Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 83: Tìm kiếm linh hồn (ba)
Tô Du Bính
13/01/2017
Mundra nhìn vẻ mặt của Hayden lập tức trở nên đờ đẫn, nghiêng người mời, “Muốn vào không?”
Tầm mắt Hayden chạy từ bờ vai cậu xuống tay, khi nhìn thấy bàn tay phải thiếu mất một ngón, trong lòng nhói đau. Hắn quỳ một gối, nâng tay cậu lên, ngón cái dịu dàng vuốt ve, “Đau không?”
Mundra đáp: “Không đau.”
Hayden lấy ra một chiếc hộp nhỏ rộng chừng hai ngón, dài bằng một ngón từ trong túi không gian, dùng ngón cái đẩy nhẹ.
Vị nước thuốc nhàn nhạt tràn ra.
Bên trong là một ngón út màu lục, móng tay đã được cắt sửa cẩn thận, nước thuốc cũng bôi rất đều.
Mundra kinh ngạc nhận lấy, “Ngón tay của tôi.”
Hayden nói: “Ta không biết phải bảo quản nó thế nào, chỉ có thể dùng phương pháp bảo quản thi thể em dạy ta.”
Mundra nhếch môi cao hứng: “Vậy là được rồi.”
Hayden hỏi: “Có thể nối vào không?”
Mundra đáp: “Có, may lại là được.” Cậu nói xong, xoay người về phòng ngồi xuống, sau đó lấy ra một hộp kim chỉ. Trong hòm có tổng cộng sáu cây kim kích thước khác nhau, Mundra chọn ra cây nhỏ nhất, sau đó xuyên chỉ đen qua lỗ kim.
Hayden vừa bước vào phòng liền cảm thấy hơi thở của một người khác. Tuy đối phương cố gắng che giấu sự tồn tại của mình, nhưng hô hấp cùng nhịp tim đã bán đứng vị trí của hắn ta.Hắn cúi đầu nhìn Mundra, phát hiện cậu đang chuẩn bị ghim kim, không khỏi nhớ tới đường chỉ nối đầu với cổ của phụ thân, hơi kinh hãi, nắm tay cậu hỏi: “Em định cứ như vậy mà may lại à?”
Mundra so hai tay, đưa ngón út cho hắn: “Anh cầm hộ tôi.”
Hayden bị động nhận lấy ngón tay.
Mundra kê sát tay phải vào, sau đó tay trái cầm kim, chuẩn bị đâm xuống.
“Từ từ.” Hayden nhịn không được lần thứ hai cắt ngang, khó tin hỏi lại lần nữa: “Cứ như vậy mà may lại á?”
Mundra gật đầu.
Hayden lại hỏi: “Không cần bôi thuốc sao? Hay là… ta giúp em tìm một bác sĩ nhé?”
“Để làm gì?” Mundra hỏi lại.
Hayden nói: “Em chỉ có một tay không tiện.”
Mundra nghĩ nghĩ, cầm lại ngón tay, rồi đưa kim cho hắn: “Anh làm đi.”
Hayden: “…”
Mundra dỗ dành: “Đừng sợ.”
Hayden: “…” Cảnh tượng này mới buồn cười làm sao, bản thân cầm kim lại được một thiếu niên mới mười mấy tuổi dỗ dành đừng sợ. Nhưng hắn cười không nổi, vì hắn phát hiện tay mình thế mà lại thật sự run rẩy.
Mundra cầm tay hắn, nhẹ nhàng xuyên kim qua phần da gần miệng vết thương của ngón út kia, sau đó kê tay phải vào, “Đâm tiếp vào tay tôi đi.”
Hayden hỏi: “May xong rồi, miệng vết thương trên ngón tay em có thể khép lại chứ?”
Mundra lắc đầu: “Không thể.”
Hayden nói: “Vậy tại sao nhất định phải may lại?”
Mundra đáp: “Vì nó là ngón tay của tôi.”
Hayden: “…”
“A, từ từ.” Mundra lại lấy ra từ túi không gian một cây kim mảnh dài không biết làm từ gì, xuyên qua ngón út, sau đó đâm vào miệng viết thương trên tay phải.
Hayden biến sắc.
Mundra chỉ hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Cố định lại, dễ may hơn.”
……..
Hayden rốt cuộc đã biết, nếu hắn không xuống tay, có lẽ Mundra sẽ dùng càng nhiều phương thức đến hành hạ bản thân hơn. Tay trái hắn nâng bàn tay cắm ngón út màu lục kia, tay phải cầm kim, lẳng lặng đâm vào.
“Nếu đau thì cắn ta nhé.” Dù nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào ngón tay.
Mundra đáp: “Không sao.” Năng lực chịu đau của pháp sư vong linh rất mạnh.
Hayden may cũng không nhanh. Dù trong lòng sốt ruột chết đi được, hắn vẫn cố gắng làm cho mình thả chậm tốc độ, mỗi một kim đều phải dừng ở đúng vị trí. Vất vả lắm mới may xong một vòng rồi cắt chỉ, trán và lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cám ơn.” Mundra vừa lòng nhìn ngón tay nho nhỏ của mình, sau đó lôi ra một đống xương cốt, thử chồng mấy khúc. Tuy vẫn không quá linh hoạt, không thể giữ cân bằng như trước, nhưng so với trước có tốt hơn chút.
Cậu thực vừa lòng.
Hayden nhìn cậu nhóc mặc đồ pháp sư chơi với đống xương đến say sưa trước mắt, trong lòng bỗng hoảng hốt.
Hắn biết đối với bản thân, Mundra rất đặc biệt. Đặc biệt đến mức nào, cứ nhìn hắn đã vì cậu mà bỏ qua lập trường của đế quốc xé rách da mặt với Quang Minh Thần hội là biết. Nhưng mà, khi đó Mundra đang bị vây trong hiểm cảnh, hắn chỉ toàn tâm toàn muốn cứu người ra, không có thời gian lẫn không gian đi lo lắng tương lai của cả hai.
Hiện tại Mundra đã được cứu, đang ngồi ở nơi hắn có thể chạm tay vào được, nhưng hắn lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người còn xa xôi hơn cả lúc ở Quang Minh thần điện.
Pháp sư vong linh này thật sự là người mà hắn thích sao?
Hắn nhìn sườn mặt của Mundra, bỗng phát hiện bản thân chẳng thể lập tức khẳng định đáp án.
Rầm.
Tháp xương mới chồng được năm tầng đã sập xuống.
Hayden nhẹ giọng: “Em vẫn đang bị thương, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Mundra nghi hoặc: “Tôi đang nghỉ ngơi a.”
Hayden bảo: “Ý ta là nằm trên giường nghỉ ngơi ấy.”
Mundra nhìn nhìn hắn, yên lặng thu hồi xương cốt, sau đó bò lên giường, nằm thẳng tắp, nhắm mắt lại.
Hayden đứng cuối giường nhìn cậu một lúc lâu, lặng lẽ thở dài, ánh mắt cố ý vô tình quét về phía tủ quần áo, xoay người ra khỏi cửa.
Giây lát cánh cửa khép lại, Mundra mở mắt.
Cửa tủ lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, Rhodes ở trong khe quan sát hồi lâu mới chui ra, nhỏ giọng hỏi: “Đi rồi à?”
Mundra ngồi dậy: “Đi rồi.”
Rhodes nhẹ nhàng thở ra, lập tức hồ nghi hỏi: “Hình như vừa nãy ta nghe thấy ngươi bảo hắn, tạm thời không nên gặp mặt?”
Mundra gật đầu.
“Tại sao?” Rhodes nghi hoặc, “Ta nhìn ra, hắn rất quan tâm đến ngươi.”
Mundra đáp: “Tôi muốn trở nên mạnh hơn.”
Rhodes nói: “Đại đa số đều kỳ vọng như vậy.”
Mundra nói tiếp: “Nhưng ở bên Hayden, tôi sẽ không tự chủ được mà ỷ lại anh ấy. Như thế không tốt.”
Nhìn cậu phiền não nhíu mày, Rhodes há miệng thở dốc, nhưng không biết nên nói gì. Phiền não của Mundra thấy thế nào cũng giống như rối rắm và ngây thơ của thiếu niên biết yêu lần đầu, là bề trên, thời điểm này đáng lẽ hắn phải đứng ra khuyên bảo. Nhưng với kẻ sống hơn nửa đời còn chưa có mối tình đầu mà nói, nhiệm vụ này hiển nhiên quá mức nặng nề phức tạp.
“Vẫn là… đi ngủ sớm đi.”
Rhodes chỉ có thể nói thế.
Có lẽ sau khi tỉnh ngủ tất cả sẽ trở nên tốt đẹp, hắn hy vọng như vậy.
Biết Mundra bằng lòng đánh thức Audis, đêm đó Murdoch phái người đưa tới một rương nhỏ bảo thạch. Pháp sư vong linh tuy không khao khát bảo thạch mãnh liệt như ma pháp sư nguyên tố, nhưng bọn họ có thể dùng bảo thạch để võ trang cho vu thi của mình, khiến cho vu thi cường đại hơn. Cho nên Mundra vẫn thực vừa lòng với thùng lễ vật này.
Không chỉ có vậy, người tới còn mang một phong thư mời, kí tên Gregory.
“Tìm thấy Gregory rồi?” Ciro thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không muốn phát sinh thêm chuyện gì khiến cho đế quốc đang bị vây trong hỗn loạn càng trở nên hỗn loạn bất an.
Hayden nói: “Đúng vậy, có điều chỉ có một mình hắn.”
Ciro kinh ngạc: “Ta nhớ cậu đã nói có một ma pháp sư đồng hành với hắn.”
Hayden đáp: “Chính xác. Nhưng lúc chúng ta tìm được Gregory, không thấy tung tích kẻ nào khác xung quanh.”
Ciro hỏi: “Gregory nói sao?”
Hayden trả lời: “Hắn không biết.”
Ciro cau mày: “Chẳng lẽ đầu của hắn…” Audis còn chưa tỉnh, hắn không muốn người thừa kế còn lại của gia tộc Dana gặp phải bất trắc. Đế quốc đang vào lúc tận dụng sức người sức của, chính là thời điểm cần bọn họ tận lực.
“Đúng vậy. Hắn lại mất trí nhớ.” Hayden dừng một chút rồi bảo: “Hoặc là nói, hắn khôi phục ký ức. Ý ta là, hắn khôi phục ký ức ban đầu, lại quên mất ký ức khi mất trí nhớ.”
Chỉ cần không phải hôn mê bất tỉnh là được rồi.
Ciro nói: “Nghe thực phức tạp.”
Hayden đáp: “Ta cũng hy vọng có thể đơn giản hóa một chút.”
“Dù thế nào thì đây vẫn là một tin tốt.” So với người thừa kế gia tộc Dana, một ma pháp sư trẻ tuổi liền có vẻ nhỏ bé không đáng kể. Ciro thuận miệng nói câu tiếp tục tìm kiếm rồi bỏ qua chuyện này.
Hayden mỉm cười đồng ý, trong lòng lại có tính toán khác.
Tầm mắt Hayden chạy từ bờ vai cậu xuống tay, khi nhìn thấy bàn tay phải thiếu mất một ngón, trong lòng nhói đau. Hắn quỳ một gối, nâng tay cậu lên, ngón cái dịu dàng vuốt ve, “Đau không?”
Mundra đáp: “Không đau.”
Hayden lấy ra một chiếc hộp nhỏ rộng chừng hai ngón, dài bằng một ngón từ trong túi không gian, dùng ngón cái đẩy nhẹ.
Vị nước thuốc nhàn nhạt tràn ra.
Bên trong là một ngón út màu lục, móng tay đã được cắt sửa cẩn thận, nước thuốc cũng bôi rất đều.
Mundra kinh ngạc nhận lấy, “Ngón tay của tôi.”
Hayden nói: “Ta không biết phải bảo quản nó thế nào, chỉ có thể dùng phương pháp bảo quản thi thể em dạy ta.”
Mundra nhếch môi cao hứng: “Vậy là được rồi.”
Hayden hỏi: “Có thể nối vào không?”
Mundra đáp: “Có, may lại là được.” Cậu nói xong, xoay người về phòng ngồi xuống, sau đó lấy ra một hộp kim chỉ. Trong hòm có tổng cộng sáu cây kim kích thước khác nhau, Mundra chọn ra cây nhỏ nhất, sau đó xuyên chỉ đen qua lỗ kim.
Hayden vừa bước vào phòng liền cảm thấy hơi thở của một người khác. Tuy đối phương cố gắng che giấu sự tồn tại của mình, nhưng hô hấp cùng nhịp tim đã bán đứng vị trí của hắn ta.Hắn cúi đầu nhìn Mundra, phát hiện cậu đang chuẩn bị ghim kim, không khỏi nhớ tới đường chỉ nối đầu với cổ của phụ thân, hơi kinh hãi, nắm tay cậu hỏi: “Em định cứ như vậy mà may lại à?”
Mundra so hai tay, đưa ngón út cho hắn: “Anh cầm hộ tôi.”
Hayden bị động nhận lấy ngón tay.
Mundra kê sát tay phải vào, sau đó tay trái cầm kim, chuẩn bị đâm xuống.
“Từ từ.” Hayden nhịn không được lần thứ hai cắt ngang, khó tin hỏi lại lần nữa: “Cứ như vậy mà may lại á?”
Mundra gật đầu.
Hayden lại hỏi: “Không cần bôi thuốc sao? Hay là… ta giúp em tìm một bác sĩ nhé?”
“Để làm gì?” Mundra hỏi lại.
Hayden nói: “Em chỉ có một tay không tiện.”
Mundra nghĩ nghĩ, cầm lại ngón tay, rồi đưa kim cho hắn: “Anh làm đi.”
Hayden: “…”
Mundra dỗ dành: “Đừng sợ.”
Hayden: “…” Cảnh tượng này mới buồn cười làm sao, bản thân cầm kim lại được một thiếu niên mới mười mấy tuổi dỗ dành đừng sợ. Nhưng hắn cười không nổi, vì hắn phát hiện tay mình thế mà lại thật sự run rẩy.
Mundra cầm tay hắn, nhẹ nhàng xuyên kim qua phần da gần miệng vết thương của ngón út kia, sau đó kê tay phải vào, “Đâm tiếp vào tay tôi đi.”
Hayden hỏi: “May xong rồi, miệng vết thương trên ngón tay em có thể khép lại chứ?”
Mundra lắc đầu: “Không thể.”
Hayden nói: “Vậy tại sao nhất định phải may lại?”
Mundra đáp: “Vì nó là ngón tay của tôi.”
Hayden: “…”
“A, từ từ.” Mundra lại lấy ra từ túi không gian một cây kim mảnh dài không biết làm từ gì, xuyên qua ngón út, sau đó đâm vào miệng viết thương trên tay phải.
Hayden biến sắc.
Mundra chỉ hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Cố định lại, dễ may hơn.”
……..
Hayden rốt cuộc đã biết, nếu hắn không xuống tay, có lẽ Mundra sẽ dùng càng nhiều phương thức đến hành hạ bản thân hơn. Tay trái hắn nâng bàn tay cắm ngón út màu lục kia, tay phải cầm kim, lẳng lặng đâm vào.
“Nếu đau thì cắn ta nhé.” Dù nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào ngón tay.
Mundra đáp: “Không sao.” Năng lực chịu đau của pháp sư vong linh rất mạnh.
Hayden may cũng không nhanh. Dù trong lòng sốt ruột chết đi được, hắn vẫn cố gắng làm cho mình thả chậm tốc độ, mỗi một kim đều phải dừng ở đúng vị trí. Vất vả lắm mới may xong một vòng rồi cắt chỉ, trán và lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cám ơn.” Mundra vừa lòng nhìn ngón tay nho nhỏ của mình, sau đó lôi ra một đống xương cốt, thử chồng mấy khúc. Tuy vẫn không quá linh hoạt, không thể giữ cân bằng như trước, nhưng so với trước có tốt hơn chút.
Cậu thực vừa lòng.
Hayden nhìn cậu nhóc mặc đồ pháp sư chơi với đống xương đến say sưa trước mắt, trong lòng bỗng hoảng hốt.
Hắn biết đối với bản thân, Mundra rất đặc biệt. Đặc biệt đến mức nào, cứ nhìn hắn đã vì cậu mà bỏ qua lập trường của đế quốc xé rách da mặt với Quang Minh Thần hội là biết. Nhưng mà, khi đó Mundra đang bị vây trong hiểm cảnh, hắn chỉ toàn tâm toàn muốn cứu người ra, không có thời gian lẫn không gian đi lo lắng tương lai của cả hai.
Hiện tại Mundra đã được cứu, đang ngồi ở nơi hắn có thể chạm tay vào được, nhưng hắn lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người còn xa xôi hơn cả lúc ở Quang Minh thần điện.
Pháp sư vong linh này thật sự là người mà hắn thích sao?
Hắn nhìn sườn mặt của Mundra, bỗng phát hiện bản thân chẳng thể lập tức khẳng định đáp án.
Rầm.
Tháp xương mới chồng được năm tầng đã sập xuống.
Hayden nhẹ giọng: “Em vẫn đang bị thương, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Mundra nghi hoặc: “Tôi đang nghỉ ngơi a.”
Hayden bảo: “Ý ta là nằm trên giường nghỉ ngơi ấy.”
Mundra nhìn nhìn hắn, yên lặng thu hồi xương cốt, sau đó bò lên giường, nằm thẳng tắp, nhắm mắt lại.
Hayden đứng cuối giường nhìn cậu một lúc lâu, lặng lẽ thở dài, ánh mắt cố ý vô tình quét về phía tủ quần áo, xoay người ra khỏi cửa.
Giây lát cánh cửa khép lại, Mundra mở mắt.
Cửa tủ lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, Rhodes ở trong khe quan sát hồi lâu mới chui ra, nhỏ giọng hỏi: “Đi rồi à?”
Mundra ngồi dậy: “Đi rồi.”
Rhodes nhẹ nhàng thở ra, lập tức hồ nghi hỏi: “Hình như vừa nãy ta nghe thấy ngươi bảo hắn, tạm thời không nên gặp mặt?”
Mundra gật đầu.
“Tại sao?” Rhodes nghi hoặc, “Ta nhìn ra, hắn rất quan tâm đến ngươi.”
Mundra đáp: “Tôi muốn trở nên mạnh hơn.”
Rhodes nói: “Đại đa số đều kỳ vọng như vậy.”
Mundra nói tiếp: “Nhưng ở bên Hayden, tôi sẽ không tự chủ được mà ỷ lại anh ấy. Như thế không tốt.”
Nhìn cậu phiền não nhíu mày, Rhodes há miệng thở dốc, nhưng không biết nên nói gì. Phiền não của Mundra thấy thế nào cũng giống như rối rắm và ngây thơ của thiếu niên biết yêu lần đầu, là bề trên, thời điểm này đáng lẽ hắn phải đứng ra khuyên bảo. Nhưng với kẻ sống hơn nửa đời còn chưa có mối tình đầu mà nói, nhiệm vụ này hiển nhiên quá mức nặng nề phức tạp.
“Vẫn là… đi ngủ sớm đi.”
Rhodes chỉ có thể nói thế.
Có lẽ sau khi tỉnh ngủ tất cả sẽ trở nên tốt đẹp, hắn hy vọng như vậy.
Biết Mundra bằng lòng đánh thức Audis, đêm đó Murdoch phái người đưa tới một rương nhỏ bảo thạch. Pháp sư vong linh tuy không khao khát bảo thạch mãnh liệt như ma pháp sư nguyên tố, nhưng bọn họ có thể dùng bảo thạch để võ trang cho vu thi của mình, khiến cho vu thi cường đại hơn. Cho nên Mundra vẫn thực vừa lòng với thùng lễ vật này.
Không chỉ có vậy, người tới còn mang một phong thư mời, kí tên Gregory.
“Tìm thấy Gregory rồi?” Ciro thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không muốn phát sinh thêm chuyện gì khiến cho đế quốc đang bị vây trong hỗn loạn càng trở nên hỗn loạn bất an.
Hayden nói: “Đúng vậy, có điều chỉ có một mình hắn.”
Ciro kinh ngạc: “Ta nhớ cậu đã nói có một ma pháp sư đồng hành với hắn.”
Hayden đáp: “Chính xác. Nhưng lúc chúng ta tìm được Gregory, không thấy tung tích kẻ nào khác xung quanh.”
Ciro hỏi: “Gregory nói sao?”
Hayden trả lời: “Hắn không biết.”
Ciro cau mày: “Chẳng lẽ đầu của hắn…” Audis còn chưa tỉnh, hắn không muốn người thừa kế còn lại của gia tộc Dana gặp phải bất trắc. Đế quốc đang vào lúc tận dụng sức người sức của, chính là thời điểm cần bọn họ tận lực.
“Đúng vậy. Hắn lại mất trí nhớ.” Hayden dừng một chút rồi bảo: “Hoặc là nói, hắn khôi phục ký ức. Ý ta là, hắn khôi phục ký ức ban đầu, lại quên mất ký ức khi mất trí nhớ.”
Chỉ cần không phải hôn mê bất tỉnh là được rồi.
Ciro nói: “Nghe thực phức tạp.”
Hayden đáp: “Ta cũng hy vọng có thể đơn giản hóa một chút.”
“Dù thế nào thì đây vẫn là một tin tốt.” So với người thừa kế gia tộc Dana, một ma pháp sư trẻ tuổi liền có vẻ nhỏ bé không đáng kể. Ciro thuận miệng nói câu tiếp tục tìm kiếm rồi bỏ qua chuyện này.
Hayden mỉm cười đồng ý, trong lòng lại có tính toán khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.