Chương 172: Mùi chua cao ngất trời
Nhan Tiểu Ngôn
23/05/2014
“Huynh… Huynh cho nổ tế đàn Thánh quân?” Tuyền Cơ kinh sợ hỏi, chỗ đó có rất nhiều người đó! Tuy là nàng không phải người hay trách trời thương dân, nhưng vì nghĩ đến chỗ đó tập trung hơn ngàn sinh mệnh còn đang sống sờ sờ, nàng thật sự không thể vui vẻ được.
Còn có Nhạc Nghịch, mặc dầu nàng không ưa hắn, thậm chí còn chán ghét, nhưng dù sao thì hai người cũng ở chung với nhau một thời gian, hai bên cũng coi như là hơi thân thiết, nếu hắn chết bất đắc kì tử, thì nàng sẽ cảm thấy không đành lòng.
Kỉ Kiến Thận nhận ra Tuyền Cơ khác lạ, dịu dàng an ủi: “Tế đàn là di sản của gia tổ Xích thị, ta làm sao mà xuống tay cho nổ mất được?”
Tuyền Cơ nhẹ thở phào, ráng ép buộc bản thân không nên đoán tiếp nơi nào bị nổ, sẽ có bao nhiêu sinh mệnh con người bị tổn hại. Mình và Đại ma vương còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, lúc này còn vướng bận mấy chuyện xoắn quýt này, có phần quá không đúng lúc.
Lại nói, tác phong của Đại ma vương kỳ thật trong lòng mình đều rõ, chuyện giết người phóng hỏa trong mắt người nam nhân đã quen cầm quyền, thật ra không xem là chuyện lớn gì, lòng dạ nhân từ đàn bà của mình vẫn nên giữ lại để sau khi thế cuộc ổn định rồi mới dùng đi, tránh vì mình mà làm hỏng chuyện của hắn.
Mặc kệ ra sao, lúc này Nhạc quốc không thể không gặp xui xẻo lớn!
Kỉ Kiến Thận nhẹ nhàng vỗ về nữ tử đang bất an trong lòng mình, hơi hối hận vì ở trước mặt nàng tiết lộ hàm ý, biết rõ tâm tư của nàng yếu đuối, sợ làm tổn thương đến mạng người… May là nàng cũng khôn ngoan không có tiếp tục truy hỏi thêm.
Không sai, quả thật hắn không có cho nổ tế đàn, nhưng là ngay vị trí mảnh đất trống trước chỗ tế đàn mà đám quan viên tụ tập, nơi đó gần nửa số là nhân vật chủ chốt trong triều đình Nhạc quốc, lần tổn thất này với Nhạc quốc mà nói, tuyệt đối là trầm trọng.
Lại đi thêm một hồi, tai nghe được tiếng nước vang dội, bầu không khí mang theo hơi nước phả vào mặt mà đến, Tuyền Cơ “Ý” một tiếng quay đầu lại nhìn.
Đằng trước đã đến cửa động, thác nước như tuyết trắng đổ ở trước động. Đem cửa động che giấu lại, trong động nhìn không thấy cảnh vật bên ngoài, bên ngoài cũng nhìn không ra sơn động phía sau thác nước, đây quả thật là Thủy Liêm động trăm phần trăm rồi!
Kỉ Kiến Thận vỗ vỗ cái mông của Tuyền Cơ, cười nói: “Ôm cho chắc, chúng ta đi ra ngoài.”
Tuyền Cơ trừng mắt liếc hắn một cái, nghe lời tiếp tục ôm chặt thêm một chút, gương mặt nhỏ nhắn dán vào bên gáy Kỉ Kiến Thận cắn một ngụm nhỏ đầy tính trả thù - nhắc nhở thì nhắc nhở, còn nhân cơ hội ăn đậu hủ của nàng, này thì cái tên vô lại.
