Chương 107: Hoa tươi bên đường chọc người hái
Nhan Tiểu Ngôn
21/05/2014
Trang viên mà hiện tại bọn họ đang ở này là một trong những cứ điểm bí mật của Triệu Kiến Thận tại Ninh quốc, cách kinh thành khoảng một ngày đường, phía trước trang viên không xa là đường cái, có thể nhìn thấy đám người ngựa lui tới kinh thành, cũng coi như có chút náo nhiệt.
Triệu Kiến Thận hình như còn chuyện chưa làm xong, vốn không nóng lòng rời đi, hai huynh muội Tuyền Cơ ở trong trang viên, hành động tự do, có điều bên người Tuyền Cơ lúc nào cũng có Lam Tích đi kèm, đây rõ ràng là thái độ Dịch Thanh Vân muốn đi lúc nào thì đi, nhưng Tuyền Cơ thì phải lưu lại.
Dịch Thanh Vân cũng không thua kém Triệu Kiến Thận, cứ mặt dày mà lưu lại trong trang làm thực khách, ngày nào cũng dính lấy Tuyền Cơ, cố gắng không để Triệu Kiến Thận có cơ hội ở một mình với Tuyền Cơ.
Hôm đó, Tuyền Cơ nhàn rỗi không có việc gì làm bèn theo Dịch Thanh Vân đi tứ phía ngắm số hoa cỏ có hạn trong khuôn viên nông trang, trêu hoa ghẹo cỏ vốn là sở trường của Dịch Thanh Vân, chỉ đại một gốc cây một đóa hoa hay ngọn cỏ nhỏ cũng có thể nói ra đủ thứ chuyện, Tuyền Cơ nghe rất nhiệt tình, bất tri bất giác hai người đã đi tới nông trang bên cạnh.
Tuyền Cơ nhờ Lam Tích đi lấy giúp chiếc mũ rơm, Lam Tích trừng mắt nhìn nàng, không dịch chuyển.
Tuyền Cơ giơ tay đầu hàng nói: “Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn đứng yên ở đây! Ngươi phải tin tưởng ta!”
Lam Tích hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Dịch Thanh Vân đầu óc quỷ quyệt bắt đầu chiêu ly gián: “Muội phu của ta thật đúng là keo kiệt, thật sự là đối đãi với muội như là phạm nhân rồi. Chậc chậc, một Lam Tích đi, trong vòng mười trượng quanh đây ít nhất còn có sáu bảy tên theo dõi.”
Tuyền Cơ thở dài, đến bên một gò đất ngồi xuống, ngẩng đầu ủy khuất nói với Dịch Thanh Vân: “Đại ca, muội muốn đến thăm Phồn Tinh cốc của huynh.” Dịch Thanh Vân lập tức vỗ ngực thùm thụp: “Yên tâm, đại ca nhất định đưa muội đi! Hắc hắc, về phía Trầm Kiếm huynh sẽ nói với hắn, tiểu muội của ta không thể tùy tiện theo hắn trở về như thế được, muội trước tiên phải về nhà mẹ đẻ với ta, cũng tức là về Phồn Tinh cốc, sau đó bắt hắn phải nghiêm chỉnh làm theo tục lệ cho kiệu lớn tám người khiêng đến Phồn Tinh cốc cưới muội về.”
Tuyền Cơ nghe xong, phì cười ra tiếng. Chiêu này thật ra rất độc. Phồn Tinh cốc ở giữa biên giới của Thành quốc và Ninh quốc, Triệu Kiến Thận nếu như thật sự chỉ là một phú thương Kỉ quốc thì muốn điều động người, trắng trợn rồng rắn dẫn nhau vào Ninh quốc đón dâu, tốt xấu gì hắn cũng phải cần đến mấy tháng để chuẩn bị.
Nếu Phồn Tinh cốc thực sự có chướng ngại trùng trùng điệp điệp như lời Dịch Thanh Vân thì đội ngũ đón dâu sẽ khó có thể vào được, lúc đấy mình cứ ở trong Phồn Tinh cốc, còn phải sợ hắn nữa sao?
Có điều chuyện này cũng chỉ có thể tưởng tượng, bản lĩnh khủng bố của Triệu Kiến Thận đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc đối với Tuyền Cơ. Ngay cả độc Triền miên cũng có thể thuận tay giải được, cỏ Tử Dương là tiên thảo trong mắt người đời cũng có thể trồng được, nếu hắn có lập tức biến ra một cỗ kiệu hoa tám người khiêng rồi xông vào Phồn Tinh cốc tóm nàng ra, Tuyền Cơ tuyệt đối sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, đến lúc đó bọn họ mà thất tín trước thì ngay cả cơ hội để chối cãi hay đàm phán sẽ không có.
“Đại ca, nhỡ hắn làm được thật thì tính sao? Chúng ta vẫn là không nên mạo hiểm như vậy.” Tuyền Cơ cười khổ.
Chậc chậc, rút cục lai lịch của tên Trầm Kiếm này là thế nào, nhìn thuộc hạ dưới tay hắn người tài rất nhiều, không giống như chỉ là một thương nhân đơn giản.
Dịch Thanh Vân không thể không thừa nhận vị chuẩn bị là muội phu này năng lực cường đại đến dọa người.
“Ta thử nói đạo lý với hắn vậy, mong là hắn sẽ hiểu.” Dịch Thanh Vân nhìn Tuyền Cơ, không muốn đả kích nàng quá, Trầm Kiếm đã dày công như thế, sao có thể dễ dàng buông tha nàng. Nếu hắn không phải là đại ca của nàng thì cũng sẽ dùng mọi biện pháp để bắt được nàng về tay.
Trong lúc hai huynh muội nhìn nhau thở ngắn than dài, bỗng phía sau truyền đến tiếng vó ngựa. Có người lớn tiếng gọi họ: “Xin hỏi, gần đây có căn nhà hay tiệm trà nào cho nghỉ trọ không?”
Tuyền Cơ quay đầu nhìn lại, thế nhưng chỉ thấy người kia ngây ngốc như tượng gỗ ngồi trên yên ngựa, cứ nhìn mình chằm chằm, nên nghi hoặc nhìn về phía Dịch Thanh Vân: “Người kia sao vậy nhỉ?”
Dịch Thanh Vân trong lòng vừa có chút tự hào lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ: “Là ngắm muội đến ngây ngốc rồi!”
Tuyền Cơ cười giễu: “Huynh khoa trương quá đấy, muội thấy hình như bị cảm nắng rồi, huynh qua xem thử đi!”
Lúc này vị nhân huynh ngồi trên ngựa kia cuối cùng cũng từ trong kinh diễm tỉnh táo lại, nghe được câu cuối cùng của Tuyền Cơ, không khỏi thầm kêu hổ thẹn, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, một nơi nhỏ bé thế này sao lại có mỹ nhân như thiên tiên ngồi bên đường thế kia? Bản thân thường ngày ra vào cung cấm, mỹ nhân trong cung không biết đã gặp qua bao nhiêu người, nhưng không ai có thể sánh với mỹ nhân trước mắt. Nhìn nam tử bên người mỹ nhân, bộ dáng cũng anh tuấn bất phàm hiếm có, thậm chí còn tuấn mỹ hơn Thái tử nhà mình, nếu không phải giờ đang là ban ngày, quả thật phải nghi ngờ hai người này có phải sơn tinh hồ quái từ đâu tới.
Người nọ định thần lại hỏi: “Xin hỏi hai vị, gần đây có nhà trọ hay quán trà sạch sẽ nào có thể nghỉ tạm không? Chủ nhân của ta có chút mệt mỏi, muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.”
Dịch Thanh Vân thấy hắn vẫn còn đang ngắm trộm Tuyền Cơ, trong lòng có chút không vui, cố ý tiến lên một bước che ở trước mặt Tuyền Cơ nói: “Đằng trước mấy dặm có một dịch trạm, các người có thể đến đó xem thử.”
Người nọ chậm chạp cảm ơn, quay đầu ngựa lưu luyến không muốn trở về, trên đường đi còn không ngừng ngoảnh đầu lại ngóng.
“Đồ háo sắc!” Dịch Thanh Vân xì một tiếng khinh miệt.
Đúng lúc này, Lam Tích mang mũ rơm cho Tuyền Cơ tới, nghe được hỏi: “Đồ háo sắc nào vậy?”
Dịch Thanh Vân đem chuyện vừa xảy ra thêm mắm dặm muối nói một lèo, Lam Tích xoay người đánh giá qua vẻ mặt vô tội của Tuyền Cơ, nói: “Sớm biết thế này ta đã mang cho ngươi cái mũ có mạng che, có thể che luôn khuôn mặt, đỡ phải rước lấy phiền toái.”
Tuyền Cơ ai oán kêu lên: “Ngươi đừng nghe đại ca nói bậy bạ, làm gì có chuyện khoa trương như vậy, hiện giờ trời nóng thế này còn bắt đội mũ có mạng che, ta không bị cảm nắng mới lạ đấy!”
Đang nói thì chợt thấy phía trước bụi đất bay lên, một đoàn người dài chậm rãi đi về phía này, chỉ qua một lúc thì có mấy người cưỡi ngựa chạy đến trước mặt, trên lưng con ngựa ở giữa là một kỵ sĩ toàn thân hoa phục gấm vóc, cao ngạo nghênh ngang, chính là Thái tử Thành Nghiệp của Thành quốc mà lần trước từng gặp qua.
Bởi vì trong kinh thành xảy ra chuyện Hi thân vương bị ám sát mà chết, Thành Nghiệp vốn muốn chọn thiên kim Vạn Như Lan của Vạn gia lập làm Thái tử phi đương nhiên không tiện ngay lúc này rước tân nương về nước, lần này đến Ninh quốc chẳng được việc gì thuận lợi, đang tích một bụng hỏa khí, lại nghe nói Ninh Nguyệt Quận chúa mất tích, nên không muốn ở lại kinh thêm nữa, liền thương lượng với cô mình là Vinh Hoa công chúa để về nước trước, ba tháng sau sẽ lại phái đặc sứ đón dâu sang rước Thái tử phi về.
Hôm nay đi qua chỗ này, Vinh Hoa công chúa nói thân thể không thoải mái, muốn tìm một chỗ nghỉ tạm, Thành Nghiệp phái thân tín đi hỏi đường, thân tín lại trở về trong bộ dạng thất hồn lạc phách, Thành Nghiệp hỏi hắn là chuyện gì, nghe nói nơi đây có mỹ nhân như thiên tiên, tò mò liền dứt khoát dẫn theo người ngựa tiến vào nông trang, muốn xem đến tột cùng là người đẹp như thế nào, cũng thuận tiện nghỉ ngơi luôn ở chỗ này.
Thành Nghiệp đã quen là Thái tử, lẽ đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện cỏn con là chủ nông trang có vui vẻ nguyện ý tiếp đãi hắn hay không, trong suy nghĩ của hắn thì được người sang quý đến thăm, chính là vinh hạnh mà đám dân chúng thấp kém trông mong còn không được.
Thành Nghiệp phóng ngựa vọt tới trước nhìn Tuyền Cơ, mắt không khỏi sáng ngời, quả đúng là người đẹp, tuy chỉ mặc quần áo vải bình thường, tóc dài tùy ý thắt thành bím vắt ở phía trước, trên mặt cũng không dùng son phấn, nhưng mỹ nhân chính là mỹ nhân, ánh mặt trời trên da thịt ngọc tuyết trong suốt, trắng sáng tuyệt đẹp, kia một đôi mắt hạnh thanh ba lưu chuyển, Thành Nghiệp phút chốc cảm thấy những cơ thiếp mỹ nhân trong phủ Thái tử của mình tất cả đều chỉ là dong chi tục phấn.
Triệu Kiến Thận hình như còn chuyện chưa làm xong, vốn không nóng lòng rời đi, hai huynh muội Tuyền Cơ ở trong trang viên, hành động tự do, có điều bên người Tuyền Cơ lúc nào cũng có Lam Tích đi kèm, đây rõ ràng là thái độ Dịch Thanh Vân muốn đi lúc nào thì đi, nhưng Tuyền Cơ thì phải lưu lại.
Dịch Thanh Vân cũng không thua kém Triệu Kiến Thận, cứ mặt dày mà lưu lại trong trang làm thực khách, ngày nào cũng dính lấy Tuyền Cơ, cố gắng không để Triệu Kiến Thận có cơ hội ở một mình với Tuyền Cơ.
Hôm đó, Tuyền Cơ nhàn rỗi không có việc gì làm bèn theo Dịch Thanh Vân đi tứ phía ngắm số hoa cỏ có hạn trong khuôn viên nông trang, trêu hoa ghẹo cỏ vốn là sở trường của Dịch Thanh Vân, chỉ đại một gốc cây một đóa hoa hay ngọn cỏ nhỏ cũng có thể nói ra đủ thứ chuyện, Tuyền Cơ nghe rất nhiệt tình, bất tri bất giác hai người đã đi tới nông trang bên cạnh.
Tuyền Cơ nhờ Lam Tích đi lấy giúp chiếc mũ rơm, Lam Tích trừng mắt nhìn nàng, không dịch chuyển.
Tuyền Cơ giơ tay đầu hàng nói: “Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn đứng yên ở đây! Ngươi phải tin tưởng ta!”
Lam Tích hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Dịch Thanh Vân đầu óc quỷ quyệt bắt đầu chiêu ly gián: “Muội phu của ta thật đúng là keo kiệt, thật sự là đối đãi với muội như là phạm nhân rồi. Chậc chậc, một Lam Tích đi, trong vòng mười trượng quanh đây ít nhất còn có sáu bảy tên theo dõi.”
Tuyền Cơ thở dài, đến bên một gò đất ngồi xuống, ngẩng đầu ủy khuất nói với Dịch Thanh Vân: “Đại ca, muội muốn đến thăm Phồn Tinh cốc của huynh.” Dịch Thanh Vân lập tức vỗ ngực thùm thụp: “Yên tâm, đại ca nhất định đưa muội đi! Hắc hắc, về phía Trầm Kiếm huynh sẽ nói với hắn, tiểu muội của ta không thể tùy tiện theo hắn trở về như thế được, muội trước tiên phải về nhà mẹ đẻ với ta, cũng tức là về Phồn Tinh cốc, sau đó bắt hắn phải nghiêm chỉnh làm theo tục lệ cho kiệu lớn tám người khiêng đến Phồn Tinh cốc cưới muội về.”
Tuyền Cơ nghe xong, phì cười ra tiếng. Chiêu này thật ra rất độc. Phồn Tinh cốc ở giữa biên giới của Thành quốc và Ninh quốc, Triệu Kiến Thận nếu như thật sự chỉ là một phú thương Kỉ quốc thì muốn điều động người, trắng trợn rồng rắn dẫn nhau vào Ninh quốc đón dâu, tốt xấu gì hắn cũng phải cần đến mấy tháng để chuẩn bị.
Nếu Phồn Tinh cốc thực sự có chướng ngại trùng trùng điệp điệp như lời Dịch Thanh Vân thì đội ngũ đón dâu sẽ khó có thể vào được, lúc đấy mình cứ ở trong Phồn Tinh cốc, còn phải sợ hắn nữa sao?
Có điều chuyện này cũng chỉ có thể tưởng tượng, bản lĩnh khủng bố của Triệu Kiến Thận đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc đối với Tuyền Cơ. Ngay cả độc Triền miên cũng có thể thuận tay giải được, cỏ Tử Dương là tiên thảo trong mắt người đời cũng có thể trồng được, nếu hắn có lập tức biến ra một cỗ kiệu hoa tám người khiêng rồi xông vào Phồn Tinh cốc tóm nàng ra, Tuyền Cơ tuyệt đối sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, đến lúc đó bọn họ mà thất tín trước thì ngay cả cơ hội để chối cãi hay đàm phán sẽ không có.
“Đại ca, nhỡ hắn làm được thật thì tính sao? Chúng ta vẫn là không nên mạo hiểm như vậy.” Tuyền Cơ cười khổ.
Chậc chậc, rút cục lai lịch của tên Trầm Kiếm này là thế nào, nhìn thuộc hạ dưới tay hắn người tài rất nhiều, không giống như chỉ là một thương nhân đơn giản.
Dịch Thanh Vân không thể không thừa nhận vị chuẩn bị là muội phu này năng lực cường đại đến dọa người.
“Ta thử nói đạo lý với hắn vậy, mong là hắn sẽ hiểu.” Dịch Thanh Vân nhìn Tuyền Cơ, không muốn đả kích nàng quá, Trầm Kiếm đã dày công như thế, sao có thể dễ dàng buông tha nàng. Nếu hắn không phải là đại ca của nàng thì cũng sẽ dùng mọi biện pháp để bắt được nàng về tay.
Trong lúc hai huynh muội nhìn nhau thở ngắn than dài, bỗng phía sau truyền đến tiếng vó ngựa. Có người lớn tiếng gọi họ: “Xin hỏi, gần đây có căn nhà hay tiệm trà nào cho nghỉ trọ không?”
Tuyền Cơ quay đầu nhìn lại, thế nhưng chỉ thấy người kia ngây ngốc như tượng gỗ ngồi trên yên ngựa, cứ nhìn mình chằm chằm, nên nghi hoặc nhìn về phía Dịch Thanh Vân: “Người kia sao vậy nhỉ?”
Dịch Thanh Vân trong lòng vừa có chút tự hào lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ: “Là ngắm muội đến ngây ngốc rồi!”
Tuyền Cơ cười giễu: “Huynh khoa trương quá đấy, muội thấy hình như bị cảm nắng rồi, huynh qua xem thử đi!”
Lúc này vị nhân huynh ngồi trên ngựa kia cuối cùng cũng từ trong kinh diễm tỉnh táo lại, nghe được câu cuối cùng của Tuyền Cơ, không khỏi thầm kêu hổ thẹn, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, một nơi nhỏ bé thế này sao lại có mỹ nhân như thiên tiên ngồi bên đường thế kia? Bản thân thường ngày ra vào cung cấm, mỹ nhân trong cung không biết đã gặp qua bao nhiêu người, nhưng không ai có thể sánh với mỹ nhân trước mắt. Nhìn nam tử bên người mỹ nhân, bộ dáng cũng anh tuấn bất phàm hiếm có, thậm chí còn tuấn mỹ hơn Thái tử nhà mình, nếu không phải giờ đang là ban ngày, quả thật phải nghi ngờ hai người này có phải sơn tinh hồ quái từ đâu tới.
Người nọ định thần lại hỏi: “Xin hỏi hai vị, gần đây có nhà trọ hay quán trà sạch sẽ nào có thể nghỉ tạm không? Chủ nhân của ta có chút mệt mỏi, muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.”
Dịch Thanh Vân thấy hắn vẫn còn đang ngắm trộm Tuyền Cơ, trong lòng có chút không vui, cố ý tiến lên một bước che ở trước mặt Tuyền Cơ nói: “Đằng trước mấy dặm có một dịch trạm, các người có thể đến đó xem thử.”
Người nọ chậm chạp cảm ơn, quay đầu ngựa lưu luyến không muốn trở về, trên đường đi còn không ngừng ngoảnh đầu lại ngóng.
“Đồ háo sắc!” Dịch Thanh Vân xì một tiếng khinh miệt.
Đúng lúc này, Lam Tích mang mũ rơm cho Tuyền Cơ tới, nghe được hỏi: “Đồ háo sắc nào vậy?”
Dịch Thanh Vân đem chuyện vừa xảy ra thêm mắm dặm muối nói một lèo, Lam Tích xoay người đánh giá qua vẻ mặt vô tội của Tuyền Cơ, nói: “Sớm biết thế này ta đã mang cho ngươi cái mũ có mạng che, có thể che luôn khuôn mặt, đỡ phải rước lấy phiền toái.”
Tuyền Cơ ai oán kêu lên: “Ngươi đừng nghe đại ca nói bậy bạ, làm gì có chuyện khoa trương như vậy, hiện giờ trời nóng thế này còn bắt đội mũ có mạng che, ta không bị cảm nắng mới lạ đấy!”
Đang nói thì chợt thấy phía trước bụi đất bay lên, một đoàn người dài chậm rãi đi về phía này, chỉ qua một lúc thì có mấy người cưỡi ngựa chạy đến trước mặt, trên lưng con ngựa ở giữa là một kỵ sĩ toàn thân hoa phục gấm vóc, cao ngạo nghênh ngang, chính là Thái tử Thành Nghiệp của Thành quốc mà lần trước từng gặp qua.
Bởi vì trong kinh thành xảy ra chuyện Hi thân vương bị ám sát mà chết, Thành Nghiệp vốn muốn chọn thiên kim Vạn Như Lan của Vạn gia lập làm Thái tử phi đương nhiên không tiện ngay lúc này rước tân nương về nước, lần này đến Ninh quốc chẳng được việc gì thuận lợi, đang tích một bụng hỏa khí, lại nghe nói Ninh Nguyệt Quận chúa mất tích, nên không muốn ở lại kinh thêm nữa, liền thương lượng với cô mình là Vinh Hoa công chúa để về nước trước, ba tháng sau sẽ lại phái đặc sứ đón dâu sang rước Thái tử phi về.
Hôm nay đi qua chỗ này, Vinh Hoa công chúa nói thân thể không thoải mái, muốn tìm một chỗ nghỉ tạm, Thành Nghiệp phái thân tín đi hỏi đường, thân tín lại trở về trong bộ dạng thất hồn lạc phách, Thành Nghiệp hỏi hắn là chuyện gì, nghe nói nơi đây có mỹ nhân như thiên tiên, tò mò liền dứt khoát dẫn theo người ngựa tiến vào nông trang, muốn xem đến tột cùng là người đẹp như thế nào, cũng thuận tiện nghỉ ngơi luôn ở chỗ này.
Thành Nghiệp đã quen là Thái tử, lẽ đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện cỏn con là chủ nông trang có vui vẻ nguyện ý tiếp đãi hắn hay không, trong suy nghĩ của hắn thì được người sang quý đến thăm, chính là vinh hạnh mà đám dân chúng thấp kém trông mong còn không được.
Thành Nghiệp phóng ngựa vọt tới trước nhìn Tuyền Cơ, mắt không khỏi sáng ngời, quả đúng là người đẹp, tuy chỉ mặc quần áo vải bình thường, tóc dài tùy ý thắt thành bím vắt ở phía trước, trên mặt cũng không dùng son phấn, nhưng mỹ nhân chính là mỹ nhân, ánh mặt trời trên da thịt ngọc tuyết trong suốt, trắng sáng tuyệt đẹp, kia một đôi mắt hạnh thanh ba lưu chuyển, Thành Nghiệp phút chốc cảm thấy những cơ thiếp mỹ nhân trong phủ Thái tử của mình tất cả đều chỉ là dong chi tục phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.