Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
Chương 105: Bách hợp hoa hồng [năm]
Tô Du Bính
19/12/2016
Hắn chỉ do dự trong nháy mắt, nhìn bước chân của hắn, tuyệt đối sẽ không nhận ra hắn từng phiền não về vấn đề này.
Audis ngồi xuống bên người Soso, đối diện với Frank.
Hoàng hậu Samantha hỏi: “Ngươi định khi nào sẽ tham gia sự vụ trong gia tộc?”
Ánh mắt lạnh như băng của Audis chỉ đảo qua Frank mới toát ra một chút ấm áp, rồi trong nháy mắt lại không thấy đâu. Hắn cung kính trả lời: “Hiện giờ tôi chỉ cảm thấy hứng thú với ma pháp, thưa bệ hạ.”
Hoàng hậu Samantha nhìn về phía Olivia cười cười: “Mị lực của ma pháp luôn khiến cho người ta mê luyến đắm đuối quên cả đường về sao?”
Olivia đầy thâm ý nói: “Tớ cũng có nghi ngờ tương tự về chính khách.”
Khóe miệng hoàng hậu Samantha hơi cong lên, như cười như không.
Frank nói tránh đi: “Tôi nghe nói mấy ngày trước ở nhà Gusfa đã xảy ra một chuyện rất thú vị.” Thấy hoàng hậu Samantha và Olivia đều không có ý ngắt lời, cậu mới yên tâm tiếp tục nói.
Sau đó, hoàng hậu Samantha không hỏi Audis câu nào nữa.
Trên đường về, Soso đột nhiên hỏi Ciro: “Gần đây có phải anh đang gặp phiền toái gì không?”
Ciro: “Nếu nói đến phiền toái, không phải gần đây ta mới gặp được .”
Soso buồn rầu: “Không phải là em chứ?”
Ciro ngẩn người, cười đáp: “Nếu như coi em là phiền toái, ta cầu còn không được.”
Soso: “Có gì em có thể giúp đỡ không?”
Ciro ôm chầm lấy cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng.
Soso ngoan ngoãn ngồi yên.
“Là về cuộc chiến giữa ta và cha.” Về chuyện này, Ciro chưa từng kiêng dè cậu, nhưng cũng chưa từng giải thích tỉ mỉ kỹ càng. So với việc để Soso biết được chân tướng qua những lời đồn nhảm nhí hoặc mấy câu truyền miệng vớ vẩn, còn không bằng để hắn đích thân đến nói, “Phụ thân và mẫu hậu kết hôn từ tình yêu, là chuyện cực kì hiếm thấy trong khi hôn nhân chính trị là thủ đoạn tất yếu để củng cố đế vị. Thế nhưng, khởi đầu tốt đẹp này lại không có kết quả tốt đẹp. Bọn họ cuối cùng cũng vì bất đồng lập trường chính trị mà sinh ra chia rẽ không thể vãn hồi.”
Soso nghi hoặc: “Hoàng đế và hoàng hậu không phải nên nhất trí trên lập trường chính trị sao?”
“Mẫu hậu là người thừa kế của một trong ba đại gia tộc, còn phụ thân lại muốn làm suy yếu thậm chí hoàn toàn tiêu diệt ảnh hưởng lâu đời của ba đại gia tộc đối với đế quốc. Bọn họ thường xuyên vì chuyện này mà khắc khẩu, thậm chí phụ thân bắt đầu lui tới với người đàn bà khác.”
Soso nhè nhẹ vỗ đùi hắn.
Ciro nắm chặt tay cậu, “Mẫu hậu một mực yên lặng chịu đựng, thậm chí có một thời gian ở đế đô còn lưu truyền lời đồn phu nhân Rachel sẽ thay thế mẫu hậu trở thành quốc mẫu, người lại chưa từng bước ra chỉ trích phụ thân, không, thậm chí người còn chưa từng tranh luận với lão về chuyện này. Mãi cho đến khi… anh trai ta bị phu nhân Rachel hạ loại độc không có thuốc chữa, mẫu thân mới hoàn toàn cắt đứt với lão.”
“Có lẽ ông ấy cũng không biết.”
“Đó là loại độc dược đặc biệt chỉ hoàng cung đế quốc mới có, chỉ có phụ thân và mẫu hậu có chìa khóa mở cánh cửa kia.” Ciro hít một hơi thật sâu, “Sau khi anh trai qua đời, mẫu hậu liền rời khỏi đế đô. Ta nhận được tin tức liền trở về từ St Paders, lão đã dùng trăm phương nghìn kế cản trở ta, bởi vì lão muốn đưa đứa con giữa lão và phu nhân Rachel lên kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Soso cảm thấy ngón tay Ciro cầm lấy tay cậu chậm rãi siết lại.
“Nhưng ta sẽ không để lão thành công!” Trong mắt Ciro hiện lên hàn quang âm lãnh, “Ta sẽ gạt bỏ mọi chướng ngại ngăn cản ta lên đế vị, cho dù lão là phụ thân của ta! Vì ngôi vị hoàng đế không chỉ là của một mình ta, mà còn là của anh trai ta!”
Xe ngựa chầm chậm dừng lại, Gallon mở cửa từ bên ngoài.
Mưa bụi tí tách bay trong màn đêm.
Ciro giật mình hoàn hồn, phát hiện tay Soso bị mình nắm đến trắng bệch, sau khi buông ra, nháy mắt lại đỏ bừng.
“Xin lỗi.” Hắn thấp giọng nói, đi thẳng xuống xe ngựa.
Soso cúi đầu nhìn bàn tay mình, lại nhìn bóng dáng của hắn trong mưa, đột nhiên từ trên xe lao xuống, chạy nhanh trên mặt cỏ ướt sũng.
Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, Ciro dừng bước xoay người. Trong ngực đột nhiên bị một hình bóng nhào vào, Soso ngẩng đầu, mắt bị mưa rơi xuống có chút không mở ra được, “Em sẽ ở bên anh.” Cậu nghe thấy mình nói như vậy. Giờ khắc này, bàng hoàng, nghi ngờ, mê man đều bị đánh bại bởi một nỗi đau lòng mãnh liệt không thể làm ngơ! Dilin để cậu tự tìm kiếm đáp án của mình, cậu không biết đây có phải đáp án hay không, hoặc là nói, đây có phải đáp án vĩnh cửu hay không, nhưng giờ này khắc này, toàn bộ cảm xúc và ý chí của cậu đều đầu hàng vì Ciro.
Trong mưa, không biết là hắn cúi đầu trước, hay là cậu ngẩng đầu lên trước, khi phát giác ra, môi bọn họ đã dính sát vào nhau, răng lưỡi nhiệt liệt dây dưa, thiêu đốt mưa bụi lạnh như băng, cũng thiêu đốt hai trái tim cô độc.
Từ sau đêm mưa tỏ rõ nỗi lòng trong yên lặng, tầng ngăn cách như có như không giữa Ciro và Soso rốt cục bị phá vỡ.
Tuy Ciro biết đây là thời cơ hoàn hảo để tiến thêm một bước, nhưng bọn họ đều quá bận rộn. Soso cuối cùng cũng nghênh đón cuộc thi đầu tiên ở học viện ma pháp hoàng gia. Khác với cuộc thi ở St Paders, cuộc thi ở học viện ma pháp hoàng gia rất bảo thủ rất truyền thống. Thi lý thuyết yêu cầu viết câu trả lời vào đề thi, thi thực hành là đề thi phụ thuộc hệ ma pháp của học sinh, đạo sư sẽ căn cứ vào biểu hiện của học sinh mà chấm điểm.
Cuộc thi kéo dài tổng cộng hai ngày, chấm xong thành tích ở cuộc thi thực hành thì công bố kết quả.
Soso đã nhận được sự đền bù xứng đáng, điểm lý luận tốt, điểm thực hành xuất sắc. Frank hai môn đều xuất sắc, Patrick hai môn đạt tiêu chuẩn.
Bất kể thế nào, ba người bọn họ đều tránh được kiếp lưu ban.
Vì thế, Patrick đề nghị triệu tập đoàn viên quân đoàn Tulip tổ chức ăn mừng một phen. Trải qua nguy cơ suýt nữa bị Frank giải tán, sĩ khí trong quân đoàn Tulip bị đả kích nghiêm trọng. Dưới sự cố gắng của Patrick và trong thời điểm bóng ma kỳ thi biến mất, chuyện này rất ít khi bị nhắc tới, dù vậy vẫn lưu lại dưới đáy lòng nhóm đoàn viên nỗi khúc mắc không phải một sớm một chiều có thể xóa bỏ. Vì vậy, Patrick muốn lợi dụng lần ăn mừng này, kéo lại tình cảm bên trong quân đoàn, làm dịu đi mối quan hệ giữa Frank và các đoàn viên khác.
