Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 112: Tranh đoạt đế vị (hai)

Tô Du Bính

19/12/2016

Tiếng cười của ông ta chói tai lạ thường.

Ciro cảm thấy ở ngoài nhận biết của mình, có một tấm lưới vô hình đang chậm rãi thu lại. Hắn chán ghét cảm giác này, cảm giác sự tình phát triển theo hướng hắn không thể biết trước. Khuôn mặt quen thuộc của mẫu thân trong trí nhớ dần dần mơ hồ, thế cục tưởng rằng đã nắm trong tay bắt đầu không khống chế được…

Kastalon II, phu nhân Rachel…

Hắn đột nhiên cảm thấy bọn họ đều thật xa lạ, như thể từ trước đến giờ mình chỉ quanh quẩn ở thế giới bên ngoài bọn họ. Tất cả những chuyện đã gặp phải dường như chỉ là vài trò khôi hài nhỏ bé không đáng kể. Trước mặt bọn họ, hắn chỉ là đứa trẻ con, chưa hề trưởng thành, chưa hề có sức đánh trả.

Sân khấu của bọn họ, hắn chưa từng bước lên.



“Ciro.” Soso đột nhiên ôm lấy hắn, “Anh làm sao vậy? Sắc mặt khó coi quá.”

Ciro lấy lại tinh thần.

Gallon và Vincent đều đang nhìn hắn. Một người bình tĩnh, một người trêu tức, giống hệt như trước. Hắn tựa hồ tìm được chút sức lực để tiếp tục chống đỡ. Ít nhất có vài thứ vẫn nằm trong vòng hiểu biết của hắn, không hề thay đổi.

“Ta muốn đến hoàng cung một chuyến.” Ciro nén cảm xúc xuống, nói với Vincent, “Không được để cho bất cứ kẻ nào phát giác.”

Vincent: “Nếu không bao gồm cả ta thì không thành vấn đề.”

Soso lo lắng: “Em đi cùng anh.”

Ciro cúi đầu, cố gắng tươi cười: “Ta muốn làm chuyện này một mình.”

Vincent khoanh tay: “Theo hiểu biết trước mắt, toàn bộ đế quốc còn chưa có ai có thể không coi ta vào đâu mà xúc phạm đến ngươi, hoàng thái tử điện hạ.”

Soso không có chút bất mãn nào, thuận theo lời ông ta nói: “Vậy xin nhờ ông.”

Vincent cười cười: “Nếu ta nhân cơ hội này đề xuất yêu cầu ngươi bái ta làm thầy, có phải là lợi dụng khi người khác gặp khó khăn không?”

Soso nghiêm túc: “Phải.”

Vincent: “…”

***

“Không ngờ ông ngang nhiên vẽ ma pháp truyền tống trận ở trong hoàng cung.” Ciro bình tĩnh.

Vincent: “Có một hoàng đế bệ hạ ngày nào cũng triệu kiến ta, để tiết kiệm thời gian đi đường, ta đành bất đắc dĩ phải bố trí như vậy. Ngươi hiểu được đúng không?”

Ciro: “Ta có thể hiểu được động cơ của ông, nhưng không thể hiểu nổi việc ông không chia sẻ với ta.”

Vincent cười: “Lần sau sẽ chú ý.”

Đây là một nhà kho trong góc hoàng cung, cách phòng ngủ và thư phòng của hoàng đế một đoạn rất xa.

Vincent mở cửa, nhìn trái nhìn phải, cười nói: “Toàn bộ đế đô, nơi này đại khái là chỗ duy nhất không bị giới nghiêm ảnh hưởng.”

Hai người men theo hành lang hướng về thư phòng.



Lấy hiểu biết của Ciro về Kastalon II, bình thường giờ này lão đang ở thư phòng. Dù chiến tích của lão không được tốt lắm, nhưng không ai không công nhận lão rất chăm chỉ. Cho dù năm đó ở thời kì sinh hoạt cá nhân thối nát nhất, lão vẫn không bỏ qua chính sự đế quốc.

Trên đường đến thư phòng xếp đặt rất nhiều trạm gác, có điều phong hệ ma pháp của Vincent đã đạt đến trình độ như gió nhẹ phả qua mặt không để lộ chút hành tung, cho nên dưới sự giúp đỡ của ông ta Ciro rất nhanh đã đến trước cửa thư phòng của Kastalon II.

Kỳ quái là, thủ vệ ngày ngày canh giữ bên cửa nay lại không thấy đâu.

Cửa hơi mở ra một khe nhỏ, có thể nhìn thấy một góc giá sách.

Vincent thấp giọng: “Trông như đang mời gọi.”

Chứng tỏ ông ta không cảm nhận thấy bên trong ẩn giấu bất cứ cao thủ nào. Ciro gật đầu, đi ra khỏi góc, tiến thẳng về hướng thư phòng.

Vincent đột nhiên nói: “Trong thư phòng có khí tức của Quang Minh thần pháp, ngươi cẩn thận chút. Nếu có chuyện gì, nhớ lớn tiếng kêu cứu mạng. Ta sẽ chạy vào đầu tiên, cam đoan với Soso rồi.”

Ciro: “Ta không biết ông đổi tên thành ‘cứu mạng’ từ lúc nào.”

Vincent cười cười: “Chờ ngày nào đó tâm trạng tốt sẽ sửa lại.”

Ciro đến trước cửa, giơ tay lên, do dự một lúc, mới cong ngón tay khẽ gõ xuống.

“Vào đi.” Kastalon II nói.

Ciro đẩy cửa ra, Kastalon II đang ngồi sau bàn. Lão ta như vừa già đi hai mươi mấy tuổi, trông chẳng khác gì thúc công hắn, khóe mắt rũ xuống rõ rệt, nhưng tinh thần toàn thân không tệ lắm. Ít nhất khi nhìn thấy Ciro tiến vào, vẻ mặt lão vẫn bình thường, không có đặc biệt nổi giận, cũng không có đặc biệt kinh ngạc, thong dong như thể bọn họ vốn đã hẹn trước.

“Ta biết ngươi nhất định sẽ tới.” Lão thu lá thư đặt trước mặt về, để sang một bên. Kết giới bên ngoài pháo đài vừa tan vỡ, lão liền nhận được tin tức, cho nên mới sai thủ vệ mở cửa chờ hắn.

Ciro kéo ghế dựa trước mặt ra, ngồi xuống: “Ông thiếu ta một lời xin lỗi.”

Kastalon II ngước mắt: “Ta là phụ thân ngươi, vĩnh viễn sẽ không xin lỗi.”

Ciro: “Vì thế ông mới tạo nên cục diện hiện tại.”

“Cục diện hiện tại không phải do một mình ta tạo nên!” Kastalon II nhíu mày, “Nó có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng có một điều ta phải nói, sớm biết sẽ biến thành như vậy, lúc trước ta sẽ không kết hôn với mẫu thân ngươi.”

Trong ngực Ciro nháy mắt dâng lên nỗi tức giận khó ức chế. Hắn không ngờ dưới tình cảnh thế này, phụ thân hắn, đáng lẽ phải là người đàn ông có trách nhiệm nhất đế quốc, không ngờ lại nói ra một lời vô trách nhiệm như vậy. Hắn lạnh lùng: “Đó là lựa chọn của ông! Không ai bắt ép ông cả.”

Kastalon II thở dài: “Đúng vậy. Đó là lựa chọn của ta, ta cho rằng ái tình có thể thay đổi hết thảy, nhưng cuối cùng ta phát hiện, trước khi thay đổi hết thảy, ái tình thay đổi trước nhất.”

Ciro: “Ta tưởng rằng ông sẽ nói cho ta lời nào quan trọng hơn kia.”

Kastalon II đan hai tay vào nhau, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi có hiểu mẫu thân ngươi không?”

Ciro: “Chắc chắn là hiểu hơn ông.”

Kastalon II: “Có lẽ ngươi nói đúng, cho tới bây giờ ta vẫn không hiểu nàng. Thời điểm ta biết đến nàng, nàng xinh đẹp, cao quý, tao nhã, thông tuệ, thong dong… tất cả những từ đẹp nhất trên đời đều có thể dùng trên người nàng. Từ nhỏ đến lớn ta từng gặp qua đủ loại mỹ nữ, nhưng chưa từng gặp ai như nàng cả. Ta lập tức bị mê hoặc, bắt đầu theo đuổi, dùng tất cả những phương thức lãng mạn có thể nghĩ ra và không thể nghĩ ra. Ta động viên tất cả những người có thể động viên đi làm cố vấn và thuyết khách cho ta, bọn họ ngày đêm không ngừng giúp ta bày mưu tính kế, cuối cùng, ta thành công, nàng chấp nhận ta, khi đó, ta thật sự đã cho rằng mình là người hạnh phúc nhất toàn thế giới.” Lão dừng một chút, trong tươi cười mang theo vài phần chua xót, “Nhưng vận mệnh luôn thích để thống khổ đi cùng khoái hoạt cho có đôi có cặp. Sau khi ta lên ngôi, nàng trở thành hoàng hậu của ta, mọi chuyện âm thầm thay đổi. Nàng không ngừng mưu cầu lợi ích cho ba đại gia tộc, hợp lý hay không ta đều tận lực thỏa mãn nàng, nhưng ham muốn của nàng càng lúc càng lớn, cho đến một ngày, chúng ta cãi nhau, ta không thể chịu đựng ba đại gia tộc không ngừng xuất hiện giữa ta và nàng, không ngừng xuất hiện trong gia đình chúng ta! Từ sau ngày đó, cuộc cãi nhau của chúng ta biến thành núi lửa bùng nổ, không hề ngừng lại mà càng lúc càng tồi tệ!”

Ciro mím môi.

“Ta bắt đầu tìm kiếm cách phản kích và trả thù.” Kastalon II thở một hơi thật dài đứng dậy. Lão lập tức phát hiện ánh mắt của Ciro thoắt trở nên đề phòng khi thấy động tác của mình, lại chậm rãi ngồi xuống, “Cùng một loại bẫy ta sẽ không sử dụng lần thứ hai.”

Ciro lạnh mặt: “Ta chưa bao giờ ôm hy vọng tốt đẹp về chỉ số thông minh của ông.”



Kastalon II hừ lạnh: “Nếu ngươi thật sự thông minh đến vậy, tại sao không nhìn ra sự nguy hại của ba đại gia tộc đối với đế quốc?!”

“Bởi vì so với ông, phụ thân ruột thịt của ta, bọn họ quả thật đối tốt với ta như lên trời.”

Mặt Kastalon II cứng đờ, ngữ khí mềm đi: “Ngươi và anh trai ngươi từ nhỏ đã gần gũi với mẫu thân, ta không có cách nào đến gần các ngươi.”

Ciro: “Không phải không có cách nào đến gần, mà là không có thời gian đến gần. Có quá nhiều phu nhân đang chờ ông lâm hạnh, không phải sao?”

Kastalon II vỗ một chưởng xuống bàn, tức giận nói: “Đây là lời khuyên của người làm cha! Bất kể ngươi có tin hay không. Dù ngươi ngồi lên đế vị rồi, ba đại gia tộc vẫn sẽ là đại họa của ngươi!”

Ciro: “Đáng tiếc những gì ông làm trước kia khiến cho lời của ông trở nên hoàn toàn không đáng tin cậy. Nhìn tình thế trước mắt, lời của ông càng giống như tiếng kêu gào không cam lòng cuối cùng của một kẻ thất bại.”

Kastalon II tức giận đến phát run, “Vậy tại sao ngươi còn tới đây? Ngươi muốn nghe được đáp án gì?! Chẳng lẽ ngươi nhìn mà không đoán ra, hết thảy chính là do mẫu thân cao quý của ngươi bày trò. Nàng điều khiển ba đại gia tộc, gián tiếp điều khiển đế quốc! Cho dù ngươi có ngồi lên đế vị cũng sẽ chỉ là một con rối.”

Ciro: “Ta và ông có sự khác biệt rất lớn.”

Kastalon II trừng hắn.

“Ta do bà ấy sinh ra, ông không phải.” Ciro nói xong, chầm chậm đứng lên.

Kastalon II đột nhiên cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta thua rồi sao? Đừng quên, sở dĩ nàng có thể nắm giữ quân thủ vệ đế đô là vì ngươi mất tích, nay ngươi xuất hiện rồi, vương bài trong tay Samantha không còn.”

Ciro: “Đúng vậy. Ta có thể trực tiếp ra tòa làm chứng ông hãm hại ta.”

Kastalon II: “Ta chỉ muốn để ngươi ở trong pháo đài đó một khoảng thời gian cho tỉnh táo lại.”

Ciro: “Trước kia thì sao? Rừng rậm thì sao? Ám sát bên đường thì sao? Độc trên người ta thì sao?”

Kastalon II cau mày: “Ngươi đang nói gì vậy? Rừng rậm nào? Ám sát nào? Còn có chất độc nào trên người ngươi?”

Ciro nhìn vẻ mặt mờ mịt hoàn mỹ không chê vào đâu được của lão, ngoài cười trong không cười nói: “Ông định phủ nhận tất cả?”

“Ta không cần chịu trách nhiệm việc mình không làm!”

“Vậy thì chuyện ở pháo đài lần này ông cứ chịu đủ trách nhiệm đi.” Ciro nói xong, không quay đầu lại đi ra ngoài.

“Người tới!” Kastalon II đột nhiên kêu to.

Ciro dùng phong hệ ma pháp bay ra cửa, chợt nhìn thấy Vincent nhe răng cười, trực tiếp dùng phong hệ ma pháp quấn quanh hai người bay thẳng về phía nhà kho cất giấu truyền tống trận không quay đầu lại.

Hoàng cung đang yên lặng tức khắc giống như nồi chảo nổ tung, nháy mắt sôi trào.

Ciro và Vincent thông qua ma pháp trận trở lại học viện ma pháp hoàng gia.

Olivia còn chưa trở về, đèn trong phòng mờ tối, rèm cửa bị kéo xuống, nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối không phát hiện ra trong phòng làm việc của viện trưởng có người.

Soso an tĩnh ngủ trên sa lông, hai tay đặt trước ngực, đắp trên người tấm thảm lúc nào cũng mang theo. Gallon canh giữ một bên, nhìn thấy bọn họ tiến vào, lập tức đứng lên.

Ciro đang muốn nói gì, chợt nghe thấy Vincent đột nhiên thở dài một tiếng, “Có người đến.”

Ông ta lộ ra vẻ mặt này, chứng tỏ người đến tuyệt đối không phải Olivia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook