Chương 58: Cảm lạnh và danh tiết
Nhan Tiểu Ngôn
19/05/2014
Tuyền Cơ bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc kiếm tiền, sự hứng thú với thư phòng tăng lên rất nhiều, nàng bắt đầu nghiên cứu kĩ lưỡng một ít sử sách, phát hiện nơi này ngoại trừ ngôn ngữ văn tự là tương thông với thế giới hiện đại của nàng, phần còn lại thì hoàn toàn tìm không thấy sự tương đồng của các triều đại, tất cả các khía cạnh của cuộc sống cũng không có điểm giống nhau.
Khi ở trang viện, Tuyền Cơ phát hiện nơi này không có “luận ngữ”, không có “Kinh Thi”, không có Đường Thi Tống Từ, nhưng có cùng loại sáng tác. Nếu chính mình là thân nam nhi, bằng những gì trong đầu còn nhớ rõ, để trở thành một vị Thánh nhân thi tiên cũng không có gì quá khó khăn, dễ dàng hơn là làm nhà phát minh.
Đáng tiếc thân thể này của nàng là một nữ nhân, lại còn quá đặc sắc làm cho người ta thèm nhỏ dãi, nếu không có sự che chở của Vương phủ, lẻ loi một mình nơi xa lạ này thì sự an toàn là cả một vấn đề trọng đại, chứ đừng nói việc muốn nổi tiếng hơn để mưu sinh.
Theo thái độ của Triệu Kiến Thận, Tuyền Cơ mơ hồ đoán được, hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng đối với nàng, nhưng vì không có nhiều thời gian để quan tâm tới nàng, hoặc là cảm thấy hiện tại duy trì sự cân bằng mong manh này, đối với hắn có lợi hơn, cho nên mới tạm thời buông tay, một khi thế cuộc yên ổn hơn, thì nàng hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Triệu Kiến Thận khống chế nàng căn bản không cần sử dụng quyền thế, chỉ cần phát huy cho tốt chiêu mỹ nam kế, cho dù Tuyền Cơ có khả năng tự khống chế bản thân giỏi đến cỡ nào, cũng sẽ phải chịu quỵ xuống dưới sức quyến rũ của hắn, làm ra những chuyện mà bản thân nàng sẽ hối hận.
Tuyền Cơ chưa từng có nên vẫn chưa biết tương lai sẽ xuất hiện ý nghĩ muốn tìm trượng phu để nương tựa hay không, nhưng nàng vẫn không muốn chỉ vì một phút xao động mà rước lấy cho bản thân thêm nhiều phiền phức. Không có gì nghi ngờ là Triệu Kiến Thận muốn làm Hoàng đế, nếu phát triển tình cảm với hắn, nếu hắn thất bại, bản thân nàng cũng không tránh khỏi bị liên lụy, nếu hắn thành công, cũng sẽ không cho phép “nữ nhân của hắn” rời khỏi hắn. Tưởng tượng tới lúc phải đối diện với nhóm oanh oanh yến yến bên người hắn, Tuyền Cơ không thể chấp nhận.
Vui vui vẻ vẻ hưởng thụ cuộc sống thoải mái hiện nay, tới thời điểm thích hợp nhất sẽ ra đi, có dịch dung đan của đại ca, còn có bản lĩnh của nàng, chỉ cần rời khỏi Kỉ quốc - phạm vi thế lực của Triệu Kiến Thận, việc sống tự do tự tại nhàn hạ cả nửa đời sau cũng không phải là việc khó.
Còn chuyện trong lòng có chút vấn vương khó chịu, chỉ cần một hai năm sẽ phai nhạt, so với những ngày tháng hạnh phúc bao la sau này, bỏ ra một khoảng thời gian khó chịu ngắn ngủi cũng có giá trị lắm… ít nhất là cho đến hiện giờ, Tuyền Cơ nghĩ như vậy.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, mùa đông lại đến, Trung thu đã qua được một tháng, trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi xuống, Tuyền Cơ từ nhỏ sinh ra lớn lên ở phía Nam, chưa từng thấy qua tuyết rơi nên vô cùng ngạc nhiên thích thú.
