Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
Chương 75: Hoàng thái tử phi (năm)
Tô Du Bính
19/12/2016
Tuy Ciro chỉ rời bàn ăn, chưa rời khỏi doanh địa, nhưng bé con vẫn ra sức điều khiển hai cái đùi chạy thật nhanh. Hình bóng Ciro rời bàn cứ thỉnh thoảng lại xoay tròn quanh đầu cậu, trái tim như bị bàn tay vô hình nhéo mạnh, không sao thoát khỏi.
“Điện hạ!” Gallon sải dài bước đuổi theo, ngăn cản trước mặt cậu.
Soso thiếu chút nữa thì va vào người y, đưa tay bắt lấy vạt áo y, thở hổn hển nói: “Tôi muốn gặp Ciro.”
Gallon đáp: “Hoàng thái tử điện hạ cần yên tĩnh một mình.”
Hai mắt Soso đong đầy thất vọng, đầu cúi thấp xuống.
“Gần đây, đế quốc có chút việc.” Gallon chậm rãi nói.
Soso chợt ngẩng đầu, lo lắng hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao?”
Giọng Gallon nặng nề: “Rất nghiêm trọng.”
Lo lắng trong mắt Soso càng rõ rệt.
“Thế lực ủng hộ hoàng thái tử điện hạ ở đế quốc vẫn luôn thúc giục điện hạ mau về Fariel, nhưng hoàng thái tử điện hạ cố ý ở lại chờ điện hạ khỏi hẳn.”
Soso sửng sốt.
Gallon mặt không đổi sắc: “Tôi nói chuyện đó chỉ vì muốn điện hạ biết, đối với hoàng thái tử điện hạ, sự tồn tại của ngài quan trọng không kém gì đế quốc.”
Trái tim Soso tựa hồ như vừa bị giáng một đòn thật mạnh, co rút đau đớn trong nháy mắt khiến cậu không thể hô hấp. Những lời Ciro nói trong rừng cây giờ lại hiện lên từng câu từng chữ trong đầu, đến lúc này, cậu mới chú ý tới vẻ mặt của Ciro – biết bao nghiêm túc, biết mấy chờ mong.
“Có lẽ đối với điện hạ, đây chỉ là lựa chọn, nhưng đối với hoàng thái tử điện hạ, đây là ván cược được ăn cả ngã về không.” Gallon chầm chậm kết câu, cung kính cúi đầu, im lặng cáo lui. Đi được vài chục bước, Vincent nhảy ra cản đường y, “Lừa gạt bạn nhỏ là không tốt.”
Gallon đáp: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật.”
“Bao gồm cả ván cược được ăn cả ngã về không?”
“Tôi cảm thấy như thế.”
Vincent nhún vai: “Được rồi. Có điều ta không chắc lời nói lần này của ngươi sẽ sinh ra ảnh hưởng gì tới kết quả đâu.”
“Tôi chỉ nói lời tôi muốn nói.”
“Đế quốc thật sự xảy ra việc nghiêm trọng?”
“Ngài nghĩ sao?”
Vincent trầm ngâm: “Ta cho rằng trong lúc Kastalon II còn tại vị, hết thảy đều có khả năng.”
Từ khi nhìn Soso vội vội vàng vàng chạy đi, Dilin vẫn luôn bị vây trong trạng thái mâu thuẫn.
Cậu hỏi Hydeine: “Có phải tôi quá lạnh lùng không? Ý tôi nói là trong cách xử lý chuyện này ấy?”
Hydeine nói: “Ngươi định làm thế nào?”
“Từ góc độ tình cảm, tôi rất muốn trực tiếp đưa Soso ra khỏi Kanding đế quốc.” Dù Ciro có thích Soso hay không, cậu cũng không muốn để Soso tiến vào vùng nước đục kia. Cậu biết rõ đấu tranh hoàng thất tàn khốc, cho nên tuyệt không hy vọng cuộc sống tương lai của Soso bị vây trong tăm tối và hung hiểm.
Hydeine nói: “Ngươi có thể dùng ít vũ lực, bắt sự tình phát triển theo hướng ngươi kỳ vọng.”
“Nhưng Soso sẽ không vui.”
“Có lẽ tại ngươi quên kể chuyện cổ tích cho hắn trước khi đi ngủ chăng?”
Dilin: “…”
“Mỗi người đến một tuổi nhất định đều phải có một số quyết định do bản thân chịu trách nhiệm, bất kể đúng hay sai. Chứng minh đúng sai, chưa bao giờ là con người, mà là thời gian.”
“Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm giúp Soso lựa chọn được con đường chính xác.”
“Vậy nghiên cứu thêm về ma pháp đi.”
Dilin nghi hoặc.
“Ta nghĩ rồi, thế giới này nếu có ma pháp không gian, tất cũng có ma pháp thời gian.” Trong mắt Hydeine lóe ra hưng phấn, “Thao túng thời gian quay lại quá khứ hoặc đi tới tương lai. Nếu vậy, ngươi có thể tùy ý lật xem từng câu trả lời trong đời, từ đó chọn ra đáp án sáng suốt nhất.”
“Tôi cảm thấy, thực hiện đến nơi đến chốn mới là thái độ chính xác đối với cuộc sống.” Dilin nói đầy sâu xa.
Khóe miệng Hydeine cong lên, “Thực hiện đến nơi đến chốn? Xem ra ngươi sẽ không đạt được thành tựu cao lắm trong phong hệ ma pháp.”
Dilin: “…”
Soso ủ rũ trở về.
“Em và Ciro ước định được ngày gặp lại trong kỳ nghỉ chưa?” Dilin chuyển sang giọng điệu thoải mái.
Soso cọ cọ người Dilin, giang tay ôm cậu, buồn bực nói: “Em không gặp được anh ấy.”
Dilin lật tay ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng vỗ về lưng nhóc, “Xảy ra chuyện gì?”
Mái đầu vàng óng của Soso lúc lắc trong hõm vai cậu, “Em muốn ở bên cạnh anh.” Giọng nói rầu rĩ truyền ra từ chỗ xương bả vai.
Tay Dilin khoát trên lưng cậu dừng lại, một lúc lâu sau, ôm xiết lấy cậu bé. Có lẽ bản thân nhóc cũng không phát giác, giọng điệu nhóc giống một đứa trẻ nóng lòng muốn được người nhà đồng tình với mình biết bao, mang theo bấy nhiêu là bất an hoảng loạn và nghi ngờ.
Đi xuống bao giờ cũng nhanh hơn đi lên, cho nên mặt trời lặn thật là nhanh, rừng cây chẳng mấy chốc đã bị bao phủ trong bóng đêm nhàn nhạt.
Dilin vất vả lắm mới dỗ được Soso đi ngủ, vén rèm ra khỏi lều.
Hydeine ngồi giữa không trung, hỏa nguyên tố nâng thân thể hắn bồng bềnh trôi nổi, hỏa cầu trong tay giống như quả bóng cao su linh hoạt nhảy nhót. “Ồ, xem ra chuyện kể đầu giường của ngươi cũng không tệ lắm.”
Dilin mệt mỏi xoa huyệt thái dương, “Câu chuyện đó do anh viết ra đấy.”
Hydeine nhướng mày: “Ta có rất nhiều tác phẩm.”
“Cái dễ hiểu nhất ý.”
“Ta không cho rằng mình từng viết cái nào dễ hiểu.” Hydeine phủi sạch quan hệ.
“[Vài loại ảo giác gây bất an của hỏa nguyên tố].”
Hydeine ngẫm nghĩ: “Ta không cho rằng mình từng viết cái nào dễ hiểu, bởi vì ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận quyển sách đó do ta viết.” Dù đích thật là hắn viết, song khi đó hắn mới bảy tuổi, thuộc dạng trẻ vị thành niên, có quyền từ chối trách nhiệm.
Dilin qua quýt gật đầu, không biết có nghe thấy hay không, “Tôi đi ngủ trước đây.”
Mắt Hydeine khẽ động.
Dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, Dilin dừng bước, vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, bổ sung từng chữ từng chữ: “Ngủ, một mình.”
“…” Hydeine suy nghĩ đến việc đi tìm Vincent luận bàn để giết thời gian.
Đầu Dilin vừa dính vào gối, cơn buồn ngủ liền biến mất, giống như đang chơi trốn tìm.
Cậu trợn mắt ngẩn ngơ một lát. Về chuyện giữa Ciro và Soso cậu đã suy nghĩ quá nhiều, còn nghĩ tiếp cũng chỉ là lặp lại sự tình trong đầu thêm vài lần. Cậu không muốn làm vậy. Nếu như không có sáng kiến gì, có lẽ thuận theo tự nhiên mới là cách tốt nhất.
Cậu tự nói với mình như vậy.
Bên ngoài hình như xôn xao vì chuyện gì đó, nhưng rất nhanh khôi phục yên lặng.
Qua một lát, vải rèm được kéo lên.
Dilin vô thức nhắm mắt.
Hydeine đứng ngoài cửa, khoan thai nói: “Không phải ai cũng có khả năng giả vờ ngủ.”
Dilin hé mắt ra một khe nhỏ, thở dài: “Tôi thực sự buồn ngủ lắm rồi.”
“Thế thì chắc là không có hứng thú tiễn đưa Ciro đâu nhỉ.” Hydeine nói.
“Đưa tiễn?” Dilin vèo một cái ngồi dậy.
Ngón tay Hydeine nhẹ nhàng vuốt cằm: “Trông rất có tinh thần.”
Bên tai Dilin nóng lên, kiên định nói: “Đây là một tin tức đủ để khiến người khác tỉnh táo.”
Hydeine ngoài cười trong không cười: “Lần đầu tiên ta biết hóa ra Ciro có ảnh hưởng tới ngươi như vậy.”
Dilin ngoảnh mặt làm ngơ đứng lên, chuẩn bị ra ngoài.
Hydeine hỏi: “Đi đâu?”
“Đi đánh thức Soso.” Dilin thấp giọng, “Tôi cảm thấy em ấy nên biết.”
Có điều trước khi Dilin đến, Soso đã ngồi dậy, hơn nữa sắc mặt còn trắng bệch, thở dốc dồn dập.
“Làm sao thế?” Dilin bước nhanh đến bên giường.
Soso bắt lấy tay Dilin, vẻ mặt như đưa đám: “Em vừa gặp ác mộng.”
Trong lòng Dilin nhảy dựng, “Ác mộng gì?”
Soso nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Không nhớ rõ.”
Dilin vỗ vai cậu, “Không nhớ rõ thì cho qua đi.”
Soso nhìn cậu, lại nhìn Hydeine, nghi hoặc hỏi: “Trời sáng rồi sao?”
“Không phải. Là Ciro rời đi.”
Dilin vừa dứt lời, Soso liền thoắt cái chạy vụt ra ngoài, nhanh đến mức Dilin không kịp có cơ hội phản ứng.
Soso chạy ra khỏi lều, quả nhiên số lều ít đi một nửa. Cậu lại chạy tới nhìn xe ngựa, phát hiện xe ngựa chẳng còn bao nhiêu.
“Điện hạ!” Pan chui ra khỏi lều của mình, cung kính đến bên cạnh cậu.
“Ciro đâu?” Soso khẩn trương hỏi.
“Hoàng thái tử đã khởi hành về Fariel rồi.” Pan hỏi dò, “Điện hạ không biết sao?”
Soso gấp đến mức hai mắt đỏ bừng, lắc mạnh đầu.
Pan nhìn Dilin và Hydeine phía sau cậu, cười khan: “Có lẽ hoàng thái tử đi vội quá nên quên mất.”
Soso ngơ ngác nhìn về phía xe ngựa, một lúc lâu sau, mới cúi đầu xuống.
Dilin ôm cậu từ đằng sau, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ anh ta không thích chia tay buồn bã, cho nên mới không sai người thông báo.”
Soso gục đầu, “Em biết, em làm anh ấy thất vọng rồi.”
Lần đầu tiên Dilin phát hiện hóa ra vốn từ của mình nghèo nàn đến vậy. Cậu im lặng hồi lâu, mới thốt ra một câu, “Học viện còn có kỳ nghỉ mà.”
Hydeine thản nhiên bổ sung, “Nếu vượt qua được kỳ thi.”
Dilin: “…”
“Điện hạ!” Gallon sải dài bước đuổi theo, ngăn cản trước mặt cậu.
Soso thiếu chút nữa thì va vào người y, đưa tay bắt lấy vạt áo y, thở hổn hển nói: “Tôi muốn gặp Ciro.”
Gallon đáp: “Hoàng thái tử điện hạ cần yên tĩnh một mình.”
Hai mắt Soso đong đầy thất vọng, đầu cúi thấp xuống.
“Gần đây, đế quốc có chút việc.” Gallon chậm rãi nói.
Soso chợt ngẩng đầu, lo lắng hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao?”
Giọng Gallon nặng nề: “Rất nghiêm trọng.”
Lo lắng trong mắt Soso càng rõ rệt.
“Thế lực ủng hộ hoàng thái tử điện hạ ở đế quốc vẫn luôn thúc giục điện hạ mau về Fariel, nhưng hoàng thái tử điện hạ cố ý ở lại chờ điện hạ khỏi hẳn.”
Soso sửng sốt.
Gallon mặt không đổi sắc: “Tôi nói chuyện đó chỉ vì muốn điện hạ biết, đối với hoàng thái tử điện hạ, sự tồn tại của ngài quan trọng không kém gì đế quốc.”
Trái tim Soso tựa hồ như vừa bị giáng một đòn thật mạnh, co rút đau đớn trong nháy mắt khiến cậu không thể hô hấp. Những lời Ciro nói trong rừng cây giờ lại hiện lên từng câu từng chữ trong đầu, đến lúc này, cậu mới chú ý tới vẻ mặt của Ciro – biết bao nghiêm túc, biết mấy chờ mong.
“Có lẽ đối với điện hạ, đây chỉ là lựa chọn, nhưng đối với hoàng thái tử điện hạ, đây là ván cược được ăn cả ngã về không.” Gallon chầm chậm kết câu, cung kính cúi đầu, im lặng cáo lui. Đi được vài chục bước, Vincent nhảy ra cản đường y, “Lừa gạt bạn nhỏ là không tốt.”
Gallon đáp: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật.”
“Bao gồm cả ván cược được ăn cả ngã về không?”
“Tôi cảm thấy như thế.”
Vincent nhún vai: “Được rồi. Có điều ta không chắc lời nói lần này của ngươi sẽ sinh ra ảnh hưởng gì tới kết quả đâu.”
“Tôi chỉ nói lời tôi muốn nói.”
“Đế quốc thật sự xảy ra việc nghiêm trọng?”
“Ngài nghĩ sao?”
Vincent trầm ngâm: “Ta cho rằng trong lúc Kastalon II còn tại vị, hết thảy đều có khả năng.”
Từ khi nhìn Soso vội vội vàng vàng chạy đi, Dilin vẫn luôn bị vây trong trạng thái mâu thuẫn.
Cậu hỏi Hydeine: “Có phải tôi quá lạnh lùng không? Ý tôi nói là trong cách xử lý chuyện này ấy?”
Hydeine nói: “Ngươi định làm thế nào?”
“Từ góc độ tình cảm, tôi rất muốn trực tiếp đưa Soso ra khỏi Kanding đế quốc.” Dù Ciro có thích Soso hay không, cậu cũng không muốn để Soso tiến vào vùng nước đục kia. Cậu biết rõ đấu tranh hoàng thất tàn khốc, cho nên tuyệt không hy vọng cuộc sống tương lai của Soso bị vây trong tăm tối và hung hiểm.
Hydeine nói: “Ngươi có thể dùng ít vũ lực, bắt sự tình phát triển theo hướng ngươi kỳ vọng.”
“Nhưng Soso sẽ không vui.”
“Có lẽ tại ngươi quên kể chuyện cổ tích cho hắn trước khi đi ngủ chăng?”
Dilin: “…”
“Mỗi người đến một tuổi nhất định đều phải có một số quyết định do bản thân chịu trách nhiệm, bất kể đúng hay sai. Chứng minh đúng sai, chưa bao giờ là con người, mà là thời gian.”
“Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm giúp Soso lựa chọn được con đường chính xác.”
“Vậy nghiên cứu thêm về ma pháp đi.”
Dilin nghi hoặc.
“Ta nghĩ rồi, thế giới này nếu có ma pháp không gian, tất cũng có ma pháp thời gian.” Trong mắt Hydeine lóe ra hưng phấn, “Thao túng thời gian quay lại quá khứ hoặc đi tới tương lai. Nếu vậy, ngươi có thể tùy ý lật xem từng câu trả lời trong đời, từ đó chọn ra đáp án sáng suốt nhất.”
“Tôi cảm thấy, thực hiện đến nơi đến chốn mới là thái độ chính xác đối với cuộc sống.” Dilin nói đầy sâu xa.
Khóe miệng Hydeine cong lên, “Thực hiện đến nơi đến chốn? Xem ra ngươi sẽ không đạt được thành tựu cao lắm trong phong hệ ma pháp.”
Dilin: “…”
Soso ủ rũ trở về.
“Em và Ciro ước định được ngày gặp lại trong kỳ nghỉ chưa?” Dilin chuyển sang giọng điệu thoải mái.
Soso cọ cọ người Dilin, giang tay ôm cậu, buồn bực nói: “Em không gặp được anh ấy.”
Dilin lật tay ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng vỗ về lưng nhóc, “Xảy ra chuyện gì?”
Mái đầu vàng óng của Soso lúc lắc trong hõm vai cậu, “Em muốn ở bên cạnh anh.” Giọng nói rầu rĩ truyền ra từ chỗ xương bả vai.
Tay Dilin khoát trên lưng cậu dừng lại, một lúc lâu sau, ôm xiết lấy cậu bé. Có lẽ bản thân nhóc cũng không phát giác, giọng điệu nhóc giống một đứa trẻ nóng lòng muốn được người nhà đồng tình với mình biết bao, mang theo bấy nhiêu là bất an hoảng loạn và nghi ngờ.
Đi xuống bao giờ cũng nhanh hơn đi lên, cho nên mặt trời lặn thật là nhanh, rừng cây chẳng mấy chốc đã bị bao phủ trong bóng đêm nhàn nhạt.
Dilin vất vả lắm mới dỗ được Soso đi ngủ, vén rèm ra khỏi lều.
Hydeine ngồi giữa không trung, hỏa nguyên tố nâng thân thể hắn bồng bềnh trôi nổi, hỏa cầu trong tay giống như quả bóng cao su linh hoạt nhảy nhót. “Ồ, xem ra chuyện kể đầu giường của ngươi cũng không tệ lắm.”
Dilin mệt mỏi xoa huyệt thái dương, “Câu chuyện đó do anh viết ra đấy.”
Hydeine nhướng mày: “Ta có rất nhiều tác phẩm.”
“Cái dễ hiểu nhất ý.”
“Ta không cho rằng mình từng viết cái nào dễ hiểu.” Hydeine phủi sạch quan hệ.
“[Vài loại ảo giác gây bất an của hỏa nguyên tố].”
Hydeine ngẫm nghĩ: “Ta không cho rằng mình từng viết cái nào dễ hiểu, bởi vì ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận quyển sách đó do ta viết.” Dù đích thật là hắn viết, song khi đó hắn mới bảy tuổi, thuộc dạng trẻ vị thành niên, có quyền từ chối trách nhiệm.
Dilin qua quýt gật đầu, không biết có nghe thấy hay không, “Tôi đi ngủ trước đây.”
Mắt Hydeine khẽ động.
Dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, Dilin dừng bước, vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, bổ sung từng chữ từng chữ: “Ngủ, một mình.”
“…” Hydeine suy nghĩ đến việc đi tìm Vincent luận bàn để giết thời gian.
Đầu Dilin vừa dính vào gối, cơn buồn ngủ liền biến mất, giống như đang chơi trốn tìm.
Cậu trợn mắt ngẩn ngơ một lát. Về chuyện giữa Ciro và Soso cậu đã suy nghĩ quá nhiều, còn nghĩ tiếp cũng chỉ là lặp lại sự tình trong đầu thêm vài lần. Cậu không muốn làm vậy. Nếu như không có sáng kiến gì, có lẽ thuận theo tự nhiên mới là cách tốt nhất.
Cậu tự nói với mình như vậy.
Bên ngoài hình như xôn xao vì chuyện gì đó, nhưng rất nhanh khôi phục yên lặng.
Qua một lát, vải rèm được kéo lên.
Dilin vô thức nhắm mắt.
Hydeine đứng ngoài cửa, khoan thai nói: “Không phải ai cũng có khả năng giả vờ ngủ.”
Dilin hé mắt ra một khe nhỏ, thở dài: “Tôi thực sự buồn ngủ lắm rồi.”
“Thế thì chắc là không có hứng thú tiễn đưa Ciro đâu nhỉ.” Hydeine nói.
“Đưa tiễn?” Dilin vèo một cái ngồi dậy.
Ngón tay Hydeine nhẹ nhàng vuốt cằm: “Trông rất có tinh thần.”
Bên tai Dilin nóng lên, kiên định nói: “Đây là một tin tức đủ để khiến người khác tỉnh táo.”
Hydeine ngoài cười trong không cười: “Lần đầu tiên ta biết hóa ra Ciro có ảnh hưởng tới ngươi như vậy.”
Dilin ngoảnh mặt làm ngơ đứng lên, chuẩn bị ra ngoài.
Hydeine hỏi: “Đi đâu?”
“Đi đánh thức Soso.” Dilin thấp giọng, “Tôi cảm thấy em ấy nên biết.”
Có điều trước khi Dilin đến, Soso đã ngồi dậy, hơn nữa sắc mặt còn trắng bệch, thở dốc dồn dập.
“Làm sao thế?” Dilin bước nhanh đến bên giường.
Soso bắt lấy tay Dilin, vẻ mặt như đưa đám: “Em vừa gặp ác mộng.”
Trong lòng Dilin nhảy dựng, “Ác mộng gì?”
Soso nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Không nhớ rõ.”
Dilin vỗ vai cậu, “Không nhớ rõ thì cho qua đi.”
Soso nhìn cậu, lại nhìn Hydeine, nghi hoặc hỏi: “Trời sáng rồi sao?”
“Không phải. Là Ciro rời đi.”
Dilin vừa dứt lời, Soso liền thoắt cái chạy vụt ra ngoài, nhanh đến mức Dilin không kịp có cơ hội phản ứng.
Soso chạy ra khỏi lều, quả nhiên số lều ít đi một nửa. Cậu lại chạy tới nhìn xe ngựa, phát hiện xe ngựa chẳng còn bao nhiêu.
“Điện hạ!” Pan chui ra khỏi lều của mình, cung kính đến bên cạnh cậu.
“Ciro đâu?” Soso khẩn trương hỏi.
“Hoàng thái tử đã khởi hành về Fariel rồi.” Pan hỏi dò, “Điện hạ không biết sao?”
Soso gấp đến mức hai mắt đỏ bừng, lắc mạnh đầu.
Pan nhìn Dilin và Hydeine phía sau cậu, cười khan: “Có lẽ hoàng thái tử đi vội quá nên quên mất.”
Soso ngơ ngác nhìn về phía xe ngựa, một lúc lâu sau, mới cúi đầu xuống.
Dilin ôm cậu từ đằng sau, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ anh ta không thích chia tay buồn bã, cho nên mới không sai người thông báo.”
Soso gục đầu, “Em biết, em làm anh ấy thất vọng rồi.”
Lần đầu tiên Dilin phát hiện hóa ra vốn từ của mình nghèo nàn đến vậy. Cậu im lặng hồi lâu, mới thốt ra một câu, “Học viện còn có kỳ nghỉ mà.”
Hydeine thản nhiên bổ sung, “Nếu vượt qua được kỳ thi.”
Dilin: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.