Kỉ Kiến Thận bị cắn làm cả người nóng lên. Hận không thể đem tiểu rùa kéo sang một bên tử hình ngay tại chỗ, đáng tiếc không đúng lúc, đành phải cười mắng: “Nàng lại cắn! Trở về ta với nàng sẽ tính sổ!”
Tuyền Cơ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Tính sổ thì huynh có thể tính toán được hơn ta chắc? Tới bây giờ mới đến cứu ta. Ta còn chưa tính sổ với huynh đâu!
Cửa động ở dưới thác nước, thập phần gần sông, đá ở gần đó vừa ẩm ướt vừa trơn trợt. Người thường cơ bản không thể đứng vững, nhưng ở trong mắt loại cao thủ như Kỉ Kiến Thận, tự nhiên không tính là gì.
Ôm chắc Tuyền Cơ, nhảy lên vài cái đã đáp xuống bờ sông bên kia thác.
Mắt Tuyền Cơ bị dính một ít bọt nước văng ra từ thác nước, cúi đầu cọ cọ lau trên vai Kỉ Kiến Thận. Lại nghe được vài tiếng buồn cười quen thuộc, xoay đầu liền trông thấy. Thì ra là Dịch Thanh Vân đang đứng nhìn ở bên cạnh.
“Tiểu muội à, xa cách lâu ngày mới gặp lại cũng không cần thân thiết như vậy đâu?!” Dịch Thanh Vân nháy mắt trêu đùa.
Tuyền Cơ lúc này mới ý thức được tư thế bất nhã của mình, trên cơ bản là tay chân đều dùng để ôm lấy giống như là gấu Koala đang ôm cây vậy, gương mặt nháy mắt liền đỏ hồng, vội vàng buông cánh tay ra một chút, nhảy lên trên mặt đất, thối lui hai bước, nhìn trái nhìn phải, cũng may không có người ngoài.
“Đại ca thúi, vừa gặp mặt liền chọc ghẹo ta!” Tuyền Cơ cười mắng, chạy đến trước mặt Dịch Thanh Vân, nhìn hắn dang rộng cánh tay đón lấy mình. Liền muốn nhào qua ôm một cái.
Động tác ôm mới làm được một nửa. Người đã bị dứt khoát xoay một vòng đổi hướng, lập tức ngã vào lòng Đại ma vương.
Dịch Thanh Vân tức giận, gào thét: “Họ Trầm kia, ngươi ôm từ tróng đó ôm ra tới đây đến giờ còn ôm chưa đủ sao, còn giành với ta làm gì?!”
Kỉ Kiến Thận khí định thần nhàn nói: “Tuyền Cơ là thê tử của ta.”
“Phi phi! Trước không nói các ngươi còn chưa có đại hôn, cho dù có đại hôn, Tuyền Cơ vẫn là tiểu muội của ta! Nàng không phải sở hữu của ngươi, keo kiệt như vậy làm chi? Ta là đại ca thân sinh của nàng, ôm một cái cũng không được sao?” Dịch Thanh Vân phẫn nộ rồi.
“Không được!” Một câu như đinh đóng cột, chọc Dịch Thanh Vân tức đến sắc mặt xanh mét.
“Nếu ôm thì ngươi đi ôm Hồng giáo chủ của ngươi đi.” Đại ma vương còn ngại chưa đủ, tiếp tục hung hăng đâm thêm một nhát.
Dịch Thanh Vân vừa nghe ba chữ “Hồng giáo chủ”, sắc mặt từ xanh thành hồng, từ hồng sang đen, lại đen thành trắng, màu sắc đổi một vòng rực rỡ, cuối cùng hừ mạnh một tiếng, không nói gì.
Đại ma vương bắt nạt đại ca như vậy rất không đúng, Hồng giáo chủ? Đó là ai vậy? Không phải đại ca thích Nhạc Linh sao?
Tuy rằng vừa bất mãn vừa có nhiều nghi vấn, nhưng Tuyền Cơ vẫn cảm thấy mình hẳn là nên nhắc nhở hai cái người nam nhân trước mắt xem mình như kẹo mà giành giật một chút: “Chúng ta có phải hay không nên rời khỏi nơi này trước a…”
Kỉ Kiến Thận cười, tay nắm lấy Tuyền Cơ, nói: “Được, xe ngựa đã chuẩn bị ổn thỏa, chẳng qua phải ủy khuất ông anh vợ này một chút.”
Dịch Thanh Vân không tình nguyện hừ một tiếng, lấy ra một bọc đồ đưa Tuyền Cơ, nói: “Tiểu muội đem quần áo trang sức trên người thay hết đi.”
Tuyền Cơ chớp chớp mắt nhìn Dịch Thanh Vân lại nhìn Kỉ Kiến Thận, bừng tỉnh hỏi: “Đại ca muốn cải trang thành bộ dạng của ta để dụ truy binh đi?”
Kỉ Kiến Thận gật đầu, trong khoảng thời gian này có thể cải trang giống như đúc Tuyền Cơ, chỉ có một mình Dịch Thanh Vân.
Tuyền Cơ biết đây là biện pháp tốt nhất, ngoan ngoãn nhận gói đồ trốn sau gốc cây thay quần áo. Dịch Thanh Vân ngồi cạnh bờ sông, mở ra dụng cụ chuẩn bị hóa trang cho mình.
Qua một hồi, Tuyền Cơ thay hoàn chỉnh một bộ váy áo ngắn của tiểu nha hoàn bình thường đi ra, chải mái tóc dài ra phía sau gáy, tuy rằng không có hoa phục hỗ trợ, nhưng lại đặc biệt xinh xắn, thanh nhã khiến người thương yêu, chỉ thấy ngón trỏ Kỉ Kiến Thận động đậy.
Được rồi, hiện tại không đúng lúc! Thở dài nhận trang phục trên tay Tuyền Cơ đưa ném lên tảng đá gần Dịch Thanh Vân, lấy trong người dịch dung đan được cải tiến mới vừa dùng bồ câu đặc biệt để xin từ em trai mình, kéo Tuyền Cơ qua một bên để dịch dung.
Dịch dung đơn này là thành phẩm của Lạc Dương, dược tính ôn hòa, sau khi Tuyền Cơ và Kỉ Kiến Thận dùng, dung mạo sẽ trở nên vô cùng tầm thường, nhưng cũng không đến mức giống như Hủy dung đơn của Dịch Thanh Vân xấu nhất trần đời như vậy, dùng để trốn thoát đuổi bắt của Nhạc quốc, là cực kỳ thích hợp.
Cách ăn mặc đã sẵn sàng, Kỉ Kiến Thận nghiêm mặt nhìn Dịch Thanh Vân, nói: “Hồng giáo chủ sắp đến, trong khoảng thời gian này, ngươi phải xem bản thân mình chính là Tuyền Cơ, hai người phải thương lượng cho thật tốt làm sao để tránh theo dõi, ngàn vạn lần đừng cố ý đi thu hút sự chú ý của truy binh Nhạc Nghịch.”
Dịch Thanh Vân vẫy vẫy tay, nói: “Biết rồi, còn phải để cho ngươi nhắc sao.”
Tuyền Cơ lo lắng nhắc nhở: “Đại ca, suy nghĩ của Nhạc Nghịch kia rất sắc bén, hơn nữa võ công lại cao, huynh nhất định phải cẩn thận tránh đi, không nên đối mặt với hắn.”
Thấy Dịch Thanh Vân gật đầu đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, quay đầu nhìn Kỉ Kiến Thận, nói: “Ta vẫn có chút lo lắng cho an toàn của đại ca.”
Kỉ Kiến Thận cười, nói: “Yên tâm, nếu Nhạc Nghịch phong nàng làm Hoàng hậu, hẳn là sẽ đau lòng không nỡ xuống tay giết hắn đâu.”
Rõ ràng là cười, Tuyền Cơ lại cảm thấy run sợ trong lòng, nàng biết ngay mà! Chuyện mình bị Nhạc Nghịch phong Hậu, nhất định sẽ khiến Đại ma vương tức giận, nhưng mà nàng cũng không có muốn mà, hu hu hu…
Còn có Nhạc Nghịch, mặc dầu nàng không ưa hắn, thậm chí còn chán ghét, nhưng dù sao thì hai người cũng ở chung với nhau một thời gian, hai bên cũng coi như là hơi thân thiết, nếu hắn chết bất đắc kì tử, thì nàng sẽ cảm thấy không đành lòng.
Kỉ Kiến Thận nhận ra Tuyền Cơ khác lạ, dịu dàng an ủi: “Tế đàn là di sản của gia tổ Xích thị, ta làm sao mà xuống tay cho nổ mất được?”
Tuyền Cơ nhẹ thở phào, ráng ép buộc bản thân không nên đoán tiếp nơi nào bị nổ, sẽ có bao nhiêu sinh mệnh con người bị tổn hại. Mình và Đại ma vương còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, lúc này còn vướng bận mấy chuyện xoắn quýt này, có phần quá không đúng lúc.
Lại nói, tác phong của Đại ma vương kỳ thật trong lòng mình đều rõ, chuyện giết người phóng hỏa trong mắt người nam nhân đã quen cầm quyền, thật ra không xem là chuyện lớn gì, lòng dạ nhân từ đàn bà của mình vẫn nên giữ lại để sau khi thế cuộc ổn định rồi mới dùng đi, tránh vì mình mà làm hỏng chuyện của hắn.
Mặc kệ ra sao, lúc này Nhạc quốc không thể không gặp xui xẻo lớn!
Kỉ Kiến Thận nhẹ nhàng vỗ về nữ tử đang bất an trong lòng mình, hơi hối hận vì ở trước mặt nàng tiết lộ hàm ý, biết rõ tâm tư của nàng yếu đuối, sợ làm tổn thương đến mạng người… May là nàng cũng khôn ngoan không có tiếp tục truy hỏi thêm.
Không sai, quả thật hắn không có cho nổ tế đàn, nhưng là ngay vị trí mảnh đất trống trước chỗ tế đàn mà đám quan viên tụ tập, nơi đó gần nửa số là nhân vật chủ chốt trong triều đình Nhạc quốc, lần tổn thất này với Nhạc quốc mà nói, tuyệt đối là trầm trọng.
Lại đi thêm một hồi, tai nghe được tiếng nước vang dội, bầu không khí mang theo hơi nước phả vào mặt mà đến, Tuyền Cơ “Ý” một tiếng quay đầu lại nhìn.
Đằng trước đã đến cửa động, thác nước như tuyết trắng đổ ở trước động. Đem cửa động che giấu lại, trong động nhìn không thấy cảnh vật bên ngoài, bên ngoài cũng nhìn không ra sơn động phía sau thác nước, đây quả thật là Thủy Liêm động trăm phần trăm rồi!
Kỉ Kiến Thận vỗ vỗ cái mông của Tuyền Cơ, cười nói: “Ôm cho chắc, chúng ta đi ra ngoài.”
Tuyền Cơ trừng mắt liếc hắn một cái, nghe lời tiếp tục ôm chặt thêm một chút, gương mặt nhỏ nhắn dán vào bên gáy Kỉ Kiến Thận cắn một ngụm nhỏ đầy tính trả thù - nhắc nhở thì nhắc nhở, còn nhân cơ hội ăn đậu hủ của nàng, này thì cái tên vô lại.
Kỉ Kiến Thận bị cắn làm cả người nóng lên. Hận không thể đem tiểu rùa kéo sang một bên tử hình ngay tại chỗ, đáng tiếc không đúng lúc, đành phải cười mắng: “Nàng lại cắn! Trở về ta với nàng sẽ tính sổ!”
Tuyền Cơ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Tính sổ thì huynh có thể tính toán được hơn ta chắc? Tới bây giờ mới đến cứu ta. Ta còn chưa tính sổ với huynh đâu!
Cửa động ở dưới thác nước, thập phần gần sông, đá ở gần đó vừa ẩm ướt vừa trơn trợt. Người thường cơ bản không thể đứng vững, nhưng ở trong mắt loại cao thủ như Kỉ Kiến Thận, tự nhiên không tính là gì.
Ôm chắc Tuyền Cơ, nhảy lên vài cái đã đáp xuống bờ sông bên kia thác.
Mắt Tuyền Cơ bị dính một ít bọt nước văng ra từ thác nước, cúi đầu cọ cọ lau trên vai Kỉ Kiến Thận. Lại nghe được vài tiếng buồn cười quen thuộc, xoay đầu liền trông thấy. Thì ra là Dịch Thanh Vân đang đứng nhìn ở bên cạnh.
“Tiểu muội à, xa cách lâu ngày mới gặp lại cũng không cần thân thiết như vậy đâu?!” Dịch Thanh Vân nháy mắt trêu đùa.
Tuyền Cơ lúc này mới ý thức được tư thế bất nhã của mình, trên cơ bản là tay chân đều dùng để ôm lấy giống như là gấu Koala đang ôm cây vậy, gương mặt nháy mắt liền đỏ hồng, vội vàng buông cánh tay ra một chút, nhảy lên trên mặt đất, thối lui hai bước, nhìn trái nhìn phải, cũng may không có người ngoài.
“Đại ca thúi, vừa gặp mặt liền chọc ghẹo ta!” Tuyền Cơ cười mắng, chạy đến trước mặt Dịch Thanh Vân, nhìn hắn dang rộng cánh tay đón lấy mình. Liền muốn nhào qua ôm một cái.
Động tác ôm mới làm được một nửa. Người đã bị dứt khoát xoay một vòng đổi hướng, lập tức ngã vào lòng Đại ma vương.
Dịch Thanh Vân tức giận, gào thét: “Họ Trầm kia, ngươi ôm từ tróng đó ôm ra tới đây đến giờ còn ôm chưa đủ sao, còn giành với ta làm gì?!”
Kỉ Kiến Thận khí định thần nhàn nói: “Tuyền Cơ là thê tử của ta.”
“Phi phi! Trước không nói các ngươi còn chưa có đại hôn, cho dù có đại hôn, Tuyền Cơ vẫn là tiểu muội của ta! Nàng không phải sở hữu của ngươi, keo kiệt như vậy làm chi? Ta là đại ca thân sinh của nàng, ôm một cái cũng không được sao?” Dịch Thanh Vân phẫn nộ rồi.
“Không được!” Một câu như đinh đóng cột, chọc Dịch Thanh Vân tức đến sắc mặt xanh mét.
“Nếu ôm thì ngươi đi ôm Hồng giáo chủ của ngươi đi.” Đại ma vương còn ngại chưa đủ, tiếp tục hung hăng đâm thêm một nhát.
Dịch Thanh Vân vừa nghe ba chữ “Hồng giáo chủ”, sắc mặt từ xanh thành hồng, từ hồng sang đen, lại đen thành trắng, màu sắc đổi một vòng rực rỡ, cuối cùng hừ mạnh một tiếng, không nói gì.
Đại ma vương bắt nạt đại ca như vậy rất không đúng, Hồng giáo chủ? Đó là ai vậy? Không phải đại ca thích Nhạc Linh sao?
Tuy rằng vừa bất mãn vừa có nhiều nghi vấn, nhưng Tuyền Cơ vẫn cảm thấy mình hẳn là nên nhắc nhở hai cái người nam nhân trước mắt xem mình như kẹo mà giành giật một chút: “Chúng ta có phải hay không nên rời khỏi nơi này trước a…”
Kỉ Kiến Thận cười, tay nắm lấy Tuyền Cơ, nói: “Được, xe ngựa đã chuẩn bị ổn thỏa, chẳng qua phải ủy khuất ông anh vợ này một chút.”
Dịch Thanh Vân không tình nguyện hừ một tiếng, lấy ra một bọc đồ đưa Tuyền Cơ, nói: “Tiểu muội đem quần áo trang sức trên người thay hết đi.”
Tuyền Cơ chớp chớp mắt nhìn Dịch Thanh Vân lại nhìn Kỉ Kiến Thận, bừng tỉnh hỏi: “Đại ca muốn cải trang thành bộ dạng của ta để dụ truy binh đi?”
Kỉ Kiến Thận gật đầu, trong khoảng thời gian này có thể cải trang giống như đúc Tuyền Cơ, chỉ có một mình Dịch Thanh Vân.
Tuyền Cơ biết đây là biện pháp tốt nhất, ngoan ngoãn nhận gói đồ trốn sau gốc cây thay quần áo. Dịch Thanh Vân ngồi cạnh bờ sông, mở ra dụng cụ chuẩn bị hóa trang cho mình.
Qua một hồi, Tuyền Cơ thay hoàn chỉnh một bộ váy áo ngắn của tiểu nha hoàn bình thường đi ra, chải mái tóc dài ra phía sau gáy, tuy rằng không có hoa phục hỗ trợ, nhưng lại đặc biệt xinh xắn, thanh nhã khiến người thương yêu, chỉ thấy ngón trỏ Kỉ Kiến Thận động đậy.
Được rồi, hiện tại không đúng lúc! Thở dài nhận trang phục trên tay Tuyền Cơ đưa ném lên tảng đá gần Dịch Thanh Vân, lấy trong người dịch dung đan được cải tiến mới vừa dùng bồ câu đặc biệt để xin từ em trai mình, kéo Tuyền Cơ qua một bên để dịch dung.
Dịch dung đơn này là thành phẩm của Lạc Dương, dược tính ôn hòa, sau khi Tuyền Cơ và Kỉ Kiến Thận dùng, dung mạo sẽ trở nên vô cùng tầm thường, nhưng cũng không đến mức giống như Hủy dung đơn của Dịch Thanh Vân xấu nhất trần đời như vậy, dùng để trốn thoát đuổi bắt của Nhạc quốc, là cực kỳ thích hợp.
Cách ăn mặc đã sẵn sàng, Kỉ Kiến Thận nghiêm mặt nhìn Dịch Thanh Vân, nói: “Hồng giáo chủ sắp đến, trong khoảng thời gian này, ngươi phải xem bản thân mình chính là Tuyền Cơ, hai người phải thương lượng cho thật tốt làm sao để tránh theo dõi, ngàn vạn lần đừng cố ý đi thu hút sự chú ý của truy binh Nhạc Nghịch.”
Dịch Thanh Vân vẫy vẫy tay, nói: “Biết rồi, còn phải để cho ngươi nhắc sao.”
Tuyền Cơ lo lắng nhắc nhở: “Đại ca, suy nghĩ của Nhạc Nghịch kia rất sắc bén, hơn nữa võ công lại cao, huynh nhất định phải cẩn thận tránh đi, không nên đối mặt với hắn.”
Thấy Dịch Thanh Vân gật đầu đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, quay đầu nhìn Kỉ Kiến Thận, nói: “Ta vẫn có chút lo lắng cho an toàn của đại ca.”
Kỉ Kiến Thận cười, nói: “Yên tâm, nếu Nhạc Nghịch phong nàng làm Hoàng hậu, hẳn là sẽ đau lòng không nỡ xuống tay giết hắn đâu.”
Rõ ràng là cười, Tuyền Cơ lại cảm thấy run sợ trong lòng, nàng biết ngay mà! Chuyện mình bị Nhạc Nghịch phong Hậu, nhất định sẽ khiến Đại ma vương tức giận, nhưng mà nàng cũng không có muốn mà, hu hu hu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.