Lúc Khả Nhi tìm ra Tuyền Cơ, nàng chỉ đang khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng manh ngồi xổm trong viện ngắm tuyết, Khả Nhi kinh hãi vội vàng kéo nàng quay về ngâm nước ấm, nhưng dường như đã hơi trễ, đêm đó Tuyền Cơ bắt đầu phát sốt.
Triệu Kiến Thận và Trương lão đầu đang làm việc ở ngoài kinh thành, Triệu Tư Viễn cũng đi theo, Trương mẫu mời thầy thuốc tới xem bệnh cho Tuyền Cơ, còn đích thân chăm sóc cho Tuyền Cơ cả đêm.
Sáng hôm sau, Tuyền Cơ tỉnh lại, tuy còn hơi sốt nhưng so ra cũng đỡ hơn ngày hôm qua, thấy Trương mẫu bưng tới một chén thuốc đen ngòm, không thể không rùng mình, nhìn bộ dạng vô cùng khổ sở.
Làm nũng giật giật tay áo Trương mẫu, Tuyền Cơ nói: “Tiểu nữ đã khoẻ lại nhiều, thật đó, ăn cái gì đó rồi đi ngủ thì được rồi, không cần uống thuốc có được không?”
Trong lòng vốn coi Tuyền Cơ như con gái mình, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, vừa đau lòng vừa tức giận: “Đã lớn như vậy rồi mà còn không thể chăm sóc bản thân, không biết cái thông minh bình thường chạy đi đâu nữa, thuốc đắng dã tật, nhất định phải uống, không nên để bệnh kéo dài.”
“Nhất định phải uống?”
“Đương nhiên.”
Tuyền Cơ thở dài, từ chối ý tốt của Trương mẫu dùng muỗng đút thuốc cho nàng, thuốc này uống một ngụm có thể khiến người chết vì đắng, có vẻ như thuốc không quá nóng, Tuyền Cơ đưa chén lên miệng nhắm mắt nhắm mũi ực một hơi, đắng quá a a a a a.
Trương mẫu và Khả Nhi chưa từng thấy qua nữ hài tử uống thuốc “hào sảng” như vậy, nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Tuyền Cơ đang nhăn nhúm lại thành một khối, thì phá lên cười.
Khả Nhi đưa tới một chén nước cho Tuyền Cơ súc miệng, Trương mẫu lấy từ trong ống tay áo ra một bịch mứt đưa cho Tuyền Cơ, nhìn Tuyền Cơ vừa chộp lấy đã lập tức ngoạm một cái thật to, bà lắc lắc đầu nói:
“Thật đúng là tiểu hài tử. Khả Nhi đã đến nhà bếp lấy cho cô nương bát cháo. Cô nương ăn xong thì ngủ tiếp, thầy thuốc nói uống khoảng ba lần thuốc, nghỉ ngơi cho tốt, thì sẽ khoẻ lại. Cô nương có căn dặn gì cho công việc của cửa hàng bạc không?”
Tuyền Cơ nói: “Không có gì, tiểu nữ đã hướng dẫn các quản sự khác làm như thế nào, tiểu nữ có đi làm hay không cũng không có vấn đề gì đâu.”
Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, lại níu lấy tay áo Trương mẫu nói: “Chuyện này ngàn vạn lần đừng nói cho Vương gia biết, bằng không hắn nhất định sẽ phân tâm.”
Trương mẫu cười, vỗ vỗ tay Tuyền Cơ: “Biết rồi, nha đầu.” Bà cũng cảm thấy rất kính nể Tuyền Cơ, cô nương này vừa thích ứng công việc ở Vương phủ đã bắt đầu dạy cho các quản sự cấp dưới bí quyết tính toán sổ sách, ngay cả chuyện cách nào tính toán nhanh mà người khác coi là bí mật nghề nghiệp nàng cũng không câu nệ dốc lòng hướng dẫn, lòng dạ phóng khoáng như thế này, cũng rất hiếm gặp được ở nam nhân.
Hiện giờ toàn bộ người từ trên xuống dưới trong phòng thu chi thật tâm kính yêu khâm phục vị đại tổng quản sự tài ba, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã thu phục được một đám người tình nguyện trung thành với nàng như đối với Vương gia, đủ để chứng minh năng lực và tài năng của Tuyền Cơ.
Đang trò chuyện, thì nghe có người gõ cửa, Trương mẫu mở cửa thì thấy dĩ nhiên là Triệu Kiến Thận, sau lưng còn có Trương Kiều Dư và Triệu Tư Viễn với vẻ mặt lo lắng.
Trương mẫu đứng ở cửa, không định cho ba người trước mặt bước vào phòng, do do dự dự nói: “Vương gia, Tuyền Cơ là nữ nhi, có câu nam nữ khác biệt…” Lời nói còn chưa dứt, bóng người trước mắt chợt lóe, Triệu Kiến Thận đã lách người xông vào phòng, đi xuyên qua phòng khách đi thẳng vào buồng ngủ.
Trương mẫu dậm chân bực bội định đuổi theo sau, lại bị Trương Kiều Dư giữ lại, khóe mắt ngắm thấy Triệu Tư Viễn cũng dợm vọt vào theo, lão thuận tay kéo luôn hắn trở lại.
“Cha, người làm cái gì vậy, Tuyền Cơ là một nữ nhân còn chưa thành thân, sao lại có thể…” Trương mẫu tức giận.
Trương Kiều Dư một tay kéo hai người kia lùi ra cửa, còn tay kia khép cánh cửa phòng lại, xoay người cười nói: “Vương gia và Tuyền Cơ lúc rời khỏi trang viện trên đường đi ngồi cùng một xe, cùng ở một phòng cũng không phải là chưa từng có, hiện tại nói tới danh tiết cũng đã quá muộn. Tiểu Vương gia, nếu muốn giữ lại Tuyền Cơ trong phủ, thì đừng quấy rầy Phụ vương ngài. Đi thôi, chúng ta đi tìm thêm ai đó nữa để mở bàn mạt chược đi.”
Trước đó vài ngày, ông chủ Chu của cửa hàng đồng khí đưa tới bàn mạt chược, sau đó Tuyền Cơ hướng dẫn mấy người bọn họ cách chơi, học sơ sơ thì bọn họ cảm thấy vô cùng hấp dẫn, mấy ngày nay hễ lúc nào rảnh là bọn họ tụ tập lại chơi bài.
Đang nói, chợt thấy Khả Nhi bưng một cái khay thật lớn, đi chầm chậm từng bước tới tiểu lâu bên này.
Trương mẫu bước tới giúp đỡ, thắc mắc hỏi: “Sao lại nặng như vậy? Chỉ có một chén cháo thôi mà?”
Khi ở trang viện, Tuyền Cơ phát hiện nơi này không có “luận ngữ”, không có “Kinh Thi”, không có Đường Thi Tống Từ, nhưng có cùng loại sáng tác. Nếu chính mình là thân nam nhi, bằng những gì trong đầu còn nhớ rõ, để trở thành một vị Thánh nhân thi tiên cũng không có gì quá khó khăn, dễ dàng hơn là làm nhà phát minh.
Đáng tiếc thân thể này của nàng là một nữ nhân, lại còn quá đặc sắc làm cho người ta thèm nhỏ dãi, nếu không có sự che chở của Vương phủ, lẻ loi một mình nơi xa lạ này thì sự an toàn là cả một vấn đề trọng đại, chứ đừng nói việc muốn nổi tiếng hơn để mưu sinh.
Theo thái độ của Triệu Kiến Thận, Tuyền Cơ mơ hồ đoán được, hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng đối với nàng, nhưng vì không có nhiều thời gian để quan tâm tới nàng, hoặc là cảm thấy hiện tại duy trì sự cân bằng mong manh này, đối với hắn có lợi hơn, cho nên mới tạm thời buông tay, một khi thế cuộc yên ổn hơn, thì nàng hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Triệu Kiến Thận khống chế nàng căn bản không cần sử dụng quyền thế, chỉ cần phát huy cho tốt chiêu mỹ nam kế, cho dù Tuyền Cơ có khả năng tự khống chế bản thân giỏi đến cỡ nào, cũng sẽ phải chịu quỵ xuống dưới sức quyến rũ của hắn, làm ra những chuyện mà bản thân nàng sẽ hối hận.
