Chương 32
Vũ Ngọc Hương
15/02/2024
Toàn thân tôi như chết lặng trước hai tiếng “ông Lưu” từ miệng ông ta. Có tiếng chửi thề vang lên sau lưng tôi. Phúc đã bị rơi vào tay của kẻ thù, điều đáng sợ nhất! Lão Lưu bị trọng thương, đội thổ phỉ của lão tan tác là vì anh, lúc này anh nằm trong tay chúng, không biết phải cứu anh về thế nào đây?
Ít nhất thì… anh vẫn còn sống, dù lúc này anh ở trong tay bọn chúng nhưng chưa phải là tận cùng. Tôi cố gắng trấn giữ cảm xúc xót xa trong lòng, nói với ông Kiền:
– Dù sao cũng cảm ơn cha con ông vô cùng, chúng tôi sẽ báo đáp ông sau, giờ chúng tôi phải tìm cách đem anh ấy về! Ông có biết bọn họ đưa anh ấy đi bằng cách nào và đi về hướng nào không?
– Bọn họ cõng anh ta đi thẳng hướng kia kìa.
Ông ta chỉ về một con đường mòn cách không xa bản làng. Bọn chúng bắt cóc anh với mục đích gì? Tống tiền… hay chỉ đơn giản căm thù anh mà hành hạ anh, giết chết anh?
Tôi gật đầu, trong lòng vừa buồn vừa lo, nói với Mạnh:
– Chúng ta phải đến nơi lũ thổ phỉ kia sống để đòi người rồi!
Anh ta đồng tình:
– Chúng ta tập hợp lại thôi.
Nhóm chúng tôi quay trở lại nơi thác nước. Sáng nay hai bên giao chiến gần thác, có những kẻ phe Phúc trúng đạn đã được đưa vào bệnh viện còn chưa rõ sống chết, lũ thổ phỉ thì còn có kẻ đã phải bỏ mạng. Những gã thổ phỉ xin hàng đều đã bị trói lại một góc, còn lão Lưu trọng thương được đám đàn em trung thành mở đường máu thoát thân. Lũ ấy chính là lũ ra tay bắt cóc Phúc. Chính vì vậy, hận thù của lũ thổ phỉ kia dành cho Phúc là vô cùng đáng sợ, chỉ có chút hi vọng lão Lưu trùm sỏ không chết thì anh còn có cơ hội được giữ lại mạng sống, nhưng có thế nào cũng một sống mười chết.
Không lâu sau, lão Tâm gọi điện cho một người đàn ông tầm tuổi bốn mươi, trưởng nhóm theo Phúc. Lão gào thét qua điện thoại:
– Lũ chó chết đòi chúng ta giao toàn bộ kho hàng ở rừng Lác mới thả người! Tao không điên mà làm thế! Chúng mày lao vào mà cứu nó đi! Một lũ vô dụng!
Lão ta lạnh lùng ngắt máy. Khốn nạn thật, tính mạng con trai còn không bằng kho hàng của lão! Tôi biết nếu tôi nói nhờ đến cảnh sát giúp đỡ thì tất cả đám người ở đây đều phản đối, thế nên không thể nói điều này. Đã không có gì trao đổi… thì phải cứu anh bằng cách nào? Cứ vậy lao vào là quá liều lĩnh, khi họng súng kề cổ anh. Suy nghĩ một lúc tôi hít một hơi quyết định nói:
– Mục tiêu bây giờ là phải cho chúng tin lão Tâm sẽ giao kho hàng cho bọn chúng để câu thời gian.
Duy gật đầu, anh ta nói với gã trưởng nhóm:
– Anh Phan, anh hãy bàn bạc lại với ông Tâm, chúng ta chỉ cần ông ta chấp nhận giao dịch với bọn chúng nó, không cần ông ta phải nộp kho hàng.
Phan mím chặt môi, một bên mí mắt có vết sẹo, gã láo liên nhìn tôi dè chừng, cuối cùng chấp nhận ý kiến này:
– Được rồi, trường hợp lão ta không chấp nhận, chúng ta cứ liều cướp kho hàng của lão rồi giao một phần cho bọn chó kia để cứu anh ấy về!
Đám anh em đều gật đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Bọn họ sẽ làm phản nếu lão Tâm không chịu hợp tác. Cha đẻ hoàn toàn không lo cho tính mạng con trai mà đàn em ông ta lại sẵn sàng làm phản để cứu anh, nghĩ thôi đã cảm thấy cay đắng cho Phúc, nhưng lại khiến tôi hiểu thời gian qua anh xả thân vì anh em thế nào nên bọn họ mới chấp nhận xả thân vì anh như vậy. Con người như Phúc… có phải anh tốt đẹp hơn những gì tôi luôn định kiến mà áp tội giết Quân cũng như những gì khốn nạn ở Hồng Anh cho anh? Tôi không biết nữa, chỉ biết lúc này… cả tôi và những người anh em của anh ở đây đều sẵn sàng xả thân vì anh, dẫu là nguy hiểm hay cái chết chực chờ.
Tôi khẽ thở phào khi nghe Phan thông báo:
– Lão Tâm đã chấp nhận nói với bọn chúng: sáng sớm mai lão sẽ mở kho hàng cho bọn chúng đến mang hết đi, chỉ cần anh Phúc trở về bình an.
Ít nhất không cần phải làm phản, điều không ai muốn! Tôi gật đầu, hai mắt đanh lại, thấp giọng:
– Đêm nay, tôi cùng các anh em nhanh nhẹn nhất sẽ tiếp cận doanh trại của bọn chúng. Chúng ta cần xác định xem anh Phúc bị giữ ở đâu và lão Lưu nằm ở đâu! Trao đổi con tin là việc chúng ta cần làm khi không thể đưa người rời khỏi đó.
Đám đàn ông lặng đi, căng thẳng cùng nghi hoặc nhìn nhau trước quyết định của tôi. Thay cho lời thuyết phục, tôi nhanh chóng cướp súng của một gã, bắn thẳng vào chính giữa một thân cây chò cách xa mười mét. Những ánh mắt kinh ngạc của bọn họ thay cho câu trả lời chấp nhận phương án của tôi.
Ít nhất thì… anh vẫn còn sống, dù lúc này anh ở trong tay bọn chúng nhưng chưa phải là tận cùng. Tôi cố gắng trấn giữ cảm xúc xót xa trong lòng, nói với ông Kiền:
– Dù sao cũng cảm ơn cha con ông vô cùng, chúng tôi sẽ báo đáp ông sau, giờ chúng tôi phải tìm cách đem anh ấy về! Ông có biết bọn họ đưa anh ấy đi bằng cách nào và đi về hướng nào không?
– Bọn họ cõng anh ta đi thẳng hướng kia kìa.
Ông ta chỉ về một con đường mòn cách không xa bản làng. Bọn chúng bắt cóc anh với mục đích gì? Tống tiền… hay chỉ đơn giản căm thù anh mà hành hạ anh, giết chết anh?
Tôi gật đầu, trong lòng vừa buồn vừa lo, nói với Mạnh:
– Chúng ta phải đến nơi lũ thổ phỉ kia sống để đòi người rồi!
Anh ta đồng tình:
– Chúng ta tập hợp lại thôi.
Nhóm chúng tôi quay trở lại nơi thác nước. Sáng nay hai bên giao chiến gần thác, có những kẻ phe Phúc trúng đạn đã được đưa vào bệnh viện còn chưa rõ sống chết, lũ thổ phỉ thì còn có kẻ đã phải bỏ mạng. Những gã thổ phỉ xin hàng đều đã bị trói lại một góc, còn lão Lưu trọng thương được đám đàn em trung thành mở đường máu thoát thân. Lũ ấy chính là lũ ra tay bắt cóc Phúc. Chính vì vậy, hận thù của lũ thổ phỉ kia dành cho Phúc là vô cùng đáng sợ, chỉ có chút hi vọng lão Lưu trùm sỏ không chết thì anh còn có cơ hội được giữ lại mạng sống, nhưng có thế nào cũng một sống mười chết.
Không lâu sau, lão Tâm gọi điện cho một người đàn ông tầm tuổi bốn mươi, trưởng nhóm theo Phúc. Lão gào thét qua điện thoại:
– Lũ chó chết đòi chúng ta giao toàn bộ kho hàng ở rừng Lác mới thả người! Tao không điên mà làm thế! Chúng mày lao vào mà cứu nó đi! Một lũ vô dụng!
Lão ta lạnh lùng ngắt máy. Khốn nạn thật, tính mạng con trai còn không bằng kho hàng của lão! Tôi biết nếu tôi nói nhờ đến cảnh sát giúp đỡ thì tất cả đám người ở đây đều phản đối, thế nên không thể nói điều này. Đã không có gì trao đổi… thì phải cứu anh bằng cách nào? Cứ vậy lao vào là quá liều lĩnh, khi họng súng kề cổ anh. Suy nghĩ một lúc tôi hít một hơi quyết định nói:
– Mục tiêu bây giờ là phải cho chúng tin lão Tâm sẽ giao kho hàng cho bọn chúng để câu thời gian.
Duy gật đầu, anh ta nói với gã trưởng nhóm:
– Anh Phan, anh hãy bàn bạc lại với ông Tâm, chúng ta chỉ cần ông ta chấp nhận giao dịch với bọn chúng nó, không cần ông ta phải nộp kho hàng.
Phan mím chặt môi, một bên mí mắt có vết sẹo, gã láo liên nhìn tôi dè chừng, cuối cùng chấp nhận ý kiến này:
– Được rồi, trường hợp lão ta không chấp nhận, chúng ta cứ liều cướp kho hàng của lão rồi giao một phần cho bọn chó kia để cứu anh ấy về!
Đám anh em đều gật đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Bọn họ sẽ làm phản nếu lão Tâm không chịu hợp tác. Cha đẻ hoàn toàn không lo cho tính mạng con trai mà đàn em ông ta lại sẵn sàng làm phản để cứu anh, nghĩ thôi đã cảm thấy cay đắng cho Phúc, nhưng lại khiến tôi hiểu thời gian qua anh xả thân vì anh em thế nào nên bọn họ mới chấp nhận xả thân vì anh như vậy. Con người như Phúc… có phải anh tốt đẹp hơn những gì tôi luôn định kiến mà áp tội giết Quân cũng như những gì khốn nạn ở Hồng Anh cho anh? Tôi không biết nữa, chỉ biết lúc này… cả tôi và những người anh em của anh ở đây đều sẵn sàng xả thân vì anh, dẫu là nguy hiểm hay cái chết chực chờ.
Tôi khẽ thở phào khi nghe Phan thông báo:
– Lão Tâm đã chấp nhận nói với bọn chúng: sáng sớm mai lão sẽ mở kho hàng cho bọn chúng đến mang hết đi, chỉ cần anh Phúc trở về bình an.
Ít nhất không cần phải làm phản, điều không ai muốn! Tôi gật đầu, hai mắt đanh lại, thấp giọng:
– Đêm nay, tôi cùng các anh em nhanh nhẹn nhất sẽ tiếp cận doanh trại của bọn chúng. Chúng ta cần xác định xem anh Phúc bị giữ ở đâu và lão Lưu nằm ở đâu! Trao đổi con tin là việc chúng ta cần làm khi không thể đưa người rời khỏi đó.
Đám đàn ông lặng đi, căng thẳng cùng nghi hoặc nhìn nhau trước quyết định của tôi. Thay cho lời thuyết phục, tôi nhanh chóng cướp súng của một gã, bắn thẳng vào chính giữa một thân cây chò cách xa mười mét. Những ánh mắt kinh ngạc của bọn họ thay cho câu trả lời chấp nhận phương án của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.