Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 87: Tìm kiếm linh hồn (bảy)

Tô Du Bính

13/01/2017

Khi bọn họ trở lại nơi ở, đã là chạng vạng.

Nhà ăn biệt thự bày đồ ăn lên bàn, để cho người đến lấy. Các pháp sư vong linh khác đang trầm mặc chiếm cứ một khu vực nhỏ trên bàn lớn, duy trì khoảng cách một cánh tay với người khác. Thấy Mundra tiến vào, các pháp sư vong linh đều dừng động tác ăn. Dù Mundra không tận lực phô trương thân phận, bọn hắn vẫn nghe đến cái tên này. Đối với pháp sư vong linh, Mundra tuyệt đối không phải một cái tên thân thiện.

Mundra như không phát hiện bọn họ đề phòng mình, ngồi xuống đầu còn lại của bàn lớn cùng Rhodes, thản nhiên bắt đầu ăn.

Các pháp sư vong linh khác quan sát một lát, thấy bọn họ ngoại trừ ăn cơm không làm gì dị thường, mới tiếp tục cùng ăn, có điều động tác rõ ràng nhanh gấp hai ba lần.

Chờ Mundra và Rhodes ăn xong, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Rhodes nuốt tảng thịt bò cuối cùng, dùng khăn ăn lau miệng, nghi hoặc nhìn Mundra: “Ngươi ăn cũng không ít, tại sao không béo lên được nhỉ?”

Mundra nói: “Bởi vì tôi ăn thịt bò.”

Khóe miệng Rhodes co giật, “Ta xác định cái ta vừa nuốt vào cũng không phải thịt người.”

Mundra quay đầu đánh giá hắn.

Rhodes hỏi: “Nhìn cái gì?”

Mundra đáp: “Có lẽ thuộc tính của ông và nó giống nhau.”

Rhodes: “…”

Đến tối, Rhodes ngẫm lại tình hình hôm nay, sợ đế quốc sai người chạy tới thuyết khách, vẫn không yên lòng chạy sang ân cần dạy bảo Mundra đang nghiêm túc chà vu thi: “Tuyệt đối không được đi vong linh giới, ít nhất hiện tại không thể đi.”

Mundra nâng tay vu thi: “Ông chà khối này không kỹ.”

“Chỗ nào?” Rhodes đến gần.

“Chỗ này có một nơi dày hơn.” Mundra bắt bẻ.

Rhodes nói: “Ừ nhỉ, có lẽ chà không đều… mà ta có định triển lãm nó đâu.”

Mundra lôi nước thuốc ra nhỏ một giọt, khối màu lục dày bị pha loãng.

Rhodes nhìn cậu cẩn thận để ý chi tiết, lắc đầu: “Ngươi còn xoi mói hơn cả lão Mundra.”

Cửa đột nhiên bị gõ nhẹ.

Rhodes cả kinh, theo bản năng chạy ra ban công, rất nhanh lại lộn trở về, ngựa quen đường cũ mở tủ quần áo chui vào, nhẹ nhàng đóng cửa tủ.

Bên này, Mundra vừa lúc mở cửa.

Frank do dự đứng ở cửa, vẻ mặt bất an, “Thật có lỗi, quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”

Mundra nói: “Ta đang đợi cậu.”

Frank sửng sốt, “Ngài biết ta muốn đến?”



“Khi ta rời đi, ánh mắt cậu nói điều đó.” Mundra nghiêng người.

Frank kích động bước về phía trước một bước, lại sợ mạo phạm đến cậu, cẩn thận lui về sau nửa bước mới mở miệng: “Vậy ngài nhất định biết ý đồ đến đây của ta.”

Mundra trả lời: “Cậu muốn đi cứu Audis.”

Frank kiên định: “Đúng.”

Mundra khó hiểu nhìn cậu, “Vong linh giới rất nguy hiểm.”

Frank nói: “Trong đời ai cũng có một người dù phải trả bất cứ giá nào vô luận phải chịu nguy hiểm đến đâu cũng muốn cứu.”

Đầu Mundra bất giác nghiêng sang một bên, trong óc hiện lên hình ảnh Hayden một mình xông vào đài hỏa hình, bảo vệ mình sau lưng, mơ hồ nắm được đáp án.

Frank cố kiềm chế giọng nói của mình không cho nó run rẩy vì khẩn trương, “Ta biết yêu cầu của ta có lẽ thật quá đáng, ngài hoàn toàn có thể từ chối. Nhưng, nhưng ta vẫn muốn nói ra… Ngài có thể cho ta mượn chìa khóa đến vong linh giới được không?” Ánh mắt cậu gắt gao dán vào cậu bé, đồng tử hơi co rút, hít thở yếu ớt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng trệ.

“Không thể.” Mundra đáp.

Hô hấp của Frank dừng lại, lập tức thở dài một hơi. Cậu gục đầu xuống, hai tay kéo chặt vạt áo, rất muốn thẳng sống lưng, dùng từ ngữ thỏa đáng chấm dứt buổi gặp này, sau đó giữ thể diện rời đi, nhưng cơ thể lại không nghe đầu óc sai khiến, cánh tay chậm chí khẽ run rẩy.

“Chìa khóa vong linh giới là một câu chú ngữ.” Mundra sau đó chậm rãi nói tiếp, “Chỉ có pháp sư vong linh mới có thể mở ra.”

Hai vai Frank hạ xuống, ngẩng đầu hỏi: “Nếu ta có thể tìm được pháp sư vong linh, ngài có sẵn lòng…”

Mundra cắt ngang: “Trừ phi pháp sư vong linh cậu tìm là ta.”

Tư duy của Frank rõ ràng trở nên trì độn, tim đập loạn nhịp hỏi lại: “Tìm ngài?”

Mundra mặc kệ lời vừa rồi của cậu ta rõ ràng mang theo ý nghi vấn, phi thường trang trọng gật đầu: “Ta bằng lòng với cậu.”

Frank lúc sau mới lấy lại tinh thần, không dám tin mở to hai mắt: “Ngài, ngài thật sự bằng lòng… theo giúp ta sao?”

Mundra nói: “Vong linh giới là điện phủ trong cảm nhận của mỗi pháp sư vong linh.”

Frank kích động nắm bờ vai cậu: “Cám ơn!”

Mundra nói tiếp: “Có điều ta cần một ít tài liệu.”

Frank đáp: “Đương nhiên, cần cái gì ta đều toàn lực phối hợp!” Dù cậu không thể làm được, tin rằng gia tộc Dana nhất định có thể làm được.

Mundra đưa một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn cho cậu ta.

Frank thế mới biết câu “Ta đang đợi cậu” là thật lòng, càng cảm thấy cảm động, mặc kệ Mundra đi vong linh giới với mục đích gì, với cậu mà nói, đều là ánh lửa hy vọng giữa đêm đen tuyệt vọng, ý nghĩa không tầm thường. Cậu trịnh trọng thề: “Dù Audis có thể cứu được hay không, ta đều cảm kích ngài suốt đời. Nếu ta chết, ngài có thể biến ta thành vu thi. Nếu ta không chết, ta cũng sẽ cố hết sức hoàn thành bất cứ yêu cầu gì ngài đề xuất.” Cậu cẩn thận cất tờ giấy vào túi không gian, sau đó hành lễ cáo biệt của bề dưới với bề trên. Khi cậu xoay người, lại nhìn thấy Hayden đang đứng trong hành lang, xem ra đã đứng rất lâu.

“Nguyên soái.” Cậu thở nhẹ. Câu chuyện của Mundra và Hayden đã lan truyền khắp Fariel, cho nên cậu biết rõ Hayden đã từng vì Mundra làm ra hành động điên cuồng thế nào, mà vừa rồi cậu vì tư tâm kéo Mundra vào một nguy hiểm khác, điều này khiến cho ánh mắt cậu trở nên mất tự nhiên.

Hayden mỉm cười.



Frank thấp thỏm bước về trước, khi lướt qua, Hayden đột nhiên nói: “Cậu nói rất đúng, ai cũng có một người dù phải gặp nguy hiểm cũng muốn cứu.”

Frank dừng bước, Hayden đã đi tìm Mundra, hai người đứng ở cửa liếc mắt nhìn nhau, không nói gì cùng đi vào phòng. Cửa nhẹ nhàng đóng, bỏ lại những người khác ở một thế giới khác. Trong lòng cậu nhất thời sinh ra một cỗ hâm mộ cực kỳ.

Nhưng trò chuyện giữa Hayden và Mundra hiển nhiên không lãng mạn và ấm áp như Frank tưởng tượng. Trên thực tế, Hayden hiện đang phi thường tức giận, không chỉ tức Mundra, còn tức cả bản thân. Tức Mundra dễ dàng đáp ứng đi vào nơi nguy hiểm, càng tức tư tâm của mình. Bởi vì tiềm thức hắn muốn Mundra lưu lại, chẳng sợ đây là đường sống duy nhất của Audis.

“Ta có thể mời một vị pháp sư vong linh.” Hayden ẩn ý mở miệng, “Nếu chìa khóa vong linh giới chỉ có thể mở bởi vong linh pháp sư.”

Mundra ngẩng đầu nhìn hắn, “Tôi chính là pháp sư vong linh.”

Hayden cười khổ: “Ta hy vọng có thể chọn người khác.”

Mundra đáp: “Tôi sẽ đá hắn ra khỏi danh sách.”

……..

Ngay cả ta cũng đá ra hả?

Rhodes trốn trong tủ bất bình nghĩ. Trước đó hắn còn tức giận Mundra tự tiện đồng ý đến vong linh giới, nhưng hiện tại hình như cơn giận đã chuyển hướng rồi.

Hayden nắm lấy tay cậu, ngón tay yêu thương vuốt ve ngón út đã được bao bọc lại. “Hy vọng đây sẽ là vết thương cuối cùng trên người em.”

Mundra trầm mặc hồi lâu mới nói: “Anh sẽ đi cùng tôi chứ?”

Bàn tay vuốt ve ngón út của cậu khẽ ngừng, Hayden hỏi ngược lại: “Em hy vọng ta đi cùng em sao?”

Mundra gật đầu.

Hayden lại hỏi: “Không phải em bảo tạm thời chúng ta không nên gặp mặt sao?” Dù vào lúc này hỏi như thế có vẻ thật hẹp hòi, nhưng thực sự hắn cứ canh cánh mãi những lời này trong lòng.

Mundra nói: “Anh mà ở bên, tôi sẽ phân tâm.”

Hayden nhướng mày: “Phân tâm cái gì?”

“Không biết.” Mundra đáp, “Tôi sẽ không kiềm được mà nhìn anh. Như thế không tốt, nghiên cứu cần phải chuyên tâm.”

Hayden mừng thầm nhếch miệng cười.

“Có điều,” Mundra dừng lại giây lát, rồi nói tiếp, “Anh không ở cạnh, tôi cũng phân tâm như vậy.” Cậu lôi vu thi cướp từ tay Rhodes ra, xách một bàn tay đưa cho Hayden xem, “Vẫn không tô đều được.”

Thẩm mỹ của kỵ sĩ và ma pháp sư hiển nhiên là chênh lệch kha khá với pháp sư vong linh. Song Hyden biết pháp sư vong linh bé nhỏ của hắn đang buồn rầu vì chuyện này, hắn an ủi cậu: “Ta thấy như thế rất đẹp rồi.”

Mundra rút một bàn chải từ túi không gian ra, oán giận: “Bàn chải không thuận tay.”

Hayden nhớ tới bàn chải cậu không mua được ở thành Dans, mà nói đúng ra hắn cũng có lỗi một phần, liền thuận miệng bảo: “Không bằng ngày mai ta mang em ra phố nhìn xem, biết đâu sẽ tìm được một cái vừa ý.”

Hai mắt Mundra sáng ngời, “Fariel có bán bàn chải à?”

“… Chắc là có.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook