Chương 27: Bộ Mặt Thật Của Tom
Toanzz
22/09/2024
“Nếu có một ngày tôi gặp tình thế thập tử nhất sinh thì cách tốt nhất là phải làm gì?" Lê Nhật dõng dạc hỏi một vị huấn luyện viên.
Ông ta hơi ngạc nhiên, khẽ cười bảo:
"Nếu đã là cái chết ở trước mắt, tức là ngươi đã làm mọi thứ trước đó mà vô ích. Thì thời khắc này, phải làm những thứ không có hy vọng, phải tìm đường sống trong chỗ chết."
Tràn cảnh vụt tắt, nhanh như một cái thiểm điện, Lê Nhật bị kéo lại thực tại, đôi chân vẫn thoăn thoắt qua lại giữa các nhánh cây cổ thụ. Lúc thì chạy dưới đất, lúc lại leo lên cây, tốc độ vẫn duy trì tốt, không có chút nao núng. Phải tìm đường sống ở chỗ chết, chỗ nào có thể giết chết được ta thì đó chính là chỗ chết. Theo hắn biết ngoại trừ Tom ra thì ở rừng Montes Valoris này chỉ còn có con quái vật khổng lồ Cordyceps là có thể giết hắn, vậy đó hẳn là chỗ chết rồi.
Nếu đã không thể cắt đuôi Tom, vậy thì lôi kéo hắn đến chỗ con quái vật Cordyceps đi, không chừng lại có tác dụng. Nghĩ thế, Lê Nhật cứ một mạch vừa chạy vừa xác định phương hướng rồi dần dần dụ Tom đuổi theo hướng về phía cái hồ ở giữa rừng, nơi con quái vật Cordyceps trú ngự. Cũng thật là oái ăm, mới đêm qua còn là từ chỗ đó thoát chết đi ra, giờ lại phải lao đầu vào đó để tìm đường sống, Lê Nhật nghĩ mà cười cái sự trớ trêu này.
Phía sau lưng, Tom di chuyển không im lặng được như Lê Nhật, thân thể hắn giờ quá to lớn so với một con người, cao gần hai mét, cơ bắp đỏ ửng lồ lộ, nhiều lớp thịt tươi bao bọc lấy hắn, khiến cho mỗi cái vung tay vung chân đều gây ra động tĩnh rất lớn. Không ít lần đụng ngã mấy cây nhỏ, làm chấn động mấy cây lớn, gây ra động tĩnh vô cùng phô trương. Nhưng mặc cho những điều đó, hắn vẫn cứ lao vun vút bám sát Lê Nhật, đôi lúc còn có thể tăng tốc đột ngột khiến cho có cảm giác chỉ một cái sải tay nữa là tóm được con mồi.
"Thật lạ, tại sao chiến đấu lâu như vậy vẫn không thấy một con quái thú biến dị nào?" Lê Nhật thầm nghĩ mà khó hiểu, trong tính toán của hắn nếu may mắn gặp một đàn thú biến dị không chừng có thể dây dưa với Tom, nhân lúc đó mà chạy mất dạng, không cần phải đến chỗ con quái thú khổng lồ Cordyceps.
Tuy nhiên mạch suy nghĩ đó không lâu đã có lời giải, ngay trước mặt hắn, quang cảnh từ màu xanh của cây cối giờ đã chuyển sang nâu đỏ trong bán kính gần một kilômét. Ở bên trong khu vực này lan tỏ ra mùi hương hết sức êm ái, dễ chịu, khiến cho đầu óc muốn ở lại đó, không thể rời xa.
"Có độc."
Lê Nhật biết ngay không ổn, vội vàng nín thở, đây rồi, cứu cánh đầu tiên của hắn, có lẽ thật sự không cần phải quay lại chỗ con quái thú Cordyceps. Xung quanh khoảng đất trống là nhiều loài hoa kỳ dị, có hình giống mặt người, như đang cười, như đang khóc, như đang nói chuyện với nhau.
“Kể cả quái thú biến dị cũng không dám bén mảng đến khu vực này, đủ thấy nó nguy hiểm thế nào.”
Lê Nhật vừa nghĩ tới đó thì Tom đã lao đến, hắn như chiếc xe công thức một khổng lồ ầm ầm lao tới, mấy bông hoa xung quanh bị kinh động, cả thân hình lay động theo một quỹ đạo như đang nhảy múa, từ nhuỵ hoa lại lan ra xung quanh rất nhiều bột phấn màu tím.
Lê Nhật cười thầm trong lòng, quả nhiên Tom không đủ tỉnh táo để nhận định tình hình, thứ thuốc mà hắn uống có thể đã ảnh hưởng rất nhiều đến lý trí. Vừa né tránh Tom, Lê Nhật vừa mau chóng rời xa khu vực có bột phấn màu tím, chúng như có linh tính, cứ không ngừng truy đuổi theo sinh vật sống, thoáng chốc đã bao phủ lấy Tom. Tuy nhiên còn chưa kịp cười đắc ý thì một thứ màu đỏ tươi như máu đã vươn dài ra từ trong đám bột phấn, cuốn lấy người Lê Nhật, chấn định lại thì thấy thứ đó chính là phần thịt bên ngoài của Tom. Lúc này đã muộn, khinh suất một giây thôi thì Lê Nhật đã nằm trong tay Tom.
“Mày nghĩ mấy thứ này có thể cản trở được tao?"
Tom lại phát ra âm thanh như dưới địa ngục nói, sau đó từ từ đi ra khỏi làn bột phấn, cả thân thể đang nổi lên rất nhiều mụn mủ, có cái to đùng căng ra như sắp nổ. Lê Nhật không đáp vì hắn biết cái thứ bột phấn này có thể gây ra tác dụng với Tom thì với hắn cũng không chịu nổi, không thể khinh suất thêm lần nữa, hít vào trong cơ thể thì không biết chuyện gì xảy ra.
Cánh tay bằng thịt đỏ tươi ra sức bóp nghẹt, khiến cho Lê Nhật vô cùng khổ sở, đau đớn trong tình trạng nín thở, vùng vẫy, chống cự, cầu mong cho bột phấn màu tím kia mau mau có tác dụng. Giờ thì đến cả hắn cũng bị thứ bột phấn màu tím quỷ dị kia bao lấy, cơ thể cũng bắt đầu mọc ra những mụn mủ.
Tiếng lóc bóc của mụn mủ nổ liên tiếp, từ trên người Tom, trên cánh tay đang nối dài của hắn đến cả trên người Lê Nhật, thứ dịch nhớp nháp chảy ra, bốc mùi hôi thối. Lê Nhật cảm thấy nguy cơ, dùng sức nhiều khiến hắn khó lòng duy trì việc nín thở, chỉ mới có mười phút dằn co mà sắp hết hơi, cũng may bên kia Tom cũng như cung hết đà, sức siết chặt của các sớ thịt đang dần yếu đi.
Nhân cơ hội này Lê Nhật dùng hết sức, chèn được hai cánh tay vào trước ngực, bung mạnh từ từ tạo khoảng trống cho cơ thể, vừa đủ để hắn thoát ra được, việc dùng sức lại vô tình làm hắn hít một hơi, vô số bột phấn màu tím lập tức như sâu bọ chui vào nội tạng.
Đau đớn nhưng hắn vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, chạy bằng cả chân và tay, chật vật nhắm đại một hướng mà chạy, đến khi thoát ra khỏi vùng đất có màu nâu đỏ thì nằm xuống đau đớn, hít lấy hít để không khí vào người.
Da thịt trên người đã bị bột phấn ăn mòn, có chỗ lộ cả xương trắng, phần nội tạng bên trong cũng thối rửa khiến hắn đau đớn thổ huyết liên tục. Đau đớn nhất vẫn là đôi mắt, thứ bột màu tím đó vừa chạm vào đã làm hắn mù hẳn, chắc hẳn đôi con ngươi đã thối rửa hoặc nổ tung như mấy cái mụn mủ. Lằn ranh giữa thối rửa và hồi phục bắt đầu giằng xé nhau liền trong một thời gian ngắn, lúc đó hắn vẫn còn nghe bên kia Tom đang gầm rú điên cuồng.
"Ha ha ha, tao không thể chết, tao không thể chết."
Tiếng của Tom như ma vương hung ác vang lên kinh động rừng cây, lớp bột phấn lúc nãy còn tỏ ra xung quanh bằng mắt thường có thể thấy được chúng đang bị hút về một phía. Vài hơi thở thôi đã sạch sẽ như chưa từng xuất hiện, kể cả mấy đám cây mặt người cũng không thấy đâu, chỉ còn lại đó một con quái vật mà Lê Nhật nghĩ chính là Tom.
May mắn năng lực hồi phục đã chiến thắng chất độc, Lê Nhật thở phì phò đứng dậy nhìn thấy một màn kinh thiên động địa. Tom từ hình dạng quái dị lúc này đã biến hẳn sang một thứ không ra hình người, lớp thịt đỏ tươi vốn dĩ quấn lấy cơ thể hắn thì giờ chảy ra như thịt để lâu bị phân huỷ.
Tứ chi lộ ra xương trắng, cái đầu đã liền với thân thể vốn đã to nay còn trương phình lên một cách khủng bố. Khắp nơi trên cái cơ thể bầy nhầy đó là rất nhiều những gương mặt cười, khóc, mếu máo của lũ cây mặt người, từ đó lại rải ra khắp nơi thứ bột phấn màu tím chết người, cây cối xung quanh tiếp xúc liền hoá thành khô héo, đất đai biến thành màu nâu đỏ chết chóc.
Độc tố của cây mặt người Lê Nhật vừa mới nếm trải, nó như một loại axit có sức ăn mòn kinh khủng, sinh vật sống tiếp xúc với nó sẽ biến thành bột nhão. Kể cả năng lực tự hồi phục của Lê Nhật, cũng phải tốn gần hết năng lượng tế bào mới có thể may mắn sống sót.
Giờ tình huống trước mắt dù Tom đã dùng cách gì thì cũng đã hoàn toàn thôn phệ lấy lũ cây mặt người. Con quái vật đứng giữa khoảng đất trống màu nâu đỏ từ từ di chuyển, đã chậm chạp hơn rất nhiều so với chính Tom trước đó, nhưng nhìn lại Lê Nhật cũng thê thảm không đi nổi.
Tay chân hắn run lẩy bẩy, máu, hắn cần máu xác sống, máu quái vật biến dị nào cũng được, năng lượng đang dần dần cạn kiệt khiến cho tốc độ của hẳn giảm đi gần một nửa. Lại là cuộc rượt đuổi giữa Tom và Lê Nhật, chỉ khác là lúc này cả hai từ vận tốc vượt trội như những chiếc xe công thức một, giảm xuống như người đi xe đạp.
m thanh phía sau phát ra từ Tom giờ đã không còn giống con người, nó hoàn toàn là tiếng gầm gừ vô nghĩa, biến thành một thứ quái dị gớm ghiếc. Sau khi uống vào thứ thuốc không biết tên, rồi lại hợp nhất với độc tố từ hoa mặt người đang khiến Tom trở thành con quái vật điên loạn.
Hơi thở dồn dập, đầu óc mơ hồ, độc tố của hoa mặt người không phải chuyện đùa, nó ảnh hưởng đến thần trí và cả thể lực của Lê Nhật. May mắn là con quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ kia cũng đang khó khăn di chuyển, nhưng nó cứ như hình với bóng, bám riết hắn không buông.
Cuộc truy đuổi xuyên suốt rừng Montes Valoris, từ khi trời sáng đến tận xế chiều, độc khí màu tím do Tom thả ra lan toả với sức phá hoại khủng khiếp, đi đến đâu ăn mòn đến đó, cả cánh rừng giờ đây không khác gì một vùng đất chết.
Mãi đến khi cái hồ giữa rừng đã lộ ra, sau nhiều thân cây cổ thụ gãy đổ phía trước, thì trời cũng đã chập chen tối, rất may ánh trăng vừa lên, ánh sáng tuy nhợt nhạt nhưng cũng đủ cho Lê Nhật nhìn thấy xung quanh. Cơ thể hắn đang ở mức báo động, cả quãng đường muôn thú như né tránh, tản mát chạy xa trước khi hắn đến, khiến cho suy nghĩ dùng máu bổ sung năng lượng cho tế bào phá sản.
Tiếng gầm gừ nghe như âm vực địa ngục của Tom phát ra lúc này lớn hẳn lên, rồi không gian như chấn động, tiếng âm thanh rít lên như ve sầu cường độ cao xé nát không khí xuất hiện. Hai nguồn âm thanh đối đầu nhau, tạo ra một bản hoà tấu chết chóc, kèm theo đó là thân hình khổng lồ của con quái vật Cordyceps xuất hiện. Có vẻ như việc bị chọc tức đêm qua khiến nó đã nổi điên, càn quét một mảng rừng, làm cho rất nhiều thân cây cổ thụ to lớn oan ức trở thành nơi trút giận.
"Tìm đường sống trong chỗ chết sao? Huấn luyện viên à, lần này tôi mà còn sống trở về phải mời ông uống một chầu."
Lê Nhật lại tự nói với bản thân, hoa mắt ngước nhìn, cười thầm suy nghĩ, dẫn dụ Tom đến đây coi như đã xong, nhưng làm gì tiếp theo thì hắn chưa biết. Ngó lại xung quanh, không còn gì ở giữa hai con quái vật nữa, chỉ có hắn mà thôi, kể cả cây cối cũng đã bị đánh ngã hoặc là bị ăn mòn hết cả rồi.
Hai con quái vật nhìn nhau, Lê Nhật bé nhỏ đứng giữa, cách mỗi con chỉ chừng hai mươi bước chân. Con quái thú Cordyceps thì to lớn như ngọn núi nhỏ, bên kia Tom cũng không biết bằng cách gì đã trương phình to lớn bằng một nửa so với nó.
Ánh trăng lên cao, vài cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi hôi thối, tanh nồng, lượn lờ trong không khí, xen vào từng ngóc ngách trên mặt đất. Ánh sáng rõ rành rành chiếu xuống quang cảnh éo le, mỗi hơi thở lúc này của Lê Nhật là một cái co thắt lồng ngực, chưa bao giờ hắn cảm thấy căng thẳng đến như vậy.
Ông ta hơi ngạc nhiên, khẽ cười bảo:
"Nếu đã là cái chết ở trước mắt, tức là ngươi đã làm mọi thứ trước đó mà vô ích. Thì thời khắc này, phải làm những thứ không có hy vọng, phải tìm đường sống trong chỗ chết."
Tràn cảnh vụt tắt, nhanh như một cái thiểm điện, Lê Nhật bị kéo lại thực tại, đôi chân vẫn thoăn thoắt qua lại giữa các nhánh cây cổ thụ. Lúc thì chạy dưới đất, lúc lại leo lên cây, tốc độ vẫn duy trì tốt, không có chút nao núng. Phải tìm đường sống ở chỗ chết, chỗ nào có thể giết chết được ta thì đó chính là chỗ chết. Theo hắn biết ngoại trừ Tom ra thì ở rừng Montes Valoris này chỉ còn có con quái vật khổng lồ Cordyceps là có thể giết hắn, vậy đó hẳn là chỗ chết rồi.
Nếu đã không thể cắt đuôi Tom, vậy thì lôi kéo hắn đến chỗ con quái vật Cordyceps đi, không chừng lại có tác dụng. Nghĩ thế, Lê Nhật cứ một mạch vừa chạy vừa xác định phương hướng rồi dần dần dụ Tom đuổi theo hướng về phía cái hồ ở giữa rừng, nơi con quái vật Cordyceps trú ngự. Cũng thật là oái ăm, mới đêm qua còn là từ chỗ đó thoát chết đi ra, giờ lại phải lao đầu vào đó để tìm đường sống, Lê Nhật nghĩ mà cười cái sự trớ trêu này.
Phía sau lưng, Tom di chuyển không im lặng được như Lê Nhật, thân thể hắn giờ quá to lớn so với một con người, cao gần hai mét, cơ bắp đỏ ửng lồ lộ, nhiều lớp thịt tươi bao bọc lấy hắn, khiến cho mỗi cái vung tay vung chân đều gây ra động tĩnh rất lớn. Không ít lần đụng ngã mấy cây nhỏ, làm chấn động mấy cây lớn, gây ra động tĩnh vô cùng phô trương. Nhưng mặc cho những điều đó, hắn vẫn cứ lao vun vút bám sát Lê Nhật, đôi lúc còn có thể tăng tốc đột ngột khiến cho có cảm giác chỉ một cái sải tay nữa là tóm được con mồi.
"Thật lạ, tại sao chiến đấu lâu như vậy vẫn không thấy một con quái thú biến dị nào?" Lê Nhật thầm nghĩ mà khó hiểu, trong tính toán của hắn nếu may mắn gặp một đàn thú biến dị không chừng có thể dây dưa với Tom, nhân lúc đó mà chạy mất dạng, không cần phải đến chỗ con quái thú khổng lồ Cordyceps.
Tuy nhiên mạch suy nghĩ đó không lâu đã có lời giải, ngay trước mặt hắn, quang cảnh từ màu xanh của cây cối giờ đã chuyển sang nâu đỏ trong bán kính gần một kilômét. Ở bên trong khu vực này lan tỏ ra mùi hương hết sức êm ái, dễ chịu, khiến cho đầu óc muốn ở lại đó, không thể rời xa.
"Có độc."
Lê Nhật biết ngay không ổn, vội vàng nín thở, đây rồi, cứu cánh đầu tiên của hắn, có lẽ thật sự không cần phải quay lại chỗ con quái thú Cordyceps. Xung quanh khoảng đất trống là nhiều loài hoa kỳ dị, có hình giống mặt người, như đang cười, như đang khóc, như đang nói chuyện với nhau.
“Kể cả quái thú biến dị cũng không dám bén mảng đến khu vực này, đủ thấy nó nguy hiểm thế nào.”
Lê Nhật vừa nghĩ tới đó thì Tom đã lao đến, hắn như chiếc xe công thức một khổng lồ ầm ầm lao tới, mấy bông hoa xung quanh bị kinh động, cả thân hình lay động theo một quỹ đạo như đang nhảy múa, từ nhuỵ hoa lại lan ra xung quanh rất nhiều bột phấn màu tím.
Lê Nhật cười thầm trong lòng, quả nhiên Tom không đủ tỉnh táo để nhận định tình hình, thứ thuốc mà hắn uống có thể đã ảnh hưởng rất nhiều đến lý trí. Vừa né tránh Tom, Lê Nhật vừa mau chóng rời xa khu vực có bột phấn màu tím, chúng như có linh tính, cứ không ngừng truy đuổi theo sinh vật sống, thoáng chốc đã bao phủ lấy Tom. Tuy nhiên còn chưa kịp cười đắc ý thì một thứ màu đỏ tươi như máu đã vươn dài ra từ trong đám bột phấn, cuốn lấy người Lê Nhật, chấn định lại thì thấy thứ đó chính là phần thịt bên ngoài của Tom. Lúc này đã muộn, khinh suất một giây thôi thì Lê Nhật đã nằm trong tay Tom.
“Mày nghĩ mấy thứ này có thể cản trở được tao?"
Tom lại phát ra âm thanh như dưới địa ngục nói, sau đó từ từ đi ra khỏi làn bột phấn, cả thân thể đang nổi lên rất nhiều mụn mủ, có cái to đùng căng ra như sắp nổ. Lê Nhật không đáp vì hắn biết cái thứ bột phấn này có thể gây ra tác dụng với Tom thì với hắn cũng không chịu nổi, không thể khinh suất thêm lần nữa, hít vào trong cơ thể thì không biết chuyện gì xảy ra.
Cánh tay bằng thịt đỏ tươi ra sức bóp nghẹt, khiến cho Lê Nhật vô cùng khổ sở, đau đớn trong tình trạng nín thở, vùng vẫy, chống cự, cầu mong cho bột phấn màu tím kia mau mau có tác dụng. Giờ thì đến cả hắn cũng bị thứ bột phấn màu tím quỷ dị kia bao lấy, cơ thể cũng bắt đầu mọc ra những mụn mủ.
Tiếng lóc bóc của mụn mủ nổ liên tiếp, từ trên người Tom, trên cánh tay đang nối dài của hắn đến cả trên người Lê Nhật, thứ dịch nhớp nháp chảy ra, bốc mùi hôi thối. Lê Nhật cảm thấy nguy cơ, dùng sức nhiều khiến hắn khó lòng duy trì việc nín thở, chỉ mới có mười phút dằn co mà sắp hết hơi, cũng may bên kia Tom cũng như cung hết đà, sức siết chặt của các sớ thịt đang dần yếu đi.
Nhân cơ hội này Lê Nhật dùng hết sức, chèn được hai cánh tay vào trước ngực, bung mạnh từ từ tạo khoảng trống cho cơ thể, vừa đủ để hắn thoát ra được, việc dùng sức lại vô tình làm hắn hít một hơi, vô số bột phấn màu tím lập tức như sâu bọ chui vào nội tạng.
Đau đớn nhưng hắn vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, chạy bằng cả chân và tay, chật vật nhắm đại một hướng mà chạy, đến khi thoát ra khỏi vùng đất có màu nâu đỏ thì nằm xuống đau đớn, hít lấy hít để không khí vào người.
Da thịt trên người đã bị bột phấn ăn mòn, có chỗ lộ cả xương trắng, phần nội tạng bên trong cũng thối rửa khiến hắn đau đớn thổ huyết liên tục. Đau đớn nhất vẫn là đôi mắt, thứ bột màu tím đó vừa chạm vào đã làm hắn mù hẳn, chắc hẳn đôi con ngươi đã thối rửa hoặc nổ tung như mấy cái mụn mủ. Lằn ranh giữa thối rửa và hồi phục bắt đầu giằng xé nhau liền trong một thời gian ngắn, lúc đó hắn vẫn còn nghe bên kia Tom đang gầm rú điên cuồng.
"Ha ha ha, tao không thể chết, tao không thể chết."
Tiếng của Tom như ma vương hung ác vang lên kinh động rừng cây, lớp bột phấn lúc nãy còn tỏ ra xung quanh bằng mắt thường có thể thấy được chúng đang bị hút về một phía. Vài hơi thở thôi đã sạch sẽ như chưa từng xuất hiện, kể cả mấy đám cây mặt người cũng không thấy đâu, chỉ còn lại đó một con quái vật mà Lê Nhật nghĩ chính là Tom.
May mắn năng lực hồi phục đã chiến thắng chất độc, Lê Nhật thở phì phò đứng dậy nhìn thấy một màn kinh thiên động địa. Tom từ hình dạng quái dị lúc này đã biến hẳn sang một thứ không ra hình người, lớp thịt đỏ tươi vốn dĩ quấn lấy cơ thể hắn thì giờ chảy ra như thịt để lâu bị phân huỷ.
Tứ chi lộ ra xương trắng, cái đầu đã liền với thân thể vốn đã to nay còn trương phình lên một cách khủng bố. Khắp nơi trên cái cơ thể bầy nhầy đó là rất nhiều những gương mặt cười, khóc, mếu máo của lũ cây mặt người, từ đó lại rải ra khắp nơi thứ bột phấn màu tím chết người, cây cối xung quanh tiếp xúc liền hoá thành khô héo, đất đai biến thành màu nâu đỏ chết chóc.
Độc tố của cây mặt người Lê Nhật vừa mới nếm trải, nó như một loại axit có sức ăn mòn kinh khủng, sinh vật sống tiếp xúc với nó sẽ biến thành bột nhão. Kể cả năng lực tự hồi phục của Lê Nhật, cũng phải tốn gần hết năng lượng tế bào mới có thể may mắn sống sót.
Giờ tình huống trước mắt dù Tom đã dùng cách gì thì cũng đã hoàn toàn thôn phệ lấy lũ cây mặt người. Con quái vật đứng giữa khoảng đất trống màu nâu đỏ từ từ di chuyển, đã chậm chạp hơn rất nhiều so với chính Tom trước đó, nhưng nhìn lại Lê Nhật cũng thê thảm không đi nổi.
Tay chân hắn run lẩy bẩy, máu, hắn cần máu xác sống, máu quái vật biến dị nào cũng được, năng lượng đang dần dần cạn kiệt khiến cho tốc độ của hẳn giảm đi gần một nửa. Lại là cuộc rượt đuổi giữa Tom và Lê Nhật, chỉ khác là lúc này cả hai từ vận tốc vượt trội như những chiếc xe công thức một, giảm xuống như người đi xe đạp.
m thanh phía sau phát ra từ Tom giờ đã không còn giống con người, nó hoàn toàn là tiếng gầm gừ vô nghĩa, biến thành một thứ quái dị gớm ghiếc. Sau khi uống vào thứ thuốc không biết tên, rồi lại hợp nhất với độc tố từ hoa mặt người đang khiến Tom trở thành con quái vật điên loạn.
Hơi thở dồn dập, đầu óc mơ hồ, độc tố của hoa mặt người không phải chuyện đùa, nó ảnh hưởng đến thần trí và cả thể lực của Lê Nhật. May mắn là con quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ kia cũng đang khó khăn di chuyển, nhưng nó cứ như hình với bóng, bám riết hắn không buông.
Cuộc truy đuổi xuyên suốt rừng Montes Valoris, từ khi trời sáng đến tận xế chiều, độc khí màu tím do Tom thả ra lan toả với sức phá hoại khủng khiếp, đi đến đâu ăn mòn đến đó, cả cánh rừng giờ đây không khác gì một vùng đất chết.
Mãi đến khi cái hồ giữa rừng đã lộ ra, sau nhiều thân cây cổ thụ gãy đổ phía trước, thì trời cũng đã chập chen tối, rất may ánh trăng vừa lên, ánh sáng tuy nhợt nhạt nhưng cũng đủ cho Lê Nhật nhìn thấy xung quanh. Cơ thể hắn đang ở mức báo động, cả quãng đường muôn thú như né tránh, tản mát chạy xa trước khi hắn đến, khiến cho suy nghĩ dùng máu bổ sung năng lượng cho tế bào phá sản.
Tiếng gầm gừ nghe như âm vực địa ngục của Tom phát ra lúc này lớn hẳn lên, rồi không gian như chấn động, tiếng âm thanh rít lên như ve sầu cường độ cao xé nát không khí xuất hiện. Hai nguồn âm thanh đối đầu nhau, tạo ra một bản hoà tấu chết chóc, kèm theo đó là thân hình khổng lồ của con quái vật Cordyceps xuất hiện. Có vẻ như việc bị chọc tức đêm qua khiến nó đã nổi điên, càn quét một mảng rừng, làm cho rất nhiều thân cây cổ thụ to lớn oan ức trở thành nơi trút giận.
"Tìm đường sống trong chỗ chết sao? Huấn luyện viên à, lần này tôi mà còn sống trở về phải mời ông uống một chầu."
Lê Nhật lại tự nói với bản thân, hoa mắt ngước nhìn, cười thầm suy nghĩ, dẫn dụ Tom đến đây coi như đã xong, nhưng làm gì tiếp theo thì hắn chưa biết. Ngó lại xung quanh, không còn gì ở giữa hai con quái vật nữa, chỉ có hắn mà thôi, kể cả cây cối cũng đã bị đánh ngã hoặc là bị ăn mòn hết cả rồi.
Hai con quái vật nhìn nhau, Lê Nhật bé nhỏ đứng giữa, cách mỗi con chỉ chừng hai mươi bước chân. Con quái thú Cordyceps thì to lớn như ngọn núi nhỏ, bên kia Tom cũng không biết bằng cách gì đã trương phình to lớn bằng một nửa so với nó.
Ánh trăng lên cao, vài cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi hôi thối, tanh nồng, lượn lờ trong không khí, xen vào từng ngóc ngách trên mặt đất. Ánh sáng rõ rành rành chiếu xuống quang cảnh éo le, mỗi hơi thở lúc này của Lê Nhật là một cái co thắt lồng ngực, chưa bao giờ hắn cảm thấy căng thẳng đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.