Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 159: Là thiên nữ đi đâu cũng mốc meo

Nhan Tiểu Ngôn

23/05/2014

Tuyền Cơ sống trong cung suốt ngày vẫn luôn ở lì trong Ý Hoa cung, Nhạc Linh nói trong cung người hận nàng chưa chết rất nhiều, điều này nàng cũng biết, vậy nên không có việc gì vẫn lui vào vỏ tương đối an toàn, chỉ là nhìn mỗi ngày lại mỗi ngày trôi qua, cách đại điển phong Hậu chỉ còn chưa đầy hai tháng, trong lòng cũng không kiềm được sốt ruột.

Nhạc Linh từ sau ngày đó, cũng đã từng đến vài lần, mỗi lần đều thản nhiên ngồi một bên, giống như chỉ là đến thăm theo hoàng mệnh, cũng không nói một lời vô nghĩa.

Trái tim Tuyền Cơ như mười tám cái lu treo lủng lẳng, không dám tùy tiện cầu viện Nhạc Linh. Đối với ánh mắt ngày càng ôn hòa của Nhạc Nghịch, trong lòng càng phát sợ, chỉ sợ ngày nào đó hắn đột nhiên nghĩ không thông phá bỏ chướng ngại thẩm mỹ xuống tay với mình.

Tuy rằng mình là một phụ nữ hiện đại, quan niệm trinh tiết có khác biệt rất lớn với nữ tử cổ đại, nhưng bị nam nhân mình không thích cưỡng bức, cái loại cảm giác ghê tởm này, Tuyền Cơ nghĩ đến lại thấy toàn thân ớn lạnh một trận.

Buổi chiều hôm đó, Tuyền Cơ ngủ trưa dậy, thì nghe thái giám truyền chỉ nói Hoàng thượng mời Hoàng hậu đến Ngự hoa viên.

Tuyền Cơ có phần cảm thấy kỳ quái, đến hoàng cung Nhạc quốc này hơn một tháng, Nhạc Nghịch chưa từng mời nàng xuất môn, dù sao cũng không có việc gì, đi cũng chẳng sao.

Đến hiện trường rồi mới phát hiện hoàn toàn không phải mời nàng đến ngắm hoa cỏ đơn giản như mình nghĩ, trong Ngự hoa viên muôn hoa đua sắc oanh yến đứng đầy. Tuyền Cơ nhìn đến há hốc miệng, bỗng nhiên bật ra ý nghĩ: Ôi đây quả thật chính là phiên bản xa hoa của Lệ Xuân Viên[1]!

[1] Lệ Xuân Viên là kỹ viện mà Vi Tiểu Bảo ở trong Lộc Đỉnh Ký!

Tuyền Cơ đang muốn buông hai câu ha ha giả vờ chính mình chưa đến, lập tức xoay người trốn về Ý Hoa cung, tiểu thái giám đứng bên lại hô lớn: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Thảm rồi! Không trốn được!

Hiện trường vốn có chút khẩn trương bởi vì Tuyền Cơ đến mà càng thêm yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi, từng đôi mắt không chút thiện ý phóng đến, nhìn đến Tuyền Cơ cả người không thoải mái, trong lòng thầm mắng Nhạc Nghịch đang êm đẹp tự nhiên kêu nàng lên làm tấm bia sống.

Không biết là ai phản ứng trước, các nữ nhân ở đây bỗng đồng loạt quỳ xuống nói: “Khấu kiến Hoàng hậu!”

Tuyền Cơ liếc mắt nhìn nam nhân tôn quý duy nhất ngồi ở hiện trường một cái, hữu khí vô lực nói: “Đứng lên cả đi!”

Vương công công phía sau động tác nguyên bộ vô cùng quen thuộc cáo mượn oai hùm, bật người đứng lên cao giọng nói: “Hoàng hậu truyền xuống, các vị nương nương miễn lễ!”

Những nữ nhân đó lúc này mới từng người đứng lên, nhưng cũng còn tốt, lần này không vây quanh ý đồ nịnh nọt nữa.

Đại thái giám Lý công công bên cạnh Nhạc Nghịch bước đến ân cần dẫn Tuyền Cơ tới ngồi kế bên Nhạc Nghịch.

Nghiêng đầu nhìn xấu nữ sắc mặt không tốt lắm bên cạnh, Nhạc Nghịch cố ý sáp lại thấp giọng hỏi: “Hôm nay Trẫm nghe được một tin tức, vô cùng cao hứng, nhưng nhìn Hoàng hậu dường như không cao hứng? Là vì sao vậy?”

Tuyền Cơ tức giận nói: “Ở đây ngươi là chúng tinh phủng nguyệt, tất nhiên cao hứng hết sức, ở đây ta là người cho mọi người chỉ trích, làm sao còn cao hứng được chứ?”

Nhạc Nghịch ha ha cười cũng không để ý, vài vị phi tử thân phận tương đối cao phía dưới nhìn Hoàng hậu xấu nữ, Hoàng thượng cũng chỉ chăm chăm nói chuyện phiếm với nàng, quẳng vô số mỹ nhân ở đây ra sau đầu, vừa đố kỵ vừa uất hận lại vừa bất đắc dĩ. Nhưng nghĩ đến những việc lát nữa có thể sẽ phát sinh, lại không kiềm được hưng phấn lên, nói không chừng mình có cơ hội một bước lên tiên. Đến lúc đó một Hoàng hậu xấu nữ thì tính làm gì? Ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhường ba phần.



Nhạc Nghịch nói với Lý công công: “Mọi người đến đông đủ rồi phải không?”

Lí công công khom người bẩm báo: “Tổng cộng tám mươi ba vị toàn bộ đã đến, chỉ có bốn vị nương nương thân thể không khoẻ, ở ngoài hiên nghỉ ngơi.”

Nhạc Nghịch hài lòng gật đầu: “Được. Cho mời quốc sư.”

Nói là mời, thực tế vị quốc sư kia bị người ta áp giải lên.

Tuyền Cơ chăm chú nhìn kỹ, đó là một lão già đầu bạc mày bạc, râu tóc vừa dài vừa loạn, dung nhan già nua tiều tụy, dáng gầy trơ cả xương, quần áo tả tơi như là một người tù già bị giam giữ trường kỳ, tròng mắt vẩn đục hình như không quen ánh nắng ban ngày sáng ngời, mắt híp cả lại thành một đường chỉ.

Một lão nhân nghèo túng như vậy mà lại là nhân vật cấp quốc sư, thần côn đỉnh cấp trong truyền thuyết sao? Hắn cũng hồ đồ quá đi mất.

Lão nhân bị áp giải lên không lâu, một thái giám dẫn theo một quan viên trung niên tiến vào. Tuyền Cơ phải nói, trang phục của vị quan viên này mới tương đối giống thần côn chính tông.

Nhạc Nghịch nhìn thấy lão nhân, ánh mắt vô cùng không tốt, như là đang nhìn một con gián, chậm rãi mở miệng nói: “Lão quốc sư, đồ đệ ngươi nói một trong những phi tần của trẫm là Thiên nữ, không biết ngươi nói thế nào?”

Tuyền Cơ ở bên cạnh vừa nghe, liền hoảng sợ, may mắn lúc này lực chú ý của mọi người đều ở trên người lão quốc sư. Không ai chú ý tới dáng vẻ chột dạ sợ hãi đó của Tuyền Cơ. Một vài phi tử phía dưới mới biết chuyện đều kích động không thôi, giữa sân yên lặng vang lên một tiếng nói khe khẽ.

Lời tiên đoán của Thông Thiên đại sư đã sớm truyền đến các quốc gia. Thiên nữ lại là đối tượng tranh đoạt của các quốc gia, không ít người đều cho rằng chỉ cần tìm được Thiên nữ, mình có thể trở thành Thánh quân nhất thống thiên hạ.

Dưới tình huống như vậy, nếu một trong những phi tần trong Hậu cung của Hoàng đế Nhạc quốc là Thiên nữ, có thể tưởng tượng nàng được bao nhiêu yêu quý và trọng đãi, nói không chừng ngôi vị Hoàng hậu cũng phải lập tức thay đổi người làm, một cơ hội chuyển mình lớn từ trên trời rơi xuống, đám phi tần làm sao mà không kích động?