Đề nghị của hắn được đa số người trong quân đoàn Tulip đồng ý, thời gian địa điểm được quyết định vào ngày nghỉ đầu tiên sau cuộc thi, ở trong nhà ăn.
Có lẽ là cố ý, có lẽ là vô tình. Sau khi quân đoàn Tulip truyền ra tin tức muốn tổ chức tiệc mừng vào ngày nghỉ đầu tiên ở trong nhà ăn của học viện, quân đoàn ma thú cũng truyền ra tin tức tương tự, hơn nữa thời gian địa điểm còn giống nhau như đúc.
Patrick biết tin liền nổi trận lôi đình, “Đây là khiêu khích! Khiêu khích trắng trợn!”
Soso an ủi: “Cũng có thể là trùng hợp.”
Patrick: “Hừ, không cần hỏi, nhất định lại là Kenneth!”
Frank: “Chỉ cần chúng ta làm tốt hơn bọn hắn là được.”
“Đúng vậy!” Patrick tức thì hứng khởi, “Frank, Soso, lần này cần các cậu hỗ trợ!”
Ngày mai chính là ngày hội nghị chính thức bỏ phiếu, nghe nói đặc sứ của Quang Minh thần hội đã lén vào hoàng cung, thế cục trước mắt đến cùng sẽ ra sao vẫn là điều bí ẩn. Thái độ của gia tộc Dana tuy vẫn mờ ám, nhưng từ việc mấy ngày trước ông ta từ chối lời mời của hoàng hậu, lại tiến cung gặp mặt Kastalon II, xem ra có thể đoán được chút tin tức.
Bề ngoài Ciro không tỏ vẻ gì, nhưng đã ngầm phái không ít người đi thuyết phục vây cánh của hoàng đế, song hiệu quả cho đến giờ rất nhỏ. Hoàng hậu Samantha ngược lại rất lãnh tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ xuất hiện. Nhưng hắn biết rõ mẫu thân mình, cho dù sự tình tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn, cũng đừng mơ tưởng nhìn ra dấu vết gì từ trên mặt nàng.
Từ biệt thự trở lại học viện, vừa vào cửa hắn đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.
Quản gia cuống quít đi ra nghênh đón: “Soso điện hạ đang thử đồ ăn.”
Ciro: “Thử đồ ăn?”
Quản gia: “Quân đoàn Tulip của điện hạ sắp tổ chức tiệc mừng, cậu ấy và thiếu gia Frank phụ trách phần đồ ăn.”
Ciro tò mò đi vào nhà bếp, nhìn thấy Soso gần như bị bao phủ giữa một bàn đầy mỹ thực.
Soso ngẩng đầu thấy hắn, ánh mắt tức thì sáng lên, “A, Ciro, anh cũng đến thử xem, rốt cục là salat hoa quả ngon hơn hay salat rau củ ngon hơn?”
Ciro bước tới.
Soso chờ mong đưa dĩa ăn cho hắn.
Ciro cười cười, xoay người há mồm.
Soso sửng sốt , sau đó đút cho hắn một ngụm lớn.
Ciro đưa tay lau gia vị dính trên khóe miệng, gật đầu nói: “Không tệ.”
“Còn một loại nữa.” Soso đổi loại khác cho hắn.
Ciro nhấm nháp xong, ngẫm nghĩ rồi kết luận: “Hoa quả ngon hơn.”
“Vâng. Em cũng thấy thế.” Soso lại ăn một ngụm salat hoa quả.
Ciro thấy cậu không chú ý tới cái dĩa mình đang dùng chính là cái hắn từng dùng qua, lẳng lặng cầm lấy thìa của Soso ngồi xuống, ăn salat rau củ.
Soso nghi hoặc: “Không phải anh thích salat hoa quả sao?”
Ciro: “Ta chọn theo theo khẩu vị của em.”
Soso: “Vậy khẩu vị của đa số người thì sao?”
Ciro: “Cái đó không nằm trong phạm vi chú ý của ta.”
Ánh mắt Soso đảo qua môi Ciro, mím môi, lập tức lại mở ra.
“Cuộc thi thế nào?” Ciro hỏi.
“Lý luận tốt, thực hành xuất sắc.” Soso có chút phiền muộn, “Em phụ lòng thầy Danton.”
Ciro cười khẽ: “Em chỉ cần không phụ lòng ta là được.”
“A?”
Ciro vội ho một tiếng: “Ta nói, ông ấy không phải người hẹp hòi, sẽ không để ý đâu.”
Audis ngồi xuống bên người Soso, đối diện với Frank.
Hoàng hậu Samantha hỏi: “Ngươi định khi nào sẽ tham gia sự vụ trong gia tộc?”
Ánh mắt lạnh như băng của Audis chỉ đảo qua Frank mới toát ra một chút ấm áp, rồi trong nháy mắt lại không thấy đâu. Hắn cung kính trả lời: “Hiện giờ tôi chỉ cảm thấy hứng thú với ma pháp, thưa bệ hạ.”
Hoàng hậu Samantha nhìn về phía Olivia cười cười: “Mị lực của ma pháp luôn khiến cho người ta mê luyến đắm đuối quên cả đường về sao?”
Olivia đầy thâm ý nói: “Tớ cũng có nghi ngờ tương tự về chính khách.”
Khóe miệng hoàng hậu Samantha hơi cong lên, như cười như không.
Frank nói tránh đi: “Tôi nghe nói mấy ngày trước ở nhà Gusfa đã xảy ra một chuyện rất thú vị.” Thấy hoàng hậu Samantha và Olivia đều không có ý ngắt lời, cậu mới yên tâm tiếp tục nói.
Sau đó, hoàng hậu Samantha không hỏi Audis câu nào nữa.
Trên đường về, Soso đột nhiên hỏi Ciro: “Gần đây có phải anh đang gặp phiền toái gì không?”
Ciro: “Nếu nói đến phiền toái, không phải gần đây ta mới gặp được .”
Soso buồn rầu: “Không phải là em chứ?”
Ciro ngẩn người, cười đáp: “Nếu như coi em là phiền toái, ta cầu còn không được.”
Soso: “Có gì em có thể giúp đỡ không?”
Ciro ôm chầm lấy cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng.
Soso ngoan ngoãn ngồi yên.
“Là về cuộc chiến giữa ta và cha.” Về chuyện này, Ciro chưa từng kiêng dè cậu, nhưng cũng chưa từng giải thích tỉ mỉ kỹ càng. So với việc để Soso biết được chân tướng qua những lời đồn nhảm nhí hoặc mấy câu truyền miệng vớ vẩn, còn không bằng để hắn đích thân đến nói, “Phụ thân và mẫu hậu kết hôn từ tình yêu, là chuyện cực kì hiếm thấy trong khi hôn nhân chính trị là thủ đoạn tất yếu để củng cố đế vị. Thế nhưng, khởi đầu tốt đẹp này lại không có kết quả tốt đẹp. Bọn họ cuối cùng cũng vì bất đồng lập trường chính trị mà sinh ra chia rẽ không thể vãn hồi.”
Soso nghi hoặc: “Hoàng đế và hoàng hậu không phải nên nhất trí trên lập trường chính trị sao?”
“Mẫu hậu là người thừa kế của một trong ba đại gia tộc, còn phụ thân lại muốn làm suy yếu thậm chí hoàn toàn tiêu diệt ảnh hưởng lâu đời của ba đại gia tộc đối với đế quốc. Bọn họ thường xuyên vì chuyện này mà khắc khẩu, thậm chí phụ thân bắt đầu lui tới với người đàn bà khác.”
Soso nhè nhẹ vỗ đùi hắn.
Ciro nắm chặt tay cậu, “Mẫu hậu một mực yên lặng chịu đựng, thậm chí có một thời gian ở đế đô còn lưu truyền lời đồn phu nhân Rachel sẽ thay thế mẫu hậu trở thành quốc mẫu, người lại chưa từng bước ra chỉ trích phụ thân, không, thậm chí người còn chưa từng tranh luận với lão về chuyện này. Mãi cho đến khi… anh trai ta bị phu nhân Rachel hạ loại độc không có thuốc chữa, mẫu thân mới hoàn toàn cắt đứt với lão.”
“Có lẽ ông ấy cũng không biết.”
“Đó là loại độc dược đặc biệt chỉ hoàng cung đế quốc mới có, chỉ có phụ thân và mẫu hậu có chìa khóa mở cánh cửa kia.” Ciro hít một hơi thật sâu, “Sau khi anh trai qua đời, mẫu hậu liền rời khỏi đế đô. Ta nhận được tin tức liền trở về từ St Paders, lão đã dùng trăm phương nghìn kế cản trở ta, bởi vì lão muốn đưa đứa con giữa lão và phu nhân Rachel lên kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Soso cảm thấy ngón tay Ciro cầm lấy tay cậu chậm rãi siết lại.
“Nhưng ta sẽ không để lão thành công!” Trong mắt Ciro hiện lên hàn quang âm lãnh, “Ta sẽ gạt bỏ mọi chướng ngại ngăn cản ta lên đế vị, cho dù lão là phụ thân của ta! Vì ngôi vị hoàng đế không chỉ là của một mình ta, mà còn là của anh trai ta!”
Xe ngựa chầm chậm dừng lại, Gallon mở cửa từ bên ngoài.
Mưa bụi tí tách bay trong màn đêm.
Ciro giật mình hoàn hồn, phát hiện tay Soso bị mình nắm đến trắng bệch, sau khi buông ra, nháy mắt lại đỏ bừng.
“Xin lỗi.” Hắn thấp giọng nói, đi thẳng xuống xe ngựa.
Soso cúi đầu nhìn bàn tay mình, lại nhìn bóng dáng của hắn trong mưa, đột nhiên từ trên xe lao xuống, chạy nhanh trên mặt cỏ ướt sũng.
Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, Ciro dừng bước xoay người. Trong ngực đột nhiên bị một hình bóng nhào vào, Soso ngẩng đầu, mắt bị mưa rơi xuống có chút không mở ra được, “Em sẽ ở bên anh.” Cậu nghe thấy mình nói như vậy. Giờ khắc này, bàng hoàng, nghi ngờ, mê man đều bị đánh bại bởi một nỗi đau lòng mãnh liệt không thể làm ngơ! Dilin để cậu tự tìm kiếm đáp án của mình, cậu không biết đây có phải đáp án hay không, hoặc là nói, đây có phải đáp án vĩnh cửu hay không, nhưng giờ này khắc này, toàn bộ cảm xúc và ý chí của cậu đều đầu hàng vì Ciro.
Trong mưa, không biết là hắn cúi đầu trước, hay là cậu ngẩng đầu lên trước, khi phát giác ra, môi bọn họ đã dính sát vào nhau, răng lưỡi nhiệt liệt dây dưa, thiêu đốt mưa bụi lạnh như băng, cũng thiêu đốt hai trái tim cô độc.
Từ sau đêm mưa tỏ rõ nỗi lòng trong yên lặng, tầng ngăn cách như có như không giữa Ciro và Soso rốt cục bị phá vỡ.
Tuy Ciro biết đây là thời cơ hoàn hảo để tiến thêm một bước, nhưng bọn họ đều quá bận rộn. Soso cuối cùng cũng nghênh đón cuộc thi đầu tiên ở học viện ma pháp hoàng gia. Khác với cuộc thi ở St Paders, cuộc thi ở học viện ma pháp hoàng gia rất bảo thủ rất truyền thống. Thi lý thuyết yêu cầu viết câu trả lời vào đề thi, thi thực hành là đề thi phụ thuộc hệ ma pháp của học sinh, đạo sư sẽ căn cứ vào biểu hiện của học sinh mà chấm điểm.
Cuộc thi kéo dài tổng cộng hai ngày, chấm xong thành tích ở cuộc thi thực hành thì công bố kết quả.
Soso đã nhận được sự đền bù xứng đáng, điểm lý luận tốt, điểm thực hành xuất sắc. Frank hai môn đều xuất sắc, Patrick hai môn đạt tiêu chuẩn.
Bất kể thế nào, ba người bọn họ đều tránh được kiếp lưu ban.
Vì thế, Patrick đề nghị triệu tập đoàn viên quân đoàn Tulip tổ chức ăn mừng một phen. Trải qua nguy cơ suýt nữa bị Frank giải tán, sĩ khí trong quân đoàn Tulip bị đả kích nghiêm trọng. Dưới sự cố gắng của Patrick và trong thời điểm bóng ma kỳ thi biến mất, chuyện này rất ít khi bị nhắc tới, dù vậy vẫn lưu lại dưới đáy lòng nhóm đoàn viên nỗi khúc mắc không phải một sớm một chiều có thể xóa bỏ. Vì vậy, Patrick muốn lợi dụng lần ăn mừng này, kéo lại tình cảm bên trong quân đoàn, làm dịu đi mối quan hệ giữa Frank và các đoàn viên khác.
Đề nghị của hắn được đa số người trong quân đoàn Tulip đồng ý, thời gian địa điểm được quyết định vào ngày nghỉ đầu tiên sau cuộc thi, ở trong nhà ăn.
Có lẽ là cố ý, có lẽ là vô tình. Sau khi quân đoàn Tulip truyền ra tin tức muốn tổ chức tiệc mừng vào ngày nghỉ đầu tiên ở trong nhà ăn của học viện, quân đoàn ma thú cũng truyền ra tin tức tương tự, hơn nữa thời gian địa điểm còn giống nhau như đúc.
Patrick biết tin liền nổi trận lôi đình, “Đây là khiêu khích! Khiêu khích trắng trợn!”
Soso an ủi: “Cũng có thể là trùng hợp.”
Patrick: “Hừ, không cần hỏi, nhất định lại là Kenneth!”
Frank: “Chỉ cần chúng ta làm tốt hơn bọn hắn là được.”
“Đúng vậy!” Patrick tức thì hứng khởi, “Frank, Soso, lần này cần các cậu hỗ trợ!”
Ngày mai chính là ngày hội nghị chính thức bỏ phiếu, nghe nói đặc sứ của Quang Minh thần hội đã lén vào hoàng cung, thế cục trước mắt đến cùng sẽ ra sao vẫn là điều bí ẩn. Thái độ của gia tộc Dana tuy vẫn mờ ám, nhưng từ việc mấy ngày trước ông ta từ chối lời mời của hoàng hậu, lại tiến cung gặp mặt Kastalon II, xem ra có thể đoán được chút tin tức.
Bề ngoài Ciro không tỏ vẻ gì, nhưng đã ngầm phái không ít người đi thuyết phục vây cánh của hoàng đế, song hiệu quả cho đến giờ rất nhỏ. Hoàng hậu Samantha ngược lại rất lãnh tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ xuất hiện. Nhưng hắn biết rõ mẫu thân mình, cho dù sự tình tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn, cũng đừng mơ tưởng nhìn ra dấu vết gì từ trên mặt nàng.
Từ biệt thự trở lại học viện, vừa vào cửa hắn đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.
Quản gia cuống quít đi ra nghênh đón: “Soso điện hạ đang thử đồ ăn.”
Ciro: “Thử đồ ăn?”
Quản gia: “Quân đoàn Tulip của điện hạ sắp tổ chức tiệc mừng, cậu ấy và thiếu gia Frank phụ trách phần đồ ăn.”
Ciro tò mò đi vào nhà bếp, nhìn thấy Soso gần như bị bao phủ giữa một bàn đầy mỹ thực.
Soso ngẩng đầu thấy hắn, ánh mắt tức thì sáng lên, “A, Ciro, anh cũng đến thử xem, rốt cục là salat hoa quả ngon hơn hay salat rau củ ngon hơn?”
Ciro bước tới.
Soso chờ mong đưa dĩa ăn cho hắn.
Ciro cười cười, xoay người há mồm.
Soso sửng sốt , sau đó đút cho hắn một ngụm lớn.
Ciro đưa tay lau gia vị dính trên khóe miệng, gật đầu nói: “Không tệ.”
“Còn một loại nữa.” Soso đổi loại khác cho hắn.
Ciro nhấm nháp xong, ngẫm nghĩ rồi kết luận: “Hoa quả ngon hơn.”
“Vâng. Em cũng thấy thế.” Soso lại ăn một ngụm salat hoa quả.
Ciro thấy cậu không chú ý tới cái dĩa mình đang dùng chính là cái hắn từng dùng qua, lẳng lặng cầm lấy thìa của Soso ngồi xuống, ăn salat rau củ.
Soso nghi hoặc: “Không phải anh thích salat hoa quả sao?”
Ciro: “Ta chọn theo theo khẩu vị của em.”
Soso: “Vậy khẩu vị của đa số người thì sao?”
Ciro: “Cái đó không nằm trong phạm vi chú ý của ta.”
Ánh mắt Soso đảo qua môi Ciro, mím môi, lập tức lại mở ra.
“Cuộc thi thế nào?” Ciro hỏi.
“Lý luận tốt, thực hành xuất sắc.” Soso có chút phiền muộn, “Em phụ lòng thầy Danton.”
Ciro cười khẽ: “Em chỉ cần không phụ lòng ta là được.”
“A?”
Ciro vội ho một tiếng: “Ta nói, ông ấy không phải người hẹp hòi, sẽ không để ý đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.