Chương 26
Cecelia Ahern
14/04/2016
Tất cả bắt đầu từ một con chuột
Vào buổi sáng thứ Hai sau ngày nghỉ cuối tuần bơi thuyền buồn và trượt băng, Lou Suffern thấy mình như vẫn còn cảm giác bồng bềnh trôi khi băng qua những dãy hành lang đến phòng làm việc với cái bàn lớn hơn và ánh sáng tốt hơn. Đó là ngày trước Giáng sinh nên những khu vực làm việc của công ty đã gần như vắng lặng. Chỉ còn những âm thanh ám ảnh nơi đại sảnh, của những cái vỗ nhẹ vào lưng, của những cái bắt tay chúc mừng thật chặt.
Anh đã làm được! Sau lưng anh, Gabe đang giúp mang lên một hộp bìa đựng hồ sơ. Đêm nay là Giáng sinh nên đây chính là ngày cuối cùng anh có cơ hội để chuẩn bị cho chính mình trước kỳ nghỉ. Ruth muốn anh cùng cô và hai đứa trẻ vào thành phố, dạo bộ chung quanh để được tận hưởng không khí rộn ràng. Nhưng anh biết việc tốt nhất anh có thể làm là chuẩn bị mọi thứ cho công việc mới của mình, bằng cách đó, khi quay trở lại sau kỳ nghỉ Giáng sinh và Năm Mới, anh sẽ không phải phí thời gian để sắp xếp ổn định mọi thứ.
Đêm Giáng sinh hay không đêm Giáng sinh, anh vẫn phải thích nghi chính mình với công việc ngay bây giờ. Anh và Gabe đi xuống phòng làm việc rộng hơn với ánh sáng tốt hơn. Khi họ mở cánh cửa bước vào, khung cảnh hiện ra trước mắt anh như thể một thiên đường với những thiên thần đang múa hát. Ánh sáng mặt trời phủ thành một con đường sáng lấp lánh đi từ cửa đến bàn làm việc, rọi trực tiếp vào chiếc ghế da cỡ ngoại hạng giúp nó nổi bật lên.
Anh đã làm được điều đó!
Và mặc dù lẽ ra anh đã có thể thở dài nhẹ nhõm, nhưng anh lại lập tức hít sâu vào một hơi thở để bắt đầu công việc mới trước mắt anh. Bất kể là anh đã đạt được những gì, cảm giác phải chạm đến những thứ cao hơn lại lặp lại, không bao giờ kết thúc. Cuộc sống của anh giống như một chiếc thang không có nấc cuối cùng. Có lẽ nấc cuối cùng của cái thang đang ở đâu đó tít trên kia, ẩn sâu giấu mình đằng sau những đám mây, rồi dọa đưa anh trở xuống.
Anh không thể nhìn xuống lúc này. Anh phải giữ cho đôi mắt của mình hướng lên trên. Lên trên và lên trên nữa.
Gabe đặt những hộp đựng hồ sơ xuống, huýt sáo nhìn xung quanh.
“Phòng mới hả, Lou”.
“Ừ”, Lou toe toét cười, nháy mắt nhìn xung quanh.
“Ấm đấy chứ nhỉ”. Gabe thêm vào, hai bàn tay anh bỏ trong túi, xoa xoa.
Lou nhíu mày. “Ấm là… là một từ mà tôi sẽ không dùng để mô tả căn phòng này”.
Anh vung tay lên như một nhạc trưởng, trước không gian tuyệt vời. “Một phòng làm việc to khổng lồ”.
Anh bắt đầu bật cười. Mệt mỏi và đầy cảm xúc. Tự hào va fmột chút ít sợ hãi. Tất cả những thứ ấy đang hiện hữu, và anh cố gắng để làm chủ mọi cảm xúc ấy.
“Nào, thế thì chính xác là bây giờ anh sẽ làm gì?”. Gabe hỏi.
“Tôi là Giám đốc Bộ phận Phát triển Kinh doanh. Nghĩa là từ bây giờ, tôi có đầy đủ quyền lực để nói chính xác từng điều nhỏ nhặt nhất phải làm”.
“Điều nhỏ nhặt nhất giống như anh vậy hả?”.
Lou giật nẩy mình, ngẩng lên nhìn Gabe, như một cái rada đang chăm chú dò tín hiệu.
“Ý tôi là, chỉ vài ngày trước, anh vẫn còn là một trong những điều nhỏ nhặt, ý tôi là… ồ, đừng để ý”, Gabe chuyển sang chuyện khác, “Vậy làm thế nào mà Cliff có được nó?”.
“Có cái gì?”.
“Công việc mà ông ta vừa rời khỏi đấy!”.
“Ồ”. Lou nhìn lên. Anh nhún vai. “Tôi không biết. Tôi không nói chuyện với anh ta”.
Gabe im lặng một lát.
“Tôi không nghĩ là ông ta đủ tốt đến nỗi nói chuyện với người khác”, Lou thêm vào, cảm thấy cần phải giải thích.
“Giờ thì ông ấy rất mong có khách đến thăm”, Gabe nói với anh.
“Sao anh biết?”.
“Tôi biết. Anh nên đến thăm ông ta đi. Biết đâu chừng ông ta sẽ có vài lời khuyên tốt cho anh. Anh có thể học được nhiều điều từ ông ấy”.
Lou cười phá lên vì câu nói ấy.
Nhưng Gabe không hề nháy mắt hay ra vẻ là đùa. Anh ta đứng im, nhìn chằm chằm anh trong im lặng.
Lou tằng hắng giọng một cách khó khăn.
“Tối nay là đêm Giáng sinh, Lou. Anh sẽ làm gì?”. Giọng Gabe thật mềm mỏng.
“Ý anh là sao, tôi sẽ làm gì?”. Lou đưa tay lên, hỏi lại. “Trông tôi giống cái gì? Tôi sẽ làm việc!”.
“Anh có để ý không? Anh là người duy nhất vào tòa nhà này. Trong khi những người khác thì ở ngoài kia”. Gabe chỉ tay vào thành phố bên dưới khung cửa kính đang tất bật.
“Ừ, tất cả mọi người ngoài kia chẳng ai bận rộn như tôi phải không?”, Lou lên giọng, như một đứa trẻ đang tranh cãi. “Bên cạnh đó, anh cũng đang ở đây, chẳng phải vậy sao?”.
“Tôi không đếm mình”.
“Ừm, câu trả lời hay đấy. Tôi cũng không đếm mình luôn”.
“Anh biết không, một trong những người đàn ông thành công nhất mọi thời đại trong công việc, chính là Walt Disney. Tôi chắc là anh từng nghe về ông ta. Ông ta có một công ty …”, Gabe mỉm cười. “Và ông ta nói rằng: Một người đàn ông không bao giờ nên xao lãng gia đình chỉ vì công việc”.
Một khoảng lặng dài. Lou há miệng ra rồi lại ngập mienegj lại, cố gắng như để quyết định có nên đề nghị Gabe rời khỏi đây không, hay đơn giản là dùng sức mạnh để tống anh ta ra ngoài.
“Vâng, nhưng sau đó…”, Gabe cười. “Ông ta nói: Tất cả đều bắt đầu từ một con chuột”.
“Ồ, được rồi. Có lẽ tốt hơn là tôi nên làm việc thôi, Gabe. Tôi hi vọng anh có một Giáng sinh hạnh phúc”. Lou cố gắng điều khiển giọng nói của mình vì nó nghe có vẻ như anh không thật sự hạnh phúc, và thậm chí còn có vẻ như anh không muốn có một người lạ như Gabe ở bên.
“Cảm ơn, Lou, Một Giáng sinh thật hạnh phúc cũng sẽ đến với anh nhé. Và chúc mừng anh với căn phòng ấm áp, khổng lồ này”.
Lou không thể ngăn mình cười khi nghe câu nói ấy. Khi cánh cửa đóng lại, lần đầu tiên, anh chỉ còn một mình tỏng căn phòng mới này. Anh bước đến bàn làm việc, lướt tay trên bề mặt láng bóng của nó. Tất cả những gì nằm ở trên bàn là một chiếc máy tính trắng muốt rất lớn, một cái bàn phím và một con chuột.
Anh ngồi xuống ghế da, xoay người đẩy mình trượt tới sát cửa sổ kính, nhìn xuống thành phố bên dưới đang tưng bừng, rộn ràng chuẩn bị đón Giáng sinh. Một phần trong anh cảm thấy bị kéo ra ngoài kia, khiến anh cảm thấy như mình đang mắc kẹt lại ở sau khung cửa sổ này, để nhìn ngắm thế giới mà anh không thể nào chạm tới. Thỉnh thoảng, anh cảm thấy như thể anh bị kẹt đằng sau những khung kính khổng lồ này.
Anh ngồi trên chiếc ghế ấy, ở chiếc bàn ấy, hàng giờ… Chỉ suy nghĩ. Suy nghĩ về Vách Núi, suy nghĩ về những sự kiện xảy ra trong vài tuần qua. Và những ngày tuyệt vời hơn cả chính là hai ngày vừa rồi. Anh suy nghĩ về mọi thứ.
Khi một cảm giác thoáng hoảng sợ bắt đầu xuất hiện trong anh, anh quay chiếc ghế lại, đối mặt với căn phòng làm việc, đối mặt với tất cả.
Anh nhìn chằm chằm bàn phím của máy tính. Nhìn chằm chằm nó một cách chăm chú. Sau đó, ánh mắt anh lướt theo sợi dây nhỏ màu trắng nối với con chuột. Anh nghĩ về Cliff, viề việc tìm thấy ông ta dưới cái bàn này, bị bao phủ quanh những bàn phím và những con chuột, với đôi mắt mở to, sợ hãi và ám ảnh.
Với một sự kính trọng với Cliff, một điều mà Lou nhận thấy anh không hề cần phải nỗ lực làm trong thời gina còn lại của người đàn ông đó sau khi rời khỏi công việc, anh đá chiếc giày, rút bàn phím ra khỏi màn hình máy tính và ném mạnh nó vào chiếc ghế da.
Anh quỳ xuống, bò bằng hai tay và hai đầu gối dưới cái bàn, kéo cái bàn phím lại gần anh. Anh nhìn qua cửa sổ kính phủ từ dưới nền lên đến tận trần nhà và ngắm nghía thành phố tất bật ồn ào bên dưới. Anh ngồi đó thêm một giờ nữa, chỉ trầm tư.
Cái đồng ồ trên tường gõ từng nhịp lớn trong yên lặng. Không có chiếc điện thoại nào reng. Không có tiếng động báo hiệu email nào trên máy tính. Không có bản fax nào tới. Không giọng nói. Không những bước chân. Trước khi nhìn cái đồng hồ, anh không nghe tiếng tích-tắc nào hết. Nhưng từ lúc anh bắt đầu nhìn, tiếng tích-tắc dường như cứ lớn lên rồi lớn hơn lên.
Lou nhìn cái bàn phím.
Và sau đó anh nhìn con chuột.
Anh cười bật lên. Lần đầu tiên, thông điệp của Cliff cuối cùng cũng chạm được tới anh. Anh nhảy ra khỏi vị trí dưới cái bàn, xỏ chân vào đôi giày da đen bóng lộn và bước ra khỏi văn phòng.
Vào buổi sáng thứ Hai sau ngày nghỉ cuối tuần bơi thuyền buồn và trượt băng, Lou Suffern thấy mình như vẫn còn cảm giác bồng bềnh trôi khi băng qua những dãy hành lang đến phòng làm việc với cái bàn lớn hơn và ánh sáng tốt hơn. Đó là ngày trước Giáng sinh nên những khu vực làm việc của công ty đã gần như vắng lặng. Chỉ còn những âm thanh ám ảnh nơi đại sảnh, của những cái vỗ nhẹ vào lưng, của những cái bắt tay chúc mừng thật chặt.
Anh đã làm được! Sau lưng anh, Gabe đang giúp mang lên một hộp bìa đựng hồ sơ. Đêm nay là Giáng sinh nên đây chính là ngày cuối cùng anh có cơ hội để chuẩn bị cho chính mình trước kỳ nghỉ. Ruth muốn anh cùng cô và hai đứa trẻ vào thành phố, dạo bộ chung quanh để được tận hưởng không khí rộn ràng. Nhưng anh biết việc tốt nhất anh có thể làm là chuẩn bị mọi thứ cho công việc mới của mình, bằng cách đó, khi quay trở lại sau kỳ nghỉ Giáng sinh và Năm Mới, anh sẽ không phải phí thời gian để sắp xếp ổn định mọi thứ.
Đêm Giáng sinh hay không đêm Giáng sinh, anh vẫn phải thích nghi chính mình với công việc ngay bây giờ. Anh và Gabe đi xuống phòng làm việc rộng hơn với ánh sáng tốt hơn. Khi họ mở cánh cửa bước vào, khung cảnh hiện ra trước mắt anh như thể một thiên đường với những thiên thần đang múa hát. Ánh sáng mặt trời phủ thành một con đường sáng lấp lánh đi từ cửa đến bàn làm việc, rọi trực tiếp vào chiếc ghế da cỡ ngoại hạng giúp nó nổi bật lên.
Anh đã làm được điều đó!
Và mặc dù lẽ ra anh đã có thể thở dài nhẹ nhõm, nhưng anh lại lập tức hít sâu vào một hơi thở để bắt đầu công việc mới trước mắt anh. Bất kể là anh đã đạt được những gì, cảm giác phải chạm đến những thứ cao hơn lại lặp lại, không bao giờ kết thúc. Cuộc sống của anh giống như một chiếc thang không có nấc cuối cùng. Có lẽ nấc cuối cùng của cái thang đang ở đâu đó tít trên kia, ẩn sâu giấu mình đằng sau những đám mây, rồi dọa đưa anh trở xuống.
Anh không thể nhìn xuống lúc này. Anh phải giữ cho đôi mắt của mình hướng lên trên. Lên trên và lên trên nữa.
Gabe đặt những hộp đựng hồ sơ xuống, huýt sáo nhìn xung quanh.
“Phòng mới hả, Lou”.
“Ừ”, Lou toe toét cười, nháy mắt nhìn xung quanh.
“Ấm đấy chứ nhỉ”. Gabe thêm vào, hai bàn tay anh bỏ trong túi, xoa xoa.
Lou nhíu mày. “Ấm là… là một từ mà tôi sẽ không dùng để mô tả căn phòng này”.
Anh vung tay lên như một nhạc trưởng, trước không gian tuyệt vời. “Một phòng làm việc to khổng lồ”.
Anh bắt đầu bật cười. Mệt mỏi và đầy cảm xúc. Tự hào va fmột chút ít sợ hãi. Tất cả những thứ ấy đang hiện hữu, và anh cố gắng để làm chủ mọi cảm xúc ấy.
“Nào, thế thì chính xác là bây giờ anh sẽ làm gì?”. Gabe hỏi.
“Tôi là Giám đốc Bộ phận Phát triển Kinh doanh. Nghĩa là từ bây giờ, tôi có đầy đủ quyền lực để nói chính xác từng điều nhỏ nhặt nhất phải làm”.
“Điều nhỏ nhặt nhất giống như anh vậy hả?”.
Lou giật nẩy mình, ngẩng lên nhìn Gabe, như một cái rada đang chăm chú dò tín hiệu.
“Ý tôi là, chỉ vài ngày trước, anh vẫn còn là một trong những điều nhỏ nhặt, ý tôi là… ồ, đừng để ý”, Gabe chuyển sang chuyện khác, “Vậy làm thế nào mà Cliff có được nó?”.
“Có cái gì?”.
“Công việc mà ông ta vừa rời khỏi đấy!”.
“Ồ”. Lou nhìn lên. Anh nhún vai. “Tôi không biết. Tôi không nói chuyện với anh ta”.
Gabe im lặng một lát.
“Tôi không nghĩ là ông ta đủ tốt đến nỗi nói chuyện với người khác”, Lou thêm vào, cảm thấy cần phải giải thích.
“Giờ thì ông ấy rất mong có khách đến thăm”, Gabe nói với anh.
“Sao anh biết?”.
“Tôi biết. Anh nên đến thăm ông ta đi. Biết đâu chừng ông ta sẽ có vài lời khuyên tốt cho anh. Anh có thể học được nhiều điều từ ông ấy”.
Lou cười phá lên vì câu nói ấy.
Nhưng Gabe không hề nháy mắt hay ra vẻ là đùa. Anh ta đứng im, nhìn chằm chằm anh trong im lặng.
Lou tằng hắng giọng một cách khó khăn.
“Tối nay là đêm Giáng sinh, Lou. Anh sẽ làm gì?”. Giọng Gabe thật mềm mỏng.
“Ý anh là sao, tôi sẽ làm gì?”. Lou đưa tay lên, hỏi lại. “Trông tôi giống cái gì? Tôi sẽ làm việc!”.
“Anh có để ý không? Anh là người duy nhất vào tòa nhà này. Trong khi những người khác thì ở ngoài kia”. Gabe chỉ tay vào thành phố bên dưới khung cửa kính đang tất bật.
“Ừ, tất cả mọi người ngoài kia chẳng ai bận rộn như tôi phải không?”, Lou lên giọng, như một đứa trẻ đang tranh cãi. “Bên cạnh đó, anh cũng đang ở đây, chẳng phải vậy sao?”.
“Tôi không đếm mình”.
“Ừm, câu trả lời hay đấy. Tôi cũng không đếm mình luôn”.
“Anh biết không, một trong những người đàn ông thành công nhất mọi thời đại trong công việc, chính là Walt Disney. Tôi chắc là anh từng nghe về ông ta. Ông ta có một công ty …”, Gabe mỉm cười. “Và ông ta nói rằng: Một người đàn ông không bao giờ nên xao lãng gia đình chỉ vì công việc”.
Một khoảng lặng dài. Lou há miệng ra rồi lại ngập mienegj lại, cố gắng như để quyết định có nên đề nghị Gabe rời khỏi đây không, hay đơn giản là dùng sức mạnh để tống anh ta ra ngoài.
“Vâng, nhưng sau đó…”, Gabe cười. “Ông ta nói: Tất cả đều bắt đầu từ một con chuột”.
“Ồ, được rồi. Có lẽ tốt hơn là tôi nên làm việc thôi, Gabe. Tôi hi vọng anh có một Giáng sinh hạnh phúc”. Lou cố gắng điều khiển giọng nói của mình vì nó nghe có vẻ như anh không thật sự hạnh phúc, và thậm chí còn có vẻ như anh không muốn có một người lạ như Gabe ở bên.
“Cảm ơn, Lou, Một Giáng sinh thật hạnh phúc cũng sẽ đến với anh nhé. Và chúc mừng anh với căn phòng ấm áp, khổng lồ này”.
Lou không thể ngăn mình cười khi nghe câu nói ấy. Khi cánh cửa đóng lại, lần đầu tiên, anh chỉ còn một mình tỏng căn phòng mới này. Anh bước đến bàn làm việc, lướt tay trên bề mặt láng bóng của nó. Tất cả những gì nằm ở trên bàn là một chiếc máy tính trắng muốt rất lớn, một cái bàn phím và một con chuột.
Anh ngồi xuống ghế da, xoay người đẩy mình trượt tới sát cửa sổ kính, nhìn xuống thành phố bên dưới đang tưng bừng, rộn ràng chuẩn bị đón Giáng sinh. Một phần trong anh cảm thấy bị kéo ra ngoài kia, khiến anh cảm thấy như mình đang mắc kẹt lại ở sau khung cửa sổ này, để nhìn ngắm thế giới mà anh không thể nào chạm tới. Thỉnh thoảng, anh cảm thấy như thể anh bị kẹt đằng sau những khung kính khổng lồ này.
Anh ngồi trên chiếc ghế ấy, ở chiếc bàn ấy, hàng giờ… Chỉ suy nghĩ. Suy nghĩ về Vách Núi, suy nghĩ về những sự kiện xảy ra trong vài tuần qua. Và những ngày tuyệt vời hơn cả chính là hai ngày vừa rồi. Anh suy nghĩ về mọi thứ.
Khi một cảm giác thoáng hoảng sợ bắt đầu xuất hiện trong anh, anh quay chiếc ghế lại, đối mặt với căn phòng làm việc, đối mặt với tất cả.
Anh nhìn chằm chằm bàn phím của máy tính. Nhìn chằm chằm nó một cách chăm chú. Sau đó, ánh mắt anh lướt theo sợi dây nhỏ màu trắng nối với con chuột. Anh nghĩ về Cliff, viề việc tìm thấy ông ta dưới cái bàn này, bị bao phủ quanh những bàn phím và những con chuột, với đôi mắt mở to, sợ hãi và ám ảnh.
Với một sự kính trọng với Cliff, một điều mà Lou nhận thấy anh không hề cần phải nỗ lực làm trong thời gina còn lại của người đàn ông đó sau khi rời khỏi công việc, anh đá chiếc giày, rút bàn phím ra khỏi màn hình máy tính và ném mạnh nó vào chiếc ghế da.
Anh quỳ xuống, bò bằng hai tay và hai đầu gối dưới cái bàn, kéo cái bàn phím lại gần anh. Anh nhìn qua cửa sổ kính phủ từ dưới nền lên đến tận trần nhà và ngắm nghía thành phố tất bật ồn ào bên dưới. Anh ngồi đó thêm một giờ nữa, chỉ trầm tư.
Cái đồng ồ trên tường gõ từng nhịp lớn trong yên lặng. Không có chiếc điện thoại nào reng. Không có tiếng động báo hiệu email nào trên máy tính. Không có bản fax nào tới. Không giọng nói. Không những bước chân. Trước khi nhìn cái đồng hồ, anh không nghe tiếng tích-tắc nào hết. Nhưng từ lúc anh bắt đầu nhìn, tiếng tích-tắc dường như cứ lớn lên rồi lớn hơn lên.
Lou nhìn cái bàn phím.
Và sau đó anh nhìn con chuột.
Anh cười bật lên. Lần đầu tiên, thông điệp của Cliff cuối cùng cũng chạm được tới anh. Anh nhảy ra khỏi vị trí dưới cái bàn, xỏ chân vào đôi giày da đen bóng lộn và bước ra khỏi văn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.