Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 142: Cha con không giống nhau

Nhan Tiểu Ngôn

23/05/2014

“Hôm nay sao bỗng nhiên ngoan như vậy? Có phải là Trương tiên sinh lại nói gì với nàng không?” Kỉ Kiến Thận tâm tình thả lỏng, tạm thời còn chưa muốn vùi đầu vào công văn.

“Hừ! Huynh đem Trương gia gia cùng Trương mẫu ra làm thuyết khách muốn ta làm trâu làm ngựa cho huynh! Còn có ý tứ hỏi ta sao?” Tuyền Cơ giơ tay đấm xuống người nam nhân bên cạnh hai cái.

Kỉ Kiến Thận đối với hành vi thô bạo “quyền cước leo thang” của nàng không để ý chút nào, giơ tay đem hai nắm tay của nàng bao lại trong lòng bàn tay, cười nói: “Ta đại khái biết bọn họ sẽ nói với nàng cái gì, bất quá trời đất chứng giám, kia cũng không phải là ta bày mưu đặt kế.”

“Huynh còn phải bày mưu đặt kế sao? Rõ ràng biết, không can thiệp để bọn họ đến ép ta là được rồi! Huynh là một tên giảo hoạt!” Tuyền Cơ giãy giụa vài cái, nắm tay vẫn là bị nắm gắt gao trong lòng bàn tay của đối phương, không khỏi có chút ngứa răng muốn cắn người.

Kỉ Kiến Thận xem bộ dáng kia của nàng thì biết nàng muốn làm gì, chủ động đưa cánh tay đến bên miệng nàng ung dung nói: “Nàng muốn trút giận thì cứ việc cắn đi!”

Tuyền Cơ hừ một tiếng, rất có tính cách mà cự tuyệt ăn “của ăn xin”.

“Việc ta làm cho nàng, đều là ta chính mình nguyện ý, nàng không cần cảm thấy thiếu ta cái gì, ai bảo ta cứ khăng khăng thích nàng chứ? Ta cũng không cần nàng bởi vì cảm thấy mắc nợ tình cảm của ta liền làm chút gì đó báo đáp lại, ta nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày, nàng cũng có thể bởi vì thích ta mà nguyện ý suy nghĩ cho ta, nguyện ý cùng ta chia sẻ, nàng hiện tại không muốn cũng không sao, chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bên người ta, để cho ta hảo hảo sủng ái là tốt rồi.” Kỉ Kiến Thận ôm Tuyền Cơ giống như dỗ dành tiểu hài tử, nhẹ nhàng lay động nói.

Tuyền Cơ trong lòng có hơi chấn động, thả lỏng thân mình chôn vào cái ôm của Kỉ Kiến Thận, ồm ồm nói: “Huynh… Huynh giỏi nhất là nói lời ngon ngọt gạt ta! Bất quá ta nghe xong vẫn rất là cao hứng. Tiếp nhận Trầm thị liền tiếp nhận Trầm thị đi, làm hỏng rồi thì huynh cũng đừng có hối hận!”

Kỉ Kiến Thận nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên. Ôn tồn hôn như tơ liễu nhẹ nhàng đáp xuống trên trán của nàng, trên mi, trên mặt, trên môi… Hai môi chạm nhau, chậm rãi trằn trọc xâm nhập.

Tuyền Cơ bất tri bất giác bị ôm đến một bên trên nhuyễn tháp, mắt thấy hành động của Đại ma vương sẽ thăng cấp, bất giác da đầu tê rần, nhịn không được ai u một tiếng đẩy ra nam nhân tình ý dày đặc trên người.

Tay hướng trên đầu tìm kiếm, là trâm cài tóc mà hôm nay Khả Nhi cứng rắn ép nàng cài lên khi nằm xuống đâm vào da, thoáng qua như thế, Tuyền Cơ hoàn toàn thanh tỉnh, ngồi dậy đẩy Kỉ Kiến Thận bộ dạng chưa tận hứng mà buồn bực kia ra, sẵng giọng: “Đi làm việc, không thì trời cũng sáng, không được miên man suy nghĩ!”

Kỉ Kiến Thận hận không thể đem nàng bắt lại cắn hai ngụm cho hả giận, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trở về làm việc.

Tuyền Cơ không có phát hiện nam nhân đang quay lưng về phía nàng khóe môi tươi cười đắc ý, một chiêu lấy lui làm tiến này quả nhiên là biện pháp hiệu quả nhất để đối phó chú rùa con này a!

Trầm thị chuyện tình như vậy là xong.

Bởi vì lo lắng Tuyền Cơ đêm qua bồi hắn công tác đến đêm khuya, Kỉ Kiến Thận đặc biệt đến giờ ngọ mới đi Thính Tùng cư đón Tuyền Cơ vẫn đang còn buồn ngủ, ngồi xe vào cung.

Khả Nhi biết tiểu thư phải vào cung diện thánh, nào dám chậm trễ, đem Tuyền Cơ giống như búp bê ấn xuống bàn trang điểm bên cạnh loay hoay trang điểm nửa ngày, thẳng đến khi rốt cuộc không còn một chút khuyết điểm nào mới đem người giao cho Thái tử điện hạ.

Thân phận hiện tại của Kỉ Kiến Thận mang theo Tuyền Cơ ngồi xe nghênh ngang đi thẳng vào kinh thành mới đổi thành nhuyễn liễn đưa đến trước ngự thư phòng của Thừa Thiên đế.

Ngự thư phòng chưa bao giờ cho phép nữ tử tiến vào, bên trong chỉ có thái giám và thị vệ, ngay cả cung nữ cũng không gặp một người. Thị vệ thái giám trước cửa nhìn thấy Thái tử điện hạ thật cẩn thận đỡ một cung trang mỹ nhân xuống, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt cũng sắp rớt ra.

Nữ nhân ngang nhiên xuất hiện ở trong này đã đủ kỳ quái rồi, nhưng lại dám đường đường ngồi xe đến trước cửa mới xuống xe, mà còn là do Thái tử điện hạ sắp đăng cơ tự mình đỡ xuống xe?

Nữ nhân thế nào mà có mặt mũi lớn như vậy a!



Nhưng mà có thể ở ngự thư phòng hầu hạ, đều là tinh anh, tự nhiên biết chuyện gì có thể xem có thể nói, chuyện gì chẳng những nhìn mà phải làm như không phát hiện, ngay cả trong mộng cũng không thể lộ ra nửa chữ. Vì thế mỗi người đem chính mình như là tượng gỗ. Cung kính quỳ nghênh đón Thái tử, né sáng một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng chỉnh tề.

Tuyền Cơ nhìn đến trường hợp như vậy, cuối cùng hoàn toàn thanh tỉnh.

Sau khi thái giám thông truyền, cửa ngự thư phòng mở rộng ra, Kỉ Kiến Thận cười cười nắm tay Tuyền Cơ, dẫn nàng đi vào trong điện.

Kỉ Kiến Thận cúi người hành lễ hướng về người phía trên ngự tòa nói: “Thỉnh an phụ hoàng!”

Tuyền Cơ cũng ngoan ngoãn đi theo khom người cúi chào. Lấy thân phận “Dân nữ” hiện tại, như vậy rõ ràng quá mức vô lễ.

Thừa Thiên đế không nói chuyện chỉ là vung tay lên, thị vệ thái giám hết thảy im lặng lui ra ngoài.

Tuyền Cơ trộm đánh giá Thừa Thiên đế sau ngự tòa, râu tóc bạc trắng nhìn qua chẳng những uy nghiêm, hơn nữa có phần thanh kỳ khí độ tiên phong đạo cốt, ánh mắt sáng ngời, cả người toát lên một phong thái ung dung như thần tiên, bộ dáng cùng Kỉ Kiến Thận chỉ có ba bốn phần tương tự. Nói vậy bộ dáng của Đại ma vương giống mẫu thân hắn hơn. A! Không đúng, Thừa Thiên đế hiện tại là dịch dung cải trang.

Một tiếng nổ đánh gãy suy nghĩ của nàng. Thừa Thiên đế bỗng nhiên mặt lạnh uy nghiêm nói: “Dân nữ to gan! Thấy trẫm thế nhưng không quỳ lễ.”

Tuyền Cơ kinh ngạc liếc hắn một cái, quay đầu nhìn Kỉ Kiến Thận vẫn cứ bộ dạng như cũ đứng đó, chính là nhíu mày nhìn lại Thừa Thiên đế một cái, một bộ dáng rất không cao hứng, rõ ràng muốn thay chính mình ra mặt.

Có Đại ma vương làm chỗ dựa, Tuyền Cơ bỗng nhiên có dũng khí, cũng không để ý Thừa Thiên đế, giật nhẹ tay áo của Kỉ Kiến Thận nói: “Chúng ta đi thôi. Ta không muốn thấy hắn!”

Kỉ Kiến Thận liếc nhìn nàng một cái, cười rộ lên nói: “Được!”, dắt tay Tuyền Cơ ra vẻ phải đi.

Thừa Thiên đế rõ ràng bị chọc giận, cao giọng nói: “Tên nghịch tử nhà ngươi, có lão bà liền quên lão tử! Lão tử giáo huấn nha đầu kia có gì không đúng? Thế nhưng ngươi lại thuận theo nha đầu kia, trưng ra sắc mặt cho lão tử xem?”

Tuyền Cơ bị lời nói thô lỗ của hắn chấn động dừng lại, nhìn thấy Thừa Thiên đế từ một Hoàng đế uy nghiêm bỗng dưng biến thân lão lưu manh, lập tức có chút không thích ứng, một lúc sau mới mở miệng nói phải trái: “Xích bá bá, là người muốn gặp ta, không phải ta muốn gặp mặt người, nhưng gặp mặt người lại làm khó ta, chúng ta đương nhiên muốn bỏ đi.”

Thừa Thiên đế bạch bạch từ trên ngự tòa chạy xuống, trừng mắt liếc Tuyền Cơ một cái, hướng Kỉ Kiến Thận nói: “Xú tiểu tử, ngay cả việc nhà của chúng ta ngươi đều nói cho nàng? Nha đầu, ta tốt xấu cũng tính là cha chồng của ngươi, hướng ta quỳ một chút như thế nào tính là làm khó dễ ngươi?”

Tuyền Cơ nháy mắt mấy cái nói: “Ở quê hương của ta chỉ có đi gặp những người đã khuất mới phải quỳ lạy…”

Thừa Thiên đế không tin nói: “Quê của ngươi không phải ở Ninh quốc sao? Chưa từng nghe qua Ninh quốc có quy củ nay, tiểu nha đầu ngươi không cần lừa gạt lão tử!”

Tuyền Cơ nói: “Ai nói nhà của ta ở Ninh quốc a?”

Thừa Thiên đế trừng hướng Kỉ Kiến Thận nói: “Tiểu tử ngươi nói! Nha đầu kia không phải Ninh Nguyệt Quận chúa của Ninh quốc sao?”

Kỉ Kiến Thận thật sâu nhìn Tuyền Cơ liếc mắt một cái, khẳng định nói: “Không phải!”

Tuyền Cơ quay lại nhìn hắn cười, kỳ thật thân phận của chính mình, tin rằng lấy sự khôn khéo của hắn nhất định đã sớm hoài nghi, chỉ là hắn vẫn chưa từng hỏi qua nàng.

“Này uy uy, không cần liếc mắt đưa tình, nói đến nghe một chút, nha đầu kia không phải Ninh Nguyệt Quận chúa. Đó là làm sao?” Thừa Thiên đế không kiên nhẫn nói.



Tuyền Cơ cố ý không để ý tới lão đầu tử già mà không kính này, hỏi Kỉ Kiến Thận: “Chàng khi nào thì phát hiện?”

“Thời điểm ở tại biệt trang liền đoán được nàng có thể không phải là người của một trong bảy nước hiện tại, cử chỉ hành vi khẩu vị thói quen của nàng làm cho người ta đoán không được nguồn gốc, về sau thám tử căn cứ dấu vết để lại tìm được nàng là Ninh quốc Ninh Nguyệt Quận chúa, Ninh Nguyệt trước đó rõ ràng là người ngốc vốn sinh ra đã kém cỏi, như thế nào có thể ở Lung Giang rơi xuống nước sau đó liền bỗng nhiên có thể viết, tính toán, biến thành một cái nha đầu lười xảo quyệt khó chơi? Hơn nữa nàng bình thường lơ đãng lộ ra ẩn ý, rồi chưa thấy qua tuyết rơi, còn nói ra một đống cái gọi là điểm tâm phương nam nghe cũng chưa nghe qua. Ta nếu tin tưởng nàng là Ninh Nguyệt, không khỏi có chút hồ đồ.” Kỉ Kiến Thận một việc một việc nhắc lại. Nghe được hai người liên tiếp gật đầu.

Tuyền Cơ trong lòng ẩn ẩn phiếm ra một tia ngọt ngào: Nam nhân này đối với chuyện của nàng rất là để bụng. Đương nhiên, thật sự chỉ là do thói quen thường làm giữa tình nhân với nhau, nếu hôm nay hai ngươi không phải hữu tình, chỉ sợ Tuyền Cơ sẽ cảm thấy Kỉ Kiến Thận bụng dạ khó lường tâm cơ thâm trầm, là cái người rất khủng bố.

Thừa Thiên đế chen vào nói: “Vậy nha đầu kia rốt cuộc có lai lịch thế nào? Chậc chậc, một nha đầu lai lịch bất minh như thế sao có thể làm con dâu của lão tử?”

Tuyền Cơ vẫn như cũ không để ý tới hắn, chỉ là khiêu khích nhìn về phía Kỉ Kiến Thận - xem huynh có thể đoán được lai lịch của ta không?

Kỉ Kiến Thận cười nói: “Nàng cơ thể này là của Ninh Nguyệt Quận chúa, hồn phách là từ nơi khác tới, ta nói có đúng không?”

Lời vừa nói ra, không chỉ Thừa Thiên đế, ngay cả Tuyền Cơ cũng bị làm cho khiếp sợ: “Huynh biết cũng không sợ hãi?”

“Nàng có cái gì có thể làm cho ta sợ hãi, rùa con!” Nói xong đưa tay điểm nhẹ chóp mũi của nàng.

Tuyền Cơ khiếp sợ, này cổ nhân lá gan cũng quá lớn đi, thái độ tiếp nhận một việc thần bí lại cao như vậy!

Thừa Thiên đế sau khi khiếp sợ lại thấy hứng thú, vây quanh Tuyền Cơ dạo qua một vòng, một chưởng chụp lên trên vai Kỉ Kiến Thận, vui tươi hớn hở nói: “Tiểu tử. Ngươi khá! Nữ nhân hiếm lạ cổ quái như vậy cũng cho ngươi tìm được! Haha. Không hổ là con ta!”

Kỉ Kiến Thận bình tĩnh gỡ tay hắn ra, kéo Tuyền Cơ tránh ra hai bước nói: “Ta không quan tâm nàng tột cùng đến từ phương nào, đã trải qua chuyện gì, ta chỉ muốn nàng hứa hẹn ở lại chỗ này, ở lại bên cạnh ta, có được không?”

Tuyền Cơ cười cười, bỏ xuống lo ngại trong lòng, lật tay nắm lấy lòng bàn tay hắn: “Được!”

Thừa Thiên đế đỏ mắt. Từ khi rời khỏi lão bà đại nhân ở Khiết quốc. Trừ bỏ lão bà đại nhân trộm đến cùng hắn gặp gỡ, phần lớn thời gian đều cô độc trải qua. Tên tiểu tử đáng chết này thế nhưng đem con dâu dẫn đến trước mặt hắn ngang nhiên khanh khanh ta ta kích thích hắn!

“Cút cút cút, mau trở về chuẩn bị đăng cơ. Lão tử không chơi nữa, các ngươi muốn đánh tình mắng yêu chờ đăng cơ rồi nói sau, lão tử cũng vội vàng về nhà ôm lão bà đây!” Thừa Thiên đế bạo nộ rồi, trực tiếp hạ lệnh trục khách.

Tuyền Cơ thấy lão nhân này có bệnh ‘đau mắt đỏ’ rất nghiêm trọng, trong lòng bỗng nhiên có chút đồng tình hắn.

Vì sứ mệnh của gia tộc bọn họ, hắn cùng với thê tử của mình phải tách ra nhiều năm, còn phải ở trong này giả mạo thân phận của người khác thật thận trọng, dưới áp lực trường kỳ khiến tính tình quái dị, có chút hành vi cực đoan để phát tiết cũng là chuyện bình thường.

Trên đường quay về phủ Thái tử, Tuyền Cơ cùng Thái tử điện hạ đối với việc diện thánh hôm nay trao nhau cách nhìn nhận thức…

Tuyền Cơ nói: “Phụ thân huynh và huynh chẳng giống nhau chút nào.”

Thái tử bình tĩnh nói: “Ân, may mắn!”

Tuyền Cơ thở phào một hơi nói: “Mẫu thân chàng thật vĩ đại!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook