Chương 36: Động Phòng (Hạ)
Nhất Lộ Phương Phi
21/08/2021
Chuyện này hắn đã suy xét rất lâu, từ ngày hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, hắn đã biết, đêm nay là tình huống mà hắn phải đối mặt.
Lâm Dịch cũng có xem qua ti vi, thỉnh thoảng cũng xem một chút tiểu thuyết, lúc học sơ trung, trung học còn có thời gian chìm đắm trong ngôn tình, các nam nữ chính bình thường gặp tình huống này cũng chỉ có vài trường hợp thôi.
Một là chích đầu ngón tay (1). Nam chính thẳng thắn nói với nữ chính trong lòng đã có người khác nên sẽ không chạm vào nàng. Nữ chính vốn thẹn thùng không yên, trong lòng tràn đầy mong đợi chờ đến ngày tân hôn, trong nháy mắt lại như bị tạt một chậu nước lạnh. Sau đó thì đủ loại vắng vẻ, u oán. Nữ phụ khác được rước vào cửa, chính thất và thiếp thất thi triển đủ loại tranh đấu, tranh thủ tình cảm, tranh thủ quyền lực. Nam chính bình thường đều sẽ hướng về thiếp thất xinh đẹp. Nữ chính sẽ bị đủ loại hiểu lầm rồi hãm hại, cuối cùng chết oan uổng. Sau đó thì hoặc là kết thúc hoặc là trọng sinh, phượng hoàng niết bàn (2), trả thù các loại.
(1) Nguyên văn là cát thủ chỉ.
(2) Phượng hoàng niết bàn: là cách nói xuất phát từ một tác phẩm cùng tên của Quách Bột Nhã, đây không phải là truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc, trong thần thoại hay truyền thuyết của Trung Quốc cũng không hề nói tới việc phượng hoàng hợp lại từ dục hỏa mà trùng sinh. Quách Bột Nhã tiên sinh làm bài thơ "Phượng Hoàng Niết Bàn" này kỳ thực là chỉ con chim phượng hoàng trong truyền thuyết của phương Tây, là chim Phoenix (hay Phỉ ni khắc tư) bất tử. Mặc dù Quách Bột Nhã đem từ Phoenix phiên dịch thành phượng hoàng, nhưng hai con vật này bản chất hoàn toàn khác nhau.
Trong "Phượng Hoàng Niết Bàn," Quách Bột Nhã viết, "Chim phượng hoàng cứ 500 năm sẽ tự thiêu thành tro bụi, từ trong lớp bụi tro ấy mà hỏa dục trùng sinh, tuần hoàn không dứt, trở thành đời đời bất tử." Nghĩ bóng là: Phượng hoàng là chỉ sứ giả cho những người hạnh phúc trong thế gian, cứ 500 năm một lần, trên lưng sẽ cõng theo buồn vui oán hận tích lũy trong cuộc sống, lao thân vào ngọn lửa đang cháy hừng hực để tự hỏa thiêu, để đổi lấy cho thế nhân sinh mệnh tốt đẹp, cát tường, hạnh phúc khác. Cũng giống như bản thân khi trải qua sự tôi luyện bởi đau khổ cùng cực thì sau mới có thể trở nên tốt đẹp hơn."
Truyền thuyết về chim Phoenix bất tử này từng được J.K. Rowling nhắc đến trong Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật, trong tình huống Giáo sư Dumbledore giải thích cho Harry về Fawkes, con chim Phoenix mà cụ nuôi trong văn phòng của mình.
Hai chính là dùng mực nước màu đỏ (3). Loại này chính là kiểu nam chính có thể có số mệnh không thọ, hoặc giả vờ như sống không thọ. Nữ chính chỉ là có tác dụng cưới về xung hỉ để cứu mạng. Nam chính không đành lòng để nữ chính bị lầm lỡ, không muốn hủy hoại cô nương trẻ tuổi nhà người ta. Nữ chính cảm động rối tinh rối mù, sau đó thì chu đáo chăm sóc nam chính. Cuối cùng nam chính khỏi bệnh, sau khi hết bệnh thì cùng vui vẻ ân ái.
(3) Nguyên văn là hồng mặc thủy.
Hoặc là dùng máu động vật tạm thời qua mắt, hoặc là lãnh khốc vô tình, nằm xuống liền trực tiếp ngủ, không để ý gì đến tân nương. Sau đó thì có đủ loại tin đồn không trong sạch gì đó, nữ chính bị đủ loại đả kích chế giễu. Nam chính thì lạnh lùng đối mặt, không hề quan tâm. Cuối cùng thì có đủ loại yêu thương nuông chiều, chết đi sống lại. Không yêu được nam chính thì liền xuất hiện nam phụ. Có đủ các loại hành vi cặn bã xuất hiện, cuối cùng lại phát hiện chính bản thân cũng đã bất tri bất giác mà yêu nhữ chính, hoàn toàn tỉnh ngộ, đáng tiếc giai nhân đã là tỳ bà biệt bão (4), không thể quay đầu. Sau đó thì đủ các loại hối hận.
(4) Tì bà biệt bão: tỳ bà không thể ôm. Ý nói đã thuộc về người khác.
Cho dù là loại nào, Lâm Dịch cũng đều phát hiện không phù hợp với tình huống của mình. Hơn nữa tiểu thuyết và sự thật cũng không hề giống nhau. Chẳng hạn như nội tâm của hắn không ai biết (hiện đại còn có bạn trai, lâu lắm cũng đã quên mất tên). Hoặc ví như hắn không thể đành lòng để một cô gái mười sáu tuổi trong đêm tân hôn bị đả kích. Bởi nguyên nhân là chính bản thân hắn, cũng không phải vì Chương Thiển Ngữ. Người ta cũng chỉ là một tiểu cô nương chỉ biết vui vẻ gì đó, sau khi nàng được gả vào chẳng lẽ lại nói với nàng là "Ta không thích nữ nhân, ngươi tránh xa ta ra một chút" sao?
Hay hoặc là hắn thành thật không làm cái gì cả. Nhưng mà nếu như vậy, nên làm thế nào mới giải thích được với người vợ trên danh nghĩa này đây? Nên nói hắn không thể giao hợp, hay nói hắn là nam nhi nhưng lại có tâm nữ nhi đây? Tất nhiên đều không thể. Người trước thì nói Tô phu nhân tìm cho hắn một đống thầy thuốc, người sau thì tiết lộ toàn bộ bí mật mà hắn đã giữ kín mười mấy năm sao? Thường ngày ngay cả việc sinh dưỡng và nuôi nấng hắn Tô phu nhân cũng chưa đề cập một chút, làm sao có thể đem nhận thức về nhân sinh này ra mà bàn bạc đây?
Cho dù nghĩ như thế nào, làm như thế nào, kết quả chỉ có một, là phải làm tổn thương người này, cái người là vợ trên danh nghĩa mà hắn phải bảo vệ, nếu hắn thuận theo nội tâm của chính mình. Nhưng mà ý thức trách nhiệm chính là vấn đề cá nhân, hắn làm sao lại có thể làm ra chuyện như vậy? Chưa nói nữ hài tử mười sáu tuổi làm sao mà thừa nhận chuyện này, chỉ cần đã cưới người ta mà lại đi phụ người ta là việc hắn không bao giờ nghĩ đến. Hoặc là đừng cưới, hoặc là cưới rồi thì phải có trách nhiệm. Mặc dù hiện giờ trong lòng hắn tạm thời không ngừng nghĩ đến những biện pháp kia.
Chẳng qua, tránh mùng một không tránh được mười lăm. Hiện tại, xem ra hắn đã không có khả năng trở về hiện đại. Cho nên, việc thành thân sinh tử, nối dõi tông đường vô luận thế nào cũng không thể trách khỏi. Chết trước chết sau đều giống nhau cả, đơn giản chỉ là chọn cách làm cho mọi người đều sống dễ chịu, cũng giống như những người qua đường mà thôi!
Lâm Dịch thấy nàng đi về phía bên này, lấy lại bình tĩnh, cầm lấy bầu rượu rót hai chén. Đây là chén rượu bên trong có chứa cơ quan. Cũng là từ sau khi Lâm Dịch đến cổ đại, giống như ở trong ti vi, thường hay có mấy món đồ mỹ nghệ trong ngoài hai tầng, chỉ cần ấn vào cơ quan nào đó thì có thể sẽ chảy ra một chất rượu khác hẳn. Chén mà Lâm Dịch để dành cho mình chính là chén có bỏ thêm thuốc, còn chén của Chương Thiển Ngữ chính là loại rượu bình thường. Hắn không muốn để nàng phát hiện ra việc này đâu.
Nhìn thấy Chương Thiển Ngữ đã đến trước mặt, Lâm Dịch mấp máy môi, không biết nên xưng hô thể nào mới đúng.
Nương tử? Phu nhân? Quá mức buồn nôn.
Chương tiểu thư? Quá mức xa lạ.
Chương Thiển Ngữ? Cổ đại hình như không có thói quen gọi thẳng tên.
Tiểu Ngữ? Thiển Ngữ? Quá mức thân thiết.
Rõ ràng không kịp nghĩ xong, đã gọi "Nàng" rồi.
"Có muốn đến đây cùng dùng bữa với ta không? Cả ngày chưa ăn gì, giờ đói vô cùng, nàng cũng lại đây dùng một chút đi!"
Sở dĩ lấy bản thân làm cớ là vì sợ nàng có tâm để ý nhiều. Dù hai người cũng có danh phận vợ chồng, nhưng cũng lại là người xa lạ, đại khái ngay lập tức nói ra cái gì cũng không phải dễ.
Chương Thiển Ngữ nhìn hắn, cười thẹn thùng, ngồi xuống trước bàn.
"Trước hãy dùng chút cơm đi!"
Lâm Dịch lấy chén đã có cơm trên bàn đẩy đến trước mặt nàng. Chương Thiển Ngữ sau khi cảm tạ thì dùng đôi tay thon dài mảnh khảnh cầm chiếc đũa ngà voi, mở cái miệng nhỏ nhắn nhai cơm và thức ăn. Trong lúc này, bọn họ cũng không hề trao đổi một lời nào. Chương Thiển Ngữ đoán chừng là ngại mở miệng, hoặc là vì được giáo dưỡng "Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ (5)" nên nàng ngay cả lúc ăn cơm cũng không thể gây nên tiếng động gì lớn. Lâm Dịch bên cạnh thì một bên vùi đầu ăn cơm, một bên cân nhắc lát nữa làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ đêm nay.
(5) Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ: ăn không thể nói, ngủ không thể nói. Thành ngữ về văn hóa của người Trung Hoa, khi ăn khi ngủ phải giữ phép tắc, không được làm ồn.
Cơm ăn được một nửa thì Lâm Dịch ngưng đũa, sâu sắc nhìn Chương Thiển Ngữ một cái, đem chén rượu trước đó đã chuẩn bị bưng đến đưa cho nàng. Bản thân cũng run rẩy bưng lên cái chén đã chuẩn bị kia, hít sâu một hơi.
"Tục ngữ nói, 'thiên niên tu đắc đồng thuyền độ, bách niên tu đắc cộng chẩm miên (6),' chúng ta hôm nay đã có duyên kết thành phu thê, vì cái kỳ duyên này, dù thế nào đi nữa cũng phải cùng kính nhau một ly!"
(6) 'Thiên niên tu đắc đồng thuyền độ, bách niên tu đắc cộng chẩm miên': ngàn năm tu luyện sẽ cùng đi một chuyến đò, trăm năm tu luyện sẽ cùng chung một giường. Ý nói tình nghĩa vợ chồng hay bạn bè đều là do thiên định, là do duyên từ nhiều kiếp mới tạo thành.
Chương Thiển Ngữ khẽ nhướng con ngươi, môi đỏ khẽ nhếch, ước chừng không nghĩ rằng hắn đột nhiên sẽ nói như vậy. Song, sau khi phản ứng lại thì cũng hạ đũa, mặt cười đỏ ửng mà tiếp nhận chén rượu trên tay hắn.
"Đúng như lời phu quân nói, thiếp kính phu quân một ly!"
Lâm Dịch nhìn nàng gượng gạo mỉm cười, bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn, ngửa đầu đem chén rượu đã hòa lẫn với thuốc nuốt xuống cổ họng. Bộ dạng này đáng gọi là bi tráng đây!
Sau khi uống xong, thấy Chương Thiển Ngữ vẫn ngơ ngác nâng chén rượu nhìn hắn. Đoán chừng là bị bộ dạng vừa rồi của hắn dọa, nét ngượng ngùng trên gương mặt cũng bớt đi vài phần, hai gò má ừng đỏ đã khôi phục nét trong trẻoo mà lạnh lùng, trong mắt hiện lên vài tia phức tạp.
Lâm Dịch biết là nàng hiểu lầm. Dù cho ai đi nữa, sau khi nhìn biểu hiện đó của hắn cũng đều sẽ nghĩ hắn không muốn kết quả thành thân này. Nhất là Chương Thiển Ngữ lại là nữ tử tư chất thông minh, lại có thể dễ dàng nhìn ra được tâm tình của hắn hơn. Tuy rằng trên thực tế hắn thật sự không muốn, nhưng mà nguyên nhân không muốn cùng nguyên nhân mà đối phương nghĩ nhất định là không giống nhau.
Mặc dù là hiểu lầm, Chương Thiển Ngữ cũng vẫn rất bình tĩnh uống hết chén rượu trên tay. Đây có là tố chất của tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng mà có.
Nàng uống xong thì Lâm Dịch lại đem chén của hai người rót đầy.
"Chén thứ hai này là mong cho chúng ta sau này có thể có cuộc sống mỹ mãn, gia đình bình an!"
Không đợi đối phương phản ứng, Lâm Dịch lại một lần nữa ngửa đầu uống cạn một hơi. Chương Thiển Ngữ cũng nhã nhặn nâng miệng nhỏ uống từng hớp. Sau khi uống xong thì trên khuôn mặt trắng nõn lại nổi lên nét ửng hồng. Chỉ là trước đó thì do vì ngượng ngùng, mà hiện tại là do vì cồn làm nóng lên. Nhưng cũng không hề có dấu hiệu nôn hay gì cả. Môi đỏ mọng vểnh lên, đáng yêu không diễn tả được.
Khi chén thứ ba rót đầy thì Chương Thiển Ngữ đã có chút choáng váng hoa mắt.
"Chén thứ ba này..." Lâm Dịch nói đến đây thì dừng một chút, trong ánh mắt hiện lên chút áy này, "Sau này, nếu ta có làm gì đó không được chu toàn, hi vọng nàng có thể thông cảm nhiều hơn!"
Nói xong lại một hơi uống cạn. Ba chén vừa đổ vào bụng, Lâm Dịch cũng cảm thấy trên người có chút nóng lên. Không biết là do tác dụng của cồn hay là do thuốc này vốn có tác dụng nhanh như vậy.
Chương Thiển Ngữ sau khi uống ba chén thì đầu cũng trở nên mơ hồ, cuối cùng thì gắng gượng mà duy trì sự thanh tỉnh, cho nên uống xong ba chén thì cũng không muốn uống nữa, để chén rượu xuống, nói nhẹ, "Thiếp tửu lượng không tốt, không thể cùng phu quân tận hứng rồi!"
Lâm Dịch cũng hiểu được là uống khá nhiều, nếu uống nữa sợ là chưa hoàn thành nhiệm vụ thì thật sự phải ngã gục ra, nên cũng không uống tiếp, chỉ ăn chút đồ ăn. Cứ như vậy, hai người lại trầm mặc như cũ.
Qua một lúc lâu, hai người cũng dùng xong cơm, căn dặn người đem chén bát thu dọn xong thì mỗi người mỗi chén dùng trà thay nước súc miệng. Sau khi hạ nhân lui ra, trong phòng mới chính thức chỉ còn lại hai người.
Tuy rằng đã quyết định phải làm chuyện nên làm, Lâm Dịch vẫn cảm thấy không được tự nhiên, băn khoăn đứng như cột đình trong phòng. Căn phòng quen thuộc trước kia giờ có chút xa lạ, tựa như lần đầu mới bước vào. Tuy rằng bày bố không có nhiều sự thay đổi, nhưng rõ ràng đầy những vật dụng xa lạ. Hơn nữa trên song cửa sổ còn dán chữ hỉ màu đỏ thẩm, trong phòng còn có đèn cầy màu đỏ thẩm, tất cả đều chứng tỏ sự khác biệt so với ngày thường.
Lâm Dịch bất động, Chương Thiển Ngữ lại tưởng rằng hắn đang đợi nàng cởi áo dùm. Dù sao thì đó cũng là trách nhiệm của người làm thê tử, cho nên trong lòng nàng dù vùng vẫy đôi chút vẫn là nén xấu hổ mà tiến lên giúp trượng phu cởi áo, tháo thắt lưng.
Nhưng mà...
"Nàng làm gì vậy?"
Khi ngón tay nàng vừa chạm đến áo quần, thì hai tay Lâm Dịch lập tức giữ chặt vạt áo, kinh hãi lùi về phía sau hai bước, khiến đôi bàn tay trắng nõn ngượng ngùng của nàng bị dừng lại giữa không trung, trên mặt thì nóng như bị hỏa thiêu.
Lâm Dịch cũng ý thức được mình phản ứng quá đà, lén nhìn nàng một cái, trên mặt xấu hổ một hồi, vội chống chế nói, "Ta... Ta tự làm là được!"
Gặp phải tình huống như thế, Chương Thiển Ngữ cũng hiểu là mặt giờ đã nóng lắm rồi, nên cởi hài và tất leo lên giường, nằm vào bên trong. Khi nhìn thấy giữa chiếc giường trải một chiếc khăn gấm, mặt lại lần nữa như bị phát sốt.
Mẫu thân từng nói, đêm tân hôn, phu quân muốn làm gì thì chìu chàng là được. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe theo chàng là tốt rồi. Nữ tử nào rồi cũng phải trải qua chuyện thế này, nhẫn nhịn một chút sẽ qua thôi.
Lâm Dịch tự mình rối rắm một hồi, bất đắc đĩ cũng chỉ có thể cởi áo ngoài, mặc trung y, chậm rãi đến gần giường. Hắn không phải là người không quả quyết, nhưng việc này thật khiến hắn tiến không được mà lùi cũng không xong. Chỉ e là chuyện lúc này, biết rõ là không thể lùi được, nhưng hắn vẫn nảy sinh một chút ý muốn từ bỏ.
Nghe thấy tiếng động rất nhỏ vang lên, Chương Thiển Ngữ cảm giác vị trượng phu tân hôn của đã đến gần, hơn nữa còn cực kỳ cẩn thận ngồi xuống giường. Chiếc gối khác hình như cũng bị ép xuống, chàng đã nằm xuống rồi.
Tuy rằng không biết đêm tân hôn của người khác thế nào, nhưng Chương Thiển Ngữ vẫn mơ hồ cảm thấy được biểu hiện của trượng phu có chút kỳ quái. Ít nhất nam tử khác sẽ không rụt rè giống như chàng thế này. Giống như hiện tại, chàng nằm một bên nhưng không có một chút động tác nào, hoàn toàn không nhúc nhích. Chẳng lẽ đây là đêm động phòng hoa chúc sao? Chương Thiển Ngữ không rõ, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Điều nàng không biết chính là, Lâm Dịch lúc này cũng không chịu nổi. Vốn thuốc mà hắn chuẩn bị dược liệu đã rất mạnh, cố tình hắn lại vì lo lắng mà đổ toàn bộ vào bầu rượu. Lúc này dược liệu phát tác, hắn chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, trong đầu lờ mờ choáng váng, có chút mơ hồ không rõ, rất muốn ngâm mình trong nước đá để giải tỏa sự khô nóng trong người.
Tiếng hít thở bên cạnh càng lúc càng dồn dập, thậm chí dần dần biến thành âm thanh há mồm thở dốc. Chương Thiển Ngữ cảm thấy kỳ quái, ngồi dậy nửa người. Nhìn người bên cạnh, thì phát hiện vẻ mặt Lâm Dịch đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt mê mang, thùy rũ xuống tai, hai tay thì nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng liền kinh hãi, vội vươn tay kiểm tra trán của hắn.
Trời ạ, nóng quá!
"Phu quân, chàng không sao chứ?"
Chương Thiển Ngữ lo lắng hỏi. Sau một lúc vẫn không thấy hắn trả lời, vội xốc chăn xuống giường định đi gọi người. Chỉ là, chưa đợi nàng làm xong, Lâm Dịch đã kéo tay nàng, đem cả người lôi xuống trên mình. Cơ thể nàng có chút âm hàn, mặc dù là mùa hè nhưng rất mát lạnh. Đối với tình huống hiện tại của Lâm Dịch, gặp phải thân thể như vậy sao có thể dễ dàng buông tha.
"Phu quân!"
Chương Thiên Ngữ hô nhỏ một tiếng, một tay chống lên giường, nửa người muốn đứng lên. Nhưng mà hai cánh tay của Lâm Dịch lúc này lại mạnh mẽ giữ chặt nàng. Nam nữ trời sinh khí lực cách biệt, nàng muốn động đậy cũng có chút khó khắn. Hơn nữa, nàng có thể cảm giác người dưới thân đang dùng thân nhiệt nóng rực của mình cọ cọ hai má vào gáy của nàng, hô hấp ấm nóng dâng lên ở cổ khiến nàng cảm thấy tê dại liên hồi.
"Đừng..." Chưa nói xong lại cứng rắn mà nuốt xuống, gáy lại bị nhiệt làm nóng lên, lời của nàng hoàn toàn bị động tác bất thình lình làm cho ngừng lại. Chương Thiển Ngữ cảm thấy bản thân trở nên kỳ quái, muốn ngăn lại thì lại phát ra âm thanh yếu ớt kéo dài, còn mang theo chút hờn dỗi, vô cùng xa lạ.
"Phu quân... có thể buông thiếp ra trước không?" Chương Thiển Ngữ nhẹ nhàng từ chối một chút, không nghĩ tới bàn tay bên hông lại làm động tác nhanh hơn. Dường như cả người cả thân thể nàng đều bị nhào nặn, còn có chút nỉ non mơ hồ, ngữ điệu trầm thấp, nhiệt độ của sự trêu ghẹo đã xuyên qua tầng xiêm y mỏng manh, đưa đẩy, xông lên mặt, nóng bừng một hồi.
"A!"
Một hồi trời đất quay cuồng, nàng hoàn toàn bị người kia đặt dưới thân. Chương Thiển Ngữ nhìn vào mắt người kia, chỉ thấy hắn mở to, trong ánh mắt là một màu đỏ rực, không có tiêu cự, phỏng chừng là ý thức vẫn còn mơ hồ, tựa
Lâm Dịch cũng có xem qua ti vi, thỉnh thoảng cũng xem một chút tiểu thuyết, lúc học sơ trung, trung học còn có thời gian chìm đắm trong ngôn tình, các nam nữ chính bình thường gặp tình huống này cũng chỉ có vài trường hợp thôi.
Một là chích đầu ngón tay (1). Nam chính thẳng thắn nói với nữ chính trong lòng đã có người khác nên sẽ không chạm vào nàng. Nữ chính vốn thẹn thùng không yên, trong lòng tràn đầy mong đợi chờ đến ngày tân hôn, trong nháy mắt lại như bị tạt một chậu nước lạnh. Sau đó thì đủ loại vắng vẻ, u oán. Nữ phụ khác được rước vào cửa, chính thất và thiếp thất thi triển đủ loại tranh đấu, tranh thủ tình cảm, tranh thủ quyền lực. Nam chính bình thường đều sẽ hướng về thiếp thất xinh đẹp. Nữ chính sẽ bị đủ loại hiểu lầm rồi hãm hại, cuối cùng chết oan uổng. Sau đó thì hoặc là kết thúc hoặc là trọng sinh, phượng hoàng niết bàn (2), trả thù các loại.
(1) Nguyên văn là cát thủ chỉ.
(2) Phượng hoàng niết bàn: là cách nói xuất phát từ một tác phẩm cùng tên của Quách Bột Nhã, đây không phải là truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc, trong thần thoại hay truyền thuyết của Trung Quốc cũng không hề nói tới việc phượng hoàng hợp lại từ dục hỏa mà trùng sinh. Quách Bột Nhã tiên sinh làm bài thơ "Phượng Hoàng Niết Bàn" này kỳ thực là chỉ con chim phượng hoàng trong truyền thuyết của phương Tây, là chim Phoenix (hay Phỉ ni khắc tư) bất tử. Mặc dù Quách Bột Nhã đem từ Phoenix phiên dịch thành phượng hoàng, nhưng hai con vật này bản chất hoàn toàn khác nhau.
Trong "Phượng Hoàng Niết Bàn," Quách Bột Nhã viết, "Chim phượng hoàng cứ 500 năm sẽ tự thiêu thành tro bụi, từ trong lớp bụi tro ấy mà hỏa dục trùng sinh, tuần hoàn không dứt, trở thành đời đời bất tử." Nghĩ bóng là: Phượng hoàng là chỉ sứ giả cho những người hạnh phúc trong thế gian, cứ 500 năm một lần, trên lưng sẽ cõng theo buồn vui oán hận tích lũy trong cuộc sống, lao thân vào ngọn lửa đang cháy hừng hực để tự hỏa thiêu, để đổi lấy cho thế nhân sinh mệnh tốt đẹp, cát tường, hạnh phúc khác. Cũng giống như bản thân khi trải qua sự tôi luyện bởi đau khổ cùng cực thì sau mới có thể trở nên tốt đẹp hơn."
Truyền thuyết về chim Phoenix bất tử này từng được J.K. Rowling nhắc đến trong Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật, trong tình huống Giáo sư Dumbledore giải thích cho Harry về Fawkes, con chim Phoenix mà cụ nuôi trong văn phòng của mình.
Hai chính là dùng mực nước màu đỏ (3). Loại này chính là kiểu nam chính có thể có số mệnh không thọ, hoặc giả vờ như sống không thọ. Nữ chính chỉ là có tác dụng cưới về xung hỉ để cứu mạng. Nam chính không đành lòng để nữ chính bị lầm lỡ, không muốn hủy hoại cô nương trẻ tuổi nhà người ta. Nữ chính cảm động rối tinh rối mù, sau đó thì chu đáo chăm sóc nam chính. Cuối cùng nam chính khỏi bệnh, sau khi hết bệnh thì cùng vui vẻ ân ái.
(3) Nguyên văn là hồng mặc thủy.
Hoặc là dùng máu động vật tạm thời qua mắt, hoặc là lãnh khốc vô tình, nằm xuống liền trực tiếp ngủ, không để ý gì đến tân nương. Sau đó thì có đủ loại tin đồn không trong sạch gì đó, nữ chính bị đủ loại đả kích chế giễu. Nam chính thì lạnh lùng đối mặt, không hề quan tâm. Cuối cùng thì có đủ loại yêu thương nuông chiều, chết đi sống lại. Không yêu được nam chính thì liền xuất hiện nam phụ. Có đủ các loại hành vi cặn bã xuất hiện, cuối cùng lại phát hiện chính bản thân cũng đã bất tri bất giác mà yêu nhữ chính, hoàn toàn tỉnh ngộ, đáng tiếc giai nhân đã là tỳ bà biệt bão (4), không thể quay đầu. Sau đó thì đủ các loại hối hận.
(4) Tì bà biệt bão: tỳ bà không thể ôm. Ý nói đã thuộc về người khác.
Cho dù là loại nào, Lâm Dịch cũng đều phát hiện không phù hợp với tình huống của mình. Hơn nữa tiểu thuyết và sự thật cũng không hề giống nhau. Chẳng hạn như nội tâm của hắn không ai biết (hiện đại còn có bạn trai, lâu lắm cũng đã quên mất tên). Hoặc ví như hắn không thể đành lòng để một cô gái mười sáu tuổi trong đêm tân hôn bị đả kích. Bởi nguyên nhân là chính bản thân hắn, cũng không phải vì Chương Thiển Ngữ. Người ta cũng chỉ là một tiểu cô nương chỉ biết vui vẻ gì đó, sau khi nàng được gả vào chẳng lẽ lại nói với nàng là "Ta không thích nữ nhân, ngươi tránh xa ta ra một chút" sao?
Hay hoặc là hắn thành thật không làm cái gì cả. Nhưng mà nếu như vậy, nên làm thế nào mới giải thích được với người vợ trên danh nghĩa này đây? Nên nói hắn không thể giao hợp, hay nói hắn là nam nhi nhưng lại có tâm nữ nhi đây? Tất nhiên đều không thể. Người trước thì nói Tô phu nhân tìm cho hắn một đống thầy thuốc, người sau thì tiết lộ toàn bộ bí mật mà hắn đã giữ kín mười mấy năm sao? Thường ngày ngay cả việc sinh dưỡng và nuôi nấng hắn Tô phu nhân cũng chưa đề cập một chút, làm sao có thể đem nhận thức về nhân sinh này ra mà bàn bạc đây?
Cho dù nghĩ như thế nào, làm như thế nào, kết quả chỉ có một, là phải làm tổn thương người này, cái người là vợ trên danh nghĩa mà hắn phải bảo vệ, nếu hắn thuận theo nội tâm của chính mình. Nhưng mà ý thức trách nhiệm chính là vấn đề cá nhân, hắn làm sao lại có thể làm ra chuyện như vậy? Chưa nói nữ hài tử mười sáu tuổi làm sao mà thừa nhận chuyện này, chỉ cần đã cưới người ta mà lại đi phụ người ta là việc hắn không bao giờ nghĩ đến. Hoặc là đừng cưới, hoặc là cưới rồi thì phải có trách nhiệm. Mặc dù hiện giờ trong lòng hắn tạm thời không ngừng nghĩ đến những biện pháp kia.
Chẳng qua, tránh mùng một không tránh được mười lăm. Hiện tại, xem ra hắn đã không có khả năng trở về hiện đại. Cho nên, việc thành thân sinh tử, nối dõi tông đường vô luận thế nào cũng không thể trách khỏi. Chết trước chết sau đều giống nhau cả, đơn giản chỉ là chọn cách làm cho mọi người đều sống dễ chịu, cũng giống như những người qua đường mà thôi!
Lâm Dịch thấy nàng đi về phía bên này, lấy lại bình tĩnh, cầm lấy bầu rượu rót hai chén. Đây là chén rượu bên trong có chứa cơ quan. Cũng là từ sau khi Lâm Dịch đến cổ đại, giống như ở trong ti vi, thường hay có mấy món đồ mỹ nghệ trong ngoài hai tầng, chỉ cần ấn vào cơ quan nào đó thì có thể sẽ chảy ra một chất rượu khác hẳn. Chén mà Lâm Dịch để dành cho mình chính là chén có bỏ thêm thuốc, còn chén của Chương Thiển Ngữ chính là loại rượu bình thường. Hắn không muốn để nàng phát hiện ra việc này đâu.
Nhìn thấy Chương Thiển Ngữ đã đến trước mặt, Lâm Dịch mấp máy môi, không biết nên xưng hô thể nào mới đúng.
Nương tử? Phu nhân? Quá mức buồn nôn.
Chương tiểu thư? Quá mức xa lạ.
Chương Thiển Ngữ? Cổ đại hình như không có thói quen gọi thẳng tên.
Tiểu Ngữ? Thiển Ngữ? Quá mức thân thiết.
Rõ ràng không kịp nghĩ xong, đã gọi "Nàng" rồi.
"Có muốn đến đây cùng dùng bữa với ta không? Cả ngày chưa ăn gì, giờ đói vô cùng, nàng cũng lại đây dùng một chút đi!"
Sở dĩ lấy bản thân làm cớ là vì sợ nàng có tâm để ý nhiều. Dù hai người cũng có danh phận vợ chồng, nhưng cũng lại là người xa lạ, đại khái ngay lập tức nói ra cái gì cũng không phải dễ.
Chương Thiển Ngữ nhìn hắn, cười thẹn thùng, ngồi xuống trước bàn.
"Trước hãy dùng chút cơm đi!"
Lâm Dịch lấy chén đã có cơm trên bàn đẩy đến trước mặt nàng. Chương Thiển Ngữ sau khi cảm tạ thì dùng đôi tay thon dài mảnh khảnh cầm chiếc đũa ngà voi, mở cái miệng nhỏ nhắn nhai cơm và thức ăn. Trong lúc này, bọn họ cũng không hề trao đổi một lời nào. Chương Thiển Ngữ đoán chừng là ngại mở miệng, hoặc là vì được giáo dưỡng "Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ (5)" nên nàng ngay cả lúc ăn cơm cũng không thể gây nên tiếng động gì lớn. Lâm Dịch bên cạnh thì một bên vùi đầu ăn cơm, một bên cân nhắc lát nữa làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ đêm nay.
(5) Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ: ăn không thể nói, ngủ không thể nói. Thành ngữ về văn hóa của người Trung Hoa, khi ăn khi ngủ phải giữ phép tắc, không được làm ồn.
Cơm ăn được một nửa thì Lâm Dịch ngưng đũa, sâu sắc nhìn Chương Thiển Ngữ một cái, đem chén rượu trước đó đã chuẩn bị bưng đến đưa cho nàng. Bản thân cũng run rẩy bưng lên cái chén đã chuẩn bị kia, hít sâu một hơi.
"Tục ngữ nói, 'thiên niên tu đắc đồng thuyền độ, bách niên tu đắc cộng chẩm miên (6),' chúng ta hôm nay đã có duyên kết thành phu thê, vì cái kỳ duyên này, dù thế nào đi nữa cũng phải cùng kính nhau một ly!"
(6) 'Thiên niên tu đắc đồng thuyền độ, bách niên tu đắc cộng chẩm miên': ngàn năm tu luyện sẽ cùng đi một chuyến đò, trăm năm tu luyện sẽ cùng chung một giường. Ý nói tình nghĩa vợ chồng hay bạn bè đều là do thiên định, là do duyên từ nhiều kiếp mới tạo thành.
Chương Thiển Ngữ khẽ nhướng con ngươi, môi đỏ khẽ nhếch, ước chừng không nghĩ rằng hắn đột nhiên sẽ nói như vậy. Song, sau khi phản ứng lại thì cũng hạ đũa, mặt cười đỏ ửng mà tiếp nhận chén rượu trên tay hắn.
"Đúng như lời phu quân nói, thiếp kính phu quân một ly!"
Lâm Dịch nhìn nàng gượng gạo mỉm cười, bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn, ngửa đầu đem chén rượu đã hòa lẫn với thuốc nuốt xuống cổ họng. Bộ dạng này đáng gọi là bi tráng đây!
Sau khi uống xong, thấy Chương Thiển Ngữ vẫn ngơ ngác nâng chén rượu nhìn hắn. Đoán chừng là bị bộ dạng vừa rồi của hắn dọa, nét ngượng ngùng trên gương mặt cũng bớt đi vài phần, hai gò má ừng đỏ đã khôi phục nét trong trẻoo mà lạnh lùng, trong mắt hiện lên vài tia phức tạp.
Lâm Dịch biết là nàng hiểu lầm. Dù cho ai đi nữa, sau khi nhìn biểu hiện đó của hắn cũng đều sẽ nghĩ hắn không muốn kết quả thành thân này. Nhất là Chương Thiển Ngữ lại là nữ tử tư chất thông minh, lại có thể dễ dàng nhìn ra được tâm tình của hắn hơn. Tuy rằng trên thực tế hắn thật sự không muốn, nhưng mà nguyên nhân không muốn cùng nguyên nhân mà đối phương nghĩ nhất định là không giống nhau.
Mặc dù là hiểu lầm, Chương Thiển Ngữ cũng vẫn rất bình tĩnh uống hết chén rượu trên tay. Đây có là tố chất của tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng mà có.
Nàng uống xong thì Lâm Dịch lại đem chén của hai người rót đầy.
"Chén thứ hai này là mong cho chúng ta sau này có thể có cuộc sống mỹ mãn, gia đình bình an!"
Không đợi đối phương phản ứng, Lâm Dịch lại một lần nữa ngửa đầu uống cạn một hơi. Chương Thiển Ngữ cũng nhã nhặn nâng miệng nhỏ uống từng hớp. Sau khi uống xong thì trên khuôn mặt trắng nõn lại nổi lên nét ửng hồng. Chỉ là trước đó thì do vì ngượng ngùng, mà hiện tại là do vì cồn làm nóng lên. Nhưng cũng không hề có dấu hiệu nôn hay gì cả. Môi đỏ mọng vểnh lên, đáng yêu không diễn tả được.
Khi chén thứ ba rót đầy thì Chương Thiển Ngữ đã có chút choáng váng hoa mắt.
"Chén thứ ba này..." Lâm Dịch nói đến đây thì dừng một chút, trong ánh mắt hiện lên chút áy này, "Sau này, nếu ta có làm gì đó không được chu toàn, hi vọng nàng có thể thông cảm nhiều hơn!"
Nói xong lại một hơi uống cạn. Ba chén vừa đổ vào bụng, Lâm Dịch cũng cảm thấy trên người có chút nóng lên. Không biết là do tác dụng của cồn hay là do thuốc này vốn có tác dụng nhanh như vậy.
Chương Thiển Ngữ sau khi uống ba chén thì đầu cũng trở nên mơ hồ, cuối cùng thì gắng gượng mà duy trì sự thanh tỉnh, cho nên uống xong ba chén thì cũng không muốn uống nữa, để chén rượu xuống, nói nhẹ, "Thiếp tửu lượng không tốt, không thể cùng phu quân tận hứng rồi!"
Lâm Dịch cũng hiểu được là uống khá nhiều, nếu uống nữa sợ là chưa hoàn thành nhiệm vụ thì thật sự phải ngã gục ra, nên cũng không uống tiếp, chỉ ăn chút đồ ăn. Cứ như vậy, hai người lại trầm mặc như cũ.
Qua một lúc lâu, hai người cũng dùng xong cơm, căn dặn người đem chén bát thu dọn xong thì mỗi người mỗi chén dùng trà thay nước súc miệng. Sau khi hạ nhân lui ra, trong phòng mới chính thức chỉ còn lại hai người.
Tuy rằng đã quyết định phải làm chuyện nên làm, Lâm Dịch vẫn cảm thấy không được tự nhiên, băn khoăn đứng như cột đình trong phòng. Căn phòng quen thuộc trước kia giờ có chút xa lạ, tựa như lần đầu mới bước vào. Tuy rằng bày bố không có nhiều sự thay đổi, nhưng rõ ràng đầy những vật dụng xa lạ. Hơn nữa trên song cửa sổ còn dán chữ hỉ màu đỏ thẩm, trong phòng còn có đèn cầy màu đỏ thẩm, tất cả đều chứng tỏ sự khác biệt so với ngày thường.
Lâm Dịch bất động, Chương Thiển Ngữ lại tưởng rằng hắn đang đợi nàng cởi áo dùm. Dù sao thì đó cũng là trách nhiệm của người làm thê tử, cho nên trong lòng nàng dù vùng vẫy đôi chút vẫn là nén xấu hổ mà tiến lên giúp trượng phu cởi áo, tháo thắt lưng.
Nhưng mà...
"Nàng làm gì vậy?"
Khi ngón tay nàng vừa chạm đến áo quần, thì hai tay Lâm Dịch lập tức giữ chặt vạt áo, kinh hãi lùi về phía sau hai bước, khiến đôi bàn tay trắng nõn ngượng ngùng của nàng bị dừng lại giữa không trung, trên mặt thì nóng như bị hỏa thiêu.
