Món Đồ Chơi Của Ác Ma - Ma Cà Rồng
Chương 1: Quá khứ đau khổ
Dương Thị Thảo My
18/04/2017
Cậu được sinh ra lúc 5 tuổi thì mẹ đã mất, cha do không đủ nuôi cậu nên
đã lấy vợ tiếp. Cậu sống trong gia đình đầm ấp chưa được 3 năm... cha và mẹ kế của mình đi làm thì đã bị chết do tai nạn xe gây ra. Cậu bị đưa
tới cô nhi viện thì được chị gái trong đó nuôi lớn lên nhờ một tay của
chị gái này che chở, cậu đã coi chị này là một người chị gái của mình mà trân trọng, quý mến chị. Chị dịu dàng, trong sáng, hồn nhiên lại là
người hắn yêu say đắm.
Lúc đó cậu được 12 tuổi, cậu đi chợ với chị trong sự vui vẻ. Lúc cậu và chị đang đi về thì có một sát thủ giết người chạy xe thật nhanh do bị truy sát, người đó đã đâm chết chị và đã bỏ của chạy lấy người. Lúc đó mắt cậu trợn tròn to và giọt nước mắt lã chã rơi, cậu ôm siết chị mình mà rào khóc... Từ đó đến sau, tai nạn do xe gây ra đã tạo bóng ma trong cậu. Cậu trở nên vô hồn và không còn cười nữa.
Sự việc đó cũng tới tai của hắn, hắn hận cậu thấu xương tủy. Chỉ vì cậu là sao chổi mà ảnh hưởng đến người con gái hắn yêu, hắn hận không thể giết cậu lúc này hơn bao giờ hết. Cậu mất chị thì cũng chẳng còn ai nương tựa. Chính hắn đã dắt cậu về làm người ăn kẻ ở trong nhà hắn. Tuy nhiên....
Cậu lại bị đánh đập bởi gia đình hắn, những phụ nữ hắn hoan ái đem về để hành hạ cậu. Bọn họ do thù hằn với chị của cậu nên đã lấy cậu để làm bia đỡ đạn, cậu bị tát mặt thật mạnh đến nỗi khóe môi bị rách và chảy máu. Hắn chỉ đứng nhìn mà cười lạnh, hắn phải cho cậu nếm mùi vị đau khổ giống hắn. Có lần hắn say rượu về, tay cầm điếu thuốc mà hút. Hút xong hắn dụi thẳng tàn thuốc vào người cậu, khiến cậu đau đớn hét lên. Ánh mắt cậu ngập lửa hận thù mà nhìn hắn, hận hắn đến tận tủy xương của mình, rất hận hắn, hận không thể nào buông bỏ được. Hắn cũng giống cậu, hắn hận đứa bé là cậu đến muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Hắn phải khiến cậu chịu những vết thương này mà hắn ban tặng dành cho cậu, để cậu hận hắn đến nỗi nó thành ác mộng mỗi khi cậu sẽ nhớ đến người đã gây ra cho cậu chính là hắn...
------------------
Sau 5 năm làm việc...
Triệu A Mẫn đang lau chùi trong phòng, bỗng tiếng bước chân bước vào căn phòng này. Là hắn! Mắt cậu trợn tròn lên trong sự giật mình và không an tâm, thấy Phong Hạo Thiên bước vào thì cậu cúi đầu. Tay cầm đồ miếng vải lau mà cúi chào hắn và định bước ra khỏi phòng thì bị hắn gọi lại. Khuôn mặt cậu không sợ cũng không biểu cảm mà đứng im không lên tiếng, Phong Hạo Thiên hắn ngồi xuống ghế cách đó không xa, một người phụ nữ có khuôn mặt trông rất giống người chị đã quá cố của cậu bước vào mà ngồi vào lòng hắn. Tay cậu cầm chặt giẻ lau mà bấu chặt, Triệu A Mẫn cậu thật sự không biết hắn định âm mưu gì với cậu.
Bất giác Phong Hạo Thiên mân mê chiếc cằm nho nhỏ điêu khắc xinh đẹp đó của cô nàng, khiến cô ta hừ nhẹ vì khoái cảm dâng lên. Lúc này đầu cậu cúi xuống lợi hại, cậu thật sự khinh tởm hắn. Khinh tởm kẻ dám lấy người giống chị quá cố của cậu ra mà làm trò tiêu khiển, hắn thấy cậu cúi đầu nên nhếch mép cười lạnh. Tay hắn không an phận mà sờ loạn hết cơ thể con đàn bà dâm loạn này, hắn cũng chỉ làm như vậy để khiến cho Triệu A Mẫn ghi thù hắn. Khiến cậu khắc sâu những âm thanh ghê tởm mà hắn cho cậu nghe, cô nàng mê loạn quá độ nên đã phát ra những âm thanh mê hoặc lòng người. Cậu nghe mà chẳng những không hứng thú, ngược lại là đôi vai nhỏ đã run cầm cập. Không phải run của sự sợ hãi mà là của sự tức giận bị kèm nén, Phong Hạo Thiên thấy vậy thì đứng dậy. Tiếng bước chân đi lại cậu, tay hắn nâng cằm cậu lên, hỏi:
- Sao nào? Hứng thú không hả đồ rác rưởi?!
-....
Cậu không trả lời cũng không muốn nói, khuôn mặt cậu chán ghét cùng với khinh tởm nhìn hắn. Hắn tức giận bóp mạnh cằm của cậu mà cảnh cáo.
- Nhớ cho rõ! Đây được gọi là sự sỉ nhục tôi dành cho em.
- Buô.. buông ra...
Chán ghét quá độ, cậu lắp bắp khi có sự đụng chạm của hắn. Tay cậu không tự giác đã hất tay hắn ra khỏi cằm của mình, Phong Hạo Thiên lúc này đã tức giận lôi Triệu A Mẫn quăng mạnh lên giường. Khuôn mặt âm trầm, sắc bén ra giọng với người phụ nữ kia:
- Cút!
Triệu A Mẫn cậu hoảng hốt không thôi, cố nắm chặt áo và bò dậy khỏi giường. Nhưng cậu lại bị Phong Hạo Thiên nắm mạnh bàn tay gầy nhỏ của cậu và đè cậu xuống, Triệu A Mẫn lúc này hoảng sợ không thôi. Chân và bàn tay run rẫy dữ dội khi hành động thô bạo và ánh mắt đỏ lửa của hắn khi nhìn cậu, cậu run sợ vì thấy hắn đã điên lên với cậu. Cổ họng nghẹn khuất, đôi mắt mở to và hốt hoảng đẩy hắn mạnh ra. Nếu cậu không đẩy hắn ra, chắc chắn cậu sẽ bị hắn hành hạ cho đến chết. Bản năng cậu đã cho cậu biết đáp án không hay dành cho mình, kiên cường trong lời nói và tay cố đẩy lòng ngực hắn, nói:
- Xin tự tôn cậu chủ!
Phong Hạo Thiên không những lung lây, ngược lại còn nắm mạnh đôi tay của cậu mà giơ lên cao. Hắn cúi người lấy tay khác cởi bỏ cúc áo trên cổ của cậu mà hôn xuống đôi môi ướt át, mềm mại của cậu để gây kích thích bản thân cậu. Hôn xong hắn cúi xuống hôn vào cổ cậu, hắn hôn nhẹ nhàng và cắn thật mạnh vào cổ cậu, đau đớn truyền đến cậu hét lên, cùng với vùng vẫy mà chân đạp loạn xa mà gào thét:
- Không!!
Đôi mắt cậu ngấn lệ vì đau mà đỏ hoe, đôi môi mím chặt không để miệng mình cầu xin hắn tha cho mình.
Phong Hạo Thiên cắn xong cổ trơn mịn của Triệu A Mẫn đến nỗi rỉ máu, hắn lấy lưỡi của bản thân mà liếm đi những giọt máu nóng hổi đó. Vì hôm nay là ngày hắn đã nhịn đói suốt 1 tháng, hắn không thích những loại máu của những người phụ nữ dơ bẩn kia. Hắn cũng không thích sự đụng chạm của đứa nhỏ này, tuy nhiên... lúc này hắn đã mất kiểm soát. Lần nữa ranh nanh sắc nhọn của hắn cắm mạnh vào khuôn cổ của cậu mà hút máu. Khuôn mặt Triệu A Mẫn lúc này đã sợ hãi không thôi.
Hắn ta hút máu mình sao? Không không thể nào?!
Đôi mắt trợn to vì không thể tin được việc xảy ra, cùng với nhiệt độ thân thể cậu đã giảm xuống, môi cậu đã muốn nhuộm đỏ do bị mím chặt mà ra. Sự khiêu gợi đó cùng với kích thích của cậu dành cho hắn, khiến hắn càng muốn răng nanh mình cắm sâu vào cậu hơn, tay hắn luồn vào chiếc áo mỏng dành cho người hầu. Phong Hạo Thiên kích thích đầu ti của Triệu A Mẫn khiến cậu rùng mình, thân thể cậu run rẫy không thôi.
Ngay hôm nay cậu mới biết được rằng, hắn là một con ma cà rồng! Đôi mắt vô hồn cùng với mệt mỏi do bị mất nhiều máu, cậu đã nhắm chặt đôi mắt của mình. Giọt lệ rơi khóe mắt lăn dài xuống, cùng với không cam lòng vì cậu sắp bị hắn hút máu mà chết.
-----------
Cậu hận hắn, cậu đâu phải là người gây ra tất cả những tội kia. Cậu chỉ là một đứa trẻ thôi mà, cậu đáng được yêu thương, quan tâm, cưng chiều. Thế nhưng vì sao.... Vì sao hắn lại đối xử với cậu như vậy? Cậu đã chăm chỉ làm việc, những việc quản gia giao cho cậu. Cậu đều làm xong tất cả, vì cớ gì hắn lại lôi cậu ra làm trò mua vui cho những người phụ nữ hắn đem đến. Lúc vui hắn tha cho cậu yên ổn một ngày, còn lúc bực tức và chán ghét thì lại dắt cậu vào một khu rừng hoang vắng. Rồi trói buộc cậu ở đó mặt kệ sống chết của cậu! Bị trói buộc ở đó đến tận 2 ngày 1 đêm khiến cậu suy tàn, ốm yếu do bị gió lạnh gây ra.
Triệu A Mẫn bị sốt cao nhưng vẫn bị hắn sai quản gia giáo huấn, dùng roi đánh và răn đe cậu. Những lần roi quất xuống chẳng có cái nào là thương tiếc dành cho cậu, mặc dù những người hầu trong biệt thự của hắn muốn giúp cậu, nhưng họ lại sợ cãi lệnh của hắn nên đã im lặng và nhìn cậu bị đòn roi đánh đến ngất xỉu.
Lúc đầu cậu còn khóc và van xin hắn để tha cho mình, sau này cậu mới biết. Dù bản thân có nài nỉ bao nhiêu thì hắn cũng sẽ chẳng tha cho cậu, ngược lại hắn càng đánh đập dã man và đầy hung tợn dành cho cậu. Cậu bắt đầu bị đánh đập thì không khóc nữa, cũng chẳng ngước đôi mắt ủy khuất mà nhìn những người xung quanh thương hại mình.
Từ lúc bước vào căn nhà này, cậu chỉ có một khái niệm đó là câm nín. Dù có bị đánh đập hay bị sỉ nhục chà đạp thân xác lẫn linh hồn, cậh cũng không mở miệng nói lại, cũng không biện giải minh oan cho bản thân mỗi khi bị người gia đình hắn giám tội là kẻ ăn cắp. Vì cậu biết có biện giải cũng chẳng ai tin, ai nghe cả.
Cậu chỉ cười chua xót cho bản thân mình, nếu như có được chết đi sống lại một lần nữa! Liệu lúc đó cậu có như thế này? Có đáng không khi cậu chết nhanh nhất có thể. Suy nghĩ như thế và cậu đã thử tìm cái chết cho mình.
Nhưng...hắn lại không cho cậu chết, mỗi lần cậu muốn lấy dao hay cắn lưỡi tự tử. Hắn đã đem cậu đánh muốn gãy đôi chân nhỏ bé của cậu, cậu muốn chạy trốn thoát căn nhà này thì bị người hầu thông báo, thưa tội của cậu cho hắn nghe. Hắn bắt cậu phải nhịn đói trong một ngày mà phải làm việc mệt mỏi gấp đôi ngày thường. Còn nếu không cậu ngất xỉu thì bị quản gia lấy nước lạnh mà tạt thẳng vào người cậu, đói cùng với rét nhập lại khiến cậu càng lạnh run hơn. Cố nén nỗi đau và ủy khuất này mà cậu lao đầu vào công việc mà chẳng biết trời đất gì nữa....
Nói hắn không động lòng vì đứa nhỏ xinh đẹp này là dối mình lừa người, nhiều lúc hắn đánh đập cậu nhưng hôm sau đã sai quản gia đem thuốc cho cậu uống để giảm bớt đau đớn. Tuy nhiên việc làm này của hắn lại khiến cậu cười lạnh trong người. Vì cậu biết, hắn là không muốn cậu chết dễ dàng hoặc hắn không muốn mất đi món đồ chơi là cậu mà tha hồ hành hạ, đánh đập...
Lúc đó cậu được 12 tuổi, cậu đi chợ với chị trong sự vui vẻ. Lúc cậu và chị đang đi về thì có một sát thủ giết người chạy xe thật nhanh do bị truy sát, người đó đã đâm chết chị và đã bỏ của chạy lấy người. Lúc đó mắt cậu trợn tròn to và giọt nước mắt lã chã rơi, cậu ôm siết chị mình mà rào khóc... Từ đó đến sau, tai nạn do xe gây ra đã tạo bóng ma trong cậu. Cậu trở nên vô hồn và không còn cười nữa.
Sự việc đó cũng tới tai của hắn, hắn hận cậu thấu xương tủy. Chỉ vì cậu là sao chổi mà ảnh hưởng đến người con gái hắn yêu, hắn hận không thể giết cậu lúc này hơn bao giờ hết. Cậu mất chị thì cũng chẳng còn ai nương tựa. Chính hắn đã dắt cậu về làm người ăn kẻ ở trong nhà hắn. Tuy nhiên....
Cậu lại bị đánh đập bởi gia đình hắn, những phụ nữ hắn hoan ái đem về để hành hạ cậu. Bọn họ do thù hằn với chị của cậu nên đã lấy cậu để làm bia đỡ đạn, cậu bị tát mặt thật mạnh đến nỗi khóe môi bị rách và chảy máu. Hắn chỉ đứng nhìn mà cười lạnh, hắn phải cho cậu nếm mùi vị đau khổ giống hắn. Có lần hắn say rượu về, tay cầm điếu thuốc mà hút. Hút xong hắn dụi thẳng tàn thuốc vào người cậu, khiến cậu đau đớn hét lên. Ánh mắt cậu ngập lửa hận thù mà nhìn hắn, hận hắn đến tận tủy xương của mình, rất hận hắn, hận không thể nào buông bỏ được. Hắn cũng giống cậu, hắn hận đứa bé là cậu đến muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Hắn phải khiến cậu chịu những vết thương này mà hắn ban tặng dành cho cậu, để cậu hận hắn đến nỗi nó thành ác mộng mỗi khi cậu sẽ nhớ đến người đã gây ra cho cậu chính là hắn...
------------------
Sau 5 năm làm việc...
Triệu A Mẫn đang lau chùi trong phòng, bỗng tiếng bước chân bước vào căn phòng này. Là hắn! Mắt cậu trợn tròn lên trong sự giật mình và không an tâm, thấy Phong Hạo Thiên bước vào thì cậu cúi đầu. Tay cầm đồ miếng vải lau mà cúi chào hắn và định bước ra khỏi phòng thì bị hắn gọi lại. Khuôn mặt cậu không sợ cũng không biểu cảm mà đứng im không lên tiếng, Phong Hạo Thiên hắn ngồi xuống ghế cách đó không xa, một người phụ nữ có khuôn mặt trông rất giống người chị đã quá cố của cậu bước vào mà ngồi vào lòng hắn. Tay cậu cầm chặt giẻ lau mà bấu chặt, Triệu A Mẫn cậu thật sự không biết hắn định âm mưu gì với cậu.
Bất giác Phong Hạo Thiên mân mê chiếc cằm nho nhỏ điêu khắc xinh đẹp đó của cô nàng, khiến cô ta hừ nhẹ vì khoái cảm dâng lên. Lúc này đầu cậu cúi xuống lợi hại, cậu thật sự khinh tởm hắn. Khinh tởm kẻ dám lấy người giống chị quá cố của cậu ra mà làm trò tiêu khiển, hắn thấy cậu cúi đầu nên nhếch mép cười lạnh. Tay hắn không an phận mà sờ loạn hết cơ thể con đàn bà dâm loạn này, hắn cũng chỉ làm như vậy để khiến cho Triệu A Mẫn ghi thù hắn. Khiến cậu khắc sâu những âm thanh ghê tởm mà hắn cho cậu nghe, cô nàng mê loạn quá độ nên đã phát ra những âm thanh mê hoặc lòng người. Cậu nghe mà chẳng những không hứng thú, ngược lại là đôi vai nhỏ đã run cầm cập. Không phải run của sự sợ hãi mà là của sự tức giận bị kèm nén, Phong Hạo Thiên thấy vậy thì đứng dậy. Tiếng bước chân đi lại cậu, tay hắn nâng cằm cậu lên, hỏi:
- Sao nào? Hứng thú không hả đồ rác rưởi?!
-....
Cậu không trả lời cũng không muốn nói, khuôn mặt cậu chán ghét cùng với khinh tởm nhìn hắn. Hắn tức giận bóp mạnh cằm của cậu mà cảnh cáo.
- Nhớ cho rõ! Đây được gọi là sự sỉ nhục tôi dành cho em.
- Buô.. buông ra...
Chán ghét quá độ, cậu lắp bắp khi có sự đụng chạm của hắn. Tay cậu không tự giác đã hất tay hắn ra khỏi cằm của mình, Phong Hạo Thiên lúc này đã tức giận lôi Triệu A Mẫn quăng mạnh lên giường. Khuôn mặt âm trầm, sắc bén ra giọng với người phụ nữ kia:
- Cút!
Triệu A Mẫn cậu hoảng hốt không thôi, cố nắm chặt áo và bò dậy khỏi giường. Nhưng cậu lại bị Phong Hạo Thiên nắm mạnh bàn tay gầy nhỏ của cậu và đè cậu xuống, Triệu A Mẫn lúc này hoảng sợ không thôi. Chân và bàn tay run rẫy dữ dội khi hành động thô bạo và ánh mắt đỏ lửa của hắn khi nhìn cậu, cậu run sợ vì thấy hắn đã điên lên với cậu. Cổ họng nghẹn khuất, đôi mắt mở to và hốt hoảng đẩy hắn mạnh ra. Nếu cậu không đẩy hắn ra, chắc chắn cậu sẽ bị hắn hành hạ cho đến chết. Bản năng cậu đã cho cậu biết đáp án không hay dành cho mình, kiên cường trong lời nói và tay cố đẩy lòng ngực hắn, nói:
- Xin tự tôn cậu chủ!
Phong Hạo Thiên không những lung lây, ngược lại còn nắm mạnh đôi tay của cậu mà giơ lên cao. Hắn cúi người lấy tay khác cởi bỏ cúc áo trên cổ của cậu mà hôn xuống đôi môi ướt át, mềm mại của cậu để gây kích thích bản thân cậu. Hôn xong hắn cúi xuống hôn vào cổ cậu, hắn hôn nhẹ nhàng và cắn thật mạnh vào cổ cậu, đau đớn truyền đến cậu hét lên, cùng với vùng vẫy mà chân đạp loạn xa mà gào thét:
- Không!!
Đôi mắt cậu ngấn lệ vì đau mà đỏ hoe, đôi môi mím chặt không để miệng mình cầu xin hắn tha cho mình.
Phong Hạo Thiên cắn xong cổ trơn mịn của Triệu A Mẫn đến nỗi rỉ máu, hắn lấy lưỡi của bản thân mà liếm đi những giọt máu nóng hổi đó. Vì hôm nay là ngày hắn đã nhịn đói suốt 1 tháng, hắn không thích những loại máu của những người phụ nữ dơ bẩn kia. Hắn cũng không thích sự đụng chạm của đứa nhỏ này, tuy nhiên... lúc này hắn đã mất kiểm soát. Lần nữa ranh nanh sắc nhọn của hắn cắm mạnh vào khuôn cổ của cậu mà hút máu. Khuôn mặt Triệu A Mẫn lúc này đã sợ hãi không thôi.
Hắn ta hút máu mình sao? Không không thể nào?!
Đôi mắt trợn to vì không thể tin được việc xảy ra, cùng với nhiệt độ thân thể cậu đã giảm xuống, môi cậu đã muốn nhuộm đỏ do bị mím chặt mà ra. Sự khiêu gợi đó cùng với kích thích của cậu dành cho hắn, khiến hắn càng muốn răng nanh mình cắm sâu vào cậu hơn, tay hắn luồn vào chiếc áo mỏng dành cho người hầu. Phong Hạo Thiên kích thích đầu ti của Triệu A Mẫn khiến cậu rùng mình, thân thể cậu run rẫy không thôi.
