Chương 6: Giá trị
Andlao
12/07/2022
Trong tích tắc ấy, Bologo cảm thấy mình như đang mơ, mơ về một cơn ác mộng.
Đúng, anh vẫn còn chưa thức dậy sau giấc ngủ trưa. Tòa nhà đóng cửa, không có lũ Ác ma và cái bóng chết tiệt đang bọc trong lưỡi dao này. Tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ kỳ quái mà thôi... Bologo rất muốn tự an ủi mình theo cách này, nhưng anh biết rằng, mọi thứ đều là thật.
Tiếng ù ù của kim loại gần như lấy đi thính giác của Bologo. Tia lửa thì không ngừng lóe lên trong những ánh dao chói lòa.
Bologo đang quần nhau với một con sói dữ tợn. Sau những cú chém dữ dội, hai cánh tay cầm dao bắt đầu tê liệt, thậm chí gần như đã mất đi cảm giác.
Sau lần chạm trán ngắn ngủi này, Bologo đã từ bỏ ý định đối kháng trực diện với con sói. Anh cố gắng di chuyển thật nhanh trong quá trình chiến đấu để không bị nó dồn vào chỗ chết.
Một khi bị lưỡi dao chết chóc kia bắt được, Bologo sẽ lập tức bị chém ngay thành một đống thịt vụn giống những Ác ma đã ngã xuống đó.
Bên trong tòa nhà bị bịt kín, cơn cuồng phong do lưỡi dao thổi bùng lên lướt qua bóng đèn, trên tường xuất hiện vô số vết nứt, lớp bụi không ngừng rơi xuống, trông như tuyết rơi lả tả.
Bologo chạy thục mạng, thỉnh thoảng quay đầu lại thì thấy bóng dáng gớm ghiếc và đáng sợ kia đang xuyên qua màn xám trắng mơ hồ để đuổi theo.
Tiếng leng keng vang vọng, càng lúc càng gần, càng ngày càng điếc tai.
Bologo chưa bao giờ gặp một kẻ địch như con sói này. Trên cơ thể của nó không có mùi thối rữa hay mục nát, vì vậy rất khó để phán đoán nó có phải là một Ác ma hay không.
Về phần con người?
Bologo không nghĩ rằng con người có thể làm được điều này, ít nhất theo như những gì Bologo biết thì đó là điều không thể.
Tốc độ đáng sợ như thế, sức mạnh thì tàn bạo và đầy chết chóc...
Tiếng gió rít gần trong gang tấc, Bologo đã bị đuổi kịp.
Không chút do dự, anh đột ngột quay người, vung dao lên. Hai cái bóng va vào nhau, dao gấp chém vào bộ lông bờm dày đặc, sắc bén như lưỡi dao kia.
Lưỡi dao bị gãy, con dao gấp trên tay Bologo cũng bị rạn. Nhưng càng nhiều lưỡi dao hơn vút tới, đung đưa như đang múa, hay đúng hơn là một cái cối xay thịt đang xoay tròn, lướt đến, róc, xé nát cánh tay của Bologo.
Cơn đau dữ dội truyền đến từ hai tay, Bologo nghiến răng và dùng hết sức để vùng vẫy.
Con sói khoác một bộ giáp sắt, nhưng trọng lượng của nó nhẹ hơn nhiều so với dự kiến của Bologo, cứ như thể không hề có thứ gì dưới bộ giáp này mà chỉ là một cái vỏ rỗng.
Cả hai va vào nhau, rồi lại nhanh chóng tách ra. Với cái giá phải trả là chấn thương, Bologo đã đẩy lùi thành công con sói và kéo dài khoảng cách một lần nữa.
Nhìn lại con sói từ phía xa, nó xoay tròn vài vòng trên không rồi đáp nhẹ xuống đất. Đầu sói ngẩng lên, ánh sáng xanh mờ ảo bị bao phủ bởi một lớp bụi bặm, hơi thở có hình thể tràn ra từ khe hở.
Nó đứng dậy, hàng loạt những chùm sáng lấp lánh giống nhau xuất hiện trên bộ giáp đen tuyền. Đồng thời, những hoa văn tinh xảo và lộng lẫy được soi rọi trên bộ giáp. Nhất thời, khí thế sát phạt không còn nữa, mà thay vào đó, nó lại cực kỳ giống một món đồ thủ công mỹ nghệ được chạm khắc bởi một bậc thầy.
Ma trận giả kim.
Nhìn chăm chú vào những hoa văn kia, một từ vừa lạ vừa quen lóe lên trong tâm trí Bologo.
Đây là từ mà anh nghe được từ miệng Jeffrey sau khi cả hai say rượu vào nửa năm trước.
Khi đó, Bologo có thể cảm nhận rõ được rằng Jeffrey đã nhận ra mình quá lời, thậm chí còn tỉnh hẳn lại. Mà từ đó về sau, Jeffrey cũng không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Bologo phản ứng rất nhanh, nhớ lại câu nói mơ hồ của con sói trước. Anh nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
- Đây là bài đánh giá của các người, đúng không?
Từ từ lùi lại, bức tường xi măng trắng xám chắn hết mọi lối đi. Trong chiến trường giống như mê cung này, phía trước thì là con sói dữ tợn đang ép sát từng bước.
Đây là bài đánh giá, bài đánh giá đến từ "những người kia". Là một tổ chức có thật ở thế giới siêu phàm, chỉ có họ mới có thể sở hữu thứ sức mạnh kỳ dị như này, khiến mình rơi vào cái lồng giam khép kín này mà không hề hay biết, đồng thời cũng ném vào đây vô số Ác ma, và cả con sói dữ tợn đang đứng ở trước mặt này nữa.
- Là do màn thể hiện của tôi có hơi quá tốt?
Bologo phàn nàn.
Kết hợp với những lời trước đó của con sói thì dường như nó vốn không định ra tay, chắc là do lúc mình đối mặt với Á ma đã thể hiện một sức mạnh quá áp đảo, vì lý do này mà nó đã quyết định bước ra khỏi bóng tối.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, máu tuôn trào ra ngoài quay ngược vào cánh tay của Bologo, thời gian như đảo ngược, da thịt cũng từ từ lấp đầy vết thương, thậm chí còn hồi phục y như cũ.
Bologo thở ra một hơi. Mặc dù động tác của anh có vẻ hơi chậm, nhưng ngay sau đó đã vung ra cơn gió gào rít.
Con dao gấp đầy vết nứt bị ném đi, bay cực chuẩn về phía con sói. Tuy nhiên, nó dễ dàng bị áo giáp sắt đánh bật ra, tóe lên vài tia lửa, nhưng mọi thứ chỉ là bắt đầu, Bologo lao nhanh về phía con sói, rồi vung chiếc áo khoác lên và ném về phía trước.
Áo khoác đen ngăn giữa hai bên, chặn tầm nhìn của con sói. Tiếng ù ù vang lên, con sói vung tay, lưỡi dao sắc trên cánh tay chém xuống, chiếc áo khoác lập tức bị rạch thành muôn mảnh, nhưng Bologo đã biến mất khỏi đó.
Ở đâu?
Cú đâm mạnh vào thẳng eo, dao gấp xuyên qua lớp giáp sắt, Bologo có thể cảm nhận rõ phản lực đến từ chuôi dao. Sau khi phá vỡ lớp phòng ngự bên ngoài, mọi thứ đều trơn tru. Đúng như anh đoán, con sói chỉ là một bộ giáp sắt không mà thôi, bên trong không hề có bất cứ thứ gì.
Con ngươi xanh biếc lóe lên một tia sáng kỳ dị. Bologo không dừng lại lâu mà buông con dao gấp ra và lùi nhanh về phía sau, để lại trong cơ thể con sói một lưỡi dao gấp chết chóc. Ngay sau đó, móng vuốt sắc bén mang theo vô số lưỡi dao chém tới, đúng vào vị trí mà Bologo vừa đứng khi nãy, tạo ra một vết nứt khủng khiếp.
Chỉ chậm hơn một chút thôi là Bologo đã bị chặt thành một tảng thịt đẫm máu như lũ Ác ma kia.
Chiến sự dịu đi một chút. Bologo và con sói nhìn nhau từ xa. Nó không vội tấn công mà nhìn con dao đang cắm vào eo, bộ dáng như đang suy tư. Bologo thì nắm chặt dao gấp, trông có vẻ háo hức.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Bologo không chạy trốn nữa mà tấn công ngược về phía con sói. Rời khỏi hành lang chật hẹp, tiếng sắt thép va vào nhau quay lại sảnh chính.
