Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 78: Hoàng thái tử phi (tám)

Tô Du Bính

19/12/2016

Phụ cận là thành Rudich, lấy tên theo nguyên soái đắc lực nhất bên người đại đế khai quốc, nguyên soái Dewey Rudich, vì vậy mà được mệnh danh là thành Nguyên soái. Dân toàn thành qua nhiều thế hệ đều coi Rudich là thần tượng, tôn sùng võ kỹ. Thủ vệ trong thành nghiêm mật chẳng kém gì đế đô Fariel.

Nếu không phải do các thành khác cách đây khá xa, Pan cực kỳ không muốn lựa chọn nó.

Để che dấu hành tung, gã chia mọi người thành năm tốp, trước tiên phái hai thị vệ cải trang thành lính đánh thuê lang thang đi tìm hiểu tin tức. Thành Rudich có rất nhiều dong binh đoàn tụ họp, không ít lính đánh thuê lang thang đến nơi này thử thời vận, hy vọng được một dong binh đoàn tốt thu dụng.

Ước chừng qua nửa giờ, Pan lại phái tốp thứ hai đi vào. Tốp này tổng cộng gồm sáu thị vệ, trong đó có bốn kỵ sĩ hai ma pháp sư, một dong binh đoàn đơn giản điển hình. Gã làm như vậy một phần là muốn bọn họ hấp dẫn sự chú ý của những người khác. Chung quy lính đánh thuê lang thang cũng chỉ muốn tìm kiếm dong binh đoàn thích hợp để gia nhập, mà những dong binh đoàn có thể tiếp nhận ủy thác của chủ thuê, đều là đối thủ của các dong binh đoàn khác.

Sau khi bọn họ đi vào, Pan chờ độ năm phút đồng hồ rồi cùng Soso ăn mặc như hai lữ khách bình thường, chậm rì rì vào thành.

Các thị vệ còn lại chia thành hai tốp, một tốp vào thành cùng bọn họ , nhưng đi đường khác. Tốp còn lại thì tạm thời ở bên ngoài để tiếp ứng.

Soso cầm lấy quần áo của Pan, mắt bị vành nón che hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn gót chân người khác để đoán tình cảnh xung quanh.

Pan không trực tiếp dẫn cậu đến nghiệp đoàn ma pháp đăng ký sử dụng ma pháp trận, mà trước tiên đi tìm một khách sạn để ở, “thuận tiện” hỏi chủ khách sạn đường đến thành Mise.

Thành Mise ở gần Fariel, là nơi mà từ đây đi Fariel tất phải băng qua.

Chủ khách sạn rất nhiệt tình giới thiệu mấy nhà xe, nhưng đều bị Pan chê bai quá chậm, cuối cùng đề nghị bọn họ đến nghiệp đoàn ma pháp thử thời vận.

Sở dĩ nói thử thời vận, bởi vì ma pháp trận phải có tinh thần lực của ma pháp sư mới có thể khởi động, mà thành Rudich là nơi tôn sùng võ kỹ, địa vị của ma pháp sư trong này kém hơn các thành khác rất nhiều. Rất nhiều ma pháp sư không muốn ở đây, khiến cho nghiệp đoàn ma pháp chỉ giữ lại vài ma pháp sư điều hành hoạt động thường ngày, trong cả tòa thành thị chỉ có thể tìm thấy bọn họ ở dong binh đoàn. Bởi vậy, muốn sử dụng ma pháp trận trước hết phải đi nghiệp đoàn ma pháp đăng ký, chờ phân hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp thành Rudich sắp xếp.

Đương nhiên, thuê dong binh đoàn cũng được. Rất nhiều người có việc gấp đều chọn dùng phương pháp này, nhưng giá cả thì khiến cho người ta líu lưỡi.

Pan chân thành cảm tạ chủ khách sạn đã chỉ điểm cẩn thận. Sau khi hỏi rõ đường đến nghiệp đoàn ma pháp, gã kéo Soso vội vàng rời đi.

Trên đường, Soso tò mò hỏi, “Không phải trong rừng cây tôi từng khởi động ma pháp trận sao? Tôi là ma pháp sư, có thể khởi động ma pháp trận.”

Pan ra hiệu im lặng, hạ giọng: “Cơ sở ngầm của phu nhân Rachel và Quang Minh thần hội trải rộng toàn đế quốc, bọn họ lúc nào cũng có thể xuất hiện tại một nơi chúng ta không thể tưởng tượng đến. Cho nên trừ phi cần thiết, ngài tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận.

Háo hức của Soso giảm mạnh, cúi đầu nói: “Được.”

Tuy không nhìn thấy mặt cậu, nhưng ở chung với Soso lâu như vậy, chỉ cần tưởng tượng Pan cũng có thể biết khuôn mặt tròn đáng yêu của cậu nhất định đang nhăn nhó. Gã nhịn xuống ham muốn xoa xoa đầu cậu an ủi, dịu dàng nói: “Yên tâm, nếu không sắp xếp được, chúng ta có thể thuê dong binh đoàn.”

“Nhưng dong binh đoàn đắt đỏ lắm.”

Pan rất muốn nói từng ấy tiền không đáng là bao, nhưng so với việc thể hiện khí chất nhà giàu mới nổi, gã có một cách tốt hơn nhiều. “Ngài quên à? Chúng ta có riêng một dong binh đoàn.”



Soso ngẩng đầu, mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ như sao trời.

Pan mất tự nhiên quay đầu sang bên. Đúng là gặp quỷ! Trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại có thôi thúc muốn làm cha!

Dù địa vị của ma pháp sư tại thành Rudich không cao, nhưng vị trí nắm giữ ma pháp trận của nghiệp đoàn ma pháp trong thành lại sừng sững không thay đổi. Giống như bây giờ, không ít lữ khách đang trông mong ghé vào bàn tiếp đãi, thương lượng xem danh sách sử dụng ma pháp trận hôm nay có thể tăng thêm vài người không.

Nhân viên tiếp tân bất đắc dĩ trả lời: “Phân hội trưởng đã cố gắng hết sức rồi. Nếu tinh thần lực của ông ấy còn tiếp tục tiêu hao nữa sẽ biến thành ngu ngốc mất.”

“A. Làm sao mà dễ dàng biến thành ngu ngốc như vậy.” Có lữ khách nói thầm.

Đối với những người không hề biết gì về ma pháp thế này, nhân viên tiếp tân chẳng những áp dụng thái độ phớt lờ, còn cố ý đẩy tên của hắn ra sau vài lượt.

Bên cạnh bọn họ đứng vài dong binh đoàn.

Nhóm dong binh đoàn chẳng vội vã câu khách tí nào. Bọn họ biết rõ công hội ma pháp không thể gia tăng số người, dưới tình huống đó, trừ phi dời sang ngày khác, nếu không chỉ còn cách lựa chọn bọn họ. Về phần lữ khách sẽ chọn ai, đành dựa vào vận may, bởi vì giá cả của các dong binh đoàn giống hệt nhau. Đây là quy củ bất thành văn, cũng giống như luật một ma pháp sư đơn độc không thể làm ăn ở trong này vậy.

Pan không sốt ruột. Gã kéo Soso chen chúc trong đám lữ khách, thỉnh thoảng cũng nói vài câu tầm phào với nhân viên tiếp tân.

Một lát sau, nhân viên tiếp tân hết sạch nhẫn nại. Nàng đứng lên, cầm lấy chổi lông gà phủi bụi phành phạch trên bàn tiếp đãi.

Nhóm lữ khách nhao nhao chạy hết.

Nhân viên tiếp tân nói: “Còn ầm ĩ thì sẽ giảm bớt số người trên danh sách ngày mai.”

Rất nhiều lữ khách có tên trong danh sách ngày mai, nghe vậy chỉ có thể ngượng ngùng câm miệng.

Pan kéo lấy lữ khách bên cạnh, “lo lắng” hỏi: “Không thể đi, vậy làm thế nào bây giờ?”

Lữ khách đáp: “Nha. Không phải có ma pháp sư trong dong bình đoàn sao?”

Pan quay đầu, đã có dong binh đoàn giao dịch với lữ khách.

Pan một bên hỏi giá một dong binh đoàn rảnh rỗi, một bên chờ thị vệ dong binh đoàn xuất hiện. Trên đường vào gã đã ám chỉ với bọn họ, tính ra cũng sắp đến lúc rồi.

Quả nhiên, Pan đang cò kè mặc cả với dong binh đoàn thì đám thị vệ bước vào.

Pan làm bộ sáng mắt, từ bỏ dong binh đoàn ban đầu đi tới.

Dong binh đoàn ban đầu cười lạnh nhìn bọn họ, nhưng thấy bọn họ nói một lúc xong thì đi vào trong nghiệp đoàn, tươi cười trên mặt biến sạch. Vài người lặng lẽ bám theo phía sau.



Động tĩnh của bọn họ cũng chẳng kín đáo cho lắm, gần như trong nháy mắt đám người Pan đã nhận ra.

Đám thị vệ đưa mắt hỏi Pan, Pan lặng lẽ lắc đầu.

Đoàn người đi đến bãi đất trống thiết trí ma pháp trận, vừa lúc nhìn thấy phân hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp đưa một đám lữ khách rời đi.

Mắt thấy Pan và dong binh đoàn không rõ lai lịch kia cùng vào ma pháp trận, dong binh đoàn bám theo cực kì bất bình, có hai ma pháp sư chân tay mau lẹ nhanh chóng xông đến ngăn cản đám thị vệ.

Pan nháy mắt ra hiệu.

Đám thị vệ lập tức xông lên.

Dong binh đoàn bản địa cả giận nói: “Các ngươi tới từ đâu? Có biết quy củ của nơi này hay không? Ở đây không được ép giá!”

Đám thị vệ thực vô tội, tỏ vẻ hoàn toàn không có ép giá.

“Không ép giá thì sao lại chọn các ngươi mà không chọn bọn ta?” Dong binh đoàn bản địa hồ nghi nhìn.

Pan đáp: “Dù sao cũng không thể ép giá, cho nên chọn bọn họ.”

Dong binh đoàn bản địa ngang ngược kêu: “Không được! Đã chọn nhà nào trước thì nhất định phải dùng nhà ấy!”

Pan nhíu mày.

“Chúng ta không chọn được không?” Soso đột nhiên mở miệng.

Dong binh đoàn bản địa cười nhạo: “Được! Có điều ngày mai ngày mốt… trừ phi các ngươi dùng cách khác để rời đi. Nếu ngươi dùng ma pháp trận, nhất định phải lựa chọn chúng ta! Nếu không, hắc hắc, đừng mơ mà đi được.”

Soso nhìn hắn, quay đầu nói với Pan: “Đứng vững.”

Pan biết cậu muốn làm gì, bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng, cứ như vậy, tất cả thủ đoạn che dấu thực hiện trước đó đều đổ sông đổ biển, có điều tưởng tượng đến vẻ mặt khiếp sợ của dong bình đoàn bản địa, trong lòng gã vẫn thấy thực thoải mái.

Soso thấy Pan chớp mắt với đám thị vệ, biết gã đồng ý với cách làm của mình, chậm rãi rót tinh thần lực vào ma pháp trận. Vốn tưởng rằng lần này sẽ giống như hai lần trước, chờ một lát mới có hiệu quả, ai ngờ lần này hiệu quả vô cùng nhanh chóng. Chỉ chớp mắt, hai người đã biến mất trong ma pháp trận.

Dong binh đoàn bản địa đang dào dạt đắc ý lập tức ngây ngẩn cả người, giống như nhìn thấy một tuyệt thế mỹ nữ đột nhiên mọc râu đầy mặt vậy.

Đám thị vệ hợp thời hùng hùng hổ hổ vài câu, nghênh ngang đi ra ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook