Chương 7: Xem trọng giấc ngủ, nên Vương gia rời đi
Nhan Tiểu Ngôn
19/05/2014
“Vân Ca cô nương khi hành lễ động tác khá đoan trang, không giống với cái dạng nữ nhân xuất thân thấp kém phải hạ mình trước người khác, thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo, nói năng từ tốn, dám ở trước mặt Vương gia trực tiếp đối đáp, cô nương này thật không đơn giản.”
Triệu Kiến Thận gật nhẹ đầu, ý bảo hắn ta cũng nghĩ như Triệu An vậy.
“Nàng ta tỏ ra khá bình tĩnh và rất thận trọng, tình thế khẩn cấp như ngày hôm qua mà có thể quan sát tỉ mỉ như vậy, rất hiếm có, một nữ nhân yếu ớt lại dám tấn công một nam nhân to lớn đang cầm vũ khí trong tay, quyết định rất quyết đoán, không giống những người bình thường. Thế nhưng…”
Triệu tổng quản đang nói thì khựng lại, không biết nên nói tiếp như thế nào cho đúng.
“Thế nhưng cảm thấy nàng ta còn có điểm không thật thà?” Trương Kiều Dư cười bổ sung.
“Theo như lời vợ ta kể lại, khi Lý Khải được dìu tới gần chỗ nàng ta đứng, nàng ấy đã cố tình đổi chỗ đứng, như tránh không đứng quá gần Lý Khải.” Triệu tổng quản nói.
“Vị cô nương này ngay từ đầu đã biết Lý Khải có vấn đề. Triệu An, ngươi chắc chắn nàng ta không biết võ công?” Trương Kiều Dư hỏi.
“Dựa theo hơi thở và tiếng bước chân, nàng ta quả thật không biết võ công.” Triệu An khẳng định.
“Vương gia, theo lão phu, Vân Ca cô nương này thật không đơn giản, nhưng hiện tại, đối với Vương phủ vẫn chưa có ác ý. Vương gia định xử lý nàng ta thế nào?” Lão Trương nheo mắt thăm dò, thái độ Vương gia tỏ ra bình thản, nhưng làm sao qua nổi cặp mắt già đời của lão Trương.
Rõ ràng Vương gia đối với nữ nhân này rất có hứng thú.
Điều thú vị là nữ nhân này nhìn Vương gia bằng ánh mắt bình thản, không giống những người khác. Một nữ nhân đối với một vị Vương gia đức cao quyền trọng, nổi tiếng hào hoa anh tuấn nhất trong bảy vương quốc lại không có một chút hứng thú. Điều này không phải là một nỗi hào hứng bình thường.
***
Vân Ca còn chưa ăn cơm trưa xong, Tĩnh Tuyết, Nguyệt Y, Khả Lan đã xông tới trước cửa. Tuy hôm qua bị một trận kinh hãi, nhưng nghĩ đến phong thái tuyệt vời của Vương gia và việc Vân Ca hôm qua cứu Vương phi lập công lớn, hôm nay lại được Vương gia triệu kiến, không hẹn mà cả bọn đều chạy tới nơi này.
Nói không chừng Vân Ca sẽ rất mau trở thành hồng nhân[1] bên người Vương phi và Vương gia. Có nàng làm hậu thuẫn, bọn họ không cần tiếp tục ở lại cái nơi buồn chán này.
[1] Hồng nhân: người được trọng vọng, cưng chiều.
Các nữ nhân xúm lại truy hỏi Vân Ca nội dung cuộc triệu kiến ngày hôm nay với Vương gia: Vương gia đã mặc trang phục gì, đã nói cái gì, ai đã đứng bên cạnh, cuối cùng quan trọng là Vân Ca có được theo Vương gia hồi phủ?
Vân Ca bị làm cho choáng váng, miễn cưỡng nói:
“Tiểu muội hôm nay là trở về từ cõi chết, các mỹ nhân tỷ tỷ rộng lòng thương xót, cho tiểu muội thở một chút…”
Tĩnh Tuyết kinh ngạc nói:
“Cái gì là trở về từ cõi chết? Ai làm khó dễ ngươi?”
Vân Ca cười khổ nói:
“Vương gia làm khó ta, hắn trách ta từ sớm đã biết Lý Khải là gian tế, mà không bẩm cáo, báo hại Vương phi bị kinh hãi. Nể tình ta cứu Vương phi, lấy công chuộc tội, chứ nếu Vương phi xảy ra bất cứ bất trắc nào, không chừng hôm nay ta đã không thể ngồi được ở đây để nói chuyện với các tỷ…”
Khả Lan nghe xong thất vọng càu nhàu:
“Sao? Ngươi từ sớm đã biết? Tại sao ngươi không nói, không kể là làm Vương phi bị nguy hiểm, chúng ta cũng bị dọa cho sợ chết khiếp, cơ hội tốt như vậy để cho ngươi phá hỏng.”
Nguyệt Y cũng gật đầu nói:
“Vân Ca, quả thật là ngươi không đúng.”
Vân Ca tức xì khói, ngày hôm qua mém chút đã bị kéo chết chùm với Vương phi, hôm nay lại nói ra cái ý muốn lấy lòng Vương phi và Vương gia, đây là đạo lý quái quỷ gì thế này?
Thôi bỏ thôi bỏ, năm xưa Lỗ Tấn cũng đã từng một lần than thở rằng: “Nỗi buồn không làm ảnh hưởng đến dã tâm”. Thời thế này nữ nhân toàn là như vậy, có thể trách được gì?
Các nữ nhân uể oải không nói gì nữa, bên ngoài có tiếng nói của Trương mẫu.
Mở cửa ra, đã thấy Trương mẫu dẫn hai ả a hoàn, hình như là hai người bên cạnh Vương phi hôm qua, mỗi tay bưng một cái khay lớn, trên đó là vàng bạc châu báu chất đầy lên cao như một cái núi nhỏ, mấy nữ nhân trong phòng đột ngột bị làm cho lóa mắt.
Trương mẫu bảo các a hoàn đặt những thứ kia xuống, nói là do Vương phi ban thưởng, rồi rời đi. Vân Ca cứ luôn mồm rối rít tạ ơn.
Trở lại trong phòng, nhìn thấy các nữ nhân kia phấn khích hăng hái như đang coi đá gà, mừng rỡ chúc mừng nàng. Tuy Vương gia chưa có hứng thú với Vân Ca, nhưng coi bộ Vương phi đang rất coi trọng nàng, nếu Vân Ca theo bà ta hồi phủ, không sợ không có cơ hội.
Vân Ca cứ miễn cưỡng ậm ừ, nghe các nàng cứ líu lo bàn bạc không ngừng, mãi đến sau buổi cơm chiều mới chịu rời đi, trước khi đi không quên dặn dò “sau này được tiến cung, tuyệt đối đừng quên bạn bè”.
Sau khi Vân Ca đóng cửa lại, đi tới nhìn chằm chằm vào những thứ Vương phi tặng nằm trên bàn một cách bực bội, tại sao không thưởng bằng tiền mặt? Những thứ này rất bất tiện để mang theo, còn phải tính tới lệ phí để đổi cái đống này ra thành tiền, thật sự là rất hao.
Cái đống châu báu này vừa được dọn dẹp xong, Lý nhị tẩu đã đến để giúp nàng nấu nước tắm. Vân Ca nghĩ nghĩ, lấy ra ba cây trâm ngọc đưa cho Lý nhị tẩu.
Lý nhị tẩu lập tức từ chối:
“Cái đồ này rất quý giá, lão nương không dám nhận đâu.”
Vân Ca cười nói:
“Ngươi nhận đi, một cái tặng cho ngươi, hai cái kia tặng cho hai người con dâu sau này của ngươi, lúc nào cũng phải làm phiền ngươi, ta thật là thấy ngại lắm.”
Lý nhị tẩu từ chối không được, miễn cưỡng nhận lấy. Vân Ca cũng thở ra nhẹ nhõm, cái đống này tuy hơi bất tiện, nhưng dùng để tặng cho người đáng tặng thì cũng rất tốt.
***
Vương gia và Vương phi ở lại trang viện được hai ngày, đang dự tính trở về Vương phủ. Tin tức bị truyền ra, các cô nương trong viện lập tức bùng nổ, cả đám ai cũng muốn có cơ hội theo Vương gia trở về Vương phủ, không ít người đã chạy tới chỗ Vân Ca ríu rít. Vân Ca bị làm phiền đến phát bực, tại sao không ai để nàng được yên tĩnh, ai cũng biết cái biệt danh sâu ngủ lười biếng của nàng không phải là chỉ một ngày hai ngày mới có.
Mấy ngày gần đây, Vương gia không có sai người tới quấy rầy nàng. Nàng nghĩ đại khái là Vương gia đã quên mất cái tiểu nhân vật là nàng rồi, cũng an tâm phần nào, chỉ cần Vương gia rời đi, cuộc sống của nàng có thể tiếp tục trở lại như xưa.
Vân Ca cảm thấy rất phấn khởi, nhưng Triệu Kiến Thận thì không vui vẻ được như vậy.
Hai ngày nay hắn cố tình lờ Vân Ca, để thử xem lòng dạ của nàng, tuy nhiên thấy nàng cứ ngủ suốt cả ngày, một chút cũng không khẩn trương như hắn tưởng, không hiểu nàng ta đang suy nghĩ cái gì. Nếu thật được phái đến dùng mỹ nhân kế để làm nội gián, tại sao nàng ta lại không có chút tinh thần trách nhiệm vì công việc tí nào hết.
Tâm tình Vương gia bực bội, thân là tổng quản cũng là người bạn tâm giao, trong lòng Triệu An cũng hiểu rõ, âm thầm phái Trương mẫu đi thăm dò tâm ý Vân Ca.
Trương mẫu đem về một tin tức làm cho Triệu tổng quản nhức cả đầu, Trương lão đầu được dịp hả hê, thích thú. Trương mẫu kết luận một lần nữa - Vân Ca cô nương thật sự muốn ở lại trang viện.
Tuy nói như thế, trong lòng bọn họ vẫn còn ngờ vực, thật sự trên đời này có loại nữ nhân không màng tới cơ hội hiếm hoi này, thật sự cam tâm ở lại cái chỗ khỉ ho cò gáy này?
Triệu Kiến Thận gật nhẹ đầu, ý bảo hắn ta cũng nghĩ như Triệu An vậy.
“Nàng ta tỏ ra khá bình tĩnh và rất thận trọng, tình thế khẩn cấp như ngày hôm qua mà có thể quan sát tỉ mỉ như vậy, rất hiếm có, một nữ nhân yếu ớt lại dám tấn công một nam nhân to lớn đang cầm vũ khí trong tay, quyết định rất quyết đoán, không giống những người bình thường. Thế nhưng…”
Triệu tổng quản đang nói thì khựng lại, không biết nên nói tiếp như thế nào cho đúng.
“Thế nhưng cảm thấy nàng ta còn có điểm không thật thà?” Trương Kiều Dư cười bổ sung.
“Theo như lời vợ ta kể lại, khi Lý Khải được dìu tới gần chỗ nàng ta đứng, nàng ấy đã cố tình đổi chỗ đứng, như tránh không đứng quá gần Lý Khải.” Triệu tổng quản nói.
“Vị cô nương này ngay từ đầu đã biết Lý Khải có vấn đề. Triệu An, ngươi chắc chắn nàng ta không biết võ công?” Trương Kiều Dư hỏi.
“Dựa theo hơi thở và tiếng bước chân, nàng ta quả thật không biết võ công.” Triệu An khẳng định.
“Vương gia, theo lão phu, Vân Ca cô nương này thật không đơn giản, nhưng hiện tại, đối với Vương phủ vẫn chưa có ác ý. Vương gia định xử lý nàng ta thế nào?” Lão Trương nheo mắt thăm dò, thái độ Vương gia tỏ ra bình thản, nhưng làm sao qua nổi cặp mắt già đời của lão Trương.
Rõ ràng Vương gia đối với nữ nhân này rất có hứng thú.
Điều thú vị là nữ nhân này nhìn Vương gia bằng ánh mắt bình thản, không giống những người khác. Một nữ nhân đối với một vị Vương gia đức cao quyền trọng, nổi tiếng hào hoa anh tuấn nhất trong bảy vương quốc lại không có một chút hứng thú. Điều này không phải là một nỗi hào hứng bình thường.
***
Vân Ca còn chưa ăn cơm trưa xong, Tĩnh Tuyết, Nguyệt Y, Khả Lan đã xông tới trước cửa. Tuy hôm qua bị một trận kinh hãi, nhưng nghĩ đến phong thái tuyệt vời của Vương gia và việc Vân Ca hôm qua cứu Vương phi lập công lớn, hôm nay lại được Vương gia triệu kiến, không hẹn mà cả bọn đều chạy tới nơi này.
Nói không chừng Vân Ca sẽ rất mau trở thành hồng nhân[1] bên người Vương phi và Vương gia. Có nàng làm hậu thuẫn, bọn họ không cần tiếp tục ở lại cái nơi buồn chán này.
[1] Hồng nhân: người được trọng vọng, cưng chiều.
Các nữ nhân xúm lại truy hỏi Vân Ca nội dung cuộc triệu kiến ngày hôm nay với Vương gia: Vương gia đã mặc trang phục gì, đã nói cái gì, ai đã đứng bên cạnh, cuối cùng quan trọng là Vân Ca có được theo Vương gia hồi phủ?
Vân Ca bị làm cho choáng váng, miễn cưỡng nói:
“Tiểu muội hôm nay là trở về từ cõi chết, các mỹ nhân tỷ tỷ rộng lòng thương xót, cho tiểu muội thở một chút…”
Tĩnh Tuyết kinh ngạc nói:
“Cái gì là trở về từ cõi chết? Ai làm khó dễ ngươi?”
Vân Ca cười khổ nói:
“Vương gia làm khó ta, hắn trách ta từ sớm đã biết Lý Khải là gian tế, mà không bẩm cáo, báo hại Vương phi bị kinh hãi. Nể tình ta cứu Vương phi, lấy công chuộc tội, chứ nếu Vương phi xảy ra bất cứ bất trắc nào, không chừng hôm nay ta đã không thể ngồi được ở đây để nói chuyện với các tỷ…”
Khả Lan nghe xong thất vọng càu nhàu:
“Sao? Ngươi từ sớm đã biết? Tại sao ngươi không nói, không kể là làm Vương phi bị nguy hiểm, chúng ta cũng bị dọa cho sợ chết khiếp, cơ hội tốt như vậy để cho ngươi phá hỏng.”
Nguyệt Y cũng gật đầu nói:
“Vân Ca, quả thật là ngươi không đúng.”
Vân Ca tức xì khói, ngày hôm qua mém chút đã bị kéo chết chùm với Vương phi, hôm nay lại nói ra cái ý muốn lấy lòng Vương phi và Vương gia, đây là đạo lý quái quỷ gì thế này?
Thôi bỏ thôi bỏ, năm xưa Lỗ Tấn cũng đã từng một lần than thở rằng: “Nỗi buồn không làm ảnh hưởng đến dã tâm”. Thời thế này nữ nhân toàn là như vậy, có thể trách được gì?
Các nữ nhân uể oải không nói gì nữa, bên ngoài có tiếng nói của Trương mẫu.
Mở cửa ra, đã thấy Trương mẫu dẫn hai ả a hoàn, hình như là hai người bên cạnh Vương phi hôm qua, mỗi tay bưng một cái khay lớn, trên đó là vàng bạc châu báu chất đầy lên cao như một cái núi nhỏ, mấy nữ nhân trong phòng đột ngột bị làm cho lóa mắt.
Trương mẫu bảo các a hoàn đặt những thứ kia xuống, nói là do Vương phi ban thưởng, rồi rời đi. Vân Ca cứ luôn mồm rối rít tạ ơn.
Trở lại trong phòng, nhìn thấy các nữ nhân kia phấn khích hăng hái như đang coi đá gà, mừng rỡ chúc mừng nàng. Tuy Vương gia chưa có hứng thú với Vân Ca, nhưng coi bộ Vương phi đang rất coi trọng nàng, nếu Vân Ca theo bà ta hồi phủ, không sợ không có cơ hội.
Vân Ca cứ miễn cưỡng ậm ừ, nghe các nàng cứ líu lo bàn bạc không ngừng, mãi đến sau buổi cơm chiều mới chịu rời đi, trước khi đi không quên dặn dò “sau này được tiến cung, tuyệt đối đừng quên bạn bè”.
Sau khi Vân Ca đóng cửa lại, đi tới nhìn chằm chằm vào những thứ Vương phi tặng nằm trên bàn một cách bực bội, tại sao không thưởng bằng tiền mặt? Những thứ này rất bất tiện để mang theo, còn phải tính tới lệ phí để đổi cái đống này ra thành tiền, thật sự là rất hao.
Cái đống châu báu này vừa được dọn dẹp xong, Lý nhị tẩu đã đến để giúp nàng nấu nước tắm. Vân Ca nghĩ nghĩ, lấy ra ba cây trâm ngọc đưa cho Lý nhị tẩu.
Lý nhị tẩu lập tức từ chối:
“Cái đồ này rất quý giá, lão nương không dám nhận đâu.”
Vân Ca cười nói:
“Ngươi nhận đi, một cái tặng cho ngươi, hai cái kia tặng cho hai người con dâu sau này của ngươi, lúc nào cũng phải làm phiền ngươi, ta thật là thấy ngại lắm.”
Lý nhị tẩu từ chối không được, miễn cưỡng nhận lấy. Vân Ca cũng thở ra nhẹ nhõm, cái đống này tuy hơi bất tiện, nhưng dùng để tặng cho người đáng tặng thì cũng rất tốt.
***
Vương gia và Vương phi ở lại trang viện được hai ngày, đang dự tính trở về Vương phủ. Tin tức bị truyền ra, các cô nương trong viện lập tức bùng nổ, cả đám ai cũng muốn có cơ hội theo Vương gia trở về Vương phủ, không ít người đã chạy tới chỗ Vân Ca ríu rít. Vân Ca bị làm phiền đến phát bực, tại sao không ai để nàng được yên tĩnh, ai cũng biết cái biệt danh sâu ngủ lười biếng của nàng không phải là chỉ một ngày hai ngày mới có.
Mấy ngày gần đây, Vương gia không có sai người tới quấy rầy nàng. Nàng nghĩ đại khái là Vương gia đã quên mất cái tiểu nhân vật là nàng rồi, cũng an tâm phần nào, chỉ cần Vương gia rời đi, cuộc sống của nàng có thể tiếp tục trở lại như xưa.
Vân Ca cảm thấy rất phấn khởi, nhưng Triệu Kiến Thận thì không vui vẻ được như vậy.
Hai ngày nay hắn cố tình lờ Vân Ca, để thử xem lòng dạ của nàng, tuy nhiên thấy nàng cứ ngủ suốt cả ngày, một chút cũng không khẩn trương như hắn tưởng, không hiểu nàng ta đang suy nghĩ cái gì. Nếu thật được phái đến dùng mỹ nhân kế để làm nội gián, tại sao nàng ta lại không có chút tinh thần trách nhiệm vì công việc tí nào hết.
Tâm tình Vương gia bực bội, thân là tổng quản cũng là người bạn tâm giao, trong lòng Triệu An cũng hiểu rõ, âm thầm phái Trương mẫu đi thăm dò tâm ý Vân Ca.
Trương mẫu đem về một tin tức làm cho Triệu tổng quản nhức cả đầu, Trương lão đầu được dịp hả hê, thích thú. Trương mẫu kết luận một lần nữa - Vân Ca cô nương thật sự muốn ở lại trang viện.
Tuy nói như thế, trong lòng bọn họ vẫn còn ngờ vực, thật sự trên đời này có loại nữ nhân không màng tới cơ hội hiếm hoi này, thật sự cam tâm ở lại cái chỗ khỉ ho cò gáy này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.