Mỗi một lần chạm trán là một lưỡi dao bị gãy, trên cơ thể của Bologo cũng có thêm những vết thương mới, nhưng nhờ khả năng tự lành kỳ dị kia, máu quay ngược lại, da thịt tái tổ chức, vậy mà anh vẫn giữ được thế cân bằng kỳ lạ này.
Mặc dù bị thương nặng đến thế, nhưng mỗi lần đều sẽ không đến mức tử vong, đồng thời, Bologo còn câu đủ thời gian để chữa trị cơ thể.
Điều càng quan trọng hơn là, xác Ác ma vương vãi khắp sảnh, tất cả đều bị con sói giết chết. Trong tầm mắt của Bologo, từng chùm sáng màu xanh lam không ngừng xuất hiện từ những cái xác và bay thẳng về phía cơ thể anh. Nó mang đến cho anh một cảm giác mãn nguyện, thậm chí ngay cả sức mạnh cũng tăng lên không ít.
Tiếng gió rít lướt qua, những lưỡi dao dày, đặc, xoắn lại thành một lưỡi hái đen nhánh, tiến sát đến đỉnh đầu Bologo.
Anh bỗng cúi rạp người, con dao gấp đâm về phía vai trái con sói, găm thật sâu vào trong đó, sâu đến mức đầu dao trồi ra khỏi lưng bộ giáp.
Bologo còn chưa kịp vui mừng thì một cơn cuồng phong khác nổi lên, lưỡi dao chết người đập vào Bologo, quật bay anh ra ngoài, va mạnh vào tường, để lại một vệt máu. Anh gục trên mặt đất, cánh tay co quắp. Cú đập vừa rồi đã dập nát xương Bologo.
Con sói không truy kích. Trên cơ thể của nó cũng đầy những vết sẹo và chỗ lõm do con dao gấp để lại, thậm chí một số vẫn còn đang cắm trên bộ giáp của nó. Lúc di chuyển, những con dao gấp đâm xuyên qua bộ giáp này ảnh hưởng không nhỏ đến động tác của nó.
Nó chợt nhận ra điều gì đó. Giọng nói trầm thấp vang lên:
- Anh đã biết làm thế nào để kết thúc tất cả những chuyện này từ lâu rồi đúng không?
- Đúng, 'tìm được ta' – mục tiêu của bài đánh giá không phải là đánh bại anh, mà là tìm được anh, tìm được cơ thể đáng lẽ ra nên tồn tại dưới lớp vỏ rỗng tuếch này.
Bologo ho ra máu. Sau khi đoán được đây là bài đánh giá, anh mới nhận ra điều này – con sói trước mặt chỉ là một lớp vỏ rỗng tuếch, loại trừ khả năng là linh hồn, thì nhất định phải có người khống chế nó, chỉ cần tìm được người điều khiển ấy là Bologo có thể giành chiến thắng.
- Anh biết tôi ở đâu?
“Tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trong tòa nhà này đều đã bị bịt kín, nhưng riêng phòng của tôi thì không”, Bologo cười, “"Tôi đoán là anh đang dựa trên chiếc sofa của tôi, nghe đĩa nhạc mà tôi yêu thích nhất”.
Có thể nhận thấy rõ tia sáng lập lòe trên người con sói ngưng trệ trong vài giây, sau đó một tiếng cười trầm thấp và kìm nén vang lên.
- Vậy thì tại sao anh lại không đi tìm tôi? Rất nhiều lần anh đều có cơ hội.
Bologo hoàn toàn có thể chạy trốn để đi tìm mình, chứ không phải mất thời gian ở đây với cái vỏ rỗng tuếch này.
Bologo im lặng một lúc, rồi đáp:
- Giá trị.
- Giá trị?
- Đúng, giá trị.
Các xương bị gãy bắt đầu liền lại, các cơ bắp cường tráng vặn vẹo trên cánh tay, định hình lại như cũ. Bologo dựa vào tường, từ từ đứng lên, trong mắt lóe lên những tia sáng xanh.
- Cái gọi là đánh giá thực chất là một quá trình đánh giá giá trị của một người, đúng không? Để đánh giá giá trị của người đó có cao hay không, có đủ để các người sẵn sàng chấp nhận rủi ro hay không.
Bologo nói tiếp.
Anh rất biết rất rõ sự đáng sợ của thân phận Con nợ này. Để bổ sung linh hồn, rất nhiều Con nợ sẽ lại bị Ma quỷ cám dỗ, từ đó hiến tế thêm nhiều linh hồn và trở thành con rối cho Ma quỷ. Bologo đoán rằng "những người kia" cũng lo lắng chuyện này, một khi để tay sai của Ma quỷ gia nhập, cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng là một chuyện rất tệ.
Bologo vẫn còn quá nhiều việc muốn làm, anh không thể bị đưa về nhà tù tối tăm kia, đồng thời, nếu anh muốn bước vào thế giới siêu phàm đó, thì cũng cần sự chấp thuận của “những người kia”.
Anh chẳng có gì cả, còn “những người” nắm giữ sức mạnh siêu phàm kia không phải là những kẻ có thể hài lòng với vài lời hùng biện, vì vậy tất cả những gì anh cần phải làm chính là hành động.
Dùng hành động để chứng minh giá trị của mình, dùng cách này để gõ cánh cửa đến thế giới chưa biết kia.
“Giết Ác ma là cách hợp lệ để vượt qua bài đánh giá này. Trong quá trình bị anh truy lùng, tìm ra lý do của chuyện này và tìm thấy anh thì có thể coi như là vượt qua với điểm tuyệt đối?" Bologo suy đoán, "Nhưng như thế vẫn chưa đủ".
- Chưa đủ?
Con sói thuật lại lời Bologo với vẻ hoài nghi.
Đối với chuyện này, Bologo chỉ cười cười. Đúng, không cần phải nói gì cả, điều cần thiết bây giờ chính là hành động, duy chỉ có hành động.
Bologo từ đột ngột bắn ra từ góc khuất với tốc độ nhanh như sao băng. Bước chạy sải rất lớn. Mặt đất đẫm máu trở nên rất trơn, khiến Bologo bị trượt vài lần. Tuy động tác di chuyển nhìn có hơi chật vật, nhưng trông lại cực kì giống một con chó săn đang sà xuống.
Anh duỗi tay ra, nắm lấy xác một Ác ma trong quá trình lao tới rồi vác lên vai như một lá chắn.
Thân phận của anh là một tù nhân, là một Con nợ khao khát tự do, vì vậy Bologo phải thể hiện được giá trị của bản thân, để họ không thể chần chừ. Anh muốn giá trị bản thân phải "cao" tới mức họ không thể từ chối.
Con sói nâng hai tay lên, những con dao sắc trượt ra khỏi các rãnh trên đầu ngón tay, vô số tiếng ù ù điếc tai vang lên không ngừng.
Lặp lại thủ đoạn cũ, ngay trước khi đến gần con sói, Bologo đã dùng sức ném cái xác của Ác ma này ra và đập nó về phía con sói, nhằm che giấu hành động của mình.
Con sói do dự mất một giây, chẳng hiểu sao sau khi nghe xong những lời của Bologo, trong nội tâm nó bỗng có chút bất an.
Thủ đoạn quen thuộc lại diễn ra trước mắt, những thủ đoạn như vậy hiển nhiên chỉ có hiệu quả một lần, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, nó lại lùi về sau một bước.
Đây là lần đầu tiên nó lùi lại kể từ lúc chiến đấu đến giờ.
Ánh sáng xanh mờ ảo phập phồng như hơi thở, tiếng lưỡi dao trên người va vào nhau át đi tiếng bước chân, nó chỉ có thể dựa vào tầm mắt của mình để truy tìm dấu vết của Bologo.
Không tìm thấy, nó không thể tìm thấy bóng dáng của Bologo. Cái xác của Ác ma đã bay đến trước mặt và nổ tung với một tiếng "Bùm".
Con dao gấp xoắn cái xác thành nhiều mảnh. Lần này Bologo lao thẳng tới, rạch đôi dòng máu nóng hổi và xương vỡ bay tán loạn, cùng với vẻ vui mừng trên khuôn mặt hung ác và tia sáng xanh lam ánh lên trong con ngươi.
Thật thật giả giả, lần này Bologo không phát động cuộc tấn công từ góc khuất, mà là đánh phủ đầu.
Lúc này, con sói đã hiểu ra ý định của Bologo – gã này chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ vượt qua bài kiểm tra một cách suôn sẻ, thứ mà gã muốn là vượt qua trên cả tuyệt đối và thể hiện ra giá trị của mình, khiến họ không thể không cần Bologo.
Đây như một cuộc phỏng vấn hoang đường, Bologo muốn gia nhập một công ty giết người hàng loạt, vậy thì điều gì có thể chứng minh giá trị của anh tốt hơn việc giết chết người phỏng vấn?
Đi kèm với tiếng cười khàn trong điên loạn là ánh dao vung cao hết cỡ.
Đúng, anh vẫn còn chưa thức dậy sau giấc ngủ trưa. Tòa nhà đóng cửa, không có lũ Ác ma và cái bóng chết tiệt đang bọc trong lưỡi dao này. Tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ kỳ quái mà thôi... Bologo rất muốn tự an ủi mình theo cách này, nhưng anh biết rằng, mọi thứ đều là thật.
Tiếng ù ù của kim loại gần như lấy đi thính giác của Bologo. Tia lửa thì không ngừng lóe lên trong những ánh dao chói lòa.
Bologo đang quần nhau với một con sói dữ tợn. Sau những cú chém dữ dội, hai cánh tay cầm dao bắt đầu tê liệt, thậm chí gần như đã mất đi cảm giác.
Sau lần chạm trán ngắn ngủi này, Bologo đã từ bỏ ý định đối kháng trực diện với con sói. Anh cố gắng di chuyển thật nhanh trong quá trình chiến đấu để không bị nó dồn vào chỗ chết.
Một khi bị lưỡi dao chết chóc kia bắt được, Bologo sẽ lập tức bị chém ngay thành một đống thịt vụn giống những Ác ma đã ngã xuống đó.
Bên trong tòa nhà bị bịt kín, cơn cuồng phong do lưỡi dao thổi bùng lên lướt qua bóng đèn, trên tường xuất hiện vô số vết nứt, lớp bụi không ngừng rơi xuống, trông như tuyết rơi lả tả.
Bologo chạy thục mạng, thỉnh thoảng quay đầu lại thì thấy bóng dáng gớm ghiếc và đáng sợ kia đang xuyên qua màn xám trắng mơ hồ để đuổi theo.
Tiếng leng keng vang vọng, càng lúc càng gần, càng ngày càng điếc tai.
Bologo chưa bao giờ gặp một kẻ địch như con sói này. Trên cơ thể của nó không có mùi thối rữa hay mục nát, vì vậy rất khó để phán đoán nó có phải là một Ác ma hay không.
Về phần con người?
Bologo không nghĩ rằng con người có thể làm được điều này, ít nhất theo như những gì Bologo biết thì đó là điều không thể.
Tốc độ đáng sợ như thế, sức mạnh thì tàn bạo và đầy chết chóc...
Tiếng gió rít gần trong gang tấc, Bologo đã bị đuổi kịp.
Không chút do dự, anh đột ngột quay người, vung dao lên. Hai cái bóng va vào nhau, dao gấp chém vào bộ lông bờm dày đặc, sắc bén như lưỡi dao kia.
Lưỡi dao bị gãy, con dao gấp trên tay Bologo cũng bị rạn. Nhưng càng nhiều lưỡi dao hơn vút tới, đung đưa như đang múa, hay đúng hơn là một cái cối xay thịt đang xoay tròn, lướt đến, róc, xé nát cánh tay của Bologo.
Cơn đau dữ dội truyền đến từ hai tay, Bologo nghiến răng và dùng hết sức để vùng vẫy.
Con sói khoác một bộ giáp sắt, nhưng trọng lượng của nó nhẹ hơn nhiều so với dự kiến của Bologo, cứ như thể không hề có thứ gì dưới bộ giáp này mà chỉ là một cái vỏ rỗng.
Cả hai va vào nhau, rồi lại nhanh chóng tách ra. Với cái giá phải trả là chấn thương, Bologo đã đẩy lùi thành công con sói và kéo dài khoảng cách một lần nữa.
Nhìn lại con sói từ phía xa, nó xoay tròn vài vòng trên không rồi đáp nhẹ xuống đất. Đầu sói ngẩng lên, ánh sáng xanh mờ ảo bị bao phủ bởi một lớp bụi bặm, hơi thở có hình thể tràn ra từ khe hở.
Nó đứng dậy, hàng loạt những chùm sáng lấp lánh giống nhau xuất hiện trên bộ giáp đen tuyền. Đồng thời, những hoa văn tinh xảo và lộng lẫy được soi rọi trên bộ giáp. Nhất thời, khí thế sát phạt không còn nữa, mà thay vào đó, nó lại cực kỳ giống một món đồ thủ công mỹ nghệ được chạm khắc bởi một bậc thầy.
Ma trận giả kim.
Nhìn chăm chú vào những hoa văn kia, một từ vừa lạ vừa quen lóe lên trong tâm trí Bologo.
Đây là từ mà anh nghe được từ miệng Jeffrey sau khi cả hai say rượu vào nửa năm trước.
Khi đó, Bologo có thể cảm nhận rõ được rằng Jeffrey đã nhận ra mình quá lời, thậm chí còn tỉnh hẳn lại. Mà từ đó về sau, Jeffrey cũng không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Bologo phản ứng rất nhanh, nhớ lại câu nói mơ hồ của con sói trước. Anh nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
- Đây là bài đánh giá của các người, đúng không?
Từ từ lùi lại, bức tường xi măng trắng xám chắn hết mọi lối đi. Trong chiến trường giống như mê cung này, phía trước thì là con sói dữ tợn đang ép sát từng bước.
Đây là bài đánh giá, bài đánh giá đến từ "những người kia". Là một tổ chức có thật ở thế giới siêu phàm, chỉ có họ mới có thể sở hữu thứ sức mạnh kỳ dị như này, khiến mình rơi vào cái lồng giam khép kín này mà không hề hay biết, đồng thời cũng ném vào đây vô số Ác ma, và cả con sói dữ tợn đang đứng ở trước mặt này nữa.
- Là do màn thể hiện của tôi có hơi quá tốt?
Bologo phàn nàn.
Kết hợp với những lời trước đó của con sói thì dường như nó vốn không định ra tay, chắc là do lúc mình đối mặt với Á ma đã thể hiện một sức mạnh quá áp đảo, vì lý do này mà nó đã quyết định bước ra khỏi bóng tối.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, máu tuôn trào ra ngoài quay ngược vào cánh tay của Bologo, thời gian như đảo ngược, da thịt cũng từ từ lấp đầy vết thương, thậm chí còn hồi phục y như cũ.
Bologo thở ra một hơi. Mặc dù động tác của anh có vẻ hơi chậm, nhưng ngay sau đó đã vung ra cơn gió gào rít.
Con dao gấp đầy vết nứt bị ném đi, bay cực chuẩn về phía con sói. Tuy nhiên, nó dễ dàng bị áo giáp sắt đánh bật ra, tóe lên vài tia lửa, nhưng mọi thứ chỉ là bắt đầu, Bologo lao nhanh về phía con sói, rồi vung chiếc áo khoác lên và ném về phía trước.
Áo khoác đen ngăn giữa hai bên, chặn tầm nhìn của con sói. Tiếng ù ù vang lên, con sói vung tay, lưỡi dao sắc trên cánh tay chém xuống, chiếc áo khoác lập tức bị rạch thành muôn mảnh, nhưng Bologo đã biến mất khỏi đó.
Ở đâu?
Cú đâm mạnh vào thẳng eo, dao gấp xuyên qua lớp giáp sắt, Bologo có thể cảm nhận rõ phản lực đến từ chuôi dao. Sau khi phá vỡ lớp phòng ngự bên ngoài, mọi thứ đều trơn tru. Đúng như anh đoán, con sói chỉ là một bộ giáp sắt không mà thôi, bên trong không hề có bất cứ thứ gì.
Con ngươi xanh biếc lóe lên một tia sáng kỳ dị. Bologo không dừng lại lâu mà buông con dao gấp ra và lùi nhanh về phía sau, để lại trong cơ thể con sói một lưỡi dao gấp chết chóc. Ngay sau đó, móng vuốt sắc bén mang theo vô số lưỡi dao chém tới, đúng vào vị trí mà Bologo vừa đứng khi nãy, tạo ra một vết nứt khủng khiếp.
Chỉ chậm hơn một chút thôi là Bologo đã bị chặt thành một tảng thịt đẫm máu như lũ Ác ma kia.
Chiến sự dịu đi một chút. Bologo và con sói nhìn nhau từ xa. Nó không vội tấn công mà nhìn con dao đang cắm vào eo, bộ dáng như đang suy tư. Bologo thì nắm chặt dao gấp, trông có vẻ háo hức.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Bologo không chạy trốn nữa mà tấn công ngược về phía con sói. Rời khỏi hành lang chật hẹp, tiếng sắt thép va vào nhau quay lại sảnh chính.
Mỗi một lần chạm trán là một lưỡi dao bị gãy, trên cơ thể của Bologo cũng có thêm những vết thương mới, nhưng nhờ khả năng tự lành kỳ dị kia, máu quay ngược lại, da thịt tái tổ chức, vậy mà anh vẫn giữ được thế cân bằng kỳ lạ này.
Mặc dù bị thương nặng đến thế, nhưng mỗi lần đều sẽ không đến mức tử vong, đồng thời, Bologo còn câu đủ thời gian để chữa trị cơ thể.
Điều càng quan trọng hơn là, xác Ác ma vương vãi khắp sảnh, tất cả đều bị con sói giết chết. Trong tầm mắt của Bologo, từng chùm sáng màu xanh lam không ngừng xuất hiện từ những cái xác và bay thẳng về phía cơ thể anh. Nó mang đến cho anh một cảm giác mãn nguyện, thậm chí ngay cả sức mạnh cũng tăng lên không ít.
Tiếng gió rít lướt qua, những lưỡi dao dày, đặc, xoắn lại thành một lưỡi hái đen nhánh, tiến sát đến đỉnh đầu Bologo.
Anh bỗng cúi rạp người, con dao gấp đâm về phía vai trái con sói, găm thật sâu vào trong đó, sâu đến mức đầu dao trồi ra khỏi lưng bộ giáp.
Bologo còn chưa kịp vui mừng thì một cơn cuồng phong khác nổi lên, lưỡi dao chết người đập vào Bologo, quật bay anh ra ngoài, va mạnh vào tường, để lại một vệt máu. Anh gục trên mặt đất, cánh tay co quắp. Cú đập vừa rồi đã dập nát xương Bologo.
Con sói không truy kích. Trên cơ thể của nó cũng đầy những vết sẹo và chỗ lõm do con dao gấp để lại, thậm chí một số vẫn còn đang cắm trên bộ giáp của nó. Lúc di chuyển, những con dao gấp đâm xuyên qua bộ giáp này ảnh hưởng không nhỏ đến động tác của nó.
Nó chợt nhận ra điều gì đó. Giọng nói trầm thấp vang lên:
- Anh đã biết làm thế nào để kết thúc tất cả những chuyện này từ lâu rồi đúng không?
- Đúng, 'tìm được ta' – mục tiêu của bài đánh giá không phải là đánh bại anh, mà là tìm được anh, tìm được cơ thể đáng lẽ ra nên tồn tại dưới lớp vỏ rỗng tuếch này.
Bologo ho ra máu. Sau khi đoán được đây là bài đánh giá, anh mới nhận ra điều này – con sói trước mặt chỉ là một lớp vỏ rỗng tuếch, loại trừ khả năng là linh hồn, thì nhất định phải có người khống chế nó, chỉ cần tìm được người điều khiển ấy là Bologo có thể giành chiến thắng.
- Anh biết tôi ở đâu?
“Tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trong tòa nhà này đều đã bị bịt kín, nhưng riêng phòng của tôi thì không”, Bologo cười, “"Tôi đoán là anh đang dựa trên chiếc sofa của tôi, nghe đĩa nhạc mà tôi yêu thích nhất”.
Có thể nhận thấy rõ tia sáng lập lòe trên người con sói ngưng trệ trong vài giây, sau đó một tiếng cười trầm thấp và kìm nén vang lên.
- Vậy thì tại sao anh lại không đi tìm tôi? Rất nhiều lần anh đều có cơ hội.
Bologo hoàn toàn có thể chạy trốn để đi tìm mình, chứ không phải mất thời gian ở đây với cái vỏ rỗng tuếch này.
Bologo im lặng một lúc, rồi đáp:
- Giá trị.
- Giá trị?
- Đúng, giá trị.
Các xương bị gãy bắt đầu liền lại, các cơ bắp cường tráng vặn vẹo trên cánh tay, định hình lại như cũ. Bologo dựa vào tường, từ từ đứng lên, trong mắt lóe lên những tia sáng xanh.
- Cái gọi là đánh giá thực chất là một quá trình đánh giá giá trị của một người, đúng không? Để đánh giá giá trị của người đó có cao hay không, có đủ để các người sẵn sàng chấp nhận rủi ro hay không.
Bologo nói tiếp.
Anh rất biết rất rõ sự đáng sợ của thân phận Con nợ này. Để bổ sung linh hồn, rất nhiều Con nợ sẽ lại bị Ma quỷ cám dỗ, từ đó hiến tế thêm nhiều linh hồn và trở thành con rối cho Ma quỷ. Bologo đoán rằng "những người kia" cũng lo lắng chuyện này, một khi để tay sai của Ma quỷ gia nhập, cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng là một chuyện rất tệ.
Bologo vẫn còn quá nhiều việc muốn làm, anh không thể bị đưa về nhà tù tối tăm kia, đồng thời, nếu anh muốn bước vào thế giới siêu phàm đó, thì cũng cần sự chấp thuận của “những người kia”.
Anh chẳng có gì cả, còn “những người” nắm giữ sức mạnh siêu phàm kia không phải là những kẻ có thể hài lòng với vài lời hùng biện, vì vậy tất cả những gì anh cần phải làm chính là hành động.
Dùng hành động để chứng minh giá trị của mình, dùng cách này để gõ cánh cửa đến thế giới chưa biết kia.
“Giết Ác ma là cách hợp lệ để vượt qua bài đánh giá này. Trong quá trình bị anh truy lùng, tìm ra lý do của chuyện này và tìm thấy anh thì có thể coi như là vượt qua với điểm tuyệt đối?" Bologo suy đoán, "Nhưng như thế vẫn chưa đủ".
- Chưa đủ?
Con sói thuật lại lời Bologo với vẻ hoài nghi.
Đối với chuyện này, Bologo chỉ cười cười. Đúng, không cần phải nói gì cả, điều cần thiết bây giờ chính là hành động, duy chỉ có hành động.
Bologo từ đột ngột bắn ra từ góc khuất với tốc độ nhanh như sao băng. Bước chạy sải rất lớn. Mặt đất đẫm máu trở nên rất trơn, khiến Bologo bị trượt vài lần. Tuy động tác di chuyển nhìn có hơi chật vật, nhưng trông lại cực kì giống một con chó săn đang sà xuống.
Anh duỗi tay ra, nắm lấy xác một Ác ma trong quá trình lao tới rồi vác lên vai như một lá chắn.
Thân phận của anh là một tù nhân, là một Con nợ khao khát tự do, vì vậy Bologo phải thể hiện được giá trị của bản thân, để họ không thể chần chừ. Anh muốn giá trị bản thân phải "cao" tới mức họ không thể từ chối.
Con sói nâng hai tay lên, những con dao sắc trượt ra khỏi các rãnh trên đầu ngón tay, vô số tiếng ù ù điếc tai vang lên không ngừng.
Lặp lại thủ đoạn cũ, ngay trước khi đến gần con sói, Bologo đã dùng sức ném cái xác của Ác ma này ra và đập nó về phía con sói, nhằm che giấu hành động của mình.
Con sói do dự mất một giây, chẳng hiểu sao sau khi nghe xong những lời của Bologo, trong nội tâm nó bỗng có chút bất an.
Thủ đoạn quen thuộc lại diễn ra trước mắt, những thủ đoạn như vậy hiển nhiên chỉ có hiệu quả một lần, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, nó lại lùi về sau một bước.
Đây là lần đầu tiên nó lùi lại kể từ lúc chiến đấu đến giờ.
Ánh sáng xanh mờ ảo phập phồng như hơi thở, tiếng lưỡi dao trên người va vào nhau át đi tiếng bước chân, nó chỉ có thể dựa vào tầm mắt của mình để truy tìm dấu vết của Bologo.
Không tìm thấy, nó không thể tìm thấy bóng dáng của Bologo. Cái xác của Ác ma đã bay đến trước mặt và nổ tung với một tiếng "Bùm".
Con dao gấp xoắn cái xác thành nhiều mảnh. Lần này Bologo lao thẳng tới, rạch đôi dòng máu nóng hổi và xương vỡ bay tán loạn, cùng với vẻ vui mừng trên khuôn mặt hung ác và tia sáng xanh lam ánh lên trong con ngươi.
Thật thật giả giả, lần này Bologo không phát động cuộc tấn công từ góc khuất, mà là đánh phủ đầu.
Lúc này, con sói đã hiểu ra ý định của Bologo – gã này chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ vượt qua bài kiểm tra một cách suôn sẻ, thứ mà gã muốn là vượt qua trên cả tuyệt đối và thể hiện ra giá trị của mình, khiến họ không thể không cần Bologo.
Đây như một cuộc phỏng vấn hoang đường, Bologo muốn gia nhập một công ty giết người hàng loạt, vậy thì điều gì có thể chứng minh giá trị của anh tốt hơn việc giết chết người phỏng vấn?
Đi kèm với tiếng cười khàn trong điên loạn là ánh dao vung cao hết cỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.