Chương 69
Tụ Đao
24/10/2023
Vào ngày 28 tháng chạp, tuyết rơi ở Nguyệt Thành.
Tuyết rải rác như tơ liễu, phủ kín phố lớn ngõ nhỏ.
Ngay cả hàng cây vạn niên thanh ngoài cửa khách sạn cũng được phủ một lớp băng bạc, màu xanh ẩn dưới tuyết tràn đầy sức sống.
Đoàn xe rước dâu xếp hàng dài bên ngoài khách sạn, bóng bay và pháo nổ lách tách vang lên xung quanh khách sạn.
Nhờ sự giúp đỡ của Kiều Anh Tuấn, Cao Thần và các phù rể khác, Từ Thành Liệt đã vượt qua mọi cửa ải, cuối cùng đã ôm Thẩm Viên Tinh ra khỏi khách sạn trước khi giờ lành đến, lên xe đầu tiên của đoàn xe rước dâu.
So sánh với đám cưới kiểu Trung Quốc của anh trai và chị dâu, đám cưới của Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh thiên về mơ mộng và lãng mạn.
Địa điểm tổ chức đám cưới là công viên giải trí “Vương quốc băng tuyết” duy nhất ở Nguyệt Thành.
Toàn bộ khu vui chơi được làm bằng băng tuyết, khung cảnh đám cưới được trang trí như thế giới cổ tích.
Ngay cả áo cưới của Thẩm Viên Tinh cũng có chút cảm hứng từ truyện cổ tích mộng ảo, váy công chúa mềm mại như đuôi nàng tiên cá khổng lồ, bạc và sáng bóng như một giấc mơ.
Khi buổi lễ bắt đầu, Thẩm Viên Tinh nắm tay Thẩm Phong bước vào. Phía sau cô là hai nhóc Từ Túc Bạch và Từ Nguyệt Thất, cẩn thận nâng đuôi váy phết đất cho cô suốt chặng đường.
Dưới chiếc váy xếp nhiều tầng, đôi giày pha lê do Từ Thành Liệt thiết kế riêng cho cô hiện ra lờ mờ, khiến cô trở thành tâm điểm của quan khách từ đầu đến chân. Cô giống như một công chúa của xứ tuyết bước ra từ một cuốn truyện cổ tích.
Mỗi bước đi của Thẩm Viên Tinh đều hướng về phía Từ Thành Liệt. Không nhanh không chậm, vững vàng và kiên định.
–
Quá trình kết hôn kéo dài và rườm rà nhưng Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt đã tay trong tay đi tới cuối cùng.
Trong suốt quá trình, chỉ có câu “Tôi sẵn lòng” gây ấn tượng nhất với họ. Đặc biệt là Từ Thành Liệt. Dường như đến giờ phút này, anh mới thực sự có được ngôi sao của mình.
Không còn hư vô mờ mịt như hoa trong gương hay trăng trong nước nữa.
Sau buổi lễ, Thẩm Viên Tinh thay quần áo, đi cùng Từ Thành Liệt đến khách sạn tổ chức tiệc cưới.
Bận rộn cả ngày, đến khi hoàng hôn buông xuống mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai vợ chồng ngồi trong phòng khách của khách sạn nghỉ ngơi một lát.
Hơn 9 giờ tối, phần lớn khách khứa đã được tiễn đi, còn lại một số khách ở xa tới muốn ngủ lại, cũng đã sắp xếp khách sạn cho họ.
Kiều Anh Tuấn vốn muốn đi theo hai vợ chồng Thẩm Viên Tinh về căn phòng tân hôn để làm ầm ĩ đêm động phòng. Bị Từ Thành Liệt thẳng thừng phủ quyết, tuyên bố nếu ai dám tới quậy động phòng, mai mốt đến phiên bọn họ, đừng trách anh không khách sáo.
Câu “mai mốt đến phiên bọn họ” của Từ Thành Liệt đã trấn áp khí thế của đám Kiều Anh Tuấn.
Dù sao trong nhóm của họ cũng có không ít người chưa lập gia đình, Kiều Anh Tuấn và Cao Thần là người thứ hai.
Vì thế, cuối cùng chỉ có Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt trở lại phòng tân hôn.
Từ lúc bước vào cửa, tay Từ Thành Liệt đã không yên phận. Nhân dịp Thẩm Viên Tinh thay giày, anh ôm cô từ sau lưng, bắt đầu hôn cô từ sau tai và cổ.
Nghĩ đến đêm nay là đêm tân hôn, mấy ngày tới Thẩm Viên Tinh đều ở nhà nghỉ ngơi, Từ Thành Liệt cảm thấy hăng hái trong lòng.
Khi Thẩm Viên Tinh thay giày xong, anh tự đá đôi giày da và tất ra, bế ngang cô, đi thẳng vào phòng tắm gắn liền với phòng ngủ chính.
Uống chút rượu nên Thẩm Viên Tinh hơi say, ôm cổ anh cười người nào đó gấp gáp, chưa đầy nửa giờ đã khóc la: “Em sai rồi”.
Đáng tiếc, Từ Thành Liệt “không tha”, để đèn trong phòng ngủ chính sáng suốt đêm.
–
Vì kỳ nghỉ của Thẩm Viên Tinh chỉ có một tuần, Từ Thành Liệt hủy bỏ kế hoạch tuần trăng mật, chọn một địa điểm du lịch gần đó để đưa cô lên núi nghỉ dưỡng ba ngày.
Trên núi có khu trượt tuyết và khách sạn suối nước nóng, vừa đáp ứng hai yêu cầu của Thẩm Viên Tinh về thể thao mạo hiểm và thư giãn cơ bắp.
Về phần Từ Thành Liệt, chỉ cần ở cùng Thẩm Viên Tinh, cơ thể và tinh thần sẽ ở trạng thái khỏe mạnh nhất.
Kỳ nghỉ một tuần trôi qua trong chớp mắt.
Buổi sáng đầu tiên Thẩm Viên Tinh trở lại làm việc, Từ Thành Liệt kéo cô ngủ thêm một chút, sau đó chở cô đến cổng đội cảnh sát hình sự thành phố.
Nhân tiện nhận được làn sóng chúc mừng từ đồng nghiệp của Thẩm Viên Tinh.
Tuy Từ Thành Liệt vẫn nhàn rỗi trong kỳ nghỉ đông, nhưng anh có một sự kiện ký tặng sách vào ngày 8 tháng giêng. Cho nên, sau khi đưa Thẩm Viên Tinh đi làm, anh về nhà cũng không rảnh. Anh ngồi trước máy tính trong phòng làm việc cả buổi sáng, khi Thẩm Viên Tinh gửi WeChat cho anh hỏi chuyện ăn trưa, anh mới nhớ gọi đồ ăn mang đi.
Làm xong công việc, Từ Thành Liệt thu dọn phòng một chút. Lúc trước trang trí phòng tân hôn, anh cố tình mua rất nhiều thiết bị gia dụng thông minh. Ví dụ như máy rửa chén, robot quét nhà, những thiết bị gia dụng thông minh này đã giúp anh tiết kiệm được rất nhiều công việc nhà.
Điều này cũng giúp Từ Thành Liệt có thời gian ra ngoài vào buổi tối để mua sắm, mua nguyên liệu nấu ăn, bổ sung một số nhu yếu phẩm hàng ngày, trong đó đương nhiên cũng bao gồm băng vệ sinh mà Thẩm Viên Tinh dùng mỗi tháng, và những chiếc ô nhỏ không thể thiếu để duy trì thế giới hai người của họ.
Cuộc sống sau khi kết hôn hạnh phúc hơn Thẩm Viên Tinh tưởng tượng.
Thật khó để diễn tả cảm giác có người chuẩn bị bữa ăn nóng hổi chờ cô mỗi tối khi cô về nhà.
Ngay cả đồng nghiệp cũng nói rằng toàn bộ con người cô đã thay đổi sau khi kết hôn, rạng rỡ, luôn mỉm cười, khí chất lạnh lùng trên người đã bị hơi ấm tỏa ra vô thức thấm vào. Nó giống như ngôi sao sáng nhất trong màn đêm vô tận.
Thẩm Viên Tinh đương nhiên rất hài lòng với tình trạng của mình. Nhưng cô không chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Kể từ khi yêu Từ Thành Liệt, lợi ích lớn nhất của cô là cô hiểu rằng, dù là mối quan hệ như thế nào, cả hai bên cần phải nỗ lực cùng nhau để duy trì sự liên tục.
Cô không muốn Từ Thành Liệt trở thành người trả giá một mình, cho nên vào ngày 8 tháng giêng, Thẩm Viên Tinh tìm mọi cách tranh thủ thời gian buổi chiều, vội vàng chạy đến địa điểm ký tặng sách mới của anh.
–
Khi đó, buổi ký tặng đã bước sang giai đoạn thứ hai.
Từ Thành Liệt đeo khẩu trang và đội mũ đen đang ngồi trên sân khấu, mặc một bộ quần áo giản dị rộng rãi màu đen, làm nổi bật màu trắng lạnh lẽo của cổ tay và đốt ngón tay dưới cổ tay áo.
Người đàn ông thản nhiên ngồi trên ghế, một đôi chân dài đáng kinh ngạc chồng lên nhau, tay phải cầm một cuốn sách mới phát hành, tay trái giơ lên cao, cho độc giả và người dẫn chương trình thấy một ngôi sao thêu bằng chỉ vàng trên cổ tay áo.
Ngôi sao giống hệt ngôi sao bên mũ của anh, không khó để nhận ra rằng chúng có cùng kiểu dáng.
Người chủ trì hỏi áo của hãng nào, ngôi sao được thêu rất sinh động và đẹp mắt.
Chính vì vấn đề này mà tác giả “Chu Ngô Trịnh Vương” vài phút trước còn uể oải, khuôn mặt lạnh lùng và thái độ chỉ làm đúng việc kinh doanh, hiện giờ giống như bị ai cướp xác, nói nhiều hẳn lên.
“Có thể mua áo này trên mạng, tuy nhiên ngôi sao này, là độc quyền của tôi.”
“Các bạn không mua được đâu.” Khóe môi Từ Thành Liệt nhếch lên dưới khẩu trang, ý cười gần như tràn ra từ đôi mắt thâm tình.
60% độc giả đến tham dự buổi ký tặng sách của anh là các chàng trai, 40% còn lại là các cô gái thật lòng yêu thích, nếu không họ đã không đến tham dự buổi ký tặng sách của một tác giả nam.
Điều khiến họ ngạc nhiên là, tác giả rất nổi tiếng trên mạng này là một chàng trai trẻ cao lớn, rất phong cách và sành điệu.
Tuy anh đeo khẩu trang và không công bố tuổi thật, nhưng điều này không ngăn cản các fan nữ ngưỡng mộ gương mặt anh dựa trên phong thái, giọng nói, bàn tay lộ ra ngoài, và đôi mắt thâm tình.
Cho dù tưởng tượng thế nào, bọn họ đều tin tưởng “Chu Ngô Trịnh Vương” là một người đẹp trai tuyệt vời.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình hỏi nguồn gốc của “ngôi sao”.
Từ Thành Liệt lắc chiếc nhẫn đeo trên tay, giọng điệu khoe khoang: “Đây là dấu ấn độc quyền mà vợ tôi tặng tôi.”
“Điều đó có nghĩa là tôi thuộc về cô ấy.”
Người đàn ông vừa dứt lời, dưới khán giả vang lên tiếng hít hà, sau đó là âm thanh tan nát cõi lòng của vô số fan nữ.
Lúc trước khi ký tặng sách, có người để ý tác giả đeo nhẫn, nhưng không ai quan tâm. Thời buổi này, người độc thân luôn thích đeo nhẫn, thường không thể biết được chiếc nhẫn trên mỗi ngón tay có ý nghĩa gì.
Nhưng hiện giờ “Chu Ngô Trịnh Vương” tuyên bố đã kết hôn, tất cả mọi người không thể lừa mình dối người được nữa.
Người dẫn chương trình: “Không ngờ thầy Chu còn có một mặt như vậy.”
“Cảm thấy mỗi khi nhắc tới vợ anh, dường như anh trở thành một người khác.”
Từ Thành Liệt không phủ nhận, nhẹ nhàng cười, “Có lẽ vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy là vợ tôi, tôi không khỏi vui mừng.”
“Tôi xin lỗi, để tôi điều chỉnh tâm trạng của mình một chút.”
Người dẫn chương trình và các độc giả phía dưới đều cảm thấy thích thú trước câu trả lời vừa hài hước vừa tình cảm của người đàn ông này, không khỏi thở dài.
Thẩm Viên Tinh ngồi ở hàng cuối cùng, không ở trong đám đông, nghe thấy hai cô gái ở hàng phía trước thì thầm.
“Thật tò mò vợ thầy Chu trông như thế nào, có thể làm anh ấy vui mừng đến vậy khi nghĩ về chị ấy.”
“Chắc chắn rất đẹp, nhìn thầy Chu rất đẹp trai.”
“Hôm nay là buổi ký tặng sách của thầy Chu, vợ anh ấy không tới xem hay sao?”
“Ờ, thầy Chu thật đáng thương……”
Thẩm Viên Tinh nghe được hết thảy, cô dở khóc dở cười.
Cô thậm chí còn chưa ăn trưa, vội vàng lái xe tới đây. Thầy Chu của bọn họ đáng thương chỗ nào?
–
Vào khoảng năm giờ chiều, buổi ký tặng sách ngoại tuyến và buổi họp fan lần đầu tiên của Từ Thành Liệt đã kết thúc thành công tốt đẹp.
Người đàn ông rời khỏi địa điểm bằng cửa sau, không quên gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Viên Tinh, nói rằng sẽ đến đón cô tan sở.
Vừa mới lấy di động ra, Từ Thành Liệt đã nhìn thấy tin nhắn Thẩm Viên Tinh gửi trên WeChat: 【Anh Từ, vợ anh đang đợi anh ở bãi đậu xe ngầm. Hôn hôn.jpg】
Chuẩn bị bước vào thang máy, Từ Thành Liệt dừng lại. Sau khi chào biên tập viên, anh đi thẳng qua lối đi an toàn, chạy đến bãi đậu xe ngầm.
Chiếc BMW màu đỏ của Thẩm Viên Tinh đặc biệt bắt mắt trong bãi đậu xe ngầm hơi vắng người.
Từ Thành Liệt nhìn thoáng qua là thấy chiếc xe kia, anh đã ghi nhớ biển số xe, quả nhiên là chiếc xe Thẩm Viên Tinh lái đi làm ngày thường.
Anh chạy qua, đến gần xe mới tháo khẩu trang, trông giống như một sinh viên đại học hơn là một người đàn ông đã có gia đình.
Thấy anh, Thẩm Viên Tinh đang chơi Anipop trên ghế lái chờ anh, lập tức rời khỏi trò chơi.
Cô đẩy cửa xe đi ra, ngầm hiểu ôm lấy người đàn ông.
Giọng tràn ngập sự ngọt ngào và vui sướng: “Biểu hiện ở buổi ký tên rất tuyệt, quả là anh Từ của em.”
Từ Thành Liệt hôn lên đ.ỉnh tóc của cô, thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói: “Sao bà Từ tới đây?”
Anh nhớ Thẩm Viên Tinh phải đi làm hôm nay, nên không năn nỉ cô đi cùng anh đến buổi ký tặng sách.
Từ Thành Liệt cho rằng, trên đời này không có người chồng nào hiểu chuyện hơn anh.
Nào ngờ, Thẩm Viên Tinh tự chạy tới, tạo một bất ngờ lớn cho anh.
“Đương nhiên là tới đón anh Từ của em về nhà.”
Thẩm Viên Tinh nhón chân hôn cằm anh, sau đó rời khỏi vòng tay anh, xoay người đi đến ghế sau cầm một bó hoa hồng diễm lệ mà cô đã chuẩn bị sẵn, “Chúc sách mới của anh Từ bán chạy, đạt đến tầm cao mới!”
Từ Thành Liệt lập tức dở khóc dở cười, trong lòng tràn đầy vui mừng không có chỗ nào để trút ra, cuối cùng dứt khoát trút tất cả vào nụ hôn. Anh siết chặt vòng eo thon gọn và uyển chuyển của người phụ nữ, ôm gáy cô, hôn cô mãnh liệt với khí thế nuốt chửng cả sông núi.
Trong lúc mê ly, Thẩm Viên Tinh nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên tai, “Tinh Tinh, anh yêu em. Đưa anh về nhà đi, về nhà của chúng ta.”
Thẩm Viên Tinh khẽ ừ, rất thích câu “về nhà của chúng ta” của Từ Thành Liệt.
Khi còn nhỏ, cô cũng có nhà, nhưng ngôi nhà đó đã thay đổi kể từ khi mẹ qua đời.
Không còn cảm giác là nhà nữa.
Thẩm Viên Tinh nằm mơ cũng không ngờ, cô có một ngôi nhà của riêng mình ở kiếp này. Tất cả những điều này đều nhờ Từ Thành Liệt, chính sự kiên trì và tình yêu lâu dài, nồng nàn của anh đã giúp cô có cơ hội và dũng khí để sở hữu ngôi nhà này.
Thẩm Viên Tinh nhớ một lần tổng vệ sinh không lâu trước đây, cô đã tìm được cuốn nhật ký của Từ Thành Liệt dưới đáy hộp trong phòng làm việc của anh.
Nó chứa đầy những câu chuyện liên quan đến quá trình trao đổi học tập của cô ở nước ngoài.
Kể từ giây phút đó, Thẩm Viên Tinh nhận ra, Từ Thành Liệt chưa bao giờ thực sự xa cách cô. Trong hai năm cô đi du học, anh đã bỏ học, đến đất nước nơi cô học, ngay thành phố đó, vào năm sau.
Thậm chí trường đại học nơi Từ Thành Liệt theo học cũng nằm cạnh trường đại học của cô.
Anh đã luôn ở bên cô. Anh ở ngay phía sau, đợi cô nhìn lại, không bao giờ rời đi.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sau khi đọc nhật ký, Thẩm Viên Tinh từng muốn hỏi Từ Thành Liệt, nếu…… nếu cô không đến Nguyệt Thành, thậm chí không về nước. Anh sẽ ra sao?
Liệu anh có tiếp tục chờ đợi như đã làm suốt 8 năm qua không?
Sau này, Thẩm Viên Tinh tự mình tìm được đáp án.
Từ tình yêu mà Từ Thành Liệt ngày đêm dành cho cô, cô đã tìm ra câu trả lời duy nhất.
Như trên mạng thường nói, “Chờ đợi là lời tỏ tình lâu nhất”.
Cho nên Từ Thành Liệt luôn luôn chờ.
Nhưng điều này không chứng tỏ anh ngu ngốc, chỉ chứng minh…… anh thật sự rất yêu cô.
–
“A Liệt.”
“Có chuyện gì vậy, bà xã?”
“Anh muốn có con không?”
“Nói thật, anh không muốn. Anh chỉ muốn em.”
“Nếu em muốn thì sao?”
“Anh sẽ cố gắng gieo hạt giống, cố gắng để em đạt được điều em muốn càng sớm càng tốt.”
Tuyết rải rác như tơ liễu, phủ kín phố lớn ngõ nhỏ.
Ngay cả hàng cây vạn niên thanh ngoài cửa khách sạn cũng được phủ một lớp băng bạc, màu xanh ẩn dưới tuyết tràn đầy sức sống.
Đoàn xe rước dâu xếp hàng dài bên ngoài khách sạn, bóng bay và pháo nổ lách tách vang lên xung quanh khách sạn.
Nhờ sự giúp đỡ của Kiều Anh Tuấn, Cao Thần và các phù rể khác, Từ Thành Liệt đã vượt qua mọi cửa ải, cuối cùng đã ôm Thẩm Viên Tinh ra khỏi khách sạn trước khi giờ lành đến, lên xe đầu tiên của đoàn xe rước dâu.
So sánh với đám cưới kiểu Trung Quốc của anh trai và chị dâu, đám cưới của Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh thiên về mơ mộng và lãng mạn.
Địa điểm tổ chức đám cưới là công viên giải trí “Vương quốc băng tuyết” duy nhất ở Nguyệt Thành.
Toàn bộ khu vui chơi được làm bằng băng tuyết, khung cảnh đám cưới được trang trí như thế giới cổ tích.
Ngay cả áo cưới của Thẩm Viên Tinh cũng có chút cảm hứng từ truyện cổ tích mộng ảo, váy công chúa mềm mại như đuôi nàng tiên cá khổng lồ, bạc và sáng bóng như một giấc mơ.
Khi buổi lễ bắt đầu, Thẩm Viên Tinh nắm tay Thẩm Phong bước vào. Phía sau cô là hai nhóc Từ Túc Bạch và Từ Nguyệt Thất, cẩn thận nâng đuôi váy phết đất cho cô suốt chặng đường.
Dưới chiếc váy xếp nhiều tầng, đôi giày pha lê do Từ Thành Liệt thiết kế riêng cho cô hiện ra lờ mờ, khiến cô trở thành tâm điểm của quan khách từ đầu đến chân. Cô giống như một công chúa của xứ tuyết bước ra từ một cuốn truyện cổ tích.
Mỗi bước đi của Thẩm Viên Tinh đều hướng về phía Từ Thành Liệt. Không nhanh không chậm, vững vàng và kiên định.
–
Quá trình kết hôn kéo dài và rườm rà nhưng Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt đã tay trong tay đi tới cuối cùng.
Trong suốt quá trình, chỉ có câu “Tôi sẵn lòng” gây ấn tượng nhất với họ. Đặc biệt là Từ Thành Liệt. Dường như đến giờ phút này, anh mới thực sự có được ngôi sao của mình.
Không còn hư vô mờ mịt như hoa trong gương hay trăng trong nước nữa.
Sau buổi lễ, Thẩm Viên Tinh thay quần áo, đi cùng Từ Thành Liệt đến khách sạn tổ chức tiệc cưới.
Bận rộn cả ngày, đến khi hoàng hôn buông xuống mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai vợ chồng ngồi trong phòng khách của khách sạn nghỉ ngơi một lát.
Hơn 9 giờ tối, phần lớn khách khứa đã được tiễn đi, còn lại một số khách ở xa tới muốn ngủ lại, cũng đã sắp xếp khách sạn cho họ.
Kiều Anh Tuấn vốn muốn đi theo hai vợ chồng Thẩm Viên Tinh về căn phòng tân hôn để làm ầm ĩ đêm động phòng. Bị Từ Thành Liệt thẳng thừng phủ quyết, tuyên bố nếu ai dám tới quậy động phòng, mai mốt đến phiên bọn họ, đừng trách anh không khách sáo.
Câu “mai mốt đến phiên bọn họ” của Từ Thành Liệt đã trấn áp khí thế của đám Kiều Anh Tuấn.
Dù sao trong nhóm của họ cũng có không ít người chưa lập gia đình, Kiều Anh Tuấn và Cao Thần là người thứ hai.
Vì thế, cuối cùng chỉ có Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt trở lại phòng tân hôn.
Từ lúc bước vào cửa, tay Từ Thành Liệt đã không yên phận. Nhân dịp Thẩm Viên Tinh thay giày, anh ôm cô từ sau lưng, bắt đầu hôn cô từ sau tai và cổ.
Nghĩ đến đêm nay là đêm tân hôn, mấy ngày tới Thẩm Viên Tinh đều ở nhà nghỉ ngơi, Từ Thành Liệt cảm thấy hăng hái trong lòng.
Khi Thẩm Viên Tinh thay giày xong, anh tự đá đôi giày da và tất ra, bế ngang cô, đi thẳng vào phòng tắm gắn liền với phòng ngủ chính.
Uống chút rượu nên Thẩm Viên Tinh hơi say, ôm cổ anh cười người nào đó gấp gáp, chưa đầy nửa giờ đã khóc la: “Em sai rồi”.
Đáng tiếc, Từ Thành Liệt “không tha”, để đèn trong phòng ngủ chính sáng suốt đêm.
–
Vì kỳ nghỉ của Thẩm Viên Tinh chỉ có một tuần, Từ Thành Liệt hủy bỏ kế hoạch tuần trăng mật, chọn một địa điểm du lịch gần đó để đưa cô lên núi nghỉ dưỡng ba ngày.
Trên núi có khu trượt tuyết và khách sạn suối nước nóng, vừa đáp ứng hai yêu cầu của Thẩm Viên Tinh về thể thao mạo hiểm và thư giãn cơ bắp.
Về phần Từ Thành Liệt, chỉ cần ở cùng Thẩm Viên Tinh, cơ thể và tinh thần sẽ ở trạng thái khỏe mạnh nhất.
Kỳ nghỉ một tuần trôi qua trong chớp mắt.
Buổi sáng đầu tiên Thẩm Viên Tinh trở lại làm việc, Từ Thành Liệt kéo cô ngủ thêm một chút, sau đó chở cô đến cổng đội cảnh sát hình sự thành phố.
Nhân tiện nhận được làn sóng chúc mừng từ đồng nghiệp của Thẩm Viên Tinh.
Tuy Từ Thành Liệt vẫn nhàn rỗi trong kỳ nghỉ đông, nhưng anh có một sự kiện ký tặng sách vào ngày 8 tháng giêng. Cho nên, sau khi đưa Thẩm Viên Tinh đi làm, anh về nhà cũng không rảnh. Anh ngồi trước máy tính trong phòng làm việc cả buổi sáng, khi Thẩm Viên Tinh gửi WeChat cho anh hỏi chuyện ăn trưa, anh mới nhớ gọi đồ ăn mang đi.
Làm xong công việc, Từ Thành Liệt thu dọn phòng một chút. Lúc trước trang trí phòng tân hôn, anh cố tình mua rất nhiều thiết bị gia dụng thông minh. Ví dụ như máy rửa chén, robot quét nhà, những thiết bị gia dụng thông minh này đã giúp anh tiết kiệm được rất nhiều công việc nhà.
Điều này cũng giúp Từ Thành Liệt có thời gian ra ngoài vào buổi tối để mua sắm, mua nguyên liệu nấu ăn, bổ sung một số nhu yếu phẩm hàng ngày, trong đó đương nhiên cũng bao gồm băng vệ sinh mà Thẩm Viên Tinh dùng mỗi tháng, và những chiếc ô nhỏ không thể thiếu để duy trì thế giới hai người của họ.
Cuộc sống sau khi kết hôn hạnh phúc hơn Thẩm Viên Tinh tưởng tượng.
Thật khó để diễn tả cảm giác có người chuẩn bị bữa ăn nóng hổi chờ cô mỗi tối khi cô về nhà.
Ngay cả đồng nghiệp cũng nói rằng toàn bộ con người cô đã thay đổi sau khi kết hôn, rạng rỡ, luôn mỉm cười, khí chất lạnh lùng trên người đã bị hơi ấm tỏa ra vô thức thấm vào. Nó giống như ngôi sao sáng nhất trong màn đêm vô tận.
Thẩm Viên Tinh đương nhiên rất hài lòng với tình trạng của mình. Nhưng cô không chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Kể từ khi yêu Từ Thành Liệt, lợi ích lớn nhất của cô là cô hiểu rằng, dù là mối quan hệ như thế nào, cả hai bên cần phải nỗ lực cùng nhau để duy trì sự liên tục.
Cô không muốn Từ Thành Liệt trở thành người trả giá một mình, cho nên vào ngày 8 tháng giêng, Thẩm Viên Tinh tìm mọi cách tranh thủ thời gian buổi chiều, vội vàng chạy đến địa điểm ký tặng sách mới của anh.
–
Khi đó, buổi ký tặng đã bước sang giai đoạn thứ hai.
Từ Thành Liệt đeo khẩu trang và đội mũ đen đang ngồi trên sân khấu, mặc một bộ quần áo giản dị rộng rãi màu đen, làm nổi bật màu trắng lạnh lẽo của cổ tay và đốt ngón tay dưới cổ tay áo.
Người đàn ông thản nhiên ngồi trên ghế, một đôi chân dài đáng kinh ngạc chồng lên nhau, tay phải cầm một cuốn sách mới phát hành, tay trái giơ lên cao, cho độc giả và người dẫn chương trình thấy một ngôi sao thêu bằng chỉ vàng trên cổ tay áo.
Ngôi sao giống hệt ngôi sao bên mũ của anh, không khó để nhận ra rằng chúng có cùng kiểu dáng.
Người chủ trì hỏi áo của hãng nào, ngôi sao được thêu rất sinh động và đẹp mắt.
Chính vì vấn đề này mà tác giả “Chu Ngô Trịnh Vương” vài phút trước còn uể oải, khuôn mặt lạnh lùng và thái độ chỉ làm đúng việc kinh doanh, hiện giờ giống như bị ai cướp xác, nói nhiều hẳn lên.
“Có thể mua áo này trên mạng, tuy nhiên ngôi sao này, là độc quyền của tôi.”
“Các bạn không mua được đâu.” Khóe môi Từ Thành Liệt nhếch lên dưới khẩu trang, ý cười gần như tràn ra từ đôi mắt thâm tình.
60% độc giả đến tham dự buổi ký tặng sách của anh là các chàng trai, 40% còn lại là các cô gái thật lòng yêu thích, nếu không họ đã không đến tham dự buổi ký tặng sách của một tác giả nam.
Điều khiến họ ngạc nhiên là, tác giả rất nổi tiếng trên mạng này là một chàng trai trẻ cao lớn, rất phong cách và sành điệu.
Tuy anh đeo khẩu trang và không công bố tuổi thật, nhưng điều này không ngăn cản các fan nữ ngưỡng mộ gương mặt anh dựa trên phong thái, giọng nói, bàn tay lộ ra ngoài, và đôi mắt thâm tình.
Cho dù tưởng tượng thế nào, bọn họ đều tin tưởng “Chu Ngô Trịnh Vương” là một người đẹp trai tuyệt vời.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình hỏi nguồn gốc của “ngôi sao”.
Từ Thành Liệt lắc chiếc nhẫn đeo trên tay, giọng điệu khoe khoang: “Đây là dấu ấn độc quyền mà vợ tôi tặng tôi.”
“Điều đó có nghĩa là tôi thuộc về cô ấy.”
Người đàn ông vừa dứt lời, dưới khán giả vang lên tiếng hít hà, sau đó là âm thanh tan nát cõi lòng của vô số fan nữ.
Lúc trước khi ký tặng sách, có người để ý tác giả đeo nhẫn, nhưng không ai quan tâm. Thời buổi này, người độc thân luôn thích đeo nhẫn, thường không thể biết được chiếc nhẫn trên mỗi ngón tay có ý nghĩa gì.
Nhưng hiện giờ “Chu Ngô Trịnh Vương” tuyên bố đã kết hôn, tất cả mọi người không thể lừa mình dối người được nữa.
Người dẫn chương trình: “Không ngờ thầy Chu còn có một mặt như vậy.”
“Cảm thấy mỗi khi nhắc tới vợ anh, dường như anh trở thành một người khác.”
Từ Thành Liệt không phủ nhận, nhẹ nhàng cười, “Có lẽ vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy là vợ tôi, tôi không khỏi vui mừng.”
“Tôi xin lỗi, để tôi điều chỉnh tâm trạng của mình một chút.”
Người dẫn chương trình và các độc giả phía dưới đều cảm thấy thích thú trước câu trả lời vừa hài hước vừa tình cảm của người đàn ông này, không khỏi thở dài.
Thẩm Viên Tinh ngồi ở hàng cuối cùng, không ở trong đám đông, nghe thấy hai cô gái ở hàng phía trước thì thầm.
“Thật tò mò vợ thầy Chu trông như thế nào, có thể làm anh ấy vui mừng đến vậy khi nghĩ về chị ấy.”
“Chắc chắn rất đẹp, nhìn thầy Chu rất đẹp trai.”
“Hôm nay là buổi ký tặng sách của thầy Chu, vợ anh ấy không tới xem hay sao?”
“Ờ, thầy Chu thật đáng thương……”
Thẩm Viên Tinh nghe được hết thảy, cô dở khóc dở cười.
Cô thậm chí còn chưa ăn trưa, vội vàng lái xe tới đây. Thầy Chu của bọn họ đáng thương chỗ nào?
–
Vào khoảng năm giờ chiều, buổi ký tặng sách ngoại tuyến và buổi họp fan lần đầu tiên của Từ Thành Liệt đã kết thúc thành công tốt đẹp.
Người đàn ông rời khỏi địa điểm bằng cửa sau, không quên gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Viên Tinh, nói rằng sẽ đến đón cô tan sở.
Vừa mới lấy di động ra, Từ Thành Liệt đã nhìn thấy tin nhắn Thẩm Viên Tinh gửi trên WeChat: 【Anh Từ, vợ anh đang đợi anh ở bãi đậu xe ngầm. Hôn hôn.jpg】
Chuẩn bị bước vào thang máy, Từ Thành Liệt dừng lại. Sau khi chào biên tập viên, anh đi thẳng qua lối đi an toàn, chạy đến bãi đậu xe ngầm.
Chiếc BMW màu đỏ của Thẩm Viên Tinh đặc biệt bắt mắt trong bãi đậu xe ngầm hơi vắng người.
Từ Thành Liệt nhìn thoáng qua là thấy chiếc xe kia, anh đã ghi nhớ biển số xe, quả nhiên là chiếc xe Thẩm Viên Tinh lái đi làm ngày thường.
Anh chạy qua, đến gần xe mới tháo khẩu trang, trông giống như một sinh viên đại học hơn là một người đàn ông đã có gia đình.
Thấy anh, Thẩm Viên Tinh đang chơi Anipop trên ghế lái chờ anh, lập tức rời khỏi trò chơi.
Cô đẩy cửa xe đi ra, ngầm hiểu ôm lấy người đàn ông.
Giọng tràn ngập sự ngọt ngào và vui sướng: “Biểu hiện ở buổi ký tên rất tuyệt, quả là anh Từ của em.”
Từ Thành Liệt hôn lên đ.ỉnh tóc của cô, thở ra một hơi thật dài, thấp giọng nói: “Sao bà Từ tới đây?”
Anh nhớ Thẩm Viên Tinh phải đi làm hôm nay, nên không năn nỉ cô đi cùng anh đến buổi ký tặng sách.
Từ Thành Liệt cho rằng, trên đời này không có người chồng nào hiểu chuyện hơn anh.
Nào ngờ, Thẩm Viên Tinh tự chạy tới, tạo một bất ngờ lớn cho anh.
“Đương nhiên là tới đón anh Từ của em về nhà.”
Thẩm Viên Tinh nhón chân hôn cằm anh, sau đó rời khỏi vòng tay anh, xoay người đi đến ghế sau cầm một bó hoa hồng diễm lệ mà cô đã chuẩn bị sẵn, “Chúc sách mới của anh Từ bán chạy, đạt đến tầm cao mới!”
Từ Thành Liệt lập tức dở khóc dở cười, trong lòng tràn đầy vui mừng không có chỗ nào để trút ra, cuối cùng dứt khoát trút tất cả vào nụ hôn. Anh siết chặt vòng eo thon gọn và uyển chuyển của người phụ nữ, ôm gáy cô, hôn cô mãnh liệt với khí thế nuốt chửng cả sông núi.
Trong lúc mê ly, Thẩm Viên Tinh nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên tai, “Tinh Tinh, anh yêu em. Đưa anh về nhà đi, về nhà của chúng ta.”
Thẩm Viên Tinh khẽ ừ, rất thích câu “về nhà của chúng ta” của Từ Thành Liệt.
Khi còn nhỏ, cô cũng có nhà, nhưng ngôi nhà đó đã thay đổi kể từ khi mẹ qua đời.
Không còn cảm giác là nhà nữa.
Thẩm Viên Tinh nằm mơ cũng không ngờ, cô có một ngôi nhà của riêng mình ở kiếp này. Tất cả những điều này đều nhờ Từ Thành Liệt, chính sự kiên trì và tình yêu lâu dài, nồng nàn của anh đã giúp cô có cơ hội và dũng khí để sở hữu ngôi nhà này.
Thẩm Viên Tinh nhớ một lần tổng vệ sinh không lâu trước đây, cô đã tìm được cuốn nhật ký của Từ Thành Liệt dưới đáy hộp trong phòng làm việc của anh.
Nó chứa đầy những câu chuyện liên quan đến quá trình trao đổi học tập của cô ở nước ngoài.
Kể từ giây phút đó, Thẩm Viên Tinh nhận ra, Từ Thành Liệt chưa bao giờ thực sự xa cách cô. Trong hai năm cô đi du học, anh đã bỏ học, đến đất nước nơi cô học, ngay thành phố đó, vào năm sau.
Thậm chí trường đại học nơi Từ Thành Liệt theo học cũng nằm cạnh trường đại học của cô.
Anh đã luôn ở bên cô. Anh ở ngay phía sau, đợi cô nhìn lại, không bao giờ rời đi.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sau khi đọc nhật ký, Thẩm Viên Tinh từng muốn hỏi Từ Thành Liệt, nếu…… nếu cô không đến Nguyệt Thành, thậm chí không về nước. Anh sẽ ra sao?
Liệu anh có tiếp tục chờ đợi như đã làm suốt 8 năm qua không?
Sau này, Thẩm Viên Tinh tự mình tìm được đáp án.
Từ tình yêu mà Từ Thành Liệt ngày đêm dành cho cô, cô đã tìm ra câu trả lời duy nhất.
Như trên mạng thường nói, “Chờ đợi là lời tỏ tình lâu nhất”.
Cho nên Từ Thành Liệt luôn luôn chờ.
Nhưng điều này không chứng tỏ anh ngu ngốc, chỉ chứng minh…… anh thật sự rất yêu cô.
–
“A Liệt.”
“Có chuyện gì vậy, bà xã?”
“Anh muốn có con không?”
“Nói thật, anh không muốn. Anh chỉ muốn em.”
“Nếu em muốn thì sao?”
“Anh sẽ cố gắng gieo hạt giống, cố gắng để em đạt được điều em muốn càng sớm càng tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.