Chương 29
Cecelia Ahern
10/06/2016
Chú bé “Gà Tây” 5.
Raphie nhìn từng phản ứng của chú bé “Gà Tây” khi cậu nghe phần cuối của câu chuyện. Cậu lặng im một lúc.
“Làm sao ông biết tất cả những chuyện đó?”.
“Chúng tôi đã tháo rời từng mảnh của tất cả câu chuyện đó ra suốt ngày hôm nay. Nói chuyện với gia đình và cả những đồng nghiệp của anh ta”.
:Ông có nói chuyện với chú Gabe không?”.
“Chỉ nói ngắn gọn thôi, hồi sớm. Rồi anh ta biến đâu mất. Chúng tôi vẫn đang chờ anh ta đến trạm cảnh sát”.
“Và ông cũng đã gọi đến nhà của chú Lou hồi sáng này?”.
“Ừ, chúng tôi đã làm thế”.
“Và chú Gabe không có ở đó”.
“Ừ, không thấy anh ta ở bất kỳ nơi nào. Nhưng nơi anh ta nằm vẫn còn ấm”.
“Có phải ông bịa ra hết những chuyện này không?”.
“Hoàn toàn không có chữ nào bịa đặt”.
“Ông mong tôi tin câu chuyện này à?”.
“Không, tôi không mong thế”.
“Vậy thì ông làm thế để làm gì? Ông muốn gì ở tôi”.
“Mọi người đều hay kể những câu chuyện. Và những câu chuyện ấy thế nào thì tùy thuộc vào những người nghe có tin chúng hay không. Đó không phải là việc của người kể”.
“Chẳng phải người kể không nên tin chuyện như thế sao?”.
“Người kể chỉ nên kể thôi”, ông nháy mắt.
“Ông có tin chuyện đó không?”.
Raphie nhìn quay phòng để chắc rằng không có ai nấp đâu đó. Ông nhún mạnh vai. Cái đầu nhẹ chuyển động cùng lúc ấy. “Bài học của người này luôn là câu chuyện cổ tích của người khác, và đôi lúc, câu chuyện cổ tích của người khác cũng là bài học của người này”.
“Ý ông là gì?”.
Raphie tránh trả lời câu hỏi bằng cách nhấp một ngụm cà phê.
“Ông nói có mọt bài học trong câu chuyện. Bài học đó là gì?”.
“Nếu như tôi buộc phải nói với cậu điều ấy, cậu bé…”, Raphie nhướng mắt.
“Vâng, nói đi…”.
“Phải hiểu rõ giá trị những gì cậu yêu quý”, Raphie nói, với một chút vẻ bối rối ban đầu. “Lưu ý tất cả những người đặc biệt trong đời cậu. Tập trung vào cái gì là quan trọng”. Ông tằng hắng giọng và nhìn sang chỗ khác, không thoải mái lắm khi phải “thuyết giáo”.
Cậu bé “Gà Tây” làm một đống tác nhướng mắt và giả vờ ngáp dài.
Raphie ném sự bối rối của mình sang một bên, cho chính mình nhiều cơ hội hơn để đi sâu vào lòng cậu bé tuổi mới lớn trước khi phải đầu hàng tất cả. Lẽ ra ông nên ở nhà giờ này, để giúp chuẩn bị bữa tối Giáng sinh thay vì ngồi dây với cậu bé bướng bỉnh.
Ông tựa người vào cạnh bàn phía trước. “Gabe đã cho Lou một món quà, con trai ạ. Một món quà rất đặc biệt. Tôi sẽ không ngồi đây quấy rầy cậu bằng cách hỏi món quà đó là cái gì. Tôi chỉ kể cho cậu nghe thôi. Và tốt hơn hết là cậu nên lắng nghe, bởi vì ngay sau đây, tôi sẽ rời cậu. Cậu sẽ ở đây một mình để suy nghĩ về chuyện món quà đó là cái gì. Nếu cậu không thèm chú ý thì sau đó, khi cậu được trở ra bên ngoài, bước vào thế giới, cậu sẽ trả thành một chàng trai trẻ đầy giận dữ, sẽ cứ phải giận dữ cho đến hết phần đợi còn lại của mình.
“Được rồi”. Cậu bé “Gà Tây” nói một cách đầy phòng thủ, ngồi thẳng lên.
“Gabe đã cho Lou món quà của thời gian, con trai ạ”.
Cậu bé “Gà Tây” hếch mũi lên.
“Cậu đang mười bốn tuổi. Và cậu nghĩ rằng cậu có tất cả thời gian trên cuộc đời này. Nhưng thật ra cậu không có. Chẳng có bất kỳ ai trong chúng ta có điều đó cả. Chúng ta sử dụng chúng bằng tất cả sức mạnh có được và bằng sự lạnh nhạt, thờ ơ như một người đi mua sắm vào tháng Giêng – nghĩ còn tất cả thời gian trước mắt. Nhưng chỉ một tuần nữa thôi, họ sẽ đổ ra đường, sục vào từng cửa hàng, với cái ví mở rộng, sẵn sàng ném tất cả tiền đi để mua sắm”.
Raphie thu mình, lưng gù lên như một cái vỏ sò che phủ lấy ông. Ánh mắt dưới đôi chân mày rậm rạp của ông vẫn đăm đắm nhìn vào cậu bé.
Cậu bé “Gà Tây” cũng tựa vào cạnh bàn phía trước, nhìn ông, buồn cười với những cảm xúc bất ngờ nổ ra của Raphie. “Nhưng nếu ông kiếm được nhiều tiền hơn, thì ai mà quan tâm đến chuyện đó làm gì?”.
Raphie nhìn như thể lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé “Gà Tây” trong căn phòng này. “Điều đó khiến thời gian trở nên quý giá, phải vậy không. Quý giá hơn tiền, quý giá hơn bất kỳ thứ gì khác. Cậu không bao giờ có thể kiếm thêm được nhiều thời gian hơn. Cứ mỗi giờ trôi qua, mỗi một tuần, mỗi tháng, mỗi năm, cậu sẽ không bao giờ lấy lại chúng được. Lou Suffern cạn kiệt thời gian, Gabe cho anh ấy nhiều hơn, giúp sắp xếp mọi thứ, kết thúc mọi thứ. Đó chính là món quà”.
Tim Raphie đập loạn xạ trong ngực ông. Ông nhìn xuống tách cà phê và đẩy nó đi, cảm thấy tim mình thắt lại lần nữa. “Chúng ta nên sửa chữa mọi thứ, trước khi…”.
Ông thấy ngộp thở, cố chờ cho cơn co thắt giảm đi.
“Ông có nghĩ là đã quá trễ không, ông biết đấy…”, cậu bé “Gà Tây” xoắn hai sợi dây buộc cái nón trong áo trùm đầu tỏng mấy ngón tay, nói với vẻ ngượng ngập.
“Sửa chữa mọi thứ với..., ông biết đấy…”.
“Với bố cậu?”.
“Cậu bé nhún vai và nhìn đi chỗ khác, không muốn thừa nhận nó”.
“Không bao giờ là quá trễ…”. Raphie thôi cộc lốc, gật đầu với chính mình như thể vừa xác nhận một ý nhgĩ, và cái gật đầu lần nữa đầy vẻ đồng tình. Sau đó, ông đẩy mạnh cái ghế ra đằng sau, hai chân duỗi ra chạm xuống mặt đất, và đứng dậy.
“Gượm đã! Ông định đi đâu?”.
“Đi sửa chữa mọi việc, cậu bé. Đi sửa chữa vài việc… Và tôi nghĩ cậu cũng nên làm điều ấy khi mẹ của cậu đến”.
Đôi mắt xanh trong veo của cậu bé tuổi vị thành niên nháy mắt với ông, đầy vẻ trong sáng, sự trong sáng mà cậu đã đánh mất ở nơi nào đó, trong màn sương mù của giận dữ và hoang mang.
Raphie đi thẳng xuống sảnh ngoài, nới lỏng cà vạt. Ông nghe giọng nói của mình dang gọi to lên, nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Ông bước nhanh đến khu vực dành cho nhân viên, vào trong căn phòng công cộng trống rỗng chẳng có ai trong ngày Giáng sinh.
“Chú Raphie”, Jessica gọi lớn, chạy đuổi theo ông từ phía sau.
“Gì đấy?”. Ông hỏi, quay người lại, và cuối cùng cũng cảm thấy hơi thở yếu ớt hắt ra được.
“Chú ổn không? Trông chú trắng nhơt như thể chú vừa gặp ma ấy. Tim chú thế nào? Chú ổn không thế?”.
“Chú ổn”. Ông gật đầu. “Mọi thứ đều ổn cả. Có chuyện gì à?”.
Jessica nheo mắt nhìn ông dò xét, biết là ông đang nói dối.
“Thằng bé gây rắc rối cho chú à?”.
“Không, nó ổn rồi, giờ nó ngoan như một con mèo con ấy. Mọi thứ đều tốt cả”.
“Thế chú định đi đâu đấy?”.
“À…”. Ông nhìn ra cửa, cố gắng nghĩ ra một lời nói dối khác. Một lời nói dối như mọi lời nói dối khác để nói với anh đó, trong suốt mười năm chạy vội vã của mình. Nhưng ông thở dài – cái thở dài như dồn nén trong lòng sau bao nhiêu năm, rồi ông đầu hàng, để cuối cùng một lời nói thật cũng vuột ra khỏi miệng ông.
“Chú muốn về nhà”, ông nói, đột nhiên thấy mình rất già.
“Chú muốn ngày hôm nay dài hơn, để chú có thể về nhà với vợ chú. Và con gái chú”.
“Chú có một người con gái?”, cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Vâng”, ông đáp, từng chữ đơn giản đều ắp đầy cảm xúc. “Chú có. Nó sống ở trên kia, tít trên đỉnh đồi Howth. Đó là lý do tại sao chú cứ lái xe lên đó mỗi tối. Chú chỉ muốn được nhìn thấy nó một cái. Ngay cả dù nó không biết điều đó đi nữa”.
Cả hai chăm chăm nhìn nhau một thoáng, biết rằng có một điều gì đó rất kỳ lạ nảy sinh giữa họ sáng nay, một điều gì đó rất kỳ lạ có thể thay đổi họ mãi mãi.
“Cháu có một người chồng”. Cuối cùng cô nói. “Tai nạn xe hơi. Cháu đã ở đó. Nắm chặt bàn tay anh ấy. Một buổi sáng hệt như buổi sáng hôm nay”. Cô nuốt nước bọt một cách kó khăn và trầm giọng xuống.
“Cháu luôn nói rằng cháu có thể làm bất cứ điều gì để cho anh ấy được thêm vài giờ nữa”, cô nói. “Cháu đưa cho Lou một viên thuốc, chú Raphie”. Cô nhìn thẳng vào mắt ông. “Cháu biết là cháu không nên đưa. Nhưng cháu đã đưa cho anh ta một viên thuốc. Cháu không biết liệu tất cả những chuyện linh tinh về những viên thuốc này có thật hay không. Chúng ta không thể xác định Gabe bây giờ ở đâu, nhưng nếu cháu giúp được Lou có thêm vài giờ nữa với gia đình anh ấy, cháu sẽ sẵn lòng làm thế và làm thế một lần nữa nếu như có bất kỳ ai hỏi”.
Raphie khẽ gật đầu, hiểu hết hai lời thú nhận sâu xa của cô. Họ nhìn nhau giây lát, chỉ nhìn chăm chăm thôi nhưng không hề nhìn thấy điều gì ở nhau. Tâm trí họ ở tận nơi nào khác. Khi thời gian đã trôi qua rồi, nó sẽ không bao giờ quay trở lại.
“Con trai tôi đâu?”. Một người phụ nữ vội vã bước vào, giọng nói gấp gáp của chị làm phá vỡ không khí lặng yên của họ. Khi chị mở cửa, ánh sáng tràn vào trong trạm cảnh sát mờ mờ tối. Cái lạnh cũng tràn vào. Những bônt tuyết li ti bám trên tóc, trên quần áo và rơi ra từ đôi giày bốt khi người phụ nữ giậm chân nhẹ lên sàn.
“Nó chỉ là một thằng bé thôi”, chị nuốt nước bọt. Một thằng bé mười bốn tuổi”. Giọng chị run run. “Tôi nói nó mang con gà tây ra ngoài để rưới nước sốt. Và giờ thì con gà tây cũng mất luôn”.
“Cháu sẽ lo chuyện này”, Jessica gật khẽ đầu với Raphie. “Chú về nhà đi”.
Và ông làm thế thật.
Một thứ cực kỳ quan trọng có thể ảnh hưởng đến một số ít người. Cũng tương tự thế, một việc ít quan trọng có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người. Và một chuyện xảy ra – dù lớn hay nhỏ, cũng có thể ảnh hưởng đến một chuỗi người còn lại. Những sự kiện ấy có thể gắn kết mọi người lại với nhau.
Khi một sự việc xảy ra, nó len lỏi trong chúng ta, gắn kết chúng ta vào một tình huống, gắn kết chúng ta vào nhiều người khác, giống như một dây bóng đèn trang trí trên cây thông Noel vậy. Gắn kết cùng nhau bằng một sợi dây.
Khi dòng điện chạy qua, một số bóng đèn trên dây tắt đi, một số khác lại trở nên mạnh mẽ và sáng bùng lên. Vâng, chúng ta cũng trên cùng một sợi dây như thế.
Tôi đã nói ở phần đầu câu chuyện, đây là câu chuyện về một người cuói cùng cũng hiểu được họ là ai. Về một người cuối cùng cũng chịu tháo gỡ hết mọi vướng mắc ra, để chạm đến tận cùng cái lõi bên trong. Bạn nghĩ tôi đang nói về Lou Suffern, phải vậy không?
Sai rồi. Tôi đang nói về tất cả chúng ta.
Một bài học cuối cùng đã tìm ra một mẫu số chung, gắn kết tất cả chúng ta lại với nhau, giống như sợi dây xích. Ở cuói của sợi dây xích đu đưa lủng lẳng chiếc đồng hồ. Và trên mặt đồng hồ, những kim phút kim giờ đang chạy.
Chúng ta nghe thấy nó, tiếng tích-tắc vang lên phá tan bầu không khí im lặng. Chúng ta nhìn thấy nó. Thấy hết. Nhưng đôi khi chúng ta không cảm nhận được nó. Mỗi giây đều tạo ra một dấu ấn của nó trong cuộc đời của mỗi con người, đến rồi đi, lẳng lặng biến mất không kèn không trống.
Có những khoảnh khắc thời gian mang đến cho chúng ta cảm giác ấm áp. Nhưng khi thời gian ra đi, nó cũng để lại chúng ta trong sự giá lạnh khôn cùng. Thời gian quý hơn vàng, quý hơn kim cương, quý hơn dầu mỏ hay bất kỳ thứ châu báu ngọc ngà giá trị nào khác.
Vì quý báu như thế, nên chúng ta phải giữ gìn nó trong tim và sử dụng nó một cách khôn ngoan. Thời gian không thể đóng gói lại vào một chiếc hộp, thắt nơ lên, sau đó đăt xuống bên dưới cây thông như một món quà vào buổi sáng Giáng sinh.
Vâng, thời gian thì không thể cho đi.
Có điều… Nó có thể chia sẻ được!
Raphie nhìn từng phản ứng của chú bé “Gà Tây” khi cậu nghe phần cuối của câu chuyện. Cậu lặng im một lúc.
“Làm sao ông biết tất cả những chuyện đó?”.
“Chúng tôi đã tháo rời từng mảnh của tất cả câu chuyện đó ra suốt ngày hôm nay. Nói chuyện với gia đình và cả những đồng nghiệp của anh ta”.
:Ông có nói chuyện với chú Gabe không?”.
“Chỉ nói ngắn gọn thôi, hồi sớm. Rồi anh ta biến đâu mất. Chúng tôi vẫn đang chờ anh ta đến trạm cảnh sát”.
“Và ông cũng đã gọi đến nhà của chú Lou hồi sáng này?”.
“Ừ, chúng tôi đã làm thế”.
“Và chú Gabe không có ở đó”.
“Ừ, không thấy anh ta ở bất kỳ nơi nào. Nhưng nơi anh ta nằm vẫn còn ấm”.
“Có phải ông bịa ra hết những chuyện này không?”.
“Hoàn toàn không có chữ nào bịa đặt”.
“Ông mong tôi tin câu chuyện này à?”.
“Không, tôi không mong thế”.
“Vậy thì ông làm thế để làm gì? Ông muốn gì ở tôi”.
“Mọi người đều hay kể những câu chuyện. Và những câu chuyện ấy thế nào thì tùy thuộc vào những người nghe có tin chúng hay không. Đó không phải là việc của người kể”.
“Chẳng phải người kể không nên tin chuyện như thế sao?”.
“Người kể chỉ nên kể thôi”, ông nháy mắt.
“Ông có tin chuyện đó không?”.
Raphie nhìn quay phòng để chắc rằng không có ai nấp đâu đó. Ông nhún mạnh vai. Cái đầu nhẹ chuyển động cùng lúc ấy. “Bài học của người này luôn là câu chuyện cổ tích của người khác, và đôi lúc, câu chuyện cổ tích của người khác cũng là bài học của người này”.
“Ý ông là gì?”.
Raphie tránh trả lời câu hỏi bằng cách nhấp một ngụm cà phê.
“Ông nói có mọt bài học trong câu chuyện. Bài học đó là gì?”.
“Nếu như tôi buộc phải nói với cậu điều ấy, cậu bé…”, Raphie nhướng mắt.
“Vâng, nói đi…”.
“Phải hiểu rõ giá trị những gì cậu yêu quý”, Raphie nói, với một chút vẻ bối rối ban đầu. “Lưu ý tất cả những người đặc biệt trong đời cậu. Tập trung vào cái gì là quan trọng”. Ông tằng hắng giọng và nhìn sang chỗ khác, không thoải mái lắm khi phải “thuyết giáo”.
Cậu bé “Gà Tây” làm một đống tác nhướng mắt và giả vờ ngáp dài.
Raphie ném sự bối rối của mình sang một bên, cho chính mình nhiều cơ hội hơn để đi sâu vào lòng cậu bé tuổi mới lớn trước khi phải đầu hàng tất cả. Lẽ ra ông nên ở nhà giờ này, để giúp chuẩn bị bữa tối Giáng sinh thay vì ngồi dây với cậu bé bướng bỉnh.
Ông tựa người vào cạnh bàn phía trước. “Gabe đã cho Lou một món quà, con trai ạ. Một món quà rất đặc biệt. Tôi sẽ không ngồi đây quấy rầy cậu bằng cách hỏi món quà đó là cái gì. Tôi chỉ kể cho cậu nghe thôi. Và tốt hơn hết là cậu nên lắng nghe, bởi vì ngay sau đây, tôi sẽ rời cậu. Cậu sẽ ở đây một mình để suy nghĩ về chuyện món quà đó là cái gì. Nếu cậu không thèm chú ý thì sau đó, khi cậu được trở ra bên ngoài, bước vào thế giới, cậu sẽ trả thành một chàng trai trẻ đầy giận dữ, sẽ cứ phải giận dữ cho đến hết phần đợi còn lại của mình.
“Được rồi”. Cậu bé “Gà Tây” nói một cách đầy phòng thủ, ngồi thẳng lên.
“Gabe đã cho Lou món quà của thời gian, con trai ạ”.
Cậu bé “Gà Tây” hếch mũi lên.
“Cậu đang mười bốn tuổi. Và cậu nghĩ rằng cậu có tất cả thời gian trên cuộc đời này. Nhưng thật ra cậu không có. Chẳng có bất kỳ ai trong chúng ta có điều đó cả. Chúng ta sử dụng chúng bằng tất cả sức mạnh có được và bằng sự lạnh nhạt, thờ ơ như một người đi mua sắm vào tháng Giêng – nghĩ còn tất cả thời gian trước mắt. Nhưng chỉ một tuần nữa thôi, họ sẽ đổ ra đường, sục vào từng cửa hàng, với cái ví mở rộng, sẵn sàng ném tất cả tiền đi để mua sắm”.
Raphie thu mình, lưng gù lên như một cái vỏ sò che phủ lấy ông. Ánh mắt dưới đôi chân mày rậm rạp của ông vẫn đăm đắm nhìn vào cậu bé.
Cậu bé “Gà Tây” cũng tựa vào cạnh bàn phía trước, nhìn ông, buồn cười với những cảm xúc bất ngờ nổ ra của Raphie. “Nhưng nếu ông kiếm được nhiều tiền hơn, thì ai mà quan tâm đến chuyện đó làm gì?”.
Raphie nhìn như thể lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé “Gà Tây” trong căn phòng này. “Điều đó khiến thời gian trở nên quý giá, phải vậy không. Quý giá hơn tiền, quý giá hơn bất kỳ thứ gì khác. Cậu không bao giờ có thể kiếm thêm được nhiều thời gian hơn. Cứ mỗi giờ trôi qua, mỗi một tuần, mỗi tháng, mỗi năm, cậu sẽ không bao giờ lấy lại chúng được. Lou Suffern cạn kiệt thời gian, Gabe cho anh ấy nhiều hơn, giúp sắp xếp mọi thứ, kết thúc mọi thứ. Đó chính là món quà”.
Tim Raphie đập loạn xạ trong ngực ông. Ông nhìn xuống tách cà phê và đẩy nó đi, cảm thấy tim mình thắt lại lần nữa. “Chúng ta nên sửa chữa mọi thứ, trước khi…”.
Ông thấy ngộp thở, cố chờ cho cơn co thắt giảm đi.
“Ông có nghĩ là đã quá trễ không, ông biết đấy…”, cậu bé “Gà Tây” xoắn hai sợi dây buộc cái nón trong áo trùm đầu tỏng mấy ngón tay, nói với vẻ ngượng ngập.
“Sửa chữa mọi thứ với..., ông biết đấy…”.
“Với bố cậu?”.
“Cậu bé nhún vai và nhìn đi chỗ khác, không muốn thừa nhận nó”.
“Không bao giờ là quá trễ…”. Raphie thôi cộc lốc, gật đầu với chính mình như thể vừa xác nhận một ý nhgĩ, và cái gật đầu lần nữa đầy vẻ đồng tình. Sau đó, ông đẩy mạnh cái ghế ra đằng sau, hai chân duỗi ra chạm xuống mặt đất, và đứng dậy.
“Gượm đã! Ông định đi đâu?”.
“Đi sửa chữa mọi việc, cậu bé. Đi sửa chữa vài việc… Và tôi nghĩ cậu cũng nên làm điều ấy khi mẹ của cậu đến”.
Đôi mắt xanh trong veo của cậu bé tuổi vị thành niên nháy mắt với ông, đầy vẻ trong sáng, sự trong sáng mà cậu đã đánh mất ở nơi nào đó, trong màn sương mù của giận dữ và hoang mang.
Raphie đi thẳng xuống sảnh ngoài, nới lỏng cà vạt. Ông nghe giọng nói của mình dang gọi to lên, nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Ông bước nhanh đến khu vực dành cho nhân viên, vào trong căn phòng công cộng trống rỗng chẳng có ai trong ngày Giáng sinh.
“Chú Raphie”, Jessica gọi lớn, chạy đuổi theo ông từ phía sau.
“Gì đấy?”. Ông hỏi, quay người lại, và cuối cùng cũng cảm thấy hơi thở yếu ớt hắt ra được.
“Chú ổn không? Trông chú trắng nhơt như thể chú vừa gặp ma ấy. Tim chú thế nào? Chú ổn không thế?”.
“Chú ổn”. Ông gật đầu. “Mọi thứ đều ổn cả. Có chuyện gì à?”.
Jessica nheo mắt nhìn ông dò xét, biết là ông đang nói dối.
“Thằng bé gây rắc rối cho chú à?”.
“Không, nó ổn rồi, giờ nó ngoan như một con mèo con ấy. Mọi thứ đều tốt cả”.
“Thế chú định đi đâu đấy?”.
“À…”. Ông nhìn ra cửa, cố gắng nghĩ ra một lời nói dối khác. Một lời nói dối như mọi lời nói dối khác để nói với anh đó, trong suốt mười năm chạy vội vã của mình. Nhưng ông thở dài – cái thở dài như dồn nén trong lòng sau bao nhiêu năm, rồi ông đầu hàng, để cuối cùng một lời nói thật cũng vuột ra khỏi miệng ông.
“Chú muốn về nhà”, ông nói, đột nhiên thấy mình rất già.
“Chú muốn ngày hôm nay dài hơn, để chú có thể về nhà với vợ chú. Và con gái chú”.
“Chú có một người con gái?”, cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Vâng”, ông đáp, từng chữ đơn giản đều ắp đầy cảm xúc. “Chú có. Nó sống ở trên kia, tít trên đỉnh đồi Howth. Đó là lý do tại sao chú cứ lái xe lên đó mỗi tối. Chú chỉ muốn được nhìn thấy nó một cái. Ngay cả dù nó không biết điều đó đi nữa”.
Cả hai chăm chăm nhìn nhau một thoáng, biết rằng có một điều gì đó rất kỳ lạ nảy sinh giữa họ sáng nay, một điều gì đó rất kỳ lạ có thể thay đổi họ mãi mãi.
“Cháu có một người chồng”. Cuối cùng cô nói. “Tai nạn xe hơi. Cháu đã ở đó. Nắm chặt bàn tay anh ấy. Một buổi sáng hệt như buổi sáng hôm nay”. Cô nuốt nước bọt một cách kó khăn và trầm giọng xuống.
“Cháu luôn nói rằng cháu có thể làm bất cứ điều gì để cho anh ấy được thêm vài giờ nữa”, cô nói. “Cháu đưa cho Lou một viên thuốc, chú Raphie”. Cô nhìn thẳng vào mắt ông. “Cháu biết là cháu không nên đưa. Nhưng cháu đã đưa cho anh ta một viên thuốc. Cháu không biết liệu tất cả những chuyện linh tinh về những viên thuốc này có thật hay không. Chúng ta không thể xác định Gabe bây giờ ở đâu, nhưng nếu cháu giúp được Lou có thêm vài giờ nữa với gia đình anh ấy, cháu sẽ sẵn lòng làm thế và làm thế một lần nữa nếu như có bất kỳ ai hỏi”.
Raphie khẽ gật đầu, hiểu hết hai lời thú nhận sâu xa của cô. Họ nhìn nhau giây lát, chỉ nhìn chăm chăm thôi nhưng không hề nhìn thấy điều gì ở nhau. Tâm trí họ ở tận nơi nào khác. Khi thời gian đã trôi qua rồi, nó sẽ không bao giờ quay trở lại.
“Con trai tôi đâu?”. Một người phụ nữ vội vã bước vào, giọng nói gấp gáp của chị làm phá vỡ không khí lặng yên của họ. Khi chị mở cửa, ánh sáng tràn vào trong trạm cảnh sát mờ mờ tối. Cái lạnh cũng tràn vào. Những bônt tuyết li ti bám trên tóc, trên quần áo và rơi ra từ đôi giày bốt khi người phụ nữ giậm chân nhẹ lên sàn.
“Nó chỉ là một thằng bé thôi”, chị nuốt nước bọt. Một thằng bé mười bốn tuổi”. Giọng chị run run. “Tôi nói nó mang con gà tây ra ngoài để rưới nước sốt. Và giờ thì con gà tây cũng mất luôn”.
“Cháu sẽ lo chuyện này”, Jessica gật khẽ đầu với Raphie. “Chú về nhà đi”.
Và ông làm thế thật.
Một thứ cực kỳ quan trọng có thể ảnh hưởng đến một số ít người. Cũng tương tự thế, một việc ít quan trọng có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người. Và một chuyện xảy ra – dù lớn hay nhỏ, cũng có thể ảnh hưởng đến một chuỗi người còn lại. Những sự kiện ấy có thể gắn kết mọi người lại với nhau.
Khi một sự việc xảy ra, nó len lỏi trong chúng ta, gắn kết chúng ta vào một tình huống, gắn kết chúng ta vào nhiều người khác, giống như một dây bóng đèn trang trí trên cây thông Noel vậy. Gắn kết cùng nhau bằng một sợi dây.
Khi dòng điện chạy qua, một số bóng đèn trên dây tắt đi, một số khác lại trở nên mạnh mẽ và sáng bùng lên. Vâng, chúng ta cũng trên cùng một sợi dây như thế.
Tôi đã nói ở phần đầu câu chuyện, đây là câu chuyện về một người cuói cùng cũng hiểu được họ là ai. Về một người cuối cùng cũng chịu tháo gỡ hết mọi vướng mắc ra, để chạm đến tận cùng cái lõi bên trong. Bạn nghĩ tôi đang nói về Lou Suffern, phải vậy không?
Sai rồi. Tôi đang nói về tất cả chúng ta.
Một bài học cuối cùng đã tìm ra một mẫu số chung, gắn kết tất cả chúng ta lại với nhau, giống như sợi dây xích. Ở cuói của sợi dây xích đu đưa lủng lẳng chiếc đồng hồ. Và trên mặt đồng hồ, những kim phút kim giờ đang chạy.
Chúng ta nghe thấy nó, tiếng tích-tắc vang lên phá tan bầu không khí im lặng. Chúng ta nhìn thấy nó. Thấy hết. Nhưng đôi khi chúng ta không cảm nhận được nó. Mỗi giây đều tạo ra một dấu ấn của nó trong cuộc đời của mỗi con người, đến rồi đi, lẳng lặng biến mất không kèn không trống.
Có những khoảnh khắc thời gian mang đến cho chúng ta cảm giác ấm áp. Nhưng khi thời gian ra đi, nó cũng để lại chúng ta trong sự giá lạnh khôn cùng. Thời gian quý hơn vàng, quý hơn kim cương, quý hơn dầu mỏ hay bất kỳ thứ châu báu ngọc ngà giá trị nào khác.
Vì quý báu như thế, nên chúng ta phải giữ gìn nó trong tim và sử dụng nó một cách khôn ngoan. Thời gian không thể đóng gói lại vào một chiếc hộp, thắt nơ lên, sau đó đăt xuống bên dưới cây thông như một món quà vào buổi sáng Giáng sinh.
Vâng, thời gian thì không thể cho đi.
Có điều… Nó có thể chia sẻ được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.