Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 63: Quang minh thần điện (ba)
Tô Du Bính
13/01/2017
Toàn bộ thành Dans thình lình bị một luồng sáng thật lớn bao phủ!
Khí tràng cuồn cuộn thánh khiết khiến cho pháp sư vong linh toàn thành bỡ ngỡ, người cấp bậc thấp cơ hồ mất đi dũng khí và sức lực nhúc nhích. Gay go hơn là vật chết của bọn họ. Ánh sáng tới quá đột nhiên, đột nhiên đến mức không có thời gian để pháp sư vong linh thu hồi sủng vật, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn chúng hóa thành bột mịn.
Người đàn ông kia cũng vậy. Ông ta quát to một tiếng, thân thể bỗng nhiên giống như tuyết lở, tan thành khói bụi.
Mundra đại khái là pháp sư vong linh thích ứng tốt nhất. Trước đó mang trên tay thần lực Quang Minh đã giúp cậu dần dần quen với loại khí thần thánh này, cho nên ngoại trừ cảm thấy khí vong linh bị áp chế như lúc vừa mang vòng tay Quang Minh, thần trí và hành động đều không bị tổn hại.
Hayden nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài, có điều một giây đồng hồ sau, hắn lại vọt về, kéo Mundra còn đang sững sờ chạy đi.
Không trung xanh thẳm bị quang mang trắng xóa bao trùm.
Mặt trời không thấy, mây trắng không thấy, chỉ còn lại quầng sáng chói mắt, giống như cái nắp bình thật lớn, khóa thành Dans lại trong chai.
“Dorothy!” Người nam nhân cùng Dorothy bán quán nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Sắc mặt gã trắng như giấy, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nhưng gã kiên trì vịn tay vào vách tường, gian nan tới gần.
“Dorothy đâu?” Gã khẩn trương nhìn Hayden và Mundra, “Nàng ở đâu?”
Hayden chỉ con đường phía sau.
Người đàn ông kích động vọt lên trước hai bước, chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Hayden vươn tay nâng gã ta dậy, kẹp dưới nách, sau đó kéo Mundra đến nơi trữ xác.
Hayden đi không nhanh không chậm, vừa không lề mề, vừa không khiến Mundra không theo kịp. Dù vậy, người đàn ông vẫn khẩn cấp liên tục nhìn ra xa.
“Dorothy!” Khi nhìn thấy thân ảnh phủ phục bên nơi trữ xác, người đàn ông điên cuồng giãy dụa.
Hayden thuận thế buông tay.
Người đàn ông té xuống mặt đật, lại rất nhanh bắn lên, vừa chạy vừa ngã đến trước mặt Dorothy nâng nàng lên.
Thân thể mềm mại của Dorothy tựa vào ngực gã, khăn che mặt bị nhấc lên một góc, lộ ra khối da thịt màu xanh đậm, sau đó lại rủ xuống.
Hayden và Mundra cùng dừng lại, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
“Dorothy.” Người đàn ông gào khóc.
Dorothy hơi trợn mắt, yếu ớt phun ra một chữ, “Tôi…”
Người đàn ông vội vàng tháo khăn che mặt của nàng xuống để nghe rõ hơn.
Khăn bị tháo xuống, mặt nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt Hayden và Mundra. Đó là một khuôn mặt khủng bố dữ tợn khó có thể hình dung. Nửa trên mặt vẫn bình thường, nhưng nửa dưới ngoại trừ vị trí đã biến thành bột phấn rụng ra, còn lại toàn là màu xanh đậm, hơn nữa phần xanh đậm kia sau khi bị gió thổi phất qua, lại tiếp tục bong ra từng mảng, giống như vách tường khô nứt.
Hàm dưới của nàng rất nhanh rụng hết, ánh mắt nhìn người đàn ông, cứng nhắc, thất thần… Hẳn là còn rất nhiều lời muốn nói mà không nói được.
“Dorothy!” Người đàn ông không thể tin mở to mắt, không ngừng xác nhận bi kịch trước mắt, một lúc lâu mới mạnh mẽ ôm nàng vào ngực! Động tác của gã quá mạnh, khiến cho thi thể nàng đứt làm đôi. Nửa thân trên bị gã ôm chặt, nửa thân dưới ngã xuống đất.
Hayden hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Người đàn ông phẫn hận nói: “Đều là hắn! Đều là những việc tốt của Duncan! Nếu không phải vì hắn, Dorothy sẽ không tự mình luyện chế vu yêu, cũng không lây dính nguyền rủa và độc… Nàng sẽ không phải chết.”
Ánh mắt Hayden trầm xuống.
Nói cách khác, phụ thân tại vì Dorothy mà chết? Hắn nhớ rõ Duncan từng nói, thời điểm hắn ta giao cho Dorothy, phụ thân hãy còn khỏe mạnh!
Hai tay của hắn siết chặt.
Mundra cau mày: “Đau.”
Giọng cậu không lớn, lại đem thần trí Hayden trở về. Lúc này hắn mới nhớ ra mình vẫn đang cầm tay Mundra.
“Thật có lỗi.” Hayden nhìn bàn tay bị nắm đến trắng bệch nhanh chóng biến thành màu hồng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Mundra nghiêng đầu: “Đừng khổ sở.”
Tay Hayden hơi dừng lại, buông ra.
Khổ sở?
Đúng vậy. Hắn rất khổ sở.
Cho rằng có thể gặp được phụ thân, lại chỉ đổi lấy tin dữ. Cho rằng có thể hỏi người yêu bỏ trốn của phụ thân về ông ấy, hắn ta bỗng nhiên hóa thành bột phấn. Cho rằng tìm được hung thủ giết phụ thân, cô ta cũng đã chết.
Hết thảy tới quá nhanh, nhanh đến mức không có thời gian tự hỏi và thích ứng.
Tự chủ bản thân vẫn kiêu ngạo biến thành gông xiềng. Hắn hy vọng cỡ nào mình có thể giống người đàn ông trước mắt, mặc sức gào khóc phát tiết. Nhưng hắn không làm được. Cho dù nội tâm bởi vì thống khổ mà máu chảy thành sông, nước mắt của hắn vẫn bị trói chặt trong hốc mắt.
Bốn chữ nguyên soái đế quốc là vinh quang xâm nhập cốt tủy, cũng là sứ mệnh xâm nhập cốt tủy. Nó trói buộc cảm xúc của hắn, bởi vì hắn sợ một khi cảm xúc phát tiết, sẽ tựa như nước lũ tràn đê, không thể dừng lại.
Hayden hít vào một hơi thật sâu, nhếch môi với Mundra: “Ta không sao.”
Mundra đáp: “Không muốn cười thì đừng cười.”
Hayden hạ mi: “Được.” Dù vậy, khóe miệng hắn vẫn nhàn nhạt giương lên theo thói quen.
Trên không trung truyền đến tiếng ngâm xướng như có như không, mềm nhẹ như gió, mơ hồ như mây, lại thần thánh như ánh sáng.
Người đàn ông khẽ buông một nửa thi thể của Dorothy, đứng bật dậy nói: “Là bọn hắn! Là bọn hắn giết chết Dorothy!” Gã phóng về hướng thành Dans.
Gã ta chạy thực nhanh, thực gấp, giống như vừa mượn được khí lực từ nơi này, lao ra vài chục bước mới ngã sấp xuống, nhưng rất nhanh lại đứng lên, tiếp tục chạy về trước.
Khóe miệng Hayden không còn độ cong, sắc mặt ngưng trọng chưa từng có.
Mundra kéo ống tay áo hắn, “Không cần lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ anh.”
Hayden cúi đầu nhìn cậu.
Cho dù bị vạch trần giới tính, cậu vẫn ăn mặc như con gái, mặc cái váy hắn đưa, tóc qua thời gian đã dài đến bả vai, vén ra sau tai, nhìn vừa nhu thuận vừa đáng yêu.
Ăn mặc như vậy cảnh đẹp ý vui hơn bé trai nhiều.
Bởi vì tư tâm này, Hayden cũng không chủ động đề nghị cậu đổi lại trang phục, hai người cứ như vậy một cố ý xem nhẹ một không thèm nghĩ đến, tiếp tục duy trì biểu hiện giả đối nam nữ đồng hành bề ngoài.
Nhưng hiện tại, biểu hiện giả dối này ngăn không được bản tính nam nhi của “Monica”. Tại thời khắc nguy hiểm, lựa chọn đầu tiên của “Monica” không phải tránh ở phía sau hắn tìm kiếm sự bảo vệ, mà là nguyện ý đứng ở trước mặt hắn chống cự nguy hiểm. Nếu cậu là nữ, có lẽ mình sẽ rất cảm động. Dù sao, trong những người phụ nữ hắn biết, chỉ có Olivia được quyết đoán và dũng khí như vậy. Hắn thừa nhận, dù đối với Olivia không cứ bất cứ tình cảm nào vượt ra ngoài tình thầy trò, nhưng bà là người phụ nữ hắn tán thưởng nhất, trên người có được sự quyết đoán và kiên cường ngay cả đại đa số đàn ông cũng không theo kịp. Hắn cũng từng nghĩ đến tiêu chuẩn người phụ nữ hoàn mỹ trong cảm nhận của mình —
Xinh đẹp, điểm ấy không thể nghi ngờ. Trí tuệ, không phải thông minh một cách phô trương, mà là hàm súc thông tuệ. Dịu dàng, để mỗi lúc hắn mệt mỏi, có thể tìm đến để ổn định tâm linh. Kiên cường, hắn nguyện ý cho nàng dựa vào, bất luận là tâm linh hay thân thể, nhưng hắn cần bảo vệ không chỉ người yêu, còn có đế quốc, không thể thời thời khắc khắc đều ở bên người ái nhân, cho nên hắn hy vọng nàng có thể kiên cường sống tại thời điểm không có mình. Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, đó là có thể hấp dẫn ánh mắt mình, tại bất kì thời điểm nào trong bất kì đám người nào, mình đều có thể nhận ra người ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn chìm đắm trong đám phụ nữ, một là bởi vì cô đơn, kiếp sống quân nhân quá mức đơn điệu, thế nên mỗi lần về đế đô đều khiến hắn hận không thể chia thời gian thành năm sáu phần. Hai là bởi vì cô độc, cô độc vì tâm hồn trống rỗng. Cho dù quan hệ giữa hắn và mẫu thân mười phần thân mật, nhưng sau khi phụ thân rời khỏi, hắn biến thành người chủ gia đình, phải chống đỡ cùng mẫu thân, cho nên lâu lắm rồi hắn không còn giống đứa trẻ dốc bầu tâm sự với mẫu thân mà đã quen trở thành người đàn ông để mẫu thân có thể dựa vào, dù vậy sâu trong nội tâm, hắn vẫn hy vọng có một người hắn có thể không kiêng nể gì mà phàn nàn và thổ lộ.
Nếu —
Ánh mắt hắn nhìn Mundra thâm thúy và phức tạp.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, hắn đã cho rằng mình thật sự tìm được một vị bạn lữ như vậy.
Đáng tiếc.
Chung quy vẫn kém một chút.
Hơn nữa chết tiệt là cái một chút trọng yếu nhất!
“Tâm tình không tốt, nói ra sẽ dễ chịu hơn.” Mundra cố gắng suy đoán tâm tình hắn lúc này từ trong ánh mắt chớp tắt của hắn.
Hayden thu lại tâm tư, giận dữ: “Gặp được lão địch thủ.”
Mundra hỏi: “Quang Minh thần hội?”
Hayden kinh ngạc: “Em biết?” Hắn bắt đầu cảnh giác. Thoạt nhìn, có vẻ cậu rất hiểu hắn, ngay cả gần đây đế quốc và Quang Minh thần hội trở mặt cũng tường tận, nhưng hiểu biết của mình với cậu ta quá ít. Chỉ biết cậu ta tên là Monica… Không, có khả năng ngay cả tên này cũng là giả.
“Em đúng là Monica?” Hayden biết bây giờ không phải là lúc để băn khoăn vấn đề này, nhưng miệng vẫn không kìm được hỏi.
Mundra nghiêng đầu sang một bên, “Anh nói là gia tộc Gulaba?”
Hayden nghe ngữ khí xa lạc của cậu khi nhắc đến gia tộc Gulaba, trong lòng bộp một cái, “Không phải?”
Mundra lắc đầu: “Không phải.”
Mắt Hayden trầm xuống: “Em rốt cục là ai?”
Mundra nghiêng từ bên này sang bên kia, cau mày, thần sắc buồn rầu, “Rất quan trọng sao?”
Hayden hỏi ngược lại: “Em thấy không quan trọng?”
“Anh không kêu là Hayden đối với tôi cũng như nhau.” Như sư phụ cậu vì bớt việc, trực tiếp lấy họ mình đặt làm tên cho cậu, cậu cũng không thấy không tốt chỗ nào, nhiều nhất có chút bất tiện nho nhỏ mà thôi.
“Với ta mà nói, rất quan trọng.” Vậy sẽ khiến cho hắn có cảm giác bị lừa gạt từ đầu đến cuối như thằng ngốc.
Tiếng ngâm xướng ngày càng vang dội.
Ánh sáng đột nhiên mãnh liệt như mặt trời.
Đột nhiên, khí vong linh hóa thành sương mù xanh ngắt bay lên trên, giống như cái ô thật lớn trên đầu, che luồng sáng kia.
Hayden nhìn nơi tiếp xúc giữa ánh sáng và khí vong linh, khẽ nhíu mày. Hắn không có chút hứng thú với cuộc chiến giữa pháp sư vong linh và Quang Minh thần hội bởi bọn họ đều coi đế quốc là kẻ địch, nếu bọn họ đấu đến hai bên cùng tổn thất, đối với đế quốc là chuyện tốt. Hắn thật sự để ý chính là, tại sao Quang Minh thần hội lại xuất hiện ở đây.
Đương nhiên hắn không cho rằng bọn họ tới tìm mình.
Nếu trước đó tấn công thành Mael lý do thật sự là do tử thần bày mưu đặt kế, vậy có lẽ Quang Minh thần hội đột nhiên tiến công thành Mael là mưu kế của nữ thần Quang Minh. Nếu đúng như vậy, đây là lần đầu tiên trong vòng mấy trăm năm thần và thần đọ sức.
Nghĩ đến đây, lòng hắn càng bất an nồng đậm.
Kanding đế quốc là láng giềng của Tây Côi Mạc. Nếu hai vị thần thật sự khai chiến ở Tây Côi Mạc, Kanding đế quốc có thể sẽ thành trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Mundra nói: “Tôi muốn đi xem.” Tuy không quen những pháp sư vong linh khác, nhưng suy cho cùng đều là đồng nghiệp, cậu không muốn nhìn bọn họ toàn quân bị diệt dưới thế công của Quang Minh thần hội.
Hayden gật đầu. Việc quan trọng trước mắt là tìm hiểu ý đồ của thần hội.
Hai người vụng trộm đến trước thành Dans.
Nơi đó đứng đầy các pháp sư vong linh mặc áo choàng đủ màu sắc. Tuy thường xuyên độc lai độc vãng, thờ ơ với chuyện của người khác, nhưng tại thời khắc sinh tử tồn vong, bọn họ vẫn tự động liên hợp.
Trước mặt họ đứng dàn một hàng tư tế quang minh. Hai tay bọn họ khép trong áo, mắt hướng xuống dưới, thoạt nhìn ôn hòa vô hại, nhưng hai phiến môi không ngừng khép mở lại chứng tỏ phiến bạch quang trên đỉnh đầu pháp sư vong linh thật sự xuất phát từ đây.
Sương xanh và bạch quang giằng co không dứt.
Hayden có chút thất vọng. Kỳ thật hắn hy vọng nhìn thấy song phương giương thương múa kiếm, ít nhất có thể từ lời nói biết được mục đích đến đây của Quang Minh thần hội.
Không biết có phải thần vận mệnh nghe thấy tiếng lòng của Hayden hay không, phía sau tư tế quang minh chậm rãi xuất hiện một đoàn xe. Xe là xe chở tù, tổng cộng có năm cỗ, mỗi một cỗ giam giữ năm sáu người. Bên cạnh xe là kỵ sĩ thần thánh khí phách hiên ngang cưỡi ngựa trắng.
Bọn họ sắp tới gần.
Hayden chú ý thấy trong xe chở tù đầu tiên có vài gương mặt quen thuộc – phụ nhân trong nhà đá và đám kỵ sĩ kia.
Một thân ảnh thuần trắng trôi nổi trên đầu đoàn xe. Dù mặt ông ta có hơi tròn, dáng người không đạt tiêu chuẩn, nhưng phàm là người biết ông ta không ai dám khinh thường. Bởi vì ông ta chính là tư tế quang minh cấp bảy địa vị gần với tư tế cấp tám của Quang Minh thần hội, cũng là người nối nghiệp tư tế cấp tám được xem trọng nhất – Meron. Ông ta từng đại biểu cho Quang Minh thần hội cùng đám người Hydeine học viện ma pháp St Paders, Bradley nghiệp đoàn ma pháp liên thủ thủ vệ Langzan, vì vậy thanh danh lan truyền càng lớn, được cho là nhân vật số bốn ở thần hội. Ông ta xuất hiện nơi xa xôi ngàn dặm này, đủ để thể hiện độ coi trọng của thần hội với nơi đây!
“Những chú dê lạc đường a, chẳng lẽ các ngươi còn muốn tiếp tục chấp mê không tỉnh ngộ?” Meron cầm trên tay một thần trượng quang minh vàng óng, vượt qua đoàn xe, đứng trên hàng tư tế quang minh, “Đây là thế giới nữ thần quang minh chấp chưởng! Các ngươi là thần dân của nữ thần quang minh, tại sao lại muốn dựa vào tử thần?”
“Thối lắm!”
Trong đám pháp sư vong linh phát ra tiếng mắng.
Sắc mặt Meron không thay đổi, “Phản kháng chỉ phí công. Chiến hữu của các ngươi đã sáng suốt đầu hàng, chẳng lẽ các ngươi không định học tập bọn họ, cùng bọn họ đứng chung một chỗ?”
“Pháp sư vong linh không có chiến hữu.” Một pháp sư vong linh phì cười.
Các pháp sư vong linh khác sôi nổi phụ họa.
Meron nói: “Vậy tại sao các ngươi lại tụ tập cùng chiến đấu?”
“Bởi vì bọn ngươi là kẻ địch chung của chúng ta! Pháp sư vong linh chỉ chiến đấu vì bản thân!”
Người liên tục mở miệng kia rốt cục khiến cho Meron đặc biệt chú ý. Meron nhìn ông ta toàn thân cao thấp khóa trong áo bào pháp sư màu xám, mỉm cười: “Có thể cho ta biết tên của ngươi?”
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xám rốt cục ngẩng đầu, lộ ra gương mặt gầy yếu như người đói, “Condralph.”
Ánh mắt Meron khẽ lóe, “A. Nghe nói dựa theo cấp bậc của ma pháp sư, ngươi là cấp mười.”
Condralph nói: “Không cần dùng phương pháp của người thường đến phỏng đoán chúng ta! Chúng ta là pháp sư vong linh, là khác biệt, là độc đáo!”
Ngôn ngữ kiêu ngạo của ông ta chỉ đổi được tiếng phụ họa của hai ba pháp sư vong linh khác, đại đa số vẫn trầm mặc đối kháng với quang mang càng ngày càng mạnh.
Meron nói: “Được rồi. Nhóm ngươi đã kiên trì chiến đấu, ta đành hầu hạ thật tốt.” Ông ta đáp xuống từ không trung, chậm rì rì lùi lại mấy bước, chỉ thần trượng về phía trước.
Nhóm kỵ sĩ thần thánh đang ngồi trên lưng ngựa đột nhiên xông ra!
Dưới tình huống phó đoàn trưởng không có mặt, Meron là chỉ huy của bọn họ.
Khoảnh khắc đoàn kỵ sĩ thần thánh xông lên, trước mặt các pháp sư vong linh cũng xuất hiện một đám kỵ sĩ vong linh!
Nhân số của kỵ sĩ vong linh chiếm ưu thế áp đảo, nhưng dù sao chúng cũng đang đối mặt với kỵ sĩ đoàn đệ nhất Mộng đại lục. Chỉ mười người cũng có thể phát ra uy lực của một trăm người.
Mắt thấy kỵ sĩ vong linh sắp bại dưới tay kỵ sĩ thần thánh, các pháp sư vong linh rốt cục hết kiên nhẫn, xuất động vu thi.
Gần trăm vu thi nổi giữa không trung, trông mười phần hùng tráng. Nhất là dưới động tác múa may ma pháp bổng của bọn họ, nước lửa đất ba phương tiến đánh, rốt cục giảm bớt thế công của đoàn kỵ sĩ thần thánh, ngay cả hàng tư tế quang minh cũng bị liên lụy, không thể không lui về phía sau.
Bất quá pháp sư vong linh còn chưa kịp cao hứng, liền nhìn thấy thần trượng của Meron vung lên, quang mang vàng rực từ bốn phía hội tụ, thẩm thấu kết giới nước lửa, vọt tới các pháp sư vong linh.
Thần lực quang minh đối với pháp sư vong linh là đả kích trí mạng.
Toàn bộ pháp sư vong linh đứng trước nhất tề thống khổ ngồi sụp xuống. Vu thi bọn họ khống chế lập tức dừng lại.
Thế cục lần thứ hai xoay vần.
Đúng lúc này, người đàn ông ồn ào đòi báo thù cho Dorothy vẫn luôn xen lẫn trong đám pháp sư vong linh đột nhiên giơ cao pháp trượng, cao giọng đọc chú ngữ. Theo thanh âm của gã, một vu thi toàn thân xanh đến phát đen, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt anh tuấn khi còn sống xuất hiện trước mắt…
“Vu yêu?” Trong mắt Mundra phát ra quang mang, lập tức nghe thấy Hayden thất thanh hô: “Phụ thân!”
Khí tràng cuồn cuộn thánh khiết khiến cho pháp sư vong linh toàn thành bỡ ngỡ, người cấp bậc thấp cơ hồ mất đi dũng khí và sức lực nhúc nhích. Gay go hơn là vật chết của bọn họ. Ánh sáng tới quá đột nhiên, đột nhiên đến mức không có thời gian để pháp sư vong linh thu hồi sủng vật, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn chúng hóa thành bột mịn.
Người đàn ông kia cũng vậy. Ông ta quát to một tiếng, thân thể bỗng nhiên giống như tuyết lở, tan thành khói bụi.
Mundra đại khái là pháp sư vong linh thích ứng tốt nhất. Trước đó mang trên tay thần lực Quang Minh đã giúp cậu dần dần quen với loại khí thần thánh này, cho nên ngoại trừ cảm thấy khí vong linh bị áp chế như lúc vừa mang vòng tay Quang Minh, thần trí và hành động đều không bị tổn hại.
Hayden nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài, có điều một giây đồng hồ sau, hắn lại vọt về, kéo Mundra còn đang sững sờ chạy đi.
Không trung xanh thẳm bị quang mang trắng xóa bao trùm.
Mặt trời không thấy, mây trắng không thấy, chỉ còn lại quầng sáng chói mắt, giống như cái nắp bình thật lớn, khóa thành Dans lại trong chai.
“Dorothy!” Người nam nhân cùng Dorothy bán quán nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Sắc mặt gã trắng như giấy, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nhưng gã kiên trì vịn tay vào vách tường, gian nan tới gần.
“Dorothy đâu?” Gã khẩn trương nhìn Hayden và Mundra, “Nàng ở đâu?”
Hayden chỉ con đường phía sau.
Người đàn ông kích động vọt lên trước hai bước, chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Hayden vươn tay nâng gã ta dậy, kẹp dưới nách, sau đó kéo Mundra đến nơi trữ xác.
Hayden đi không nhanh không chậm, vừa không lề mề, vừa không khiến Mundra không theo kịp. Dù vậy, người đàn ông vẫn khẩn cấp liên tục nhìn ra xa.
“Dorothy!” Khi nhìn thấy thân ảnh phủ phục bên nơi trữ xác, người đàn ông điên cuồng giãy dụa.
Hayden thuận thế buông tay.
Người đàn ông té xuống mặt đật, lại rất nhanh bắn lên, vừa chạy vừa ngã đến trước mặt Dorothy nâng nàng lên.
Thân thể mềm mại của Dorothy tựa vào ngực gã, khăn che mặt bị nhấc lên một góc, lộ ra khối da thịt màu xanh đậm, sau đó lại rủ xuống.
Hayden và Mundra cùng dừng lại, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
“Dorothy.” Người đàn ông gào khóc.
Dorothy hơi trợn mắt, yếu ớt phun ra một chữ, “Tôi…”
Người đàn ông vội vàng tháo khăn che mặt của nàng xuống để nghe rõ hơn.
Khăn bị tháo xuống, mặt nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt Hayden và Mundra. Đó là một khuôn mặt khủng bố dữ tợn khó có thể hình dung. Nửa trên mặt vẫn bình thường, nhưng nửa dưới ngoại trừ vị trí đã biến thành bột phấn rụng ra, còn lại toàn là màu xanh đậm, hơn nữa phần xanh đậm kia sau khi bị gió thổi phất qua, lại tiếp tục bong ra từng mảng, giống như vách tường khô nứt.
Hàm dưới của nàng rất nhanh rụng hết, ánh mắt nhìn người đàn ông, cứng nhắc, thất thần… Hẳn là còn rất nhiều lời muốn nói mà không nói được.
“Dorothy!” Người đàn ông không thể tin mở to mắt, không ngừng xác nhận bi kịch trước mắt, một lúc lâu mới mạnh mẽ ôm nàng vào ngực! Động tác của gã quá mạnh, khiến cho thi thể nàng đứt làm đôi. Nửa thân trên bị gã ôm chặt, nửa thân dưới ngã xuống đất.
Hayden hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Người đàn ông phẫn hận nói: “Đều là hắn! Đều là những việc tốt của Duncan! Nếu không phải vì hắn, Dorothy sẽ không tự mình luyện chế vu yêu, cũng không lây dính nguyền rủa và độc… Nàng sẽ không phải chết.”
Ánh mắt Hayden trầm xuống.
Nói cách khác, phụ thân tại vì Dorothy mà chết? Hắn nhớ rõ Duncan từng nói, thời điểm hắn ta giao cho Dorothy, phụ thân hãy còn khỏe mạnh!
Hai tay của hắn siết chặt.
Mundra cau mày: “Đau.”
Giọng cậu không lớn, lại đem thần trí Hayden trở về. Lúc này hắn mới nhớ ra mình vẫn đang cầm tay Mundra.
“Thật có lỗi.” Hayden nhìn bàn tay bị nắm đến trắng bệch nhanh chóng biến thành màu hồng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Mundra nghiêng đầu: “Đừng khổ sở.”
Tay Hayden hơi dừng lại, buông ra.
Khổ sở?
Đúng vậy. Hắn rất khổ sở.
Cho rằng có thể gặp được phụ thân, lại chỉ đổi lấy tin dữ. Cho rằng có thể hỏi người yêu bỏ trốn của phụ thân về ông ấy, hắn ta bỗng nhiên hóa thành bột phấn. Cho rằng tìm được hung thủ giết phụ thân, cô ta cũng đã chết.
Hết thảy tới quá nhanh, nhanh đến mức không có thời gian tự hỏi và thích ứng.
Tự chủ bản thân vẫn kiêu ngạo biến thành gông xiềng. Hắn hy vọng cỡ nào mình có thể giống người đàn ông trước mắt, mặc sức gào khóc phát tiết. Nhưng hắn không làm được. Cho dù nội tâm bởi vì thống khổ mà máu chảy thành sông, nước mắt của hắn vẫn bị trói chặt trong hốc mắt.
Bốn chữ nguyên soái đế quốc là vinh quang xâm nhập cốt tủy, cũng là sứ mệnh xâm nhập cốt tủy. Nó trói buộc cảm xúc của hắn, bởi vì hắn sợ một khi cảm xúc phát tiết, sẽ tựa như nước lũ tràn đê, không thể dừng lại.
Hayden hít vào một hơi thật sâu, nhếch môi với Mundra: “Ta không sao.”
Mundra đáp: “Không muốn cười thì đừng cười.”
Hayden hạ mi: “Được.” Dù vậy, khóe miệng hắn vẫn nhàn nhạt giương lên theo thói quen.
Trên không trung truyền đến tiếng ngâm xướng như có như không, mềm nhẹ như gió, mơ hồ như mây, lại thần thánh như ánh sáng.
Người đàn ông khẽ buông một nửa thi thể của Dorothy, đứng bật dậy nói: “Là bọn hắn! Là bọn hắn giết chết Dorothy!” Gã phóng về hướng thành Dans.
Gã ta chạy thực nhanh, thực gấp, giống như vừa mượn được khí lực từ nơi này, lao ra vài chục bước mới ngã sấp xuống, nhưng rất nhanh lại đứng lên, tiếp tục chạy về trước.
Khóe miệng Hayden không còn độ cong, sắc mặt ngưng trọng chưa từng có.
Mundra kéo ống tay áo hắn, “Không cần lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ anh.”
Hayden cúi đầu nhìn cậu.
Cho dù bị vạch trần giới tính, cậu vẫn ăn mặc như con gái, mặc cái váy hắn đưa, tóc qua thời gian đã dài đến bả vai, vén ra sau tai, nhìn vừa nhu thuận vừa đáng yêu.
Ăn mặc như vậy cảnh đẹp ý vui hơn bé trai nhiều.
Bởi vì tư tâm này, Hayden cũng không chủ động đề nghị cậu đổi lại trang phục, hai người cứ như vậy một cố ý xem nhẹ một không thèm nghĩ đến, tiếp tục duy trì biểu hiện giả đối nam nữ đồng hành bề ngoài.
Nhưng hiện tại, biểu hiện giả dối này ngăn không được bản tính nam nhi của “Monica”. Tại thời khắc nguy hiểm, lựa chọn đầu tiên của “Monica” không phải tránh ở phía sau hắn tìm kiếm sự bảo vệ, mà là nguyện ý đứng ở trước mặt hắn chống cự nguy hiểm. Nếu cậu là nữ, có lẽ mình sẽ rất cảm động. Dù sao, trong những người phụ nữ hắn biết, chỉ có Olivia được quyết đoán và dũng khí như vậy. Hắn thừa nhận, dù đối với Olivia không cứ bất cứ tình cảm nào vượt ra ngoài tình thầy trò, nhưng bà là người phụ nữ hắn tán thưởng nhất, trên người có được sự quyết đoán và kiên cường ngay cả đại đa số đàn ông cũng không theo kịp. Hắn cũng từng nghĩ đến tiêu chuẩn người phụ nữ hoàn mỹ trong cảm nhận của mình —
Xinh đẹp, điểm ấy không thể nghi ngờ. Trí tuệ, không phải thông minh một cách phô trương, mà là hàm súc thông tuệ. Dịu dàng, để mỗi lúc hắn mệt mỏi, có thể tìm đến để ổn định tâm linh. Kiên cường, hắn nguyện ý cho nàng dựa vào, bất luận là tâm linh hay thân thể, nhưng hắn cần bảo vệ không chỉ người yêu, còn có đế quốc, không thể thời thời khắc khắc đều ở bên người ái nhân, cho nên hắn hy vọng nàng có thể kiên cường sống tại thời điểm không có mình. Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, đó là có thể hấp dẫn ánh mắt mình, tại bất kì thời điểm nào trong bất kì đám người nào, mình đều có thể nhận ra người ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn chìm đắm trong đám phụ nữ, một là bởi vì cô đơn, kiếp sống quân nhân quá mức đơn điệu, thế nên mỗi lần về đế đô đều khiến hắn hận không thể chia thời gian thành năm sáu phần. Hai là bởi vì cô độc, cô độc vì tâm hồn trống rỗng. Cho dù quan hệ giữa hắn và mẫu thân mười phần thân mật, nhưng sau khi phụ thân rời khỏi, hắn biến thành người chủ gia đình, phải chống đỡ cùng mẫu thân, cho nên lâu lắm rồi hắn không còn giống đứa trẻ dốc bầu tâm sự với mẫu thân mà đã quen trở thành người đàn ông để mẫu thân có thể dựa vào, dù vậy sâu trong nội tâm, hắn vẫn hy vọng có một người hắn có thể không kiêng nể gì mà phàn nàn và thổ lộ.
Nếu —
Ánh mắt hắn nhìn Mundra thâm thúy và phức tạp.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa, hắn đã cho rằng mình thật sự tìm được một vị bạn lữ như vậy.
Đáng tiếc.
Chung quy vẫn kém một chút.
Hơn nữa chết tiệt là cái một chút trọng yếu nhất!
“Tâm tình không tốt, nói ra sẽ dễ chịu hơn.” Mundra cố gắng suy đoán tâm tình hắn lúc này từ trong ánh mắt chớp tắt của hắn.
Hayden thu lại tâm tư, giận dữ: “Gặp được lão địch thủ.”
Mundra hỏi: “Quang Minh thần hội?”
Hayden kinh ngạc: “Em biết?” Hắn bắt đầu cảnh giác. Thoạt nhìn, có vẻ cậu rất hiểu hắn, ngay cả gần đây đế quốc và Quang Minh thần hội trở mặt cũng tường tận, nhưng hiểu biết của mình với cậu ta quá ít. Chỉ biết cậu ta tên là Monica… Không, có khả năng ngay cả tên này cũng là giả.
“Em đúng là Monica?” Hayden biết bây giờ không phải là lúc để băn khoăn vấn đề này, nhưng miệng vẫn không kìm được hỏi.
Mundra nghiêng đầu sang một bên, “Anh nói là gia tộc Gulaba?”
Hayden nghe ngữ khí xa lạc của cậu khi nhắc đến gia tộc Gulaba, trong lòng bộp một cái, “Không phải?”
Mundra lắc đầu: “Không phải.”
Mắt Hayden trầm xuống: “Em rốt cục là ai?”
Mundra nghiêng từ bên này sang bên kia, cau mày, thần sắc buồn rầu, “Rất quan trọng sao?”
Hayden hỏi ngược lại: “Em thấy không quan trọng?”
“Anh không kêu là Hayden đối với tôi cũng như nhau.” Như sư phụ cậu vì bớt việc, trực tiếp lấy họ mình đặt làm tên cho cậu, cậu cũng không thấy không tốt chỗ nào, nhiều nhất có chút bất tiện nho nhỏ mà thôi.
“Với ta mà nói, rất quan trọng.” Vậy sẽ khiến cho hắn có cảm giác bị lừa gạt từ đầu đến cuối như thằng ngốc.
Tiếng ngâm xướng ngày càng vang dội.
Ánh sáng đột nhiên mãnh liệt như mặt trời.
Đột nhiên, khí vong linh hóa thành sương mù xanh ngắt bay lên trên, giống như cái ô thật lớn trên đầu, che luồng sáng kia.
Hayden nhìn nơi tiếp xúc giữa ánh sáng và khí vong linh, khẽ nhíu mày. Hắn không có chút hứng thú với cuộc chiến giữa pháp sư vong linh và Quang Minh thần hội bởi bọn họ đều coi đế quốc là kẻ địch, nếu bọn họ đấu đến hai bên cùng tổn thất, đối với đế quốc là chuyện tốt. Hắn thật sự để ý chính là, tại sao Quang Minh thần hội lại xuất hiện ở đây.
Đương nhiên hắn không cho rằng bọn họ tới tìm mình.
Nếu trước đó tấn công thành Mael lý do thật sự là do tử thần bày mưu đặt kế, vậy có lẽ Quang Minh thần hội đột nhiên tiến công thành Mael là mưu kế của nữ thần Quang Minh. Nếu đúng như vậy, đây là lần đầu tiên trong vòng mấy trăm năm thần và thần đọ sức.
Nghĩ đến đây, lòng hắn càng bất an nồng đậm.
Kanding đế quốc là láng giềng của Tây Côi Mạc. Nếu hai vị thần thật sự khai chiến ở Tây Côi Mạc, Kanding đế quốc có thể sẽ thành trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Mundra nói: “Tôi muốn đi xem.” Tuy không quen những pháp sư vong linh khác, nhưng suy cho cùng đều là đồng nghiệp, cậu không muốn nhìn bọn họ toàn quân bị diệt dưới thế công của Quang Minh thần hội.
Hayden gật đầu. Việc quan trọng trước mắt là tìm hiểu ý đồ của thần hội.
Hai người vụng trộm đến trước thành Dans.
Nơi đó đứng đầy các pháp sư vong linh mặc áo choàng đủ màu sắc. Tuy thường xuyên độc lai độc vãng, thờ ơ với chuyện của người khác, nhưng tại thời khắc sinh tử tồn vong, bọn họ vẫn tự động liên hợp.
Trước mặt họ đứng dàn một hàng tư tế quang minh. Hai tay bọn họ khép trong áo, mắt hướng xuống dưới, thoạt nhìn ôn hòa vô hại, nhưng hai phiến môi không ngừng khép mở lại chứng tỏ phiến bạch quang trên đỉnh đầu pháp sư vong linh thật sự xuất phát từ đây.
Sương xanh và bạch quang giằng co không dứt.
Hayden có chút thất vọng. Kỳ thật hắn hy vọng nhìn thấy song phương giương thương múa kiếm, ít nhất có thể từ lời nói biết được mục đích đến đây của Quang Minh thần hội.
Không biết có phải thần vận mệnh nghe thấy tiếng lòng của Hayden hay không, phía sau tư tế quang minh chậm rãi xuất hiện một đoàn xe. Xe là xe chở tù, tổng cộng có năm cỗ, mỗi một cỗ giam giữ năm sáu người. Bên cạnh xe là kỵ sĩ thần thánh khí phách hiên ngang cưỡi ngựa trắng.
Bọn họ sắp tới gần.
Hayden chú ý thấy trong xe chở tù đầu tiên có vài gương mặt quen thuộc – phụ nhân trong nhà đá và đám kỵ sĩ kia.
Một thân ảnh thuần trắng trôi nổi trên đầu đoàn xe. Dù mặt ông ta có hơi tròn, dáng người không đạt tiêu chuẩn, nhưng phàm là người biết ông ta không ai dám khinh thường. Bởi vì ông ta chính là tư tế quang minh cấp bảy địa vị gần với tư tế cấp tám của Quang Minh thần hội, cũng là người nối nghiệp tư tế cấp tám được xem trọng nhất – Meron. Ông ta từng đại biểu cho Quang Minh thần hội cùng đám người Hydeine học viện ma pháp St Paders, Bradley nghiệp đoàn ma pháp liên thủ thủ vệ Langzan, vì vậy thanh danh lan truyền càng lớn, được cho là nhân vật số bốn ở thần hội. Ông ta xuất hiện nơi xa xôi ngàn dặm này, đủ để thể hiện độ coi trọng của thần hội với nơi đây!
“Những chú dê lạc đường a, chẳng lẽ các ngươi còn muốn tiếp tục chấp mê không tỉnh ngộ?” Meron cầm trên tay một thần trượng quang minh vàng óng, vượt qua đoàn xe, đứng trên hàng tư tế quang minh, “Đây là thế giới nữ thần quang minh chấp chưởng! Các ngươi là thần dân của nữ thần quang minh, tại sao lại muốn dựa vào tử thần?”
“Thối lắm!”
Trong đám pháp sư vong linh phát ra tiếng mắng.
Sắc mặt Meron không thay đổi, “Phản kháng chỉ phí công. Chiến hữu của các ngươi đã sáng suốt đầu hàng, chẳng lẽ các ngươi không định học tập bọn họ, cùng bọn họ đứng chung một chỗ?”
“Pháp sư vong linh không có chiến hữu.” Một pháp sư vong linh phì cười.
Các pháp sư vong linh khác sôi nổi phụ họa.
Meron nói: “Vậy tại sao các ngươi lại tụ tập cùng chiến đấu?”
“Bởi vì bọn ngươi là kẻ địch chung của chúng ta! Pháp sư vong linh chỉ chiến đấu vì bản thân!”
Người liên tục mở miệng kia rốt cục khiến cho Meron đặc biệt chú ý. Meron nhìn ông ta toàn thân cao thấp khóa trong áo bào pháp sư màu xám, mỉm cười: “Có thể cho ta biết tên của ngươi?”
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xám rốt cục ngẩng đầu, lộ ra gương mặt gầy yếu như người đói, “Condralph.”
Ánh mắt Meron khẽ lóe, “A. Nghe nói dựa theo cấp bậc của ma pháp sư, ngươi là cấp mười.”
Condralph nói: “Không cần dùng phương pháp của người thường đến phỏng đoán chúng ta! Chúng ta là pháp sư vong linh, là khác biệt, là độc đáo!”
Ngôn ngữ kiêu ngạo của ông ta chỉ đổi được tiếng phụ họa của hai ba pháp sư vong linh khác, đại đa số vẫn trầm mặc đối kháng với quang mang càng ngày càng mạnh.
Meron nói: “Được rồi. Nhóm ngươi đã kiên trì chiến đấu, ta đành hầu hạ thật tốt.” Ông ta đáp xuống từ không trung, chậm rì rì lùi lại mấy bước, chỉ thần trượng về phía trước.
Nhóm kỵ sĩ thần thánh đang ngồi trên lưng ngựa đột nhiên xông ra!
Dưới tình huống phó đoàn trưởng không có mặt, Meron là chỉ huy của bọn họ.
Khoảnh khắc đoàn kỵ sĩ thần thánh xông lên, trước mặt các pháp sư vong linh cũng xuất hiện một đám kỵ sĩ vong linh!
Nhân số của kỵ sĩ vong linh chiếm ưu thế áp đảo, nhưng dù sao chúng cũng đang đối mặt với kỵ sĩ đoàn đệ nhất Mộng đại lục. Chỉ mười người cũng có thể phát ra uy lực của một trăm người.
Mắt thấy kỵ sĩ vong linh sắp bại dưới tay kỵ sĩ thần thánh, các pháp sư vong linh rốt cục hết kiên nhẫn, xuất động vu thi.
Gần trăm vu thi nổi giữa không trung, trông mười phần hùng tráng. Nhất là dưới động tác múa may ma pháp bổng của bọn họ, nước lửa đất ba phương tiến đánh, rốt cục giảm bớt thế công của đoàn kỵ sĩ thần thánh, ngay cả hàng tư tế quang minh cũng bị liên lụy, không thể không lui về phía sau.
Bất quá pháp sư vong linh còn chưa kịp cao hứng, liền nhìn thấy thần trượng của Meron vung lên, quang mang vàng rực từ bốn phía hội tụ, thẩm thấu kết giới nước lửa, vọt tới các pháp sư vong linh.
Thần lực quang minh đối với pháp sư vong linh là đả kích trí mạng.
Toàn bộ pháp sư vong linh đứng trước nhất tề thống khổ ngồi sụp xuống. Vu thi bọn họ khống chế lập tức dừng lại.
Thế cục lần thứ hai xoay vần.
Đúng lúc này, người đàn ông ồn ào đòi báo thù cho Dorothy vẫn luôn xen lẫn trong đám pháp sư vong linh đột nhiên giơ cao pháp trượng, cao giọng đọc chú ngữ. Theo thanh âm của gã, một vu thi toàn thân xanh đến phát đen, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt anh tuấn khi còn sống xuất hiện trước mắt…
“Vu yêu?” Trong mắt Mundra phát ra quang mang, lập tức nghe thấy Hayden thất thanh hô: “Phụ thân!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.