Chương 174: Công kích kinh hoàng
Nhan Tiểu Ngôn
23/05/2014
Bên đây cảnh xuân kiều diễm, bên kia khói súng nổi lên bốn phía.
Ở trước mặt mọi người, Tuyền Cơ đột ngột biến mất trên tế đàn, người có phản ứng đầu tiên chính là Nhạc Nghịch.
Hắn căn bản đã bất chấp máu tanh làm vấy bẩn thánh khí, hầu như là phản xạ theo quán tính, dưới chân vận khí một cái liền phi thân lên tế đàn, vọt vài bước đến vị trí Tuyền Cơ đã biến mất, định một chưởng đánh xuống lòng đất, đột nhiên trong đầu choáng váng một trận, hai chân mềm nhũn muốn quỳ xuống.
Nhạc Nghịch giật mình, nhờ sự kiêu ngạo của vua một bước chống đỡ, nhanh chóng dùng hết lực đem trọng tâm dồn về phía sau, ngã ngồi một cái thật mạnh trên tế đàn.
Mấy vị cận thần của Nhạc Nghịch như là Phù Dương kinh ngạc thất sắc, xông lên đài muốn bảo hộ Hoàng đế, nhưng một đám lên tới đều giống như say rượu, ngã đông ngã tây đồng loạt quỳ xuống, té ngã, toàn bộ không một ai có thể đứng vững ở trên đài.
Hiện trường một mảnh hoảng loạn, quan binh và trọng thần đứng dưới đài cùng lên dự lễ nhất thời ngẩn ngơ tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Phù Dương lo lắng có người thừa dịp rối loạn trên tế đàn sẽ gây bất lợi cho Nhạc Nghịch, quát lớn: “Toàn bộ không ai được nhúc nhích! Quân đội bao vây chặt chẽ tế đàn, một con ruồi cũng không được lọt vào!”
Đám quan viên hai mặt nhìn nhau, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, sợ chỉ một động tác hơi lớn lập tức sẽ bị cho là có ý đồ bất chính với Nhạc Nghịch, vậy thì chết rất oan!
Phù Dương xoay người muốn đỡ Nhạc Nghịch xuống tế đàn, lúc trước đã từng thử qua, chỉ cần rời khỏi tế đàn là có thể khôi phục lại như bình thường.
Nhưng Nhạc Nghịch lại nghiêng đầu dữ tợn nhìn chằm chằm vào chỗ Tuyền Cơ vừa biến mất, nửa phần cũng không chịu nhúc nhích, không khỏi khẩn trương! Khổ sở khuyên nhủ vài câu, Nhạc Nghịch lại cứ có tai như điếc, tay bắt đầu sờ soạng đồ đằng khắc trên mặt đất bằng đá, hy vọng có thể tìm thấy dấu vết của cơ quan.
Giữa lúc rối ren, có mấy người từ trong đám quan binh đột nhiên lấy đuốc từ trong áo ra châm lửa rồi xông về phía đội ngũ quan viên.
Đám quan binh vốn đang hết sức chăm chú phòng bị kẻ thù từ bên ngoài tiến công, đối với vài người rời khỏi đơn vị chạy ngược về hướng tế đàn, nhất thời không biết làm sao đối phó.
Đám đại thần đứng dưới ánh mặt trời đã lâu lại nhìn thấy một màn xảy ra trên tế đàn, sớm đã trì độn, đợi cho đến khi phát hiện ra không ổn, muốn chạy trốn tứ phía, cũng đã chậm…
Mấy người kia giống như điên rồi, đem cây đuốc đốt chính mình. Ngay sau đó chính là một mảnh ánh lửa cao ngút trời, sau một tiếng nổ lớn, để lại một vùng huyết nhục tung tóe, cảnh tượng chết chóc vung vẫy khắp nơi trên mặt đất rất đáng sợ.
Tất cả bị một màn này làm sợ ngây người, người bị xuống địa ngục chẳng qua cũng chỉ đến thế!
Thế nhưng thích khách lại dùng cách đồng vu quy tận vô cùng thê thảm như vậy để ám sát đại thần, thật sự là mới thấy lần đầu, thật mới mẻ, các đại thần đi theo cùng của Nhạc quốc tử thương nghiêm trọng chưa từng thấy!
Nhạc Nghịch đang ở trên tế đàn sờ soạng, chợt nghe thấy tiếng nổ phía sau, quay lại liền thấy một màn chấn động, kinh hãi đến mức mắt muốn nứt toát ra. Giãy dụa muốn rời tế đàn để quan sát.
Phù Dương so ra vẫn còn bình tĩnh hơn. Một tay gắt gao nắm lấy Nhạc Nghịch dùng cánh tay cản trở hắn lấy thân xông vào nguy hiểm. Chuyện vừa rồi phát sinh đột ngột, nhưng hắn lại phát hiện, ngọn lửa vọt tới trước tế đàn giống như trúng phải cái gì che chắn, dội ngược trở về, xem ra tế đàn này tuy rằng khiến người khác ngã xuống đất vô lực, nhưng cũng có thánh khí bảo hộ cho người ở trên không bị thương tổn.
Chuyện phát sinh nội trong hôm nay quá mức ly kỳ, thánh khí của tế đàn xác nhận là chuyện có thực, nhưng rõ ràng là có người lợi dụng tế đàn để cướp đi Hoàng hậu, ám sát đại thần. Đến tột cùng là do trùng hợp hay sớm đã là cái bẫy hoàn hảo? Nếu là vế sau, cuối cùng là ai mới có năng lực vận hành cơ quan tế đàn? Tế đàn này vắng lặng đã gần vài trăm năm lịch sử rồi.
Phù Dương cười khổ: Giờ phút này có nghĩ nhiều cũng vô ích, vẫn là trước bảo hộ Hoàng thượng bình an rời khỏi nơi đây xem ra quan trọng hơn!
“Xin Hoàng thượng hãy bình tĩnh, hiện tại bên ngoài tế đàn tình huống không rõ, vẫn xin Hoàng thượng bảo trọng long thể, không cần phải dấn thân vào nguy hiểm!” Phù Dương gắt gao giữ chặt Nhạc Nghịch, không dám nới lỏng nửa phần.
Lúc này cũng không cố duy trì cái gì tôn ti mạo phạm, Phù Dương cao giọng quát, ra lệnh binh lính đang kinh hoảng chạy loạn dừng lại, nỗ lực chỉ huy vài kẻ đắc lực dưới quyền kiềm chế binh mã, nhanh chóng triệu tập đội quân đóng dưới chân núi tiến lên nghênh giá và chữa trị cho quan viên, binh lính đã bị thương sau vụ nổ.
Sau một hồi hỗn loạn, Nhạc Nghịch miễn cưỡng rời khỏi tế đàn, một lần nữa đứng ở đội dẫn đầu.
Cảm giác mê muội khó chịu trên tế đàn đã biến mất không còn thấy tăm hơi, nhưng Nhạc Nghịch lại cảm thấy có một tầng lửa đang bốc cháy trong lòng!
Từ khi hắn đăng cơ cho đến nay, chưa từng nếm phải qua mùi vị thua thiệt như vậy, lần này số đại thần mang theo chết hơn phân nửa trong trận nổ lớn. Chỉ còn lại một phần ít may mắn còn sống thì cũng bị thương không nhẹ, dù cho chữa khỏi, cũng không nhất định có thể một lần nữa đứng ở trong triều.
Đến tột cùng là ai mà có thể nghĩ ra phương pháp ám sát ngoan độc như vậy? Giờ phút này ngẫm lại, cả hành trình trên núi Xích Thánh, từ đầu đến cuối đều lộ ra mùi âm mưu.
“Quốc sư đâu rồi?!” Nhạc Nghịch trầm giọng hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, đã kiểm tra qua số quan viên bị chết… Không thấy tung tích hai vị quốc sư đâu!” Phù Dương hổ thẹn muốn chết, lần đầu tiên mình bảo vệ Hoàng thượng xuất hành, vậy mà lại xảy ra một sai lầm lớn thế này, cho dù Nhạc Nghịch không trách phạt hắn, hắn cũng không còn mặt mũi tiếp tục đảm nhận chức vụ thống lĩnh thị vệ nữa.
“Có tìm ra thân phận của thích khách?” Nhạc Nghịch hỏi lại.
Phù Dương hổ thẹn tột cùng, đáp: “Vi thần tội đáng chết vạn lần, thích khách đã bị nổ tan xương nát thịt, không thể nhận ra.”
“Được! Tốt!” Nhạc Nghịch ngửa mặt lên trời cười ha hả mấy tiếng. Trong tiếng cười mang theo sự dữ tợn và hận thù.
Quay đầu hung hãn nhìn thẳng tế đàn, trong miệng gằn từng chữ: “Truyền ý chỉ của trẫm, các châu quận trong phạm vi trăm dặm từ núi Xích Thánh tăng cường kiểm tra. Phát hiện nhân vật nào khả nghi đều bắt giữ, nhất là nữ tử thì phải bắt sống, không được sát thương! Biên cảnh Kỉ quốc toàn bộ giới nghiêm, chưa có thủ dụ của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào Kỉ quốc!”
Trong lúc nói chuyện, một cánh tay chỉ về hướng tế đàn, ra lệnh: “Đập bể tế đàn này xuống!”
Quan binh ồn ào, hôm nay chính mắt chứng kiến chuyện thần kì trên tế đàn, trong lòng mỗi người đều nảy sinh kính sợ, nếu bọn họ phải đập tan thánh địa, bọn họ thật tình không dám hạ thủ! Nhưng Hoàng mệnh khó cãi… Nhất thời đám binh lính hai mặt nhìn nhau, không có ý kiến.
Nhạc Nghịch thấy mọi người bất động, cười lạnh một tiếng, đoạt trường mâu trong tay một trên tướng lĩnh, dùng sức hướng tế đàn phóng đi, chỉ nghe được một tiếng nổ lớn, sắt đá giao nhau văng tia lửa khắp nơi, cự thạch trải qua trăm năm sương gió nay giống như khối đậu hủ, bị trường mâu cắm thẳng vào, trường mâu lại tiếp tục sát nhập một nửa thì mới ngừng, phát ra một tiếng rít dài vang vọng.
Đám lính chứng kiến một màn này, toàn trường lặng ngắt như tờ, trong giây lát phát ra tiếng hô hào vang như sấm! Nhạc quốc từ trước đến nay xem trọng sức mạnh, sau khi Nhạc Nghịch đăng cơ Nam chinh Bắc thảo, chẳng những thành tựu có được là tự thân chinh chiến, đem lãnh thổ Nhạc quốc khuếch trương rộng lớn, lại càng khiến cho sự sùng bái vũ lực đạt đến đỉnh điểm!
Thấy trường mâu của Hoàng thượng có thể dễ dàng phá hủy tế đàn, trong lòng đám lính đối với thánh khí Thánh quân toàn bộ dẹp hết, đều nghe lệnh đi tìm vũ khí hợp lực phá hủy tế đàn.
Nhạc Nghịch quan sát hết một màn này, cười lạnh: “Trẫm chưa bao giờ tin thiên mệnh thần dụ chó má cái gì cả, trẫm chỉ tin năng lực của bản thân, tin quyền lực nắm ở trong tay! Ai dám nghịch trẫm phản bội trẫm, trẫm sẽ khiến hắn hối hận cả đời!”
Lúc này, Tuyền Cơ đang dựa vào trong lòng Đại ma vương ngủ, chợt rùng mình một cái.
Bàn tay của Kỉ Kiến Thận nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng của nàng, thầm lặng trấn an giấc ngủ dường như có chút không yên ổn của nữ tử trong vòng tay.
Dường như ý thức được bản thân mình đã trở về dưới cánh chim an toàn nhất, Tuyền Cơ vô thức thở phào một hơi tiếp tục giấc mộng đẹp của mình.
Ở trước mặt mọi người, Tuyền Cơ đột ngột biến mất trên tế đàn, người có phản ứng đầu tiên chính là Nhạc Nghịch.
Hắn căn bản đã bất chấp máu tanh làm vấy bẩn thánh khí, hầu như là phản xạ theo quán tính, dưới chân vận khí một cái liền phi thân lên tế đàn, vọt vài bước đến vị trí Tuyền Cơ đã biến mất, định một chưởng đánh xuống lòng đất, đột nhiên trong đầu choáng váng một trận, hai chân mềm nhũn muốn quỳ xuống.
Nhạc Nghịch giật mình, nhờ sự kiêu ngạo của vua một bước chống đỡ, nhanh chóng dùng hết lực đem trọng tâm dồn về phía sau, ngã ngồi một cái thật mạnh trên tế đàn.
Mấy vị cận thần của Nhạc Nghịch như là Phù Dương kinh ngạc thất sắc, xông lên đài muốn bảo hộ Hoàng đế, nhưng một đám lên tới đều giống như say rượu, ngã đông ngã tây đồng loạt quỳ xuống, té ngã, toàn bộ không một ai có thể đứng vững ở trên đài.
Hiện trường một mảnh hoảng loạn, quan binh và trọng thần đứng dưới đài cùng lên dự lễ nhất thời ngẩn ngơ tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Phù Dương lo lắng có người thừa dịp rối loạn trên tế đàn sẽ gây bất lợi cho Nhạc Nghịch, quát lớn: “Toàn bộ không ai được nhúc nhích! Quân đội bao vây chặt chẽ tế đàn, một con ruồi cũng không được lọt vào!”
Đám quan viên hai mặt nhìn nhau, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, sợ chỉ một động tác hơi lớn lập tức sẽ bị cho là có ý đồ bất chính với Nhạc Nghịch, vậy thì chết rất oan!
Phù Dương xoay người muốn đỡ Nhạc Nghịch xuống tế đàn, lúc trước đã từng thử qua, chỉ cần rời khỏi tế đàn là có thể khôi phục lại như bình thường.
Nhưng Nhạc Nghịch lại nghiêng đầu dữ tợn nhìn chằm chằm vào chỗ Tuyền Cơ vừa biến mất, nửa phần cũng không chịu nhúc nhích, không khỏi khẩn trương! Khổ sở khuyên nhủ vài câu, Nhạc Nghịch lại cứ có tai như điếc, tay bắt đầu sờ soạng đồ đằng khắc trên mặt đất bằng đá, hy vọng có thể tìm thấy dấu vết của cơ quan.
Giữa lúc rối ren, có mấy người từ trong đám quan binh đột nhiên lấy đuốc từ trong áo ra châm lửa rồi xông về phía đội ngũ quan viên.
Đám quan binh vốn đang hết sức chăm chú phòng bị kẻ thù từ bên ngoài tiến công, đối với vài người rời khỏi đơn vị chạy ngược về hướng tế đàn, nhất thời không biết làm sao đối phó.
Đám đại thần đứng dưới ánh mặt trời đã lâu lại nhìn thấy một màn xảy ra trên tế đàn, sớm đã trì độn, đợi cho đến khi phát hiện ra không ổn, muốn chạy trốn tứ phía, cũng đã chậm…
Mấy người kia giống như điên rồi, đem cây đuốc đốt chính mình. Ngay sau đó chính là một mảnh ánh lửa cao ngút trời, sau một tiếng nổ lớn, để lại một vùng huyết nhục tung tóe, cảnh tượng chết chóc vung vẫy khắp nơi trên mặt đất rất đáng sợ.
Tất cả bị một màn này làm sợ ngây người, người bị xuống địa ngục chẳng qua cũng chỉ đến thế!