Giữa vạn người mong chờ, lão quốc sư chớp chớp mắt cố mở to một chút, nhìn về phía người trung niên kia nói: “Vi sư đã tiết lộ nhiều thiên cơ lắm rồi, mới rơi vào kết cục hôm nay, đồ nhi ngươi cần gì phải theo gót sư phụ?”

Thanh âm khàn khàn, một câu nói đứt quãng, hình như là nhiều năm chưa từng nói chuyện với người khác.

Người trung niên kích động đứng dậy, đi lên vài bước nói: “Sư phụ, đồ nhi thật sự không đành lòng… Không đành lòng lão nhân gia ngài sống ở nơi như vậy suốt quãng đời còn lại. Hoàng thượng đã đồng ý, chỉ cần người chỉ ra Thiên nữ là người phương nào, người sẽ không tính hiềm khích trước đây, để cho sư phụ giữ địa vị quốc sư lần nữa. Sư phụ, người cứ nói đi!”

Lão quốc sư chỉ run rẩy cả người một mực lắc đầu.

Tuyền Cơ âm thầm hy vọng hắn ngàn vạn lần phải kiên trì nguyên tắc, bằng không phiền phức của mình lại càng lớn hơn!

Người trung niên hiển nhiên chưa từ bỏ ý định, bước lên bắt lấy ống tay áo lão nhân quỳ rạp xuống đất đau khổ cầu xin, lão nhân từ đầu đến cuối không chịu mở miệng nữa.

Nhạc Nghịch cười lạnh nhìn hai người này, lớn tiếng ngắt lời: “Đủ rồi! Trẫm không phải đến xem hai thầy trò ngươi do dự lằng nhằng, nếu sư phụ ngươi không muốn nói, vậy đánh hắn năm mươi roi, giải về giam trong ngục.”

Người trung niên khẩn trương, vốn dĩ hắn quan sát tinh tượng, phát hiện Thiên nữ hình như ngay cạnh đế tinh, lấy công lực hắn không thể nhận ra rốt cuộc ai là Thiên nữ. Liền muốn nhân cơ hội này giúp sư phụ lập công chuộc tội, rời khỏi thiên lao tránh khỏi tiếp tục chịu tra tấn vĩnh viễn kia, không nghĩ đến sư phụ thế mà chết sống không chịu nghe lệnh.

Hắn là cô nhi được một tay sư phụ nuôi lớn, mắt thấy sư phụ chịu khổ. Chính mình lại không có cách nào, thương tâm đến cực điểm, cắn răng nói: “Sư phụ không chịu trả lời, toàn bộ việc này đều do vi thần, vi thần nguyện tự phế hai mắt tạm mở thiên nhãn, thay Hoàng thượng tìm Thiên nữ, cầu xin Hoàng thượng khai ân, đặc xá trọng tội của sư phụ, để sư phụ về nhà an hưởng lúc tuổi già!”



Trừ người có thiên phú, bình thường tu luyện nếu muốn có được thiên nhãn, hiểu rõ hết thảy, biện pháp duy nhất chính là tự phế hai mắt thi hành huyết tế. Có thể mở thiên nhãn thời gian một nén nhang, nhưng từ nay về sau mù lòa vĩnh viễn, người bình thường ai bằng lòng vì một khắc khả năng thông thiên kia mà từ nay về sau tàn tật?

Nhạc Nghịch cười nói: “Được! Chỉ cần trong thầy trò ngươi có một người chỉ ra và xác nhận Thiên nữ chân chính cho trẫm. Trẫm liền đặc xá tội của lão quốc sư.”

Lão quốc sư nghe đồ nhi lại vì mình mà làm loại việc ngốc này, rốt cuộc không nhịn được, ôm lấy đồ đệ, bất đắc dĩ nói: “Nếu Hoàng thượng còn tin lão phu, thì để cho lão phu tìm ra Thiên nữ cho Hoàng thượng!”

Nhạc Nghịch cười lạnh một tiếng: “Sớm biết như thế, lãng phí thời gian làm gì?”

Lão quốc sư ngẩng mặt yên lặng một lúc rồi nói: “Hoàng thượng, giờ phút này Thiên nữ đang ở bên cạnh ngài.” Mọi người nhìn lão quốc sư, chờ ông nói câu tiếp theo, kết quả đợi nửa ngày không thấy ông mở miệng nói rõ ràng rốt cuộc là vị phi tần nào bên cạnh Hoàng thượng, một đám nữ nhân vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ. Từng đôi mắt phong tình khác nhau, hận không thể nhìn xuyên lão quốc sư thành cái sàng.

Nhạc Nghịch cũng chờ đến thật sự không kiên nhẫn, lại thấy lão quốc sư chớp chớp đôi mắt mở lớn nhìn thẳng về chỗ mình, chẳng lẽ là… Nhạc Nghịch nghiêng đầu nhìn về phía Tuyền Cơ bên cạnh, lại phát hiện không thấy nàng trên chỗ ngồi, ánh mắt đảo qua, đưa tay kéo Tuyền Cơ ngồi xổm sau ghế ngồi của mình ra nói: “Ngươi đang làm cái gì?”

Tuyền Cơ hì hì cười nói: “Ta đánh rơi một món đồ muốn nhặt lên mà thôi.”

Nhạc Nghịch đẩy nàng về chỗ ngồi, quát khẽ: “Ngồi yên!”

Tuyền Cơ vẻ mặt đau khổ nhìn trộm về phía lão quốc sư kia. Lại phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Ánh mắt chạm nhau, Tuyền Cơ cả người chấn động. Cảm thấy giống như bị tia X quang quét qua, bí mật gì đều bại lộ dưới ánh mắt này, càng cảm thấy chột dạ sợ hãi.

Nhạc Nghịch cũng phát hiện ánh mắt của lão quốc sư, có vài phần không tin chỉ vào Tuyền Cơ nói: “Ngươi nói, nàng chính là Thiên nữ?”

Lão quốc sư chậm rãi mở miệng bật ra một chữ: “Đúng!”

Cả Ngự hoa viên lập tức bùng nổ, một phi tử lúc trước bị Tuyền Cơ chỉnh đốn nhảy dựng lên nói: “Nói hưu nói vượn! Nàng… như vậy, làm sao nàng có thể là Thiên nữ? Ngươi không nên nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh Hoàng thượng thì cố ý bịa đặt lấy lòng! Hoàng thượng mắt nhìn ngàn dặm, ngươi dám nói hưu nói vượn chính là tội đáng chết vạn lần!”

Đến cùng nàng nghĩ bây giờ Tuyền Cơ còn là Hoàng hậu, không có đem nói thẳng ra “Nàng xấu như vậy”, nhưng hiện trường tất cả đều đại khái hiểu được ý tứ này.

Trong lòng mọi người cũng là nghi vấn giống như vậy. Thiên nữ mà! Cho dù không phải thiên tiên mỹ nữ, tốt xấu gì cũng không là cái xấu nữ chứ!

Nhạc Nghịch nhìn Tuyền Cơ chằm chằm, ánh mắt từ kinh ngạc không tin từ từ trở nên quỷ bí khó lường.

Tuyền Cơ cảm thấy mình chính là con ếch bị rắn nhìn chòng chọc, trong lòng mắng to, có lầm hay không, làm sao mà xui xẻo lại là nàng? Vẫn là nàng? Khó trách thần côn này hồ đồ đến vậy, cố ý nói ra nhược điểm của người khác! Thực không phải thứ gì tốt mà!

Nhạc Nghịch ngược lại là người tỉnh táo lại trước tiên, chất vấn: “Làm sao chứng minh?”

Lão quốc sư cũng biết Hoàng đế không phải người có thể tùy tiện lừa dối, không chút hoang mang nói: “Nàng quả thật là Thiên nữ, chỉ là dung mạo thay đổi do ngoại lực. Về phần chứng minh… Biên giới Nhạc quốc còn có tế đàn năm đó Thánh quân lưu lại, người bình thường không thể đến gần càng không thể đứng trên đó, Hoàng thượng không ngại để vị nương nương này thử xem, nhìn thấy sẽ biết.”

“Dung mạo thay đổi do ngoại lực?” Nhạc Nghịch ánh mắt lạnh băng, bàn tay to liền duỗi ra vuốt mặt Tuyền Cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook