Chương 85: Ấm Áp
Nhất Lộ Phương Phi
21/08/2021
Nhân đại học năm tư, Lâm Dịch liền xin nghĩ hai tháng, dù sao sinh viên năm tư xin nghỉ để đi thực tập cũng rất nhiều. Lúc cô xin phép giáo viên cũng không nói gì, ngược lại còn rất sảng khoái phê duyệt. Hơn nữa học phần của cô từ lúc năm ba đã học xong, nên cũng không gì phải lo lắng.
Sau khi xin phép, Lâm Dịch liền mướn căn hộ một phòng ngủ gần công ti mà cô đã thành lập với bạn bè, thừa dịp Dịch Nhàn và Lâm Vân đều đã đi làm cô liền cùng Chương Thiển Ngữ dọn vào đó. Kỳ thật với bệnh tình của Chương Thiển Ngữ lúc này thì ở nhà vẫn tốt hơn, hai cô dù sao cũng không hề có kinh nghiệm với chuyện có em bé, tốt nhất nên ở bên cạnh người từng trải là tốt nhất. Nhưng hiện tại các cô vẫn đang giấu diếm mối quan hệ, nếu còn ở nhà thì nhất định sẽ bị lộ.
Bây giờ loại thời điểm như thế này, Lâm Dịch cũng không dám để cho Chương Thiển Ngữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên vẫn tránh đi là tốt nhất. Hơn nữa Dịch Nhàn là một người tinh ý, nếu còn tiếp tục ở nhà nữa thì không biết bà sẽ đoán ra được điều gì. Ở gần công ty thì vừa tiện cho cô công tác vừa thuận tiện chăm sóc Chương Thiển Ngữ.
Mỗi ngày chính là như vậy, ban ngày Lâm Dịch ở công ty vội vàng làm việc. Công ty mới nên rất nhiều chuyện cần giải quyết, vừa mới đi vào quỹ đạo liền phát sinh chuyện thiếu hụt nhân tài, gần đây có nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp đại học vào công ty làm, tuy nhiệt huyết tràn đầy nhưng vẫn rất thiếu kinh nghiệm làm việc. Về tầng lớp chỉ đạo thì cũng chỉ có vài người, cho nên Lâm Dịch làm việc rất mệt mỏi, có thể nói mỗi ngày bận đến mức không có thời gian ăn cơm.
Nhưng mà bất kể chuyện gì, Lâm Dịch đều sẽ canh đúng giờ cơm rời công ty, rồi đến siêu thị gần đó mua đồ ăn, sau đó trở về căn hộ nhỏ tạm thời của cô cùng Chương Thiển Ngữ .
Ấn chuông cửa, Lâm Dịch có chút không hiểu rõ chính mình, trong túi rõ ràng có chìa khóa lại luôn muốn là người ấy mở cửa cho mình, có lẽ đây chính là hưởng thụ một chút cái cảm giác trong nhà luôn luôn có người đang đợi mình. Cũng giống như một gia đình bình thường, một người ở bên ngoài lo làm việc, một người khác thì đảm đang việc nhà, vô luận sớm hay muộn trong nhà luôn có một ánh đèn tỏa ra. Tuy tình huống của các cô khá đặc thù, nhưng phần tình nghĩa vợ chồng này là hoàn toàn giống nhau.
" Cạch..."
Cửa được mở ra từ bên trong, lập tức liền thấy được khuôn mặt quen thuộc, Lâm Dịch ánh mắt cảm thấy bất ngờ. Người đứng đằng sau cửa mặc một bộ váy dài màu trắng, cổ áo hình chữ V khiến cho xương quai xanh hoàn mỹ hoàn toàn triển lộ, mái tóc dài đen tuyền được nàng tùy ý buông xãa ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp, mi mắt như họa, đôi môi đỏ thắm kiều diễm cùng ướt át, thêm vào đó là làn da mềm mại trắng hồng. Nàng đứng ở nơi ấy, im lặng nhưng đạm mạc, trên người lại tỏa ra như có như không một luồng khí chất lạnh lùng tựa ánh trăng, làm cho người ta cảm thấy không thể nào với tới được.
Vừa thấy là Lâm Dịch, tầng đạm mạc phảng phất như băng tuyết kia trên người Chương Thiển Ngữ lập tức hóa thành ánh mặt trời chói chang, nháy mắt tan rã, ánh mắt nhu hòa, liền kéo cô vào trong nhà: " Mau vào đi, bên ngoài lạnh!"
Tháng mười một ở thành phố N, mùa đông đã bắt đầu. Tuy chưa có tuyết rơi nhưng vẫn rất là lạnh.
Lâm Dịch cởi áo khoác lông bên ngoài, Chương Thiển Ngữ cầm lấy bịch đồ ăn cô mang về, đem vào đặt trong bếp, sau đó lại rót cho cô một ly nước ấm: "Uống chút nước cho ấm bụng."
Nhìn thấy Chương Thiển Ngữ bận rộn, Lâm Dịch trong lòng ấm áp. Nhận lấy ly nước nàng đưa nhưng không vội uống mà đặt xuống bàn trà, vươn tay ôm nàng vào trong lòng, ai thán một tiếng: " Hôm nay có nhớ chị hay không?!"
Chương Thiển Ngữ mặt cười đỏ hồng, cho dù mấy ngày nay đã quen với việc Lâm Dịch mỗi ngày về nhà sẽ hỏi câu này, nhưng mà mỗi khi nghe cô hỏi câu ấy lại vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
" Nhớ..." Nén xuống sự ngượng ngùng trong lòng, nàng trả lời nhỏ xíu. Nếu không phải nàng kề vào tai Lâm Dịch mà nói, chắc Lâm Dịch cũng khó nghe được ' Lời ngon tiếng ngọt' này của nàng.
Chỉ đơn giản một chữ liền khiến Lâm Dịch trong lòng ngọt ngào, lại như thường ngày hỏi tình huống của Chương Thiển Ngữ. Từ lúc phát hiện có thai đến nay, phản ứng của người có thai liền xuất hiện, ăn cái gì cũng muốn nôn ra, những thứ bình thường thích ăn hiện tại nghe thấy mùi liền muốn nôn, những thứ trước kia không thèm ăn thì bây giờ lại rất thích. Giống như trước kia Chương Thiển Ngữ rất thích ăn đồ ngọt, hiện tại chỉ cần có mùi bơ sữa liền khiến nàng nôn khan. Còn những thức ăn cay cùng chua trước kia không thích thì hiện tại lại cứ muốn ăn, đại khái cũng do phản ứng khi có thai nên có thôi.
Dựa theo tình hình Chương Thiển Ngữ ăn hoặc không ăn được cái gì, mỗi bữa cơm nôn chỉ còn lại một ít trong bụng, Lâm Dịch sợ nàng không đủ dinh dưỡng nên chỉ có thể thường xuyên đổi món để làm cho nàng ăn. Vì chuyện này, Lâm Dịch cũng đặc biệt mua mấy cuốn sách nấu ăn dành cho sản phụ, khi rãnh liền ở trong nhà bếp nghiên cứu ẩm thực, hoặc lại lên mạng tham gia diễn đàn hỏi một số kinh nghiệm của các bà mẹ khác. Cứ vậy suốt một tháng nay, tay nghề nấu ăn của cô không những tiến bộ, mà còn tràn đầy lòng tin ở lĩnh vực chăm sóc người có thai.
Chuyện phụ nữ có thai tâm tình hay nóng giận thất thường lại hoàn toàn không hề xuất hiện trên người Chương Thiển Ngữ, ít nhất Lâm Dịch cũng chưa thấy Chương Thiển Ngữ phát giận với cô bao giờ. Vốn cô đều chuẩn bị tốt Chương Thiển Ngữ từ một thục nữ biến thành dã man nữ ma đầu, nhưng mà người ấy vẫn như cũ ôn nhu hòa nhã, căn bản không có tính tình bất định giống như lời mấy bà mẹ có thai kia cảnh báo chút nào. Cuối cùng Lâm Dịch chỉ có thể đổ thừa cho việc Chương Thiển Ngữ có khả năng khống chế bản thân rất mạnh, nàng luôn lý trí đến quá phận, cảm xúc của chính bản thân lại hoàn toàn nắm trong tay.
Bất quá vẫn có chút điểm thay đổi, ví như số lần nàng làm nũng với cô tăng lên rất nhiều, Lâm Dịch mừng rõ với sự thay đổi như vậy.
Ăn xong cơm, hai người đến siêu thị gần đó đi dạo. Trước kia là tản bộ trong công viên, nhưng hiện tại thời tiết rất lạnh, siêu thị lại mở điều hòa nên không cần lo lắng điều này.
Đẩy xe đẩy, hai người tới khu thực phẩm của siêu thị không ngừng lựa chọn. Từ sau khi có thai, Chương Thiển Ngữ tính tình trở lên rất kỳ lạ, luôn thích làm ngược lại với Lâm Dịch. Lâm Dịch lấy cái gì bỏ vào xe thì nàng liền lén lén để đồ lại lên giá, sau đó lấy mấy thứ khác bỏ vào. Lâm Dịch trừng nàng, nàng liền mở to mắt tròn như thủy tinh nhìn cô, thấy vậy Lâm Dịch liền xìu xuống, giận cái gì cũng đều tan biến. Mỗi lần như vậy chỉ có thể sờ sờ vuốt ve đầu nàng, bất đắc dĩ cười đem đồ mà nàng lấy bỏ vào giỏ xe đẩy. Mỗi lần thành công nàng lại mỉm cười đắc ý, như tuyên bố rằng mình thắng lợi vậy.
Trò chơi này Chương Thiển Ngữ đùa đến vui vẻ, Lâm Dịch cũng không hiểu vì sao thận trọng đoan trang Chương Thiển Ngữ tại sao lại trở nên con nít đến như vậy đây. Chuyện có em bé này thật sự khiến người ta thay đối đến chóng mặt.
Sô cô la, bò khô, thịt khô, mứt trái cây, xí muội....Lâm Dịch ở quầy đồ ăn vặt chọn nửa ngày, mỗi món đều mua một chút. Trong lòng cô thầm nghĩ, con nít bình thường đều sẽ không từ chối những món ăn này. Quả nhiên, lần này Chương Thiển Ngữ không bỏ mấy món này ra ngoài nữa.
Ở quầy tính tiền, Lâm Dịch nghĩ tới tình huống của Chương Thiển Ngữ, vốn định tự mình xách mấy bịch đồ to nhưng cô biết nàng nhất định không chịu nên cô liền xách mấy bịch nặng nhất, còn lại một bịch đựng khăn và giấy tương đối nhẹ thì cô liền chủ động đưa cho Chương Thiển Ngữ cầm, rồi nắm lấy tay còn lại của nàng. Gần đây cô thực sự rất thích nắm tay, luôn muốn nắm tay nàng cùng bước đi.
Hai người bước trên đường, nhắm hướng nhà mà trở về, Chương Thiển Ngữ bỗng nhiên nghiêng đầu nói: "Chị mua đống đồ ăn vặt đó, là loại mà chị thích ăn đúng không?!"
" Đúng rồi, sao em biết?!" Lâm Dịch mỉm cười nói
" Vậy chị là mua cho chị, hay là mua cho em?!" Chương Thiển Ngữ hừ nhẹ một tiếng.
" Đương nhiên là vì em mà mua rồi. Chị rất tự tin với khẩu vị của mình, chắc chắn em cũng sẽ thích. Dù sao, mua về rồi chị cũng có thể trộm lấy một chút để ăn mà." Lâm Dịch cười híp mắt, như tự hào vì việc mình làm.
" A, chị lại dám lấy danh nghĩa của em để hưởng phúc lợi rồi !" Chương Thiển Ngữ khóe miệng cười nhếch lên, trong ánh mắt ý cười trong suốt, cái từ 'Phúc lợi' này là do nàng mới học được.
Lâm Dịch gần như bị nụ cười của nàng làm cho mất hồn, nắm lấy bàn tay đang lạnh như băng của nàng cùng nhét vào trong túi áo khoác của mình, dùng việc đi đường để đánh tan xáo trộn trong lòng, bằng không cô cũng không chắc chắn ở bên ngoài vì không kiềm chế được mà làm ra chuyện gì.
Trở về tới căn hộ, sau khi tắm nước nóng xong, Lâm Dịch nhìn thấy chiếc bụng tròn bên dưới váy ngủ của Chương Thiển Ngữ liền đi qua vuốt ve bụng nàng, cảm nhận rõ ràng vùng bụng căng tròn, lòng cô bỗng cảm thấy nguy hiểm: " Ngày mai em cùng chị đi bệnh viện kiểm tra một chút!"
Chương Thiển Ngữ hoàn toàn không nhận thấy được ngữ khí của Lâm Dịch thay đổi, tất cả lực chú ý của nàng đều tập trung vào bụng mình, ánh mắt tràn ngập sự vui sướng của tình mẫu tử, nhẹ cười đáp: "Được ạ!"
Lâm Dịch nhìn thấy sườn mặt nhu hòa của Chương Thiển Ngữ, trong lòng cũng vui sướng lây. Từ khi Chương Thiển Ngữ phát hiện có thai đến nay đã được một tháng, nhưng cái bụng này lại lớn quá nhanh, thời gian có thai ước chừng khoảng ba tháng vậy mà bụng dưới của nàng lại căn bản không giống như ba tháng, so với một phụ nữ có bầu năm tháng còn to hơn. Nghĩ đến hai vị đại ca ở cổ đại, Tô Bác Văn cùng Tô Bác Tân là song sinh, lòng Lâm Dịch liền có chút chờ mong, hơn nữa càng nhiều là bất an. Nếu thật sự là như vậy, trái tim của Thiển Ngữ sợ là càng bị áp lực nặng nề hơn.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không tự chủ được ôm chặt lấy Chương Thiển Ngữ, hy vọng tất cả đừng giống như cô nghĩ.
---------
H: Tuần này xong ....ráng tuần sau edit tới khúc baby sinh ra nào.......... :P
Sau khi xin phép, Lâm Dịch liền mướn căn hộ một phòng ngủ gần công ti mà cô đã thành lập với bạn bè, thừa dịp Dịch Nhàn và Lâm Vân đều đã đi làm cô liền cùng Chương Thiển Ngữ dọn vào đó. Kỳ thật với bệnh tình của Chương Thiển Ngữ lúc này thì ở nhà vẫn tốt hơn, hai cô dù sao cũng không hề có kinh nghiệm với chuyện có em bé, tốt nhất nên ở bên cạnh người từng trải là tốt nhất. Nhưng hiện tại các cô vẫn đang giấu diếm mối quan hệ, nếu còn ở nhà thì nhất định sẽ bị lộ.
Bây giờ loại thời điểm như thế này, Lâm Dịch cũng không dám để cho Chương Thiển Ngữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên vẫn tránh đi là tốt nhất. Hơn nữa Dịch Nhàn là một người tinh ý, nếu còn tiếp tục ở nhà nữa thì không biết bà sẽ đoán ra được điều gì. Ở gần công ty thì vừa tiện cho cô công tác vừa thuận tiện chăm sóc Chương Thiển Ngữ.
Mỗi ngày chính là như vậy, ban ngày Lâm Dịch ở công ty vội vàng làm việc. Công ty mới nên rất nhiều chuyện cần giải quyết, vừa mới đi vào quỹ đạo liền phát sinh chuyện thiếu hụt nhân tài, gần đây có nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp đại học vào công ty làm, tuy nhiệt huyết tràn đầy nhưng vẫn rất thiếu kinh nghiệm làm việc. Về tầng lớp chỉ đạo thì cũng chỉ có vài người, cho nên Lâm Dịch làm việc rất mệt mỏi, có thể nói mỗi ngày bận đến mức không có thời gian ăn cơm.
Nhưng mà bất kể chuyện gì, Lâm Dịch đều sẽ canh đúng giờ cơm rời công ty, rồi đến siêu thị gần đó mua đồ ăn, sau đó trở về căn hộ nhỏ tạm thời của cô cùng Chương Thiển Ngữ .
Ấn chuông cửa, Lâm Dịch có chút không hiểu rõ chính mình, trong túi rõ ràng có chìa khóa lại luôn muốn là người ấy mở cửa cho mình, có lẽ đây chính là hưởng thụ một chút cái cảm giác trong nhà luôn luôn có người đang đợi mình. Cũng giống như một gia đình bình thường, một người ở bên ngoài lo làm việc, một người khác thì đảm đang việc nhà, vô luận sớm hay muộn trong nhà luôn có một ánh đèn tỏa ra. Tuy tình huống của các cô khá đặc thù, nhưng phần tình nghĩa vợ chồng này là hoàn toàn giống nhau.
" Cạch..."
Cửa được mở ra từ bên trong, lập tức liền thấy được khuôn mặt quen thuộc, Lâm Dịch ánh mắt cảm thấy bất ngờ. Người đứng đằng sau cửa mặc một bộ váy dài màu trắng, cổ áo hình chữ V khiến cho xương quai xanh hoàn mỹ hoàn toàn triển lộ, mái tóc dài đen tuyền được nàng tùy ý buông xãa ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp, mi mắt như họa, đôi môi đỏ thắm kiều diễm cùng ướt át, thêm vào đó là làn da mềm mại trắng hồng. Nàng đứng ở nơi ấy, im lặng nhưng đạm mạc, trên người lại tỏa ra như có như không một luồng khí chất lạnh lùng tựa ánh trăng, làm cho người ta cảm thấy không thể nào với tới được.
Vừa thấy là Lâm Dịch, tầng đạm mạc phảng phất như băng tuyết kia trên người Chương Thiển Ngữ lập tức hóa thành ánh mặt trời chói chang, nháy mắt tan rã, ánh mắt nhu hòa, liền kéo cô vào trong nhà: " Mau vào đi, bên ngoài lạnh!"
Tháng mười một ở thành phố N, mùa đông đã bắt đầu. Tuy chưa có tuyết rơi nhưng vẫn rất là lạnh.
Lâm Dịch cởi áo khoác lông bên ngoài, Chương Thiển Ngữ cầm lấy bịch đồ ăn cô mang về, đem vào đặt trong bếp, sau đó lại rót cho cô một ly nước ấm: "Uống chút nước cho ấm bụng."
Nhìn thấy Chương Thiển Ngữ bận rộn, Lâm Dịch trong lòng ấm áp. Nhận lấy ly nước nàng đưa nhưng không vội uống mà đặt xuống bàn trà, vươn tay ôm nàng vào trong lòng, ai thán một tiếng: " Hôm nay có nhớ chị hay không?!"
Chương Thiển Ngữ mặt cười đỏ hồng, cho dù mấy ngày nay đã quen với việc Lâm Dịch mỗi ngày về nhà sẽ hỏi câu này, nhưng mà mỗi khi nghe cô hỏi câu ấy lại vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
" Nhớ..." Nén xuống sự ngượng ngùng trong lòng, nàng trả lời nhỏ xíu. Nếu không phải nàng kề vào tai Lâm Dịch mà nói, chắc Lâm Dịch cũng khó nghe được ' Lời ngon tiếng ngọt' này của nàng.
Chỉ đơn giản một chữ liền khiến Lâm Dịch trong lòng ngọt ngào, lại như thường ngày hỏi tình huống của Chương Thiển Ngữ. Từ lúc phát hiện có thai đến nay, phản ứng của người có thai liền xuất hiện, ăn cái gì cũng muốn nôn ra, những thứ bình thường thích ăn hiện tại nghe thấy mùi liền muốn nôn, những thứ trước kia không thèm ăn thì bây giờ lại rất thích. Giống như trước kia Chương Thiển Ngữ rất thích ăn đồ ngọt, hiện tại chỉ cần có mùi bơ sữa liền khiến nàng nôn khan. Còn những thức ăn cay cùng chua trước kia không thích thì hiện tại lại cứ muốn ăn, đại khái cũng do phản ứng khi có thai nên có thôi.
Dựa theo tình hình Chương Thiển Ngữ ăn hoặc không ăn được cái gì, mỗi bữa cơm nôn chỉ còn lại một ít trong bụng, Lâm Dịch sợ nàng không đủ dinh dưỡng nên chỉ có thể thường xuyên đổi món để làm cho nàng ăn. Vì chuyện này, Lâm Dịch cũng đặc biệt mua mấy cuốn sách nấu ăn dành cho sản phụ, khi rãnh liền ở trong nhà bếp nghiên cứu ẩm thực, hoặc lại lên mạng tham gia diễn đàn hỏi một số kinh nghiệm của các bà mẹ khác. Cứ vậy suốt một tháng nay, tay nghề nấu ăn của cô không những tiến bộ, mà còn tràn đầy lòng tin ở lĩnh vực chăm sóc người có thai.
Chuyện phụ nữ có thai tâm tình hay nóng giận thất thường lại hoàn toàn không hề xuất hiện trên người Chương Thiển Ngữ, ít nhất Lâm Dịch cũng chưa thấy Chương Thiển Ngữ phát giận với cô bao giờ. Vốn cô đều chuẩn bị tốt Chương Thiển Ngữ từ một thục nữ biến thành dã man nữ ma đầu, nhưng mà người ấy vẫn như cũ ôn nhu hòa nhã, căn bản không có tính tình bất định giống như lời mấy bà mẹ có thai kia cảnh báo chút nào. Cuối cùng Lâm Dịch chỉ có thể đổ thừa cho việc Chương Thiển Ngữ có khả năng khống chế bản thân rất mạnh, nàng luôn lý trí đến quá phận, cảm xúc của chính bản thân lại hoàn toàn nắm trong tay.
Bất quá vẫn có chút điểm thay đổi, ví như số lần nàng làm nũng với cô tăng lên rất nhiều, Lâm Dịch mừng rõ với sự thay đổi như vậy.
Ăn xong cơm, hai người đến siêu thị gần đó đi dạo. Trước kia là tản bộ trong công viên, nhưng hiện tại thời tiết rất lạnh, siêu thị lại mở điều hòa nên không cần lo lắng điều này.
Đẩy xe đẩy, hai người tới khu thực phẩm của siêu thị không ngừng lựa chọn. Từ sau khi có thai, Chương Thiển Ngữ tính tình trở lên rất kỳ lạ, luôn thích làm ngược lại với Lâm Dịch. Lâm Dịch lấy cái gì bỏ vào xe thì nàng liền lén lén để đồ lại lên giá, sau đó lấy mấy thứ khác bỏ vào. Lâm Dịch trừng nàng, nàng liền mở to mắt tròn như thủy tinh nhìn cô, thấy vậy Lâm Dịch liền xìu xuống, giận cái gì cũng đều tan biến. Mỗi lần như vậy chỉ có thể sờ sờ vuốt ve đầu nàng, bất đắc dĩ cười đem đồ mà nàng lấy bỏ vào giỏ xe đẩy. Mỗi lần thành công nàng lại mỉm cười đắc ý, như tuyên bố rằng mình thắng lợi vậy.
Trò chơi này Chương Thiển Ngữ đùa đến vui vẻ, Lâm Dịch cũng không hiểu vì sao thận trọng đoan trang Chương Thiển Ngữ tại sao lại trở nên con nít đến như vậy đây. Chuyện có em bé này thật sự khiến người ta thay đối đến chóng mặt.
Sô cô la, bò khô, thịt khô, mứt trái cây, xí muội....Lâm Dịch ở quầy đồ ăn vặt chọn nửa ngày, mỗi món đều mua một chút. Trong lòng cô thầm nghĩ, con nít bình thường đều sẽ không từ chối những món ăn này. Quả nhiên, lần này Chương Thiển Ngữ không bỏ mấy món này ra ngoài nữa.
Ở quầy tính tiền, Lâm Dịch nghĩ tới tình huống của Chương Thiển Ngữ, vốn định tự mình xách mấy bịch đồ to nhưng cô biết nàng nhất định không chịu nên cô liền xách mấy bịch nặng nhất, còn lại một bịch đựng khăn và giấy tương đối nhẹ thì cô liền chủ động đưa cho Chương Thiển Ngữ cầm, rồi nắm lấy tay còn lại của nàng. Gần đây cô thực sự rất thích nắm tay, luôn muốn nắm tay nàng cùng bước đi.
Hai người bước trên đường, nhắm hướng nhà mà trở về, Chương Thiển Ngữ bỗng nhiên nghiêng đầu nói: "Chị mua đống đồ ăn vặt đó, là loại mà chị thích ăn đúng không?!"
" Đúng rồi, sao em biết?!" Lâm Dịch mỉm cười nói
" Vậy chị là mua cho chị, hay là mua cho em?!" Chương Thiển Ngữ hừ nhẹ một tiếng.
" Đương nhiên là vì em mà mua rồi. Chị rất tự tin với khẩu vị của mình, chắc chắn em cũng sẽ thích. Dù sao, mua về rồi chị cũng có thể trộm lấy một chút để ăn mà." Lâm Dịch cười híp mắt, như tự hào vì việc mình làm.
" A, chị lại dám lấy danh nghĩa của em để hưởng phúc lợi rồi !" Chương Thiển Ngữ khóe miệng cười nhếch lên, trong ánh mắt ý cười trong suốt, cái từ 'Phúc lợi' này là do nàng mới học được.
Lâm Dịch gần như bị nụ cười của nàng làm cho mất hồn, nắm lấy bàn tay đang lạnh như băng của nàng cùng nhét vào trong túi áo khoác của mình, dùng việc đi đường để đánh tan xáo trộn trong lòng, bằng không cô cũng không chắc chắn ở bên ngoài vì không kiềm chế được mà làm ra chuyện gì.
Trở về tới căn hộ, sau khi tắm nước nóng xong, Lâm Dịch nhìn thấy chiếc bụng tròn bên dưới váy ngủ của Chương Thiển Ngữ liền đi qua vuốt ve bụng nàng, cảm nhận rõ ràng vùng bụng căng tròn, lòng cô bỗng cảm thấy nguy hiểm: " Ngày mai em cùng chị đi bệnh viện kiểm tra một chút!"
Chương Thiển Ngữ hoàn toàn không nhận thấy được ngữ khí của Lâm Dịch thay đổi, tất cả lực chú ý của nàng đều tập trung vào bụng mình, ánh mắt tràn ngập sự vui sướng của tình mẫu tử, nhẹ cười đáp: "Được ạ!"
Lâm Dịch nhìn thấy sườn mặt nhu hòa của Chương Thiển Ngữ, trong lòng cũng vui sướng lây. Từ khi Chương Thiển Ngữ phát hiện có thai đến nay đã được một tháng, nhưng cái bụng này lại lớn quá nhanh, thời gian có thai ước chừng khoảng ba tháng vậy mà bụng dưới của nàng lại căn bản không giống như ba tháng, so với một phụ nữ có bầu năm tháng còn to hơn. Nghĩ đến hai vị đại ca ở cổ đại, Tô Bác Văn cùng Tô Bác Tân là song sinh, lòng Lâm Dịch liền có chút chờ mong, hơn nữa càng nhiều là bất an. Nếu thật sự là như vậy, trái tim của Thiển Ngữ sợ là càng bị áp lực nặng nề hơn.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không tự chủ được ôm chặt lấy Chương Thiển Ngữ, hy vọng tất cả đừng giống như cô nghĩ.
---------
H: Tuần này xong ....ráng tuần sau edit tới khúc baby sinh ra nào.......... :P
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.