Thế nhưng thích khách lại dùng cách đồng vu quy tận vô cùng thê thảm như vậy để ám sát đại thần, thật sự là mới thấy lần đầu, thật mới mẻ, các đại thần đi theo cùng của Nhạc quốc tử thương nghiêm trọng chưa từng thấy!
Nhạc Nghịch đang ở trên tế đàn sờ soạng, chợt nghe thấy tiếng nổ phía sau, quay lại liền thấy một màn chấn động, kinh hãi đến mức mắt muốn nứt toát ra. Giãy dụa muốn rời tế đàn để quan sát.
Phù Dương so ra vẫn còn bình tĩnh hơn. Một tay gắt gao nắm lấy Nhạc Nghịch dùng cánh tay cản trở hắn lấy thân xông vào nguy hiểm. Chuyện vừa rồi phát sinh đột ngột, nhưng hắn lại phát hiện, ngọn lửa vọt tới trước tế đàn giống như trúng phải cái gì che chắn, dội ngược trở về, xem ra tế đàn này tuy rằng khiến người khác ngã xuống đất vô lực, nhưng cũng có thánh khí bảo hộ cho người ở trên không bị thương tổn.
Chuyện phát sinh nội trong hôm nay quá mức ly kỳ, thánh khí của tế đàn xác nhận là chuyện có thực, nhưng rõ ràng là có người lợi dụng tế đàn để cướp đi Hoàng hậu, ám sát đại thần. Đến tột cùng là do trùng hợp hay sớm đã là cái bẫy hoàn hảo? Nếu là vế sau, cuối cùng là ai mới có năng lực vận hành cơ quan tế đàn? Tế đàn này vắng lặng đã gần vài trăm năm lịch sử rồi.
Phù Dương cười khổ: Giờ phút này có nghĩ nhiều cũng vô ích, vẫn là trước bảo hộ Hoàng thượng bình an rời khỏi nơi đây xem ra quan trọng hơn!
“Xin Hoàng thượng hãy bình tĩnh, hiện tại bên ngoài tế đàn tình huống không rõ, vẫn xin Hoàng thượng bảo trọng long thể, không cần phải dấn thân vào nguy hiểm!” Phù Dương gắt gao giữ chặt Nhạc Nghịch, không dám nới lỏng nửa phần.
Lúc này cũng không cố duy trì cái gì tôn ti mạo phạm, Phù Dương cao giọng quát, ra lệnh binh lính đang kinh hoảng chạy loạn dừng lại, nỗ lực chỉ huy vài kẻ đắc lực dưới quyền kiềm chế binh mã, nhanh chóng triệu tập đội quân đóng dưới chân núi tiến lên nghênh giá và chữa trị cho quan viên, binh lính đã bị thương sau vụ nổ.
Sau một hồi hỗn loạn, Nhạc Nghịch miễn cưỡng rời khỏi tế đàn, một lần nữa đứng ở đội dẫn đầu.
Cảm giác mê muội khó chịu trên tế đàn đã biến mất không còn thấy tăm hơi, nhưng Nhạc Nghịch lại cảm thấy có một tầng lửa đang bốc cháy trong lòng!
Từ khi hắn đăng cơ cho đến nay, chưa từng nếm phải qua mùi vị thua thiệt như vậy, lần này số đại thần mang theo chết hơn phân nửa trong trận nổ lớn. Chỉ còn lại một phần ít may mắn còn sống thì cũng bị thương không nhẹ, dù cho chữa khỏi, cũng không nhất định có thể một lần nữa đứng ở trong triều.
Đến tột cùng là ai mà có thể nghĩ ra phương pháp ám sát ngoan độc như vậy? Giờ phút này ngẫm lại, cả hành trình trên núi Xích Thánh, từ đầu đến cuối đều lộ ra mùi âm mưu.
“Quốc sư đâu rồi?!” Nhạc Nghịch trầm giọng hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, đã kiểm tra qua số quan viên bị chết… Không thấy tung tích hai vị quốc sư đâu!” Phù Dương hổ thẹn muốn chết, lần đầu tiên mình bảo vệ Hoàng thượng xuất hành, vậy mà lại xảy ra một sai lầm lớn thế này, cho dù Nhạc Nghịch không trách phạt hắn, hắn cũng không còn mặt mũi tiếp tục đảm nhận chức vụ thống lĩnh thị vệ nữa.
“Có tìm ra thân phận của thích khách?” Nhạc Nghịch hỏi lại.
Phù Dương hổ thẹn tột cùng, đáp: “Vi thần tội đáng chết vạn lần, thích khách đã bị nổ tan xương nát thịt, không thể nhận ra.”
“Được! Tốt!” Nhạc Nghịch ngửa mặt lên trời cười ha hả mấy tiếng. Trong tiếng cười mang theo sự dữ tợn và hận thù.
Quay đầu hung hãn nhìn thẳng tế đàn, trong miệng gằn từng chữ: “Truyền ý chỉ của trẫm, các châu quận trong phạm vi trăm dặm từ núi Xích Thánh tăng cường kiểm tra. Phát hiện nhân vật nào khả nghi đều bắt giữ, nhất là nữ tử thì phải bắt sống, không được sát thương! Biên cảnh Kỉ quốc toàn bộ giới nghiêm, chưa có thủ dụ của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào Kỉ quốc!”
Trong lúc nói chuyện, một cánh tay chỉ về hướng tế đàn, ra lệnh: “Đập bể tế đàn này xuống!”
Quan binh ồn ào, hôm nay chính mắt chứng kiến chuyện thần kì trên tế đàn, trong lòng mỗi người đều nảy sinh kính sợ, nếu bọn họ phải đập tan thánh địa, bọn họ thật tình không dám hạ thủ! Nhưng Hoàng mệnh khó cãi… Nhất thời đám binh lính hai mặt nhìn nhau, không có ý kiến.
Nhạc Nghịch thấy mọi người bất động, cười lạnh một tiếng, đoạt trường mâu trong tay một trên tướng lĩnh, dùng sức hướng tế đàn phóng đi, chỉ nghe được một tiếng nổ lớn, sắt đá giao nhau văng tia lửa khắp nơi, cự thạch trải qua trăm năm sương gió nay giống như khối đậu hủ, bị trường mâu cắm thẳng vào, trường mâu lại tiếp tục sát nhập một nửa thì mới ngừng, phát ra một tiếng rít dài vang vọng.
Đám lính chứng kiến một màn này, toàn trường lặng ngắt như tờ, trong giây lát phát ra tiếng hô hào vang như sấm! Nhạc quốc từ trước đến nay xem trọng sức mạnh, sau khi Nhạc Nghịch đăng cơ Nam chinh Bắc thảo, chẳng những thành tựu có được là tự thân chinh chiến, đem lãnh thổ Nhạc quốc khuếch trương rộng lớn, lại càng khiến cho sự sùng bái vũ lực đạt đến đỉnh điểm!
Thấy trường mâu của Hoàng thượng có thể dễ dàng phá hủy tế đàn, trong lòng đám lính đối với thánh khí Thánh quân toàn bộ dẹp hết, đều nghe lệnh đi tìm vũ khí hợp lực phá hủy tế đàn.
Nhạc Nghịch quan sát hết một màn này, cười lạnh: “Trẫm chưa bao giờ tin thiên mệnh thần dụ chó má cái gì cả, trẫm chỉ tin năng lực của bản thân, tin quyền lực nắm ở trong tay! Ai dám nghịch trẫm phản bội trẫm, trẫm sẽ khiến hắn hối hận cả đời!”
Lúc này, Tuyền Cơ đang dựa vào trong lòng Đại ma vương ngủ, chợt rùng mình một cái.
Bàn tay của Kỉ Kiến Thận nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng của nàng, thầm lặng trấn an giấc ngủ dường như có chút không yên ổn của nữ tử trong vòng tay.
Dường như ý thức được bản thân mình đã trở về dưới cánh chim an toàn nhất, Tuyền Cơ vô thức thở phào một hơi tiếp tục giấc mộng đẹp của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.