Chương 218: Tâm sự của ba vị hoàng đế
Nhan Tiểu Ngôn
24/05/2014
“Con đến Ninh kinh đã hai ngày rồi, ngày mốt ta tính sắp xếp cho phu nhân, tiểu thư các quan viên chính yếu trong kinh thành tiến cung gặp mặt con, làm yên lòng trượng phu, phụ thân, huynh đệ các nàng.”
Lần này Ninh Tuấn âm mưu phản nghịch, Vạn Tố Hòa theo kế hoạch tiện dịp bắt luôn đám loạn đảng trước mặt thì quy thuận, nhưng thực chất lại lòng lang dạ sói, tuy rằng đã cố gắng hết sức hạn chế các mặt tấn công, nhưng vẫn làm không ít quan viên Ninh kinh cảm thấy bất an sâu sắc.
Ninh Tuấn trước đây là hoàng tôn, quan viên trong triều cùng hắn qua lại dính líu đếm không hết, chỉ sợ ngày nào đó cũng bị xem là loạn đảng mà bắt. Tuy Vạn Tố Hòa lần này là khâm sai dẹp phản loạn, nhưng chung quy cũng không nói chuyện hiệu quả bằng lão bà Tuyền Cơ này của Hoàng đế.
Tuyền Cơ cũng biết đây chính là trách nhiệm của Hoàng hậu, đành phải đồng ý với vẻ mặt đau khổ.
“Vẫn còn…” Vạn Tố Hòa muốn tiếp tục.
“Vẫn còn?!” Tuyền Cơ muốn lăn lộn dưới đất khóc cho hắn xem.
Vạn Tố Hòa nhìn bộ dáng của nàng, cười nói: “Còn chuyện lần trước con nói về việc thành lập xưởng binh khí chuyên biệt khi về Ninh quốc, chuyện vùng lân cận làm vũ khí mới cung cấp cho tiền tuyến, ta đã chính thức dâng tấu chương, chắc là không có vấn đề gì, con có rảnh thì tìm người của hiệu buôn Trầm thị ở đây bàn bạc chi tiết một chút, ta sẽ chọn lựa người quản lý có thể tin tưởng trong nhóm quan viên.”
Tuy phải làm việc, nhưng dù sao nàng cũng khá am hiểu, hơn nữa Lam Tinh Lam Tích cũng có thể giúp đỡ được, cho nên Tuyền Cơ không quá buồn rầu.
Vì thế vài ngày sau đó, Tuyền Cơ bắt đầu kiếp sống Hoàng hậu bận rộn, mà Vạn Tố Hòa cũng xem đây là cái cớ, nói Ninh kinh cần Hoàng hậu ổn định lòng dân, ổn định quan viên trong triều, cho nên dời lại ngày về.
Ngày đầu tiên, buổi trưa rời khỏi giường ăn qua cơm trưa, rửa mặt chải đầu trang điểm, thay trang phục chính thức của Hoàng hậu, sau đó ngồi phượng liễn (xe ngựa của Hoàng hậu) xuất cung nhắm thẳng đến Vạn phủ. Trước kia Tuyền Cơ đã đến Vạn phủ không dưới một lần, thật ra đa số người nhà đều nhận ra nàng, nhưng mà lúc ấy nàng là hoàng tôn tiểu Quận chúa thân phận khá cao, giờ phút này là Hoàng hậu thân phận cao nhất, đứng đầu trong Ninh kinh, mọi người đương nhiên không dám tùy tiện như trước.
Đầu tiên là nam đinh Vạn gia ra trước cửa phủ quỳ nghênh đón Hoàng hậu. Đợi vào trong phủ, tất cả nữ quyến đều đồng loạt đến chào, vị Vạn Hoàng hậu và Vạn Như Lan thế nhưng cũng ở trong số đó!
Vạn Hoàng hậu là tỷ tỷ của Vạn Trác. Là Vạn Tố Hòa đặc biệt cho phép nàng tạm thời rời khỏi Minh Ân Uyển đến gặp lại Vạn Trác.
Vạn Như Lan cả người gầy không ít. Sự lạnh lùng trên người càng tăng thêm. Tuy rằng cố sức kiềm chế, nhưng ánh mắt nhìn Tuyền Cơ khó tránh khỏi lộ ra một ít không cam lòng cùng căm hờn.
Hai người này một là Hoàng hậu cao cao tại thượng lúc trước, một người thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời) gần như là Thái tử phi Thành quốc. Giờ phút này một người trở thành kẻ tội phạm chính trị nhỏ bé. Một người trở thành thiên kim hết thời hôn nhân thất bại ở kinh thành bị người ta chỉ trỏ. Trước mặt Tuyền Cơ không thể không nén giận mà cúi đầu hành lễ.
Tuyền Cơ miễn cưỡng nhận hành lễ của các nàng. Trong lòng không hề có chút vui vẻ nào. Chỉ có thể cười khổ. Cấp bậc lễ nghi như vậy hiển nhiên chỉ khiến mâu thuẫn giữa người với người thêm sâu sắc. Nàng và hai nữ nhân này vốn cũng không có liên quan với nhau. Nhưng tình huống lúc này, các nàng không hận nàng mới lạ.
Hành lễ gặp mặt xong, em dâu Vạn Tố Hòa cũng chính là thê tử của Vạn Tố Lễ Lưu Thị tự mình dẫn Tuyền Cơ đi gặp Vạn Trác.
Tinh thần của Vạn Trác rất kém. Người cũng mơ mơ màng màng, ngồi tê liệt trên giường không chút nào nhìn ra được trước đây là một nhân vật khí phách có quyền lực hô mưa gọi gió. Lưu Thị ghé vào lỗ tai hắn nói nhiều lần: “Hoàng hậu giá lâm” lão nhân mới tỉnh táo lại, gắng gượng mở to mắt nhìn Tuyền Cơ toàn thân trang phục Hoàng hậu trước mặt.
Nhìn thấy Tuyền Cơ có gương mặt giống nữ nhi Vạn Tố Từ sáu bảy phần, lão nhân đột nhiên trở nên kích động, thở dốc một hồi mới nói đứt quãng: “Ninh Nguyệt, ngươi còn đồng ý đến gặp ta. Tốt! Tốt! Ta… bây giờ phải xuống dưới… nhận tội với mẫu thân và bà ngoại của ngươi.”
Trong lòng lão nhân hiểu được, cháu gái đã đến chứng tỏ nàng không còn trách chuyện ông thấy chết mà không cứu hại mẹ con các nàng, nếu nàng vẫn còn thừa nhận Vạn gia là thân thích thì mọi người trong Vạn gia không lo không có lối thoát, mình không còn gì lo lắng.
Hắn đã gần kề với tình trạng suy kiệt, cố gắng nói được một câu, sau đó cũng không thể nói tiếp nữa, chỉ không ngừng thở dốc.
Tuyền Cơ nhìn bộ dạng khổ sở của hắn, cũng không muốn nói thêm gì. Nói với Lưu Thị: “Nên để ngoại công nghỉ ngơi thật tốt!”
Lưu Thị gật đầu đồng ý, cùng với nha hoàn đỡ Vạn Trác nằm xuống. Tuyền Cơ cũng nhân cơ hội này lui ra.
Ra ngoài cửa phòng, cũng không gặp cậu, Lam Tích ở lại phòng ngoài tiến lên nói: “Vạn phu nhân ở Minh Ân Uyển vừa mời Vạn đại nhân sang. Vạn đại nhân nói mời Hoàng hậu hồi cung trước.”
Tuyền Cơ hận không thể lập tức trở về để thay mấy thứ đồ trên người, đang muốn truyền lệnh hồi cung, đột nhiên ngoài sân truyền đến tiếng người, nói là Vạn Như Lan xin gặp Hoàng hậu. Người này Tuyền Cơ không muốn gặp, người bình thường cũng không ai thích ở cùng với người không có thiện ý với mình. Nhưng mà đối mặt cự tuyệt như vậy cũng không hay, vì thế để người ta cho nàng vào.
Vạn Như Lan đến trước mặt Tuyền Cơ, quỳ gối chào. Sắc mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
“Ngươi tới gặp bản cung có chuyện gì?” Tuyền Cơ mở miệng hỏi.
“Sau khi ngoại công mất đi, xin Hoàng hậu ân chuẩn cho Như Lan đến Minh Ân Uyển phụng dưỡng Vạn phu nhân sống quãng đời còn lại.”
Tuyền Cơ còn chưa kịp nói gì, sau đó Lưu Thị đã đi ra cực kỳ sợ hãi nói: “Lan nhi. Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó?!”
Vạn Như Lan dường như quyết tâm tự đáy lòng, bất vi sở động (không có động tĩnh, không bị thuyết phục) đối diện với mẫu thân đang kinh hãi.