Ngay hôm nay cậu mới biết được rằng, hắn là một con ma cà rồng! Đôi mắt vô hồn cùng với mệt mỏi do bị mất nhiều máu, cậu đã nhắm chặt đôi mắt của mình. Giọt lệ rơi khóe mắt lăn dài xuống, cùng với không cam lòng vì cậu sắp bị hắn hút máu mà chết.
-----------
Cậu hận hắn, cậu đâu phải là người gây ra tất cả những tội kia. Cậu chỉ là một đứa trẻ thôi mà, cậu đáng được yêu thương, quan tâm, cưng chiều. Thế nhưng vì sao.... Vì sao hắn lại đối xử với cậu như vậy? Cậu đã chăm chỉ làm việc, những việc quản gia giao cho cậu. Cậu đều làm xong tất cả, vì cớ gì hắn lại lôi cậu ra làm trò mua vui cho những người phụ nữ hắn đem đến. Lúc vui hắn tha cho cậu yên ổn một ngày, còn lúc bực tức và chán ghét thì lại dắt cậu vào một khu rừng hoang vắng. Rồi trói buộc cậu ở đó mặt kệ sống chết của cậu! Bị trói buộc ở đó đến tận 2 ngày 1 đêm khiến cậu suy tàn, ốm yếu do bị gió lạnh gây ra.
Triệu A Mẫn bị sốt cao nhưng vẫn bị hắn sai quản gia giáo huấn, dùng roi đánh và răn đe cậu. Những lần roi quất xuống chẳng có cái nào là thương tiếc dành cho cậu, mặc dù những người hầu trong biệt thự của hắn muốn giúp cậu, nhưng họ lại sợ cãi lệnh của hắn nên đã im lặng và nhìn cậu bị đòn roi đánh đến ngất xỉu.
Lúc đầu cậu còn khóc và van xin hắn để tha cho mình, sau này cậu mới biết. Dù bản thân có nài nỉ bao nhiêu thì hắn cũng sẽ chẳng tha cho cậu, ngược lại hắn càng đánh đập dã man và đầy hung tợn dành cho cậu. Cậu bắt đầu bị đánh đập thì không khóc nữa, cũng chẳng ngước đôi mắt ủy khuất mà nhìn những người xung quanh thương hại mình.
Từ lúc bước vào căn nhà này, cậu chỉ có một khái niệm đó là câm nín. Dù có bị đánh đập hay bị sỉ nhục chà đạp thân xác lẫn linh hồn, cậh cũng không mở miệng nói lại, cũng không biện giải minh oan cho bản thân mỗi khi bị người gia đình hắn giám tội là kẻ ăn cắp. Vì cậu biết có biện giải cũng chẳng ai tin, ai nghe cả.
Cậu chỉ cười chua xót cho bản thân mình, nếu như có được chết đi sống lại một lần nữa! Liệu lúc đó cậu có như thế này? Có đáng không khi cậu chết nhanh nhất có thể. Suy nghĩ như thế và cậu đã thử tìm cái chết cho mình.
Nhưng...hắn lại không cho cậu chết, mỗi lần cậu muốn lấy dao hay cắn lưỡi tự tử. Hắn đã đem cậu đánh muốn gãy đôi chân nhỏ bé của cậu, cậu muốn chạy trốn thoát căn nhà này thì bị người hầu thông báo, thưa tội của cậu cho hắn nghe. Hắn bắt cậu phải nhịn đói trong một ngày mà phải làm việc mệt mỏi gấp đôi ngày thường. Còn nếu không cậu ngất xỉu thì bị quản gia lấy nước lạnh mà tạt thẳng vào người cậu, đói cùng với rét nhập lại khiến cậu càng lạnh run hơn. Cố nén nỗi đau và ủy khuất này mà cậu lao đầu vào công việc mà chẳng biết trời đất gì nữa....
Nói hắn không động lòng vì đứa nhỏ xinh đẹp này là dối mình lừa người, nhiều lúc hắn đánh đập cậu nhưng hôm sau đã sai quản gia đem thuốc cho cậu uống để giảm bớt đau đớn. Tuy nhiên việc làm này của hắn lại khiến cậu cười lạnh trong người. Vì cậu biết, hắn là không muốn cậu chết dễ dàng hoặc hắn không muốn mất đi món đồ chơi là cậu mà tha hồ hành hạ, đánh đập...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.