Lâm Dịch cũng ý thức được mình phản ứng quá đà, lén nhìn nàng một cái, trên mặt xấu hổ một hồi, vội chống chế nói, "Ta... Ta tự làm là được!"
Gặp phải tình huống như thế, Chương Thiển Ngữ cũng hiểu là mặt giờ đã nóng lắm rồi, nên cởi hài và tất leo lên giường, nằm vào bên trong. Khi nhìn thấy giữa chiếc giường trải một chiếc khăn gấm, mặt lại lần nữa như bị phát sốt.
Mẫu thân từng nói, đêm tân hôn, phu quân muốn làm gì thì chìu chàng là được. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe theo chàng là tốt rồi. Nữ tử nào rồi cũng phải trải qua chuyện thế này, nhẫn nhịn một chút sẽ qua thôi.
Lâm Dịch tự mình rối rắm một hồi, bất đắc đĩ cũng chỉ có thể cởi áo ngoài, mặc trung y, chậm rãi đến gần giường. Hắn không phải là người không quả quyết, nhưng việc này thật khiến hắn tiến không được mà lùi cũng không xong. Chỉ e là chuyện lúc này, biết rõ là không thể lùi được, nhưng hắn vẫn nảy sinh một chút ý muốn từ bỏ.
Nghe thấy tiếng động rất nhỏ vang lên, Chương Thiển Ngữ cảm giác vị trượng phu tân hôn của đã đến gần, hơn nữa còn cực kỳ cẩn thận ngồi xuống giường. Chiếc gối khác hình như cũng bị ép xuống, chàng đã nằm xuống rồi.
Tuy rằng không biết đêm tân hôn của người khác thế nào, nhưng Chương Thiển Ngữ vẫn mơ hồ cảm thấy được biểu hiện của trượng phu có chút kỳ quái. Ít nhất nam tử khác sẽ không rụt rè giống như chàng thế này. Giống như hiện tại, chàng nằm một bên nhưng không có một chút động tác nào, hoàn toàn không nhúc nhích. Chẳng lẽ đây là đêm động phòng hoa chúc sao? Chương Thiển Ngữ không rõ, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Điều nàng không biết chính là, Lâm Dịch lúc này cũng không chịu nổi. Vốn thuốc mà hắn chuẩn bị dược liệu đã rất mạnh, cố tình hắn lại vì lo lắng mà đổ toàn bộ vào bầu rượu. Lúc này dược liệu phát tác, hắn chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, trong đầu lờ mờ choáng váng, có chút mơ hồ không rõ, rất muốn ngâm mình trong nước đá để giải tỏa sự khô nóng trong người.
Tiếng hít thở bên cạnh càng lúc càng dồn dập, thậm chí dần dần biến thành âm thanh há mồm thở dốc. Chương Thiển Ngữ cảm thấy kỳ quái, ngồi dậy nửa người. Nhìn người bên cạnh, thì phát hiện vẻ mặt Lâm Dịch đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt mê mang, thùy rũ xuống tai, hai tay thì nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng liền kinh hãi, vội vươn tay kiểm tra trán của hắn.
Trời ạ, nóng quá!
"Phu quân, chàng không sao chứ?"
Chương Thiển Ngữ lo lắng hỏi. Sau một lúc vẫn không thấy hắn trả lời, vội xốc chăn xuống giường định đi gọi người. Chỉ là, chưa đợi nàng làm xong, Lâm Dịch đã kéo tay nàng, đem cả người lôi xuống trên mình. Cơ thể nàng có chút âm hàn, mặc dù là mùa hè nhưng rất mát lạnh. Đối với tình huống hiện tại của Lâm Dịch, gặp phải thân thể như vậy sao có thể dễ dàng buông tha.
"Phu quân!"
Chương Thiên Ngữ hô nhỏ một tiếng, một tay chống lên giường, nửa người muốn đứng lên. Nhưng mà hai cánh tay của Lâm Dịch lúc này lại mạnh mẽ giữ chặt nàng. Nam nữ trời sinh khí lực cách biệt, nàng muốn động đậy cũng có chút khó khắn. Hơn nữa, nàng có thể cảm giác người dưới thân đang dùng thân nhiệt nóng rực của mình cọ cọ hai má vào gáy của nàng, hô hấp ấm nóng dâng lên ở cổ khiến nàng cảm thấy tê dại liên hồi.
"Đừng..." Chưa nói xong lại cứng rắn mà nuốt xuống, gáy lại bị nhiệt làm nóng lên, lời của nàng hoàn toàn bị động tác bất thình lình làm cho ngừng lại. Chương Thiển Ngữ cảm thấy bản thân trở nên kỳ quái, muốn ngăn lại thì lại phát ra âm thanh yếu ớt kéo dài, còn mang theo chút hờn dỗi, vô cùng xa lạ.
"Phu quân... có thể buông thiếp ra trước không?" Chương Thiển Ngữ nhẹ nhàng từ chối một chút, không nghĩ tới bàn tay bên hông lại làm động tác nhanh hơn. Dường như cả người cả thân thể nàng đều bị nhào nặn, còn có chút nỉ non mơ hồ, ngữ điệu trầm thấp, nhiệt độ của sự trêu ghẹo đã xuyên qua tầng xiêm y mỏng manh, đưa đẩy, xông lên mặt, nóng bừng một hồi.
"A!"
Một hồi trời đất quay cuồng, nàng hoàn toàn bị người kia đặt dưới thân. Chương Thiển Ngữ nhìn vào mắt người kia, chỉ thấy hắn mở to, trong ánh mắt là một màu đỏ rực, không có tiêu cự, phỏng chừng là ý thức vẫn còn mơ hồ, tựa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.