Chương 123: Gia tộc phúc hắc
Nhan Tiểu Ngôn
22/05/2014
Tay đại ca cùng tay Lạc Dương đều có những vết chai mỏng, còn tay của Triệu Kiến Thận tuy không non mềm như tay con gái nhưng cũng vô cùng trơn bóng, Tuyền Cơ từ từ cũng không còn ngượng ngùng nữa, bắt đầu đánh giá nơi bàn tay hai người đang nắm nhau.
Triệu Kiến Thận ngẫu nhiên nghiêng đầu thì phát hiện tầm mắt Tuyền Cơ, giơ tay lên nói: “Đang nhìn gì vậy?”
“Tay ngươi không có một vết chai, đại ca nói những người luyện võ từ nhỏ thì khó tránh khỏi có bàn tay thô ráp, tại sao ngươi lại không như vậy?”
Triệu Kiến Thận cầm lấy cổ tay Tuyền Cơ, mở bàn tay nàng ra, sau đó đem tay mình cùng tay nàng lồng vào nhau, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tuyền Cơ vì hành động này mà ửng hồng, không khỏi có chút đắc ý, cười nói: “Lúc mới luyện công thì tự nhiên sẽ bị thương có vết chai, sau khi luyện thành rồi thì từ từ lành lại.”
Trong lúc nói chuyện thì đã tới vườn hoa của Dịch Thanh Vân, Tuyền Cơ kéo Triệu Kiến Thận đến trước hoa vương bảo bối của Dịch Thanh Vân, khoe nói: “Ngươi còn nhớ lần trước ta có nói về phương pháp chiết cây không? Đại ca nói phải chiết ra ba trăm loại hoa cúc khác nhau ở gốc cây hoa cúc này, hiện tại trên cây đã có năm mươi sáu loại hoa cúc, nếu như thành công thì vài năm nữa có thể nhìn thấy một gốc cây hoa cúc mà nở đến mấy trăm đóa hoa cúc khác nhau!”
Triệu Kiến Thận cười nói: “Những thứ Tuyền Cơ hiểu biết thật không ít, đáng tiếc lại quá lười.”
Tuyền Cơ liếc hắn nói: “Chăm chỉ để làm gì? Được rồi, ta kể ngươi nghe chuyện xưa nhé?”
Triệu Kiến Thận gật đầu.
Tuyền Cơ nói: “Ngày xưa có một đại phú ông tay trắng làm nên, khổ cực mấy chục năm kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền. Đến khi lớn tuổi thì giao lại sản nghiệp cho đứa con, còn mình đi dưỡng lão ở gần biển. Có một ngày ông ta thấy ở bãi biển có một người đánh cá nhàn nhã nằm trên sàn tàu, liền đi lên hỏi rằng thời tiết đẹp thế này, tại sao ngươi không đi đánh bắt, người đánh cá nói ta phải phơi nắng. Phú ông tức giận nói, ngươi càng chăm chỉ đánh bắt thì sẽ càng kiếm được nhiều tiền, lúc đó ngươi có thể dùng tiền để mua ruộng mua đất, thuê người làm ruộng cho ngươi, ngươi sẽ có một cuộc sống giàu có. Người đánh cá nói, có cuộc sống giàu có để làm gì? Phú ông đắc ý dào dạt nói, khi đó ngươi có thể giống như ta, rảnh rỗi không có gì làm phơi nắng ngắm phong cảnh. Người đánh cá nói, ta bây giờ cũng đang phơi nắng ngắm phong cảnh đó thôi…”
Triệu Kiến Thận nghe xong, sắc mặt khẽ thay đổi. Một lúc sau mới trở lại bình thường, cười nói: “Tuyền Cơ chính là người đánh cá kia, còn ta là phú ông?”
Tuyền Cơ giảo hoạt cười nói: “Đó là ngươi nói nhé. Ta không có nói!”
Triệu Kiến Thận nhịn không được đưa tay chọc chọc khuôn mặt nàng, Tuyền Cơ quay sang trừng một cái rồi xoay người chạy đến ngồi xuống xích đu, co hai chân lắc lắc, ánh mắt ngó trái ngó phải không thèm nhìn Đại ma vương.
Triệu Kiến Thận đi đến trước mặt khom người xuống nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nàng không muốn theo ta về Kỉ quốc, muốn ở lại Phồn Tinh cốc luôn đúng không?”
Một nhát trúng tim, một tên trúng đích!
Tuyền Cơ hơi chột dạ cúi đầu, Đại ma vương quả nhiên là Đại ma vương, chỉ một lát đi dạo Phồn Tinh cốc liền đoán ra tâm tư của mình.
“Nàng không muốn theo ta về vì sợ phiền toái?” Dáng vẻ Triệu Kiến Thận không giống đang nổi giận.
Tuyền Cơ ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ nghe Triệu Kiến Thận nói tiếp: “Vậy ta có thể lý giải như thế này, thực ra nàng rất thích ta, nhưng vì ta phải tranh giành thiên hạ làm Hoàng đế, nên nàng không muốn ở cùng với ta?”
Tuyền Cơ đỏ mặt gật đầu lần nữa.
Trong lòng Triệu Kiến Thận vui vẻ, dừng một chút rồi nói: “Rốt cuộc nàng muốn thế nào mới chịu gả cho ta, nói điều kiện ra xem.”
Tuyền Cơ trộm liếc sắc mặt hắn. Chẳng lẽ việc này cũng mặc cả được sao? Từ khi hắn đến Ninh quốc, tuy rằng vẫn rất thích khi dễ nàng, nhưng dường như trở nên dễ nói chuyện hơn nhiều.
“Ta… ta đã nói rồi nha. Để ta ăn ngon ngủ ngon, không ai phiền đến là được.” Tuyền Cơ rụt rè nêu ra yêu cầu.
Triệu Kiến Thận dường như rất muốn không thèm để ý đến hình tượng mà ngẩn đầu lên trời trợn trắng mắt, cô gái này đúng là trước sau như một! Nói tới cùng vẫn là muốn rút vào trong mai sống qua ngày mà! Xem ra hắn phải đổi sách lược…
“Nàng kể ta nghe chuyện xưa, ta cũng kể cho nàng nghe chuyện xưa nhé?” Triệu Kiến Thận cười thật ôn nhu vô hại.
Tuyền Cơ cẩn thận gật đầu, đại BOSS muốn kể, lẽ nào nàng dám không nghe?!
Thân mình bỗng nhiên bị ôm lấy, Tuyền Cơ còn chưa kịp kêu lên sợ hãi thì đã bị đặt ngồi xuống lại, có điều lần này là ngồi xuống trên đùi Đại ma vương. Đại ma vương ngồi lên xích đu làm đệm cho nàng.
Phản ứng đầu tiên của Tuyền Cơ là ngẩng đầu nhìn xem xích đu có khả năng thừa trọng lượng mà đứt hay không. Phản ứng thứ hai là phát hiện chính mình đang ngồi đúng tiêu chuẩn dáng ngồi tiểu thư.
Còn chưa giãy dụa thì nghe Đại ma vương cười uy hiếp: “Đừng lộn xộn, nếu không tự gánh hậu quả.”
Hai người tiếp xúc quá gần nhau khiến Tuyền Cơ nhớ tới lần đó trên thuyền suýt nữa lau súng cướp cò, khụ khụ! Vẫn cứ nên nghiêm túc ngồi im thôi… Ai oán nhìn Đại ma vương, tại sao cứ muốn áp bức mình hoài vậy, nhất định là thấy mình dễ ức hiếp quá mà.
Triệu Kiến Thận tìm một tư thế thoải mái ngồi dựa vào, ôm Tuyền Cơ, bắt đầu kể chuyện xưa…
Rất nhiều, rất nhiều năm trước, trong thiên hạ có rất nhiều bộ tộc nhỏ, hỗn chiến không ngừng mỗi ngày, hơn nữa lại xảy ra thiên tai địch họa khiến cuộc sống dân chúng ăn bữa hôm lo bữa mai. Mãi đến một hôm xuất hiện một vị thiên mệnh Thánh quân tên là Xích Trọng. Xích Trọng lấy được tứ đại thần khí, chinh chiến tám phương dẹp hết nhiễu nhương, cuối cùng thống nhất thiên hạ bằng thần lực của tứ đại thần khí. Từ đó về sau mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp. Con cháu Xích Trọng Thánh quân đều là những người hiền đức hiếm có, cứ như vậy đời này qua đời khác. Mãi đến đời Hoàng đế thứ năm đăng cơ, có lẽ bởi vì đã hưởng thụ yên vui quá lâu, vị Hoàng đế này đã từ từ nhiễm một ít tật xấu, hoàng triều bắt đầu có dấu hiệu suy bại, đúng lúc đó thì tứ đại thần khí cũng mất tích, từ một hoàng triều cường thịnh nhất đã đi đến chỗ suy vong, bị chia cắt thành hơn mười nước nhỏ, các nước này thôn tính lẫn nhau, cuối cùng thành bảy nước như hiện nay. Vua của bảy nước này xuất thân từ trung chính đại thần hoặc cường hào địa phương trong thời loạn, lấy tên của dòng họ mình đặt tên cho nước, vì vậy nên hiện tại có bảy nước Kỉ, Ninh, Nhạc, Tư, Thành, Miến, Khiết.
Tuyền Cơ trộm ngáp, chuyện này nàng đã xem qua trong sách rồi.
Triệu Kiến Thận phát hiện lòng nàng không yên, khẽ bóp nhẹ eo nàng. Tuyền Cơ chịu đau, mếu máo thầm mắng một tiếng “Bạo quân”, không dám thất thần nữa.
Chuyện xưa chậm rãi tiến vào trọng tâm.
Năm đó Xích Trọng trở thành Thánh quân từng nhận được thần dụ, biết hoàng triều hợp lâu tất sẽ phân, vì sợ đế vị truyền lại đến con cháu đời sau gây ra tai họa cho thiên hạ nên đặc biệt sắp xếp cho một nhánh con cháu khác chuyên âm thầm giám sát hành vi của các Hoàng đế, một khi Hoàng đế kế vị có hành vi không thỏa đáng liền cầm di chiếu tự tay Xích Trọng viết lập hiền quân khác.
Tuyền Cơ nghe đến đó, cười giễu cợt: “Xích Trọng Thánh quân có bao nhiêu đứa con, người trong nhà giám sát người trong nhà, có tác dụng sao? Người Hoàng đế tiếp nhiệm không tin được, chẳng lẽ không lo người giám sát cũng là hạng thối nát sao?”
“Tuyền Cơ của ta thực thông minh!” Triệu Kiến Thận cười hôn lên mặt Tuyền Cơ rồi nói tiếp: “Xích Trọng Thánh quân chỉ có hai người con, con cả kế nhiệm ngôi vị Hoàng đế, còn hắn mang theo người con nhỏ sống ẩn dật ở nơi hoang dã. Con cả cũng như thần dân chỉ nghĩ người con nhỏ đã phụng mệnh ra biển đi xa. Nhánh của người con nhỏ vẫn luôn kiên trì với nhiệm vụ tổ tông giao cho. Chỉ là trùng hợp lúc Hoàng đế thứ năm kế vị, người con trưởng của nhánh này bất ngờ chết đi, để lại một đứa trẻ chưa đủ mười tuổi, dưới tình huống đó thì làm thế nào đứng ra chủ trì đại cục?”
Đây chính là người tính không bằng trời tính.
Chuyện xưa lại tiếp tục, gia thần trung thành của nhánh người con thứ nhận thấy như vậy để thực hiện di mệnh của chủ công là rất khó, đành phải thay đổi sách lược, một mặt phái cao thủ đi lấy trộm thần khí, một mặt phái người chăm sóc dạy dỗ tiểu chủ nhân thật tốt, đồng thời tích tụ lực lượng để chờ sau khi tiểu chủ nhân lớn lên sẽ truất vị bạo quân.
Những cao thủ được phái đi lấy thần khí tuy rằng thuận lợi nhưng lại bị thương trầm trọng, không một người có thể bình yên quay về. Thần khí sau khi được bọn họ đem ra khỏi cung chuyển qua nhiều người đã thất lạc. Hoàng triều lúc này đã bắt đầu suy tàn. Lúc những người thuộc nhánh người con thứ sắp tuyệt vọng buông bỏ thì lần nữa nhận được thần dụ, nói rằng trong số con cháu đời sau sẽ lại xuất hiện Thánh quân, thống nhất thiên hạ. Vì thế những người này lại phấn chấn trở lại, âm thầm dùng đủ biện pháp để tích tụ tài lực vật lực, chuẩn bị cho Thánh quân sau này xuất hiện thu phục non sông. Bao gồm cả Trầm thị, bao gồm cả gia nghiệp khổng lồ của Triệu Vương phủ cũng là một bộ phận trong đó.”
Tuyền Cơ nghe đến đó đã hiểu được: “Ngươi chính là đời sau của vị con thứ của Thánh quân đó sao?’
Muốn mưu tính cả đời không khó, khó chính là làm sao để mấy thế hệ đều chăm chỉ, dốc sức đem lương hỏa âm mưu phúc hắc truyền xuống phát dương quang đại. Mà gia tộc Triệu Kiến Thận lại có thể làm được. Khó trách chính mình luôn luôn chịu thiệt trước hắn. Hắn âm hiểm phúc hắc chính là bắt nguồn từ gia tộc! Là DNA tiến hóa từ kinh nghiệm đúc kết của mấy thế hệ!
Triệu Kiến Thận gật đầu nói: “Đúng vậy, từ đời tổ tiên nhận được thần dụ kia, đến ta đã là đời thứ sáu, thế lực của nhánh chúng ta trải qua mấy đời kinh doanh đã trải rộng khắp thiên hạ, phụ hoàng cùng ta đều cảm thấy đã đến lúc thời cơ chín muồi… Tuyền Cơ, ta hy vọng nàng hiểu được. Đăng cơ làm đế, tranh giành thiên hạ chẳng những là nguyện vọng, đồng thời cũng là trách nhiệm của ta, vì mục tiêu này, gia tộc ta đã trả giá bằng tâm lực của mấy thế hệ người. Tất cả những thứ ta học được, ta trải qua từ nhỏ đến giờ đều là vì thực hiện mục tiêu này.”
Tuyền Cơ cúi đầu không nói, đây xem như là Đại ma vương đang cầu xin nàng thỏa hiệp rồi, trong lòng nàng thật rối rắm, vừa không muốn rời bỏ cuộc sống nhàn nhã vô ưu hiện tại của mình, vừa không thể ngoan tâm cự tuyệt nam nhân cao ngạo trước mặt đang không ngừng nhượng bộ.
Hơn nữa, cự tuyệt rồi ai biết ma vương tức giận sẽ làm ra chuyện gì?
Suy nghĩ, cuối cùng mềm giọng nói: “Ngươi… Ngươi cho ta nghĩ đã…”
Triệu Kiến Thận rất không vừa lòng với đáp án này, ôm chặt nàng tựa cằm lên hõm vai nàng oán giận nói: “Nàng đã nghĩ hơn ba tháng rồi đó.”
Nam nhân này đang làm nũng với nàng sao? Tuyền Cơ vừa kinh ngạc vừa buồn cười, cũng có chút đắc ý, có thể chứng kiến bộ mặt này của Đại ma vương cũng chỉ có nàng, nhịn không được giơ tay ra nhẹ nhàng ôm hắn một chút để an ủi.
Đáng tiếc nàng không nhìn thấy vẻ mặt Triệu Kiến Thận - vẻ mặt Đại ma vương đang đắc ý: Quả nhiên đối với con rùa này là phải tỏ ra yếu ớt cộng thêm dỗ dành, Tuyền Cơ chủ động ôm hắn, đây là lần đầu tiên. Hắn tin tưởng chỉ cần cố gắng thêm một chút, nàng sẽ ngoan ngoãn cùng mình quay về… Uhm, trước tiên phải đuổi vài người cản đường đi đã…
Triệu Kiến Thận nhìn nụ hoa nho nhỏ mới nhú trên cây cúc vương phía xa xa kia, trên mặt nở nụ cười thản nhiên yếu ớt. Khiến người nhìn thấy phải… rùng mình.
“A! Ngươi không phải con của Thừa Thiên Đế sao? Thừa Thiên Đế rõ ràng là Kỉ quốc Hoàng đế...” Tâm trí Tuyền Cơ chậm rãi quay về, nhớ tới vấn đề lớn.
Triệu Kiến Thận tùy tay gỡ mũ rơm chướng mắt trên đầu nàng xuống, lặng lẽ tháo cái bím tóc của nàng ra, chậm rãi nói: “Thừa Thiên Đế thực sự đã chết trong cuộc biến loạn hơn mười năm trước, phụ thân ta giả mạo lão già kia đã hơn mười năm, ông ấy phải xa cách mẫu thân ta, đã sớm hết kiên nhẫn.”
Thật là một bí mật động trời, vậy mà Triệu đại BOSS có thể nói ra một cách bình thản như vậy, Tuyền Cơ thở dài nói: “Vậy trên thực tế ngươi họ gì?”
Triệu Kiến Thận nghiêng đầu khẽ cắn lỗ tai Tuyền Cơ một phát, cười mắng: “Nha đầu ngốc nghếch, dĩ nhiên ta cùng họ Xích với Thánh quân!”
Tuyền Cơ vô cớ bị cắn một ngụm, ủy khuất nói: “Ai bảo ngươi có nhiều thân phận như vậy, sao trách ta mù mờ được?!”
Triệu Kiến Thận thưởng thức mái tóc dài của Tuyền Cơ, nghiêm túc nói: “Người ngoài không biết thì không trách, nhưng ta là trượng phu của nàng, nàng mà không biết thì rất đáng đánh!”
Tuyền Cơ xoa xoa lỗ tai, nghe thấy tên nhóc này tự xưng là trượng phu của nàng cứ như là lẽ đương nhiên, kháng nghị nói: “Ta… ta còn chưa có đồng ý gả cho ngươi!”
“Nàng nha, nữ tử thì phải lập gia đình, ta với nàng hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, cùng phòng cùng giường cũng không phải một lần, không gả cho ta thì nàng còn có thể gả cho ai?”
Ngữ điệu chắc chắn khiến Tuyền Cơ vô cùng khó chịu.
“Ai nói nữ tử thì nhất định phải lập gia đình?! Một mình ta cũng sống được vậy! Hơn nữa dựa vào điều kiện của ta thì người thích ta không lẽ còn ít sao? Ai nói nhất định phải là ngươi? Hừ!” Hôm nay Triệu Đại ma vương rất dễ nói chuyện nên khiến cho Tuyền Cơ nhất thời nhanh miệng mà đem những lời trong lòng nói hết ra, đợi thấy Đại ma vương biến sắc, mới hối hận vô cùng: Không có việc gì trêu chọc hắn làm gì, không biết hắn sẽ chỉnh ngươi ra sao đây…
Quả nhiên Triệu Kiến Thận nổi giận, ôm sát Tuyền Cơ lạnh lùng nói: “Nàng nói vậy là sao?”
Tuyền Cơ không dám trả lời hắn, cắn môi cúi đầu không nói, trong mắt lộ vẻ ủy khuất e ngại cùng bướng bỉnh kháng cự.
Triệu Kiến Thận trong lòng cả kinh, âm thầm hối hận đã quá nôn nóng! Khẳng định con rùa nhỏ này lại rụt đầu vào mai rồi.
Đây chẳng qua chỉ là những lời nóng giận nhất thời, cho dù là thật tâm, thì chỉ cần đem nàng lừa đến bên người hắn, chẳng lẽ còn sợ tiểu cô nương này lật trời mà bay đi sao, để cho nàng nói này nọ một chút thì có làm sao đâu.
“Những lời khiến người ta tức giận như thế này đừng nói lại nữa, có được không?” Triệu Kiến Thận dập tắt lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi con rùa nhỏ đang hoảng hốt vào lòng.
Nhưng Tuyền Cơ không muốn lại bị lừa, Triệu Kiến Thận dỗ vài câu cũng không chịu mở miệng, tâm tư xoay chuyển, dứt khoát nói tiếp vấn đề thân phận lúc nãy, di dời sự chú ý của nàng: “Phụ thân ta tên thật là Xích Duy Dương, hơn ba mươi năm trước lập gia đình cũng công chúa Hải Đường của Khiết Quốc, ta còn có một em trai ruột tên là Khiết Cẩn Minh, hiện tại đã đăng cơ ngôi vị. Hơn mười năm trước, phụ thân ta phát hiện ngoại hình của mình cũng Hoàng đế Kỉ quốc có bảy tám phần tương tự, địa thế Kỉ quốc có hạn, rất ít khi bang giao cùng các quốc gia khác, an phận ở một góc. Trong nội bộ hoàng thất lại có tranh đấu không ngừng, vì thế phụ thân ta nghĩ ra một kế hoạch táo bạo, châm ngòi cho cuộc tranh đấu của mấy vị hoàng tử lúc đó, lợi dụng cơ hội lúc bọn họ đoạt cung tạo phản đem bọn họ - thanh trừ hết, đồng thời giả mạo Thừa Thiên Đế của Kỉ quốc gây dựng thế lực, sau này phát động chiến tranh cùng một quốc gia khác là Khiết Quốc đối đầu với năm quốc gia khác, hình thành thế trận vây kín, phối hợp chặt chẽ…”
Được Đại ma vương ôm thật thoải mái, thanh nam trung lại rất êm tai, chuyện chính trị quân sự kinh tâm động phách lại có thể nhàn nhạt nói ra rất có hiệu quả thôi miên, buổi sáng Tuyền Cơ ngủ chưa đủ, giờ bị ôm trên xích đu nhẹ nhàng đưa qua đưa lại liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Triệu Kiến Thận nhìn cô gái đã ngủ say trong ngực, thật không còn cách nào nhưng cũng có chút thỏa mãn, có thể yên tâm ngủ trong lòng hắn, ít nhất chứng minh được nàng đã tương đối tin tưởng hắn.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngủ yên ổn, Triệu Kiến Thận bỗng nhiên cũng cảm thấy dâng lên một trận buồn ngủ…
Triệu Kiến Thận ngẫu nhiên nghiêng đầu thì phát hiện tầm mắt Tuyền Cơ, giơ tay lên nói: “Đang nhìn gì vậy?”