Lưu Thị sợ Tuyền Cơ không suy nghĩ mà đồng ý, sợ tới mức vọt đến trước mặt Tuyền Cơ bùm một cái quỳ xuống nói: “Hoàng hậu chớ nghe nàng nói bậy, do nàng lo lắng cho ngoại công quá nên hồ đồ!”
Tuyền Cơ đầu đầy hắc tuyến, bây giờ đang xảy ra chuyện gì?
Vạn Như Lan lôi kéo mẫu thân nói: “Nương, hài nhi không muốn khiến cha mẹ hổ thẹn, để hài nhi đến Minh Ân Uyển đi!”
“Ngươi làm chuyện gì khiến cha mẹ hổ thẹn?” Tuyền Cơ hỏi như vậy đơn thuần chỉ vì tò mò, hay là Vạn Như Lan đã làm ra chuyện kinh khủng là mang thai trước khi cưới?
Nảy sinh ra suy đoán xấu xa như vậy cũng không thể trách nàng, đời trước trong TV lúc 8 giờ đều chiếu như thế.
Không hỏi mới tốt, lời này vừa hỏi, ánh mắt Vạn Như Lan nhìn nàng trở nên thống hận không chút che giấu.
Lưu Thị sợ nữ nhi làm ra chuyện gì khác người liền vội vàng gắt gao ôm lấy nàng, nói không ngừng: “Lan Nhi, Lan Nhi, không có việc gì hết, tất cả đều có cha mẹ ở đây.”
Vạn Như Lan cười lạnh hai tiếng, nói: “Hoàng hậu ở Kỉ quốc náo nhiệt hoan hỉ xa xôi, đương nhiên là không nhớ rõ trước khi hôn sự thất bại ta là Thành quốc Thái tử phi!”
“Bản cung nhớ rõ, ngươi không cam tâm gả cho Thành Nghiệp ở xa, chẳng lẽ là bản cung nhớ lầm? Hơn nữa tình hình của Thành Nghiệp hiện nay không tốt lắm…”
Vạn Như Lan giận dữ nói: “Có cam tâm hay không thì cũng còn tốt hơn là khi đang có hôn ước trên người lại trở thành kẻ bị chồng ruồng bỏ, thành trò cười không ai muốn cưới, không ai chịu cưới ở trong Ninh kinh.”
À! Tuyền Cơ cuối cùng cũng hiểu được!
“Ngươi không gả cho Thành Nghiệp là chuyệt tốt, nếu không cho dù bây giờ hắn không phải phế nhân, sớm muộn gì cũng là người mất nước, ngươi và hắn ở cùng một chỗ, làm sao bằng được như bây giờ! Nếu ngươi muốn lập gia đình cũng rất đơn giản! Nếu ngươi đã để ý kẻ nào rồi, thì bản cung sẽ chỉ hôn cho ngươi là được.”
Lưu Thị quá vui mừng, muốn dập đầu tạ ơn, lại nghe Vạn Như Lan nói: “Ai… Ai thích gả cho những xú nam nhân hời hợt, nông cạn đó!”
Lưu Thị không nói được lời nào, gần như muốn té xỉu ngay tại chỗ.
Tuyền Cơ lại gật mạnh đầu khen ngợi: “Có tầm mắt! Những nam nhân chỉ nhìn vào mặt ngoài thân phận vẻ vang của ngươi không cần cũng được! Nhưng mà, cho dù ngươi muốn sống một mình, cũng không cần nhốt mình tại Minh Ân Uyển.”
Vạn Như Lan cúi đầu không nói gì, nàng cũng chỉ bất đắc dĩ, nàng vốn tài mạo song toàn tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, khắp kinh thành ít nhất có một nửa thanh niên tài mạo khôi ngô là người ngưỡng mộ nàng, lại bởi vì cục diện chính trị thay đổi, trở thành một cô gái bị vứt bỏ, Thành quốc không còn muốn Thái tử phi là nàng nữa, nhiều thế gia công tử trong Ninh kinh vốn đang theo đuổi nàng đột nhiên tránh nàng như rắn rết. Các thiên kim vốn quan hệ thân thiết thì mỗi người lại giễu cợt sau lưng nàng là nữ nhân không gả đi được, tuy rằng những cái này không phải sai lầm của nàng, nhưng lại làm cho tình cảnh của nàng thêm khó khăn bội phần. Cho nên mới dứt khoát muốn đến Minh Ân Uyển, thậm chí dứt khoát cạo đầu làm ni cô.
Tuyền Cơ nói: “Ngươi còn trẻ như vậy, cha mẹ đầy đủ, ngoại trừ lập gia đình, có thể làm nhiều việc, hà tất gì nhất định phải dồn mình vào đường cùng?”
Lưu Thị nhìn nữ nhi có phần lay chuyển, chỉ lo sợ nàng lại giở chứng hoặc xung đột với Hoàng hậu, vội vàng gọi nha hoàn đến ép nàng đi.
Tuyền Cơ sợ ở lại nữa thì chuyện xui xẻo vô nghĩa càng nhiều, vội vàng truyền lệnh bãi giá hồi cung.
Buổi tối Vạn Tố Hòa như thường lệ đến gặp Tuyền Cơ. Tuyền Cơ kể lại một chút chuyện ban ngày, xin chỉ dạy, nói: “Cậu, người xem nếu ta để Vạn Như Lan đến hành cung làm nữ quan thì sao?”
“Ta đi hỏi ý nàng một chút, nhưng mà con không phải vẫn không vừa ý trong cung càng nhiều người thì tiền tiêu càng nhiều sao?” Vạn Tố Hòa trêu cười nói.
“Ta nghĩ ra một ý tốt để kiếm tiền, Vạn Như Lan biết chữ, lại là nữ tử, khá tiện cho việc thay ta quản lý.” Tuyền Cơ thuyết minh lại kế sách lớn mà ngày hôm qua chưa kịp nói của mình với cậu.
Sau đó kế hoạch được sắp xếp lại, chính tại hành cung này mỗi quý sẽ mở một yến hội, mời thương nhân trong nội bộ lãnh thổ Ninh quốc vì nước lập công vào cung dự tiệc đồng thời ban hành chiếu thư khen ngợi. Về phần cái gì gọi là vì nước lập công, đương nhiên chính là xem hắn cống hiến nhiều hay ít bạc trắng vàng ròng. Tiệc tối bố trí chỗ ngồi không giống nhau, căn cứ vào việc quyên tiền nhiều hay ít mà sắp xếp.
Hôm nay thấy Vạn Như Lan, Tuyền Cơ lại có ý tưởng mới, chính là để cho các tiểu thư, phu nhân giống như Vạn Như Lan chỉ ở nhà ăn cơm no không có chuyện gì chỉ có thể lo lắng buồn bã đi tổ chức quyên góp từ thiện. Sau lưng những phu nhân, tiểu thư này đều là thế gia vọng tộc, với cách tổ chức này, nam nhân không cần ra mặt, nữ nhân được phép xã giao. Có thể tiến có thể lùi. Chắc chắn những thế gia vọng tộc sẽ vui vẻ với cuộc gặp gỡ định kỳ này.
Vạn Tố Hòa nghe xong lập tức nảy sinh ra một suy nghĩ về Tuyền Cơ giống hệt Lam Tích, quả nhiên là nhân tài kiếm tiền trời sinh. Nhìn cái gì cũng có thể nghĩ đến tiền trước tiên.
Nhưng chuyện như vậy một khi xử lý, chi tiết rất nhiều, ví dụ như làm sao giám sát việc sử dụng quỹ từ thiện, còn phải lo lắng đến vấn đề thể diện của gia đình quyền thế, dù sao không phải nhà nào cũng có tiền, nếu xem đây là tiêu chuẩn, chỉ sợ sẽ gây ra một chút không khí không tốt, cũng ảnh hưởng đến sự hài hòa giữa các gia tộc.
Nhưng mà những vấn đề này đều có thể giải quyết, Vạn Tố Hòa nói ra vài điểm nghi ngờ, khiến cho Tuyền Cơ phải tự mình suy xét.
Dù sao cũng không thể lo lắng thấu đáo chuyện này trong một ngày, Tuyền Cơ liền tạm thời bỏ qua đề tài này, hỏi hôm nay vị Vạn Hoàng hậu kia tìm Vạn Tố Hòa có chuyện gì.
Vạn Tố Hòa chỉ thản nhiên nói một câu: “Còn không phải muốn giúp Vạn gia có nhiều lợi ích hơn? Ninh Nguyệt, trước không cần nghĩ đến việc này, ở đây có một tập sách, bên trong có tư liệu của các vị phu nhân tiểu thư ngày mai trình diện, gồm có chức quan và những việc xem như đáng tự hào của cha anh các nàng, con nhớ kỹ, ngày mai phải tiếp đãi họ thật tốt.”
Tuyền Cơ vẻ mặt đau khổ tiếp nhận tập sách, cũng may học thuộc lòng là thế mạnh của nàng, nếu không đêm nay sẽ không được ngủ.
Vạn Tố Hòa cũng không quấy rầy nhiệm vụ học thuộc lòng của Tuyền Cơ, cười cười đứng lên cáo từ rời đi.
Trên đường đi ra khỏi cung điện của Tuyền Cơ, Vạn Tố Hòa nhìn mỗi cành cây ngọn cỏ quen thuộc bên cạnh, không khỏi cảm thán đời người thất thường.
Trước kia nơi này là chỗ hắn ghét nhất, hiện tại mỗi ngày làm xong việc lại vội vã chạy đến nơi này, không vì chuyện gì khác, chỉ bởi vì chủ nhân nơi này đã thay đổi thành cháu gái của hắn, người thân duy nhất trên đời này trong suy nghĩ của hắn.
Nhìn bộ dáng cười vui hoặc buồn rầu của cô cháu gái kia thì giống như được trở về thời gian nhiều năm trước mình cùng mẹ và muội muội vui vẻ sống cùng nhau, không hề có sự phiền não mệt nhọc.
Nói như thế, ngược lại rất giống với lời nói của Chương Trường Cung, cảm giác như được về nhà nhìn thấy nữ nhi.
Quay lại nhìn cung điện đã không còn thấy rõ ràng ở phía sau một lúc, bất giác nhớ đến nữ chủ nhân lúc trước, cô của hắn từng là chủ nhân nơi này, ngày đó là Hoàng hậu, hôm nay là phu nhân Vạn Thị.
Buổi chiều hôm nay bà mời mình qua, theo lời nói thì đơn giản chỉ là bất mãn với đủ loại quản thúc ở Minh Ân Uyển, hy vọng có thể thông qua Ninh Nguyệt đạt được các loại vinh hoa phú quý cùng quyền hành như trước kia, thậm chí yêu cầu hắn tiến cử Vạn Như Lan vào cung làm phi tử, cùng Ninh Nguyệt hai biểu tỷ muội cùng hầu hạ một phu quân, khống chế chặt chẽ Kỉ Kiến Thận, tăng cường quan hệ giữa Vạn gia và hoàng thất Kỉ quốc.
“Ngươi ngẫm lại xem, nếu ngày đó không phải ta lừa lão điên kia đến Phượng Tường cung, các ngươi muốn trừng trị hắn đâu có đơn giản như vậy? Nếu ngươi không đồng ý, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lật tẩy việc này ra. Đến lúc đó Ninh kinh xảy ra tình trạng hỗn loạn, ngươi cũng không thể dễ dàng làm việc trước mặt Hoàng thượng!” Vạn Thị bị Vạn Tố Hòa trực tiếp cự tuyệt ngay thì tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
“Lúc đó người làm những việc này, đơn giản là vì thuốc giải triền miên và sự tồn vong của Vạn gia. Giải dược đã có trong tay, tánh mạng của người được bảo đảm, Vạn gia cũng có thể sống yên trong triều, xin khuyên cô đừng nên quá đáng. Chuyện này lộ ra, cô giúp người khác giết vua giết chồng, âm mưu phản nước, cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Hơn nữa, với việc Ninh thị làm rất nhiều việc tốt nhiều năm qua ở Ninh quốc, còn có ai sẽ ra mặt cho tên hôn quân kia?” Vạn Tố Hòa nói xong lạnh lùng xoay người bỏ đi, để lại sự tức giận bất bình cho Vạn Thị. Hơn nữa lúc ra cửa căn dặn thủ vệ đợi sau khi phụ thân Vạn Trác qua đời, liền lập tức đuổi Vạn Thị về Minh Ân Uyển, không cho phép tự ý ra ngoài.
Đang treo đèn đọc sách trong đêm, Tuyền Cơ cũng không biết lại có người âm mưu dâng tặng mỹ nhân cho Đại ma vương nhà nàng, chỉ hít sâu than thở nói: “Đại ma vương, không phải ta không muốn viết thư cho huynh, thật sự là ta quá bận, hôm nay trước hết để ta đối phó mấy thứ này rồi tính sau! Ai ai!”
Mấy ngày sau trong ngự thư phòng hoàng cung kinh thành Kỷ quốc.
Hồng Vượng rất cẩn thận dâng trà, nhìn trộm xem sắc mặt đáng sợ của vị Hoàng thượng độ lượng có dịu đi chút nào không.
Kỉ Kiến Thận giờ phút này mặt mũi rất xứng danh hiền lành, nhưng mà mọi người ở cạnh bên hắn lâu đều biết, càng như vậy, thể hiện tâm tình Hoàng thượng càng tồi tệ, mới sáng hôm nay tại triều còn cắt gọt trơn nhẵn bóng loáng nhiều đại thần, bây giờ ai chọc giận hắn người đấy xui xẻo!
Kỉ Kiến Thận đăng cơ gần một năm qua, quyền uy ngày càng lớn, trước kia tưởng rằng hắn chỉ có vẻ ngoài cậu ấm, quan viên dần dần cũng đã hiểu được sự lợi hại của hắn.
Muốn sắp xếp lại tư cách của các cựu thần biếng nhác chơi bời bỏ bê công việc, tân hoàng so với Thừa Thiên đế lúc trước còn ác liệt hơn. Ngày kế tiếp những cựu thần bắt đầu phát hiện công việc của mình bị người khác tiếp nhận, hơn nữa làm còn tốt và nhanh hơn!
Dưới sự phẫn nộ liền liên hợp lại muốn từ chức về quê tập thể. Được! Lúc phê chuẩn, còn biếu nhiều tặng phẩm đáng giá cộng thêm một tờ thánh chỉ về hưu quang vinh và đẹp đẽ, sau đó còn có đội ngũ quân binh quan phủ chuyên nghiệp chuyển nhà, phục phụ chu đáo, tiễn người an toàn hồi hương.
Thái độ quan tâm nhiệt tình, khiến cho người ta căn bản không còn mặt mũi để yêu cầu quay trở lại triều đình, đây rõ ràng là Hoàng thượng nói: Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!
Cứ như vậy lặp đi lặp lại hơn nửa năm, triều đình chưa hề gây ra tình trạng hỗn loạn, không ít nhóm cựu thần thích xúm lại sinh sự ngược lại bị gây sức ép phải rời đi.
Việc này khiến mọi người giật mình hiểu được, thì ra tân hoàng chắc chắn có sự chuẩn bị mà đến, ngay cả việc chọn người dự bị kế nhiệm đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ bắt được điểm yếu của ngươi, bức ngươi về hưu! Rất hiểu chuyện lại còn muốn nương theo lần lượt thay đổi thời thế, trong triều cũng có bầu không khí mới.
Hôm nay lâm triều, vài vị “trung lương” tự nhận là bị hãm hại, lôi ra mấy việc vặt vãnh không e dè mà thổi phồng châm chọc các quan viên mới nhậm chức thiếu kinh nghiệm, làm việc không vững, kết quả là lập tức bị Kỉ Kiến Thận trút giận một trận.
Hoàng đế bệ hạ lần đầu tiên dở xuống chiếc mặt nạ ôn òa, chất vấn không nể tình chút nào, khiến vài tên “trung lương” thiếu chút nữa tự sát vì xấu hổ, mọi người lập tức hiểu rõ tâm tình Hoàng thượng không tốt, mấy chuyện không quan trọng lắm cũng không dám mở miệng, áp suất thấp bắt đầu bao trùm cả triều đình.
Tất cả mọi người đều biết nguyên nhân làm tâm trạng Hoàng thượng không tốt, thật ra bắt đầu từ lúc Hoàng hậu rời kinh, tâm trạng Hoàng thượng mỗi ngày một kém, trước đây còn trong phạm vi khống chế được, chỉ là lúc phê duyệt tấu chương, giọng điệu hơi nghiêm khắc, không quá rõ ràng, hôm nay xem ra đã bùng nổ lớn.
Nhìn bọn quan viên bị doạ đến nỗi ngậm chặt miệng, tâm trạng Kỉ Kiến Thận càng kém, vẫy tay ra lệnh bãi triều rồi trở về ngự thư phòng tiếp tục buồn phiền.
Từ lúc Tuyền Cơ đến Ninh kinh. Thư từ liền một ngày có một ngày, chưa từng bỏ ngày nào.
Đêm qua nhận được tấu chương bẩm báo việc sắp xếp cho Tuyền Cơ quay về kinh thành, tâm trạng Kỉ Kiến Thận càng rơi xuống biển sâu.
Tấu chương của Vạn Tố Hòa văn từ hoa mỹ, có thể nói là kiểu mẫu văn hay, hoàn toàn thể hiện khí phách của tài tử đứng đầu Ninh quốc năm đó, nhưng nhắc đến việc trở về của Tuyền Cơ lại lan man, lúc thì thảo luận về tình hình xã hội trị an ở Ninh kinh không ổn và quan hệ quan viên không hài hòa. Lúc lại thảo luận với cơ sở chắc chắn về lễ nghi hoàng gia, tổng kết tinh túy lại thì có thể giải thích thành:
Ngươi không chân thành dùng nghi thức cao quý đến nhà mẹ đẻ cung thỉnh cháu gái của ta, đừng mơ tưởng có lão bà mừng năm mới với ngươi!
Kỉ Kiến Thận đã biết, chọc phải những người thân gia đình Tuyền Cơ sẽ không có chuyện gì tốt, thật vất vả mới đuổi được ca ca của nàng đi, bây giờ lại để cho lão bà rơi vào tay của cậu nàng, những người này, mỗi người đều không thể nhìn Tuyền Cơ chịu chút uất ức nào, sự việc lần này lan truyền ầm ĩ, còn không nhân cơ hội trả thù mới là lạ.
Khiến cho hắn tức giận là Tuyền Cơ vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời ông cậu sắp xếp! Ngay cả thư cũng ngày càng ít. Tiểu rùa không có lương tâm này!
Cùng thời gian, cũng là ngự thư phòng hoàng cung. Một vị Hoàng đế khác tâm trạng cũng rất tồi tệ.
Nhạc Nghịch nhìn tấu chương cấp báo về quốc khố trên tay mà cực kỳ bực bội!
Tả Kính Tùng nhìn thấy đồng liêu bên cạnh không ngừng nháy mắt ra dấu với hắn, năn nỉ hắn nói thay, đành phải tiến lên nói: “Hoàng thượng, chuyện mà thần đã trình tấu xin nhanh chóng quyết định.”
Nhạc Nghịch trầm giọng nói: “Các khanh có ý kiến gì?”
Một gã đại thần tiến lên nói: “Vi thần nghĩ trước tiên nên lui binh nghỉ ngơi lấy lại sức một thời gian cho ổn thỏa. Đại quân Kỉ quốc từ trước đến nay thiếu sự huấn luyện, trong thời gian ngắn chắc là cũng không dám chủ động khiêu chiến. Thành quốc liết kết với Ninh Tuấn âm mưu phản nghịch tại Ninh kinh đã thất bại, đã trở mặt với Kỉ quốc, láng giềng Khiết quốc ở phía tây, cơ bản không có khả năng gây ra chiến tranh, Miến quốc tuy có Khiết quốc hỗ trợ, nhưng không có khả năng tạo ra nhiều nguy hại cho nước ta, chỉ cần phái sứ giả đàm phán, tạm thời đình chiến, cho dù bọn chúng không biết điều nhưng đối với sức chiến đấu của Miến quốc cũng phải mất khá nhiều thời gian.”
Một tên đại thần khác không đồng ý: “Nghỉ ngơi lấy lại sức đương nhiên là tốt, nhưng mà quốc gia của ta vài năm nay giao chiến với bên ngoài, thu được đã không còn bằng lúc trước, quốc khố tiêu hao nghiêm trọng, hiện nay trong nước nhiều đất canh tác hoang vu, bọn trộm cướp, loạn dân lén lút, bây giờ đang gần đến Trung thu, dù có muốn phục hồi trồng trọt cũng không còn kịp rồi. Một khi đình chiến, làm thế nào vượt qua mùa đông này đã là vấn đề. Theo vi thần thấy vẫn là điều binh vùng lân cận đánh bất ngờ Thành quốc mới tốt.”
Vấn đề chiến đấu hay ngừng chiến ở trên triều Nhạc quốc đã thảo luận nhiều năm, Nhạc Nghịch nghe cũng thấy chán, hắn cũng biết tác hại của việc lạm dụng vũ lực, nhưng mà thói quen khó sửa, một khi dừng lại sẽ giống như các đại thần nói, lập tức trong nước sẽ gặp phải vấn đề kinh tế nghiêm trọng, có thể bình yên vượt qua hay không đã là một vấn đề.
Để giải quyết cục diện mấy châu phủ lớn ly khai trong nước cũng đã tốn nhiều thời gian của hắn, lúc trước khi đăng cơ lựa chọn đi theo con đường cũ của thế hệ cha ông cũng chính là để thông qua việc chiến đấu với bên ngoài mà từng bước thu hồi lại quân lực ở mấy châu phủ lớn, giờ phút này tuy rằng đã thuận lợi đạt được mục tiêu, nhưng lại không thể không đối mặt với khó khăn về đời sống người dân trong nước, cảnh quốc khố trống rỗng khốn cùng.
Nhạc Nghịch nhìn về phía Tả Kính Tùng, hy vọng vị thuộc hạ lão luyện này có thể cho mình một đề nghị tốt, hai người đều nhìn ra sự bất đắc dĩ sâu sắc trong mắt đối phương, Tả Kính Tùng thở dài một tiếng nói: “Tình huống trước mắt chỉ có thể đoạt Thành quốc, sau đó lại tính tiếp.”
Hơn mười ngày sau, hoàng cung Khiết quốc.
“Vị đại ca âm hiểm kia thật sự có thể dự liệu được mọi chuyện, Nhạc Nghịch quả nhiên đã thay đổi đi bằng đường bộ tấn công Thành quốc. Lạc Dương, bây giờ rất rối loạn, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc quay về Phồn Tinh cốc, ở lại giúp ta không tốt sao?” Cùng là Hoàng đế, nhưng có tình nhân ở bên cạnh nên tâm trạng Khiết Cẩn Minh rất tốt.
Tuy rằng có chút ghen tị với đại ca Kỉ Kiến Thận đoán việc như thần, nhưng mà nghĩ đến việc có thể viện cớ này mà giữ Lạc Dương ở lại bên cạnh, hắn quyết định lần này cứ để đại ca lại đắc ý một lần đi, nghe nói lão bà của hắn bị mẹ nuôi làm phát cáu phải về nhà mẹ đẻ, bây giờ vẫn chưa trở về, nếu vậy cho dù chiến sự có thuận lợi cũng không vui vẻ!
“Ta lo lắng nếu như Thành quốc bị Nhạc quốc thâu tóm, không biết sự an toàn của Phồn Tinh cốc có thể bị ảnh hưởng hay không…” Lạc Dương rất phân vân, Phồn Tinh cốc đúng lúc nằm ngay biên giới phương hướng từ Ninh quốc đến gần Thành quốc.
“Thứ nhất, lão ca của ta sẽ không để mặc cho Nhạc quốc đánh xong Thành quốc còn có sức lực đánh vào biên giới nhà mình, hắn không được còn có ta ở bên cạnh chăm chú theo dõi Nhạc Nghịch; thứ hai, muội muội Tuyền Cơ của ngươi đang ở Ninh kinh, có chuyện gì nàng đi sắp xếp sẽ nhanh hơn nhiều; thứ ba ngươi lo lắng cho bọn họ nhưng ngươi không lo lắng cho ta sao? Ta không thấy ngươi thì cả người liền không thoải mái.” Khiết Cẩn Minh ở trước mặt Lạc Dương càng ngày càng mặt dày mày dạn, thái độ hung ác ngang ngược hoàng gia thu hồi sạch sẽ, gần đây phát hiện điệu bộ giả vờ cúi đầu có thể chiếm được giọng nói ấm áp mềm mại của tình nhân, thì càng thêm vô lại táo tợn.
Lạc Dương nhìn hắn không nói gì, ai đến nói cho hắn biết, đại sư huynh uy phong lẫm lẫm lại điềm tĩnh đáng tin lúc trước chạy đi đâu rồi! Thật sự nên để cho thần dân hắn mở mang kiến thức một chút xem dưới sự uy nghiêm cứng rắn của Hoàng đế bệ hạ bọn họ là cái dạng đức hạnh gì.
Đoán chắc nếu bọn họ nhìn thấy hắn như vậy sẽ không còn sợ đến mức phát run, mà cười đến phát run. Đáng tiếc bộ dáng này cho tới hôm nay chỉ có mình may mắn (hay là bất hạnh)? mới được nhìn thấy.
Khiết Cẩn Minh nhìn Lạc Dương không nói gì, sáp lại, một tay ôm lấy hắn nói: “Đêm nay ở lại trong cung giúp ta! Ta bị bệnh, cả người nóng lên, ngươi là ngự y, phải phụ trách trị bệnh cho ta thật tốt!” Vừa nói vừa kéo tay Lạc Dương xuống dưới hạ thân.
Ở phương diện nào đó, hai huynh đệ Kỉ Kiến Thận và Khiết Cẩn Minh thật sự giống hệt nhau, ví dụ như ở trước mặt những đối tượng nhất định sẽ trở nên vô cùng háo sắc…
Lần này Ninh Tuấn âm mưu phản nghịch, Vạn Tố Hòa theo kế hoạch tiện dịp bắt luôn đám loạn đảng trước mặt thì quy thuận, nhưng thực chất lại lòng lang dạ sói, tuy rằng đã cố gắng hết sức hạn chế các mặt tấn công, nhưng vẫn làm không ít quan viên Ninh kinh cảm thấy bất an sâu sắc.
Ninh Tuấn trước đây là hoàng tôn, quan viên trong triều cùng hắn qua lại dính líu đếm không hết, chỉ sợ ngày nào đó cũng bị xem là loạn đảng mà bắt. Tuy Vạn Tố Hòa lần này là khâm sai dẹp phản loạn, nhưng chung quy cũng không nói chuyện hiệu quả bằng lão bà Tuyền Cơ này của Hoàng đế.
Tuyền Cơ cũng biết đây chính là trách nhiệm của Hoàng hậu, đành phải đồng ý với vẻ mặt đau khổ.
“Vẫn còn…” Vạn Tố Hòa muốn tiếp tục.
“Vẫn còn?!” Tuyền Cơ muốn lăn lộn dưới đất khóc cho hắn xem.
Vạn Tố Hòa nhìn bộ dáng của nàng, cười nói: “Còn chuyện lần trước con nói về việc thành lập xưởng binh khí chuyên biệt khi về Ninh quốc, chuyện vùng lân cận làm vũ khí mới cung cấp cho tiền tuyến, ta đã chính thức dâng tấu chương, chắc là không có vấn đề gì, con có rảnh thì tìm người của hiệu buôn Trầm thị ở đây bàn bạc chi tiết một chút, ta sẽ chọn lựa người quản lý có thể tin tưởng trong nhóm quan viên.”
Tuy phải làm việc, nhưng dù sao nàng cũng khá am hiểu, hơn nữa Lam Tinh Lam Tích cũng có thể giúp đỡ được, cho nên Tuyền Cơ không quá buồn rầu.
Vì thế vài ngày sau đó, Tuyền Cơ bắt đầu kiếp sống Hoàng hậu bận rộn, mà Vạn Tố Hòa cũng xem đây là cái cớ, nói Ninh kinh cần Hoàng hậu ổn định lòng dân, ổn định quan viên trong triều, cho nên dời lại ngày về.
Ngày đầu tiên, buổi trưa rời khỏi giường ăn qua cơm trưa, rửa mặt chải đầu trang điểm, thay trang phục chính thức của Hoàng hậu, sau đó ngồi phượng liễn (xe ngựa của Hoàng hậu) xuất cung nhắm thẳng đến Vạn phủ. Trước kia Tuyền Cơ đã đến Vạn phủ không dưới một lần, thật ra đa số người nhà đều nhận ra nàng, nhưng mà lúc ấy nàng là hoàng tôn tiểu Quận chúa thân phận khá cao, giờ phút này là Hoàng hậu thân phận cao nhất, đứng đầu trong Ninh kinh, mọi người đương nhiên không dám tùy tiện như trước.
Đầu tiên là nam đinh Vạn gia ra trước cửa phủ quỳ nghênh đón Hoàng hậu. Đợi vào trong phủ, tất cả nữ quyến đều đồng loạt đến chào, vị Vạn Hoàng hậu và Vạn Như Lan thế nhưng cũng ở trong số đó!
Vạn Hoàng hậu là tỷ tỷ của Vạn Trác. Là Vạn Tố Hòa đặc biệt cho phép nàng tạm thời rời khỏi Minh Ân Uyển đến gặp lại Vạn Trác.
Vạn Như Lan cả người gầy không ít. Sự lạnh lùng trên người càng tăng thêm. Tuy rằng cố sức kiềm chế, nhưng ánh mắt nhìn Tuyền Cơ khó tránh khỏi lộ ra một ít không cam lòng cùng căm hờn.
Hai người này một là Hoàng hậu cao cao tại thượng lúc trước, một người thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời) gần như là Thái tử phi Thành quốc. Giờ phút này một người trở thành kẻ tội phạm chính trị nhỏ bé. Một người trở thành thiên kim hết thời hôn nhân thất bại ở kinh thành bị người ta chỉ trỏ. Trước mặt Tuyền Cơ không thể không nén giận mà cúi đầu hành lễ.
Tuyền Cơ miễn cưỡng nhận hành lễ của các nàng. Trong lòng không hề có chút vui vẻ nào. Chỉ có thể cười khổ. Cấp bậc lễ nghi như vậy hiển nhiên chỉ khiến mâu thuẫn giữa người với người thêm sâu sắc. Nàng và hai nữ nhân này vốn cũng không có liên quan với nhau. Nhưng tình huống lúc này, các nàng không hận nàng mới lạ.
Hành lễ gặp mặt xong, em dâu Vạn Tố Hòa cũng chính là thê tử của Vạn Tố Lễ Lưu Thị tự mình dẫn Tuyền Cơ đi gặp Vạn Trác.
Tinh thần của Vạn Trác rất kém. Người cũng mơ mơ màng màng, ngồi tê liệt trên giường không chút nào nhìn ra được trước đây là một nhân vật khí phách có quyền lực hô mưa gọi gió. Lưu Thị ghé vào lỗ tai hắn nói nhiều lần: “Hoàng hậu giá lâm” lão nhân mới tỉnh táo lại, gắng gượng mở to mắt nhìn Tuyền Cơ toàn thân trang phục Hoàng hậu trước mặt.
Nhìn thấy Tuyền Cơ có gương mặt giống nữ nhi Vạn Tố Từ sáu bảy phần, lão nhân đột nhiên trở nên kích động, thở dốc một hồi mới nói đứt quãng: “Ninh Nguyệt, ngươi còn đồng ý đến gặp ta. Tốt! Tốt! Ta… bây giờ phải xuống dưới… nhận tội với mẫu thân và bà ngoại của ngươi.”
Trong lòng lão nhân hiểu được, cháu gái đã đến chứng tỏ nàng không còn trách chuyện ông thấy chết mà không cứu hại mẹ con các nàng, nếu nàng vẫn còn thừa nhận Vạn gia là thân thích thì mọi người trong Vạn gia không lo không có lối thoát, mình không còn gì lo lắng.
Hắn đã gần kề với tình trạng suy kiệt, cố gắng nói được một câu, sau đó cũng không thể nói tiếp nữa, chỉ không ngừng thở dốc.
Tuyền Cơ nhìn bộ dạng khổ sở của hắn, cũng không muốn nói thêm gì. Nói với Lưu Thị: “Nên để ngoại công nghỉ ngơi thật tốt!”
Lưu Thị gật đầu đồng ý, cùng với nha hoàn đỡ Vạn Trác nằm xuống. Tuyền Cơ cũng nhân cơ hội này lui ra.
Ra ngoài cửa phòng, cũng không gặp cậu, Lam Tích ở lại phòng ngoài tiến lên nói: “Vạn phu nhân ở Minh Ân Uyển vừa mời Vạn đại nhân sang. Vạn đại nhân nói mời Hoàng hậu hồi cung trước.”
Tuyền Cơ hận không thể lập tức trở về để thay mấy thứ đồ trên người, đang muốn truyền lệnh hồi cung, đột nhiên ngoài sân truyền đến tiếng người, nói là Vạn Như Lan xin gặp Hoàng hậu. Người này Tuyền Cơ không muốn gặp, người bình thường cũng không ai thích ở cùng với người không có thiện ý với mình. Nhưng mà đối mặt cự tuyệt như vậy cũng không hay, vì thế để người ta cho nàng vào.
Vạn Như Lan đến trước mặt Tuyền Cơ, quỳ gối chào. Sắc mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
“Ngươi tới gặp bản cung có chuyện gì?” Tuyền Cơ mở miệng hỏi.
“Sau khi ngoại công mất đi, xin Hoàng hậu ân chuẩn cho Như Lan đến Minh Ân Uyển phụng dưỡng Vạn phu nhân sống quãng đời còn lại.”
Tuyền Cơ còn chưa kịp nói gì, sau đó Lưu Thị đã đi ra cực kỳ sợ hãi nói: “Lan nhi. Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó?!”
Vạn Như Lan dường như quyết tâm tự đáy lòng, bất vi sở động (không có động tĩnh, không bị thuyết phục) đối diện với mẫu thân đang kinh hãi.
Lưu Thị sợ Tuyền Cơ không suy nghĩ mà đồng ý, sợ tới mức vọt đến trước mặt Tuyền Cơ bùm một cái quỳ xuống nói: “Hoàng hậu chớ nghe nàng nói bậy, do nàng lo lắng cho ngoại công quá nên hồ đồ!”
Tuyền Cơ đầu đầy hắc tuyến, bây giờ đang xảy ra chuyện gì?
Vạn Như Lan lôi kéo mẫu thân nói: “Nương, hài nhi không muốn khiến cha mẹ hổ thẹn, để hài nhi đến Minh Ân Uyển đi!”
“Ngươi làm chuyện gì khiến cha mẹ hổ thẹn?” Tuyền Cơ hỏi như vậy đơn thuần chỉ vì tò mò, hay là Vạn Như Lan đã làm ra chuyện kinh khủng là mang thai trước khi cưới?
Nảy sinh ra suy đoán xấu xa như vậy cũng không thể trách nàng, đời trước trong TV lúc 8 giờ đều chiếu như thế.
Không hỏi mới tốt, lời này vừa hỏi, ánh mắt Vạn Như Lan nhìn nàng trở nên thống hận không chút che giấu.
Lưu Thị sợ nữ nhi làm ra chuyện gì khác người liền vội vàng gắt gao ôm lấy nàng, nói không ngừng: “Lan Nhi, Lan Nhi, không có việc gì hết, tất cả đều có cha mẹ ở đây.”
Vạn Như Lan cười lạnh hai tiếng, nói: “Hoàng hậu ở Kỉ quốc náo nhiệt hoan hỉ xa xôi, đương nhiên là không nhớ rõ trước khi hôn sự thất bại ta là Thành quốc Thái tử phi!”
“Bản cung nhớ rõ, ngươi không cam tâm gả cho Thành Nghiệp ở xa, chẳng lẽ là bản cung nhớ lầm? Hơn nữa tình hình của Thành Nghiệp hiện nay không tốt lắm…”
Vạn Như Lan giận dữ nói: “Có cam tâm hay không thì cũng còn tốt hơn là khi đang có hôn ước trên người lại trở thành kẻ bị chồng ruồng bỏ, thành trò cười không ai muốn cưới, không ai chịu cưới ở trong Ninh kinh.”
À! Tuyền Cơ cuối cùng cũng hiểu được!
“Ngươi không gả cho Thành Nghiệp là chuyệt tốt, nếu không cho dù bây giờ hắn không phải phế nhân, sớm muộn gì cũng là người mất nước, ngươi và hắn ở cùng một chỗ, làm sao bằng được như bây giờ! Nếu ngươi muốn lập gia đình cũng rất đơn giản! Nếu ngươi đã để ý kẻ nào rồi, thì bản cung sẽ chỉ hôn cho ngươi là được.”
Lưu Thị quá vui mừng, muốn dập đầu tạ ơn, lại nghe Vạn Như Lan nói: “Ai… Ai thích gả cho những xú nam nhân hời hợt, nông cạn đó!”
Lưu Thị không nói được lời nào, gần như muốn té xỉu ngay tại chỗ.
Tuyền Cơ lại gật mạnh đầu khen ngợi: “Có tầm mắt! Những nam nhân chỉ nhìn vào mặt ngoài thân phận vẻ vang của ngươi không cần cũng được! Nhưng mà, cho dù ngươi muốn sống một mình, cũng không cần nhốt mình tại Minh Ân Uyển.”
Vạn Như Lan cúi đầu không nói gì, nàng cũng chỉ bất đắc dĩ, nàng vốn tài mạo song toàn tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, khắp kinh thành ít nhất có một nửa thanh niên tài mạo khôi ngô là người ngưỡng mộ nàng, lại bởi vì cục diện chính trị thay đổi, trở thành một cô gái bị vứt bỏ, Thành quốc không còn muốn Thái tử phi là nàng nữa, nhiều thế gia công tử trong Ninh kinh vốn đang theo đuổi nàng đột nhiên tránh nàng như rắn rết. Các thiên kim vốn quan hệ thân thiết thì mỗi người lại giễu cợt sau lưng nàng là nữ nhân không gả đi được, tuy rằng những cái này không phải sai lầm của nàng, nhưng lại làm cho tình cảnh của nàng thêm khó khăn bội phần. Cho nên mới dứt khoát muốn đến Minh Ân Uyển, thậm chí dứt khoát cạo đầu làm ni cô.
Tuyền Cơ nói: “Ngươi còn trẻ như vậy, cha mẹ đầy đủ, ngoại trừ lập gia đình, có thể làm nhiều việc, hà tất gì nhất định phải dồn mình vào đường cùng?”
Lưu Thị nhìn nữ nhi có phần lay chuyển, chỉ lo sợ nàng lại giở chứng hoặc xung đột với Hoàng hậu, vội vàng gọi nha hoàn đến ép nàng đi.
Tuyền Cơ sợ ở lại nữa thì chuyện xui xẻo vô nghĩa càng nhiều, vội vàng truyền lệnh bãi giá hồi cung.
Buổi tối Vạn Tố Hòa như thường lệ đến gặp Tuyền Cơ. Tuyền Cơ kể lại một chút chuyện ban ngày, xin chỉ dạy, nói: “Cậu, người xem nếu ta để Vạn Như Lan đến hành cung làm nữ quan thì sao?”
“Ta đi hỏi ý nàng một chút, nhưng mà con không phải vẫn không vừa ý trong cung càng nhiều người thì tiền tiêu càng nhiều sao?” Vạn Tố Hòa trêu cười nói.
“Ta nghĩ ra một ý tốt để kiếm tiền, Vạn Như Lan biết chữ, lại là nữ tử, khá tiện cho việc thay ta quản lý.” Tuyền Cơ thuyết minh lại kế sách lớn mà ngày hôm qua chưa kịp nói của mình với cậu.
Sau đó kế hoạch được sắp xếp lại, chính tại hành cung này mỗi quý sẽ mở một yến hội, mời thương nhân trong nội bộ lãnh thổ Ninh quốc vì nước lập công vào cung dự tiệc đồng thời ban hành chiếu thư khen ngợi. Về phần cái gì gọi là vì nước lập công, đương nhiên chính là xem hắn cống hiến nhiều hay ít bạc trắng vàng ròng. Tiệc tối bố trí chỗ ngồi không giống nhau, căn cứ vào việc quyên tiền nhiều hay ít mà sắp xếp.
Hôm nay thấy Vạn Như Lan, Tuyền Cơ lại có ý tưởng mới, chính là để cho các tiểu thư, phu nhân giống như Vạn Như Lan chỉ ở nhà ăn cơm no không có chuyện gì chỉ có thể lo lắng buồn bã đi tổ chức quyên góp từ thiện. Sau lưng những phu nhân, tiểu thư này đều là thế gia vọng tộc, với cách tổ chức này, nam nhân không cần ra mặt, nữ nhân được phép xã giao. Có thể tiến có thể lùi. Chắc chắn những thế gia vọng tộc sẽ vui vẻ với cuộc gặp gỡ định kỳ này.
Vạn Tố Hòa nghe xong lập tức nảy sinh ra một suy nghĩ về Tuyền Cơ giống hệt Lam Tích, quả nhiên là nhân tài kiếm tiền trời sinh. Nhìn cái gì cũng có thể nghĩ đến tiền trước tiên.
Nhưng chuyện như vậy một khi xử lý, chi tiết rất nhiều, ví dụ như làm sao giám sát việc sử dụng quỹ từ thiện, còn phải lo lắng đến vấn đề thể diện của gia đình quyền thế, dù sao không phải nhà nào cũng có tiền, nếu xem đây là tiêu chuẩn, chỉ sợ sẽ gây ra một chút không khí không tốt, cũng ảnh hưởng đến sự hài hòa giữa các gia tộc.
Nhưng mà những vấn đề này đều có thể giải quyết, Vạn Tố Hòa nói ra vài điểm nghi ngờ, khiến cho Tuyền Cơ phải tự mình suy xét.
Dù sao cũng không thể lo lắng thấu đáo chuyện này trong một ngày, Tuyền Cơ liền tạm thời bỏ qua đề tài này, hỏi hôm nay vị Vạn Hoàng hậu kia tìm Vạn Tố Hòa có chuyện gì.
Vạn Tố Hòa chỉ thản nhiên nói một câu: “Còn không phải muốn giúp Vạn gia có nhiều lợi ích hơn? Ninh Nguyệt, trước không cần nghĩ đến việc này, ở đây có một tập sách, bên trong có tư liệu của các vị phu nhân tiểu thư ngày mai trình diện, gồm có chức quan và những việc xem như đáng tự hào của cha anh các nàng, con nhớ kỹ, ngày mai phải tiếp đãi họ thật tốt.”
Tuyền Cơ vẻ mặt đau khổ tiếp nhận tập sách, cũng may học thuộc lòng là thế mạnh của nàng, nếu không đêm nay sẽ không được ngủ.
Vạn Tố Hòa cũng không quấy rầy nhiệm vụ học thuộc lòng của Tuyền Cơ, cười cười đứng lên cáo từ rời đi.
Trên đường đi ra khỏi cung điện của Tuyền Cơ, Vạn Tố Hòa nhìn mỗi cành cây ngọn cỏ quen thuộc bên cạnh, không khỏi cảm thán đời người thất thường.
Trước kia nơi này là chỗ hắn ghét nhất, hiện tại mỗi ngày làm xong việc lại vội vã chạy đến nơi này, không vì chuyện gì khác, chỉ bởi vì chủ nhân nơi này đã thay đổi thành cháu gái của hắn, người thân duy nhất trên đời này trong suy nghĩ của hắn.
Nhìn bộ dáng cười vui hoặc buồn rầu của cô cháu gái kia thì giống như được trở về thời gian nhiều năm trước mình cùng mẹ và muội muội vui vẻ sống cùng nhau, không hề có sự phiền não mệt nhọc.
Nói như thế, ngược lại rất giống với lời nói của Chương Trường Cung, cảm giác như được về nhà nhìn thấy nữ nhi.
Quay lại nhìn cung điện đã không còn thấy rõ ràng ở phía sau một lúc, bất giác nhớ đến nữ chủ nhân lúc trước, cô của hắn từng là chủ nhân nơi này, ngày đó là Hoàng hậu, hôm nay là phu nhân Vạn Thị.
Buổi chiều hôm nay bà mời mình qua, theo lời nói thì đơn giản chỉ là bất mãn với đủ loại quản thúc ở Minh Ân Uyển, hy vọng có thể thông qua Ninh Nguyệt đạt được các loại vinh hoa phú quý cùng quyền hành như trước kia, thậm chí yêu cầu hắn tiến cử Vạn Như Lan vào cung làm phi tử, cùng Ninh Nguyệt hai biểu tỷ muội cùng hầu hạ một phu quân, khống chế chặt chẽ Kỉ Kiến Thận, tăng cường quan hệ giữa Vạn gia và hoàng thất Kỉ quốc.
“Ngươi ngẫm lại xem, nếu ngày đó không phải ta lừa lão điên kia đến Phượng Tường cung, các ngươi muốn trừng trị hắn đâu có đơn giản như vậy? Nếu ngươi không đồng ý, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lật tẩy việc này ra. Đến lúc đó Ninh kinh xảy ra tình trạng hỗn loạn, ngươi cũng không thể dễ dàng làm việc trước mặt Hoàng thượng!” Vạn Thị bị Vạn Tố Hòa trực tiếp cự tuyệt ngay thì tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
“Lúc đó người làm những việc này, đơn giản là vì thuốc giải triền miên và sự tồn vong của Vạn gia. Giải dược đã có trong tay, tánh mạng của người được bảo đảm, Vạn gia cũng có thể sống yên trong triều, xin khuyên cô đừng nên quá đáng. Chuyện này lộ ra, cô giúp người khác giết vua giết chồng, âm mưu phản nước, cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Hơn nữa, với việc Ninh thị làm rất nhiều việc tốt nhiều năm qua ở Ninh quốc, còn có ai sẽ ra mặt cho tên hôn quân kia?” Vạn Tố Hòa nói xong lạnh lùng xoay người bỏ đi, để lại sự tức giận bất bình cho Vạn Thị. Hơn nữa lúc ra cửa căn dặn thủ vệ đợi sau khi phụ thân Vạn Trác qua đời, liền lập tức đuổi Vạn Thị về Minh Ân Uyển, không cho phép tự ý ra ngoài.
Đang treo đèn đọc sách trong đêm, Tuyền Cơ cũng không biết lại có người âm mưu dâng tặng mỹ nhân cho Đại ma vương nhà nàng, chỉ hít sâu than thở nói: “Đại ma vương, không phải ta không muốn viết thư cho huynh, thật sự là ta quá bận, hôm nay trước hết để ta đối phó mấy thứ này rồi tính sau! Ai ai!”
Mấy ngày sau trong ngự thư phòng hoàng cung kinh thành Kỷ quốc.
Hồng Vượng rất cẩn thận dâng trà, nhìn trộm xem sắc mặt đáng sợ của vị Hoàng thượng độ lượng có dịu đi chút nào không.
Kỉ Kiến Thận giờ phút này mặt mũi rất xứng danh hiền lành, nhưng mà mọi người ở cạnh bên hắn lâu đều biết, càng như vậy, thể hiện tâm tình Hoàng thượng càng tồi tệ, mới sáng hôm nay tại triều còn cắt gọt trơn nhẵn bóng loáng nhiều đại thần, bây giờ ai chọc giận hắn người đấy xui xẻo!
Kỉ Kiến Thận đăng cơ gần một năm qua, quyền uy ngày càng lớn, trước kia tưởng rằng hắn chỉ có vẻ ngoài cậu ấm, quan viên dần dần cũng đã hiểu được sự lợi hại của hắn.
Muốn sắp xếp lại tư cách của các cựu thần biếng nhác chơi bời bỏ bê công việc, tân hoàng so với Thừa Thiên đế lúc trước còn ác liệt hơn. Ngày kế tiếp những cựu thần bắt đầu phát hiện công việc của mình bị người khác tiếp nhận, hơn nữa làm còn tốt và nhanh hơn!
Dưới sự phẫn nộ liền liên hợp lại muốn từ chức về quê tập thể. Được! Lúc phê chuẩn, còn biếu nhiều tặng phẩm đáng giá cộng thêm một tờ thánh chỉ về hưu quang vinh và đẹp đẽ, sau đó còn có đội ngũ quân binh quan phủ chuyên nghiệp chuyển nhà, phục phụ chu đáo, tiễn người an toàn hồi hương.
Thái độ quan tâm nhiệt tình, khiến cho người ta căn bản không còn mặt mũi để yêu cầu quay trở lại triều đình, đây rõ ràng là Hoàng thượng nói: Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!
Cứ như vậy lặp đi lặp lại hơn nửa năm, triều đình chưa hề gây ra tình trạng hỗn loạn, không ít nhóm cựu thần thích xúm lại sinh sự ngược lại bị gây sức ép phải rời đi.
Việc này khiến mọi người giật mình hiểu được, thì ra tân hoàng chắc chắn có sự chuẩn bị mà đến, ngay cả việc chọn người dự bị kế nhiệm đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ bắt được điểm yếu của ngươi, bức ngươi về hưu! Rất hiểu chuyện lại còn muốn nương theo lần lượt thay đổi thời thế, trong triều cũng có bầu không khí mới.
Hôm nay lâm triều, vài vị “trung lương” tự nhận là bị hãm hại, lôi ra mấy việc vặt vãnh không e dè mà thổi phồng châm chọc các quan viên mới nhậm chức thiếu kinh nghiệm, làm việc không vững, kết quả là lập tức bị Kỉ Kiến Thận trút giận một trận.
Hoàng đế bệ hạ lần đầu tiên dở xuống chiếc mặt nạ ôn òa, chất vấn không nể tình chút nào, khiến vài tên “trung lương” thiếu chút nữa tự sát vì xấu hổ, mọi người lập tức hiểu rõ tâm tình Hoàng thượng không tốt, mấy chuyện không quan trọng lắm cũng không dám mở miệng, áp suất thấp bắt đầu bao trùm cả triều đình.
Tất cả mọi người đều biết nguyên nhân làm tâm trạng Hoàng thượng không tốt, thật ra bắt đầu từ lúc Hoàng hậu rời kinh, tâm trạng Hoàng thượng mỗi ngày một kém, trước đây còn trong phạm vi khống chế được, chỉ là lúc phê duyệt tấu chương, giọng điệu hơi nghiêm khắc, không quá rõ ràng, hôm nay xem ra đã bùng nổ lớn.
Nhìn bọn quan viên bị doạ đến nỗi ngậm chặt miệng, tâm trạng Kỉ Kiến Thận càng kém, vẫy tay ra lệnh bãi triều rồi trở về ngự thư phòng tiếp tục buồn phiền.
Từ lúc Tuyền Cơ đến Ninh kinh. Thư từ liền một ngày có một ngày, chưa từng bỏ ngày nào.
Đêm qua nhận được tấu chương bẩm báo việc sắp xếp cho Tuyền Cơ quay về kinh thành, tâm trạng Kỉ Kiến Thận càng rơi xuống biển sâu.
Tấu chương của Vạn Tố Hòa văn từ hoa mỹ, có thể nói là kiểu mẫu văn hay, hoàn toàn thể hiện khí phách của tài tử đứng đầu Ninh quốc năm đó, nhưng nhắc đến việc trở về của Tuyền Cơ lại lan man, lúc thì thảo luận về tình hình xã hội trị an ở Ninh kinh không ổn và quan hệ quan viên không hài hòa. Lúc lại thảo luận với cơ sở chắc chắn về lễ nghi hoàng gia, tổng kết tinh túy lại thì có thể giải thích thành:
Ngươi không chân thành dùng nghi thức cao quý đến nhà mẹ đẻ cung thỉnh cháu gái của ta, đừng mơ tưởng có lão bà mừng năm mới với ngươi!
Kỉ Kiến Thận đã biết, chọc phải những người thân gia đình Tuyền Cơ sẽ không có chuyện gì tốt, thật vất vả mới đuổi được ca ca của nàng đi, bây giờ lại để cho lão bà rơi vào tay của cậu nàng, những người này, mỗi người đều không thể nhìn Tuyền Cơ chịu chút uất ức nào, sự việc lần này lan truyền ầm ĩ, còn không nhân cơ hội trả thù mới là lạ.
Khiến cho hắn tức giận là Tuyền Cơ vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời ông cậu sắp xếp! Ngay cả thư cũng ngày càng ít. Tiểu rùa không có lương tâm này!
Cùng thời gian, cũng là ngự thư phòng hoàng cung. Một vị Hoàng đế khác tâm trạng cũng rất tồi tệ.
Nhạc Nghịch nhìn tấu chương cấp báo về quốc khố trên tay mà cực kỳ bực bội!
Tả Kính Tùng nhìn thấy đồng liêu bên cạnh không ngừng nháy mắt ra dấu với hắn, năn nỉ hắn nói thay, đành phải tiến lên nói: “Hoàng thượng, chuyện mà thần đã trình tấu xin nhanh chóng quyết định.”
Nhạc Nghịch trầm giọng nói: “Các khanh có ý kiến gì?”
Một gã đại thần tiến lên nói: “Vi thần nghĩ trước tiên nên lui binh nghỉ ngơi lấy lại sức một thời gian cho ổn thỏa. Đại quân Kỉ quốc từ trước đến nay thiếu sự huấn luyện, trong thời gian ngắn chắc là cũng không dám chủ động khiêu chiến. Thành quốc liết kết với Ninh Tuấn âm mưu phản nghịch tại Ninh kinh đã thất bại, đã trở mặt với Kỉ quốc, láng giềng Khiết quốc ở phía tây, cơ bản không có khả năng gây ra chiến tranh, Miến quốc tuy có Khiết quốc hỗ trợ, nhưng không có khả năng tạo ra nhiều nguy hại cho nước ta, chỉ cần phái sứ giả đàm phán, tạm thời đình chiến, cho dù bọn chúng không biết điều nhưng đối với sức chiến đấu của Miến quốc cũng phải mất khá nhiều thời gian.”
Một tên đại thần khác không đồng ý: “Nghỉ ngơi lấy lại sức đương nhiên là tốt, nhưng mà quốc gia của ta vài năm nay giao chiến với bên ngoài, thu được đã không còn bằng lúc trước, quốc khố tiêu hao nghiêm trọng, hiện nay trong nước nhiều đất canh tác hoang vu, bọn trộm cướp, loạn dân lén lút, bây giờ đang gần đến Trung thu, dù có muốn phục hồi trồng trọt cũng không còn kịp rồi. Một khi đình chiến, làm thế nào vượt qua mùa đông này đã là vấn đề. Theo vi thần thấy vẫn là điều binh vùng lân cận đánh bất ngờ Thành quốc mới tốt.”
Vấn đề chiến đấu hay ngừng chiến ở trên triều Nhạc quốc đã thảo luận nhiều năm, Nhạc Nghịch nghe cũng thấy chán, hắn cũng biết tác hại của việc lạm dụng vũ lực, nhưng mà thói quen khó sửa, một khi dừng lại sẽ giống như các đại thần nói, lập tức trong nước sẽ gặp phải vấn đề kinh tế nghiêm trọng, có thể bình yên vượt qua hay không đã là một vấn đề.
Để giải quyết cục diện mấy châu phủ lớn ly khai trong nước cũng đã tốn nhiều thời gian của hắn, lúc trước khi đăng cơ lựa chọn đi theo con đường cũ của thế hệ cha ông cũng chính là để thông qua việc chiến đấu với bên ngoài mà từng bước thu hồi lại quân lực ở mấy châu phủ lớn, giờ phút này tuy rằng đã thuận lợi đạt được mục tiêu, nhưng lại không thể không đối mặt với khó khăn về đời sống người dân trong nước, cảnh quốc khố trống rỗng khốn cùng.
Nhạc Nghịch nhìn về phía Tả Kính Tùng, hy vọng vị thuộc hạ lão luyện này có thể cho mình một đề nghị tốt, hai người đều nhìn ra sự bất đắc dĩ sâu sắc trong mắt đối phương, Tả Kính Tùng thở dài một tiếng nói: “Tình huống trước mắt chỉ có thể đoạt Thành quốc, sau đó lại tính tiếp.”
Hơn mười ngày sau, hoàng cung Khiết quốc.
“Vị đại ca âm hiểm kia thật sự có thể dự liệu được mọi chuyện, Nhạc Nghịch quả nhiên đã thay đổi đi bằng đường bộ tấn công Thành quốc. Lạc Dương, bây giờ rất rối loạn, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc quay về Phồn Tinh cốc, ở lại giúp ta không tốt sao?” Cùng là Hoàng đế, nhưng có tình nhân ở bên cạnh nên tâm trạng Khiết Cẩn Minh rất tốt.
Tuy rằng có chút ghen tị với đại ca Kỉ Kiến Thận đoán việc như thần, nhưng mà nghĩ đến việc có thể viện cớ này mà giữ Lạc Dương ở lại bên cạnh, hắn quyết định lần này cứ để đại ca lại đắc ý một lần đi, nghe nói lão bà của hắn bị mẹ nuôi làm phát cáu phải về nhà mẹ đẻ, bây giờ vẫn chưa trở về, nếu vậy cho dù chiến sự có thuận lợi cũng không vui vẻ!
“Ta lo lắng nếu như Thành quốc bị Nhạc quốc thâu tóm, không biết sự an toàn của Phồn Tinh cốc có thể bị ảnh hưởng hay không…” Lạc Dương rất phân vân, Phồn Tinh cốc đúng lúc nằm ngay biên giới phương hướng từ Ninh quốc đến gần Thành quốc.
“Thứ nhất, lão ca của ta sẽ không để mặc cho Nhạc quốc đánh xong Thành quốc còn có sức lực đánh vào biên giới nhà mình, hắn không được còn có ta ở bên cạnh chăm chú theo dõi Nhạc Nghịch; thứ hai, muội muội Tuyền Cơ của ngươi đang ở Ninh kinh, có chuyện gì nàng đi sắp xếp sẽ nhanh hơn nhiều; thứ ba ngươi lo lắng cho bọn họ nhưng ngươi không lo lắng cho ta sao? Ta không thấy ngươi thì cả người liền không thoải mái.” Khiết Cẩn Minh ở trước mặt Lạc Dương càng ngày càng mặt dày mày dạn, thái độ hung ác ngang ngược hoàng gia thu hồi sạch sẽ, gần đây phát hiện điệu bộ giả vờ cúi đầu có thể chiếm được giọng nói ấm áp mềm mại của tình nhân, thì càng thêm vô lại táo tợn.
Lạc Dương nhìn hắn không nói gì, ai đến nói cho hắn biết, đại sư huynh uy phong lẫm lẫm lại điềm tĩnh đáng tin lúc trước chạy đi đâu rồi! Thật sự nên để cho thần dân hắn mở mang kiến thức một chút xem dưới sự uy nghiêm cứng rắn của Hoàng đế bệ hạ bọn họ là cái dạng đức hạnh gì.
Đoán chắc nếu bọn họ nhìn thấy hắn như vậy sẽ không còn sợ đến mức phát run, mà cười đến phát run. Đáng tiếc bộ dáng này cho tới hôm nay chỉ có mình may mắn (hay là bất hạnh)? mới được nhìn thấy.
Khiết Cẩn Minh nhìn Lạc Dương không nói gì, sáp lại, một tay ôm lấy hắn nói: “Đêm nay ở lại trong cung giúp ta! Ta bị bệnh, cả người nóng lên, ngươi là ngự y, phải phụ trách trị bệnh cho ta thật tốt!” Vừa nói vừa kéo tay Lạc Dương xuống dưới hạ thân.
Ở phương diện nào đó, hai huynh đệ Kỉ Kiến Thận và Khiết Cẩn Minh thật sự giống hệt nhau, ví dụ như ở trước mặt những đối tượng nhất định sẽ trở nên vô cùng háo sắc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.