Chương 88: Ngâm thơ đêm trăng
Nhan Tiểu Ngôn
20/05/2014
Bài thơ này so với bài thơ trước thì tinh tế hơn nhiều, ý thơ xuất trần, hoàn toàn hướng tới vấn đề cơ bản là chán ngán thế tục, những thanh niên lẫn trung niên văn nghệ đang ngồi nghe xong càng khuynh đảo. Ánh mắt nhìn về hướng Tuyền Cơ đã có thể dùng từ sùng bái để miêu tả.
Vẻ mặt Cảnh Hòa đế nhìn nàng càng trở nên khó đoán, trầm ngâm một lúc nói: “Bài thơ này do chính ngươi sáng tác trong thời gian ở bên ngoài tĩnh dưỡng sao? Là một nữ nhi, tâm tư tràn ngập sự chán ghét nơi phồn hoa, Bình Hi, đều tại ngươi vẫn chăm sóc Ninh Nguyệt không cẩn thận, lần này khó khăn lắm mới trở lại kinh thành, ngươi phải quan tâm nhiều hơn mới được.”
Lời này rõ ràng là trách cứ Hi thân vương, lại tiết lộ ý tứ cực kỳ coi trọng đứa cháu gái này, trong lòng Hi thân vương mừng như điên, vội vàng đứng lên xin lỗi, luôn miệng nói tuân chỉ.
Ánh mắt Cảnh Hòa đế lướt nhìn khắp toàn sân, ôn tồn nói: “Cuộc thi văn thơ này còn có ai muốn tham gia thi tuyển không?”
Bạch Chí Dao từ lúc bắt đầu đã âm thầm chú ý Tuyền Cơ, thấy nàng xuất khẩu thành thơ, tài năng kinh động bốn phía, tâm trạng phức tạp, lúc này lại nghe Cảnh Hòa đế lên tiếng, trên sân không người trả lời, liền đứng lên nói: “Vi thần vốn nghĩ muốn mặt dày tham gia thi tuyển, nhưng Quận chúa Ninh Nguyệt vàng ngọc đã đi trước, thật sự không dám trình diễn, vi thần cam bái hạ phong!”
Thế tử Ninh Tuấn của Mục thân vương phủ không ở kinh thành nên không thể đến dự tiệc, đêm nay mọi ngươi vốn nghĩ rằng người đoạt được Văn khôi nhất định sẽ là Bạch Chí Dao, không ngờ nửa đường xuất hiện Ninh Nguyệt Quận chúa, điểm quan trọng là Bạch Chí Dao lại tự nhận không bằng, những người khác làm sao còn dám bước ra bêu xấu, vì thế, ngọc bài Văn khôi của yến hội Ninh quốc lần đầu tiên rơi vào trong tay nữ nhân.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Ninh quốc lập quốc tới nay, nhóm nữ nhân có mặt cũng thấy quang vinh, ánh mắt nhìn về phía Tuyền Cơ lần đầu tiên tràn ngập thiện ý và ngưỡng mộ, chỉ có Ninh Châu hối hận việc tự nhiên tặng cho địch thủ một cơ hội nở mày nở mặt, trong lòng ghen ghét mãi.
Tuyền Cơ nhận lấy nhiều ánh mắt với đủ màu sắc từ bốn phương tám hướng, thật vất vả mới chịu đựng đến khi yến hội chấm dứt, giống như nhận được ân xá liền cùng Dịch Thanh Vân rời khỏi.
Đi đến trước cửa cung, đột nhiên nghe được một tiếng gọi tự nhiên: “Ninh Nguyệt…”
Quay đầu nhìn lại, Vạn Tố Hòa đang đứng bên cạnh bức tường hoàng cung, ánh trăng chiếu sáng nhu hòa, rõ ràng là thâm cung nội viện xa hoa lãng phí phù phiếm, sương lạnh buốt giá, lại làm cho Tuyền Cơ nhớ tới bài thơ vừa mới đọc kia: Minh nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu. Có một loại người chính là như thế, cho dù ở nơi nào, đều làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Siêu cấp đẹp trai phong độ ở phía trước, hai mắt Tuyền Cơ gần như biến thành hình trái tim, ngay lập tức giống như con chó nhỏ lắc lắc cái đuôi bước đến, chỉ thiếu nước mắt lưng tròng, lên tiếng biểu đạt tình cảm phấn khởi.
Bị ném lại phía sau, Dịch Thanh Vân cảm thấy chua xót mãi, chậc chậc, tiểu muội này tham mới nới cũ, có cậu không cần anh trai!
Vạn Tố Hòa nhìn Tuyền Cơ trước mặt nói: “Đừng quên ngày mai đến phủ Thừa tướng, tiểu Từ có nữ nhi như con, thật tốt!” Giọng nói dường như có chút nghẹn ngào.
Cậu nhất định rất thương yêu em gái, Tuyền Cơ ngoan ngoãn gật đầu, nói nhỏ: “Cậu, người không cần đau lòng…” Ngay từ đầu, Tuyền Cơ đã xác định trong lòng xem người này là cậu ruột của mình, cảm giác tương tự như thế này chưa bao giờ có đối với phụ thân ở Hi thân vương phủ.
Vạn Tố Hòa thở dài, ngẩng đầu nhìn Hi thân vương đang hướng đến bên này, không muốn nhiều lời với hắn, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tuyền Cơ, xoay người rời đi.
Hi thân vương có chuyện khác muốn làm, sau khi rời khỏi hoàng cung liền cùng hai người Tạ, Dịch tách ra mà đi. Dịch Thanh Vân cưỡi ngựa đi bên cạnh xe Tuyền Cơ, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng chiếu rọi trên bầu trời, tế bào lãng mạn mạnh mẽ dâng trào, đề nghị: “Tiểu muội, hay là chúng ta lên trên cổng thành lầu ngắm trăng đi!”
Tuyền Cơ cũng không muốn trở về Hi Vương phủ, hai người cùng ý với nhau, dặn dò xe ngựa đi về phía cổng thành lầu ở hướng Tây.
Từ khi Tuyền Cơ bị trúng độc Triền miên, Hi thân vương không còn lo lắng bọn họ không từ mà biệt, cũng không tiếp tục trói buộc hành tung của bọn họ, xa phu và thị vệ theo bên cạnh nghe xong chỉ thị của Tuyền Cơ, đều ngoan ngoãn làm theo.
Bây giờ đã là đêm khuya thanh vắng, trong kinh thành thật yên tĩnh, đoàn xe một đường di chuyển ra khỏi “Khu dân cư xa hoa” gần hoàng cung, không có một bóng người dân thấp bé nào trên đường phố.
Đúng lúc đó, phía trước vang đến tiếng ồn ào của một trận tranh cãi, chỉ trong chốc lát đã tiến đến gần trước đoàn xe, thì ra là một đoàn người tay cầm vũ khí, bó đuốc đang đuổi theo hai nữ nhân và một nam nhân, ba người bị truy đuổi đã bị thương, một nữ nhân trong đó được nam nhân cõng trên lưng, một nữ tử áo lam khác tay cầm hai thanh trường kiếm bảo hộ ở phía sau, vừa chiến đấu vừa trốn chạy, sắp bị đuổi đến gần.
Dịch Thanh Vân chính là một người thích xen vào việc của người khác, thấy một màn trước mắt liền ra lệnh đoàn xe dừng lại, tự mình xông đến đội ngũ phía trước quát: “Người nào trong đêm khuya thế này còn đi hành hung (chỉ hành động đánh người hoặc giết người)?!”
Tuyền Cơ tò mò ló đầu ra nhìn, thế nhưng nàng lại nhận ra được một trong ba người, là Lam Tích!
Tuy rằng Lam Tích vẫn có thái độ lạnh nhạt với nàng, rất có thành kiến, nhưng bản thân cũng không phải người xấu, Tuyền Cơ đương nhiên không muốn nhìn thấy nàng gặp chuyện không may trước mắt mình, vì thế gọi một nha hoàn tới bên cạnh xe, dặn dò: “Đi nói với công tử, dùng danh nghĩa Vương phủ bảo vệ ba người kia.”
Nếu đã ở trong kinh thành thì đều biết Hi thân vương là một trong những người cầm quyền gần với Hoàng đế, muốn bảo vệ vài người chắc chắn không khó, hơn nữa với võ công của Dịch Thanh Vân và rất nhiều thị vệ bên cạnh xe lúc này, cho dù đối phương không thức thời mà muốn ấu đả cũng không cần lo lắng.
Về phần có thể làm cho Hi thân vương rước lấy phiền phức hay không, vậy thì hoàn toàn không cần xếp vào phạm vi lo lắng! Có phiền phức càng tốt!
Nhóm người đuổi bắt nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một quý công tử anh tuấn và đoàn xe xa hoa, nhất thời không dám lỗ mãng, khách sáo hỏi: “Xin hỏi các hạ là ai? Tại hạ nhận lệnh gia chủ đuổi bắt nô lệ trốn chạy, thỉnh các hạ chớ cản trở!”
Lúc này tiểu nha hoàn đã truyền lời lại cho Dịch Thanh Vân, khóe miệng hắn nhếch lên, bày ra một bộ mặt con nhà giàu ăn chơi trác táng, lớn tiếng nói: “Bổn thiếu gia là người Hi thân vương phủ, chủ nhân nhà ngươi là ai, nói mấy người này là nô lệ trốn chạy của chủ nhân ngươi, chứng cứ đâu? Đám người các ngươi làm xe ngựa của bổn thiếu gia hoảng sợ, món nợ này tính thế nào đây?”
Dẫn đầu đối phương là một người trung niên có cách ăn mặc như một quản gia, đôi mắt tam giác nhìn qua rất đáng khinh, vừa nghe đối phương là người Hi Vương phủ, nhìn theo ánh sáng cây đuốc, quả nhiên nhìn thấy quần áo chỉnh tề sáng sủa của thị vệ, trên xe ngựa rõ ràng có khắc dấu hiệu Vương phủ, lập tức liền mềm mỏng.
Cúi đầu khom lưng nói: “Chủ nhân tiểu nhân họ Tô tên Bách Vạn, tiểu nhân vô ý mạo phạm, thật đáng chết, đáng chết! Một tên trong ba người này là ca cơ (tì thiếp ca hát) của lão gia ta mua mấy năm trước, tên là Vân Ca, không biết nhục nhã đã cùng hộ vệ của quý phủ bỏ trốn bị vạch trần, lão gia phái chúng ta mang nàng cùng gian phu về phủ xử trí, ai ngờ lại nhảy ra một nữ nhân hung ác không phân biệt tốt xấu tiến đến đánh bị thương vài tên người hầu. Xin thiếu gia giúp đỡ, Tô quý phủ sẽ vô cùng cảm kích!”
Dịch Thanh Vân ngồi trên ngựa vừa nghe hai chữ “Vân Ca”, giật nảy người, đúng là cũng quá khéo đi? Chuyện Tô phủ năm đó thay mận đổi đào, hắn từng nghe Tuyền Cơ nói qua đại khái, không ngờ lại gặp được nhân vật mấu chốt ở chỗ này.
Chuyển ánh mắt nhìn theo ngón tay quản gia mắt tam giác chỉ đến nữ nhân nằm ở trên lưng nam nhân kia, đêm tối nên nhìn không rõ lắm ngũ quan mặt mũi, nhưng hình dáng dường như là một mỹ nhân. Nữ tử áo lam cầm kiếm đứng bên cạnh cũng rất được, chậc chậc, nếu tiểu muội đã ra chỉ thị, lại cứu được hai mỹ nhân, vậy còn do dự cái gì nữa?
Vẻ mặt Cảnh Hòa đế nhìn nàng càng trở nên khó đoán, trầm ngâm một lúc nói: “Bài thơ này do chính ngươi sáng tác trong thời gian ở bên ngoài tĩnh dưỡng sao? Là một nữ nhi, tâm tư tràn ngập sự chán ghét nơi phồn hoa, Bình Hi, đều tại ngươi vẫn chăm sóc Ninh Nguyệt không cẩn thận, lần này khó khăn lắm mới trở lại kinh thành, ngươi phải quan tâm nhiều hơn mới được.”
Lời này rõ ràng là trách cứ Hi thân vương, lại tiết lộ ý tứ cực kỳ coi trọng đứa cháu gái này, trong lòng Hi thân vương mừng như điên, vội vàng đứng lên xin lỗi, luôn miệng nói tuân chỉ.
Ánh mắt Cảnh Hòa đế lướt nhìn khắp toàn sân, ôn tồn nói: “Cuộc thi văn thơ này còn có ai muốn tham gia thi tuyển không?”
Bạch Chí Dao từ lúc bắt đầu đã âm thầm chú ý Tuyền Cơ, thấy nàng xuất khẩu thành thơ, tài năng kinh động bốn phía, tâm trạng phức tạp, lúc này lại nghe Cảnh Hòa đế lên tiếng, trên sân không người trả lời, liền đứng lên nói: “Vi thần vốn nghĩ muốn mặt dày tham gia thi tuyển, nhưng Quận chúa Ninh Nguyệt vàng ngọc đã đi trước, thật sự không dám trình diễn, vi thần cam bái hạ phong!”
Thế tử Ninh Tuấn của Mục thân vương phủ không ở kinh thành nên không thể đến dự tiệc, đêm nay mọi ngươi vốn nghĩ rằng người đoạt được Văn khôi nhất định sẽ là Bạch Chí Dao, không ngờ nửa đường xuất hiện Ninh Nguyệt Quận chúa, điểm quan trọng là Bạch Chí Dao lại tự nhận không bằng, những người khác làm sao còn dám bước ra bêu xấu, vì thế, ngọc bài Văn khôi của yến hội Ninh quốc lần đầu tiên rơi vào trong tay nữ nhân.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Ninh quốc lập quốc tới nay, nhóm nữ nhân có mặt cũng thấy quang vinh, ánh mắt nhìn về phía Tuyền Cơ lần đầu tiên tràn ngập thiện ý và ngưỡng mộ, chỉ có Ninh Châu hối hận việc tự nhiên tặng cho địch thủ một cơ hội nở mày nở mặt, trong lòng ghen ghét mãi.
Tuyền Cơ nhận lấy nhiều ánh mắt với đủ màu sắc từ bốn phương tám hướng, thật vất vả mới chịu đựng đến khi yến hội chấm dứt, giống như nhận được ân xá liền cùng Dịch Thanh Vân rời khỏi.
Đi đến trước cửa cung, đột nhiên nghe được một tiếng gọi tự nhiên: “Ninh Nguyệt…”
Quay đầu nhìn lại, Vạn Tố Hòa đang đứng bên cạnh bức tường hoàng cung, ánh trăng chiếu sáng nhu hòa, rõ ràng là thâm cung nội viện xa hoa lãng phí phù phiếm, sương lạnh buốt giá, lại làm cho Tuyền Cơ nhớ tới bài thơ vừa mới đọc kia: Minh nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu. Có một loại người chính là như thế, cho dù ở nơi nào, đều làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Siêu cấp đẹp trai phong độ ở phía trước, hai mắt Tuyền Cơ gần như biến thành hình trái tim, ngay lập tức giống như con chó nhỏ lắc lắc cái đuôi bước đến, chỉ thiếu nước mắt lưng tròng, lên tiếng biểu đạt tình cảm phấn khởi.
Bị ném lại phía sau, Dịch Thanh Vân cảm thấy chua xót mãi, chậc chậc, tiểu muội này tham mới nới cũ, có cậu không cần anh trai!
Vạn Tố Hòa nhìn Tuyền Cơ trước mặt nói: “Đừng quên ngày mai đến phủ Thừa tướng, tiểu Từ có nữ nhi như con, thật tốt!” Giọng nói dường như có chút nghẹn ngào.
Cậu nhất định rất thương yêu em gái, Tuyền Cơ ngoan ngoãn gật đầu, nói nhỏ: “Cậu, người không cần đau lòng…” Ngay từ đầu, Tuyền Cơ đã xác định trong lòng xem người này là cậu ruột của mình, cảm giác tương tự như thế này chưa bao giờ có đối với phụ thân ở Hi thân vương phủ.
Vạn Tố Hòa thở dài, ngẩng đầu nhìn Hi thân vương đang hướng đến bên này, không muốn nhiều lời với hắn, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tuyền Cơ, xoay người rời đi.
Hi thân vương có chuyện khác muốn làm, sau khi rời khỏi hoàng cung liền cùng hai người Tạ, Dịch tách ra mà đi. Dịch Thanh Vân cưỡi ngựa đi bên cạnh xe Tuyền Cơ, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng chiếu rọi trên bầu trời, tế bào lãng mạn mạnh mẽ dâng trào, đề nghị: “Tiểu muội, hay là chúng ta lên trên cổng thành lầu ngắm trăng đi!”
Tuyền Cơ cũng không muốn trở về Hi Vương phủ, hai người cùng ý với nhau, dặn dò xe ngựa đi về phía cổng thành lầu ở hướng Tây.
Từ khi Tuyền Cơ bị trúng độc Triền miên, Hi thân vương không còn lo lắng bọn họ không từ mà biệt, cũng không tiếp tục trói buộc hành tung của bọn họ, xa phu và thị vệ theo bên cạnh nghe xong chỉ thị của Tuyền Cơ, đều ngoan ngoãn làm theo.
Bây giờ đã là đêm khuya thanh vắng, trong kinh thành thật yên tĩnh, đoàn xe một đường di chuyển ra khỏi “Khu dân cư xa hoa” gần hoàng cung, không có một bóng người dân thấp bé nào trên đường phố.
Đúng lúc đó, phía trước vang đến tiếng ồn ào của một trận tranh cãi, chỉ trong chốc lát đã tiến đến gần trước đoàn xe, thì ra là một đoàn người tay cầm vũ khí, bó đuốc đang đuổi theo hai nữ nhân và một nam nhân, ba người bị truy đuổi đã bị thương, một nữ nhân trong đó được nam nhân cõng trên lưng, một nữ tử áo lam khác tay cầm hai thanh trường kiếm bảo hộ ở phía sau, vừa chiến đấu vừa trốn chạy, sắp bị đuổi đến gần.
Dịch Thanh Vân chính là một người thích xen vào việc của người khác, thấy một màn trước mắt liền ra lệnh đoàn xe dừng lại, tự mình xông đến đội ngũ phía trước quát: “Người nào trong đêm khuya thế này còn đi hành hung (chỉ hành động đánh người hoặc giết người)?!”
Tuyền Cơ tò mò ló đầu ra nhìn, thế nhưng nàng lại nhận ra được một trong ba người, là Lam Tích!
Tuy rằng Lam Tích vẫn có thái độ lạnh nhạt với nàng, rất có thành kiến, nhưng bản thân cũng không phải người xấu, Tuyền Cơ đương nhiên không muốn nhìn thấy nàng gặp chuyện không may trước mắt mình, vì thế gọi một nha hoàn tới bên cạnh xe, dặn dò: “Đi nói với công tử, dùng danh nghĩa Vương phủ bảo vệ ba người kia.”
Nếu đã ở trong kinh thành thì đều biết Hi thân vương là một trong những người cầm quyền gần với Hoàng đế, muốn bảo vệ vài người chắc chắn không khó, hơn nữa với võ công của Dịch Thanh Vân và rất nhiều thị vệ bên cạnh xe lúc này, cho dù đối phương không thức thời mà muốn ấu đả cũng không cần lo lắng.
Về phần có thể làm cho Hi thân vương rước lấy phiền phức hay không, vậy thì hoàn toàn không cần xếp vào phạm vi lo lắng! Có phiền phức càng tốt!
Nhóm người đuổi bắt nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một quý công tử anh tuấn và đoàn xe xa hoa, nhất thời không dám lỗ mãng, khách sáo hỏi: “Xin hỏi các hạ là ai? Tại hạ nhận lệnh gia chủ đuổi bắt nô lệ trốn chạy, thỉnh các hạ chớ cản trở!”
Lúc này tiểu nha hoàn đã truyền lời lại cho Dịch Thanh Vân, khóe miệng hắn nhếch lên, bày ra một bộ mặt con nhà giàu ăn chơi trác táng, lớn tiếng nói: “Bổn thiếu gia là người Hi thân vương phủ, chủ nhân nhà ngươi là ai, nói mấy người này là nô lệ trốn chạy của chủ nhân ngươi, chứng cứ đâu? Đám người các ngươi làm xe ngựa của bổn thiếu gia hoảng sợ, món nợ này tính thế nào đây?”
Dẫn đầu đối phương là một người trung niên có cách ăn mặc như một quản gia, đôi mắt tam giác nhìn qua rất đáng khinh, vừa nghe đối phương là người Hi Vương phủ, nhìn theo ánh sáng cây đuốc, quả nhiên nhìn thấy quần áo chỉnh tề sáng sủa của thị vệ, trên xe ngựa rõ ràng có khắc dấu hiệu Vương phủ, lập tức liền mềm mỏng.
Cúi đầu khom lưng nói: “Chủ nhân tiểu nhân họ Tô tên Bách Vạn, tiểu nhân vô ý mạo phạm, thật đáng chết, đáng chết! Một tên trong ba người này là ca cơ (tì thiếp ca hát) của lão gia ta mua mấy năm trước, tên là Vân Ca, không biết nhục nhã đã cùng hộ vệ của quý phủ bỏ trốn bị vạch trần, lão gia phái chúng ta mang nàng cùng gian phu về phủ xử trí, ai ngờ lại nhảy ra một nữ nhân hung ác không phân biệt tốt xấu tiến đến đánh bị thương vài tên người hầu. Xin thiếu gia giúp đỡ, Tô quý phủ sẽ vô cùng cảm kích!”
Dịch Thanh Vân ngồi trên ngựa vừa nghe hai chữ “Vân Ca”, giật nảy người, đúng là cũng quá khéo đi? Chuyện Tô phủ năm đó thay mận đổi đào, hắn từng nghe Tuyền Cơ nói qua đại khái, không ngờ lại gặp được nhân vật mấu chốt ở chỗ này.
Chuyển ánh mắt nhìn theo ngón tay quản gia mắt tam giác chỉ đến nữ nhân nằm ở trên lưng nam nhân kia, đêm tối nên nhìn không rõ lắm ngũ quan mặt mũi, nhưng hình dáng dường như là một mỹ nhân. Nữ tử áo lam cầm kiếm đứng bên cạnh cũng rất được, chậc chậc, nếu tiểu muội đã ra chỉ thị, lại cứu được hai mỹ nhân, vậy còn do dự cái gì nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.