Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 77: Có bằng hữu từ phương xa đến, còn gì sợ bằng

Nhan Tiểu Ngôn

19/05/2014

Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.

Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.

Tác giả thay chữ “nhạc” (vui) bằng chữ “phạ” (sợ).

Muốn tránh Triệu Kiến Thận, không thể tìm người Triệu Vương phủ hoặc Trầm gia đưa tin, vì thế Tuyền Cơ viết thư sai người đưa cho nhạc sư kinh thành Liên Thao.

Hồi âm của Liên Thao gần như đến cùng lúc với Triệu Tư Viễn, thư của Triệu Tư Viễn dài ba trang giấy, toàn bộ đều cố sức mắng Tuyền Cơ ra đi không từ biệt, cuối cùng có bảy chữ: “Chuyện cỏ Tử Dương cứ yên tâm!”

Tuyền Cơ xem thoáng qua thở phào, chỉ mong tiểu hồ ly Triệu gia có thể thành công dưới mắt của lão hồ ly.

Nửa tháng sau, Triệu Tư Viễn thật sự phái người đem tới một bao cỏ Tử Dương, Tuyền Cơ để Dịch Thanh Vân xác nhận không có nhầm lẫn, vui mừng lập tức viết ngay một bức thư hồi âm thật dài cho Triệu Tư Viễn, còn phụ thêm bức vẽ hướng dẫn chế tạo đèn Khổng Minh, nói rằng lúc tâm trạng Triệu Tư Viễn không tốt thì đem nguyện vọng viết lên đèn Khổng Minh rổi thả lên trời, không cần phải phí phạm sức lực để mắng nàng trút giận, vân vân…

Liên Thao không thể tự đem thư đến trao tay cho Triệu Tư Viễn - hắn mới vào Vương phủ, thư của Tuyền Cơ đã bị Triệu Kiến Thận tịch thu không khách sáo.

Triệu Kiến Thận đã sớm phát hiện đứa con giấu giếm mình vào cung để kiếm cỏ Tử Dương cho Tuyền Cơ, ngoài việc âm thầm tức giận ra còn phát hiện đứa con này đã lớn rồi, không còn là đứa nhỏ chỉ biết vâng dạ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó nữa.

Nhìn những từ ngữ hoạt bát dí dỏm trên giấy viết thư trước mặt, lại nghĩ đến gương mặt tươi cười, biểu cảm sinh động luôn khiến người khác như tắm trong gió xuân, thì các cảm xúc vui, giận, yêu, hận lại đan xen lẫn lộn trong lòng Triệu Kiến Thận.

Đưa thư cho Trương Kiều Dư, nói: “Có thể chế tạo lại ‘Đèn Khổng Minh’ như lời trong thư để làm phương tiện truyền tin ban đêm, chỉ cần thay màu sắc khác cho cái chụp thì sẽ biến thành ý nghĩa khác. Sau khi ngươi nhớ kỹ cách làm thì giao thư cho Viễn Nhi đi.”

Trương Kiều Dư nhìn cách làm đèn Khổng Minh một lần, cảm thấy rất có hứng thú, Tuyền Cơ nhất định nói đèn này có thể bay lên nhẹ nhàng, vật thần kỳ như thế cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra: “Hiện nay lão phu thật sự tin rằng Tuyền Cơ chính là Thiên nữ trong lời tiên đoán.”



Lời tiên đoán của đại sư Thông Thiên hiện nay đã lan truyền khắp thiên hạ, “Tiên nữ hạ phàm, thần khí xuất hiện, minh chủ hiện thế, nhất thống thiên hạ” dẫn tới không ít người có lòng rục rịch muốn động.

Lúc hai người Triệu, Trương nghe được lời tiên đoán này, người đầu tiên nghĩ đến chính là Tuyền Cơ. Không biết là trùng hợp hay là ý trời, bắt đầu từ hôm Tuyền Cơ bước chân vào Kỉ quốc, thần khí vốn được tìm kiếm nhiều năm nhưng không hề có tin tức lại được tìm thấy từng cái một, ứng với hai câu mở đầu của lời tiên đoán, hơn nữa thân thế cùng lời nói và hành động của Tuyền Cơ khiến người khác nghi ngờ có liên hệ mờ ám với thần khí, làm cho bọn họ không thể không ngờ vực Tuyền Cơ chính là Thiên nữ được sinh ra từ Lung Giang trong lời tiên đoán.

Hằng ngày Tuyền Cơ đều tiếp xúc với quản lý cao cấp của Trầm thị hoặc Triệu Vương phủ, người ngoài biết về nàng rất ít, hiện nay tuy rằng bảy nước đều trong sáng ngoài tối tham gia tìm kiếm Thiên nữ cùng thần khí, nhưng tạm thời vẫn không có người biết đầu mối. Nhưng mà cứ để mặc Tuyền Cơ lưu lạc giang hồ, sớm muộn gì cũng sẽ bị người có tâm đoán được, hơn nữa thân thế bản thân Tuyền Cơ cũng là một vấn đề lớn…

Triệu Kiến Thận đột nhiên cười nói: “Mặc kệ là phải hay không phải, nàng ấy nhất định thuộc về bổn vương.”

Mấy ngày gần đây liên tục cố gắng không nghĩ đến nữ nhân có tên là Tuyền Cơ kia nữa, nhưng đều thất bại, hắn không phải là người không có khả năng đối mặt với hiện thực, cho nên không muốn tiếp tục kháng cự với khát vọng trong nội tâm nữa.

Hắn vẫn rất muốn nàng như cũ, một khi đã như vậy, phải nghĩ biện pháp khiến cho nàng tự động trở lại bên cạnh hắn.

Sau khi Vương Nghiêu ăn cỏ Tử Dương, thân thể cuối cùng cũng tốt hơn một cách kỳ diệu, trên dưới Vương phủ càng thêm tôn kính Tuyền Cơ như thần linh, huynh đệ Vương thị dứt khoát cùng nàng xưng huynh muội.

Ngày hôm đó Tuyền Cơ cùng Dịch Thanh Vân, huynh đệ Vương gia đang cao hứng tán gẫu chuyện phiếm, đột nhiên nói ra việc mình không có võ công, lúc gặp nạn khó tránh khỏi liên lụy đến Dịch Thanh Vân, Vương Nghiêu nghe xong cười nói: “Chịu ơn ân tình của muội, huynh đúng lúc cũng có thứ tốt muốn đáp lại.”

Vương Vũ và Dịch Thanh Vân cùng ngớ ra, đồng thời đột nhiên nghĩ ra, không nhịn được nhìn nhau cười to nói: “Sao lại không nghĩ đến nhỉ? Phù Phong Bộ đồ phổ của nữ hiệp Lạc Tuyết năm đó đang ở trên tay Nghiêu huynh! Tuyền Cơ luyện thứ này là thích hợp nhất.”

Truyền thuyết kể rằng nữ hiệp Lạc Tuyết từng có được cơ duyên tốt, trở thành cao thủ khinh công đứng đầu trong chốn võ lâm suốt trăm năm qua, sau khi thoái ẩn tuổi già, nghĩ đến thân thể con gái mình đã suy yếu từ nhỏ không thể luyện võ, liền sáng lập một bộ khinh công tên là “Phù Phong Bộ”, bộ pháp đơn giản nhưng nếu luyện tập kỹ càng thì cao thủ trong chốn võ lâm cũng có thể không sánh bằng, nhưng mà bộ khinh công này có hai hạn chế lớn, một là chỉ có thể trốn tránh sự tấn công ở trong một phạm vi nhất định, không thể vận khí bay lên nhảy thoát khẩn cấp, hai là chỉ có nữ nhân không có nội công mới có thể tu luyện. Đơn thuần chỉ là một bộ pháp để cho nữ nhân sử dụng làm kỹ thuật phòng thân.

Vương Nghiêu năm đó ngẫu nhiên có được tập tranh ảnh tư liệu này, từng mỉm cười nói muốn tặng cho thê tử sau này làm sính lễ, giờ phút này hiển nhiên không dám nhắc tới lời nói đùa này trước mặt Dịch Thanh Vân và Tuyền Cơ.

Nghe có loại khinh công như vậy, Tuyền Cơ cảm thấy thích thú, Vương Nghiêu ngay lập tức từ trong phòng lấy ra tặng Tuyền Cơ: “Thanh Vân huynh là cao thủ nhất đẳng khinh công, tiểu muội nếu có gì không hiểu, có thể hỏi hắn.”



Tuyền Cơ có được đồ quý, liền cố gắng luyện tập mỗi ngày, chỉ qua nửa tháng, ngay cả Dịch Thanh Vân cũng không thể dễ dàng bắt được nàng.

Ngay lúc hai người chuẩn bị khởi hành lên đường đi đến Phồn Tinh cốc thì bệnh tình Vương Nghiêu đột nhiên chuyển biến bất ngờ, mọi người họp lại bàn bạc, phát hiện sau khi dùng hết cỏ Tử Dương mà Triệu Tư Viễn sai người đưa tới lần trước, Vương Nghiêu liền bắt đầu có dấu hiệu tái phát, như vậy xem ra chỉ có thể dùng cỏ Tử Dương này trường kỳ mới có thể giữ được tính mạng, một bao cỏ Tử Dương đã ngàn vạn khó khăn, huống chi là phải dùng trường kỳ?

Dịch Thanh Vân vội vàng gửi thư bảo sư đệ đến, kết quả là nhiều ngày trôi qua vẫn không hề có hồi âm, nhất thời liền khiến hắn lo âu đến sức đầu mẻ trán.

Tuyền Cơ cũng rơi vào đấu tranh tư tưởng, lúc nhận được cỏ Tử Dương do Triệu Tư Viễn đưa đến, nàng liền phát hiện, thảo dược mới được phơi nắng không lâu, hay nói thẳng ra là trong hoàng cung hoặc là Triệu Vương phủ có thể trồng loại thảo dược này, bây giờ xem ra, muốn cứu Vương Nghiêu vẫn phải đi thỉnh cầu Triệu Kiến Thận.

Đau đầu nha, lại dính dáng với tên nam nhân khủng bố này! Cùng hắn đàm phán điều kiện, và cùng ma quỷ giao dịch không hề khác nhau, nhưng mà bây giờ đã không có lựa chọn nào khác.

Trong lúc Tuyền Cơ còn do dự, đột nhiên người hầu đến đưa tin báo có người xin gặp.

Người biết Tuyền Cơ trên thế giới này rất ít, đến đại sảnh quả nhiên liền nhìn thấy Trương Kiều Dư và Triệu Tư Viễn!

“Trương gia gia! Tiểu Viễn! Sao các người lại đến đây?” Tuyền Cơ ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, vừa mới nghĩ đến việc tìm bọn họ, thì bọn họ đã đến rồi.

Trương Kiều Dư mỉm cười gật đầu, Triệu Tư Viễn lại có vẻ mặt hoảng sợ nhìn gương mặt xấu xí của Tuyền Cơ, nữa ngày mới nói: “Ngươi… Tại sao ngươi lại biến chính mình thành bộ dáng ma quỷ này?!”

Lúc này Tuyền Cơ mới đột nhiên nhớ tới việc mình dùng dịch dung đan, gương mặt bây giờ khá ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cảnh vật chung quanh, gượng cười nói: “Như vậy cho thuận tiện thôi… Ngươi nhận ra ta cũng không dễ dàng…”

Dù sao Triệu Tư Viễn cũng không phải là người bình thường, khiếp sợ qua đi rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, đi vòng quanh Tuyền Cơ hai vòng nói: “Trương tiên sinh nói ngươi chắc chắn sẽ dịch dung, hơn nữa bộ dáng sẽ rất xấu, ta còn không tin, thật không ngờ! Ngươi thật sự dám làm.”

Tuyền Cơ tiếp tục cười gượng, hỏi: “Hai vị đại giá quang lâm là có chuyện tốt gì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook