Chương 6
Tạp Nhi
21/03/2013
Cổ Việt Đàn lòng dạ độc ác làm cho Tĩnh Thư sợ hãi đến mức phải bỏ chạy, từ trước đến nay nàng chưa gặp người nào độc ác như hắn.
Chạy ra khỏi Cổ gia, nàng trở về nhà mình, thấy cửa lớn đóng chặt, Tâm Vũ đang ở công ty tăng ca.
Nàng mở cửa bước vào, căn phòng ngập tràn mùi thơm, phòng bếp sạch sẽ cho thấy Tâm Vũ không hề vào đây.
Tay mơn trớn bàn ăn, nàng không có nhà không biết Tâm Vũ ăn uống như thế nào.
Nàng đáp ứng Cổ Việt Đàn sẽ làm đầu bếp cho hắn đến khi Hoa Đạt làm ăn có lời, nhưng bây giờ nàng rất muốn gặp Tâm Vũ để cùng chị ấy nói chuyện.
Hôm nay gặp phải chuyện như vậy nàng cuối cùng cũng hiểu ra không có tiền khó khăn như thế nào.
Nàng cùng Tâm Vũ ra sức cứu lấy Hoa Đạt mới cầu cứu Cổ Việt Đàn và được hắn ra tay giúp đỡ, mặc dù phải chia lợi nhuận cho hắn nhưng đối với nàng mà nói, trong lòng nàng hắn vẫn hoàn mỹ.
Nhưng qua sự việc Hạ Chấn ngày hôm nay, hình tượng của hắn trong lòng nàng hoàn toàn sụp đổ.
Nàng thật sự đau lòng khi nghĩ tới đứa trẻ cùng Hạ Chấn đến Cổ gia, không ngờ gặp phải tình cảnh như vậy, nếu nàng là đứa trẻ đó chắc là không còn dũng khí đứng ở đấy. Nàng thật khâm phục nó.
Nhớ lại lúc mình bỏ đi. Nàng có đôi chút hoảng sợ, nếu như hắn vì việc nàng bỏ đi mà làm khó Tâm Vũ như vậy nàng đã hại Tâm Vũ. Đến lúc đó Tâm Vũ cũng giống như Hạ Chấn hôm nay phải quỳ xuống cầu xin Cổ Việt Đàn…..
Không! Nàng không thể hại Tâm Vũ.
Vì không muốn Tâm Vũ có kết cuộc giống như Hạ Chấn, nàng quyết định trở về Cổ gia làm đầu bếp, còn về bản thân…..
Tâm Vũ là trụ cột của Hoa Đạt còn nàng lại là trói buộc của Tâm Vũ…
Hạ quyết tâm trở về Cổ gia, Tĩnh Thư lau nước mắt, đứng lên thu dọn lại nhà cửa làm mấy món ăn để vào trong tủ lạnh cho Tâm Vũ.
Làm xong mọi việc, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đã 12 giờ rồi. Nhìn ngoài cửa tối đen mà không thấy bóng dáng Tâm Vũ đâu làm tinh thần của nàng có chút thất vọng.
Nhưng tâm đã quyết không thể nhục chí, Tâm Vũ vì Hoa Đạt mà cố gắng, nàng không thể làm tăng thêm gánh nặng cho Tâm Vũ được, nghĩ như vậy Tĩnh Thư liền cởi bỏ tạp dề, đi ra cửa gọi một chiếc taxi trở về Cổ gia.
Cổ Việt Đàn đứng trên ban công nhìn xuống “Đã hơn 10 giờ rồi còn chưa trở về.” Lúc này trong bụng hắn đang phát ra tiếng sôi.
Hắn vuốt bụng cau mày, “Đói quá.”
Từ lúc Tĩnh Thư bỏ đi, đồ ăn trên bàn đối với hắn hoàn toàn mất hết hứng thú, liền bỏ đũa đứng dậy đi về phòng.
Hắn bực tức ở trong phòng đi qua đi lại…
Rất nhanh thời gian đã 11 giờ……
“Còn chưa trở về? Cô ngốc này không biết chạy đi đâu?” Hắn tức giận nói.
Tích tắc, hắn lại nhìn đồng hồ, đã 12 giờ.
“Làm cái gì vậy? Không chịu hỏi chuyện gì cả mà đã bỏ chạy, ngốc! Ngốc! Ngốc!” Nói ra vài tiếng mắng cũng không làm cho lòng hắn bớt lo lắng.
Vài giọt nước rơi trên mặt hắn , hắn ngẩng lên nhìn trời
“Trời mưa rồi.” Cô ngốc kia không có mang theo ô, nhất định là sẽ bị ướt.
Hắn không suy nghĩ liền đi ra khỏi phòng, lúc này cả nhà đều yên tĩnh, mọi người đều về phòng đi ngủ cả rồi.
“Trong nhà thiếu một người vậy mà cũng ngủ được.” Hắn oán trách nói.
Cầm một cái ô đi ra ngoài cửa lớn, trong chớp mắt mưa nhỏ liền đổ mưa rào, mưa rơi lộp độp trên chiếc ô của hắn, Cổ Việt Đàn rụt cổ lại vào trong áo, mắt nhìn ra ngã tư đường.
“Tĩnh Thư! Cô chạy đi đâu vậy? Mau về đi.” Hắn gầm nhẹ.
Taxi đến gần Cổ gia, Tĩnh Thư chợt phát hiện trước cửa có một cái ô, giống như dưới ô có một người đang co rúm lại, thân hình không ngừng run rẩy giống như toàn thân đông cứng.
Văn Tĩnh Thư xuống xe, mọi vật rất mờ ảo, nhìn người đang run, nàng than nhẹ: “Ai, thật đáng thương.”
Văn Tĩnh Thư từ bi hỏi người đang ngồi xổm truớc cửa “Trời lạnh lắm, mặc thêm áo vào.” Nàng cởi áo ra đưa cho người đó.
Người dưới ô toàn thân run rẩy không đưa tay ra nhận áo.
“Ngươi lạnh như vậy, đừng ngại, mặc áo vào đi,” Tĩnh Thư nghĩ hắn ngại liền cầm lấy ô trên tay hắn, nhưng chiếc ô vừa được nhấc lên nàng liền nhìn chằm chặp vào người dưới ô.
“Anh…” Tĩnh Thư nhanh chóng phủ áo khoác lên người Cổ Việt Đàn, lấy hai tay xoa lên đôi bàn tay đã lạnh giá của hắn, nhẹ nhàng mắng hắn “Anh đamg làm gì vậy ?”
Cổ Việt Đàn ngồi xổm trên mặt đất, hắn ngước đầu lên, miệng phát ra tiếng cười, “ Cô… cô… cô… Cô đã về.”
Văn Tĩnh Thư hai tay đang xoa đột nhiên dừng lại. Hắn đang đợi nàng?
“Ơ ơ ơ… trời mưa.”
“Trời mưa? Tĩnh Thư nhìn lên mặt của hắn “Anh đang đợi tôi ?”
“Ừ” hắn không còn khí lực để phản bác.
Nàng đột nhiên cảm thấy lo lắng dâng lên trong lòng “Anh thật là, đã biết trời mưa to như vậy còn ra ngoài này đợi, để tôi phụ anh đứng lên.”
Văn Tĩnh Thư hít một hơi dùng sức đỡ hắn đứng lên, đi nhanh về phòng.
Nàng mở cửa phòng, đi vào phát hiện đèn trong phòng vẫn mở sáng trưng, trong lòng không khỏi mắng, “Đi ra khỏi phòng mà không tắt đèn, thật là lãng phí.”
Nàng đỡ hắn đến bên giường, thật cẩn thận đặt hắn ở trên giường, ôn nhu cởi bỏ giầy cho hắn, nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn.
“Tĩnh, Tĩnh Thư……”
“Chuyện gì?” Văn Tĩnh Thư đáp lại một tiếng.
“Cô chạy đi đâu?”
Văn Tĩnh Thư tức giận liếc nhìn hắn một cái,“Tôi về nhà.”
“Thế nào mà tôi lại không nghĩ tới?” Hắn hai tay nhanh cầm lấy chăn, thân thể dưới chăn run lên.
Hắn tìm nàng? Văn Tĩnh Thư trong lòng dâng lên sự ngạc nhiên.
“Như vậy… cũng không nên về muộn như thế.” Sắc mặt có chút khó coi, nhưng ngữ khí quan tâm của hắn còn hơi tức giận.
Văn Tĩnh Thư liền nói, “Về nhà liền quét tước phòng ở, chuẩn bị một ít đồ ăn cho Tâm Vũ, cho nên về trễ.”
“Cái gì?” Cổ Việt Đàn lãnh nghiêm mặt xem nàng,“Cô chạy về đi giúp Văn Tâm Vũ làm đồ ăn? Cô có biết hay không tôi ngay cả cơm tối cũng chưa ăn……” Hắn vội vàng dừng lại.
Ai! Như thế nào không cẩn thận nói ra miệng?
Văn Tĩnh Thư kinh ngạc nhìn hắn,“Anh chưa ăn bữa tối?”
“Ờ, nha…… Ờ, nha……” Đáp lại không nên lời, vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất không thấy, vẻ mặt của hắn ngược lại có chút không được tự nhiên. Cổ Việt Đàn ngại ngùng, làm cho Văn Tĩnh Thư đột nhiên phát hiện hắn cũng có một mặt đáng yêu.
“Anh cũng thật là, chẳng lẽ không thể không có tôi làm đồ ăn sao…?”
“Cô không nói câu nào liền chạy ra ngoài……”
Văn Tĩnh Thư biện hộ,“Tôi không phải là chạy ra ngoài mà không nói câu nào.”
“Là giận dỗi!” Hắn tức giận trả lời.
“Không phải giận dỗi, chỉ là có chút tức giận.” Văn Tĩnh Thư trong lúc vô tình thấy tóc của hắn bị mưa làm ướt, xoay người tìm khăn mặt đi tới bên giường.
“Dù sao ý tứ đều giống nhau.” Hắn phản bác giống trẻ con.
Văn Tĩnh Thư ra vẻ hung ác, trong mắt lại mãn ý cười.“Không giống nhau!” Nàng cầm khăn mặt lau đầu của hắn, đột nhiên chạm đến trán hắn, tay nàng đột nhiên rút về, rồi lại duỗi ra sờ lên trán của hắn.
“Anh phát sốt!”
“Vậy sao?”
Nàng vội vàng xoay người đi đến ngăn tủ,“Nhiệt kế ở nơi nào?”
Hắn vô lực liếc về phía nàng “ Ngăn kéo.”
Nàng cuống quít chạy lại ngăn kéo, lục tung cả ngăn kéo lên rốt cuộc cũng tìm được nhiệt kế, chạy lại phía hắn thò tay vào trong chăn kéo tay hắn ra rồi đút cái nhiệt kế vào nách hắn.
Đột nhiên có vật mát lạnh chui vào trong người khiến hắn thoáng rùng mình.
“Không được cử động” Nàng thấy tay hắn đang húi hoáy liền lấy tay ngăn hắn lại.
Cổ Việt Đàn ngoan ngoãn nằm im, giương hai tròng mắt lên nhìn nàng.
Hắn chưa từng nhìn kỹ nàng, trong trí nhớ của hắn, nàng có tay nghề nấu ăn tuyệt đỉnh và dáng người tròn tròn, hôm nay có thể cẩn thận nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to tròn ôn nhu, cái mũi thẳng tắp thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn đỏ như cánh hoa .
Được một lúc sau, Văn Tĩnh Thư nhanh chóng rút nhiệt kế ra, “Ba mươi chín độ.” Lòng nàng có chút hoảng, “Tôi đưa anh vào bệnh viện.”
Bệnh viện ?
“Tôi không đi bệnh viện đâu.” Hắn kéo chăn lên trùm kín cả đầu.
“Không đi bệnh viện?” Hai mắt nàng mở lớn nhìn đám chăn trước mặt.
“Không đi.” Trong chăn phát ra âm thanh.
Nàng thật sự hết cách không biết làm sao với hắn.
“Nhưng anh đang sốt…” Nàng vừa tức vừa vội.
“Tôi lấy nước ấm tắm, sau đó uống canh gừng sẽ khỏi.” Nghe giọng hắn nói thấy không ổn.
Văn Tĩnh Thư hết cách nói “Được để tôi pha nước ấm cho anh tắm, sau đó nấu canh gừng cho anh uống.”
…
Ấm áp, lại còn có mùi thơm .
Cổ Việt Đàn mở hai mắt, thấy lộ ra khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tựa như tiểu thiên sứ, hồn nhiên vô tà, thanh tú khả nhân, làm hắn không rời mắt.
Nàng ngủ thật ngon.
Hắn nhẹ nhàng động đậy thân thể mà không làm kinh động đến Văn Tĩnh Thư, rõ ràng phát hiện phía trên bụng còn có một cánh tay, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể dùng hai tay để chống, chậm rãi cử động nửa người.
Hắn rướn thân mình lên, cánh tay đặt ở trên người không nhúc nhích. Nguy rồi! Áp đến chỗ mẫn cảm nhất của đàn ồng!
Cổ Việt Đàn hít mạnh hơi.
Trong phút chốc tất cả máu toàn thân đều sôi trào, máu dồn dập tuần hoàn làm cho tim hắn đập nhanh hơn.
Loại cảm giác này làm Cổ Việt Đàn kinh sợ.
Làm sao có thể? Nàng có thể khơi gợi dục hỏa toàn thân hắn?
Bình thường bao nhiêu người con gái dáng yểu điệu đều khó có thể làm cho hắn dao động, huống hồ lại là cái cô gái béo này!
Nhưng chỉ là tay hắn không nghe theo sai khiến, hướng đến hai má của nàng, lướt qua khuôn mặt nàng.
Giống như bánh bao mới ra lò, thậm chí có thể cảm giác được độ phúng phính.
Cảm giác ngứa ngáy làm cho Văn Tĩnh Thư giống mèo con, hai má càng cọ xát tới gần trong lòng bàn tay to, một luồng hơi thở ấm áp phả vào tay hắn, lập tức khiến cho hắn một trận tê dại khó nhịn.
Hắn cảm thấy sự tự chủ sắp vỡ đê, nhưng là đầu óc lại coi như không nghe lời, đối với hắn mà nói không thể thỏa mãn khát vọng.
Bàn tay to bất giác lại sờ hai má nàng, trong lòng bàn tay ấm áp kề sát khuôn mặt, chậm rãi hướng tới gáy của nàng, mềm nhẹ vô cùng di chuyển xuống dọc theo gáy của nàng.
Hơi thở như hương hoa hồng phả lên mặt hắn, cảm giác được hơi thở hai người giao hòa, đầu của hắn chỉ cần lại thấp xuống một chút, có thể đụng tới đôi môi đỏ mọng.
Dục vọng trong cơ thể không nghe sai khiến lại kêu gào lần nữa, làm cho tay hắn tự động cọ sát cánh môi của nàng.
“Ưm……” Đôi môi hé mở, tiếng thở dốc mềm nhẹ như mèo con, càng thêm khơi lửa hắn.
Nháy mắt, lý trí hoàn toàn tiêu tán. Hắn cúi xuống, hôn lên cánh môi. Môi của nàng thật mềm mại, hương vị của nàng thật ngọt ngào dường như trời sinh để làm cho người ta nhấm nháp, mút mát, hắn đã không khắc chế được dục vọng của chính mình.
Là cái gì vỗ về môi của nàng? Cái loại mềm mại, ấm áp ngọt ngào này là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được, thật thoải mái……
“Tôi……”
Thứ giọng nói này?
Văn Tĩnh Thư kinh ngạc đem chính mình tỉnh lại khỏi cảnh trong mơ. Nàng mở mắt, hoang mang một chút, mở hai mắt trước mặt hiện ra một người đàn ông, trong phút chốc toàn bộ thân hình cứng đờ.
Là Cổ Việt Đàn! Hắn đang làm cái gì?
Môi hắn kề sát môi của nàng, tìm kiếm cái gì đó trong miệng nàng!
Có phải hắn đói quá, đem nàng trở thành món ăn?
Văn Tĩnh Thư sợ tới mức dùng sức đẩy hắn ra,“Tôi không phải đồ ăn!”
Bị đẩy ra, Cổ Việt Đàn kinh ngạc nhìn nàng.
Hắn hôn nàng, nàng lại nghĩ đến hắn tưởng nàng là đồ ăn?
Quá đáng!
Nàng nhảy dựng lên ở trên giường, hai tay nắm lại, trợn trừng to đôi mắt nhìn hắn.
“Anh đói quá phải không? Muốn ăn tôi hả?”
“Ăn cô?” Hắn nhíu mày nhìn nàng, nhịn không được cười ha ha.
Hắn cười rất quái dị!
Trên mặt mơ hồ hiện lên nghi vấn, “Chẳng lẽ không đúng?”
Hắn xoay người, thừa dịp nàng không hiểu gì, một tay kéo nàng lại gần. Nàng nhất thời không bắt bẻ, thân thể mất đi cân bằng tiến bên người hắn.
“Nằm im, không cho phép nhúc nhích!”
Hắn ngăn cản ý niệm phản kháng của nàng, làm nàng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh hắn không dám cử động.
Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng một hồi lâu,“Cô chán ghét tôi sao?”
“Chán ghét anh?” Văn Tĩnh Thư đầu tiên là ngẩn ra một chút, tiếp theo nhẹ nhàng lắc đầu.
Hôm đó ở siêu thị, hắn giúp nàng, nàng làm sao có thể chán ghét hắn? Nhưng mà nàng nghĩ đến ánh mắt của đứa trẻ kia.
“Thích tôi phải không?”
Thích? Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới vấn đề này, mỗi ngày nàng thầm nghĩ làm đồ ăn cho hắn ăn. Theo thực tế trả lời, nhưng cũng lẫn một chút lời nói dối. “Không chán ghét.”
Hắn kéo nàng cao lên càng gần mình hơn.
Hắn lớn mật vươn tay khẽ vuốt mặt nàng, nàng ngạc nhiên, định xoay mặt đi, cằm lại bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.
“Nhìn tôi, không cần trốn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại kề sát bàn tay ấm áp,“Anh muốn làm cái gì?”
Hắn cười cười,“Tôi nghĩ hôn cô.”
Hắn muốn hôn nàng?
Ánh mắt của nàng phút chốc nhìn về phía hắn. Vẻ mặt hắn quen thuộc như ngày thường, nhưng dường như lại có thêm một loại cảm giác không thể nói rõ.
“Vì sao?” Nàng khẽ nhếch miệng kháng nghị.
“Không vì sao cả.” Bắt lấy trong lúc nàng vô ý, cái miệng của hắn lập tức đặt lên môi nàng, bởi vì hắn tuyệt đối không có thể bỏ qua cơ hội.
Động tác của hắn thật mau lẹ, làm cho Văn Tĩnh Thư không kịp phản ứng, trong nháy mắt môi đã cảm nhận được sự ấm áp của hắn.
“Anh……Anh……”
Lưỡi của hắn luồn vào trong miệng nàng, sau đó vào càng sâu hơn.
“Việt Đàn, Tĩnh Thư đã về sao?” Ông Cổ vẻ mặt đầy nghi ngờ đẩy cửa phòng của Cổ Việt Đàn ra.
Trước mắt ông, hai thân thể đang nhiệt tình hôn nhau.
Ông Cổ lập tức cười đi ra,“Ai, tới không đúng lúc, các người cứ tiếp tục.” Xoay người đi, ông không quên đóng cửa phòng.
Văn Tĩnh Thư thẹn đến muốn chui xuống đất, từ khi nàng trong bụng mẹ chui ra đến nay chưa gặp tình huống như thế này.
“Đều là tại anh.” Nàng xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng.
“Được được được, đều là tôi không tốt.”
Vẫn đang đứng ở trước cửa phòng chậm chạp không rời đi, nghe được trong phòng truyền ra tiếng hờn dỗi của cô dâu mới, ông Cổ nhịn không được nhếch miệng cười.
Chạy ra khỏi Cổ gia, nàng trở về nhà mình, thấy cửa lớn đóng chặt, Tâm Vũ đang ở công ty tăng ca.
Nàng mở cửa bước vào, căn phòng ngập tràn mùi thơm, phòng bếp sạch sẽ cho thấy Tâm Vũ không hề vào đây.
Tay mơn trớn bàn ăn, nàng không có nhà không biết Tâm Vũ ăn uống như thế nào.
Nàng đáp ứng Cổ Việt Đàn sẽ làm đầu bếp cho hắn đến khi Hoa Đạt làm ăn có lời, nhưng bây giờ nàng rất muốn gặp Tâm Vũ để cùng chị ấy nói chuyện.
Hôm nay gặp phải chuyện như vậy nàng cuối cùng cũng hiểu ra không có tiền khó khăn như thế nào.
Nàng cùng Tâm Vũ ra sức cứu lấy Hoa Đạt mới cầu cứu Cổ Việt Đàn và được hắn ra tay giúp đỡ, mặc dù phải chia lợi nhuận cho hắn nhưng đối với nàng mà nói, trong lòng nàng hắn vẫn hoàn mỹ.
Nhưng qua sự việc Hạ Chấn ngày hôm nay, hình tượng của hắn trong lòng nàng hoàn toàn sụp đổ.
Nàng thật sự đau lòng khi nghĩ tới đứa trẻ cùng Hạ Chấn đến Cổ gia, không ngờ gặp phải tình cảnh như vậy, nếu nàng là đứa trẻ đó chắc là không còn dũng khí đứng ở đấy. Nàng thật khâm phục nó.
Nhớ lại lúc mình bỏ đi. Nàng có đôi chút hoảng sợ, nếu như hắn vì việc nàng bỏ đi mà làm khó Tâm Vũ như vậy nàng đã hại Tâm Vũ. Đến lúc đó Tâm Vũ cũng giống như Hạ Chấn hôm nay phải quỳ xuống cầu xin Cổ Việt Đàn…..
Không! Nàng không thể hại Tâm Vũ.
Vì không muốn Tâm Vũ có kết cuộc giống như Hạ Chấn, nàng quyết định trở về Cổ gia làm đầu bếp, còn về bản thân…..
Tâm Vũ là trụ cột của Hoa Đạt còn nàng lại là trói buộc của Tâm Vũ…
Hạ quyết tâm trở về Cổ gia, Tĩnh Thư lau nước mắt, đứng lên thu dọn lại nhà cửa làm mấy món ăn để vào trong tủ lạnh cho Tâm Vũ.
Làm xong mọi việc, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đã 12 giờ rồi. Nhìn ngoài cửa tối đen mà không thấy bóng dáng Tâm Vũ đâu làm tinh thần của nàng có chút thất vọng.
Nhưng tâm đã quyết không thể nhục chí, Tâm Vũ vì Hoa Đạt mà cố gắng, nàng không thể làm tăng thêm gánh nặng cho Tâm Vũ được, nghĩ như vậy Tĩnh Thư liền cởi bỏ tạp dề, đi ra cửa gọi một chiếc taxi trở về Cổ gia.
Cổ Việt Đàn đứng trên ban công nhìn xuống “Đã hơn 10 giờ rồi còn chưa trở về.” Lúc này trong bụng hắn đang phát ra tiếng sôi.
Hắn vuốt bụng cau mày, “Đói quá.”
Từ lúc Tĩnh Thư bỏ đi, đồ ăn trên bàn đối với hắn hoàn toàn mất hết hứng thú, liền bỏ đũa đứng dậy đi về phòng.
Hắn bực tức ở trong phòng đi qua đi lại…
Rất nhanh thời gian đã 11 giờ……
“Còn chưa trở về? Cô ngốc này không biết chạy đi đâu?” Hắn tức giận nói.
Tích tắc, hắn lại nhìn đồng hồ, đã 12 giờ.
“Làm cái gì vậy? Không chịu hỏi chuyện gì cả mà đã bỏ chạy, ngốc! Ngốc! Ngốc!” Nói ra vài tiếng mắng cũng không làm cho lòng hắn bớt lo lắng.
Vài giọt nước rơi trên mặt hắn , hắn ngẩng lên nhìn trời
“Trời mưa rồi.” Cô ngốc kia không có mang theo ô, nhất định là sẽ bị ướt.
Hắn không suy nghĩ liền đi ra khỏi phòng, lúc này cả nhà đều yên tĩnh, mọi người đều về phòng đi ngủ cả rồi.
“Trong nhà thiếu một người vậy mà cũng ngủ được.” Hắn oán trách nói.
Cầm một cái ô đi ra ngoài cửa lớn, trong chớp mắt mưa nhỏ liền đổ mưa rào, mưa rơi lộp độp trên chiếc ô của hắn, Cổ Việt Đàn rụt cổ lại vào trong áo, mắt nhìn ra ngã tư đường.
“Tĩnh Thư! Cô chạy đi đâu vậy? Mau về đi.” Hắn gầm nhẹ.
Taxi đến gần Cổ gia, Tĩnh Thư chợt phát hiện trước cửa có một cái ô, giống như dưới ô có một người đang co rúm lại, thân hình không ngừng run rẩy giống như toàn thân đông cứng.
Văn Tĩnh Thư xuống xe, mọi vật rất mờ ảo, nhìn người đang run, nàng than nhẹ: “Ai, thật đáng thương.”
Văn Tĩnh Thư từ bi hỏi người đang ngồi xổm truớc cửa “Trời lạnh lắm, mặc thêm áo vào.” Nàng cởi áo ra đưa cho người đó.
Người dưới ô toàn thân run rẩy không đưa tay ra nhận áo.
“Ngươi lạnh như vậy, đừng ngại, mặc áo vào đi,” Tĩnh Thư nghĩ hắn ngại liền cầm lấy ô trên tay hắn, nhưng chiếc ô vừa được nhấc lên nàng liền nhìn chằm chặp vào người dưới ô.
“Anh…” Tĩnh Thư nhanh chóng phủ áo khoác lên người Cổ Việt Đàn, lấy hai tay xoa lên đôi bàn tay đã lạnh giá của hắn, nhẹ nhàng mắng hắn “Anh đamg làm gì vậy ?”
Cổ Việt Đàn ngồi xổm trên mặt đất, hắn ngước đầu lên, miệng phát ra tiếng cười, “ Cô… cô… cô… Cô đã về.”
Văn Tĩnh Thư hai tay đang xoa đột nhiên dừng lại. Hắn đang đợi nàng?
“Ơ ơ ơ… trời mưa.”
“Trời mưa? Tĩnh Thư nhìn lên mặt của hắn “Anh đang đợi tôi ?”
“Ừ” hắn không còn khí lực để phản bác.
Nàng đột nhiên cảm thấy lo lắng dâng lên trong lòng “Anh thật là, đã biết trời mưa to như vậy còn ra ngoài này đợi, để tôi phụ anh đứng lên.”
Văn Tĩnh Thư hít một hơi dùng sức đỡ hắn đứng lên, đi nhanh về phòng.
Nàng mở cửa phòng, đi vào phát hiện đèn trong phòng vẫn mở sáng trưng, trong lòng không khỏi mắng, “Đi ra khỏi phòng mà không tắt đèn, thật là lãng phí.”
Nàng đỡ hắn đến bên giường, thật cẩn thận đặt hắn ở trên giường, ôn nhu cởi bỏ giầy cho hắn, nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn.
“Tĩnh, Tĩnh Thư……”
“Chuyện gì?” Văn Tĩnh Thư đáp lại một tiếng.
“Cô chạy đi đâu?”
Văn Tĩnh Thư tức giận liếc nhìn hắn một cái,“Tôi về nhà.”
“Thế nào mà tôi lại không nghĩ tới?” Hắn hai tay nhanh cầm lấy chăn, thân thể dưới chăn run lên.
Hắn tìm nàng? Văn Tĩnh Thư trong lòng dâng lên sự ngạc nhiên.
“Như vậy… cũng không nên về muộn như thế.” Sắc mặt có chút khó coi, nhưng ngữ khí quan tâm của hắn còn hơi tức giận.
Văn Tĩnh Thư liền nói, “Về nhà liền quét tước phòng ở, chuẩn bị một ít đồ ăn cho Tâm Vũ, cho nên về trễ.”
“Cái gì?” Cổ Việt Đàn lãnh nghiêm mặt xem nàng,“Cô chạy về đi giúp Văn Tâm Vũ làm đồ ăn? Cô có biết hay không tôi ngay cả cơm tối cũng chưa ăn……” Hắn vội vàng dừng lại.
Ai! Như thế nào không cẩn thận nói ra miệng?
Văn Tĩnh Thư kinh ngạc nhìn hắn,“Anh chưa ăn bữa tối?”
“Ờ, nha…… Ờ, nha……” Đáp lại không nên lời, vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất không thấy, vẻ mặt của hắn ngược lại có chút không được tự nhiên. Cổ Việt Đàn ngại ngùng, làm cho Văn Tĩnh Thư đột nhiên phát hiện hắn cũng có một mặt đáng yêu.
“Anh cũng thật là, chẳng lẽ không thể không có tôi làm đồ ăn sao…?”
“Cô không nói câu nào liền chạy ra ngoài……”
Văn Tĩnh Thư biện hộ,“Tôi không phải là chạy ra ngoài mà không nói câu nào.”
“Là giận dỗi!” Hắn tức giận trả lời.
“Không phải giận dỗi, chỉ là có chút tức giận.” Văn Tĩnh Thư trong lúc vô tình thấy tóc của hắn bị mưa làm ướt, xoay người tìm khăn mặt đi tới bên giường.
“Dù sao ý tứ đều giống nhau.” Hắn phản bác giống trẻ con.
Văn Tĩnh Thư ra vẻ hung ác, trong mắt lại mãn ý cười.“Không giống nhau!” Nàng cầm khăn mặt lau đầu của hắn, đột nhiên chạm đến trán hắn, tay nàng đột nhiên rút về, rồi lại duỗi ra sờ lên trán của hắn.
“Anh phát sốt!”
“Vậy sao?”
Nàng vội vàng xoay người đi đến ngăn tủ,“Nhiệt kế ở nơi nào?”
Hắn vô lực liếc về phía nàng “ Ngăn kéo.”
Nàng cuống quít chạy lại ngăn kéo, lục tung cả ngăn kéo lên rốt cuộc cũng tìm được nhiệt kế, chạy lại phía hắn thò tay vào trong chăn kéo tay hắn ra rồi đút cái nhiệt kế vào nách hắn.
Đột nhiên có vật mát lạnh chui vào trong người khiến hắn thoáng rùng mình.
“Không được cử động” Nàng thấy tay hắn đang húi hoáy liền lấy tay ngăn hắn lại.
Cổ Việt Đàn ngoan ngoãn nằm im, giương hai tròng mắt lên nhìn nàng.
Hắn chưa từng nhìn kỹ nàng, trong trí nhớ của hắn, nàng có tay nghề nấu ăn tuyệt đỉnh và dáng người tròn tròn, hôm nay có thể cẩn thận nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to tròn ôn nhu, cái mũi thẳng tắp thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn đỏ như cánh hoa .
Được một lúc sau, Văn Tĩnh Thư nhanh chóng rút nhiệt kế ra, “Ba mươi chín độ.” Lòng nàng có chút hoảng, “Tôi đưa anh vào bệnh viện.”
Bệnh viện ?
“Tôi không đi bệnh viện đâu.” Hắn kéo chăn lên trùm kín cả đầu.
“Không đi bệnh viện?” Hai mắt nàng mở lớn nhìn đám chăn trước mặt.
“Không đi.” Trong chăn phát ra âm thanh.
Nàng thật sự hết cách không biết làm sao với hắn.
“Nhưng anh đang sốt…” Nàng vừa tức vừa vội.
“Tôi lấy nước ấm tắm, sau đó uống canh gừng sẽ khỏi.” Nghe giọng hắn nói thấy không ổn.
Văn Tĩnh Thư hết cách nói “Được để tôi pha nước ấm cho anh tắm, sau đó nấu canh gừng cho anh uống.”
…
Ấm áp, lại còn có mùi thơm .
Cổ Việt Đàn mở hai mắt, thấy lộ ra khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tựa như tiểu thiên sứ, hồn nhiên vô tà, thanh tú khả nhân, làm hắn không rời mắt.
Nàng ngủ thật ngon.
Hắn nhẹ nhàng động đậy thân thể mà không làm kinh động đến Văn Tĩnh Thư, rõ ràng phát hiện phía trên bụng còn có một cánh tay, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể dùng hai tay để chống, chậm rãi cử động nửa người.
Hắn rướn thân mình lên, cánh tay đặt ở trên người không nhúc nhích. Nguy rồi! Áp đến chỗ mẫn cảm nhất của đàn ồng!
Cổ Việt Đàn hít mạnh hơi.
Trong phút chốc tất cả máu toàn thân đều sôi trào, máu dồn dập tuần hoàn làm cho tim hắn đập nhanh hơn.
Loại cảm giác này làm Cổ Việt Đàn kinh sợ.
Làm sao có thể? Nàng có thể khơi gợi dục hỏa toàn thân hắn?
Bình thường bao nhiêu người con gái dáng yểu điệu đều khó có thể làm cho hắn dao động, huống hồ lại là cái cô gái béo này!
Nhưng chỉ là tay hắn không nghe theo sai khiến, hướng đến hai má của nàng, lướt qua khuôn mặt nàng.
Giống như bánh bao mới ra lò, thậm chí có thể cảm giác được độ phúng phính.
Cảm giác ngứa ngáy làm cho Văn Tĩnh Thư giống mèo con, hai má càng cọ xát tới gần trong lòng bàn tay to, một luồng hơi thở ấm áp phả vào tay hắn, lập tức khiến cho hắn một trận tê dại khó nhịn.
Hắn cảm thấy sự tự chủ sắp vỡ đê, nhưng là đầu óc lại coi như không nghe lời, đối với hắn mà nói không thể thỏa mãn khát vọng.
Bàn tay to bất giác lại sờ hai má nàng, trong lòng bàn tay ấm áp kề sát khuôn mặt, chậm rãi hướng tới gáy của nàng, mềm nhẹ vô cùng di chuyển xuống dọc theo gáy của nàng.
Hơi thở như hương hoa hồng phả lên mặt hắn, cảm giác được hơi thở hai người giao hòa, đầu của hắn chỉ cần lại thấp xuống một chút, có thể đụng tới đôi môi đỏ mọng.
Dục vọng trong cơ thể không nghe sai khiến lại kêu gào lần nữa, làm cho tay hắn tự động cọ sát cánh môi của nàng.
“Ưm……” Đôi môi hé mở, tiếng thở dốc mềm nhẹ như mèo con, càng thêm khơi lửa hắn.
Nháy mắt, lý trí hoàn toàn tiêu tán. Hắn cúi xuống, hôn lên cánh môi. Môi của nàng thật mềm mại, hương vị của nàng thật ngọt ngào dường như trời sinh để làm cho người ta nhấm nháp, mút mát, hắn đã không khắc chế được dục vọng của chính mình.
Là cái gì vỗ về môi của nàng? Cái loại mềm mại, ấm áp ngọt ngào này là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được, thật thoải mái……
“Tôi……”
Thứ giọng nói này?
Văn Tĩnh Thư kinh ngạc đem chính mình tỉnh lại khỏi cảnh trong mơ. Nàng mở mắt, hoang mang một chút, mở hai mắt trước mặt hiện ra một người đàn ông, trong phút chốc toàn bộ thân hình cứng đờ.
Là Cổ Việt Đàn! Hắn đang làm cái gì?
Môi hắn kề sát môi của nàng, tìm kiếm cái gì đó trong miệng nàng!
Có phải hắn đói quá, đem nàng trở thành món ăn?
Văn Tĩnh Thư sợ tới mức dùng sức đẩy hắn ra,“Tôi không phải đồ ăn!”
Bị đẩy ra, Cổ Việt Đàn kinh ngạc nhìn nàng.
Hắn hôn nàng, nàng lại nghĩ đến hắn tưởng nàng là đồ ăn?
Quá đáng!
Nàng nhảy dựng lên ở trên giường, hai tay nắm lại, trợn trừng to đôi mắt nhìn hắn.
“Anh đói quá phải không? Muốn ăn tôi hả?”
“Ăn cô?” Hắn nhíu mày nhìn nàng, nhịn không được cười ha ha.
Hắn cười rất quái dị!
Trên mặt mơ hồ hiện lên nghi vấn, “Chẳng lẽ không đúng?”
Hắn xoay người, thừa dịp nàng không hiểu gì, một tay kéo nàng lại gần. Nàng nhất thời không bắt bẻ, thân thể mất đi cân bằng tiến bên người hắn.
“Nằm im, không cho phép nhúc nhích!”
Hắn ngăn cản ý niệm phản kháng của nàng, làm nàng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh hắn không dám cử động.
Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng một hồi lâu,“Cô chán ghét tôi sao?”
“Chán ghét anh?” Văn Tĩnh Thư đầu tiên là ngẩn ra một chút, tiếp theo nhẹ nhàng lắc đầu.
Hôm đó ở siêu thị, hắn giúp nàng, nàng làm sao có thể chán ghét hắn? Nhưng mà nàng nghĩ đến ánh mắt của đứa trẻ kia.
“Thích tôi phải không?”
Thích? Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới vấn đề này, mỗi ngày nàng thầm nghĩ làm đồ ăn cho hắn ăn. Theo thực tế trả lời, nhưng cũng lẫn một chút lời nói dối. “Không chán ghét.”
Hắn kéo nàng cao lên càng gần mình hơn.
Hắn lớn mật vươn tay khẽ vuốt mặt nàng, nàng ngạc nhiên, định xoay mặt đi, cằm lại bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.
“Nhìn tôi, không cần trốn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại kề sát bàn tay ấm áp,“Anh muốn làm cái gì?”
Hắn cười cười,“Tôi nghĩ hôn cô.”
Hắn muốn hôn nàng?
Ánh mắt của nàng phút chốc nhìn về phía hắn. Vẻ mặt hắn quen thuộc như ngày thường, nhưng dường như lại có thêm một loại cảm giác không thể nói rõ.
“Vì sao?” Nàng khẽ nhếch miệng kháng nghị.
“Không vì sao cả.” Bắt lấy trong lúc nàng vô ý, cái miệng của hắn lập tức đặt lên môi nàng, bởi vì hắn tuyệt đối không có thể bỏ qua cơ hội.
Động tác của hắn thật mau lẹ, làm cho Văn Tĩnh Thư không kịp phản ứng, trong nháy mắt môi đã cảm nhận được sự ấm áp của hắn.
“Anh……Anh……”
Lưỡi của hắn luồn vào trong miệng nàng, sau đó vào càng sâu hơn.
“Việt Đàn, Tĩnh Thư đã về sao?” Ông Cổ vẻ mặt đầy nghi ngờ đẩy cửa phòng của Cổ Việt Đàn ra.
Trước mắt ông, hai thân thể đang nhiệt tình hôn nhau.
Ông Cổ lập tức cười đi ra,“Ai, tới không đúng lúc, các người cứ tiếp tục.” Xoay người đi, ông không quên đóng cửa phòng.
Văn Tĩnh Thư thẹn đến muốn chui xuống đất, từ khi nàng trong bụng mẹ chui ra đến nay chưa gặp tình huống như thế này.
“Đều là tại anh.” Nàng xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng.
“Được được được, đều là tôi không tốt.”
Vẫn đang đứng ở trước cửa phòng chậm chạp không rời đi, nghe được trong phòng truyền ra tiếng hờn dỗi của cô dâu mới, ông Cổ nhịn không được nhếch miệng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.