Chương 227: Đề khó của Hồng Dực
Nhan Tiểu Ngôn
24/05/2014
Mỗi lần nghĩ đến nếu như Tuyền Cơ rơi vào tay Nhạc Nghịch, Nhạc Nghịch sẽ làm gì với nàng, Kỉ Kiến Thận đều thấy lạnh toát, theo bản năng không muốn suy nghĩ nhiều.
Cho nên sau khi biết Nhạc Nghịch mất tích, chuyện đầu tiên hắn làm không phải là tìm cách thu nạp Nhạc quốc, cũng không phải thương nghị với Khiết Cẩn Minh hoàn thành đại nghiệp nhất thống thiên hạ như thế nào, mà là lập tức phái người đem Tuyền Cơ hồi cung, hạ lệnh đám người Triệu Thập Lục vào cung thủ hộ, tăng mạnh cung cấm, đến khi chưa nhận được tin tức xác thật của Nhạc Nghịch, hắn sẽ không để nàng ra ngoài mạo hiểm.
Chỉ mong Hồng Dực và Dịch Thanh Vân cùng với mật thám ở cảnh nội Nhạc quốc có thể điều tra ra tung tích Nhạc Nghịch càng sớm càng tốt.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, Thành quốc nằm ở phương Bắc, trải qua chiến loạn, dân chúng nội quốc đã không còn cách nào tiếp tục sinh nhai. Tuy rằng giờ Nhạc Nghịch mất tích, quân đội Nhạc quốc tán loạn lui quân, thế nhưng đã có nhiều tổn thất rồi.
Nhìn khắp Thành quốc, chỉ còn lại có tuyết trắng mịt mùng, không cần nói đến bách tính của các nơi khác, ngay ở trong kinh thành cũng đã thiếu lương thực rất lâu rồi.
Khắp nơi là lưu dân chạy nạn, đâu đâu cũng có thể thấy được người dân không chịu được đói rét mà chết ngoài đường. Một số người dân đói bụng đến nỗi không chịu nổi, liền kết bè kết đảng đi cướp các nhà giàu, bất kể là phú thương vẫn bình thường hay là quan viên triều đình, cướp sạch trước nói sau!
Trầm thị ở Thành quốc cũng không ít cửa hàng, thế nhưng trước đây từ lúc Nhạc quốc tiến công Thành quốc đã lần lượt bỏ đi, chỉ để lại một ít cửa hàng không dời được cùng ruộng đồng hoang vu.
Không ít dân chạy nạn đến Ninh quốc lúc trước, hiện nay là biên cảnh Kỉ quốc, Kỉ quốc ai đến cũng không cự tuyệt.
Vì để tránh cho có gian tế nhân cơ hội lẻn vào quấy rối, quan viên phụ trách quản lý dân chạy nạn đem dân phân tổ đánh số, cứ khoảng hai mươi người làm một tổ, chọn trong đó hai người làm tổ trưởng, phụ trách quản lý lĩnh áo cơm cho các tổ viên còn lại, một khi trong tổ có người vi phạm pháp lệnh, hơn nữa người khác không tố cáo đúng lúc, liền đem người phạm tội xử phạt theo luật, thu hồi toàn bộ các đồ cứu trợ và trục xuất các tổ viên còn lại.
Gần hết năm, tết sắp đến. Khiết Cẩn Minh và Hồng Dực cùng nhau tới. Kỳ quái là không thấy bóng Dịch Thanh Vân cùng Lạc Dương.
Hồng Dực chỉ là lạnh nhạt nói: “Bên phía Thành quốc quá loạn. Bọn họ lo lắng ảnh hưởng đến Phồn Tinh cốc. Không yên lòng cùng nhau trở về.”
Tuyền Cơ nhìn bộ dạng Khiết Cẩn Minh nhăn nhó âm u. Nguyên lai là bởi vì tình nhân không ở đây nên tâm tình không tốt a. Thế nhưng Hồng Dực sao lại không theo chân bọn họ cùng đi vậy? Hồng Dực không phải là hận không thể dính chặt bên đại ca sao?
Hồng Dực tựa hồ xem thấu tâm tư của nàng, trừng nàng một cái nói: “Ta có việc tìm ngươi!”
“À à à!” Tuyền Cơ từ trước đến nay đối vị đại tẩu này tràn ngập “Kính nể”, nghe nàng nói như vậy, không nhịn được cảm thấy như tiểu hài tử làm sai chuyện bị bắt được, hướng bên người Đại ma vương cọ cọ... Ta cũng là có chỗ dựa vững chắc!
Kỉ Kiến Thận thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng cười khẽ, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về bả vai của nàng mà dỗ dành, con rùa đen nhỏ này chỉ ức hiếp người hiền lành mà sợ người ác.
Kế tiếp, hai nam nhân nhốt vào trong ngự thư phòng thương lượng âm mưu quỷ kế... Ách. Là kế hoạch quốc gia đại sự, hai nữ nhân trở về Hậu cung nói chuyện riêng.
Khiết Cẩn Minh đã đánh hạ Miến quốc, Quốc vương Miến quốc cùng Thái tử ở trong cung tự sát, còn lại người của hoàng thất nâng ngọc tỷ đến đây quy hàng, hiện nay Miến quốc cũng đã bị sát nhập Khiết quốc, Nhạc quốc trên dưới năm bè bảy mảng, Kỉ Kiến Thận cũng muốn cùng Khiết Cẩn Minh thương nghị việc tiếp nhận, thiên hạ còn sót lại Thành quốc vẫn còn kéo dài hơi tàn, chậm nhất là qua mùa hạ sang năm cũng đem đưa về bản đồ Kỉ quốc. Lúc này bắt đầu tính toán hợp nhất Kỉ quốc và Khiết quốc nhất thống thiên hạ là việc phải làm.
Giành chính quyền hai huynh đệ đều có phần. Thế nhưng cuối cùng làm người đứng đầu thiên hạ chỉ có thể có một người, tuy rằng Tiểu Viễn là thiên mệnh Thánh quân. Thế nhưng Khiết Cẩn Minh có nguyện ý đem nửa giang sơn chắp tay tặng cho huynh trưởng hay không, cũng là một ẩn số, ngàn vạn lần đừng để hai người lại sống mái với nhau một trận ngươi chết ta sống mới được...
Tuyền Cơ tuyệt đối tin Kỉ Kiến Thận sẽ thắng lợi, thế nhưng nếu như tận mắt nhìn thấy trượng phu của mình trình diễn tiết mục huynh đệ tương tàn, nàng cũng sẽ rất khó tiếp nhận.
Hơn nữa nàng đối với Khiết Cẩn Minh tuy rằng không có tình cảm gì, thế nhưng lại coi Lạc Dương như anh em ruột thịt. Khiết Cẩn Minh nếu có rủi ro gì, sợ rằng Lạc Dương và mình sẽ huynh muội bất hòa.
Nghĩ đến vấn đề này Tuyền Cơ liền đau đầu, quay đầu lại nhìn ngự thư phòng phía xa, không nhịn được nhíu chân mày.
“Đừng nhìn, hiện tại hai người bọn họ sẽ không sao, Khiết Cẩn Minh căn bản không có ý định tranh giang sơn của Hoàng đế nhà ngươi!” Hồng Dực bỗng nhiên mở miệng nói.
Tuyền Cơ hoảng sợ, quay đầu lại hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Hồng Dực chần chờ một chút, nói: “Trở về trong cung ngươi rồi hãy nói.”
Chẳng lẽ còn có cái gì bí mật sao? Tuyền Cơ gật đầu, sóng vai đi về phía tẩm cung cùng nàng.
Hồng Dực tựa hồ có chút tâm thần không yên, đi mấy bước, mờ mịt nhìn Tuyền Cơ nói: “Nếu như ngươi làm một việc vô cùng có lỗi với Kỉ Kiến Thận, ngươi sẽ làm như thế nào để hắn tha thứ cho ngươi?”
A? Đây là cái vấn đề gì, thật có lỗi với Đại ma vương a, hồng hạnh xuất tường? Ách, không có khả năng a, người nào tốt hơn Đại ma vương được? Cùng lắm ngay cả trước đây mình không chịu sinh con cho hắn, hắn cũng chiến tranh lạnh một hồi mà thôi... Về phần làm thế nào để hắn tha thứ bản thân... Ách, hắn mỗi lần mất hứng, dường như chỉ cần cùng mình cái kia cái kia... Tâm tình sẽ khá hơn...
Tuyền Cơ suy nghĩ một chút, mặt cũng chậm chậm đỏ lên.
Hồng Dực nhìn bộ dáng của nàng, liền biết rõ ràng đáp án.
Hồng Dực dở khóc dở cười trừng nàng liếc mắt, hừ! Cho dù nhân vật lợi hại như Kỉ Kiến Thận, nói cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông, trước mặt nữ sắc liền dễ dàng bị thuyết phục.
Thế nhưng, Tuyền Cơ có thể làm chuyện gì thực sự có lỗi với hắn đây? Bất quá là liếc mắt đưa tình mà thôi. Chuyện của mình cần làm, sợ là bất kể hy sinh nhan sắc như thế nào, đời này Dịch Thanh Vân cũng sẽ không tha thứ cho mình đi.
Nhớ tới tâm sự của mình, Hồng Dực không nhịn được trầm xuống. Chỉ là chuyện này, cho dù Dịch Thanh Vân sẽ hận mình đến chết, mình cũng không làm không được.
Cho nên sau khi biết Nhạc Nghịch mất tích, chuyện đầu tiên hắn làm không phải là tìm cách thu nạp Nhạc quốc, cũng không phải thương nghị với Khiết Cẩn Minh hoàn thành đại nghiệp nhất thống thiên hạ như thế nào, mà là lập tức phái người đem Tuyền Cơ hồi cung, hạ lệnh đám người Triệu Thập Lục vào cung thủ hộ, tăng mạnh cung cấm, đến khi chưa nhận được tin tức xác thật của Nhạc Nghịch, hắn sẽ không để nàng ra ngoài mạo hiểm.
Chỉ mong Hồng Dực và Dịch Thanh Vân cùng với mật thám ở cảnh nội Nhạc quốc có thể điều tra ra tung tích Nhạc Nghịch càng sớm càng tốt.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, Thành quốc nằm ở phương Bắc, trải qua chiến loạn, dân chúng nội quốc đã không còn cách nào tiếp tục sinh nhai. Tuy rằng giờ Nhạc Nghịch mất tích, quân đội Nhạc quốc tán loạn lui quân, thế nhưng đã có nhiều tổn thất rồi.
Nhìn khắp Thành quốc, chỉ còn lại có tuyết trắng mịt mùng, không cần nói đến bách tính của các nơi khác, ngay ở trong kinh thành cũng đã thiếu lương thực rất lâu rồi.
Khắp nơi là lưu dân chạy nạn, đâu đâu cũng có thể thấy được người dân không chịu được đói rét mà chết ngoài đường. Một số người dân đói bụng đến nỗi không chịu nổi, liền kết bè kết đảng đi cướp các nhà giàu, bất kể là phú thương vẫn bình thường hay là quan viên triều đình, cướp sạch trước nói sau!
Trầm thị ở Thành quốc cũng không ít cửa hàng, thế nhưng trước đây từ lúc Nhạc quốc tiến công Thành quốc đã lần lượt bỏ đi, chỉ để lại một ít cửa hàng không dời được cùng ruộng đồng hoang vu.
Không ít dân chạy nạn đến Ninh quốc lúc trước, hiện nay là biên cảnh Kỉ quốc, Kỉ quốc ai đến cũng không cự tuyệt.
Vì để tránh cho có gian tế nhân cơ hội lẻn vào quấy rối, quan viên phụ trách quản lý dân chạy nạn đem dân phân tổ đánh số, cứ khoảng hai mươi người làm một tổ, chọn trong đó hai người làm tổ trưởng, phụ trách quản lý lĩnh áo cơm cho các tổ viên còn lại, một khi trong tổ có người vi phạm pháp lệnh, hơn nữa người khác không tố cáo đúng lúc, liền đem người phạm tội xử phạt theo luật, thu hồi toàn bộ các đồ cứu trợ và trục xuất các tổ viên còn lại.
Gần hết năm, tết sắp đến. Khiết Cẩn Minh và Hồng Dực cùng nhau tới. Kỳ quái là không thấy bóng Dịch Thanh Vân cùng Lạc Dương.
Hồng Dực chỉ là lạnh nhạt nói: “Bên phía Thành quốc quá loạn. Bọn họ lo lắng ảnh hưởng đến Phồn Tinh cốc. Không yên lòng cùng nhau trở về.”
Tuyền Cơ nhìn bộ dạng Khiết Cẩn Minh nhăn nhó âm u. Nguyên lai là bởi vì tình nhân không ở đây nên tâm tình không tốt a. Thế nhưng Hồng Dực sao lại không theo chân bọn họ cùng đi vậy? Hồng Dực không phải là hận không thể dính chặt bên đại ca sao?
Hồng Dực tựa hồ xem thấu tâm tư của nàng, trừng nàng một cái nói: “Ta có việc tìm ngươi!”
“À à à!” Tuyền Cơ từ trước đến nay đối vị đại tẩu này tràn ngập “Kính nể”, nghe nàng nói như vậy, không nhịn được cảm thấy như tiểu hài tử làm sai chuyện bị bắt được, hướng bên người Đại ma vương cọ cọ... Ta cũng là có chỗ dựa vững chắc!
Kỉ Kiến Thận thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng cười khẽ, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về bả vai của nàng mà dỗ dành, con rùa đen nhỏ này chỉ ức hiếp người hiền lành mà sợ người ác.
Kế tiếp, hai nam nhân nhốt vào trong ngự thư phòng thương lượng âm mưu quỷ kế... Ách. Là kế hoạch quốc gia đại sự, hai nữ nhân trở về Hậu cung nói chuyện riêng.
Khiết Cẩn Minh đã đánh hạ Miến quốc, Quốc vương Miến quốc cùng Thái tử ở trong cung tự sát, còn lại người của hoàng thất nâng ngọc tỷ đến đây quy hàng, hiện nay Miến quốc cũng đã bị sát nhập Khiết quốc, Nhạc quốc trên dưới năm bè bảy mảng, Kỉ Kiến Thận cũng muốn cùng Khiết Cẩn Minh thương nghị việc tiếp nhận, thiên hạ còn sót lại Thành quốc vẫn còn kéo dài hơi tàn, chậm nhất là qua mùa hạ sang năm cũng đem đưa về bản đồ Kỉ quốc. Lúc này bắt đầu tính toán hợp nhất Kỉ quốc và Khiết quốc nhất thống thiên hạ là việc phải làm.
Giành chính quyền hai huynh đệ đều có phần. Thế nhưng cuối cùng làm người đứng đầu thiên hạ chỉ có thể có một người, tuy rằng Tiểu Viễn là thiên mệnh Thánh quân. Thế nhưng Khiết Cẩn Minh có nguyện ý đem nửa giang sơn chắp tay tặng cho huynh trưởng hay không, cũng là một ẩn số, ngàn vạn lần đừng để hai người lại sống mái với nhau một trận ngươi chết ta sống mới được...
Tuyền Cơ tuyệt đối tin Kỉ Kiến Thận sẽ thắng lợi, thế nhưng nếu như tận mắt nhìn thấy trượng phu của mình trình diễn tiết mục huynh đệ tương tàn, nàng cũng sẽ rất khó tiếp nhận.
Hơn nữa nàng đối với Khiết Cẩn Minh tuy rằng không có tình cảm gì, thế nhưng lại coi Lạc Dương như anh em ruột thịt. Khiết Cẩn Minh nếu có rủi ro gì, sợ rằng Lạc Dương và mình sẽ huynh muội bất hòa.
Nghĩ đến vấn đề này Tuyền Cơ liền đau đầu, quay đầu lại nhìn ngự thư phòng phía xa, không nhịn được nhíu chân mày.
“Đừng nhìn, hiện tại hai người bọn họ sẽ không sao, Khiết Cẩn Minh căn bản không có ý định tranh giang sơn của Hoàng đế nhà ngươi!” Hồng Dực bỗng nhiên mở miệng nói.
Tuyền Cơ hoảng sợ, quay đầu lại hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Hồng Dực chần chờ một chút, nói: “Trở về trong cung ngươi rồi hãy nói.”
Chẳng lẽ còn có cái gì bí mật sao? Tuyền Cơ gật đầu, sóng vai đi về phía tẩm cung cùng nàng.
Hồng Dực tựa hồ có chút tâm thần không yên, đi mấy bước, mờ mịt nhìn Tuyền Cơ nói: “Nếu như ngươi làm một việc vô cùng có lỗi với Kỉ Kiến Thận, ngươi sẽ làm như thế nào để hắn tha thứ cho ngươi?”
A? Đây là cái vấn đề gì, thật có lỗi với Đại ma vương a, hồng hạnh xuất tường? Ách, không có khả năng a, người nào tốt hơn Đại ma vương được? Cùng lắm ngay cả trước đây mình không chịu sinh con cho hắn, hắn cũng chiến tranh lạnh một hồi mà thôi... Về phần làm thế nào để hắn tha thứ bản thân... Ách, hắn mỗi lần mất hứng, dường như chỉ cần cùng mình cái kia cái kia... Tâm tình sẽ khá hơn...
Tuyền Cơ suy nghĩ một chút, mặt cũng chậm chậm đỏ lên.
Hồng Dực nhìn bộ dáng của nàng, liền biết rõ ràng đáp án.
Hồng Dực dở khóc dở cười trừng nàng liếc mắt, hừ! Cho dù nhân vật lợi hại như Kỉ Kiến Thận, nói cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông, trước mặt nữ sắc liền dễ dàng bị thuyết phục.
Thế nhưng, Tuyền Cơ có thể làm chuyện gì thực sự có lỗi với hắn đây? Bất quá là liếc mắt đưa tình mà thôi. Chuyện của mình cần làm, sợ là bất kể hy sinh nhan sắc như thế nào, đời này Dịch Thanh Vân cũng sẽ không tha thứ cho mình đi.
Nhớ tới tâm sự của mình, Hồng Dực không nhịn được trầm xuống. Chỉ là chuyện này, cho dù Dịch Thanh Vân sẽ hận mình đến chết, mình cũng không làm không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.