Chương 153: Thâm cung nửa đêm giết người
Nhan Tiểu Ngôn
23/05/2014
Hậu cung Kỉ quốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, Nhạc quốc thì hoàn toàn khác hẳn. Chỉ nội những oanh oanh yến yến là phi tần có danh phận thôi thì đã có hơn 80 người rồi, còn có thêm hơn ngàn cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp lúc nào cũng có thể chuẩn bị thay thế bổ sung vào. Còn nam nhân chỉ có một mình Nhạc Nghịch, trên dưới đấu tranh kịch liệt, chẳng thua gì cuộc cạnh tranh trong thị trường tìm việc lúc cơn bão tài chính xảy ra ở hiện đại.
Tuyền Cơ nhớ lại hình ảnh Nhạc Nghịch cải trang mặt dán râu quai nón ngày trước ở Vân xuyên, lúc ấy rõ ràng giống như người không gần nữ sắc, phẩm cách dường như thanh cao lắm, ai! Thì ra chỉ là giả vờ. Có lẽ đã thấy được nhiều nữ tử mỹ miều hơn, cho nên mấy ca cơ, tiểu thiếp của những phú hào ở Vân Xuyên hầu như không lọt vào được mắt hắn.
Hiện tại nghĩ đến chuyện này có phần thừa thãi, từ ngày Tuyền Cơ bị mang vào cung thì đã bị một đống chuyện vớ vẩn xúi quẩy khiến đầu óc muốn nổ tung rồi.
“Nương nương, đây là Ý Hoa cung, chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, cung điện này hôm nay cuối cùng đã có chủ! Từ lúc đương kim Hoàng thượng đăng cơ, Hoàng Thái hậu di dời sang Phượng Di cung, thì Ý Hoa cung liền bỏ trống.” Tổng quản đại thái giám Vương công công một bên khom lưng ra sức vuốt mông ngựa, một bên trộm dùng khóe mắt quan sát Tuyền Cơ trước mặt, lòng thầm líu lưỡi vì phẩm vị quái dị của Hoàng thượng - Hoàng hậu xấu như vậy, đúng là người đầu tiên từ lúc Nhạc quốc khai quốc tới giờ mà! Nói không chừng còn là người đầu tiên trong thiên hạ!
Thực không hiểu vị nương nương này có tài cán gì có thể khiến cho một người chẳng bao giờ đặt nữ nhân ở trong lòng như Hoàng thượng, dễ dàng quyết định phong nàng làm Hậu. Sợ là biết yêu thuật gì đi, bất quá cũng không đúng, nếu có yêu thuật thì việc đầu tiên phải làm chẳng phải là làm cho bản thân có được dung nhan khuynh quốc khuynh thành hay sao?
Nhưng dù sao Vương công công cũng đã lăn lộn trong cung hơn ba mươi năm, trong lòng dù có kinh ngạc bao nhiêu thì trên mặt vẫn giữ nguyên một bộ mặt tươi cười đạt tiêu chuẩn.
Tuyền Cơ nhìn hắn rồi lại lướt mắt qua một đám hơn 20 ma ma cung nữ thái giám phía sau lưng mình, đột nhiên cảm thấy ‘tiền đồ vô lượng[1]’. Theo như một vị ma ma lúc nãy dạy lễ nghi cho nàng thì, về sau hai mươi mấy người này chắc chắn là đi theo mình rồi, Hoàng hậu chỉ cần rời khỏi Ý Hoa cung một bước thì lập tức có cái loại tiền hô hậu ủng như thế này ngay.
[1] ‘Tiền đồ vô lượng’ nguyên văn thành ngữ này thì chữ ‘lượng’ nghĩa là đo lường, tức là tương lai không thể tươi sáng không thể đo lường hết được, còn chữ ‘lượng’ ở đây lại là sáng, tức là Tuyền Cơ cảm thấy tương lai của mình không còn sáng sủa gì nữa.
Thở dài một cái, xoay sang nói với Vương công công: “Ngươi có thể đứng thẳng lưng dậy đi theo ta mà nói chuyện hay không, nhìn cái bộ dạng này của ngươi, ngươi không mệt thì ta cũng mệt dùm ngươi!”
Vương công công ngây ngốc tại chỗ, nhưng rất nhanh phản ứng lại: “Nô tài ở trước mặt nương nương trăm triệu lần không dám vô lễ như vậy.”
“Nhưng mà ta cảm thấy ngươi cứ như vậy đi theo ta nói chuyện, khiến cho ta rất khó chịu.” Chính xác mà nói, nhìn đến cái bộ dáng này của hắn, Tuyền Cơ cảm thấy thực buồn nôn lại dối trá, nhìn một cái cũng không vừa mắt được.
Vương công công trộm nháy mắt với một ma ma đứng phía sau Tuyền Cơ, ý bảo nàng phụ khuyên can Hoàng hậu một chút.
Ma ma kia nghe Tuyền Cơ nói chuyện, sớm đã nhẫn nại không được, lúc này nhận được tín hiệu từ phía Vương công công, mới dám bước lên, làm lễ cúi mình 90 độ rất khoa trương, khuyên nhủ: “Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, mỗi lời nói cử chỉ đều cần phải trang trọng, cẩn mật. Đối với hạ nhân, nô tài thì xưng là bản cung, nhất thiết không được nói sai. Tôn ti khác biệt, Vương công công làm tròn bổn phận nô tài, đó là việc hiển nhiên. Nương nương chưởng quản Hậu cung, vài ngày nữa là tiến hành đại điển sắc phong, vô số ánh mắt trong Hậu cung đang dõi theo, thỉnh nương nương nên thận trọng từ lời nói đến hành động.”
“Như vậy ma ma xưng hô như thế nào?” Tuyền Cơ bực bội, nàng nói không đầy hai câu, lập tức lòi ra một bác gái giáo huấn nàng một tràng dài.
“Nô tỳ họ Dung, trong cung mọi người đều gọi nô tỳ là Dung ma ma.”
Tuyền Cơ đầu đầy hắc tuyến, trong tai nghe như tiếng quạ đen bay ngang qua. Dung ma ma… quá nổi tiếng, quả thực đúng là nghe như tiếng sấm bên tai, mình chỉ thuận miệng hỏi tên vậy mà cũng lòi ra một vai diễn trong truyền hình đầy cẩu huyết kinh điển.
Dung ma ma nhìn thần sắc quỷ dị của Tuyền Cơ đổi tới đổi lui, cũng rất tò mò. Mình họ Dung, có vấn đề gì sao?
Tuyền Cơ lại thở dài, quyết định vẫn là không nên cùng người ta tranh cãi làm gì, xoay người bước nhanh vào Ý Hoa cung.
Ý Hoa cung là cung điện dành cho Hoàng hậu ở, một trong những nơi ở đạt tiêu chuẩn cao nhất trong cung, ở bên trong có một bể tắm sớm đã thơm phức hương hoa.
Cuối cùng đã có thể thoải mái tắm rửa, đây chính là tin tức tốt nhất mà mình nghe được trong mấy ngày qua. Nhìn ao nước bạch ngọc tràn ngập hơi nước, Tuyền Cơ suýt nữa cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Từ khi bị Nhạc Nghịch bắt đi, một đường chẳng lần nào được tắm rửa đàng hoàng. Lần nào cũng phải tắm cho thật nhanh chưa được thỏa thích. Tuy là thời tiết lại có phần lạnh, nhưng điều này đối với người có bệnh yêu sạch sẽ như Tuyền Cơ mà nói là khó chịu muốn chết.
Bất quá trước khi tắm rửa, còn một vấn đề quan trọng cần phải giải quyết!
“Dung ma ma, ngươi và những người khác đều lui ra đi!” Sáu cung nữ đứng bên cạnh bể, bên cạnh Dung ma ma lại có thêm một Tô ma ma, bọn họ không phải là định đứng lại đây nhìn nàng tắm rửa chứ?!
Dung ma ma nói: “Quy củ trong cung, trong lúc Hoàng hậu tắm gội phải có cung nữ, ma ma hầu hạ, thỉnh nương nương hãy cởi áo ra!”
Hai cung nữ tay bưng khay để quần áo, hai cung nữ vấn tay áo lên chuẩn bị xà phòng, còn hai cung nữ tiến lên định thoát đi quần áo của Tuyền Cơ.
Vậy cũng được sao?! Tuyền Cơ từng tay một chụp lấy móng vuốt của mấy nàng, lớn tiếng hét: “Tất cả các ngươi đi ra ngoài!”
Vừa quát xong, tám người đồng loạt quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu. Tuyền Cơ liền nhẹ giọng nói: “Tự ta có thể tắm cho mình, tất cả các ngươi đều lui ra hết đi, không có lệnh của ta, không được tiến vào.”
Dung ma ma và Tô ma ma ngẩng đầu lên còn muốn khuyên can, Tuyền Cơ hăm dọa: “Các ngươi thấy ta chưa được sắc phong thì không xem lời của ta ra gì sao?”
Tám người làm sao còn dám lên tiếng, chỉ đành hành lễ cáo lui.
Có tắm rửa thôi mà mệt như vậy, Tuyền Cơ thấy các nàng đều đi ra cửa, vội vàng xông lên đóng chặt cửa, rốt cuộc cũng được thoải mái tắm rửa, hì hì!
Đem mình gột rửa sạch sẽ từ đầu đến chân xong, tâm tình Tuyền Cơ trở nên tốt hơn, thay đồ ngủ. Tiếp tục lờ đám cung nữ, thái giám, ma ma đứng ở ngoài điện chờ đợi, nàng leo lên giường vù vù ngủ sâu. Có chuyện gì, chờ nàng ngủ dậy rồi tính!
Dung ma ma, Tô ma ma và Vương công công ở ngoài điện trao đổi bằng ánh mắt đầy khó hiểu, vị Hoàng hậu tương lai này, bề ngoài xấu xí thì thôi đi, còn là một người đặc biệt không chịu tuân tủ quy củ nữa đây, chỉ sợ về sau bọn họ không có ngày yên lành đâu.
Xem Hoàng thượng đối với vị Hoàng hậu này có phần xem trọng, chuyện đầu tiên hắn làm chính là sắp xếp mọi thứ cho nàng. Nhưng cho dù là có coi trọng nàng bao nhiêu đi nữa, thì quy tắc trong cung cũng không thể làm loạn được. Hoàng hậu nếu làm gì sai, hiển nhiên bọn nô tài đây phải gánh tội thay. Vạn nhất chọc giận Hoàng thượng, sợ là tất cả nô tài hầu hạ Ý Hoa cung đều phải gánh chịu tai ương. Giống như Thái hậu bây giờ đang ở Phượng Di cung và Oánh phi ở Minh Hà cung, chỉ e là nô tài trong cung bọn họ muốn giữ lại cái mạng nhỏ là điều không thể!
Nghĩ đến những điều này, vài người lại thầm thấy may mắn, may mắn vì bọn họ không phải là nô tài hai cung bên ấy, nếu không… Ai, đã vào cung thì việc giàu sang sống chết là chuyện không phải do mình quyết định.
Trong Phượng Di cung, đám thái giám, cung nữ, ma ma đều bị thị vệ hung hăng giam giữ ở hành lang thành hàng dài, tiếng khóc nấc âm ỷ truyền ra, đảo mắt lại tan biến trong bầu không khí lạnh lẽo.
Giữa cung điện có một vị phụ nhân ăn mặc lộng lẫy ngồi ngay ngắn trên ghế, trong đôi mắt là vẻ lạnh nhạt hờ hững. Nhạc Nghịch đứng trước mặt bà, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện cấu kết Oánh phi, mưu đồ hành thích Vua, mẫu hậu còn gì để nói?”
Vị phụ nhân này chính là đương kim Thái hậu Nhạc quốc, mẹ đẻ của Nhạc Nghịch, Thu thị. Nghe chính đứa con của mình liệt kê tội trạng của mình, bà chỉ cười khinh khỉnh: “Còn cái gì để nói, bản cung mười tháng hoài thai hạ sinh nghiệt súc như ngươi, giết cha, sát huynh, hôm nay lại ban tử cho bản cung, vừa đúng lúc có thể để ta và con ta đoàn tụ dưới suối vàng, Hoàng thượng từ lâu đã mong chờ bản cung chết đi, cần gì phải giả mù sa mưa?”
Nhạc Nghịch nói: “Trẫm vẫn luôn rất kỳ quái, cuối cùng bà có phải mẹ đẻ của trẫm hay không?” Nếu phải, vì cái gì hận hắn đến thấu xương, nhiều năm như vậy, chưa từng ngừng nghỉ tìm ra đủ cách muốn dồn hắn vào chỗ chết?
Giọng Thái hậu đầy thống hận: “Bản cung thực hy vọng là không phải, ngày đó quốc sư cảnh báo ngươi là sát tinh chiếu thế, bản cung nhất thời mềm lòng giữ lại mạng của ngươi, không ngờ cuối cùng lại làm hại Nhạc thị, Thu thị, hai đại gia tộc hầu như bị ngươi giết cùng diệt tận! Bản cung thực hận!”
Nhạc Nghịch cười gằn: “Còn chưa tận, không phải còn trẫm và Thái hậu hay sao? Thái hậu của trẫm phải sống lâu trăm tuổi, tận mắt nhìn đứa con mà ngươi hận tận xương tận tủy này ngồi vững giang sơn, thống nhất thiên hạ, trở thành đương kim Thánh quân.”
Dừng lại một chút lại nói: “Chính là ngươi đã thất đức phản bội Quân chủ. Ngôi vị Thái hậu này, ngươi không có tư cách để ngồi tiếp. Chẳng phải ngươi rất yêu mỹ mạo của mình sao? Chẳng phải luôn luôn mong được làm Hoàng hậu, làm Thái hậu, làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này sao? Trẫm liền để cho ngươi làm một phụ nhân xấu nhất đê tiện nhất thiên hạ này, đứng dưới chân trẫm nhìn trẫm phong quang, vui vẻ như thế nào!”
Thái hậu nghe xong liền biến sắc, bà từ sớm biết nghịch tử này tàn nhẫn vô tình. Vốn nghĩ rằng một ly rượu độc hoặc ba tấc lụa trắng sẽ là kết quả cuối cùng của mình, không ngờ hắn lại còn cảm thấy chưa giải hết hận. Nhớ lại lúc trước từng nghe nói hắn đối phó với kẻ địch đủ loại thủ đoạn hung tàn, bà liền hoảng sợ há miệng định cắn lưỡi tự sát.
Một khoảnh khắc chần chừ của bà liền khiến bà mất đi cơ hội được chết thanh thản, Nhạc Nghịch một bước tiến lại, bàn tay bóp chặt gò má của bà, rốt cuộc bà không thể cắn được.
Tay điểm trúng đại huyệt trên người bà, Nhạc Nghịch một tay gở xuống mũ phượng của bà ném văng trên mặt đất. Trầm giọng phân phó: “Người đâu!”
Hai đại thái giám lên tiếng trả lời, đi vào trong điện, quỳ gối một bên chờ đợi ý chỉ.
“Đem tội phụ này đưa đến lãnh cung hủy dạng. Trông coi cho tốt, nhất định phải giữ lại tính mạng.” Nhạc Nghịch chán chường nhìn Thái hậu Thu thị một lần cuối cùng. Không chút chần chừ xoay người rời khỏi. Khi màn đêm buông xuống, trong cung truyền ra tin tức, Thái hậu cấu kết cung phi, ngoại thần mưu đồ soán vị, lộ chuyện sợ tội tự sát, nô tài tỳ nữ trong Phượng Di cung, bảy mươi sáu người đều bị xử tử. Ba mươi tám tỳ nữ, nữ quan trong Minh Hà cung cũng bị xử tử. Oánh phi và người thân trong tộc, gia quyến đều bị bắt, tổng cộng hai trăm sáu mươi tám người, ba ngày sau xử tử trong ngục, không một ai thoát khỏi.
Chỉ có vài người biết được, trong lãnh cung xuất hiện thêm một phụ nhân tàn phế vô danh tính bị cắt lưỡi, đánh gãy tay chân.
Cũng vào đêm đó, Mặc Châu, Hoa Châu, Tử Châu tướng lĩnh ba quân cùng hồi kinh bình loạn đều bị mời vào cung tham gia yến hội. Sau một hồi yến tiệc, ai cũng viện lý do cáo bệnh, cáo lão, cởi giáp hồi hương. Hoàng thượng ra sức giữ mãi nhưng không có kết quả, đành ban thưởng nhiều vàng bạc, cho phép hồi hương, lập tức chiêu cáo ba quân chọn người tiếp nhận chức vụ. Cuối cùng quyền lực ba quân đều nằm ở trong tay Nhạc Nghịch.
Tân nhiệm Châu quân đều là các con cờ do Nhạc Nghịch âm thầm an bài vào từ trước, vài năm qua sớm đã thành thục địa hình quân trường, ở trong quân cũng có uy tín. Lúc này xuất đầu lộ diện, những người đã từ chức âm thầm kinh hãi, cũng may là bản thân biết nhìn thời thế, ngoan ngoãn giao ra binh quyền, nếu như dùng binh của mình chơi trò đối kháng, có thể giờ phút này đã bị những cây đao sắc bén chôn giấu ở trong cung đâm chết rồi. Ngay cả mẫu thân của mình, Hoàng thượng còn có thể bức chết, huống chi là đám người bọn hắn, từ trước đến nay luôn không làm vừa mắt hắn?
Tuyền Cơ ngủ say sưa trên giường trong tẩm điện Ý Hoa cung đến không biết trời biết đất. Mơ thấy mộng đẹp, thấy Đại ma vương cứu nàng trở về Kỉ quốc, hồn nhiên không biết ngoài Ý Hoa cung đang diễn ra vở tuồng cung đình đẫm máu.
Tuyền Cơ nhớ lại hình ảnh Nhạc Nghịch cải trang mặt dán râu quai nón ngày trước ở Vân xuyên, lúc ấy rõ ràng giống như người không gần nữ sắc, phẩm cách dường như thanh cao lắm, ai! Thì ra chỉ là giả vờ. Có lẽ đã thấy được nhiều nữ tử mỹ miều hơn, cho nên mấy ca cơ, tiểu thiếp của những phú hào ở Vân Xuyên hầu như không lọt vào được mắt hắn.
Hiện tại nghĩ đến chuyện này có phần thừa thãi, từ ngày Tuyền Cơ bị mang vào cung thì đã bị một đống chuyện vớ vẩn xúi quẩy khiến đầu óc muốn nổ tung rồi.
“Nương nương, đây là Ý Hoa cung, chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, cung điện này hôm nay cuối cùng đã có chủ! Từ lúc đương kim Hoàng thượng đăng cơ, Hoàng Thái hậu di dời sang Phượng Di cung, thì Ý Hoa cung liền bỏ trống.” Tổng quản đại thái giám Vương công công một bên khom lưng ra sức vuốt mông ngựa, một bên trộm dùng khóe mắt quan sát Tuyền Cơ trước mặt, lòng thầm líu lưỡi vì phẩm vị quái dị của Hoàng thượng - Hoàng hậu xấu như vậy, đúng là người đầu tiên từ lúc Nhạc quốc khai quốc tới giờ mà! Nói không chừng còn là người đầu tiên trong thiên hạ!
Thực không hiểu vị nương nương này có tài cán gì có thể khiến cho một người chẳng bao giờ đặt nữ nhân ở trong lòng như Hoàng thượng, dễ dàng quyết định phong nàng làm Hậu. Sợ là biết yêu thuật gì đi, bất quá cũng không đúng, nếu có yêu thuật thì việc đầu tiên phải làm chẳng phải là làm cho bản thân có được dung nhan khuynh quốc khuynh thành hay sao?
Nhưng dù sao Vương công công cũng đã lăn lộn trong cung hơn ba mươi năm, trong lòng dù có kinh ngạc bao nhiêu thì trên mặt vẫn giữ nguyên một bộ mặt tươi cười đạt tiêu chuẩn.
Tuyền Cơ nhìn hắn rồi lại lướt mắt qua một đám hơn 20 ma ma cung nữ thái giám phía sau lưng mình, đột nhiên cảm thấy ‘tiền đồ vô lượng[1]’. Theo như một vị ma ma lúc nãy dạy lễ nghi cho nàng thì, về sau hai mươi mấy người này chắc chắn là đi theo mình rồi, Hoàng hậu chỉ cần rời khỏi Ý Hoa cung một bước thì lập tức có cái loại tiền hô hậu ủng như thế này ngay.
[1] ‘Tiền đồ vô lượng’ nguyên văn thành ngữ này thì chữ ‘lượng’ nghĩa là đo lường, tức là tương lai không thể tươi sáng không thể đo lường hết được, còn chữ ‘lượng’ ở đây lại là sáng, tức là Tuyền Cơ cảm thấy tương lai của mình không còn sáng sủa gì nữa.
Thở dài một cái, xoay sang nói với Vương công công: “Ngươi có thể đứng thẳng lưng dậy đi theo ta mà nói chuyện hay không, nhìn cái bộ dạng này của ngươi, ngươi không mệt thì ta cũng mệt dùm ngươi!”
Vương công công ngây ngốc tại chỗ, nhưng rất nhanh phản ứng lại: “Nô tài ở trước mặt nương nương trăm triệu lần không dám vô lễ như vậy.”
“Nhưng mà ta cảm thấy ngươi cứ như vậy đi theo ta nói chuyện, khiến cho ta rất khó chịu.” Chính xác mà nói, nhìn đến cái bộ dáng này của hắn, Tuyền Cơ cảm thấy thực buồn nôn lại dối trá, nhìn một cái cũng không vừa mắt được.
Vương công công trộm nháy mắt với một ma ma đứng phía sau Tuyền Cơ, ý bảo nàng phụ khuyên can Hoàng hậu một chút.
Ma ma kia nghe Tuyền Cơ nói chuyện, sớm đã nhẫn nại không được, lúc này nhận được tín hiệu từ phía Vương công công, mới dám bước lên, làm lễ cúi mình 90 độ rất khoa trương, khuyên nhủ: “Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, mỗi lời nói cử chỉ đều cần phải trang trọng, cẩn mật. Đối với hạ nhân, nô tài thì xưng là bản cung, nhất thiết không được nói sai. Tôn ti khác biệt, Vương công công làm tròn bổn phận nô tài, đó là việc hiển nhiên. Nương nương chưởng quản Hậu cung, vài ngày nữa là tiến hành đại điển sắc phong, vô số ánh mắt trong Hậu cung đang dõi theo, thỉnh nương nương nên thận trọng từ lời nói đến hành động.”
“Như vậy ma ma xưng hô như thế nào?” Tuyền Cơ bực bội, nàng nói không đầy hai câu, lập tức lòi ra một bác gái giáo huấn nàng một tràng dài.
“Nô tỳ họ Dung, trong cung mọi người đều gọi nô tỳ là Dung ma ma.”
Tuyền Cơ đầu đầy hắc tuyến, trong tai nghe như tiếng quạ đen bay ngang qua. Dung ma ma… quá nổi tiếng, quả thực đúng là nghe như tiếng sấm bên tai, mình chỉ thuận miệng hỏi tên vậy mà cũng lòi ra một vai diễn trong truyền hình đầy cẩu huyết kinh điển.
Dung ma ma nhìn thần sắc quỷ dị của Tuyền Cơ đổi tới đổi lui, cũng rất tò mò. Mình họ Dung, có vấn đề gì sao?
Tuyền Cơ lại thở dài, quyết định vẫn là không nên cùng người ta tranh cãi làm gì, xoay người bước nhanh vào Ý Hoa cung.
Ý Hoa cung là cung điện dành cho Hoàng hậu ở, một trong những nơi ở đạt tiêu chuẩn cao nhất trong cung, ở bên trong có một bể tắm sớm đã thơm phức hương hoa.
Cuối cùng đã có thể thoải mái tắm rửa, đây chính là tin tức tốt nhất mà mình nghe được trong mấy ngày qua. Nhìn ao nước bạch ngọc tràn ngập hơi nước, Tuyền Cơ suýt nữa cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Từ khi bị Nhạc Nghịch bắt đi, một đường chẳng lần nào được tắm rửa đàng hoàng. Lần nào cũng phải tắm cho thật nhanh chưa được thỏa thích. Tuy là thời tiết lại có phần lạnh, nhưng điều này đối với người có bệnh yêu sạch sẽ như Tuyền Cơ mà nói là khó chịu muốn chết.
Bất quá trước khi tắm rửa, còn một vấn đề quan trọng cần phải giải quyết!
“Dung ma ma, ngươi và những người khác đều lui ra đi!” Sáu cung nữ đứng bên cạnh bể, bên cạnh Dung ma ma lại có thêm một Tô ma ma, bọn họ không phải là định đứng lại đây nhìn nàng tắm rửa chứ?!
Dung ma ma nói: “Quy củ trong cung, trong lúc Hoàng hậu tắm gội phải có cung nữ, ma ma hầu hạ, thỉnh nương nương hãy cởi áo ra!”
Hai cung nữ tay bưng khay để quần áo, hai cung nữ vấn tay áo lên chuẩn bị xà phòng, còn hai cung nữ tiến lên định thoát đi quần áo của Tuyền Cơ.
Vậy cũng được sao?! Tuyền Cơ từng tay một chụp lấy móng vuốt của mấy nàng, lớn tiếng hét: “Tất cả các ngươi đi ra ngoài!”
Vừa quát xong, tám người đồng loạt quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu. Tuyền Cơ liền nhẹ giọng nói: “Tự ta có thể tắm cho mình, tất cả các ngươi đều lui ra hết đi, không có lệnh của ta, không được tiến vào.”
Dung ma ma và Tô ma ma ngẩng đầu lên còn muốn khuyên can, Tuyền Cơ hăm dọa: “Các ngươi thấy ta chưa được sắc phong thì không xem lời của ta ra gì sao?”
Tám người làm sao còn dám lên tiếng, chỉ đành hành lễ cáo lui.
Có tắm rửa thôi mà mệt như vậy, Tuyền Cơ thấy các nàng đều đi ra cửa, vội vàng xông lên đóng chặt cửa, rốt cuộc cũng được thoải mái tắm rửa, hì hì!
Đem mình gột rửa sạch sẽ từ đầu đến chân xong, tâm tình Tuyền Cơ trở nên tốt hơn, thay đồ ngủ. Tiếp tục lờ đám cung nữ, thái giám, ma ma đứng ở ngoài điện chờ đợi, nàng leo lên giường vù vù ngủ sâu. Có chuyện gì, chờ nàng ngủ dậy rồi tính!
Dung ma ma, Tô ma ma và Vương công công ở ngoài điện trao đổi bằng ánh mắt đầy khó hiểu, vị Hoàng hậu tương lai này, bề ngoài xấu xí thì thôi đi, còn là một người đặc biệt không chịu tuân tủ quy củ nữa đây, chỉ sợ về sau bọn họ không có ngày yên lành đâu.
Xem Hoàng thượng đối với vị Hoàng hậu này có phần xem trọng, chuyện đầu tiên hắn làm chính là sắp xếp mọi thứ cho nàng. Nhưng cho dù là có coi trọng nàng bao nhiêu đi nữa, thì quy tắc trong cung cũng không thể làm loạn được. Hoàng hậu nếu làm gì sai, hiển nhiên bọn nô tài đây phải gánh tội thay. Vạn nhất chọc giận Hoàng thượng, sợ là tất cả nô tài hầu hạ Ý Hoa cung đều phải gánh chịu tai ương. Giống như Thái hậu bây giờ đang ở Phượng Di cung và Oánh phi ở Minh Hà cung, chỉ e là nô tài trong cung bọn họ muốn giữ lại cái mạng nhỏ là điều không thể!
Nghĩ đến những điều này, vài người lại thầm thấy may mắn, may mắn vì bọn họ không phải là nô tài hai cung bên ấy, nếu không… Ai, đã vào cung thì việc giàu sang sống chết là chuyện không phải do mình quyết định.
Trong Phượng Di cung, đám thái giám, cung nữ, ma ma đều bị thị vệ hung hăng giam giữ ở hành lang thành hàng dài, tiếng khóc nấc âm ỷ truyền ra, đảo mắt lại tan biến trong bầu không khí lạnh lẽo.
Giữa cung điện có một vị phụ nhân ăn mặc lộng lẫy ngồi ngay ngắn trên ghế, trong đôi mắt là vẻ lạnh nhạt hờ hững. Nhạc Nghịch đứng trước mặt bà, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện cấu kết Oánh phi, mưu đồ hành thích Vua, mẫu hậu còn gì để nói?”
Vị phụ nhân này chính là đương kim Thái hậu Nhạc quốc, mẹ đẻ của Nhạc Nghịch, Thu thị. Nghe chính đứa con của mình liệt kê tội trạng của mình, bà chỉ cười khinh khỉnh: “Còn cái gì để nói, bản cung mười tháng hoài thai hạ sinh nghiệt súc như ngươi, giết cha, sát huynh, hôm nay lại ban tử cho bản cung, vừa đúng lúc có thể để ta và con ta đoàn tụ dưới suối vàng, Hoàng thượng từ lâu đã mong chờ bản cung chết đi, cần gì phải giả mù sa mưa?”
Nhạc Nghịch nói: “Trẫm vẫn luôn rất kỳ quái, cuối cùng bà có phải mẹ đẻ của trẫm hay không?” Nếu phải, vì cái gì hận hắn đến thấu xương, nhiều năm như vậy, chưa từng ngừng nghỉ tìm ra đủ cách muốn dồn hắn vào chỗ chết?
Giọng Thái hậu đầy thống hận: “Bản cung thực hy vọng là không phải, ngày đó quốc sư cảnh báo ngươi là sát tinh chiếu thế, bản cung nhất thời mềm lòng giữ lại mạng của ngươi, không ngờ cuối cùng lại làm hại Nhạc thị, Thu thị, hai đại gia tộc hầu như bị ngươi giết cùng diệt tận! Bản cung thực hận!”
Nhạc Nghịch cười gằn: “Còn chưa tận, không phải còn trẫm và Thái hậu hay sao? Thái hậu của trẫm phải sống lâu trăm tuổi, tận mắt nhìn đứa con mà ngươi hận tận xương tận tủy này ngồi vững giang sơn, thống nhất thiên hạ, trở thành đương kim Thánh quân.”
Dừng lại một chút lại nói: “Chính là ngươi đã thất đức phản bội Quân chủ. Ngôi vị Thái hậu này, ngươi không có tư cách để ngồi tiếp. Chẳng phải ngươi rất yêu mỹ mạo của mình sao? Chẳng phải luôn luôn mong được làm Hoàng hậu, làm Thái hậu, làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này sao? Trẫm liền để cho ngươi làm một phụ nhân xấu nhất đê tiện nhất thiên hạ này, đứng dưới chân trẫm nhìn trẫm phong quang, vui vẻ như thế nào!”
Thái hậu nghe xong liền biến sắc, bà từ sớm biết nghịch tử này tàn nhẫn vô tình. Vốn nghĩ rằng một ly rượu độc hoặc ba tấc lụa trắng sẽ là kết quả cuối cùng của mình, không ngờ hắn lại còn cảm thấy chưa giải hết hận. Nhớ lại lúc trước từng nghe nói hắn đối phó với kẻ địch đủ loại thủ đoạn hung tàn, bà liền hoảng sợ há miệng định cắn lưỡi tự sát.
Một khoảnh khắc chần chừ của bà liền khiến bà mất đi cơ hội được chết thanh thản, Nhạc Nghịch một bước tiến lại, bàn tay bóp chặt gò má của bà, rốt cuộc bà không thể cắn được.
Tay điểm trúng đại huyệt trên người bà, Nhạc Nghịch một tay gở xuống mũ phượng của bà ném văng trên mặt đất. Trầm giọng phân phó: “Người đâu!”
Hai đại thái giám lên tiếng trả lời, đi vào trong điện, quỳ gối một bên chờ đợi ý chỉ.
“Đem tội phụ này đưa đến lãnh cung hủy dạng. Trông coi cho tốt, nhất định phải giữ lại tính mạng.” Nhạc Nghịch chán chường nhìn Thái hậu Thu thị một lần cuối cùng. Không chút chần chừ xoay người rời khỏi. Khi màn đêm buông xuống, trong cung truyền ra tin tức, Thái hậu cấu kết cung phi, ngoại thần mưu đồ soán vị, lộ chuyện sợ tội tự sát, nô tài tỳ nữ trong Phượng Di cung, bảy mươi sáu người đều bị xử tử. Ba mươi tám tỳ nữ, nữ quan trong Minh Hà cung cũng bị xử tử. Oánh phi và người thân trong tộc, gia quyến đều bị bắt, tổng cộng hai trăm sáu mươi tám người, ba ngày sau xử tử trong ngục, không một ai thoát khỏi.
Chỉ có vài người biết được, trong lãnh cung xuất hiện thêm một phụ nhân tàn phế vô danh tính bị cắt lưỡi, đánh gãy tay chân.
Cũng vào đêm đó, Mặc Châu, Hoa Châu, Tử Châu tướng lĩnh ba quân cùng hồi kinh bình loạn đều bị mời vào cung tham gia yến hội. Sau một hồi yến tiệc, ai cũng viện lý do cáo bệnh, cáo lão, cởi giáp hồi hương. Hoàng thượng ra sức giữ mãi nhưng không có kết quả, đành ban thưởng nhiều vàng bạc, cho phép hồi hương, lập tức chiêu cáo ba quân chọn người tiếp nhận chức vụ. Cuối cùng quyền lực ba quân đều nằm ở trong tay Nhạc Nghịch.
Tân nhiệm Châu quân đều là các con cờ do Nhạc Nghịch âm thầm an bài vào từ trước, vài năm qua sớm đã thành thục địa hình quân trường, ở trong quân cũng có uy tín. Lúc này xuất đầu lộ diện, những người đã từ chức âm thầm kinh hãi, cũng may là bản thân biết nhìn thời thế, ngoan ngoãn giao ra binh quyền, nếu như dùng binh của mình chơi trò đối kháng, có thể giờ phút này đã bị những cây đao sắc bén chôn giấu ở trong cung đâm chết rồi. Ngay cả mẫu thân của mình, Hoàng thượng còn có thể bức chết, huống chi là đám người bọn hắn, từ trước đến nay luôn không làm vừa mắt hắn?
Tuyền Cơ ngủ say sưa trên giường trong tẩm điện Ý Hoa cung đến không biết trời biết đất. Mơ thấy mộng đẹp, thấy Đại ma vương cứu nàng trở về Kỉ quốc, hồn nhiên không biết ngoài Ý Hoa cung đang diễn ra vở tuồng cung đình đẫm máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.