Mộng Có Đành Buông

Chương 36

Vũ Ngọc Hương

15/02/2024

Dũng cười nhạt đáp lời trước thái độ thèm khát của Khang:

– Nó là người của em rồi đại ca.

Khang hừ một tiếng, liếc qua tôi thêm một giây rồi xoay người. Dù sao gã cũng không thiếu đàn bà, không việc gì phải tranh giành tôi với Dũng làm gì.

Đám thổ phỉ chia nhau ngồi quanh đống lửa. Nhiều loại thịt được nướng trên ngọn lửa lớn bằng các xiên inox dài, mùi thơm bay xa cả một khoảng rừng. Dũng đẩy tôi ngồi xuống một góc, hắn đưa một xiên thịt nướng nóng hổi thơm lừng ra trước mặt tôi.

– Như anh đã hứa với cô em, ăn đi cho lại sức. Đi xa mệt lắm phải không, đêm nay anh bóp chân cho cô em nhé!

Tôi ghê tởm lùi người lại tránh bàn tay hắn chạm vào má mình, lắc lắc đầu không cắn xiên thịt hắn dí vào miệng.

– Cởi trói cho tôi. Bị trói cả ngày, cổ tay tôi bị máu tụ, đau quá!

Tôi nhăn nhó kêu đau. Trên hết, tay tôi cần được tự do, càng cần ăn no bụng rồi tính gì mới tính được.

Dũng đa nghi nhếch miệng:

– Để hai tay cô em tự do anh không yên tâm. Cứ ăn đi, ăn hết anh lại lấy thêm cho cô em!

– Tôi đau tay lắm, không ăn nổi!

– ĂN!

Hắn cương quyết không chịu, vẫn dí xiên thịt vào miệng tôi. Cảm thấy con người này cực kỳ khó thuyết phục, nếu tôi cứ cứng với hắn, nhất định sẽ khó có cơ hội trốn thoát. Phải cho hắn tin tôi sẵn sàng theo hắn, bởi điều hắn cần ở tôi là sự quy phục thực sự, đó cũng là nguyên nhân hắn đối xử với tôi có vẻ tử tế như vậy.

Tôi há miệng cắn miếng thịt nướng ngọt ngào. Cảm giác đói đến muốn ngấu nghiến tất cả lại được ăn ngon, còn cay tê lưỡi, thực tình ngon đến trào nước mắt. Dũng cười lên ha hả hài lòng làm đám thổ phỉ đàn em cũng vui vẻ cụng rượu. Phía xa, gã Khang hai tay ôm ấp hai cô gái trẻ, nhìn chòng chọc về phía tôi và Dũng, đưa cốc rượu lên miệng ngửa cổ uống.

– Anh cũng ăn đi! Tôi thấy anh còn chưa ăn gì, đi cả ngày dài anh cũng mệt có kém gì tôi đâu.



Tôi nhẹ giọng, hai mắt cụp xuống không muốn nhìn Dũng, cũng không muốn cho hắn biết tôi đang ghê tởm hắn đến mức nào.

Dũng chợt nắm chặt cằm tôi, đáy mắt một mí sáng lên. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt lúng túng của tôi, cười nhạt:

– Cô em lo cho anh đấy à?

– Anh nghĩ sao cũng được. Dù sao Phúc và đàn em của anh ta cũng đã bỏ rơi tôi. Lúc đó bọn họ chỉ cần một giây vì tôi, quay lại ghim vào người anh một viên đạn thì có lẽ tôi đã không ở đây lúc này. Có thể do tôi chỉ là vợ hai của Phúc nên bọn họ không coi trọng.

Tôi nói khẽ vài câu chán chường. Dũng càng siết chặt cằm tôi hơn, hắn rít qua kẽ răng:

– Có thật cô em nghĩ thế chứ?

– Tôi đã nói anh nghĩ sao cũng được.

Tôi thả lỏng hai vai, hoàn toàn không có ý chống cự hắn.

– Cô tên gì?

Tôi hơi sững lại. Đêm qua Phúc luôn miệng gọi “Chi”, tôi không thể khai với hắn cái tên này. Mọi cái tên tổ chức K đặt cho tôi đều là tên giả, không có gì cần lo ngại.

– Yến. Anh muốn biết về tôi thì cứ hỏi cô giáo Yến ở trường tiểu học xã Ban Mai tỉnh H sẽ rõ.

– Chi là ai?

– Làm sao tôi biết được? Sao anh lại hỏi thế?

Tôi nheo nheo mắt bực bội. Dũng có vẻ tin tôi, hắn buông cằm tôi ra. Một hồi hắn mang mấy xiên thịt nướng khác quay trở lại, ngồi xuống cạnh tôi, vừa dí xiên thịt vào miệng tôi hắn vừa ăn, thỉnh thoảng lại nốc rượu.



– Cô em đã chấp nhận theo anh?

Hắn quay sang phả hơi rượu nồng nồng vào mặt tôi. Không muốn nhìn hắn thêm, mi mắt tôi thêm một lần cụp xuống.

– Với một điều kiện.

– Nói!

– Chỉ được có tôi. Không có người đàn bà nào khác ngoài tôi.

Hai má tôi hơi nong nóng khi nói ra điều này. Tất nhiên tôi chỉ thử hắn một chút, cũng để hắn tin tôi có ý theo hắn. Mọi người đàn bà đều không muốn chia sẻ người đàn ông của mình với kẻ khác, chắc hẳn sẽ khiến hắn tin tôi có thành ý.

Dũng cười lên ha hả:

– Đàn ông bọn anh không ôm mỗi tay vài em thì thiếu bản lĩnh đàn ông lắm. Điều kiện của em khó thế, nhưng không sao, anh thích!

– Tức là anh đồng ý điều kiện của tôi?

Tôi mím môi cười, tỏ ra vui mừng hỏi Dũng. Hắn đã muốn thu phục tôi, tất nhiên hắn cũng sẽ bỏ công diễn kịch để chiều lòng tôi. Loại phản phúc như hắn thì có gì là không thể làm?

Dũng nhún vai, hai mắt long lanh nhìn tôi say sưa không dứt:

– Lúc nào em còn theo anh, lúc đó anh còn chỉ có mình em!

Cặp mắt lươn lẹo này mà “chỉ có em”, nhảy cầu còn cảm thấy dễ tin hơn!

Dũng bỗng luồn một tay qua chân tôi, tay kia đặt ở lưng tôi, cứ vậy bế ngang người tôi đứng dậy. Tôi hốt hoảng, trái tim nhảy như thỏ trong lồng ngực.

– Các anh em, từ hôm nay tôi có vợ, cô ấy đây. Xin phép anh em cho vợ chồng tôi đi nghỉ sớm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Có Đành Buông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook