Chương 16: Giấc mộng thứ mười sáu
Tịch Bát Gia Tử
02/04/2021
Edit by Kiera
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối sầm xuống.
Màu da cam biến thành xanh tím, xuyên thấu qua lớp ren trên bức màn, Trình Đình Ân nhìn thấy một đám mây lặng lẽ trôi qua.
Không biết mây trắng có phải là đang theo dõi chuyện bọn họ đang làm không, trong lòng không ngừng chờ đợi đám mây trắng kia sẽ nhanh chóng rời đi.
Bên tai cô nóng lên, thu hồi ánh mắt, tầm mắt một lần nữa dừng trên người Trần Đồng.
Đôi môi mềm mại lại ấm áp trên da thịt lỏa lồ của cô.
Mảnh da thịt trên bộ ngực bị hắn liên tục liêm láp, cô híp mắt lại, loáng thoáng nhìn thấy được sư mê ly dưới mí mắt kép hờ của hắn, cô thử duỗi tay đặt lên eo hắn.
Trần Đồng sờ đến tay cô, nặng nề mà xoa nhẹ hai cái.
Sau đó bàn tay đi xuống, sờ đến cái đùi tinh tế, rồi ngẩng đầu cắn cằm cô một cái, mơ hồ nói: "Mở ra."
Triệu Đình Ân tách chân mình ra.
Ngón tay hắn lập tức hướng lên trên, sờ đến nơi giữa chân hơi ướt của cô.
hoa huy*t vô cùng đầy đặn phồng lên, xúc cảm càng mềm mại một cách kỳ diệu.
Ngón tay cong lại dùng đốt ngón tay đâm vào bên trong, vải bông ướt sủng hằn lên một đường đi nhỏ, hắn chen vào rồi lại nghiền nghiềm đường đi kia.
Trong miệng Triệu Đình Ân tràn ra một tiếng kiều mị rùng mình.
"Thoải mái sao?" Trần Đồng hỏi, ánh sáng trong đôi mắt bức người là nghiền ngẫm cùng trêu ghẹo.
Triệu Đình Ân nhắm mắt lại, môi hồng run rẩy, không nói chuyện.
Thật thoải mái, thoải mái đến tận sâu bên trong. Làm cô hồi tưởng lại những tháng ngày vô âu vô tư quấn quýt với hắn ở đời trước.
Hắn nhấc váy ngủ cô lên, đẩy lên tận ngực cô, để lộ ra nhũ hoa trắng nõn dưới khuôn mặt của hắn. Giống như trong tưởng tượng, đỉnh hồng nhạt đáng yêu, đầu v* khẽ run theo thân thể cô.
Hắn há miệng ngậm lấy.
Hương thơm của thiếu nữ thoang thoảng bên mũi, đầu v* bị ai đó ngậm lấy vừa liếm vừa cắn.
Triệu Đình Ân như sắp tan chảy ra, mồ hôi chảy trên mí mắt.
Hắn phun đầu v* cô ra, sau đó lại liếm lên cái cổ tinh tế của cô.
Đột nhiên Triệu Đình Ân hít một hơi khí lạnh.
Hắn cắn một cái vào cổ cô, tuy rằng không phải mang theo sức lực, nhưng vẫn dọa đến cô.
Cô còn nghe thấy hắn thì thầm đặt câu hỏi: "Em đối với ai đều như vậy sao?"
Trái tim cô chùng xuống, hỏi lại: "Cái gì?"
"Giả bộ thanh thuần, nhưng lại muốn bị người khác ăn vú." Hắn hướng vào cổ cô thổi một hơi.
Triệu Đình Ân tức giận đến thân thể đều phát run lên.
Cô chớp chớp mắt, một giọt nước mắt liền như vậy rơi xuống.
Hắn dẫm tình yêu cùng nhiệt tình của cô xuống dưới chân, dẫm đến dập nát.
Cô hung hăng bóp chặt thịt bên eo hắn, tuy là rất cứng nhung cô vẫn ngoan cố mà tàn nhẫn véo.
Cô nói: "Anh có bệnh sao."
Rõ ràng là đang mắng hắn nhưng lại bởi vì mềm yếu khóc nức nở nên một chút lực uy hiếp đều không có.
Hắn cười một tiếng, cắn lấy vành tai cô, đối với vành tai cô mà nói: "Vậy em có dám nói, em chỉ muốn một mình anh ăn vú của em không?"
Hắn dường như nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.
"Em dám đấy." Triệu Đình Ân ngửa đầu, nước mắt chảy dài trên thái dương, làm ướt đẫm sợi tóc của cô.
"Vậy ngày đó ở trên bờ cát kia thì sao. Em có nghĩ tới việc để cậu ta ăn vú của em, sờ sờ phía dưới của em không?" Trần Đồng lạnh lùng hạ giọng nói.
Triệu Đình Ân nghẹn ngào nói: "Không nghĩ tới!"
Bởi vì đang thở dốc nên cô nói đứt quãng nói: "Cậu ấy chỉ là một người bạn em gặp ở cô nhi viện, em chưa từng nghĩ tới việc đó."
Sợi dây trong đầu đột nhiên buông lỏng, hắn thở hổn hển hai cái.
Đứng thẳng dậy đè lấy bả vai cô, từ trên xuống dưới mà nhìn xuống, ép cô nhìn về phía mình: "Vậy thì ngày đó em với hắn ta cười cái gì?"
"Cậu ấy... nói với em là Đông Đông rất nhớ em." Triệu Đình Ân ủy khuất bẹp miệng, nước mắt giống được mở chốt mở vòi nước ra mà ào ạt chảy ra.
Trong đầu Trần Đồng đột nhiên hiện lên đứa trẻ chỉ vào mình phản bác ngày hôm đó, cơn tức giận trong lòng cũng tiêu tan hơn phân nữa.
"Vậy em liền cười sao?" Trần Đồng hỏi, ngữ khí cũng mềm xuống.
Triệu Đình Ân cắn môi, không muốn nói thêm nữa.
"Vậy hiện tại em khóc cái gì?" Hắn lại hỏi.
Triệu Đình Ân nhìn hắn, trong đáy mắt là cơn sóng mãnh liệt mênh mông, nhưng qua thật lâu, cô chỉ nói: "Bởi vì đau."
Trần Đồng trầm mặt.
Hắn sờ sờ cổ cùng vành tai của cô, thấp giọng hỏi: "Là nơi này sao?" Hắn tưởng rằng lúc này cắn làm đau cô, động tác vuốt ve cực kỳ ôn nhu.
Triệu Đình Ân nói: "Là tâm."
Tâm rất đau.
Tâm của Trần Đồng cũng nhói lên một chút.
Hắn cúi đầu, xoa xoa khuôn mặt của cô, sau đó lại hôn lên đôi mắt ướt át kia, đầu lưỡi cuốn đi nước mắt trên khoé mắt cô.
Hắn nâng cằm cô lên, hơi thở cực nóng phả vào mặt cô, hắn nói: "Anh xin lỗi."
Sau đó, hắn đứng dậy, ngồi ở mép giường, rồi đắp lại chăn cho cô.
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân như là một kẻ biến thái.
Hắn mới chính là người không bình thường nhất.
Đầu óc đầy dục vọng cùng những suy nghĩ thô tục.
Hắn coi cô thành cái gì chứ, dựa vào cái gì cô lại bị mình suy đoán một cách ghê tởm như vậy.
Cô vẫn luôn rất chân thành nhiệt tình chạy về phía mình.
Còn hắn thì sao?
Không thể nói là đùa bỡn, nhưng từ trước đến nay lại chưa bao giờ nghiêm túc.
Triệu Đình Ân thấy ánh mắt ngây ra của hắn, cũng đứng lên, ngón tay sờ chỗ trên eo bị cô nhéo lúc nãy, hỏi hắn: "Đau không?"
Trần Đồng đột nhiên nhìn về phía cô, cô đến bây giờ, vẫn còn hỏi mình có đau không.
Hắn rời khỏi phòng cô, bỏ chạy.
_______
Editor: Tui đã đăng hết 10 chương tiếp theo lên rồi. Còn 10 chương cuối cùng hẹn mọi người cuối tuần sau nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:">>.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối sầm xuống.
Màu da cam biến thành xanh tím, xuyên thấu qua lớp ren trên bức màn, Trình Đình Ân nhìn thấy một đám mây lặng lẽ trôi qua.
Không biết mây trắng có phải là đang theo dõi chuyện bọn họ đang làm không, trong lòng không ngừng chờ đợi đám mây trắng kia sẽ nhanh chóng rời đi.
Bên tai cô nóng lên, thu hồi ánh mắt, tầm mắt một lần nữa dừng trên người Trần Đồng.
Đôi môi mềm mại lại ấm áp trên da thịt lỏa lồ của cô.
Mảnh da thịt trên bộ ngực bị hắn liên tục liêm láp, cô híp mắt lại, loáng thoáng nhìn thấy được sư mê ly dưới mí mắt kép hờ của hắn, cô thử duỗi tay đặt lên eo hắn.
Trần Đồng sờ đến tay cô, nặng nề mà xoa nhẹ hai cái.
Sau đó bàn tay đi xuống, sờ đến cái đùi tinh tế, rồi ngẩng đầu cắn cằm cô một cái, mơ hồ nói: "Mở ra."
Triệu Đình Ân tách chân mình ra.
Ngón tay hắn lập tức hướng lên trên, sờ đến nơi giữa chân hơi ướt của cô.
hoa huy*t vô cùng đầy đặn phồng lên, xúc cảm càng mềm mại một cách kỳ diệu.
Ngón tay cong lại dùng đốt ngón tay đâm vào bên trong, vải bông ướt sủng hằn lên một đường đi nhỏ, hắn chen vào rồi lại nghiền nghiềm đường đi kia.
Trong miệng Triệu Đình Ân tràn ra một tiếng kiều mị rùng mình.
"Thoải mái sao?" Trần Đồng hỏi, ánh sáng trong đôi mắt bức người là nghiền ngẫm cùng trêu ghẹo.
Triệu Đình Ân nhắm mắt lại, môi hồng run rẩy, không nói chuyện.
Thật thoải mái, thoải mái đến tận sâu bên trong. Làm cô hồi tưởng lại những tháng ngày vô âu vô tư quấn quýt với hắn ở đời trước.
Hắn nhấc váy ngủ cô lên, đẩy lên tận ngực cô, để lộ ra nhũ hoa trắng nõn dưới khuôn mặt của hắn. Giống như trong tưởng tượng, đỉnh hồng nhạt đáng yêu, đầu v* khẽ run theo thân thể cô.
Hắn há miệng ngậm lấy.
Hương thơm của thiếu nữ thoang thoảng bên mũi, đầu v* bị ai đó ngậm lấy vừa liếm vừa cắn.
Triệu Đình Ân như sắp tan chảy ra, mồ hôi chảy trên mí mắt.
Hắn phun đầu v* cô ra, sau đó lại liếm lên cái cổ tinh tế của cô.
Đột nhiên Triệu Đình Ân hít một hơi khí lạnh.
Hắn cắn một cái vào cổ cô, tuy rằng không phải mang theo sức lực, nhưng vẫn dọa đến cô.
Cô còn nghe thấy hắn thì thầm đặt câu hỏi: "Em đối với ai đều như vậy sao?"
Trái tim cô chùng xuống, hỏi lại: "Cái gì?"
"Giả bộ thanh thuần, nhưng lại muốn bị người khác ăn vú." Hắn hướng vào cổ cô thổi một hơi.
Triệu Đình Ân tức giận đến thân thể đều phát run lên.
Cô chớp chớp mắt, một giọt nước mắt liền như vậy rơi xuống.
Hắn dẫm tình yêu cùng nhiệt tình của cô xuống dưới chân, dẫm đến dập nát.
Cô hung hăng bóp chặt thịt bên eo hắn, tuy là rất cứng nhung cô vẫn ngoan cố mà tàn nhẫn véo.
Cô nói: "Anh có bệnh sao."
Rõ ràng là đang mắng hắn nhưng lại bởi vì mềm yếu khóc nức nở nên một chút lực uy hiếp đều không có.