“Tay ngươi không có một vết chai, đại ca nói những người luyện võ từ nhỏ thì khó tránh khỏi có bàn tay thô ráp, tại sao ngươi lại không như vậy?”
Triệu Kiến Thận cầm lấy cổ tay Tuyền Cơ, mở bàn tay nàng ra, sau đó đem tay mình cùng tay nàng lồng vào nhau, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tuyền Cơ vì hành động này mà ửng hồng, không khỏi có chút đắc ý, cười nói: “Lúc mới luyện công thì tự nhiên sẽ bị thương có vết chai, sau khi luyện thành rồi thì từ từ lành lại.”
Trong lúc nói chuyện thì đã tới vườn hoa của Dịch Thanh Vân, Tuyền Cơ kéo Triệu Kiến Thận đến trước hoa vương bảo bối của Dịch Thanh Vân, khoe nói: “Ngươi còn nhớ lần trước ta có nói về phương pháp chiết cây không? Đại ca nói phải chiết ra ba trăm loại hoa cúc khác nhau ở gốc cây hoa cúc này, hiện tại trên cây đã có năm mươi sáu loại hoa cúc, nếu như thành công thì vài năm nữa có thể nhìn thấy một gốc cây hoa cúc mà nở đến mấy trăm đóa hoa cúc khác nhau!”
Triệu Kiến Thận cười nói: “Những thứ Tuyền Cơ hiểu biết thật không ít, đáng tiếc lại quá lười.”
Tuyền Cơ liếc hắn nói: “Chăm chỉ để làm gì? Được rồi, ta kể ngươi nghe chuyện xưa nhé?”
Triệu Kiến Thận gật đầu.
Tuyền Cơ nói: “Ngày xưa có một đại phú ông tay trắng làm nên, khổ cực mấy chục năm kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền. Đến khi lớn tuổi thì giao lại sản nghiệp cho đứa con, còn mình đi dưỡng lão ở gần biển. Có một ngày ông ta thấy ở bãi biển có một người đánh cá nhàn nhã nằm trên sàn tàu, liền đi lên hỏi rằng thời tiết đẹp thế này, tại sao ngươi không đi đánh bắt, người đánh cá nói ta phải phơi nắng. Phú ông tức giận nói, ngươi càng chăm chỉ đánh bắt thì sẽ càng kiếm được nhiều tiền, lúc đó ngươi có thể dùng tiền để mua ruộng mua đất, thuê người làm ruộng cho ngươi, ngươi sẽ có một cuộc sống giàu có. Người đánh cá nói, có cuộc sống giàu có để làm gì? Phú ông đắc ý dào dạt nói, khi đó ngươi có thể giống như ta, rảnh rỗi không có gì làm phơi nắng ngắm phong cảnh. Người đánh cá nói, ta bây giờ cũng đang phơi nắng ngắm phong cảnh đó thôi…”
Triệu Kiến Thận nghe xong, sắc mặt khẽ thay đổi. Một lúc sau mới trở lại bình thường, cười nói: “Tuyền Cơ chính là người đánh cá kia, còn ta là phú ông?”
Tuyền Cơ giảo hoạt cười nói: “Đó là ngươi nói nhé. Ta không có nói!”
Triệu Kiến Thận nhịn không được đưa tay chọc chọc khuôn mặt nàng, Tuyền Cơ quay sang trừng một cái rồi xoay người chạy đến ngồi xuống xích đu, co hai chân lắc lắc, ánh mắt ngó trái ngó phải không thèm nhìn Đại ma vương.
Triệu Kiến Thận đi đến trước mặt khom người xuống nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nàng không muốn theo ta về Kỉ quốc, muốn ở lại Phồn Tinh cốc luôn đúng không?”
Một nhát trúng tim, một tên trúng đích!
Tuyền Cơ hơi chột dạ cúi đầu, Đại ma vương quả nhiên là Đại ma vương, chỉ một lát đi dạo Phồn Tinh cốc liền đoán ra tâm tư của mình.
“Nàng không muốn theo ta về vì sợ phiền toái?” Dáng vẻ Triệu Kiến Thận không giống đang nổi giận.
Tuyền Cơ ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ nghe Triệu Kiến Thận nói tiếp: “Vậy ta có thể lý giải như thế này, thực ra nàng rất thích ta, nhưng vì ta phải tranh giành thiên hạ làm Hoàng đế, nên nàng không muốn ở cùng với ta?”
Tuyền Cơ đỏ mặt gật đầu lần nữa.
Trong lòng Triệu Kiến Thận vui vẻ, dừng một chút rồi nói: “Rốt cuộc nàng muốn thế nào mới chịu gả cho ta, nói điều kiện ra xem.”
Tuyền Cơ trộm liếc sắc mặt hắn. Chẳng lẽ việc này cũng mặc cả được sao? Từ khi hắn đến Ninh quốc, tuy rằng vẫn rất thích khi dễ nàng, nhưng dường như trở nên dễ nói chuyện hơn nhiều.
“Ta… ta đã nói rồi nha. Để ta ăn ngon ngủ ngon, không ai phiền đến là được.” Tuyền Cơ rụt rè nêu ra yêu cầu.
Triệu Kiến Thận dường như rất muốn không thèm để ý đến hình tượng mà ngẩn đầu lên trời trợn trắng mắt, cô gái này đúng là trước sau như một! Nói tới cùng vẫn là muốn rút vào trong mai sống qua ngày mà! Xem ra hắn phải đổi sách lược…
“Nàng kể ta nghe chuyện xưa, ta cũng kể cho nàng nghe chuyện xưa nhé?” Triệu Kiến Thận cười thật ôn nhu vô hại.
Tuyền Cơ cẩn thận gật đầu, đại BOSS muốn kể, lẽ nào nàng dám không nghe?!
Thân mình bỗng nhiên bị ôm lấy, Tuyền Cơ còn chưa kịp kêu lên sợ hãi thì đã bị đặt ngồi xuống lại, có điều lần này là ngồi xuống trên đùi Đại ma vương. Đại ma vương ngồi lên xích đu làm đệm cho nàng.
Phản ứng đầu tiên của Tuyền Cơ là ngẩng đầu nhìn xem xích đu có khả năng thừa trọng lượng mà đứt hay không. Phản ứng thứ hai là phát hiện chính mình đang ngồi đúng tiêu chuẩn dáng ngồi tiểu thư.
Còn chưa giãy dụa thì nghe Đại ma vương cười uy hiếp: “Đừng lộn xộn, nếu không tự gánh hậu quả.”
Hai người tiếp xúc quá gần nhau khiến Tuyền Cơ nhớ tới lần đó trên thuyền suýt nữa lau súng cướp cò, khụ khụ! Vẫn cứ nên nghiêm túc ngồi im thôi… Ai oán nhìn Đại ma vương, tại sao cứ muốn áp bức mình hoài vậy, nhất định là thấy mình dễ ức hiếp quá mà.
Triệu Kiến Thận tìm một tư thế thoải mái ngồi dựa vào, ôm Tuyền Cơ, bắt đầu kể chuyện xưa…
Rất nhiều, rất nhiều năm trước, trong thiên hạ có rất nhiều bộ tộc nhỏ, hỗn chiến không ngừng mỗi ngày, hơn nữa lại xảy ra thiên tai địch họa khiến cuộc sống dân chúng ăn bữa hôm lo bữa mai. Mãi đến một hôm xuất hiện một vị thiên mệnh Thánh quân tên là Xích Trọng. Xích Trọng lấy được tứ đại thần khí, chinh chiến tám phương dẹp hết nhiễu nhương, cuối cùng thống nhất thiên hạ bằng thần lực của tứ đại thần khí. Từ đó về sau mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp. Con cháu Xích Trọng Thánh quân đều là những người hiền đức hiếm có, cứ như vậy đời này qua đời khác. Mãi đến đời Hoàng đế thứ năm đăng cơ, có lẽ bởi vì đã hưởng thụ yên vui quá lâu, vị Hoàng đế này đã từ từ nhiễm một ít tật xấu, hoàng triều bắt đầu có dấu hiệu suy bại, đúng lúc đó thì tứ đại thần khí cũng mất tích, từ một hoàng triều cường thịnh nhất đã đi đến chỗ suy vong, bị chia cắt thành hơn mười nước nhỏ, các nước này thôn tính lẫn nhau, cuối cùng thành bảy nước như hiện nay. Vua của bảy nước này xuất thân từ trung chính đại thần hoặc cường hào địa phương trong thời loạn, lấy tên của dòng họ mình đặt tên cho nước, vì vậy nên hiện tại có bảy nước Kỉ, Ninh, Nhạc, Tư, Thành, Miến, Khiết.
Tuyền Cơ trộm ngáp, chuyện này nàng đã xem qua trong sách rồi.
Triệu Kiến Thận phát hiện lòng nàng không yên, khẽ bóp nhẹ eo nàng. Tuyền Cơ chịu đau, mếu máo thầm mắng một tiếng “Bạo quân”, không dám thất thần nữa.
Chuyện xưa chậm rãi tiến vào trọng tâm.
Năm đó Xích Trọng trở thành Thánh quân từng nhận được thần dụ, biết hoàng triều hợp lâu tất sẽ phân, vì sợ đế vị truyền lại đến con cháu đời sau gây ra tai họa cho thiên hạ nên đặc biệt sắp xếp cho một nhánh con cháu khác chuyên âm thầm giám sát hành vi của các Hoàng đế, một khi Hoàng đế kế vị có hành vi không thỏa đáng liền cầm di chiếu tự tay Xích Trọng viết lập hiền quân khác.
Tuyền Cơ nghe đến đó, cười giễu cợt: “Xích Trọng Thánh quân có bao nhiêu đứa con, người trong nhà giám sát người trong nhà, có tác dụng sao? Người Hoàng đế tiếp nhiệm không tin được, chẳng lẽ không lo người giám sát cũng là hạng thối nát sao?”
“Tuyền Cơ của ta thực thông minh!” Triệu Kiến Thận cười hôn lên mặt Tuyền Cơ rồi nói tiếp: “Xích Trọng Thánh quân chỉ có hai người con, con cả kế nhiệm ngôi vị Hoàng đế, còn hắn mang theo người con nhỏ sống ẩn dật ở nơi hoang dã. Con cả cũng như thần dân chỉ nghĩ người con nhỏ đã phụng mệnh ra biển đi xa. Nhánh của người con nhỏ vẫn luôn kiên trì với nhiệm vụ tổ tông giao cho. Chỉ là trùng hợp lúc Hoàng đế thứ năm kế vị, người con trưởng của nhánh này bất ngờ chết đi, để lại một đứa trẻ chưa đủ mười tuổi, dưới tình huống đó thì làm thế nào đứng ra chủ trì đại cục?”
Đây chính là người tính không bằng trời tính.
Chuyện xưa lại tiếp tục, gia thần trung thành của nhánh người con thứ nhận thấy như vậy để thực hiện di mệnh của chủ công là rất khó, đành phải thay đổi sách lược, một mặt phái cao thủ đi lấy trộm thần khí, một mặt phái người chăm sóc dạy dỗ tiểu chủ nhân thật tốt, đồng thời tích tụ lực lượng để chờ sau khi tiểu chủ nhân lớn lên sẽ truất vị bạo quân.
Những cao thủ được phái đi lấy thần khí tuy rằng thuận lợi nhưng lại bị thương trầm trọng, không một người có thể bình yên quay về. Thần khí sau khi được bọn họ đem ra khỏi cung chuyển qua nhiều người đã thất lạc. Hoàng triều lúc này đã bắt đầu suy tàn. Lúc những người thuộc nhánh người con thứ sắp tuyệt vọng buông bỏ thì lần nữa nhận được thần dụ, nói rằng trong số con cháu đời sau sẽ lại xuất hiện Thánh quân, thống nhất thiên hạ. Vì thế những người này lại phấn chấn trở lại, âm thầm dùng đủ biện pháp để tích tụ tài lực vật lực, chuẩn bị cho Thánh quân sau này xuất hiện thu phục non sông. Bao gồm cả Trầm thị, bao gồm cả gia nghiệp khổng lồ của Triệu Vương phủ cũng là một bộ phận trong đó.”
Tuyền Cơ nghe đến đó đã hiểu được: “Ngươi chính là đời sau của vị con thứ của Thánh quân đó sao?’
Muốn mưu tính cả đời không khó, khó chính là làm sao để mấy thế hệ đều chăm chỉ, dốc sức đem lương hỏa âm mưu phúc hắc truyền xuống phát dương quang đại. Mà gia tộc Triệu Kiến Thận lại có thể làm được. Khó trách chính mình luôn luôn chịu thiệt trước hắn. Hắn âm hiểm phúc hắc chính là bắt nguồn từ gia tộc! Là DNA tiến hóa từ kinh nghiệm đúc kết của mấy thế hệ!
Triệu Kiến Thận gật đầu nói: “Đúng vậy, từ đời tổ tiên nhận được thần dụ kia, đến ta đã là đời thứ sáu, thế lực của nhánh chúng ta trải qua mấy đời kinh doanh đã trải rộng khắp thiên hạ, phụ hoàng cùng ta đều cảm thấy đã đến lúc thời cơ chín muồi… Tuyền Cơ, ta hy vọng nàng hiểu được. Đăng cơ làm đế, tranh giành thiên hạ chẳng những là nguyện vọng, đồng thời cũng là trách nhiệm của ta, vì mục tiêu này, gia tộc ta đã trả giá bằng tâm lực của mấy thế hệ người. Tất cả những thứ ta học được, ta trải qua từ nhỏ đến giờ đều là vì thực hiện mục tiêu này.”
Tuyền Cơ cúi đầu không nói, đây xem như là Đại ma vương đang cầu xin nàng thỏa hiệp rồi, trong lòng nàng thật rối rắm, vừa không muốn rời bỏ cuộc sống nhàn nhã vô ưu hiện tại của mình, vừa không thể ngoan tâm cự tuyệt nam nhân cao ngạo trước mặt đang không ngừng nhượng bộ.
Hơn nữa, cự tuyệt rồi ai biết ma vương tức giận sẽ làm ra chuyện gì?
Suy nghĩ, cuối cùng mềm giọng nói: “Ngươi… Ngươi cho ta nghĩ đã…”
Triệu Kiến Thận rất không vừa lòng với đáp án này, ôm chặt nàng tựa cằm lên hõm vai nàng oán giận nói: “Nàng đã nghĩ hơn ba tháng rồi đó.”
Nam nhân này đang làm nũng với nàng sao? Tuyền Cơ vừa kinh ngạc vừa buồn cười, cũng có chút đắc ý, có thể chứng kiến bộ mặt này của Đại ma vương cũng chỉ có nàng, nhịn không được giơ tay ra nhẹ nhàng ôm hắn một chút để an ủi.
Đáng tiếc nàng không nhìn thấy vẻ mặt Triệu Kiến Thận - vẻ mặt Đại ma vương đang đắc ý: Quả nhiên đối với con rùa này là phải tỏ ra yếu ớt cộng thêm dỗ dành, Tuyền Cơ chủ động ôm hắn, đây là lần đầu tiên. Hắn tin tưởng chỉ cần cố gắng thêm một chút, nàng sẽ ngoan ngoãn cùng mình quay về… Uhm, trước tiên phải đuổi vài người cản đường đi đã…
Triệu Kiến Thận nhìn nụ hoa nho nhỏ mới nhú trên cây cúc vương phía xa xa kia, trên mặt nở nụ cười thản nhiên yếu ớt. Khiến người nhìn thấy phải… rùng mình.
“A! Ngươi không phải con của Thừa Thiên Đế sao? Thừa Thiên Đế rõ ràng là Kỉ quốc Hoàng đế...” Tâm trí Tuyền Cơ chậm rãi quay về, nhớ tới vấn đề lớn.
Triệu Kiến Thận tùy tay gỡ mũ rơm chướng mắt trên đầu nàng xuống, lặng lẽ tháo cái bím tóc của nàng ra, chậm rãi nói: “Thừa Thiên Đế thực sự đã chết trong cuộc biến loạn hơn mười năm trước, phụ thân ta giả mạo lão già kia đã hơn mười năm, ông ấy phải xa cách mẫu thân ta, đã sớm hết kiên nhẫn.”
Thật là một bí mật động trời, vậy mà Triệu đại BOSS có thể nói ra một cách bình thản như vậy, Tuyền Cơ thở dài nói: “Vậy trên thực tế ngươi họ gì?”
Triệu Kiến Thận nghiêng đầu khẽ cắn lỗ tai Tuyền Cơ một phát, cười mắng: “Nha đầu ngốc nghếch, dĩ nhiên ta cùng họ Xích với Thánh quân!”
Tuyền Cơ vô cớ bị cắn một ngụm, ủy khuất nói: “Ai bảo ngươi có nhiều thân phận như vậy, sao trách ta mù mờ được?!”
Triệu Kiến Thận thưởng thức mái tóc dài của Tuyền Cơ, nghiêm túc nói: “Người ngoài không biết thì không trách, nhưng ta là trượng phu của nàng, nàng mà không biết thì rất đáng đánh!”
Tuyền Cơ xoa xoa lỗ tai, nghe thấy tên nhóc này tự xưng là trượng phu của nàng cứ như là lẽ đương nhiên, kháng nghị nói: “Ta… ta còn chưa có đồng ý gả cho ngươi!”
“Nàng nha, nữ tử thì phải lập gia đình, ta với nàng hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, cùng phòng cùng giường cũng không phải một lần, không gả cho ta thì nàng còn có thể gả cho ai?”
Ngữ điệu chắc chắn khiến Tuyền Cơ vô cùng khó chịu.
“Ai nói nữ tử thì nhất định phải lập gia đình?! Một mình ta cũng sống được vậy! Hơn nữa dựa vào điều kiện của ta thì người thích ta không lẽ còn ít sao? Ai nói nhất định phải là ngươi? Hừ!” Hôm nay Triệu Đại ma vương rất dễ nói chuyện nên khiến cho Tuyền Cơ nhất thời nhanh miệng mà đem những lời trong lòng nói hết ra, đợi thấy Đại ma vương biến sắc, mới hối hận vô cùng: Không có việc gì trêu chọc hắn làm gì, không biết hắn sẽ chỉnh ngươi ra sao đây…
Quả nhiên Triệu Kiến Thận nổi giận, ôm sát Tuyền Cơ lạnh lùng nói: “Nàng nói vậy là sao?”
Tuyền Cơ không dám trả lời hắn, cắn môi cúi đầu không nói, trong mắt lộ vẻ ủy khuất e ngại cùng bướng bỉnh kháng cự.
Triệu Kiến Thận trong lòng cả kinh, âm thầm hối hận đã quá nôn nóng! Khẳng định con rùa nhỏ này lại rụt đầu vào mai rồi.
Đây chẳng qua chỉ là những lời nóng giận nhất thời, cho dù là thật tâm, thì chỉ cần đem nàng lừa đến bên người hắn, chẳng lẽ còn sợ tiểu cô nương này lật trời mà bay đi sao, để cho nàng nói này nọ một chút thì có làm sao đâu.
“Những lời khiến người ta tức giận như thế này đừng nói lại nữa, có được không?” Triệu Kiến Thận dập tắt lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi con rùa nhỏ đang hoảng hốt vào lòng.
Nhưng Tuyền Cơ không muốn lại bị lừa, Triệu Kiến Thận dỗ vài câu cũng không chịu mở miệng, tâm tư xoay chuyển, dứt khoát nói tiếp vấn đề thân phận lúc nãy, di dời sự chú ý của nàng: “Phụ thân ta tên thật là Xích Duy Dương, hơn ba mươi năm trước lập gia đình cũng công chúa Hải Đường của Khiết Quốc, ta còn có một em trai ruột tên là Khiết Cẩn Minh, hiện tại đã đăng cơ ngôi vị. Hơn mười năm trước, phụ thân ta phát hiện ngoại hình của mình cũng Hoàng đế Kỉ quốc có bảy tám phần tương tự, địa thế Kỉ quốc có hạn, rất ít khi bang giao cùng các quốc gia khác, an phận ở một góc. Trong nội bộ hoàng thất lại có tranh đấu không ngừng, vì thế phụ thân ta nghĩ ra một kế hoạch táo bạo, châm ngòi cho cuộc tranh đấu của mấy vị hoàng tử lúc đó, lợi dụng cơ hội lúc bọn họ đoạt cung tạo phản đem bọn họ - thanh trừ hết, đồng thời giả mạo Thừa Thiên Đế của Kỉ quốc gây dựng thế lực, sau này phát động chiến tranh cùng một quốc gia khác là Khiết Quốc đối đầu với năm quốc gia khác, hình thành thế trận vây kín, phối hợp chặt chẽ…”
Được Đại ma vương ôm thật thoải mái, thanh nam trung lại rất êm tai, chuyện chính trị quân sự kinh tâm động phách lại có thể nhàn nhạt nói ra rất có hiệu quả thôi miên, buổi sáng Tuyền Cơ ngủ chưa đủ, giờ bị ôm trên xích đu nhẹ nhàng đưa qua đưa lại liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Triệu Kiến Thận nhìn cô gái đã ngủ say trong ngực, thật không còn cách nào nhưng cũng có chút thỏa mãn, có thể yên tâm ngủ trong lòng hắn, ít nhất chứng minh được nàng đã tương đối tin tưởng hắn.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngủ yên ổn, Triệu Kiến Thận bỗng nhiên cũng cảm thấy dâng lên một trận buồn ngủ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.