Chương 55: Nhìn anh, tôi có cảm giác rất quen thuộc
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
23/06/2023
Đã hơn 10 ngày rồi, Diệp Thanh vẫn không có dấu hiệu tỉnh, cho nên hôm nay mọi người tập trung tại bệnh viện để nghe từ bác sĩ một câu trả lời.
" Dưới góc độ của một bác sĩ mà nói, Hạ phu nhân đã bỏ lỡ mất thời gian vàng để có thể tỉnh lại. Cho nên...khả năng trở thành người thực vật vô cùng cao. Nhưng tôi sẽ cố gắn dốc hết sức sẽ không bỏ cuộc cho tới khi ngài ấy tỉnh lại."
Bầu không khí trong phòng trở nên im lặng, tựa như tất cả điều ngừng thở.
Đông Hoa đưa tay nắm lấy bàn tay đang khẽ run của Giang Vãn.
Một người mẹ như bà sao chịu nổi cảnh nhìn con gái mình trở thành người thực vật, cả đời nằm trên giường.
Cho dù là người đàn ông thép cũng không trụ nỗi.
Trong lúc không ai để ý người đang nằm trên giường bệnh ngón út khẽ động.
Nhưng chỉ là trong một cái nháy mắt không ai phát hiện ra.
Trong màn đêm đen kịt, khi bóng tối bao trùm chiếm hữu vạn vật cùng sự sống.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên xoay chuyển theo góc chín mươi độ.
Ánh đèn đường, những tòa nhà cao tầng, cùng với ánh trăng sáng.
Trời khá tối, những cơn gió đêm lạnh buốt, khiến cho Diệp Thanh dần trở nên tỉnh táo.
Và cô không biết tại sao mình lại ở đây?
Vì sao cô lại nằm ở đây? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với cô?
"Cô không sao chứ?" Có lẽ người này không nhận được câu trả lời của cô.
Nên quyết định hỏi lại.
Diệp Thanh cảm nhận cơ thể mình không còn chút sức lực nào, nhíu mày, cố miễn cưỡng mở to đôi mắt, nhìn người đang đứng trước mặt.
Là một người đàn ông, tuổi còn khá trẻ, nhìn rất đẹp trai, đôi mắt đào hoa đang nhìn thẳng vào mắt của cô.
Ánh đèn đường phản chiếu lại, tạo thành một cái bóng mờ nhạt.
Mũi của người này vừa cao vừa thẳng, đôi môi mỏng mím chặt lại.
"Cô không sao chứ?"
Giọng nói này... Người này... tại sao lại có cảm giác thân thuộc tới như vậy?
Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy có người đang gọi mình.
Mất một lúc sau, các giác quan cơ thể mới dần phản ứng trở lại.
Cô đang nằm ở một nơi thô ráp và rất lạnh, đan xen với cảm giác đau đớn và nóng rát.
Mí mắt của cô nặng trĩu, cô cố mở đôi mắt ra, phải mất mấy lần mới thành công.
Hình ảnh xung quanh mờ ảo, cô cố gắng tập trung nhìn, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng, nó liên tục lắc lư, lúc lớn lúc nhỏ.
Có một thứ gì đó đè lên vai của cô.
Và có ai đó đỡ cô dậy.
Lay nhẹ người cô.
Diệp Thanh rờ nhẹ lên trán, dường như có thứ chất lỏng ấm nóng đang từ từ chảy ra, còn rất nhiều, cô đưa tay lên xem... Là máu...? Nhưng tại sao?
Cô nhớ rồi, do đi đường không cẩn thận nên bị một chiếc xe tải trực tiếp tông vào, mà hiện tại là buổi tối, người qua đường không có, cho nên tên tài xế kia đã chuồn mất. Khốn nạn thật! Cơ mà mạng của cô cũng lớn thật đó chứ, vụ việc kinh hoàng như vậy mà vẫn còn sống sờ sờ mới hay.
Người đàn ông kia thấy Diệp Thanh cứ ngồi ngây ngốc một chỗ, còn nhìn chằm chằm vào bàn tay mình... Không phải bị ngốc đấy chứ?
Mới hồi nãy, anh đi ngang qua chỗ này, đường thì tối, trời lại còn mưa, đột nhiên một cô gái nằm bất tỉnh nhân sự giữa đường, còn tưởng là quỷ, xém nữa là anh bị doạ tới ngất luôn rồi.
" Sao cô ở đây một mình giữa đêm như vậy? Có chuyện gì sao? "
Diệp Thanh chớp chớp đôi mắt nhìn người trước mặt, thản nhiên nói: " Tôi bị xe tải tông, mà tên tài xế đó chạy mất tiêu rồi! Trêm tay anh còn dính máu của tôi kìa! "
Lúc này người đàn ông kia mới hoảng hồn nhìn kĩ, đúng thật là máu!! Do trời mưa nên anh cứ nghĩ Diệp Thanh bị mưa ướt hoặc dính bùn thôi... Nhưng gặp loại chuyện này, vẫn còn có thể ung dung như vậy sao? Cô gái này đúng là kì lạ.
" Vậy... vậy cô cảm thấy cơ thể mình thế nào rồi? Có cần gọi cấp cứu không? "
Tên này bị ngốc à? Thấy người ta máu me be bét thế này còn hỏi có làm sao không. Diệp Thanh lắc lắc cái đầu, khởi động một chút gân cốt... hình như cô không thấy đau, ngược lại còn thấy khoẻ hơn bình thường? Không lẽ cô mắc hội chứng mất cảm giác đau rồi ấy hả.
" Hình như tôi không sao, tinh thần còn rất tỉnh táo. Mà nhà anh ở gần đây hả? "
" Đúng...đúng vậy..."
" Thế cho tôi ở nhờ đêm nay nha, là người tốt thì giúp cho trót đi ha! Nhà tôi ở xa lắm, mà anh cũng thấy rồi đó, giờ là đêm rồi, cũng không còn người qua lại..."
Người kia lưỡng lự, có vẻ là định từ chối, nhưng thấy dáng vẻ của Diệp Thanh thì cũng đành thở dài rồi gật đầu đồng ý.
Diệp Thanh cười vui vẻ đứng bật dậy, cô cứ có cảm giác lạ lạ, giống như bản thân đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng thực tình là chẳng nhớ ra, nên cũng mặc kệ luôn.
" Mà anh tên là gì vậy? Tôi là Diệp Thanh! "
" Hạ Cảnh Đình! "
" Ồ...Hạ Cảnh Đình....Hạ Cảnh Đình... " Diệp Thanh cứ lẩm nhẩm cái tên này mãi, hình như cô từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải!
" Chúng ta... có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không? Nhìn anh, tôi có cảm giác rất quen thuộc! "
" Chưa từng! "
" Vậy sao...."
" Nhưng tôi cũng có cảm giác rất quen thuộc đối với cô! "
Hạ Cảnh Đình như bị ma xui quỷ khiến, anh lại đem một người phụ nữ xa lạ vào nhà của mình.
Sau khi bật đèn phòng khách lên, anh đỡ cô ấy để cô ấy ngồi xuống ghế sofa. Anh đi tới mở tủ đựng thuốc ra, tìm lọ thuốc sát khuẩn, cùng vài cuộn băng. Vào trong bếp, rót nước vào cốc. Đưa nước cho Diệp Thanh.
" Phòng tắm ở đằng kia, còn quần áo cô có thể mặc tạm của tôi, đều là đồ mới! Xong thì băng vết thương lại! "
" Được! Cảm ơn anh nha, anh tốt bụng thật đó! Mà thực ra thì tôi không còn nhà để về nữa...nếu được thì..."
Diệp Thanh chớp chớp đôi mắt to tròn, long lanh đầy ánh nước. Nhìn vừa dễ thương vừa đáng thương, cô nhìn chằm chằm vào Hạ Cảnh Đình, trên mặt giống như viết to mấy chữ: Cầu xin anh cho tôi ở nhờ nhà anh.
Qủa nhiên, Hạ Cảnh Đình sắc mặt tối sầm lại, cau mày. Đúng là, không nên xen vào việc của người khác. Tại sao anh có thể đem người xa lạ về nhà. Đó đã là một việc làm vô lý. Bây giờ, đối phương còn muốn xin ở nhờ?
Có nên đưa cô ấy đến đồn cảnh sát không nhỉ?
Nhưng anh vừa mới thốt ra một từ, ánh sáng trong đôi mắt đối phương đột nhiên tối lại, cúi đầu xuống, đôi mắt cô hiện rõ sự cô đơn, buồn bã. Nhìn giống như con mèo nhỏ bị chủ bỏ rơi. Đang đứng giữa trời mưa, nhưng lại không có nhà để về.
Cảm giác này rất khó chịu, Hạ Cảnh Đình muốn nói nhưng lại không thể nói ra.
"... Được thôi... Cô cứ ở đây tạm vài ngày, sau đó-"
" Cảm ơn anh!!" Còn chưa nói hết câu, Diệp Thanh đã vui mừng cảm ơn rối rít, sau đó chạy thật nhanh vào phòng tắm.
Hạ Cảnh Đình:"..."
Diệp Thanh ngâm mình trong làn nước ấm, không biết vì sao cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến khiến mi mắt dần dần khép lại.
" Dưới góc độ của một bác sĩ mà nói, Hạ phu nhân đã bỏ lỡ mất thời gian vàng để có thể tỉnh lại. Cho nên...khả năng trở thành người thực vật vô cùng cao. Nhưng tôi sẽ cố gắn dốc hết sức sẽ không bỏ cuộc cho tới khi ngài ấy tỉnh lại."
Bầu không khí trong phòng trở nên im lặng, tựa như tất cả điều ngừng thở.
Đông Hoa đưa tay nắm lấy bàn tay đang khẽ run của Giang Vãn.
Một người mẹ như bà sao chịu nổi cảnh nhìn con gái mình trở thành người thực vật, cả đời nằm trên giường.
Cho dù là người đàn ông thép cũng không trụ nỗi.
Trong lúc không ai để ý người đang nằm trên giường bệnh ngón út khẽ động.
Nhưng chỉ là trong một cái nháy mắt không ai phát hiện ra.
Trong màn đêm đen kịt, khi bóng tối bao trùm chiếm hữu vạn vật cùng sự sống.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên xoay chuyển theo góc chín mươi độ.
Ánh đèn đường, những tòa nhà cao tầng, cùng với ánh trăng sáng.
Trời khá tối, những cơn gió đêm lạnh buốt, khiến cho Diệp Thanh dần trở nên tỉnh táo.
Và cô không biết tại sao mình lại ở đây?
Vì sao cô lại nằm ở đây? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với cô?
"Cô không sao chứ?" Có lẽ người này không nhận được câu trả lời của cô.
Nên quyết định hỏi lại.
Diệp Thanh cảm nhận cơ thể mình không còn chút sức lực nào, nhíu mày, cố miễn cưỡng mở to đôi mắt, nhìn người đang đứng trước mặt.
Là một người đàn ông, tuổi còn khá trẻ, nhìn rất đẹp trai, đôi mắt đào hoa đang nhìn thẳng vào mắt của cô.
Ánh đèn đường phản chiếu lại, tạo thành một cái bóng mờ nhạt.
Mũi của người này vừa cao vừa thẳng, đôi môi mỏng mím chặt lại.
"Cô không sao chứ?"
Giọng nói này... Người này... tại sao lại có cảm giác thân thuộc tới như vậy?
Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy có người đang gọi mình.
Mất một lúc sau, các giác quan cơ thể mới dần phản ứng trở lại.
Cô đang nằm ở một nơi thô ráp và rất lạnh, đan xen với cảm giác đau đớn và nóng rát.
Mí mắt của cô nặng trĩu, cô cố mở đôi mắt ra, phải mất mấy lần mới thành công.
Hình ảnh xung quanh mờ ảo, cô cố gắng tập trung nhìn, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng, nó liên tục lắc lư, lúc lớn lúc nhỏ.
Có một thứ gì đó đè lên vai của cô.
Và có ai đó đỡ cô dậy.
Lay nhẹ người cô.
Diệp Thanh rờ nhẹ lên trán, dường như có thứ chất lỏng ấm nóng đang từ từ chảy ra, còn rất nhiều, cô đưa tay lên xem... Là máu...? Nhưng tại sao?
Cô nhớ rồi, do đi đường không cẩn thận nên bị một chiếc xe tải trực tiếp tông vào, mà hiện tại là buổi tối, người qua đường không có, cho nên tên tài xế kia đã chuồn mất. Khốn nạn thật! Cơ mà mạng của cô cũng lớn thật đó chứ, vụ việc kinh hoàng như vậy mà vẫn còn sống sờ sờ mới hay.
Người đàn ông kia thấy Diệp Thanh cứ ngồi ngây ngốc một chỗ, còn nhìn chằm chằm vào bàn tay mình... Không phải bị ngốc đấy chứ?
Mới hồi nãy, anh đi ngang qua chỗ này, đường thì tối, trời lại còn mưa, đột nhiên một cô gái nằm bất tỉnh nhân sự giữa đường, còn tưởng là quỷ, xém nữa là anh bị doạ tới ngất luôn rồi.
" Sao cô ở đây một mình giữa đêm như vậy? Có chuyện gì sao? "
Diệp Thanh chớp chớp đôi mắt nhìn người trước mặt, thản nhiên nói: " Tôi bị xe tải tông, mà tên tài xế đó chạy mất tiêu rồi! Trêm tay anh còn dính máu của tôi kìa! "
Lúc này người đàn ông kia mới hoảng hồn nhìn kĩ, đúng thật là máu!! Do trời mưa nên anh cứ nghĩ Diệp Thanh bị mưa ướt hoặc dính bùn thôi... Nhưng gặp loại chuyện này, vẫn còn có thể ung dung như vậy sao? Cô gái này đúng là kì lạ.
" Vậy... vậy cô cảm thấy cơ thể mình thế nào rồi? Có cần gọi cấp cứu không? "
Tên này bị ngốc à? Thấy người ta máu me be bét thế này còn hỏi có làm sao không. Diệp Thanh lắc lắc cái đầu, khởi động một chút gân cốt... hình như cô không thấy đau, ngược lại còn thấy khoẻ hơn bình thường? Không lẽ cô mắc hội chứng mất cảm giác đau rồi ấy hả.
" Hình như tôi không sao, tinh thần còn rất tỉnh táo. Mà nhà anh ở gần đây hả? "
" Đúng...đúng vậy..."
" Thế cho tôi ở nhờ đêm nay nha, là người tốt thì giúp cho trót đi ha! Nhà tôi ở xa lắm, mà anh cũng thấy rồi đó, giờ là đêm rồi, cũng không còn người qua lại..."
Người kia lưỡng lự, có vẻ là định từ chối, nhưng thấy dáng vẻ của Diệp Thanh thì cũng đành thở dài rồi gật đầu đồng ý.
Diệp Thanh cười vui vẻ đứng bật dậy, cô cứ có cảm giác lạ lạ, giống như bản thân đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng thực tình là chẳng nhớ ra, nên cũng mặc kệ luôn.
" Mà anh tên là gì vậy? Tôi là Diệp Thanh! "
" Hạ Cảnh Đình! "
" Ồ...Hạ Cảnh Đình....Hạ Cảnh Đình... " Diệp Thanh cứ lẩm nhẩm cái tên này mãi, hình như cô từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải!
" Chúng ta... có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không? Nhìn anh, tôi có cảm giác rất quen thuộc! "
" Chưa từng! "
" Vậy sao...."
" Nhưng tôi cũng có cảm giác rất quen thuộc đối với cô! "
Hạ Cảnh Đình như bị ma xui quỷ khiến, anh lại đem một người phụ nữ xa lạ vào nhà của mình.
Sau khi bật đèn phòng khách lên, anh đỡ cô ấy để cô ấy ngồi xuống ghế sofa. Anh đi tới mở tủ đựng thuốc ra, tìm lọ thuốc sát khuẩn, cùng vài cuộn băng. Vào trong bếp, rót nước vào cốc. Đưa nước cho Diệp Thanh.
" Phòng tắm ở đằng kia, còn quần áo cô có thể mặc tạm của tôi, đều là đồ mới! Xong thì băng vết thương lại! "
" Được! Cảm ơn anh nha, anh tốt bụng thật đó! Mà thực ra thì tôi không còn nhà để về nữa...nếu được thì..."
Diệp Thanh chớp chớp đôi mắt to tròn, long lanh đầy ánh nước. Nhìn vừa dễ thương vừa đáng thương, cô nhìn chằm chằm vào Hạ Cảnh Đình, trên mặt giống như viết to mấy chữ: Cầu xin anh cho tôi ở nhờ nhà anh.
Qủa nhiên, Hạ Cảnh Đình sắc mặt tối sầm lại, cau mày. Đúng là, không nên xen vào việc của người khác. Tại sao anh có thể đem người xa lạ về nhà. Đó đã là một việc làm vô lý. Bây giờ, đối phương còn muốn xin ở nhờ?
Có nên đưa cô ấy đến đồn cảnh sát không nhỉ?
Nhưng anh vừa mới thốt ra một từ, ánh sáng trong đôi mắt đối phương đột nhiên tối lại, cúi đầu xuống, đôi mắt cô hiện rõ sự cô đơn, buồn bã. Nhìn giống như con mèo nhỏ bị chủ bỏ rơi. Đang đứng giữa trời mưa, nhưng lại không có nhà để về.
Cảm giác này rất khó chịu, Hạ Cảnh Đình muốn nói nhưng lại không thể nói ra.
"... Được thôi... Cô cứ ở đây tạm vài ngày, sau đó-"
" Cảm ơn anh!!" Còn chưa nói hết câu, Diệp Thanh đã vui mừng cảm ơn rối rít, sau đó chạy thật nhanh vào phòng tắm.
Hạ Cảnh Đình:"..."
Diệp Thanh ngâm mình trong làn nước ấm, không biết vì sao cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến khiến mi mắt dần dần khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.