Hắn cười một tiếng, cắn lấy vành tai cô, đối với vành tai cô mà nói: "Vậy em có dám nói, em chỉ muốn một mình anh ăn vú của em không?"
Hắn dường như nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.
"Em dám đấy." Triệu Đình Ân ngửa đầu, nước mắt chảy dài trên thái dương, làm ướt đẫm sợi tóc của cô.
"Vậy ngày đó ở trên bờ cát kia thì sao. Em có nghĩ tới việc để cậu ta ăn vú của em, sờ sờ phía dưới của em không?" Trần Đồng lạnh lùng hạ giọng nói.
Triệu Đình Ân nghẹn ngào nói: "Không nghĩ tới!"
Bởi vì đang thở dốc nên cô nói đứt quãng nói: "Cậu ấy chỉ là một người bạn em gặp ở cô nhi viện, em chưa từng nghĩ tới việc đó."
Sợi dây trong đầu đột nhiên buông lỏng, hắn thở hổn hển hai cái.
Đứng thẳng dậy đè lấy bả vai cô, từ trên xuống dưới mà nhìn xuống, ép cô nhìn về phía mình: "Vậy thì ngày đó em với hắn ta cười cái gì?"
"Cậu ấy... nói với em là Đông Đông rất nhớ em." Triệu Đình Ân ủy khuất bẹp miệng, nước mắt giống được mở chốt mở vòi nước ra mà ào ạt chảy ra.
Trong đầu Trần Đồng đột nhiên hiện lên đứa trẻ chỉ vào mình phản bác ngày hôm đó, cơn tức giận trong lòng cũng tiêu tan hơn phân nữa.
"Vậy em liền cười sao?" Trần Đồng hỏi, ngữ khí cũng mềm xuống.
Triệu Đình Ân cắn môi, không muốn nói thêm nữa.
"Vậy hiện tại em khóc cái gì?" Hắn lại hỏi.
Triệu Đình Ân nhìn hắn, trong đáy mắt là cơn sóng mãnh liệt mênh mông, nhưng qua thật lâu, cô chỉ nói: "Bởi vì đau."
Trần Đồng trầm mặt.
Hắn sờ sờ cổ cùng vành tai của cô, thấp giọng hỏi: "Là nơi này sao?" Hắn tưởng rằng lúc này cắn làm đau cô, động tác vuốt ve cực kỳ ôn nhu.
Triệu Đình Ân nói: "Là tâm."
Tâm rất đau.
Tâm của Trần Đồng cũng nhói lên một chút.
Hắn cúi đầu, xoa xoa khuôn mặt của cô, sau đó lại hôn lên đôi mắt ướt át kia, đầu lưỡi cuốn đi nước mắt trên khoé mắt cô.
Hắn nâng cằm cô lên, hơi thở cực nóng phả vào mặt cô, hắn nói: "Anh xin lỗi."
Sau đó, hắn đứng dậy, ngồi ở mép giường, rồi đắp lại chăn cho cô.
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân như là một kẻ biến thái.
Hắn mới chính là người không bình thường nhất.
Đầu óc đầy dục vọng cùng những suy nghĩ thô tục.
Hắn coi cô thành cái gì chứ, dựa vào cái gì cô lại bị mình suy đoán một cách ghê tởm như vậy.
Cô vẫn luôn rất chân thành nhiệt tình chạy về phía mình.
Còn hắn thì sao?
Không thể nói là đùa bỡn, nhưng từ trước đến nay lại chưa bao giờ nghiêm túc.
Triệu Đình Ân thấy ánh mắt ngây ra của hắn, cũng đứng lên, ngón tay sờ chỗ trên eo bị cô nhéo lúc nãy, hỏi hắn: "Đau không?"
Trần Đồng đột nhiên nhìn về phía cô, cô đến bây giờ, vẫn còn hỏi mình có đau không.
Hắn rời khỏi phòng cô, bỏ chạy.
_______
Editor: Tui đã đăng hết 10 chương tiếp theo lên rồi. Còn 10 chương cuối cùng hẹn mọi người cuối tuần sau nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:">>.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.