Chương 6: Dự tiệc
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
09/02/2023
Diệp Thanh, tại sao hồi nãy cô lại cố tỏ ra thân thiện như thế để làm gì?
Khúc Tử Yên siết chặt nắm tay. Thoáng qua vẻ mặt xinh đẹp là sự tức giận.
Ồ, vậy là không được nha! Đã chết qua một lần rồi mà không biết rút kinh nghiệm che giấu cảm xúc là không có được nha.
Diệp Thanh mỉm cười ngây thơ:
- Hửm, Khúc tiểu thư, cô nói gì vậy? Tôi không hiểu!
- Hừ, cô không cần phải tỏ ra tốt tính như thế làm gì, tôi biết thừa bản chất thật của cô!
Khúc Tử Yên càng nói, quá khứ kiếp trước càng ùa về. Diệp Thanh diễn xuất căn bản chẳng ra gì, còn không phải dựa vào vẻ ngoài và gia thế thôi sao. Đến cả tính cách cũng không ra gì nốt, kênh kiệu, chua ngoa, hở tí là mắng người, khiến ai ai cũng ghét vô cùng, nhưng lo sợ trước gia thế Diệp gia và Hạ gia, chẳng ai dám từ bỏ miếng cơm manh áo của mình ra để đứng lên chống lại. Khúc Tử Yên cô cũng là một trong số những " nạn nhân " của Diệp Thanh.
Thế nhưng, kẻ ác thường sống thảnh thơi. Diệp Thanh lại được sống cuộc đời hạnh phúc, kết hôn với hôn phu là Hạ Cảnh Đình, người nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, lại còn thành công đoạt về giải thưởng "Thiên Tinh Ảnh Hậu".
Thật không can tâm, Khúc Tử Yên cô bị cô ta (Diệp Thanh) hại đến thê thảm, nhưng bây giờ cô quay lại rồi, cô nhất định sẽ trả lại từng thứ một, sẽ không để Diệp Thanh sống yên ổn!
Khóe mắt Khúc Tử Yên hơi ươn ướt.
Ôi cha, chỉ mới nói có vài câu mà nữ chính đại nhân sao lại như sắp khóc rồi. Bộ nhớ về quá khứ nên xúc động quá hay sao.
Nhưng đáng tiếc cho cơ hội trọng sinh quá, bởi vì " Diệp Thanh " kẻ thù của cô đã chết rồi. Còn Diệp Thanh này là người khác ấy nha.
Có điều Diệp Thanh thật không hiểu, tại sao tác giả lại xây dựng hình tượng nữ chính lúc quay về lại cường thế quá như vậy, Diệp Thanh cảm thấy để nữ chính trả thù trong thầm lặng, dùng kế mượn đao giết người, hay là lạnh lùng, điềm tĩnh, không dễ bị kích động các kiểu có vẻ lại hợp lý hơn đấy. Đại loại là như vậy.
Ấy thế mà hồi trước khi cuốn tiểu thuyết này mới nổi, cô lại cực kì thích mấy thể loại kiểu này, kiểu nữ chính bá đạo, cường thế, một mình xử đẹp đám ong bướm vây quanh nam chính. Bây giờ ngẫm lại, hình như tác giả buff nữ chính hơi quá đà rồi, đột nhiên trở nên tài giỏi bất thường, không gì là không biết làm.
Thôi được rồi, nếu nữ chính đại nhân ngứa mắt cô như vậy thì cứ hễ chạm mặt nhau, cô tự động né xa 10 mét là được rồi!
- Tôi thật không hiểu những lời Khúc tiểu thư đang nói, nhưng nếu cô không có hảo cảm với tôi, có thể lựa chọn cách không bắt chuyện với tôi!
Không đợi Khúc Tử Yên trả lời lại, Diệp Thanh nở nụ cười công nghiệp rồi rời đi.
Khúc Tử Yên bị bỏ lại, tức không còn gì để nói. Chờ đó, Diệp Thanh, tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô trước công chúng!
*
- Diệp phu nhân, bà đến rồi!
- Tôi giao con bé cho các anh, nửa tiếng sau tôi muốn thấy thành quả!
Nhân viên trang điểm lập tức đón tiếp Giang Vãn và Diệp Thanh nồng nhiệt, niềm nở đưa Diệp Thanh đi khuất..
Từ từ, tua lại vài phút trước, Diệp Thanh chỉ mới về đến nhà, ngả lưng xuống giường chưa đủ 5 giây đã bị bà Giang Vãn xồng xộc lôi đi làm đẹp.
Ư, không chịu đâu, cô chỉ muốn nghỉ ngơi! Hôm nay gặp nữ chính đã là một loại áp lực rất lớn rồi, như vậy đã khiến cơ thể cô hoàn toàn mệt mỏi. Thế nào bây giờ lại ngồi đây làm đẹp rồi?
Đúng như lời của Giang Vãn, nửa tiếng sau, thợ trang điểm đưa Diệp Thanh ra với một tạo hình khác hẳn với lúc nãy.
- Diệp phu nhân, bà có hài lòng với tạo hình này không? Cô Diệp đã có nét sẵn rồi chỉ cần tút tát lại một chút đều khiến tất cả mọi người đều mê mẩn đó ạ!
Diệp Thanh đứng trước mặt Giang Vãn với một vẻ ngượng ngùng.
Trên người cô hiện đang mặc một chiếc váy màu xanh đại dương cổ vuông tay bồng lộ ra đôi vai trần mảnh khảnh, chiếc váy ôm sát lại xẻ tà cao, nhìn thấy đôi chân dài miên man vô cùng gợi cảm.
Đi cùng với đó là chiếc giày cao gót 10 phân lại càng làm cho cô thêm phần quyến rũ.
Mái tóc uốn xoăn nhẹ, tô điểm bởi vài hạt ngọc sáng lấp lánh.
Cô chưa từng mặc đồ quyến rũ như thế này. Có chút chưa thích ứng được.
Bà Giang Vãn gật gù, cười thỏa mãn:
- Rất tốt, hôm nay cậu khiến tôi rất hài lòng, thưởng thêm cho mấy người!
Giang Vãn rút ra một xấp tiền giấy đặt lên bàn. Đám người kia mắt lập tức sáng như đèn pha ô tô, càng niềm nở hơn:
- Ôi, thật là vinh hạnh cho chúng tôi! Bà Diệp thật hào phóng!
Diệp Thanh lúng túng đi tới trước mặt Giang Vãn, hỏi:
- Mẹ, sao đột nhiên mẹ kéo con tới đây? Còn ăn mặc đẹp như vậy?
- Bộ con quên rồi sao, hôm nay Hạ gia tổ chức sinh nhật cho Đông Hoa, chúng ta cũng tham dự!
Đông Hoa là mẹ của nam chính Hạ Cảnh Đình, cũng là bạn thân của Giang Vãn và Diệp Phong từ thuở đi học. Nói chung là mối quan hệ rất thân thiết!
Phải rồi, theo như tình tiết trong tiểu thuyết thì tối nay trong buổi dự tiệc đó là lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau. A ha, mọi chuyện có vẻ thú vị rồi đây. Tối nay cô chỉ cần quần chúng ăn dưa thôi.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn The King, một khách sạn nổi tiếng ở thành phố, đừng bất ngờ khi nó cũng thuộc sở hữu của Hạ thị. Bởi vậy, riết rồi cái thế giới này đều là của nam chính.
Bữa tiệc tụ tập những người có chức vụ cao, các quý bà, các công tử tiểu thư, đặc biệt là những người tương lai sẽ là người thừa kế gia tộc. Ở trước cửa khách sạn, tụ tập đầy đủ các siêu xe cho đến những loại xe đắt tiền.
Trong đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, âm nhạc du dương, tuấn nam mỹ nữ đứng thành từng tốp nhẹ nhàng nói chuyện với nhau.
Diệp Thanh đứng một mình trong góc, biểu tình tự nhiên, bình tĩnh, không có chút không khỏe nào.
Yến hội hôm nay được tổ chức để mừng sinh nhật Hạ phu nhân.
Mọi người đang tràn ngập trong không khí của bữa tiệc, thì một chiếc siêu xe với số lượng có hạn mới ra thị trường vào tuần trước dừng ở khách sạn. Thu hút sự chú ý của mọi người, cánh cửa mở ra xuất hiện là một người đàn ông với thân hình cao, trên người mặc bộ vest đen, chân mang giày da, khuôn mặt lạnh lùng. Các tiểu thư nhìn thấy đều muốn chạy lại ôm lấy anh, nhưng họ đều biết anh ta là người không gần nữ sắc nên chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể chạm vào.
Và anh ta chẳng ai khác ngoài nam chính Hạ Cảnh Đình, chỉ có nam chính mới có khí thế ngút trời như vậy thôi!
Không hổ là nam chính, bá khí, đẹp trai ngời ngời, không thể dời mắt được. Đúng là chủ có mỗi nữ chính mới xứng tầm đứng bên cạnh anh, độ đẹp được nhân đôi!
Từ trong xe, một vị phu nhân quý phái trong bộ sườn xám cùng với chuỗi ngọc phỉ thúy trên cổ, là Đông Hoa, mẹ của nam chính, cũng là chủ nhân bữa tiệc.
Hai người họ tiến vào đại sảnh trước bao con mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Trông thấy Giang Vãn, Đông Hoa vui mừng tiến đến chào hỏi:
- Giang Vãn! Mà, Diệp Phong hôm nay không đến à?
- Công ty chi nhánh có việc nên anh ấy qua đó rồi! Đông Hoa, hôm nay cậu đẹp quá! - Giang Vãn niềm nở nắm tay Đông Hoa.
- Tất nhiên, sinh nhật của tớ, tớ tất nhiên phải đẹp rồi! Không lẽ con dâu tương lai của tớ cũng bận không tới được hả?
- Kìa con bé đang đứng ở kia! Thanh Thanh, mau lại đây! - Giang Vãn vẫy tay về phía Diệp Thanh, lớn giọng gọi.
Diệp Thanh tiến tới chỗ hai người họ, lễ phép chào hỏi:
- Con chào bác gái!
Rồi không biết từ đâu, có mấy vị phu nhân khác cũng tiến đến chỗ họ.
- Diệp tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp, Hạ thiếu đúng là có phúc lớn, không giống tiểu tử nhà chúng tôi, giờ vẫn chẳng thấy gì.
Một bà phu nhân hâm mộ nói với Hạ phu nhân, mấy vị bên cạnh cũng liên tục gật đầu đồng tình.
- Cho nên con dâu tốt là phải sớm tìm.
- Aizz, cái đó cũng phải xem có phúc khí không mới được. Mọi người nhìn Lâm gia xem, cũng là con dâu tìm từ bé đấy, kết quả thế nào? Làm cả một nhà náo loạn không được yên bình. Aizz, tôi không nói Diệp tiểu thư đâu, Diệp tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều.
Có vài người cứ thích nói lòng vòng quanh co, tưởng người ta nghe không hiểu sao?
Sao giống mấy bà hàng xóm của cô hồi trước vậy, nói bóng nói gió, mục đích vẫn là hạ nhục cô đây mà. Vô duyên thế cơ mà.
Nhưng cô cũng chẳng cần đối phó làm gì, nhìn kìa, "mẹ chồng hờ" của cô còn khó chịu ra mặt luôn rồi.
Vẻ mặt Đông Hoa lạnh tanh, giọng nói có vài phần mỉa mai:
- Đúng rồi, con dâu thế nào cũng là do nhìn mặt mẹ chồng. Về sau nếu con dâu của phu nhân đây làm loạn thì cũng không có gì lạ. Xin lỗi, tôi còn muốn trò chuyện với con dâu tương lai của tôi, không tiện nói chuyện với các vị.
Mấy vị phu nhân kia bị nói móc cho ngượng mặt, đành hậm hực rời đi chứ có dám nói lại câu nào. Ai chả biết gia thế Hạ gia chứ, bọn họ mà ăn nói vạ miệng, không biết chừng ngày mai sẽ bị đứa con trai kia làm cho cả nhà họ bị phá sản, thì chết.
Mà từ nãy đến giờ Hạ Cảnh Đình đứng ở đó cứ bị Diệp Thanh làm cho vô hình. Diệp Thanh hôm nay an tĩnh đến bất thường, không cùng anh ta nói câu nào, cũng không động tay động chân với anh ta, quả thực cứ như một người khác vậy. Ngôn Tình Tổng Tài
Có uống nhầm thuốc không vậy?
Thấy hai người có vẻ xa cách, Đông Hoa liền đưa ra chủ ý:
- Phải rồi, Cảnh Đình, con mau đưa Thanh Thanh ra phía sau xem, có vườn hoa hồng ở đó. Không phải Thanh Thanh rất thích hoa hồng sao. Tiện thể hai đứa bồi dưỡng tình cảm cho tốt!
Rất cảm ơn ý tốt của bác gái nhưng Diệp Thanh cô xin kiếu, ngộ nhỡ làm gì khiến nam chính phật ý rồi anh ta nổi điên lên thủ tiêu cô luôn thì sao? Diệp Thanh trong lòng sớm khóc thành một dòng sông rồi.
Còn Hạ Cảnh Đình, mặc dù anh rất ghét phải tiếp xúc với Diệp Thanh, nhưng làm sao có thể làm trái ý mẫu hậu được! Thế là anh đành phải dẫn Diệp Thanh đi ra ngoài.
Nếu cô dám không an phận, anh nhất định sẽ không khách khí nữa!
Khúc Tử Yên siết chặt nắm tay. Thoáng qua vẻ mặt xinh đẹp là sự tức giận.
Ồ, vậy là không được nha! Đã chết qua một lần rồi mà không biết rút kinh nghiệm che giấu cảm xúc là không có được nha.
Diệp Thanh mỉm cười ngây thơ:
- Hửm, Khúc tiểu thư, cô nói gì vậy? Tôi không hiểu!
- Hừ, cô không cần phải tỏ ra tốt tính như thế làm gì, tôi biết thừa bản chất thật của cô!
Khúc Tử Yên càng nói, quá khứ kiếp trước càng ùa về. Diệp Thanh diễn xuất căn bản chẳng ra gì, còn không phải dựa vào vẻ ngoài và gia thế thôi sao. Đến cả tính cách cũng không ra gì nốt, kênh kiệu, chua ngoa, hở tí là mắng người, khiến ai ai cũng ghét vô cùng, nhưng lo sợ trước gia thế Diệp gia và Hạ gia, chẳng ai dám từ bỏ miếng cơm manh áo của mình ra để đứng lên chống lại. Khúc Tử Yên cô cũng là một trong số những " nạn nhân " của Diệp Thanh.
Thế nhưng, kẻ ác thường sống thảnh thơi. Diệp Thanh lại được sống cuộc đời hạnh phúc, kết hôn với hôn phu là Hạ Cảnh Đình, người nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, lại còn thành công đoạt về giải thưởng "Thiên Tinh Ảnh Hậu".
Thật không can tâm, Khúc Tử Yên cô bị cô ta (Diệp Thanh) hại đến thê thảm, nhưng bây giờ cô quay lại rồi, cô nhất định sẽ trả lại từng thứ một, sẽ không để Diệp Thanh sống yên ổn!
Khóe mắt Khúc Tử Yên hơi ươn ướt.
Ôi cha, chỉ mới nói có vài câu mà nữ chính đại nhân sao lại như sắp khóc rồi. Bộ nhớ về quá khứ nên xúc động quá hay sao.
Nhưng đáng tiếc cho cơ hội trọng sinh quá, bởi vì " Diệp Thanh " kẻ thù của cô đã chết rồi. Còn Diệp Thanh này là người khác ấy nha.
Có điều Diệp Thanh thật không hiểu, tại sao tác giả lại xây dựng hình tượng nữ chính lúc quay về lại cường thế quá như vậy, Diệp Thanh cảm thấy để nữ chính trả thù trong thầm lặng, dùng kế mượn đao giết người, hay là lạnh lùng, điềm tĩnh, không dễ bị kích động các kiểu có vẻ lại hợp lý hơn đấy. Đại loại là như vậy.
Ấy thế mà hồi trước khi cuốn tiểu thuyết này mới nổi, cô lại cực kì thích mấy thể loại kiểu này, kiểu nữ chính bá đạo, cường thế, một mình xử đẹp đám ong bướm vây quanh nam chính. Bây giờ ngẫm lại, hình như tác giả buff nữ chính hơi quá đà rồi, đột nhiên trở nên tài giỏi bất thường, không gì là không biết làm.
Thôi được rồi, nếu nữ chính đại nhân ngứa mắt cô như vậy thì cứ hễ chạm mặt nhau, cô tự động né xa 10 mét là được rồi!
- Tôi thật không hiểu những lời Khúc tiểu thư đang nói, nhưng nếu cô không có hảo cảm với tôi, có thể lựa chọn cách không bắt chuyện với tôi!
Không đợi Khúc Tử Yên trả lời lại, Diệp Thanh nở nụ cười công nghiệp rồi rời đi.
Khúc Tử Yên bị bỏ lại, tức không còn gì để nói. Chờ đó, Diệp Thanh, tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô trước công chúng!
*
- Diệp phu nhân, bà đến rồi!
- Tôi giao con bé cho các anh, nửa tiếng sau tôi muốn thấy thành quả!
Nhân viên trang điểm lập tức đón tiếp Giang Vãn và Diệp Thanh nồng nhiệt, niềm nở đưa Diệp Thanh đi khuất..
Từ từ, tua lại vài phút trước, Diệp Thanh chỉ mới về đến nhà, ngả lưng xuống giường chưa đủ 5 giây đã bị bà Giang Vãn xồng xộc lôi đi làm đẹp.
Ư, không chịu đâu, cô chỉ muốn nghỉ ngơi! Hôm nay gặp nữ chính đã là một loại áp lực rất lớn rồi, như vậy đã khiến cơ thể cô hoàn toàn mệt mỏi. Thế nào bây giờ lại ngồi đây làm đẹp rồi?
Đúng như lời của Giang Vãn, nửa tiếng sau, thợ trang điểm đưa Diệp Thanh ra với một tạo hình khác hẳn với lúc nãy.
- Diệp phu nhân, bà có hài lòng với tạo hình này không? Cô Diệp đã có nét sẵn rồi chỉ cần tút tát lại một chút đều khiến tất cả mọi người đều mê mẩn đó ạ!
Diệp Thanh đứng trước mặt Giang Vãn với một vẻ ngượng ngùng.
Trên người cô hiện đang mặc một chiếc váy màu xanh đại dương cổ vuông tay bồng lộ ra đôi vai trần mảnh khảnh, chiếc váy ôm sát lại xẻ tà cao, nhìn thấy đôi chân dài miên man vô cùng gợi cảm.
Đi cùng với đó là chiếc giày cao gót 10 phân lại càng làm cho cô thêm phần quyến rũ.
Mái tóc uốn xoăn nhẹ, tô điểm bởi vài hạt ngọc sáng lấp lánh.
Cô chưa từng mặc đồ quyến rũ như thế này. Có chút chưa thích ứng được.
Bà Giang Vãn gật gù, cười thỏa mãn:
- Rất tốt, hôm nay cậu khiến tôi rất hài lòng, thưởng thêm cho mấy người!
Giang Vãn rút ra một xấp tiền giấy đặt lên bàn. Đám người kia mắt lập tức sáng như đèn pha ô tô, càng niềm nở hơn:
- Ôi, thật là vinh hạnh cho chúng tôi! Bà Diệp thật hào phóng!
Diệp Thanh lúng túng đi tới trước mặt Giang Vãn, hỏi:
- Mẹ, sao đột nhiên mẹ kéo con tới đây? Còn ăn mặc đẹp như vậy?
- Bộ con quên rồi sao, hôm nay Hạ gia tổ chức sinh nhật cho Đông Hoa, chúng ta cũng tham dự!
Đông Hoa là mẹ của nam chính Hạ Cảnh Đình, cũng là bạn thân của Giang Vãn và Diệp Phong từ thuở đi học. Nói chung là mối quan hệ rất thân thiết!
Phải rồi, theo như tình tiết trong tiểu thuyết thì tối nay trong buổi dự tiệc đó là lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau. A ha, mọi chuyện có vẻ thú vị rồi đây. Tối nay cô chỉ cần quần chúng ăn dưa thôi.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn The King, một khách sạn nổi tiếng ở thành phố, đừng bất ngờ khi nó cũng thuộc sở hữu của Hạ thị. Bởi vậy, riết rồi cái thế giới này đều là của nam chính.
Bữa tiệc tụ tập những người có chức vụ cao, các quý bà, các công tử tiểu thư, đặc biệt là những người tương lai sẽ là người thừa kế gia tộc. Ở trước cửa khách sạn, tụ tập đầy đủ các siêu xe cho đến những loại xe đắt tiền.
Trong đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, âm nhạc du dương, tuấn nam mỹ nữ đứng thành từng tốp nhẹ nhàng nói chuyện với nhau.
Diệp Thanh đứng một mình trong góc, biểu tình tự nhiên, bình tĩnh, không có chút không khỏe nào.
Yến hội hôm nay được tổ chức để mừng sinh nhật Hạ phu nhân.
Mọi người đang tràn ngập trong không khí của bữa tiệc, thì một chiếc siêu xe với số lượng có hạn mới ra thị trường vào tuần trước dừng ở khách sạn. Thu hút sự chú ý của mọi người, cánh cửa mở ra xuất hiện là một người đàn ông với thân hình cao, trên người mặc bộ vest đen, chân mang giày da, khuôn mặt lạnh lùng. Các tiểu thư nhìn thấy đều muốn chạy lại ôm lấy anh, nhưng họ đều biết anh ta là người không gần nữ sắc nên chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể chạm vào.
Và anh ta chẳng ai khác ngoài nam chính Hạ Cảnh Đình, chỉ có nam chính mới có khí thế ngút trời như vậy thôi!
Không hổ là nam chính, bá khí, đẹp trai ngời ngời, không thể dời mắt được. Đúng là chủ có mỗi nữ chính mới xứng tầm đứng bên cạnh anh, độ đẹp được nhân đôi!
Từ trong xe, một vị phu nhân quý phái trong bộ sườn xám cùng với chuỗi ngọc phỉ thúy trên cổ, là Đông Hoa, mẹ của nam chính, cũng là chủ nhân bữa tiệc.
Hai người họ tiến vào đại sảnh trước bao con mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Trông thấy Giang Vãn, Đông Hoa vui mừng tiến đến chào hỏi:
- Giang Vãn! Mà, Diệp Phong hôm nay không đến à?
- Công ty chi nhánh có việc nên anh ấy qua đó rồi! Đông Hoa, hôm nay cậu đẹp quá! - Giang Vãn niềm nở nắm tay Đông Hoa.
- Tất nhiên, sinh nhật của tớ, tớ tất nhiên phải đẹp rồi! Không lẽ con dâu tương lai của tớ cũng bận không tới được hả?
- Kìa con bé đang đứng ở kia! Thanh Thanh, mau lại đây! - Giang Vãn vẫy tay về phía Diệp Thanh, lớn giọng gọi.
Diệp Thanh tiến tới chỗ hai người họ, lễ phép chào hỏi:
- Con chào bác gái!
Rồi không biết từ đâu, có mấy vị phu nhân khác cũng tiến đến chỗ họ.
- Diệp tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp, Hạ thiếu đúng là có phúc lớn, không giống tiểu tử nhà chúng tôi, giờ vẫn chẳng thấy gì.
Một bà phu nhân hâm mộ nói với Hạ phu nhân, mấy vị bên cạnh cũng liên tục gật đầu đồng tình.
- Cho nên con dâu tốt là phải sớm tìm.
- Aizz, cái đó cũng phải xem có phúc khí không mới được. Mọi người nhìn Lâm gia xem, cũng là con dâu tìm từ bé đấy, kết quả thế nào? Làm cả một nhà náo loạn không được yên bình. Aizz, tôi không nói Diệp tiểu thư đâu, Diệp tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều.
Có vài người cứ thích nói lòng vòng quanh co, tưởng người ta nghe không hiểu sao?
Sao giống mấy bà hàng xóm của cô hồi trước vậy, nói bóng nói gió, mục đích vẫn là hạ nhục cô đây mà. Vô duyên thế cơ mà.
Nhưng cô cũng chẳng cần đối phó làm gì, nhìn kìa, "mẹ chồng hờ" của cô còn khó chịu ra mặt luôn rồi.
Vẻ mặt Đông Hoa lạnh tanh, giọng nói có vài phần mỉa mai:
- Đúng rồi, con dâu thế nào cũng là do nhìn mặt mẹ chồng. Về sau nếu con dâu của phu nhân đây làm loạn thì cũng không có gì lạ. Xin lỗi, tôi còn muốn trò chuyện với con dâu tương lai của tôi, không tiện nói chuyện với các vị.
Mấy vị phu nhân kia bị nói móc cho ngượng mặt, đành hậm hực rời đi chứ có dám nói lại câu nào. Ai chả biết gia thế Hạ gia chứ, bọn họ mà ăn nói vạ miệng, không biết chừng ngày mai sẽ bị đứa con trai kia làm cho cả nhà họ bị phá sản, thì chết.
Mà từ nãy đến giờ Hạ Cảnh Đình đứng ở đó cứ bị Diệp Thanh làm cho vô hình. Diệp Thanh hôm nay an tĩnh đến bất thường, không cùng anh ta nói câu nào, cũng không động tay động chân với anh ta, quả thực cứ như một người khác vậy. Ngôn Tình Tổng Tài
Có uống nhầm thuốc không vậy?
Thấy hai người có vẻ xa cách, Đông Hoa liền đưa ra chủ ý:
- Phải rồi, Cảnh Đình, con mau đưa Thanh Thanh ra phía sau xem, có vườn hoa hồng ở đó. Không phải Thanh Thanh rất thích hoa hồng sao. Tiện thể hai đứa bồi dưỡng tình cảm cho tốt!
Rất cảm ơn ý tốt của bác gái nhưng Diệp Thanh cô xin kiếu, ngộ nhỡ làm gì khiến nam chính phật ý rồi anh ta nổi điên lên thủ tiêu cô luôn thì sao? Diệp Thanh trong lòng sớm khóc thành một dòng sông rồi.
Còn Hạ Cảnh Đình, mặc dù anh rất ghét phải tiếp xúc với Diệp Thanh, nhưng làm sao có thể làm trái ý mẫu hậu được! Thế là anh đành phải dẫn Diệp Thanh đi ra ngoài.
Nếu cô dám không an phận, anh nhất định sẽ không khách khí nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.