Mộng Cảnh

Chương 1: Mở đầu

Bồng Vũ

30/03/2017

Tiệc rượu phù hoa, thế giới kim phấn yến tiệc linh đình, một đám người vui vẻ cười nói, cả trai lẫn gái khỏa thân, ôm nhau khiêu vũ, không hề tiết chế reo hò cuồng hoan, bày biện ra một cảnh tượng vừa điên cuồng lại coi trọng vật chất.

Đây là mộng!

Giấc mộng của một thương gia thành công.

Ông ta là người đàn ông trung niên mập mạp, cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng của mình thượng nhìn tất cả, thỏa mãn với địa vị cùng quyền thế mình, hưởng thụ ánh mắt kính ngưỡng cùng hâm mộ của mọi người……

Ông ta đã là vua! Mặc kệ ở ngoài đời, hay là trong mơ.

Nụ cười đắc ý chậm rãi nổi lên ở khóe miệng, ông ta đối với việc mình vô luận ở chỗ nào khi nào đều có thể nắm trong tay mọi thứ cảm thấy vô cùng đầy đủ, nhìn xem giờ phút này, cho dù là mộng, ông ta cũng có thể đem rất nhiều người đùa bỡn trong tay, mặc cho ông ta sắp đặt.

Tiếng huyên náo liên tục, những người trong giấc mơ của ông ta đều lúc ẩn lúc hiện, ông ta nhấp rượu, có chút say.

Có ai có thể giống ông ta, vô luận ở trong mộng hay hiện thực đều là người mạnh?

Từ giới tài chính nhảy qua giới chính trị, viễn cảnh tốt đẹp đang ở xa xa vẫy gọi ông ta, ông ta sao có thể không cười chứ?

Cười trong mơ, đã thành thói quen của ông ta.

Tối nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng, ông ta vẫn chưa cười được bao lâu, giấc mộng đẹp tượng trưng địa vị cá nhân này vì một người xa lạ kỳ quái xâm nhập mà có biến hóa.

Đó là một vị khách không mời mà đến!

Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, gương mặt đông phương, ngũ quan sáng sủa mê người, mặc âu phục, rất tùy ý, cũng rất phóng khoáng.

Dáng vẻ của anh đã tạo nên sự khác biệt nổi bật với những người khác, tựa như tất cả ống kính máy quay đều tập trung vào người anh, những người cùng cảnh vật khác đều trở thành bối cảnh mờ nhạt.

Anh chậm rãi đi về phía ông ta, bước chân nhẹ không tiếng động, vẻ mặt mị hoặc khiếp người, toàn thân tràn ngập địch ý, lại mang theo nụ cười ôn hòa có chút quỷ quyệt……

“Ngươi…… Ngươi là ai?” Người đàn ông trung niên bất an nhìn chăm chú vào người trẻ tuổi trước mắt không có trong suy nghĩ của ông ta, đối với việc anh đột nhiên xuất hiện trực giác có chút sợ hãi.

Người này ông ta chưa từng gặp qua, nhưng vì sao trong mơ của ông ta lại có hình người rõ ràng như vậy?



“Tôi là người tới giết ông.” Anh cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt âm trầm không có độ ấm lại lóe sát khí.

“Giết ta?” Người đàn ông trung niên thì thào lặp lại.

“Đúng vậy.” Anh chậm rãi tới gần ông ta.

“Vì sao?” Người đàn ông trung niên nhăn mày.

“Bởi vì có người ra tiền mua mạng ông.” Anh cười thân thiết hòa ái chẳng những không thể trấn an lòng người, ngược lại làm cho người ta liên tục kinh sợ.

“Mua mạng ta?” Người đàn ông trung niên mở to mắt.

“Đúng vậy.”

“Là ai?” Người đàn ông trung niên tức giận hỏi.

“Ông nghĩ rằng tôi sẽ nói cho ông biết sao? Hoặc là, trong lòng ông đã biết, người nào ước gì ông biến mất sớm một chút.” Anh nghiêng đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.

“Nhưng… nhưng điều này sao có thể? Đây là mộng, ta tin chắc ta đang ngủ, mọi thứ trước mắt đều là hư ảo trong mơ của ta, là sao ngươi giết được ta……” Sự kinh ngạc của người đàn ông trung niên bị sự buồn cười thay thế.

Đây rõ ràng là giấc mộng của ông ta a! Ông ta nhớ rõ mình vừa mới ngỏ ý muốn ứng cử vào chính đàn, trả lời hết phóng viên mới về nhà lên giường nghỉ ngơi.

“Đúng vậy, đây là mộng của ông, nhưng với tôi mà nói, cũng là thế giới tôi tồn tại, cho nên muốn ở trong mộng giết ông rất dễ dàng……” Trong giọng nói của anh có u ám chết người.

“Ngươi muốn trong mơ giết ta?” Người đàn ông trung niên cười hỏi. Vớ vẩn!

“Đúng vậy.” Anh chậm rãi lấy ra một khẩu súng bên thắt lưng, chỉ thẳng vào mi tâm (giữa trán) ông ta.

“Ít dọa người đi! Ngươi nhất định là nhân vật do ta nghĩ ra, ta đối với việc ứng cử sắp tới có áp lực, cho nên mới mơ thấy ngươi…… Đi! Tránh ra! Đừng náo loạn, ta muốn tỉnh lại.” Người đàn ông trung niên phất phất tay với anh, căn bản không tin lời nói trong mộng có thể giết người. Ông ta đã xem nhiều sách tâm lý học, biết rất rõ trong hoàn cảnh có áp lực sẽ khiến người ta phát tiết trong mơ.

“Ông vĩnh viễn không thể tỉnh, Trung Xuyên tiên sinh, hãy nói hẹn gặp lại với tất cả quyền thế, giấc mơ chính trị cùng địa vị tổng giám đốc của ông đi!” Anh nhẹ bóp cò súng, viên đạn vô thanh vô tức bắn vào mi tâm ông ta.

Người đàn ông trung niên cười nhìn viên đạn bắn vào đầu mình, cả người run lên một chút, nhưng tuyệt không lo lắng, ông ta cho rằng giấc mơ này sớm muộn cũng tỉnh, sát thủ cùng súng này chẳng qua là ảo ảnh của ông ta mà thôi.

Đều là ảo ảnh, ảo ảnh trong mộng……



Nhưng, vì sao cảm giác đau đớn lại thật như vậy? Trước khi ông ta ngã xuống tắt thở, còn liều mình thuyết phục bản thân, không có gì, mình sẽ tỉnh! Sẽ tỉnh……

Mọi thứ trong tiệc rượu đều bắt đầu biến hình, cùng ý thức yếu ớt của ông ta, tất cả người cùng vật đều dung nhập vào bóng tối.

Người đàn ông trẻ tuổi dùng ánh mắt thương hại nhìn ông ta, ngồi xổm xuống dùng ngón trỏ kiểm tra hơi thở lạnh như băng của ông ta, thấp giọng nói: “Nhân sinh như mộng, mộng tức nhân sinh, mọi người đều biết, nhưng rất ít người tin tưởng.”

Cảnh trong mơ xa hoa đồi trụy kia sẽ biến mất, anh nhìn không gian dần dần vặn vẹo tan biến cùng mọi người mờ nhạt, đứng lên cất súng, mới muốn xoay người, chợt nghe tiếng sột soạt, kinh ngạc quay đầu, thấy một cô gái xinh đẹp tóc dài hai tay che miệng, đang kinh ngạc nhìn anh.

Cô là ai?

Vì sao có thể xuất hiện trong giấc mộng này?

Nếu cô ta là người trong mộng, cũng sẽ vì Trung Xuyên chết mà biến mất, sao có thể còn đứng sờ sờ trước mặt anh?

Chẳng lẽ cô ta cũng có linh lực xuyên qua cảnh trong mơ như anh?

Thắc mắc đột nhiên xuất hiện, anh cứ như vậy cùng cô nhìn nhau hai giây, quên lên tiếng.

Cô gái hoàn hồn, lui về phía sau từng bước, sau đó bỏ chạy.

“Đợi chút, đừng đi!” Anh gọi to đuổi theo.

Thấy anh đuổi theo, chân trắng như tuyết nhỏ bé của cô chạy nhanh hơn, tóc dài bay lên phía sau cô như cánh tinh linh, chạy về điểm sáng yếu ớt phía trước.

Anh liều mình đuổi theo, muốn biết cô ta là ai, muốn biết rõ ràng vì sao cô ta có thể xâm nhập vào giấc mơ của Trung Xuyên!

Cô không ngừng bước, nhưng chân con gái luôn nhỏ hơn, anh vươn tay, khi đang muốn bắt lấy cánh tay gầy yếu, tiếng “bíp bíp! Bíp bíp bíp!” liên tiếp thúc giục.

Đáng chết! Đã đến giờ! Anh rủa nhỏ một tiếng.

Một sức mạnh kéo anh về thế giới thật, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái kia biến mất trong vòng sáng.

Hai người cuối cùng đã vụt mất.

Nhiệm vụ kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Cảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook