy lần, từ món ăn nhẹ vào buổi sáng trở thành một bữa tiệc Mãn Hán.
Thật ra, muốn tìm mỹ thiếu niên đẹp hơn cậu đâu đâu cũng có, nhưng hắn lại chung tình với một mình cậu. Thông minh như Hàn Thần Tị cũng tìm không được lý do giải thích, nhưng hắn tin cái loại dụng vọng mãnh liệt mà không hợp đạo lý này, sau khi hắn lừa được Cừu Vĩ lên giường một lần, có lẽ là có thể tiêu diệt, và có nhiều khả năng sự lắng đọng đó sẽ không tiếp tục tăng cao nữa.
Tóm lại, đối với Hàn Thần Tị hiện nay mà nói, Cừu Vĩ thực sự rất ngon miệng, rất khiến người khác không thể kiềm chế.
Hắn muốn ăn cậu, hơn nữa còn là —— Ngay lập tức!.
~ oOo
~Mặc dù đã là tháng mười một, nhưng buổi tối vẫn oi bức.
Hôm nay Cừu Vĩ không có bất kỳ tiết học nào, buổi tối cũng không cần phải học bổ túc, cho nên cậu liền về nhà trước để tắm rửa hết mồ hôi trên người, lúc này mới sạch sẽ thoải mái mà bước vào cửa chính nhà Hàn Thần Tị.
Máy điều hòa trong phòng đã sớm được điều chỉnh đến nhiệt độ vừa phải, Cừu Vĩ cất cẩn thận chìa khóa mà Hàn Thần Tị đã đưa cho cậu, rồi mới đem bỏ ba lô xuống, thì nhìn thấy một thứ gì đó đang cuộn tròn thành một đống trên sô pha.
Cậu tập trung nhìn kỹ vào, hóa ra cái đống kia là Hàn Thần Tị, hình như là xem tạp chí thì thấy mệt, cho nên mới nằm ngủ ngay trên sô pha.
Tới nơi này đã vài lần, cậu lúc nào cũng đều có thể nhìn thấy Hàn Thần Tị ở nhà.
Nói ra cũng kỳ lạ, Hàn Thần Tị không phải phó tổng tài của một công ty lớn sao? Sao lại không tới công ty làm việc, mỗi ngày đều ở nhà uống rượu, đọc sách, ăn cơm thì cũng có một đống tiền bỏ vào túi chứ? Chao ôi, thực là may mắn mà, rõ là thế giới không công bằng!.
Nhưng mà, cậu cũng không thấy cô gái tên Phí Tương kia xuất hiện nữa, cũng không thấy Hàn Thần Tị ra ngoài để hẹn hò, thật kỳ lạ, bọn họ không phải người yêu sao?.
Quên đi, tuy rằng chức vụ của cậu có chữ quản, nhưng không có nghĩa ngay cả chuyện tình cảm cậu cũng phải làm gà mẹ.
Cừu Vĩ dự định sẽ nấu xong bữa cơm trước rồi mới đánh thức Hàn Thần Tị dậy, cho nên liền mang đôi dép đi trong nhà rồi nhẹ nhàng đi vào bếp.
Hôm nay cậu đến chợ mua ớt xanh, ớt đỏ cùng một chú giá, dự định làm món ớt xanh xào giá vừa ăn ngon lại vừa dinh dưỡng. Các món khác là cá rô nấu với cải xoong, măng tươi xào với thịt, sườn xào chua ngọt, bông cải xanh sốt dầu hào —— Uhm, còn về canh, sẽ là món canh nghêu với gừng đơn giản lại dễ tiêu!.
May mắn tối hôm nay có khá nhiều thời gian, cậu có thể chậm rãi làm cho những món ăn này có thêm một chú hương vị màu sắc, để cho ông chủ Hàn nếm thử tay nghề của mình, để cho cậu nấu những bữa sáng đơn giản sẽ không cảm thấy không tôn trọng nghề nghiệp, cầm tiền sẽ không cảm thấy bất an.
Lúc bốn món đồ ăn đã bưng lên bàn, còn nồi canh trên bếp cũng bắt đầu tỏa ra hương vị thơm ngon, lúc này, Cừu Vĩ mới bưng món ớt xanh xào giá ra.
Uhm, thật ngon! Cậu hài lòng môi cong lên nghĩ thầm, nhưng mà vừa đi tới cửa thì có một bóng đen đột nhiên xuất hiện làm cậu bị dọa một phen, suýt nữa đĩa đồ ăn trên tay cũng bị rớt xuống. Cậu vội vã cầm chắc lấy, lúc này mới bình tĩnh lại mà ngẩng đầu nhìn bóng đen kia.
Người gây ra họa chỉ híp đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ liếc nhìn Cừu Vĩ.
“Ớt xanh sao?” Hàn Thần Tị nhíu mày, trong lời nói rõ ràng có thể nghe thấy sự bất mãn.
“Là ớt xanh xào giá.” Cừu Vĩ ngửa đầu nhìn vẻ mặt buồn ngủ, bất tri bất giác đã dỡ xuống sự phòng bị của Hàn Thần Tị, mỉm cười mà đính chính lại tên món ăn.
Hàn Thần Tị mới vừa tỉnh ngủ, có chút lười biếng lại mang theo chút tính trẻ con ẩn dấu, trong mắt cậu như thế lại xem ra có chút dễ thương.
“Hừm?” Nghe vậy, Hàn Thần Tị lập tức bĩu môi chán ghét. Vừa rồi hắn đang ngủ trong phòng khách, mũi lại ngửi thấy cái mùi khó ngửi rất quen thuộc kia, tỉnh lại tìm Cừu Vĩ để kiểm tra, quả nhiên đúng là ớt xanh không sai chút nào. “Tôi không ăn.”.
Hắn ghét chết được cái thứ có bề ngoài vừa quái dị, vị thì vô cùng buồn nôn kia.
Nghe thấy Hàn Thần Tị phê bình thứ mình thích, Cừu Vĩ lập tức lên tiếng kháng nghị: “Ớt xanh rất dinh dưỡng! Hơn nữa tôi đã loại bỏ phần lớn hương vị của nó, cam đoan lúc anh ăn sẽ không có vị gì không ngon cả!”.
“Tôi không ăn.” Hàn Thần Tị giống như không có nghe thấy lời của Cừu Vĩ, chỉ chậm rãi lặp lại những lời này một cách cương quyết thêm lần nữa.
Xem ra Hàn phó tổng tài đối với những món ăn không thích, tồn tại một sự kiên trì khác hẳn người thường, cho dù bây giờ có cầm một khẩu súng chĩa vào đầu hắn, chỉ sợ hắn vẫn liều chết không nghe theo.
Cừu Vĩ bởi vì lời nói của Hàn Thần Tị mà cảm thấy nản lòng, những món ăn đặc biệt của mình, đảm bảo mùi vị thơm ngon, hương vị tuyệt vời mà! Nhưng sao người này lại không có chút cổ vũ gì cả!.
“Nhưng mà —— Tôi đã làm xong rồi.” Không ăn sẽ lãng phí.
Hàn Thần Tị im lặng một lúc, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tinh quang Cừu Vĩ cũng không thể nhận thấy.
Hắn miễn cưỡng đưa tay cầm lấy đĩa đồ ăn trên tay Cừu Vĩ, “Nếu không nỡ, cậu ăn hết nó đi.”.
Cừu Vĩ sửng sốt, theo bản năng muốn từ chối: “Nhưng mà mẹ tôi có lẽ đã nấu xong cơm rồi ——” Đang chờ cậu mà.
“Vậy đổ đi, dù thế nào đi nữa tôi cũng không ăn.” Hàn Thần Tị bĩu môi, hời hợt nói, nhưng lại lập tức nhận được sự kháng nghị của Cừu Vĩ.
“Không được, quá lãng phí!” Kẻ có tiền sao hiểu được nỗi vất vả kiếm tiền của những người dân thường như bọn họ chứ.
“Vậy cậu gọi điện về báo đi, nhanh một chút, tôi đói bụng rồi.” Hàn Thần Tị nói xong đi tới ghế bàn ăn ngồi xuống, cười nhẹ khi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Cừu Vĩ.
Hôm nay hắn không có ý định thả cho Cừu Vĩ đi, hôm nay nhất định, bản thân nhất định phải —— Chiếm được cậu!.
Nhìn thái độ cương quyết không cho mình từ chối của Hàn Thần Tị, giống như cố tình muốn cậu khó xử, Cừu Vĩ bất đắc dĩ thở dài, sau khi bưng tô canh nghêu từ trong bếp ra, lúc này mới mượn điện thoại của Hàn Thần Tị, thông báo cho mẹ mình một tiếng.
Cậu đính chính lại lời nói trước đây, Hàn Thần Tị ở một phương diện nào đó tuyệt không hiền lành chút nào, thậm chí có thể nói là vô cùng tùy hứng. Lúc Cừu Vĩ nói điện thoại xong trở lại bàn ăn, lại phát hiện Hàn Thần Tị vẫn chưa động đũa, vẫn ngồi yên tại bàn chờ cậu dùng cơm chung.
“Hàn tiên sinh, sao anh không ăn trước đi?” Để cho ông chủ chờ mình ăn cơm, thật xấu hổ mà.
Hàn Thần Tị nhún vai, nửa trêu chọc mà nhếch miệng nói: “Tôi không có chén làm sao ăn hả, Tiểu Cừu?”.
Cũng không biết từ lúc nào, Hàn Thần Tị giống như những người bạn của Cừu Vĩ, cũng gọi cậu bằng tên như vậy.
Lúc đầu Cừu Vĩ mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không tiện nói thêm cái gì, qua vài ngày cậu cũng thành thói quen. Dù sao có quan hệ tốt với ông chủ, chỉ biết rằng có lợi chứ không hề có hại.
Bất quá, lời nói vừa rồi của Hàn Thần Tị lại khiến cho điểm băn khoăn trong lòng Cừu Vĩ trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh, chỉ có thể cười trả lời: “Tôi lập tức đi lấy chén.”.
Hóa ra nguyên nhân không ăn cơm là bởi vì cậu chưa mang chén ra? Xì —— Tuy rằng đây là trách nhiệm công việc của mình, nhưng vẫn cảm thấy kẻ có tiền cũng quá lười biếng đúng không? Không những không chịu làm việc nhà, mà tứ chi cũng không thèm cử động nữa chứ.
Nhưng dù sao đối phương có quyền làm như vậy. Lúc Cừu Vĩ đi vào bếp, sau khi lấy ra hai cái chén, hai đôi đũa từ trong chạn bát, thật khó không nghĩ tới sự chua xót đó.
Nhưng mà, sau khi cậu phát hiện bản thân có ý nghĩ như vậy, lại vội vàng khẩn trương đem nó xua tan.
Cậu căn bản không có tư cách ghen tị người khác có còn mình thì không! Làm ra làm chơi ra chơi, chỉ cần làm tốt công việc của mình, sẽ không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm, trước giờ điều này luôn là điều mà cậu luôn nhắc nhở chính mình.
Vọng tưởng theo đuổi những mục tiêu xa vời không thể thành hiện thực, còn không bằng nghiêm túc nhìn thẳng vào vị trí hiện thực của bản thân. Chỉ là, mỗi lần sau khi đến nơi này giúp việc, lại trở về căn nhà tồi tàn của bản thân và mẹ, môi trường và khoảng cách trực gian chênh lệch quá lớn, thật đúng là cần một ít thời gian để có thể thích ứng tốt.
Trong lòng Cừu Vĩ lại nghĩ lung tung. Đi tới trước bàn ăn, cậu vừa dọn chén đũa, vừa xoay người nói với Hàn Thần Tị: “Hàn tiên sinh, xong rồi —— Ăn thôi!”.
Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng lớn ở trước mặt, khiến cho Cừu Vĩ sợ đến mức vội vàng ngửa đầu ra sau. “Hàn tiên sinh?” Hắn sao lại đi không chút tiếng động đứng phía sau mình, lại còn dán sát lại gần như thế chứ?.
Hàn Thần Tị không có trả lời, chỉ tiếp tục nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Cừu Vĩ mỉm cười, tỏa ra sức nóng mê người.
Hai người gần như vậy, gần tới mức Cừu Vĩ rất khó không đem khuôn mặt tuấn tú đẹp trai lại tràn ngập mị lực quyến rũ nhìn một cách rõ ràng.
Đôi mắt đen như mực giống như viên đá thạch anh đen sáng lên, trong đôi mắt nhỏ dài còn lộ ra cái nhìn thâm thúy không giới hạn, đôi môi mỏng cong lại mang theo nụ cười, cái mũi rất đẹp, màu da bởi vì thường ở trong nhà nên so với mình thì có phần trắng hơn, nếu không phải cả người đều phát ra khí chất quyết đoán và sự điềm tĩnh chín chắn, khiến cho Hàn Thần Tị trông nam tính hơn rất nhiều, nếu không thì thành thật mà nói, tướng mạo khôi ngô tuấn tú của hắn vẫn rất thích hợp để trở thành —— Uhm, Tiểu Bạch ấy mà.
Cừu Vĩ gần như bởi vì ý nghĩ như vậy mà cười ra tiếng, nhưng mà cậu lại phát hiện cả người mình đã bị nhốt lại giữa hai tay của Hàn Thần Tị, trong khoang mũi đều là mùi hương nam tính nhàn nhạt của đối phương, cái loại tình huống và bầu không khí xấu hổ này, hơn nữa đối phương còn trưng ra nụ cười mê người gợi cảm, khiến cho cậu khó tránh không bị ảnh hưởng, khuôn mặt bởi vì vậy mà ửng đỏ.
Tại sao hắn lại cười chói mắt như vậy? Bản thân tuy không nhạy bén, cũng có thể cảm nhận được sự mê hoặc ẩn chứa bên trong à!.
Mắt thấy Hàn Thần Tị vừa mỉm cười, vừa không ngừng đè mình xuống, Cừu Vĩ vội vàng cố gắng khom người ra phía sau.
Ô ô ô, thắt lưng của cậu sắp gãy rồi!.
Nhưng mà Hàn Thần Tị giống như chỉ mải mê muội nhìn chằm chằm Cừu Vĩ, hai mắt chói lọi vẫn không ngừng chiếu sáng, còn bởi vì ánh nắng mà màu da giống như mật ong vậy.
Thực ra, nếu bỏ qua một bên không nói tới đôi mắt, khuôn mặt của Cừu Vĩ nhiều lắm chỉ có thể xem như cân đối chứ không đến nỗi khó nhìn, nhưng trên đó lại được khảm một đôi mắt sáng giống như sao vậy, khiến cho khí chất đặc biệt của cậu toàn bộ đều biểu lộ ra.
Rất tươi mát, rất sạch sẽ, rất thoải mái, còn có một mị lực thu hút vô cùng đặc biệt của cậu ——
“Hàn —— Tiên sinh?” Thấy Hàn Thần Tị lại còn muốn tiến lại gần hơn, Cừu Vĩ đành phải ngăn cản lại trước khi bản thân lại phải khom lưng lần nữa, vội vàng mở miệng nói muốn gây chú ý với Hàn Thần Tị đang vẫn tiến sát lại phía mình.
Đầu của cậu gần như muốn đụng phải bàn ăn! Cậu thật đúng là nên vui mừng bản thân cũng không có ngửa ra một cách khó coi rồi ngã xuống, cũng may các đĩa đồ ăn đều được đặt đầu bên kia.
Giọng nói của Cừu Vĩ quả nhiên gọi được thần trí đang dạo chơi của Hàn Thần Tị quay về, cũng không có tiếp tục đè cậu xuống nữa, nhưng mà, hắn cũng không có dự định đứng dậy.
Nhìn khuôn mặt đỏ tới mang tới ở phía dưới, Hàn Thần Tị từ từ nở nụ cười câu dẫn, sau đó một đôi tay lẻn đến phía sau Cừu Vĩ, đỡ lấy eo cậu.
“Cơ thể của cậu thật mềm dẻo.”.
“Hả ——”.
Cái này —— Đây là một lời khen ngợi khác sau vụ tạp dề sao?.
Lúc Cừu Vĩ đang muốn hỏi đối phương tại sao lại nói ra một câu không có liên quan gì cả, thì Hàn Thần Tị đã hơi dùng lực đỡ cậu dậy.
Hàn Thần Tị giống như người không có việc gì, còn lộ ra một nụ cười gợi cảm chết người. “Tiểu Cừu, tôi muốn uống rượu.”.
“Hả —— À!” Giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Cừu Vĩ vội vàng kéo chiếc tạp dề có chút lộn xộn trên người mình lại. “Anh chờ một chút, tôi sẽ lập tức đi lấy.” Có thể kịp thời thoát khỏi hoàn cảnh quỷ dị này đúng là không thể nào tốt hơn.
Trong chớp mắt Cừu Vĩ đã chạy vào bếp, nhưng mà một tiếng huýt sáo lại vang lên.
Haiz, mặc kệ nó đi! Đừng để ý tới hắn! Có lẽ tâm tình của Hàn Thần Tị đặc biệt tốt, nên mới muốn huýt sáo.
Nhìn bóng lưng cứng đờ rõ rệt của Cừu Vĩ, nụ cười ở khóe môi Hàn Thần Tị lại càng thêm thâm thúy mị hoặc.
Không chỉ khí chất đặc biệt, dáng người cũng tốt, lực ở eo cũng rất tuyệt hảo, hắn đã không thể chờ để đem chú cừu nhỏ ngon miệng này lừa lên giường nữa rồi!.
Cừu Vĩ uống rượu, còn hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng say. Bất quá những lời này có hai ý nghĩa.
Một là tửu lượng của Cừu Vĩ rất tốt. Hai là cậu uống rượu không nhiều, cho nên không biết giới hạn của mình là bao nhiêu. Mà loại người thứ hai là người dễ dàng bị người khác xúi giục nhất, bị rót rượu đến nát bét, ngay cả bản thân bị lừa bán cũng còn không biết.
Mà rượu có thể tận hứng, cũng có thể làm người khác ‘Làm bậy’. Nếu là trường hợp đầu tiên, nhiều người sau khi uống say sẽ cảm thấy vui vẻ, thoải mái gỡ bỏ những nỗi buồn trong lòng, chẳng phải là rất tốt sao? Nhưng nếu là trường hợp sau, thì chỉ cần mở mắt tỉnh dậy, có lẽ sẽ muốn khóc cũng khóc không được.
Thật đáng tiếc, Cừu Vĩ lại thuộc về dạng không biết giới hạn của mình ở mức nào, còn Hàn Thần Tị, thì dựa vào năm chữ ‘Làm bậy sau khi say’ dự định đưa cậu lừa lên giường.
Cho nên cho dù có người ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nhưng một khi đã say thì sẽ mất đi lý trí, Cừu Vĩ cũng không biết ở đâu, căn bản không có cách nào kéo sự cảnh giác trở lại một khi đã say.
Sau khi bị Hàn Thần Tị mang theo nụ cười gian xảo khuyên uống thêm một ly nữa, Cừu Vĩ cũng không cách nào chống đỡ được cái đầu đang quay mòng mòng của mình, bịch một tiếng, gục lên bàn cơm.
“Tiểu Cừu?” Hàn Thần Tị thấy thế, nụ cười vẫn đọng ở bên môi càng thêm mở rộng.
Giả vờ khẽ gọi một tiếng, sau khi thấy Cừu Vĩ say đến bất tỉnh nhân sự, hắn chợt đẩy cái ghế ra tao nhã đứng dậy, chậm rãi bế Cừu Vĩ đang ngủ say đi vào phòng ngủ.
Khom người nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ mang theo màu đỏ tươi vì say rượu của cậu, hắn lại hỏi lại một lần nữa: “Tiểu Cừu, cậu say rồi sao?”.
Trả lời hắn chính là một tiếng than nhẹ không có bất kỳ ý nghĩa gì. Xem ra, cậu đã say đến không còn bất kỳ năng lực phản kháng gì, chẳng biết trời trăng gì. Vậy thì mình —— Bắt đầu thôi.
~ oOo
~Lúc Cừu Vĩ tỉnh dậy, phát hiện cậu không những nhức đầu vì uống say, mà ngay cả trên dưới cả người cũng đều bị một cổ đau nhức quỷ dị quấn lấy, cậu vẫn có chút không rõ bản thân rốt cuộc là đang ở đâu.
Phòng của cậu chỉ có một cái bàn nhỏ, không lý nào lại rộng như vậy.
Tối hôm qua làm sao vậy nhỉ? Cậu chỉ nhớ bản thân cùng Hàn Thần Tị uống không biết bao nhiêu ly rượu, sau đó thì thế nào nữa? Sau đó tại sao cậu lại nằm ở trên giường chứ?.
Cậu tính đứng dậy, nhưng cảm giác đau đớn cùng tê dại từ phần eo dưới truyền đến, khiến cậu phải dùng thật nhiều sức mới có thể ngồi dậy.
“Đau quá ——” Cừu Vĩ bởi vì cơn đau khó hiểu này mà vùng xunh quanh lông mày liền nhăn lại, “Sao lại như vậy nhỉ?” Chẳng lẽ tối hôm qua mộng du rồi đụng vào vật gì sao?.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, cậu nghi hoặc hướng tầm mắt vào.
Xem ra, cậu vẫn còn ở nhà của Hàn Thần Tị, có lẽ là tối qua hắn thấy cậu uống say, cho nên có lòng tốt dìu cậu lên giường đi? Thật là một người tốt mà.
Không đúng, hôm nay không phải ngày nghỉ, bản thân còn phải đi học mà!.
Đột nhiên phát giác thời gian có thể không còn sớm nữa, Cừu Vĩ vội vàng đứng dậy, chân mới vừa bước xuống đất muốn đứng lên, cả người liền vô lực ngã về phía trước.
Rầm!.
Tiếng va đập thật lớn vang vọng khắp phòng, khiến cho cậu suýt nữa cho rằng bản thân sẽ bởi vì cú ngã này mà bị hôn mê một trận.
Đau nhức —— Tại sao khắp người đều không có chút sức lực nào cả?.
Cậu chậm rãi từ trên đất ngồi dậy, nhưng ánh mắt lại đụng phải đống quần áo hỗn đỗn dưới người, quần áo nhìn rất quen, hình như đó là bộ cậu đã mặc tối qua.
Cừu Vĩ ngồi trên đống quần áo trong đầu ngẩn ngơ, bởi vì cậu nhìn thấy trong đống quần áo kia, còn có cái —— Uhm, quần lót của mình.
Cậu là uống say rồi nhảy thoát y trong phòng của Hàn Thần Tị sao? Xong xuôi, nếu đó là thật, cậu còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây làm việc chứ?.
Cậu che mặt rên rỉ một tiếng, nhưng thông qua khen hở nhìn thấy Hàn Thần Tị chỉ quấn quanh một cái khăn tắm đã đi ra khỏi phòng tắm, trên cơ ngực phập phồng còn mang theo chút nước, xem ra hắn không chỉ có khuôn mặt nhỏ tuấn tú, cũng không có nghĩa là cơ thể cũng gầy gò.
“Cậu tỉnh rồi sao?” Khuôn mặt tuấn tú bị chia thành nhiều phần ở trước mắt đang nhíu mày mỉm cười nhìn cậu, nụ cười kia càng gợi cảm hơn ngày hôm qua, mà ánh mắt hình như còn có chút —— Nghiền ngẫm.
“Hàn tiên sinh, tôi ——” Cừu Vĩ bỏ tay xuống, xấu hổ liếc trộm hắn. “Thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi uống say.” Nếu có làm gì thất lẽ, cũng đừng đuổi cậu nha!.
“Ừ, cậu quả thực rất say.” Ngay cả lúc bản thân tiến vào, cậu cũng chỉ than nhẹ vài tiếng, không có phản kháng dữ dội.
“Gây cho anh nhiều phiền phức.” Cừu Vĩ càng nói khuôn mặt càng cúi thấp, kết quả lúc cúi đầu xuống, rốt cuộc cũng nhìn thấy trên người mình ngoại trừ không mặc đồ ra, giữa hai chân còn có một vài —— Dấu hồng ngân.
Cậu sững sỡ, cũng không nghĩ tới việc lấy quần áo che đi cơ thể trần trụi của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào đùi mình, ngoài dấu hồng ngân ra, còn có một số dấu vết màu trắng.
Đây là cái gì?
Cậu đưa tay sờ thử, lại phát hiện nó đã khô rồi.
Cừu Vĩ không thể xác định đó là gì, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên, chống lại nụ cười của Hàn Thần Tị.
Hàn Thần Tị bởi vì Cừu Vĩ hoàn toàn im lặng không hỏi gì mà nụ cười trên môi càng sâu sắc, đó là nụ cười mang theo sự thỏa mãn cùng khoái trá, thậm chí còn trộn lẫn sự gian xảo.
Nụ cười này làm cho Cừu Vĩ lại cúi đầu, lần này là đem tầm mắt rơi vào nửa người trên của mình, bụng dưới và bên hông cũng có một vài dấu đỏ, ngay cả chỗ gần đầu vú cũng có!.
Đây là —— Dấu hôn ngân?.
Sau khi phát hiện những vết đỏ khắp người mình là thứ gì, Cừu Vĩ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt như bị đóng băng vì chấn động đó, cơ thể càng bởi vì phát hiện này mà run nhè nhẹ.
“Tôi, tôi với anh ——” Không thể nào?.
Hàn Thần Tị chỉ chậm rãi đi lại gần chỗ cậu, sau đó ngồi xổm người xuống, “Rất xin lỗi, tối qua tôi cũng say, đến khi tỉnh lại ——” Tuy rằng là nói xin lỗi, nhưng trên mặt chẳng hề có chút biểu cảm nào của sự áy náy cả.
Cơ thể của Cừu Vĩ còn tuyệt vời hơn cả dự đoán của hắn, mơn mởn mà lại vô cùng dẻo dai, khiến cho tối qua hắn không chỉ nếm được niềm khoái cảm tiêu hồn chưa từng có ở những người phụ nữ trước đây, thậm chí lúc hắn tiến vào cơ thể nóng rực kia thiếu chút nữa đã bị cám dỗ đến không thể kiềm chế được. Hơn nữa, Cừu Vĩ uống say không chỉ không có phản kháng, còn bởi vì khoái cảm đầy mê hoặc lại khiến cho hắn bị kích thích, phản ứng cực kỳ nhiệt tình mạnh dạn. Nói ngắn gọn, tối hôm qua rất sung sướng.
“Không, không thể nào?” Cừu Vĩ chỉ mở to đôi đồng tử đen sáng, vì bị chấn động quá lớn mà miệng mở lớn, qua một hồi lâu vẫn không có cách nào khép lại.
Những điều vốn tưởng chỉ có trong những vở hài kịch hóa ra lại là những chuyện thật, chính xác còn xảy ra trên người cậu sao?.
Hàn Thần Tị đưa tay chỉ vào ngực mình, “Tối hôm qua chúng ta ——” Cừu Vĩ rõ ràng nhìn thấy mấy chỗ hồng ngân, còn có mấy dấu cào trên người Hàn Thần Tị, “Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy ——”.
Cừu Vĩ vừa nhìn, trên mặt lập tức đỏ lên.
Cảm giác đau khó hiểu trên người, những dấu vết bên hông, còn có những dấu hôn ngân trên người, hóa ra đều là do cậu say rượu đến mơ hồ, rồi cùng đàn ông —— Lên giường!.
Còn lưu lại những dấu vết trong lúc tình cảm mãnh liệt trên người đối phương!.
Cậu mở to mắt lắc đầu, vẫn không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ cùng đàn ông lên giường, hơn nữa đối phương còn là ông chủ của mình! Cừu Vĩ giống như vẫn còn say, ngay cả tiếng nói cũng không thể phát ra.
“Tiểu Cừu?” Thấy vẻ mặt khiếp sợ chỉ mãnh mẽ lắc đầu của Cừu Vĩ, Hàn Thần Tị liền lên tiếng gọi cậu.
Một hồi lâu sau, Cừu Vĩ mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Tôi, chúng tôi ——” Cậu bắt đầu lượm đống quần áo hỗn loạn trên đất để mặc vào. “Hàn tiên sinh, xin lỗi, tôi không biết sẽ như thế này. Tôi không có ý định cám dỗ anh, chúng ta, chúng ta coi chuyện này như chưa từng xảy ra, có được hay không?” Trời à! Ai đến nói cho cậu biết, đây chỉ là một cơn ác mộng, chỉ là một câu chuyện cười không hề buồn cười chút nào được không?.
Sau khi nghe Cừu Vĩ nói những lời này rồi bám mép giường cố gắng đứng dậy, Hàn Thần Tị mím môi, giúp cậu đứng dậy.
“Tiểu Cừu, cậu có khỏe không?” Nhìn vẻ mặt hoảng loạn cùng bộ dạng bất lực của cậu, dù sao cũng cảm thấy —— Áy náy.
“Không, không có việc gì, cảm ơn anh.” Cừu Vĩ thử vài lần đều không thể thuận lợi mặc quần jean vào, buộc lòng nhịn đau ngồi xuống giường, từ đầu tới cuối cậu hoàn toàn không dám nhìn Hàn Thần Tị.
“Hình như cậu bị thương.” Tối hôm qua mặc dù ít nhiều gì cũng có làm động tác làm trơn, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên của Cừu Vĩ, bị sưng tấy đau buốc cũng là điều khó tránh.
“Có cần giúp cậu tìm bác sĩ không?” Hiếm có cơ hội hắn lại thương hoa tiếc ngọc như vậy.
“Tôi nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.” Cừu Vĩ vội vàng lắc đầu, chuyện này, càng ít người biết càng tốt. Sau khi mặc quần xong, cậu lại vội vàng ngẩng đầu nhìn Hàn Thần Tị, “Hàn tiên sinh, anh sẽ quên nó chứ?”.
Nhìn ánh mắt mang theo sự cầu xin mãnh liệt của Cừu Vĩ, đôi môi mỏng khêu gợi của Hàn Thần Tị lại cong lên, một lát sau mới gật đầu, “Được.”.
Tuy rằng hắn chỉ muốn chơi đùa, nhưng nhìn thấy Cừu Vĩ giống như chỉ muốn đem tất cả sự kiện này trở thành một cơn ác mộng, lại cảm thấy có chút khó chịu, giá trị con người hắn hẳn là không kém như vậy chứ? Thậm chí có thể nói là siêu phàm à!.
Cũng có không ít người phụ nữa chờ đợi được cùng hắn lên giường, muốn kiếm một chút lợi ích từ trên người hắn, nhưng Cừu Vĩ này lẽ nào chưa từng nghĩ tới điều dó sao? Càng không cần nói tới việc cậu sẽ nhào vào lòng mình, hình như rất sợ làm cho mình cảm thấy cậu là vì tiền.
Hắn hẳn là muốn đạt được kết quả như vậy đi. Hắn chiếm được Cừu Vĩ, nhưng không có bất kỳ rắc rối nào, sau khi hưởng qua mùi vị của Cừu Vĩ, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc từ lúc đó, nhưng nhìn cậu khiển trách bản thân nặng nề như vậy, lại cảm thấy mâu thuẫn trong lòng không đành lòng.
Chết tiệt! Vì sao Cừu Vĩ lại đơn thuần chính trực như thế chứ? Điều này làm cho đáy lòng hắn dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Thấy Hàn Thần Tị gật đầu đồng ý, tâm trạng căng thẳng của Cừu Vĩ cuối cùng cũng được buông lỏng một chút. Cậu khó khăn đứng dậy, đi ra phía cửa, “Cảm ơn, tôi, tôi phải đi.”.
Nhưng mà, đột nhiên cánh tay lại bị nắm chặt lại.
“Cậu ngay cả đứng còn không vững thế kia, tôi sẽ đưa cậu về.” Hàn Thần Tị nhíu mày đỡ lấy Cừu Vĩ đứng không vững, muốn cậu dựa vào mình.
Cừu Vĩ vốn định từ chối, bởi vì hiện giờ cậu thầm nghĩ phải cách thật xa Hàn Thần Tị, đem tâm tư của mình cho nó chìm xuống, quên đi tất cả mọi thứ, nhưng đánh giá thân thể mình đúng là không thể đi tới trạm xe buýt được, cũng đành phải đối mặt với hiện thực, xấu hổ mà gật đầu. “Cảm ơn, cảm ơn.”.
Đem cơ thể không chút sức lực dựa vào người Hàn Thần Tị, nhưng trong lòng vẫn nổi lên một cảm giác kỳ lạ. Cừu Vĩ cắn môi, cơ thể không cách nào khống chế được sự căng thẳng, lại vội vàng làm cho mình cách xa Hàn Thần Tị một chút.
Có thể quên không?.
Xem ra —— Thật khó khăn à!. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.