Mộng Có Đành Buông

Chương 40

Vũ Ngọc Hương

15/02/2024

Nam rời đi, có chút tiền trong tay, cảm giác trong tôi cũng vững hơn một chút. Tôi nhờ cô lễ tân mua giúp một bộ quần áo đơn giản dễ mặc, lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi cho lại sức. Sáng sớm hôm sau, cầm theo túi thuốc tôi bước xuống sảnh. Tôi muốn rời khỏi tầm mắt Nam, không cần anh ta quay lại nhà nghỉ này đón tôi ra bến xe vì tôi đâu muốn trở lại tỉnh H.

– Chị kia!

Tôi giật mình quay về nơi quầy lễ tân. Cô lễ tân mua giúp đồ cho tôi tối qua lên tiếng:

– Công an đề nghị chị không được rời khỏi nhà nghỉ này!

Tôi sững lại, hoàn toàn không biết mình vẫn trong tầm kiểm soát của Nam. Anh ta muốn giữ tôi lại vì điều gì? Có điều tôi cũng không muốn trốn tránh pháp luật, đành chờ bảy giờ anh ta đến đây. Vẫn trong bộ quân phục màu vàng, anh ta mỉm cười khi thấy tôi ngồi lặng ở sofa tiền sảnh chờ anh ta.

Tôi ngẩng mặt lên, thấy Nam thì không vui đứng dậy nói:

– Anh công an, tôi rất biết ơn anh, nhưng tôi có tự do cá nhân của mình… Chẳng phải các anh đã trả tự do cho tôi rồi hay sao?

Nam hơi áy náy, khuôn mặt có chút ửng hồng nhìn tôi anh ta đáp:

– Anh xin lỗi, vì anh không muốn… em rời đi trước khi anh đến nên đành nhờ cô lễ tân nói với em như vậy…

Ánh mắt Nam nhìn tôi nửa say mê nửa ngượng nghịu làm tôi có chút lúng túng, cơn giận dữ cũng bay mất từ lúc nào, chỉ gật nhẹ đầu. Anh ta tiếp lời:

– Em không muốn về tỉnh H nữa sao?

– Thời gian qua em cũng đã suy nghĩ, em cảm thấy không còn phù hợp với việc dạy tiếng Anh ở đó, trong hôm nay em sẽ gọi điện cho cô hiệu trưởng xin nghỉ hẳn công tác rồi về đó làm thủ tục sau. Em cũng chỉ đang là giáo viên hợp đồng thôi anh ạ. Hiện tại em muốn tìm việc ở thành phố này…



– Ở đây… em định làm gì?

Nam quan tâm hỏi, tôi tránh ánh mắt anh ta, trả lời qua loa cho có lệ:

– À… trước mắt em định xin vài công việc chân tay, hay nhất là xin được công việc hướng dẫn viên du lịch còn ôn thi để học tiếp lên. Giấy tờ của em… em đã nhờ đồng nghiệp gửi cho em rồi!

Tôi vốn có ý định rút tiền trong ngân hàng để sinh sống ở thành phố này một thời gian nên nói bừa cho Nam không hỏi thêm. Bất ngờ Nam chăm chú nhìn tôi, yết hầu dịch chuyển, hỏi tiếp:

– Em có bạn trai chưa, anh ấy nói sao?

– Em… đã chia tay người ấy rồi.

Tôi trầm giọng, mím môi, hai mắt cụp xuống không muốn đối diện với đôi mắt sáng bừng của Nam.

Anh ta cao giọng đề nghị:

– Thế này đi, anh ở một mình với mẹ già cũng cần người đến nấu nướng dọn dẹp, trong thời gian này em ở nhà anh, tiện chăm sóc mẹ anh một chút, chân mẹ anh hơi khó đi lại, có được không?

Tôi ngỡ ngàng nhìn Nam, chợt cảm thấy điều anh ta nói rất có lợi cho tôi. Nếu tôi ở gần cảnh sát, những kẻ muốn trả thù tôi nhất định sẽ phải dè chừng. Nam là một lá chắn tự nhiên cực kỳ tốt cho tôi. Hiện tại, ngoài lũ thổ phỉ, tôi cũng cần phải cảnh giác trước lão Tâm và Đức vì có thể hai kẻ đó vẫn nuôi mối hận với tôi, đồng thời bọn họ cũng sẽ lo lắng khi tôi biến mất trong lúc tôi nắm được nhiều bí mật của bọn họ. Tôi sẽ ở nhà Nam một thời gian để tìm sự bình yên trong quãng thời gian đầy nguy hiểm này.

Tôi gật nhẹ đầu chấp nhận gợi ý của Nam:

– Vâng… em cũng chưa biết xin việc ở đâu, được vậy thì tốt quá anh ạ. Mà anh không sợ người lạ như em sao?

Tôi cong mắt cười, tò mò hỏi. Anh ta cũng cười:



– Anh thì có gì phải sợ cô giáo như em chứ?

Đôi mắt Nam lấp lánh nhìn tôi. Lúc này tôi rất rối loạn, thực sự cần một nơi yên tĩnh, đến nhà Nam làm giúp việc có lẽ không phải là một ý kiến tồi.

Nam chở tôi về nhà anh ta, một ngôi nhà hai tầng xây dựng từ lâu trong một căn ngõ hẹp. Thấy tôi theo sau Nam vào nhà, hai mắt người phụ nữ ngoài sáu mươi là mẹ Nam sáng lên vẻ vui mừng. Đang ngồi ở sofa xem tivi bà ấy liền chậm rãi bước ra đón tiếp:

– Nam… con dẫn ai về nhà ta thế này? Bạn gái à con?

Nam ngường ngượng quay lại nhìn tôi rồi nói với mẹ:

– Cô gái này là Yến, trước là giáo viên ở tỉnh H giờ muốn đến thành phố du lịch của chúng ta kiếm việc làm còn học tiếp lên. Con bảo cô ấy về đây phụ mẹ việc nhà, tiện ôn thi lên cao, còn nhờ cô ấy chăm sóc mẹ một thời gian, chân mẹ đi lại khó khăn còn gì?

– Mẹ cứ tưởng… cái thằng này, mày làm mẹ mừng hụt!

Bà ấy liếc qua tôi, vẻ sắc sảo bị thời gian mài mòn của bà ấy ánh lên tia hài lòng. Bà vui vẻ kéo tay tôi:

– Con gái, cứ xem đây như nhà con đi nhé, bác dễ tính lắm!

Sự ấm áp của mẹ con Nam làm tâm trí cùng thể xác của tôi được thả lỏng, mỉm cười tôi đáp lời bà ấy:

– Con cảm ơn bác, bác cần gì cứ sai bảo con ạ!

Nam hài lòng nhìn mẹ cùng tôi ở lại, anh ta nhanh chóng đi làm. Bà Hồng mẹ Nam thân thiện nhẹ nhàng, trong mọi việc đều tận tình chỉ dạy tôi, còn rất thích tôi đấm lưng bóp chân cho bà ấy. Nam ăn uống ngủ nghỉ thất thường do công việc, mỗi lúc thấy con trai về bà ấy đều giục tôi sắp cơm cho anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Có Đành Buông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook