Chương 64
Vũ Ngọc Hương
22/02/2024
Dũng cười lên ha hả, dùng Phúc làm con tin, tiếp tục hạch sách:
– Hợp đồng đâu Yến, em mang đến để chồng cũ của em ký đi!
Tôi đanh mặt, trấn tĩnh lại, lạnh lùng cầm bản hợp đồng đã thảo sẵn đến gần Dũng và Phúc. Phúc long đôi mắt lo lắng liền nói:
– Chi, đừng lại đây!
Dũng đắc ý nhìn chăm chăm vào tôi, hài lòng cợt nhả:
– Vợ yêu, em thấy theo anh có lợi hơn không, anh vẫn cho em thêm một cơ hội đấy!
Gã vẫn mắc một lỗi nghiêm trọng, đó là đã quá coi thường tôi! Tôi đưa hợp đồng ra trước Phúc. Lướt qua bàn tay cầm súng của Dũng, tôi lập tức cướp được súng của gã trước sự ngạc nhiên của tất cả đám đàn ông đang có mặt. Một lực đẩy Phúc khỏi Dũng, tôi dí họng súng vào cổ Dũng, dùng Dũng làm lá chắn, để Phúc đứng sau lưng tôi hoàn toàn làm chủ được tình hình.
– NÉM HẾT SÚNG RA XA!
Tôi quát to. Hai gã theo Dũng bất lực ném súng đi, chỉ có Khang là nhếch miệng chĩa thẳng súng về tôi.
PẰNG!
Gã ngang nhiên bắn thẳng vào ngực Dũng trong sự kinh ngạc và ghê tởm của tôi. Điều Khang không ngờ, tôi dùng khẩu súng bắn thẳng vào bàn tay cầm súng của Khang. Phải, Khang không biết tôi có khả năng bắn chuẩn xác thế nào, cũng không tin tôi có khả năng bắn gã. Vậy mà… ngay sau đó, Khang nén đau, tay trái của gã bất ngờ rút một khẩu súng khác từ túi quần.
PẰNG!
Tôi long đôi mắt ngỡ ngàng, cơ thể cao lớn của Phúc lao ra chắn trước mặt tôi rồi quỵ xuống. Anh… đỡ đạn cho tôi!
KHÔNGGG!
Tôi vứt bỏ cơ thể dần lạnh giá của Dũng khỏi tay, lao đến ôm choàng lấy Phúc. Tiếng súng vang giòn từ người của Phúc trừng phạt Khang, tôi chẳng còn nghe được gì hết, chỉ biết ôm chặt lấy cơ thể đầy máu của Phúc trong tay, gào khóc:
– Anh Phúc, tỉnh lại đi! Em xin anh!…
Tiếng còi xe cứu thương vang vọng, trên xe tôi vừa ôm lấy cơ thể mềm oặt của anh, vừa vỗ vỗ vào khuôn mặt tượng tạc trắng bệch như cái xác không hồn. Không… anh không được chết! Chúng ta còn chưa chính thức kết hôn mà… Chúng ta còn chưa có con, chưa cho con dự đám cưới của chúng ta mà… Làm sao anh có thể chết được? Không! Anh không được phép rời bỏ tôi!
Phúc được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, tôi thẫn thờ ngồi bên ngoài, cơ thể vô lực sau những cảm xúc choáng váng, chỉ dựa vào tường khó nhọc thở. Tiếng bà Trinh vang lên bên tai tôi:
– Chi, Phúc sao rồi con? Tại sao lại ra nông nỗi này hả con?
Tôi mở mắt, nước mắt lại lăn dài, sụt sịt:
– Anh Phúc… bị đám thổ phỉ bắn… Bọn chúng giả dạng hợp tác với Tâm Đức để chiếm đoạt, bị anh Phúc phát hiện.
Tôi không muốn chuốc hận thù với bà ấy nên không nói thẳng vì đỡ đạn cho tôi mà Phúc liều mình lao ra. Lúc này tôi muốn dành tâm trí để cầu nguyện cho Phúc, không phải để đối phó với bà ấy. Bà Trinh ôm miệng ngồi phịch xuống cạnh tôi, nước mắt lăn dài bà ấy lấy khăn tay lau đi. Nhìn bà ấy thương con trong câm lặng, tôi chỉ biết xót xa đến cay xè sống mũi, cũng thầm cảm thấy Phúc may mắn khi có người mẹ hiền hậu như bà.
Ba tiếng Phúc trong phòng phẫu thuật là ba tiếng tôi như ngồi trên đống lửa, ruột gan rối bời quặn thắt. Ngay khi cánh cửa phòng cấp cứu trước mắt tôi bật mở, vị bác sĩ mệt mỏi bước ra, tôi và bà Trinh đều đồng thời bước đến gần ông ấy. Bà Trinh níu tay bác sĩ, vừa khóc vừa hỏi:
– Bác sĩ… con trai tôi… con tôi thế nào rồi bác sĩ ơi?
– Bệnh nhân trúng đạn vào bả vai trái, chỉ chệch 2 cm là không có cách nào cứu vãn. Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
– Hợp đồng đâu Yến, em mang đến để chồng cũ của em ký đi!
Tôi đanh mặt, trấn tĩnh lại, lạnh lùng cầm bản hợp đồng đã thảo sẵn đến gần Dũng và Phúc. Phúc long đôi mắt lo lắng liền nói:
– Chi, đừng lại đây!
Dũng đắc ý nhìn chăm chăm vào tôi, hài lòng cợt nhả:
– Vợ yêu, em thấy theo anh có lợi hơn không, anh vẫn cho em thêm một cơ hội đấy!
Gã vẫn mắc một lỗi nghiêm trọng, đó là đã quá coi thường tôi! Tôi đưa hợp đồng ra trước Phúc. Lướt qua bàn tay cầm súng của Dũng, tôi lập tức cướp được súng của gã trước sự ngạc nhiên của tất cả đám đàn ông đang có mặt. Một lực đẩy Phúc khỏi Dũng, tôi dí họng súng vào cổ Dũng, dùng Dũng làm lá chắn, để Phúc đứng sau lưng tôi hoàn toàn làm chủ được tình hình.
– NÉM HẾT SÚNG RA XA!
Tôi quát to. Hai gã theo Dũng bất lực ném súng đi, chỉ có Khang là nhếch miệng chĩa thẳng súng về tôi.
PẰNG!
Gã ngang nhiên bắn thẳng vào ngực Dũng trong sự kinh ngạc và ghê tởm của tôi. Điều Khang không ngờ, tôi dùng khẩu súng bắn thẳng vào bàn tay cầm súng của Khang. Phải, Khang không biết tôi có khả năng bắn chuẩn xác thế nào, cũng không tin tôi có khả năng bắn gã. Vậy mà… ngay sau đó, Khang nén đau, tay trái của gã bất ngờ rút một khẩu súng khác từ túi quần.
PẰNG!
Tôi long đôi mắt ngỡ ngàng, cơ thể cao lớn của Phúc lao ra chắn trước mặt tôi rồi quỵ xuống. Anh… đỡ đạn cho tôi!
KHÔNGGG!
Tôi vứt bỏ cơ thể dần lạnh giá của Dũng khỏi tay, lao đến ôm choàng lấy Phúc. Tiếng súng vang giòn từ người của Phúc trừng phạt Khang, tôi chẳng còn nghe được gì hết, chỉ biết ôm chặt lấy cơ thể đầy máu của Phúc trong tay, gào khóc:
– Anh Phúc, tỉnh lại đi! Em xin anh!…
Tiếng còi xe cứu thương vang vọng, trên xe tôi vừa ôm lấy cơ thể mềm oặt của anh, vừa vỗ vỗ vào khuôn mặt tượng tạc trắng bệch như cái xác không hồn. Không… anh không được chết! Chúng ta còn chưa chính thức kết hôn mà… Chúng ta còn chưa có con, chưa cho con dự đám cưới của chúng ta mà… Làm sao anh có thể chết được? Không! Anh không được phép rời bỏ tôi!
Phúc được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, tôi thẫn thờ ngồi bên ngoài, cơ thể vô lực sau những cảm xúc choáng váng, chỉ dựa vào tường khó nhọc thở. Tiếng bà Trinh vang lên bên tai tôi:
– Chi, Phúc sao rồi con? Tại sao lại ra nông nỗi này hả con?
Tôi mở mắt, nước mắt lại lăn dài, sụt sịt:
– Anh Phúc… bị đám thổ phỉ bắn… Bọn chúng giả dạng hợp tác với Tâm Đức để chiếm đoạt, bị anh Phúc phát hiện.
Tôi không muốn chuốc hận thù với bà ấy nên không nói thẳng vì đỡ đạn cho tôi mà Phúc liều mình lao ra. Lúc này tôi muốn dành tâm trí để cầu nguyện cho Phúc, không phải để đối phó với bà ấy. Bà Trinh ôm miệng ngồi phịch xuống cạnh tôi, nước mắt lăn dài bà ấy lấy khăn tay lau đi. Nhìn bà ấy thương con trong câm lặng, tôi chỉ biết xót xa đến cay xè sống mũi, cũng thầm cảm thấy Phúc may mắn khi có người mẹ hiền hậu như bà.
Ba tiếng Phúc trong phòng phẫu thuật là ba tiếng tôi như ngồi trên đống lửa, ruột gan rối bời quặn thắt. Ngay khi cánh cửa phòng cấp cứu trước mắt tôi bật mở, vị bác sĩ mệt mỏi bước ra, tôi và bà Trinh đều đồng thời bước đến gần ông ấy. Bà Trinh níu tay bác sĩ, vừa khóc vừa hỏi:
– Bác sĩ… con trai tôi… con tôi thế nào rồi bác sĩ ơi?
– Bệnh nhân trúng đạn vào bả vai trái, chỉ chệch 2 cm là không có cách nào cứu vãn. Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.