Tuyền Cơ chưa từng có nên vẫn chưa biết tương lai sẽ xuất hiện ý nghĩ muốn tìm trượng phu để nương tựa hay không, nhưng nàng vẫn không muốn chỉ vì một phút xao động mà rước lấy cho bản thân thêm nhiều phiền phức. Không có gì nghi ngờ là Triệu Kiến Thận muốn làm Hoàng đế, nếu phát triển tình cảm với hắn, nếu hắn thất bại, bản thân nàng cũng không tránh khỏi bị liên lụy, nếu hắn thành công, cũng sẽ không cho phép “nữ nhân của hắn” rời khỏi hắn. Tưởng tượng tới lúc phải đối diện với nhóm oanh oanh yến yến bên người hắn, Tuyền Cơ không thể chấp nhận.
Vui vui vẻ vẻ hưởng thụ cuộc sống thoải mái hiện nay, tới thời điểm thích hợp nhất sẽ ra đi, có dịch dung đan của đại ca, còn có bản lĩnh của nàng, chỉ cần rời khỏi Kỉ quốc - phạm vi thế lực của Triệu Kiến Thận, việc sống tự do tự tại nhàn hạ cả nửa đời sau cũng không phải là việc khó.
Còn chuyện trong lòng có chút vấn vương khó chịu, chỉ cần một hai năm sẽ phai nhạt, so với những ngày tháng hạnh phúc bao la sau này, bỏ ra một khoảng thời gian khó chịu ngắn ngủi cũng có giá trị lắm… ít nhất là cho đến hiện giờ, Tuyền Cơ nghĩ như vậy.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, mùa đông lại đến, Trung thu đã qua được một tháng, trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi xuống, Tuyền Cơ từ nhỏ sinh ra lớn lên ở phía Nam, chưa từng thấy qua tuyết rơi nên vô cùng ngạc nhiên thích thú.
Lúc Khả Nhi tìm ra Tuyền Cơ, nàng chỉ đang khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng manh ngồi xổm trong viện ngắm tuyết, Khả Nhi kinh hãi vội vàng kéo nàng quay về ngâm nước ấm, nhưng dường như đã hơi trễ, đêm đó Tuyền Cơ bắt đầu phát sốt.
Triệu Kiến Thận và Trương lão đầu đang làm việc ở ngoài kinh thành, Triệu Tư Viễn cũng đi theo, Trương mẫu mời thầy thuốc tới xem bệnh cho Tuyền Cơ, còn đích thân chăm sóc cho Tuyền Cơ cả đêm.
Sáng hôm sau, Tuyền Cơ tỉnh lại, tuy còn hơi sốt nhưng so ra cũng đỡ hơn ngày hôm qua, thấy Trương mẫu bưng tới một chén thuốc đen ngòm, không thể không rùng mình, nhìn bộ dạng vô cùng khổ sở.
Làm nũng giật giật tay áo Trương mẫu, Tuyền Cơ nói: “Tiểu nữ đã khoẻ lại nhiều, thật đó, ăn cái gì đó rồi đi ngủ thì được rồi, không cần uống thuốc có được không?”
Trong lòng vốn coi Tuyền Cơ như con gái mình, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, vừa đau lòng vừa tức giận: “Đã lớn như vậy rồi mà còn không thể chăm sóc bản thân, không biết cái thông minh bình thường chạy đi đâu nữa, thuốc đắng dã tật, nhất định phải uống, không nên để bệnh kéo dài.”
“Nhất định phải uống?”
“Đương nhiên.”
Tuyền Cơ thở dài, từ chối ý tốt của Trương mẫu dùng muỗng đút thuốc cho nàng, thuốc này uống một ngụm có thể khiến người chết vì đắng, có vẻ như thuốc không quá nóng, Tuyền Cơ đưa chén lên miệng nhắm mắt nhắm mũi ực một hơi, đắng quá a a a a a.
Trương mẫu và Khả Nhi chưa từng thấy qua nữ hài tử uống thuốc “hào sảng” như vậy, nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Tuyền Cơ đang nhăn nhúm lại thành một khối, thì phá lên cười.
Khả Nhi đưa tới một chén nước cho Tuyền Cơ súc miệng, Trương mẫu lấy từ trong ống tay áo ra một bịch mứt đưa cho Tuyền Cơ, nhìn Tuyền Cơ vừa chộp lấy đã lập tức ngoạm một cái thật to, bà lắc lắc đầu nói:
“Thật đúng là tiểu hài tử. Khả Nhi đã đến nhà bếp lấy cho cô nương bát cháo. Cô nương ăn xong thì ngủ tiếp, thầy thuốc nói uống khoảng ba lần thuốc, nghỉ ngơi cho tốt, thì sẽ khoẻ lại. Cô nương có căn dặn gì cho công việc của cửa hàng bạc không?”
Tuyền Cơ nói: “Không có gì, tiểu nữ đã hướng dẫn các quản sự khác làm như thế nào, tiểu nữ có đi làm hay không cũng không có vấn đề gì đâu.”
Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, lại níu lấy tay áo Trương mẫu nói: “Chuyện này ngàn vạn lần đừng nói cho Vương gia biết, bằng không hắn nhất định sẽ phân tâm.”
Trương mẫu cười, vỗ vỗ tay Tuyền Cơ: “Biết rồi, nha đầu.” Bà cũng cảm thấy rất kính nể Tuyền Cơ, cô nương này vừa thích ứng công việc ở Vương phủ đã bắt đầu dạy cho các quản sự cấp dưới bí quyết tính toán sổ sách, ngay cả chuyện cách nào tính toán nhanh mà người khác coi là bí mật nghề nghiệp nàng cũng không câu nệ dốc lòng hướng dẫn, lòng dạ phóng khoáng như thế này, cũng rất hiếm gặp được ở nam nhân.
Hiện giờ toàn bộ người từ trên xuống dưới trong phòng thu chi thật tâm kính yêu khâm phục vị đại tổng quản sự tài ba, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã thu phục được một đám người tình nguyện trung thành với nàng như đối với Vương gia, đủ để chứng minh năng lực và tài năng của Tuyền Cơ.
Đang trò chuyện, thì nghe có người gõ cửa, Trương mẫu mở cửa thì thấy dĩ nhiên là Triệu Kiến Thận, sau lưng còn có Trương Kiều Dư và Triệu Tư Viễn với vẻ mặt lo lắng.
Trương mẫu đứng ở cửa, không định cho ba người trước mặt bước vào phòng, do do dự dự nói: “Vương gia, Tuyền Cơ là nữ nhi, có câu nam nữ khác biệt…” Lời nói còn chưa dứt, bóng người trước mắt chợt lóe, Triệu Kiến Thận đã lách người xông vào phòng, đi xuyên qua phòng khách đi thẳng vào buồng ngủ.
Trương mẫu dậm chân bực bội định đuổi theo sau, lại bị Trương Kiều Dư giữ lại, khóe mắt ngắm thấy Triệu Tư Viễn cũng dợm vọt vào theo, lão thuận tay kéo luôn hắn trở lại.
“Cha, người làm cái gì vậy, Tuyền Cơ là một nữ nhân còn chưa thành thân, sao lại có thể…” Trương mẫu tức giận.
Trương Kiều Dư một tay kéo hai người kia lùi ra cửa, còn tay kia khép cánh cửa phòng lại, xoay người cười nói: “Vương gia và Tuyền Cơ lúc rời khỏi trang viện trên đường đi ngồi cùng một xe, cùng ở một phòng cũng không phải là chưa từng có, hiện tại nói tới danh tiết cũng đã quá muộn. Tiểu Vương gia, nếu muốn giữ lại Tuyền Cơ trong phủ, thì đừng quấy rầy Phụ vương ngài. Đi thôi, chúng ta đi tìm thêm ai đó nữa để mở bàn mạt chược đi.”
Trước đó vài ngày, ông chủ Chu của cửa hàng đồng khí đưa tới bàn mạt chược, sau đó Tuyền Cơ hướng dẫn mấy người bọn họ cách chơi, học sơ sơ thì bọn họ cảm thấy vô cùng hấp dẫn, mấy ngày nay hễ lúc nào rảnh là bọn họ tụ tập lại chơi bài.
Đang nói, chợt thấy Khả Nhi bưng một cái khay thật lớn, đi chầm chậm từng bước tới tiểu lâu bên này.
Trương mẫu bước tới giúp đỡ, thắc mắc hỏi: “Sao lại nặng như vậy? Chỉ có một chén cháo thôi mà?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.